Tập 14: Ừ, Tôi Dù Gì Cũng Là Hikikomori.
Chương 03: Cởi váy rồi! Muốn xem không?
0 Bình luận - Độ dài: 9,616 từ - Cập nhật:
Cởi váy rồi! Muốn xem không?
Rất phấn khích phải không?
My Darling đã từng nghĩ đến cảm xúc của người khác chưa?
— Đôi khi tôi lại nghĩ như vậy.
Tấm lòng của ngài Ayaka, tấm lòng của bạn học, tấm lòng của thần linh.
Quan trọng hơn cả, là tấm lòng của tôi.
Không đúng, theo tôi thấy, hình như cậu ấy còn chưa nhận ra cả tấm lòng của chính mình.
Đúng vậy, chính là tấm lòng cậu ấy âm thầm yêu tôi.
Ừm, nếu Darling phát hiện ra mình yêu tôi mà vẫn giữ thái độ như thế—
"Darling—!"
Tôi nghe thấy tiếng của Sera.
Đã lâu rồi kể từ khi tôi bị sát hại và trở thành zombie, tôi từng trải qua đủ kiểu chết khác nhau.
Thậm chí từ nổ bom cho đến bị đâm mông bằng giáo tre cũng có.
Tuy nhiên, những cái đó đều thuộc về loại "kỳ ảo" như kiếm, ma pháp hay nhẫn thuật.
Nên cảm giác này thật lạ lẫm.
Bị trúng đạn vào trán bởi vũ khí hiện đại sinh ra để giết người—"súng".
Sera lập tức ôm lấy tôi, đè tôi xuống đất. Chắc là muốn tôi cúi thấp đầu.
"À~ không sao đâu. Đừng hoảng."
Tôi vừa an ủi Sera, vừa dùng ngón tay bịt vết đạn trên trán để cầm máu.
Tôi biết mình đã chết ngay từ phát súng đầu tiên. Đầu óc mơ hồ.
Dù suy nghĩ ngưng trệ, tôi vẫn cố gắng đảo mắt nhìn quanh bằng cái đầu không còn linh hoạt.
Có ai đó từ đâu đó "bắn tỉa" chúng tôi.
Góc bắn là từ trên xuống. Không phải người đi đường nổ súng.
Đoàng. Đoàng.
Phát thứ hai, thứ ba xuyên qua cơ thể tôi.
Rõ ràng đã bắn trúng đầu, vậy mà đối phương càng nhắm thấp hơn, chứng tỏ mục tiêu bắn tỉa không phải tôi—mà là Ayaka đang ngồi xổm.
Cuộc bắn tỉa bất ngờ khiến dân thường xung quanh xôn xao.
Nhưng không ai la hét, cũng không ai bỏ chạy.
Tình hình khó mà dừng lại được.
Chắc họ nghĩ là đang quay phim truyền hình hay chương trình chơi khăm, tóm lại không tin là đạn thật.
"Đưa Ayaka vào nhà ga trước. Kẻ địch ở bên ngoài."
Nghe tôi nói xong, Sera gật đầu, rồi như thường lệ khoác lên mình chiếc áo choàng chứng minh thân phận Vampire Ninja, vừa lấy áo choàng che cho Ayaka, vừa dẫn cô ấy vào góc khuất.
Phiền thật, xem ra ông nội lo lắng không sai.
Masou-Shoujo ra tay thì phải dùng ma pháp, người của Minh giới cũng vậy.
Nói cách khác, đây là do Vampire Ninja làm.
Khoan đã.
Tôi chưa từng thấy người Minh giới làm chuyện xấu.
Hơn nữa, bình thường toàn Megalo gây chuyện, cũng chưa từng thấy Vampire Ninja dùng súng.
Khả năng người Minh giới gây án vẫn chưa thể loại trừ.
Tôi quay đầu nhìn quanh.
Góc bắn là từ vị trí cao xuống.
Cửa sổ tòa nhà—cầu thang—
Là từ đó sao?
Cơ bản, bắn tỉa thì phải giảm số lần bắn càng nhiều càng tốt.
Bắn càng nhiều càng dễ bị lộ vị trí.
Nhắc đến bắn tỉa là nghĩ ngay đến nóc nhà.
Kẻ gây án lần này cũng không ngoại lệ.
Đã biết vị trí rồi, nhưng phải làm sao đây?
Thay vì tôi chạy qua, tốc độ của Sera chắc chắn nhanh hơn.
"Sera, trên nóc tòa nhà đối diện! Để Ayaka cho tôi, tay bắn tỉa nhờ cậy cô đấy!"
"Rõ!"
Sera lại quấn áo choàng, dùng thân thủ Ninja nhảy vọt sang tòa nhà đối diện.
Tôi đặt tay lên lưng Ayaka đang co ro, nhẹ nhàng hỏi cô ấy:
"Ayaka, em không sao chứ?"
"…Bắn… bắn tỉa nhắm vào… là thiếp sao…?"
Có vẻ cô ấy bị sốc nặng, mắt mở to tròn, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Ayaka, Ayaka, bình tĩnh lại đi. Đã an toàn rồi."
"Còn… còn anh thì sao, anh không sao chứ? Xin lỗi, đều tại thiếp cả—"
"Đừng lo cho tôi."
Tôi nắm lấy cánh tay Ayaka chạy về phía cửa soát vé.
"Anh là… ai vậy?"
"Tôi chỉ là một zombie thôi."
Tôi cười toe toét, vết thương lập tức biến mất.
"Zombie…"
"Ừ, nên dù chết bao nhiêu lần, tôi vẫn có thể bảo vệ em."
"Không đáng tin chút nào."
Ayaka lườm tôi.
Cũng đúng thôi.
Chẳng ai muốn được zombie cứu cả.
Đó là ý kiến bình thường, không phải bi quan.
Lúc này, Sera đã đuổi kịp chúng tôi.
"Sera. Đã hạ được kẻ địch chưa?"
"Chưa, để mất dấu rồi."
Cô ấy lắc đầu đầy tiếc nuối và hối hận.
Mái tóc đen mềm mại khẽ lay động.
"Để cô đuổi mất—quả nhiên đối phương là người dị giới à?"
"Không, chắc là Vampire Ninja. Nếu là mấy con quái vật đó, tôi sẽ không thua kém chúng."
"Nhưng, cô thuộc hàng mạnh nhất trong Vampire Ninja mà?"
"Đúng như anh nói. Xem ra đối phương cũng là Vampire Ninja cấp mạnh nhất như tôi."
Ra vậy.
Để đối phương chạy thoát, có thể xác nhận thân phận hung thủ.
"Nhưng, hầu như không ai biết chuyện ngài Ayaka lên Tokyo. Thông tin rò rỉ từ đâu ra?"
"Dù sao Vampire Ninja cũng là chuyên gia tình báo mà. Nghĩ vậy thì có thể xác định đối phương là Vampire Ninja rồi nhỉ?"
"Dám ra tay với thủ lĩnh và ngài Ayaka—không thể tha thứ."
"Dù sao đi nữa, Ayaka, thật tiếc nhưng lịch xem kịch phải hủy rồi."
"…Cũng đúng. Người như thiếp đi xem kịch… chỉ tổ thêm phiền."
Ayaka buồn bã cúi đầu.
Đừng nói vậy mà.
Tôi muốn an ủi cô ấy như thế.
Nhưng lại không kịp mở miệng.
Bởi vì Ayaka vốn đang buồn bã lại ngẩng đầu lên, như muốn xua tan u ám mà siết chặt nắm tay.
"Nhưng, thiếp định cố tình làm mồi nhử!"
Ayaka…
"Em chỉ muốn đi xem kịch thôi đúng không?"
………………
"Vậy mà bị phát hiện nhanh thế!"
Ayaka run lên, lại bị sốc như lúc nãy.
Muốn tỏ ra mạnh mẽ thì phải giữ nét mặt buồn bã chứ.
Vừa rồi em có hơi đắm chìm đấy. Đắm chìm.
"Vậy thì ngài Ayaka, chúng ta đi gặp ngài trưởng lão thôi."
Như vậy là hợp lý nhất.
"Không, đã vậy thì đến nhà tên này luôn đi."
Tôi ngớ người khi bị Ayaka chỉ vào.
"Hả?"
"Dù sao ngày mai cũng phải đến nhà anh. Vậy thì bây giờ qua luôn cũng được mà?"
"Sera, làm sao đây?"
"Vậy có lẽ tốt hơn. Đã bị lộ thông tin, thay vì đưa cô ấy đến chỗ ngài trưởng lão như dự định, đến nhà Darling có khi còn an toàn hơn."
Cũng có lý.
Dù sao cũng nguy hiểm đến tính mạng, nhất định phải tránh bằng mọi giá.
Dù trong Vampire Ninja có kẻ phản bội, cũng không thể là Sera.
Suy nghĩ đủ đường cuối cùng—
"Những người ở nhà sẽ nói gì đây?"
Kết quả là tôi lại lo lắng về ý kiến của mấy người ăn nhờ ở nhà.
Khi về đến nhà, tôi không khỏi dừng bước.
"Đây là chỗ này à?"
Bị Ayaka hỏi—
"À? Ừm… chắc vậy."
Tôi không thể trả lời ngay lập tức.
Đây, rốt cuộc có phải nhà tôi không?
Bề ngoài chẳng khác nào lâu đài Neuschwanstein của Đức, là một tòa nhà lấy màu trắng làm chủ đạo.
Nghe nói từng được lấy làm mẫu cho lâu đài Cinderella.
Nó được thu nhỏ lại thành kích cỡ nhà riêng, sừng sững ở đó.
"Thật là cảnh tượng siêu thực."
Ayaka và tôi nghĩ giống nhau.
Tôi cũng vừa nghĩ vậy.
Bởi vì, nhà bên cạnh rõ ràng là nhà bình thường.
"À~ muốn vào tham quan quá đi!"
Mắt em sáng rực thế kia, tôi cũng bó tay luôn.
Đúng rồi, Ayaka mê game nhất mà.
Những tòa nhà kiểu này chỉ có trong thế giới game thôi.
Bảo sao em lại muốn vào xem.
Vì nó quá đậm chất cổ tích.
Nhưng tôi lại rất sợ.
Haruna chỉ huy đám anh trai tiệm mì lực lưỡng kia đã làm gì? Công trình còn tiếp tục không?
Bên trong sẽ có gì chờ đợi chúng tôi?
Tôi lo lắng tột độ—nhưng không thể nói ra.
Lo lắng và mong đợi làm tim tôi đập thình thịch.
Tâm trạng như cô gái mặc váy tạp dề đuổi theo thỏ đồng hồ.
"…Đi thôi."
Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa.
Có hành lang nối từ cửa vào bếp.
Lối đi đó đã biến thành cảnh tượng kinh ngạc.
"Sao lại rộng thế này. Rõ ràng là vào trong nhà mà cảm giác như ra ngoài trời vậy."
Tôi cũng không thể không hiểu cảm giác của Ayaka.
Hai bên trải dài là rừng rậm.
Không phải cây cảnh. Phải gọi là rừng nguyên sinh mới đúng.
Dù nói vậy, từ những vật trang trí này không cảm nhận được khí息 của côn trùng hay sinh vật nào.
Ở giữa có một con đường ngăn cách hoa cỏ cây cối.
Lối đi nhỏ chỉ đủ một người đi kéo dài phía trước.
Không phải đường đất, cũng không phải đường xi măng.
Mà là chất liệu sàn nhà.
Đúng vậy, "hành lang" thực sự ở đó.
Nhưng lạ thật.
Không nhìn thấy cuối hành lang.
Dài mấy mét nhỉ?
Không, phải mấy cây số ấy chứ?
Hành lang dài đến mức vô lý.
Haruna cái đồ đó…
Lại nghịch ngợm không gian thời gian rồi à?
Trước đây cũng từng xảy ra chuyện này.
Vào sinh nhật của Yuu.
Cũng giống lần đó.
Kỹ thuật không gian của Masou-Shoujo khiến từ "không gian" trở nên vô nghĩa.
Họ sống thật tiện lợi.
"Ồ, đây là nhà Darling à? Không tệ nhỉ?"
"Đúng rồi, Sera lần đầu đến đây mà."
Haiz, tôi cũng vậy thôi.
Lần đầu vào nhà kiểu này.
Cơ bản thì tủ giày vẫn còn, cưa máy cũng để bên cạnh, còn xếp cả giày của Haruna và Sera.
Vừa cởi giày vào nhà, Ayaka đã lao đi.
"Hm hm hm hm~ hm hm~ hm hm hm~"
"Sao lại ngân bài Wild Arms thế?"
Dáng em vừa chạy vừa hát, chẳng khác gì trẻ con.
"Anh không nuôi thú cưng à?"
Tôi nhìn Sera giúp tôi xếp giày, không nhịn được bật cười.
Bởi vì, cả nhóm trông như vợ chồng và con gái vậy.
Làm vợ chồng với Sera thì tôi xin kiếu—không đúng, nói sao nhỉ?
Thật ra tôi cũng thấy không hẳn là không được.
"Thú cưng chỉ có Haruna nuôi thôi."
Tôi vừa cười vừa nói, thì cảm giác có gì đó đập vào đầu.
Chỉ cần một chữ để diễn tả.
Che.
Đúng vậy, là "che".
Gáy tôi bị che lại.
Như thể đội mũ áo hoodie.
Như thể là Ma Siêu, Long Kỵ Sĩ hay Thánh Đấu Seiya.
Đầu tôi bị cắn.
"Xin lỗi, Sera."
"Sao vậy?"
"Tôi đang bị cái gì đó cắn đầu."
"Tôi không biết tên nó."
Vậy à.
Haruna lại nuôi chó giữ nhà à?
Cắn cả chủ nhà luôn.
"Cái này, nếu lấy ví dụ thì giống cây ăn thịt người trong Super Mario."
Nghe Ayaka nói, tôi mới hiểu ra toàn bộ sự việc.
Thế là, tôi dùng hai tay nắm lấy cái mặt tròn to của cây ăn thịt, như tháo mũ bảo hiểm mà gỡ nó khỏi đầu.
Sau khi đập bay nó đi, tôi mới hiểu đó là gì.
Một loại thực vật tròn vo.
Toàn thân xanh lè, dây leo vươn lên trần nhà, như bị treo bằng xích.
Khoan đã—
"Này, trần nhà cao quá rồi đấy."
Cao đến mức tôi nghi ngờ tầng hai biến mất rồi.
Ra vậy, hành lang nhìn như kéo dài mãi là vì trần nhà cao thế này à?
"Chủ nhà mà nói vậy sao?"
"Thật ra nhà tôi đang sửa sang lại."
"Ồ, nên mới độc đáo vậy à?"
"Thế này gọi là độc đáo à? Ban đầu không phải thế này đâu."
"Nhắc mới nhớ, trước đây Darling từng nói mà."
À, tôi có kể với Sera chuyện sửa nhà.
Lạ nhỉ? Đám anh trai tiệm mì đi đâu rồi?
Yuki cũng không thấy đâu.
Quan trọng nhất—không thấy Haruna đâu cả.
"Dù sao, chúng ta tìm phòng khách đi."
Tôi vừa nói vừa bước đi—
Thì bị dây leo quấn chân.
Cả người tôi bị treo ngược lên cao, cảm giác như bị thổ dân, Tarzan hay Rambo bắt được vậy.
Dù kéo dây leo cũng không gỡ ra nổi.
Cái này là đồ sống à?
Càng giãy càng bị quấn chặt.
Tỉnh lại thì đã bị trói kiểu rùa rồi.
"Sera, cứu tôi nhanh lên được không?"
"Xin lỗi. Tôi mải xem quá."
Sera lấy đà nhảy lên từ sàn nhà, chém đứt dây leo cứu tôi.
Haiz, chắc phải học kiếm thuật thôi.
"Còn bày cả bẫy nữa à."
Sao Ayaka có thể cười tươi mà nói ra câu rùng rợn thế nhỉ?
"Trông anh có vẻ vui đấy."
Tôi mệt rồi.
Mệt lắm rồi.
"Ừ. Nhà thiếp là dinh thự Ninja mà chẳng có bẫy nào cả. Cùng lắm chỉ có hành lang kêu leng keng khi đi thôi."
Nhưng, thử tự sửa nhà xem.
Lúc đó chắc chắn sẽ nghĩ khác.
Nhà bạn là dinh thự Ninja thì vui thật—nhưng tự làm bẫy ở nhà mình thì bất tiện lắm.
Để tránh dính bẫy, tôi rón rén bước đi, rồi phát hiện ra cánh cửa bên tay trái.
"Đây là—"
Lén mở cửa ra, trước mắt là một căn phòng hình tròn.
Toàn bộ giấy dán tường đều màu bạc.
Trần nhà bạc.
Sàn nhà bạc—chất liệu gì vậy nhỉ?
Sàn mềm như chất liệu giảm áp Tempur.
Thế giới bạc.
Ở đó, như một cảnh tuyết phủ.
Nói là trắng thì hơi đậm màu.
Nói là bạc thì chưa đủ xám.
Bằng tiếng mẹ đẻ tôi không thể diễn tả nổi màu sắc ấy.
Tôi cứ nghĩ phòng thì phải vuông vức, chắc Haruna có ý tưởng độc đáo nên làm thành hình tròn.
Vì trần và sàn đều phẳng, chắc phải gọi là hình trụ.
Thiết kế thế này, không biết có chống đỡ được tầng hai không?
Tôi không thấy cột trụ nào cả.
Rộng gấp đôi phòng khách trước đây.
Vách ngăn với bếp cũng biến mất, liền mạch thành một khối.
Mà này, cái bếp này làm sao vậy?
Trên bàn dài kiểu quầy bar có tấm sắt khổng lồ.
Biến thành như nhà hàng nhỏ bình thường luôn.
Làm cho Haruna mê nấu ăn có sân khấu riêng.
"Hai… Hellscythe-sama? Đây… đây là bản thân ngài sao?"
Trong căn phòng tròn đó, có một thiếu nữ.
Giữa phòng là bàn trà tròn.
Có thể thấy Yuu đang đứng trên bàn trà, định treo khung tranh lên tường.
"À, đúng rồi, nhớ là với Vampire Ninja thì Yuu như thần vậy."
Tôi thấy vui.
Vì trong ngôi nhà lạ lẫm này, gặp được người quen.
Yuu nhận ra chúng tôi, liền đặt khung tranh xuống, giơ tấm giấy ghi chú.
"Anh về rồi"
A~ thật chữa lành tâm hồn.
So với không khí trang nghiêm của rừng nguyên sinh, gặp được cô gái giáp bạc trong không gian bạc như UFO này càng khiến tôi thấy dễ chịu.
"Anh về rồi, Yuu."
Tôi mỉm cười đáp lại.
"Kính chào đại nhân." Ayaka quỳ xuống trước mặt.
Tư thế quỳ của cô ấy như chuyên gia.
Không hổ là tư thế quỳ tao nhã của miko.
"Ayaka-sama, xin hãy ngẩng đầu lên."
Sera lập tức vỗ nhẹ lưng Ayaka.
"Ơ? Ngẩng đầu không phạm lễ nghi chứ?"
"Không sao đâu. Hellscythe-sama rất khoan dung."
"Xin chào"
"V… vâng, xin chào."
Kính chào đại nhân—Ayaka vẫn không nhịn được mà quỳ.
"Yuu, em đang bận gì ở đây vậy?"
"Em muốn treo tranh Steven Seagal lên làm trang trí"
Cô ấy chỉ tay.
Đúng là, tường tròn toàn màu bạc, cảm giác chẳng có không khí gì cả.
Treo khung tranh lên, như treo poster trang trí cũng hay.
Vả lại tôi cũng thích phim hành động của Seagal.
"Để anh treo cho."
Tôi nhận lấy khung tranh lớn từ tay Yuu, bước lên bàn trà.
Yo hô.
Trên tường vừa khéo có chỗ lõm để đặt khung tranh.
Rãnh chuyên dụng.
Tôi nhét khung tranh vào tường, như ghép hình vậy.
Ừm~
Oai thật.
Oai phong như các đời tổng thống.
"Đặt đẹp lắm"
Yuu vui vẻ nhìn Seagal.
"Haruna và Yuki đâu rồi?"
"Đi ăn mừng"
"Quả nhiên, công trình xong hết rồi."
Yuu khẽ gật đầu.
Đúng lúc đó, từ phía bếp—"vù~" vang lên tiếng như tiếng huýt sáo buồn bã.
Người Nhật chắc ai cũng biết, đó là tiếng nước sôi.
Yuu bước đi như ma trôi về phía đó, rồi xách ấm trà quay lại phòng khách.
Ấm trà đặt lên miếng lót, chuẩn bị bốn tách trà.
"Mời dùng"
"Xin lỗi đã làm phiền."
"Thiếp… thiếp xin rót trà!"
Không thể để người có địa vị cao nhất ở đây phải làm, Sera và Ayaka đều đưa tay về phía ấm trà.
"Em mới là chủ nhà"
Yuu đưa tay chen qua hai người, cầm ấm trà rót trà nóng vào tách.
"Đúng rồi, các em đều là khách, cứ thoải mái đi."
Tôi ngồi phịch xuống cạnh Yuu, rồi bưng tách trà lên.
Ayaka ngồi lên đệm, lưng thẳng tắp.
Cô ấy căng thẳng vuốt kính, như người bồn chồn rung chân vậy.
Sera ngồi ở hành lang, trong tư thế sẵn sàng.
Yuu vẫy tay gọi cô ấy lại.
Nhưng Sera do dự.
Cô ấy lo: với thân phận của mình, có thể ngồi ngang hàng với Yuu hay Ayaka không?
"Yuu gọi cô lại uống trà kìa."
Tôi lên tiếng, Sera mới vừa cảm ơn vừa đến ngồi cạnh chúng tôi.
Cạn chén—chúng tôi không nói vậy, chỉ hòa thuận cùng nâng tách trà lên uống.
A~
Tôi không kìm được mà thở dài.
Quả nhiên, mùa đông phải uống trà nóng.
Tiện thể nói luôn, không phải trà xanh hay ô long, mà là trà rang.
Nhờ loại trà thanh nhẹ dễ uống này, cơ thể lạnh buốt lập tức ấm lên.
"À mà, giờ nhà không đặt bàn sưởi nữa à?"
Yuu lấy ra một dụng cụ như điều khiển tivi, "bíp" một cái.
Thế là, tiếng máy móc "vù~" vang lên, bàn trà hơi nhấc lên, rồi chăn bông tự động trải ra.
"Đúng là gần như tương lai rồi."
Tôi kéo chăn phủ lên vai.
Kéo bao nhiêu, chăn bông trồi ra bấy nhiêu.
Bình thường tôi kéo bên này thì bên kia sẽ bị thiếu, nhưng hình như không cần lo chuyện đó.
Chăn bên tôi phủ lên to cỡ Queen Size luôn.
Không biết cất kiểu gì nhỉ?
"Chủ đề là công nghệ vũ trụ"
"Anh nghĩ trên vũ trụ chắc không dùng bàn sưởi đâu."
Miệng thì nói vậy, tôi vẫn chui vào chăn.
"Thiếp muốn ngủ luôn quá. Dù chắc chắn sẽ cảm lạnh."
Ayaka cũng lười biếng chui vào chăn.
Nhìn kỹ từ phía trước, phải nói là không hổ là Vampire Ninja, hay là idol nhỉ?
Dễ thương thật.
"Ừ. Quả nhiên mùa đông Nhật Bản phải dùng bàn sưởi."
Sera cũng kéo chăn, mặt đầy vẻ ấm áp.
"Tivi đâu rồi?"
Nhìn quanh, chẳng thấy gì cả.
Chỉ có không gian tròn trịa.
Con dấu, bấm móng tay, nhiệt kế, kéo cũng không thấy.
Bíp.
Yuu lại bấm điều khiển, tiếng máy móc "vù~" vang lên, một phần tường sau lưng Sera mở ra hai bên, màn hình khổng lồ xuất hiện.
"Ồ, hoành tráng thật."
Thật ra tôi rất lo, không biết thiên tài phá phách Haruna và ngốc nghếch Yuki sẽ sửa nhà kiểu gì, nhưng thế này thì ổn rồi.
Hay ở chỗ thiết kế không cầu kỳ.
Chỉ có một không gian trắng, chỗ nghỉ ngơi sâu, và không gian tiệc tùng cho mọi người vui vẻ kết hợp hoàn hảo.
Có lẽ cả hộp đựng đồ lặt vặt cũng chỉ cần bấm nút là từ đâu đó trong tường bật ra.
Sao mà tuyệt thế nhỉ?
Chuyên gia ra tay, kết quả thật xuất sắc.
"Nhà này vui quá đi!"
Ayaka cười tươi nhìn quanh.
"Ayumu trông cũng rất vui"
Ơ?
Nghe Yuu nói, tôi mới nhận ra mặt mình rất thư thái.
Ừ, không gian gần như tương lai này, đúng là giống căn cứ bí mật, tôi vẫn còn trẻ con nên không thể không phấn khích.
Nhưng khi tôi còn giữ tâm hồn thiếu niên, lại chợt nhận ra một chuyện.
Dưới bàn sưởi, có gì đó đang ngọ nguậy kỳ lạ.
Tôi lập tức phát hiện ra dị tượng đến từ đâu.
Đó là một cảm xúc cách xa tâm hồn thiếu niên.
Chân tôi bị quấn lấy.
Đôi chân dài, quyến rũ đầy nữ tính của Sera đang cọ vào chân tôi.
Và, quần dài của tôi bị cô ấy cọ tuột xuống.
Ừm, cả quần lót cũng không giữ nổi.
Trong đó, chẳng có chút tâm hồn thiếu niên nào mang vào căn cứ bí mật.
Cô ấy mang vào bàn sưởi—là dục vọng.
"Ayaka-sama, có cần thêm trà không?"
"Không, thiếp thế này không cần uống thêm đâu."
"Đừng nói vậy mà"
Sera, cô đang làm gì vậy?
Tôi không thể nói ra câu đó nữa.
Vì tôi không muốn để Yuu thấy tình trạng dưới bàn sưởi.
Làm sao đây?
Phải làm sao bây giờ?
Càng nghĩ, quần lót của tôi càng bị kéo tụt xuống.
A, chịu không nổi rồi.
Nửa thân dưới lộ hết ra rồi.
Tôi hoàn toàn không thể lên tiếng chỉnh lại.
Sera lấy quần jeans của tôi từ dưới bàn sưởi, tiện tay ném sang một bên.
Xử lý qua loa quá! Ít nhất cũng phải gấp lại chứ!
Tôi đoán, cô là kiểu người khi mua máy tính hay máy lọc không khí, sẽ mải mê lắp đặt mà vứt đại thùng giấy, để cả mấy ngày thậm chí mấy tháng không chịu dọn dẹp cho phẳng ra!
Đúng kiểu đó luôn!
Bình thường Sera rất nghiêm túc, mà hưng phấn đến mức không gấp quần là vì—
Đôi chân bọc tất đen của cô ấy—à, giờ cả tất cũng cởi rồi.
Sera đang cố gắng nhét chân vào dưới mông tôi.
"Sera-fate."
Ayaka vừa thưởng thức trà vừa nhìn Sera qua cặp kính mờ hơi nước.
"Có."
Sera đáp nhỏ.
Cô ấy không còn tâm trí nói chuyện.
Vì cô ấy đang dùng chân trần giày vò mông tôi.
"Nước miếng cô chảy ra rồi kìa. Không nghiêm túc gì cả. Không ai bảo cô chờ, muốn uống trà thì uống đi chứ?"
Ayaka khuyên cô ấy bằng giọng bất lực.
Cô ấy mà chảy nước miếng thì cơ bản đều liên quan đến chuyện nhạy cảm—nhưng Ayaka lại nghĩ là do tham ăn.
Sera để che giấu hành vi quấy rối ngược của mình với tôi, mới cầm tách trà lên uống.
Lúc này—
"Phù~ ngon quá~"
Một cô gái vừa vỗ bụng vừa đi tới.
Vừa lắc lư chỏm tóc trên đầu, vừa bước vào phòng khách—chính là chuyên gia sửa nhà của chúng tôi, Haruna.
"Tôi đã nói rồi mà? Lần sau chúng ta đi ăn ramen Nagahama nhé! Mì cứng ăn ngon lắm!"
Theo sau là một cô gái tóc ngắn—Yuki.
Hai người họ, với nụ cười ngốc nghếch, quay về.
"A, Sera-fate cũng ở đây."
Người bình thường không gặp, khiến Yuki ngạc nhiên, rồi toàn thân cô ấy run lên.
"Ca… ca ca ca… Ayaka-sama?"
"Chính là thiếp."
"Uwaa~ sao ngài lại ở đây?"
"Thiếp thay mặt thủ lĩnh, tham dự hội nghị thượng đỉnh ngày mai."
"Ra vậy. Chúc ngài may mắn nhé!"
Yuki bắt tay Ayaka.
Nụ cười rạng rỡ như nắng của Yuki khiến Ayaka có phần bối rối.
Tại sao, Yuki lại có thể cười vô tư như vậy?
Chắc Ayaka nghĩ thế.
Lý do tôi biết.
Vì cô ấy ngốc mà.
Vì không nghĩ gì nên lúc nào cũng cười được.
Với Ayaka, người luôn lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác, chắc không làm được.
Nhưng thật ra tôi thích nụ cười ngốc nghếch đó.
"Vậy, cô này là ai?"
Haruna cau có vỗ đầu Ayaka.
"Đừng có lần đầu gặp đã vỗ đầu người ta chứ."
"Để tôi giới thiệu. Đây là ứng cử viên thủ lĩnh tiếp theo của Vampire Ninja, ngài Ayaka."
Sera lập tức giải thích cho Haruna hiểu.
"Dù sao thiếp cũng không làm nổi đâu."
Ayaka gật đầu chào.
"Hừm. Tôi là thiên tài Masou-Shoujo ngực F kế nhiệm Akuma Danshaku, Haruna."
"Thôi, Haruna vừa nãy đi đâu vậy?"
"Đi ăn mì."
"Tại Ayumu mãi không về mà. Dù tôi có nói muốn đợi tiếp."
"Hai người bỏ Yuu lại tự đi ăn à?"
"Em chỉ muốn đợi Ayumu thôi"
Dễ thương quá.
Dễ thương thật đấy.
"Vậy, Yuu chưa ăn à?"
Yuu khẽ gật đầu.
"Cô ấy từng nói, muốn ăn cơm Ayumu nấu. Anh đi nấu đi?"
………………Chết rồi.
Tôi muốn nấu ăn quá.
Tôi muốn nấu cho Yuu một bữa cơm.
Nhưng, giờ không được.
Ai bảo tôi đang trần truồng nửa người dưới.
Người ta trần truồng mà!
"Vậy thì—hôm nay nhờ Sera nấu cơm nhé?"
Tôi thử đề nghị.
Cốc cốc.
Bàn sưởi bị gõ hai cái.
"Cô ấy là khách"
Ừm, nói cũng đúng.
Làm sao đây?
Tôi phải làm sao bây giờ!
"Cho tôi ngồi bàn sưởi với~"
Yuki nói rồi chui vào cạnh tôi.
Này, khoan đã. Đừng vén chăn lên.
Tâm trạng tôi như Marilyn Monroe.
"Wa~o" cảm giác vậy đó.
Không lộ hàng chứ? Không, nếu cô ấy thấy chắc đã đá tôi bay rồi.
"Ayumu~"
Kết quả, Yuki đỏ bừng mặt.
Haiz, cho cô ấy ngồi cạnh thì tất nhiên sẽ phát hiện thôi.
Chắc cô muốn nói: "Sao lại cởi quần dài ra~" đúng không?
Tôi hiểu mà.
Bản thân tôi cũng không hiểu sao lại cởi quần nữa.
"Tôi cũng muốn ngồi~"
Rồi lại có Haruna—
"Đừng lại đây!"
Tôi lập tức giơ tay ngăn lại.
"Sao… sao vậy! Đừng đùa nữa!"
Ừ, chẳng có lý do gì cả. Tôi cũng thấy mình nói kỳ thật.
Nhưng Haruna, đây là vì nghĩ cho em thôi.
Tôi muốn truyền đạt tấm lòng này.
Nhưng—không truyền đạt được nên càng sốt ruột.
Mong em hiểu được sự chân thành qua nét mặt nghiêm túc của tôi.
"Muốn ngồi thì ngồi chỗ nào ngoài cạnh tôi đi."
"Ngồi đâu là quyền của tôi mà."
Haruna chắc không muốn ngồi cạnh Yuu, càng không muốn ngồi cạnh Ayaka mới gặp lần đầu, ngồi cạnh Sera cũng không thích.
Cô ấy không phải muốn ngồi cạnh tôi.
Mà dùng phép loại trừ thì chỗ này là tốt nhất.
Nhưng, chuyện nửa thân dưới trần truồng mà lộ ra thì tôi chỉ còn nước chịu bị đá thôi. Đôi chân vàng của cô ấy chắc chắn sẽ phát huy sức mạnh.
Làm sao đây? Làm sao để qua mặt an toàn?
Nghĩ nhanh lên. Rồi, tìm ra đáp án—
"Ơ? Cái này của Ayumu à?"
A.
Haruna phát hiện ra chiếc quần dài nhàu nhĩ bên cạnh Sera.
Cô ấy cầm quần lên, chỏm tóc bắt đầu lắc qua lắc lại như máy đếm nhịp.
Rồi—
"Uyaa~~~~~!"
Sau tiếng hét như hải cẩu—
"Đồ ngốc Ayumu sao lại cởi quần lung tung! Mahha xe bay dâm dâm dâm~ dâm dâm dâm~ dâm dâm dâm~!" (chú thích: Haruna tự chế lời bài hát tokusatsu "Mahha xe bay vút vút~")
Ugh.
Tôi bị Haruna đá bay bằng đôi chân, trượt ra khỏi chăn như thạch đông lạnh.
Sức chân quá khủng.
Sàn nhà không hề trơn để trượt đâu.
Ngược lại còn mềm nên khó trượt nữa là—
"Thôi, mọi người giúp khử mùi và diệt khuẩn cho bàn sưởi nào!"
Haruna vỗ tay, Sera và Yuki liền đứng dậy làm theo, Yuu thì bắt đầu bấm điều khiển.
Tôi lẩn ra khỏi tầm mắt mọi người, mặc lại quần lót và quần dài.
Chỉ còn Ayaka là cứ nhìn chằm chằm vào tách trà, lúng túng không biết làm gì.
Tính cách nhút nhát.
Không đúng, cô ấy muốn tham gia cùng mọi người mà không thể.
Tôi nhận ra dáng vẻ ngẩn ngơ đó là vì trước đây tôi cũng từng tiêu cực như vậy.
Thế là, tôi lấy lại dáng vẻ không xấu hổ khi đứng trước mọi người, đi về phía bếp.
"Chẳng lẽ cả tủ lạnh cũng bị sửa luôn à, để tôi nấu gì đó."
"Để tôi giúp anh."
Sera nói rồi đứng dậy.
Chắc cô ấy thấy áy náy vì chuyện vừa rồi.
Tốt lắm, cứ để cô ấy giúp nhiều vào.
"Xin lỗi lúc nãy. Tôi không kiềm chế được."
"Vậy nên tôi mới không muốn rủ cô về nhà—nhưng tôi không để bụng đâu."
"Darling lạnh lùng mà dịu dàng thế này, tôi thích lắm đấy."
Chúng tôi thì thầm với nhau khi vào bếp.
Chỗ tôi và Sera vừa ngồi, giờ là Haruna và Yuki thế chỗ.
"Này, sư phụ. Chơi cái đó đi."
"Ơ~ Yuki yếu lắm mà."
Hai đứa ngốc vừa nói vừa làm gì đó.
Bấm điều khiển xong, lần này hiện ra máy chơi game.
Ra là chơi game thôi.
Tôi vừa nghĩ vừa lục tủ lạnh.
Ừm~
"Darling muốn ăn gì?"
"Ừm. Có thịt xay, làm hamburger nhé."
"Ừ. Hamburger tôi làm là tuyệt phẩm đấy."
"Ồ, mong đợi quá. Vậy hamburger để cô làm—tôi nấu canh trứng và salad nhé."
Nói rồi tôi lấy trứng.
Trên bồn rửa sáng bóng lạ lẫm, tôi mở vòi nước, trước tiên là rửa tay.
Người hay nấu ăn và không nấu ăn, khác biệt lớn nhất là ở khâu "rửa tay" này.
Người không hay nấu, vào bếp là chẳng rửa tay đâu.
Chỉ nhìn Sera cũng rửa tay như tôi, có thể đoán cô ấy cũng hay tự nấu ăn.
"Rồi—chảo đâu nhỉ?"
Sera hỏi, tôi quay một vòng.
Ừm~
Mở tủ dưới bếp điện—không có.
Dưới tấm sắt khổng lồ—cũng không.
Chảo kiểu này, Haruna để đâu nhỉ?
Mà cả bộ đồ ăn cũng không thấy đâu.
"Haruna, chảo cô để đâu rồi?"
Tôi gọi ra phòng khách.
Hình như họ đã bắt đầu chơi game, nghe tiếng hiệu ứng sóng và yoga từ màn hình.
"Pháp sư u ám, cô đi giúp anh ấy đi!"
Bị Haruna sai, Yuu vào bếp.
Cô ấy bấm nút giống công tắc đèn—
Vù~ cạch.
Tường mở ra, dụng cụ nấu ăn xếp gọn trong một chỗ như phòng nhỏ.
Như kho vũ khí riêng trong phim điệp viên.
"Hay đấy, có cảm giác như Batman."
Chuẩn bị dao, thớt, bát đĩa xong là bắt đầu làm.
"Tôi cũng cần thịt xay, chia cho tôi ít nhé."
"Ồ, làm canh và salad mà cũng cần thịt xay à?"
"Dùng một chút thôi. Tôi muốn trộn nước sốt Gan-shima với sốt thịt, pha thành kiểu taco Mexico."
"Nghe ngon đấy. Không hổ là Darling."
Sera liếc mắt đưa tình với tôi.
Nói sao nhỉ? Idol liếc mắt đưa tình—
Quá phạm quy.
"Hây a~~~~!"
"Uwaa~ uwaa~ uwaa~"
"Meo ha ha ha ha! Yuki yếu thật."
"Sư phụ mạnh quá~ tôi thua suốt luôn. Dù tôi luyện lâu rồi~"
Nghe tiếng như vậy.
Tôi vừa nhìn Yuki kêu thảm còn vang vọng, vừa thái rau diếp thành miếng vừa ăn.
"Rồi, thua thì đổi người! Tiếp theo là pháp sư u ám!"
Chuyển tay cầm game, giờ đến lượt Yuu đấu với Haruna.
Sao Haruna chơi game giỏi thế?
Vì cô ấy luyện tập.
Chơi một mình cũng sẽ gặp giới hạn.
Luyện tập là nhờ đấu với đối thủ mạnh mà tiến bộ.
Đúng vậy, Yuu chơi game cũng giỏi như Haruna.
Như tôi, dù Yuu có phong ấn hai nút cũng không thắng nổi.
"À mà, anh có món gì không ăn được không?"
Cắt cắt cắt cắt cắt cắt…
Sera nhanh như gió băm hành tây nhuyễn.
Kỹ thuật đó—phải gọi là Nam Đẩu Thủy Điểu Quyền.
Chỉ vài giây là băm nhuyễn hết.
Nước mắt còn chưa kịp chảy.
"Ừm~ tôi không kén ăn lắm."
"Vậy à. Chồng tốt là không kén ăn."
Nói rồi Sera xào hành tây trên chảo nóng.
"Dù tôi có nhiều thứ không thích cũng không ghét."
"Cách nói của anh giống ngài Ayaka nhỉ."
"Ừ, tôi cũng ít khi nghe ai nói gì là tin ngay. Nhưng cô ấy thì quá mức rồi."
Khi tôi xào tỏi và thịt xông khói—
"Yeah——!"
Tiếng Haruna reo vang.
Có vẻ cô ấy vừa thắng sát nút Yuu.
"Uwaa, trận này hay quá. Trong tình huống bị đánh một đòn là chết, vậy mà còn chặn hết tuyệt chiêu của đối thủ rồi lật ngược thế cờ."
Yuki chắc muốn tường thuật lại điểm mấu chốt cho tôi nghe, nên giải thích tình hình.
"Rồi, tiếp theo đến lượt anh."
Tôi và Sera thấy Haruna đưa tay cầm game cho Ayaka, cả hai đều khựng lại.
"Ơ? Thiếp… thiếp cũng được chơi à? Người như thiếp cũng được tham gia? Dù thiếp… không phải bạn của mọi người… hay thôi khỏi cũng được."
Tính cách tiêu cực, khép kín của Ayaka, dường như vẫn không thích nghi được với không khí bạn bè vui vẻ này.
Nên cô ấy không cầm tay cầm.
"Phiền quá! Bảo chơi thì chơi đi!"
Đôi khi, sự bướng bỉnh của Haruna lại giúp ích cho chúng tôi.
Haruna ném tay cầm cho Ayaka, lặng lẽ chờ phản ứng.
Cô ấy luôn chờ Ayaka tham gia đấu—
"Ayaka-sama, thua thì đến lượt tôi nhé!"
Nụ cười ngốc nghếch của Yuki, giúp đẩy một cú.
Đến lượt cô ấy chơi nhé. Câu nói đó, đã coi Ayaka là bạn rồi.
"…Xin lỗi."
Ayaka lại nghĩ tấm lòng của họ là "cố ý quan tâm".
Không phải vậy đâu.
Tôi muốn nói với cô ấy, không phải vậy đâu.
"Vừa gặp cũng có thể thành bạn. Cảm giác non nớt thật hoài niệm."
Sera cười khúc khích.
"Haruna chắc phát hiện ra ngay. Lần đầu gặp Ayaka, nhìn phản ứng cứng nhắc ít nói đó—Haruna biết ngay cô ấy sống trong cô đơn. Hơn nữa là mắc kẹt trong mê cung suy nghĩ không thể tin ai."
"Thiên tài Masou-Shoujo của Villiers đúng là không đơn giản."
"—Tôi nghĩ là vì Haruna vốn cũng giống Ayaka."
"…Vậy à."
Chúng tôi nói đến đó, rồi cứ lặng lẽ quan sát tình hình.
—Nhưng rồi.
"Gư ư ư ư ư…"
"Mạnh… mạnh quá!"
Haruna đấu với Ayaka thua liền mạch.
Lúc này tôi mới nhớ ra.
Nhớ ra Ayaka cực kỳ mê game, không đúng, phải gọi là gamer.
"Yuki, nhất định phải đánh bại cô ấy!"
"Ừ!"
Ván tiếp theo—Ayaka đấu với Yuki.
Hạ gục trong chớp mắt.
"Pháp sư u ám! Cô chắc chắn thắng được! Lên đi!"
Ván tiếp—Ayaka đấu với Yuu.
Hạ gục trong tích tắc.
"Lần này tôi đã nắm được chiêu của cô rồi! Đừng—coi thường tôi nhé!"
Quay một vòng, lại đến Ayaka đấu với Haruna.
Hạ gục trong nháy mắt.
"Sao lại thế! Sư phụ thua nhanh quá."
Yuki run lên vì kinh ngạc.
"Sao lại…"
Haruna há hốc mồm.
Thiên tài có thể nhìn thấu toàn bộ chiêu thức đối thủ chỉ sau một lần giao đấu.
Haruna tuyệt đối không mắc lại chiêu cũ, vậy mà vẫn thua thảm.
"Chiêu thức đã bị cô ấy nắm bắt rồi"
Yuu giải thích tất cả.
Thói quen và chiêu thức của Haruna, Ayaka đều nhớ hết.
Đúng như Haruna từng làm.
Hơn nữa, Ayaka còn chưa tung ra bộ chiêu bị Haruna nhớ.
Cô ấy đã nhìn thấu năng lực của Haruna, còn giữ lại năng lực của mình.
Kết quả—tạo nên màn hạ gục chớp nhoáng này.
Cuối cùng, dù đấu bao nhiêu ván cũng vậy.
"Không chơi đối kháng nữa!"
Haruna tức giận dựng đứng chỏm tóc, đổi sang game đua xe.
Dù đổi sang game đua xe—
Vẫn là Ayaka đại thắng.
Lúc này, tôi cho thêm viên súp gà và nước vào nồi, đun sôi. Đập một quả trứng vào, canh trứng đã xong.
"Không ổn lắm."
Tôi lẩm bẩm.
"Ồ, sao vậy?"
Sarasvati vừa nặn thịt băm trộn hành tây xào thành hình hamburger, vừa vỗ cho không khí trong thịt ra ngoài, vừa nói chuyện với tôi.
"Haruna không phải muốn tìm người thi đấu. Cô ấy chỉ muốn thắng thôi. Nếu Ayaka cứ tiếp tục toàn thắng, chưa chắc đã không bị cô lập."
"Ý là phải cố tình thua cô ấy à?"
"Nhưng cũng khó mà làm được. Nếu nhường, Haruna sẽ phát hiện ngay."
"Hừm—đáng lo thật đấy."
Tôi để Sarasvati, người bắt đầu rán hamburger, sang một bên, tự mình đi ra phòng khách.
"Cho tôi tham gia với."
Tôi lén áp sát lưng Ayaka, cù vào hông cô ấy.
"Á!" Ayaka bất ngờ bị cù, hét lên.
Thế là, chiếc xe của cô ấy trên màn hình lao khỏi đường đua.
"Tốt lắm! Đồ ngốc Ayumu làm tốt lắm!"
Haruna xoay tay cầm như vô lăng, còn lè lưỡi trêu.
"Xông lên xông lên!"
Yuki cũng hùa theo, Ayaka bị tụt lại ngày càng xa.
Nhưng—
Ayaka lao khỏi đường đua, trên màn hình lại hiện tên cô ấy ở vị trí đầu.
"Gì cơ!"
Haruna kêu lên khe khẽ.
"Chỗ đó có thể đi đường tắt mà."
Chơi game này, thời gian chơi càng lâu, kỹ năng càng chênh lệch.
Kiến thức nhiều hay ít, cũng tạo ra sự khác biệt về kỹ năng.
Đúng vậy—chơi càng lâu, chênh lệch càng lớn.
Thực ra Haruna cũng đã chơi game này đến mức thành thạo rồi.
"Tránh ra—!"
"Xông lên nào, sư phụ!"
Haruna lại vượt qua Ayaka từ phía sau.
Hiệu ứng hút gió tăng tốc.
Trong game này, người chạy sau sẽ nhanh hơn.
Dù Ayaka vừa rồi nhờ đi đường tắt mà lên trước, nhưng cô ấy chỉ cách Haruna một đoạn ngắn.
Tuy nhiên, vì Ayaka bị vượt, lần sau lại đến lượt cô ấy vượt lại.
Hai bên liên tục vượt qua nhau, giằng co đến khúc cua cuối cùng. Ayaka cố ý không vượt ở đoạn thẳng cuối.
Nếu vượt bây giờ, sẽ lại bị Haruna đuổi kịp.
Cô ấy định để Haruna vượt trước, rồi mới bứt lên ở gần vạch đích.
Thế nhưng—
Ngay trước vạch đích—cô ấy lại không kịp vượt lên.
"Yeah!"
Haruna đắc thắng tạo dáng chiến thắng.
Haruna đoán được Ayaka sẽ vượt ở cuối, nên cố ý giảm tốc để xe va vào nhau, khiến Ayaka không thể vượt lên từ bên cạnh.
"Sao lại thế này… rõ ràng tôi thua rồi, nhưng thay vì tiếc nuối, lại thấy vui hơn."
"Chuyện đó mà. Tôi nghĩ đó chính là 'chơi' đấy."
"Chơi…"
"Chơi với bạn, dù thắng hay thua cũng đều vui mà."
"À, đúng thật. Không hổ là bạn trai của tôi, biết cách an ủi người khác ghê."
Tôi quên mất cái thiết lập đó rồi.
Trước khi Ayaka về làng, chúng tôi là người yêu.
"Bạn… trai…?"
Yuki chớp mắt, Haruna lộ vẻ kinh ngạc, Yuu nhấp ngụm trà nóng.
Tôi đoán Yuki chắc không hiểu ý.
Haruna chắc muốn nói: "Lại nữa à?"
Yuu chắc chắn chỉ trong khoảnh khắc đã hiểu ra hợp đồng người yêu giới hạn của chúng tôi.
"Được rồi! Tổ chức trận tranh giành quyền sở hữu Ayumu nào!"
Haruna vỗ tay tỏ ý "phải thế chứ".
"Được~! Tôi nhất định sẽ thắng các người nhờ sức mạnh của cô dâu!"
"Tôi cũng không thua đâu."
Có bốn tay cầm game.
Họ có vẻ định chơi game bốn người đối kháng.
"Khoan đã. Thế chẳng phải tôi không được tham gia à?"
"Thừa lời."
Tôi bị đá một cú.
Haruna đá mạnh đến mức đủ để người ta bay ra ngoài.
Nhờ vậy, tôi mới có thể tự nhiên quay lại bếp.
Thế là, món ăn cũng xong rồi.
"Đúng là Sarasvati. Ngay cả món salad tôi định làm cũng được cô ấy trình bày hoàn hảo."
"Dù sao anh cũng nói muốn làm salad trộn sốt thịt mà. Không nói chuyện đó nữa, cảm ơn anh."
"Cảm ơn gì chứ?"
"Anh đi giúp Ayaka-sama giải tỏa căng thẳng phải không?"
"Ai mà biết. Ừ thì, kết quả là vậy thôi."
"Tôi hơi ghen tị với Seraphim."
"Sao lại nhắc đến Sera lúc này?"
"Chúng ta như thế này trong bếp, chẳng phải giống vợ chồng à? Vợ chồng trong một đại gia đình."
Sarasvati bày đồ ăn lên khay, mang ra phòng khách.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi cũng nghĩ thế thật.
Ở đây—là "một gia đình".
Haiz, hôm nay mệt thật.
Đêm khuya, tôi trở về phòng mình.
Dù tầng một đã biến thành cảnh tượng khoa trương, nhưng vừa vào cửa là thấy cầu thang, đi theo đó, dù quãng đường dài gấp đôi trước đây, lên tầng hai vẫn giữ nguyên như cũ.
Hầu như chẳng có gì đáng nói, độ rộng cũng không đổi.
Họ thật sự chỉ cải tạo tầng một thôi.
Dù tôi không phải chiến đấu cả ngày, nhưng cũng phải động não nhiều hơn, nói nhiều hơn, đi lại nhiều hơn—
Nhưng, chính vì đã trải qua những chuyện rắc rối đó, thời khắc lên giường mới trở nên hấp dẫn.
Thực ra, gần đây tôi đã liều đổi sang nệm giảm phản lực.
Cảm giác được nệm ôm trọn cơ thể như thế này.
Chỉ cần nhắm mắt lại, dường như có thể ngủ bất cứ lúc nào… khò khò~
Chắc vì mệt quá, tôi ngủ ngay lập tức.
Nói vậy thôi, sao lại thế này?
Giấc ngủ của tôi nông đến mức chỉ cần có tiếng động là tỉnh, chưa đến hai tiếng đã tự mở mắt.
Giấc ngủ chất lượng kém.
Yuu như thường lệ ở phòng khách, Haruna cũng như thường lệ ngủ với Yuki trong phòng mình.
Ayaka thì ngủ ở phòng Sera, cùng với Sarasvati—
"Anh làm gì vậy?"
Rõ ràng tôi đang ngủ, không biết từ lúc nào bên cạnh lại xuất hiện khuôn mặt của Sarasvati, kết quả là khi trở mình, tôi vô tình đè khuỷu tay lên mái tóc đen mượt của cô ấy.
"Mặt khi ngủ dậy của darling cũng dễ thương ghê."
Sarasvati cười khúc khích khe khẽ ngay trước mặt tôi.
"Bình thường cô mặc đồ như vậy đi ngủ à?"
Sarasvati không mặc đồ ngủ, mà vẫn là bộ đồ như lúc đến nhà tôi.
"Nhiệm vụ không biết khi nào sẽ đến. Thay đồ ngủ mất thời gian lắm."
"Ừ, chắc cô bận thật, nhưng quần áo sẽ bị nhăn đấy."
"Váy thì tôi cởi ra rồi! Muốn xem không?"
"Tôi muốn xem, nhưng tôi không xem."
Tôi lăn lộn trong chăn.
"Ôi~ lạnh nhạt quá nhỉ? Quay lại đây đi."
"Không."
"Nhưng anh ngây thơ quá, ngây thơ darling. Anh quay lưng lại càng khiến tôi phấn khích hơn."
Áp sát.
Sarasvati áp sát lưng tôi, một tay ôm lấy tôi, tay kia thì mò xuống mông—
"Biến thái quá rồi đấy!"
"Có sao đâu có sao đâu~"
"Cô đóng vai quan tham hả!"
Sờ sờ sờ sờ sờ…
"Sao vậy? Mông cứng quá! Có phải lần đầu đâu."
"Tôi là lần đầu đấy! Không, tôi không muốn trải nghiệm đâu!"
Chịu không nổi, Sarasvati lúc nào cũng như vậy.
Cô ấy thích mông tôi đến thế sao?
Con gái mông đẹp thì nhiều mà? Chính Sarasvati cũng có cặp mông khiến người ta muốn sờ, Ayaka cũng vậy—
Ơ? Nếu Sarasvati ở đây—
Không lẽ! Ayaka giờ đang một mình à!
Tôi bật dậy khỏi giường.
"Ơ… này, darling!"
Tiện thể cũng thoát khỏi Sarasvati, một công đôi việc. Thật là, Vampire Ninja đừng mải mê dục vọng mà quên nhiệm vụ bảo vệ chứ.
"Ayaka!"
Tôi lao vào phòng Sera.
Phòng kiểu Nhật có mùi con gái.
Kết quả là tôi lại bắt gặp Sera đang thay đồ.
Và áo ngực là màu đen.
"À, hóa ra cô về nhà rồi."
Tôi nở nụ cười.
Nụ cười vô thức.
Bản năng nở nụ cười để xoa dịu cơn giận của đối phương.
Tôi thể hiện mình không phải kẻ thù. Tôi thể hiện mình không có ý đồ xấu.
"Ayumu, anh cố ý đúng không?"
Sera nở nụ cười.
Nụ cười cố ý.
Cố ý nở nụ cười để kiềm chế cơn bực bội của bản thân.
Cô ấy thể hiện: Tôi sẽ đâm chết anh đấy. Cô ấy thể hiện: Ít nhất cũng phải gõ cửa chứ.
"Ờ, tôi không cố ý đâu mà."
Vút!
Lưỡi dao cắm vào mắt tôi!
"Đồ sâu bọ rác rưởi này!"
Bị chửi cũng phải thôi. Chuyện này trăm phần trăm là lỗi của tôi.
"Xin… xin lỗi."
Tôi rút lưỡi dao phi ra, xoa xoa mắt.
"Anh có thể ra ngoài nhanh được không?"
"Ayaka đâu rồi?"
Vút!
Mắt tôi! Mắt tôi—!
Vì không muốn mắt bị thương tiếp, tôi quay lưng lại với Sera.
"Anh định lợi dụng đêm khuya để giở trò với Ayaka-sama à? Đồ ghê tởm."
"Cô ấy không sao chứ?"
"Gì? Nếu nói theo nghĩa sắp bị anh, con thú này, tấn công thì cũng không gọi là không sao đâu!"
Tôi từ từ quay mặt lại, liếc vào trong phòng. Sau lưng Sera đang che thân bằng áo sơ mi, có một chiếc chăn bông phồng lên.
"Ừm~" Thấy Ayaka trở mình khi đang ngủ, tôi thở phào.
Có vẻ cô ấy đang ngủ.
Chắc tôi lo thừa rồi.
Dù sao, tôi cũng thuộc dạng nhạy cảm.
Vậy à.
Giờ tôi mới hiểu ra.
Chính vì Sera về nhà, Sarasvati mới thay ca với cô ấy, rồi chạy sang phòng tôi.
Nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu thôi.
Vampire Ninja luôn ưu tiên nhiệm vụ mà.
"Chỉ cần tôi còn thức, sẽ không để anh chạm vào Ayaka-sama một ngón tay. Mau ra ngoài đi."
"Ừ, vậy tôi yên tâm rồi."
Có Sera ở bên. Nếu có chuyện gì xảy ra, không cần tôi chạy tới, bên đó chắc chắn cũng sẽ hành động.
Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Đúng là đau đầu.
Trước khi về phòng mình, tôi đi xuống cầu thang.
Muốn uống một ly cho đã.
Hành lang tầng một vẫn là biển cây, vẫn giữ không gian như có Totoro sống cũng không lạ.
Cây cảnh giống hoa ăn thịt người canh cửa dường như cũng ngủ rồi, nhà yên tĩnh hẳn.
Tôi đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy lon cola.
Dáng vẻ Sera chỉ mặc nội y quá gợi cảm, cảm giác sủi bọt của cola lạnh vừa hay giúp cơ thể hạ nhiệt.
Cola giống như bia dành cho thiếu niên vậy.
Chắc Sera trước khi thay đồ cũng giúp làm việc nhà, tôi lấy một cái cốc từ đống bát đĩa vừa rửa xong.
Rót cola vào cốc, rồi uống một hơi cạn sạch.
Dù vừa tận hưởng cảm giác sảng khoái của nước có ga đến mức suýt ợ, vừa làm mặt "đúng là tuyệt",—
Ngẩng đầu uống xong, tôi bỗng nhận ra trong nhà có điều bất thường, lập tức nghiêm mặt lại.
………………Cái gì thế này?
Trên trần nhà có thứ gì đó treo lủng lẳng.
Đó là—người sao?
Đối phương bị dây leo quấn chặt, treo chân phải lên trần, chân trái thõng xuống bất lực.
Tư thế đó, chẳng khác gì kiểu tạo hình chữ "命" của danh hài TIM.
Chẳng lẽ Sera không phát hiện ra cái này?
Hay là, sau khi cô ấy rửa bát xong, trong nhà mới xảy ra chuyện?
Haiz, bình thường chắc cũng chẳng ai để ý trần nhà, nói chung là không phát hiện được đâu.
Thôi, về cái chân ngọc treo trên kia, đúng là đầy đặn thật.
Đối phương đi tất hai ngón truyền thống chứ không phải tất thường, quần lót là họa tiết chấm bi.
Nhìn làn da cũng biết là nữ.
Haiz, nhìn quần lót cũng biết rồi.
Sao tôi phải nhìn chân để xác định nam hay nữ nhỉ?
Vì tôi hoàn toàn không nhận ra từ rốn trở lên đối phương trông như thế nào.
Mặt thì—phát sáng vàng kim, như đầu sư tử dẹt, miệng há to tô đỏ rực.
Tóc dài trắng, từ cổ xuống đến gần rốn đều được phủ vải lớn.
Như mặc váy vậy.
Nói đến đây, tôi cố gắng miêu tả bằng lời cho rõ, nhưng chắc nhiều người cũng không hiểu nổi rốt cuộc là gì, nói ngắn gọn—
Đó là đầu múa lân.
Loại thường thấy dịp năm mới ấy.
Đầu lân thường màu đỏ phối răng vàng, nhưng đầu lân này chắc là bản cao cấp, cả mặt đều lấp lánh vàng kim.
Tấm vải lớn phủ kín đến tận bàn chân cũng bị dây leo quấn chặt.
Vì vậy, nửa dưới của đối phương lộ ra trần trụi.
"Có thể mặc cái quần bên trong cũng được mà?"
Kết quả, đó là cảm nghĩ của tôi.
Đầu lân không nói gì, chỉ chậm rãi há miệng rồi ngậm lại.
"…Nói gì đi chứ?"
………………Đối phương không trả lời.
"Chẳng lẽ, đặc trưng của cô là đóng vai lân không nói chuyện à?"
Cạch cạch.
Đầu lân há ngậm miệng hai lần, ý là: "Đinh dong~ đúng rồi."
"Cô làm gì ở đó? Ờ, hỏi vậy chắc khó trả lời nhỉ."
…Chìa ra.
Có khẩu súng bắn tỉa thò ra từ miệng lân.
"…Người bắn tôi ở Akihabara, chẳng lẽ là cô?"
Cạch cạch.
"Ý là, cô lẻn vào nhà để giết Ayaka?"
Cạch cạch.
"Cô trả lời thẳng thắn vậy, là muốn tôi cứu cô à?"
Cạch cạch.
Làm sao đây?
Haiz, thân phận zombie của tôi đã lộ, chắc cô ấy cũng không đến lấy mạng tôi nữa, mà để vậy cũng tội quá.
Gọi Sera tới à—không, gọi cô ấy trong tình trạng này chỉ khiến tôi bị vu oan quấy rối rồi bị đánh cho một trận.
Cứ cứu người theo cách bình thường thôi.
"Sau khi cứu cô, đừng ra tay với Ayaka nữa nhé?"
Tôi vừa nói vừa kéo ghế lại, như thay bóng đèn, với tay lên cứu người.
Haruna đúng là không cần thiết phải làm trần nhà cao thế này.
Haiz, chắc đây là kỹ thuật của chuyên gia để làm không gian trông rộng hơn.
Dây leo quấn chằng chịt, thậm chí còn luồn vào cả trong tấm vải, chỉ kéo bên ngoài thì không gỡ ra được.
"Xin lỗi, tôi cho tay vào trong một chút nhé."
Vừa thò tay vào, tôi đã giật mình rụt lại.
Nhiệt độ này—cảm giác này.
…………Thật là mê người quá đi~
"Xin lỗi…"
Tôi lỡ chạm vào ngực cô ấy.
Không ngờ cô này dưới bộ đồ múa lân chỉ mặc mỗi quần lót.
"Không ngờ ngực cô to thế."
Ôi, tôi lỡ miệng rồi.
Cạch.
Có động tĩnh, súng trường thò ra từ miệng lân.
Tôi bị báng súng đập mạnh vào đầu.
…Cô này chẳng lẽ tự thoát được à?
Nói vậy thôi, nòng súng của cô ấy cũng không với tới, cùng lắm chỉ chạm được mép ngoài.
"Để tôi thử lại nhé."
Lần hai.
Tôi thò tay vào trong tấm vải…
Nắn.
…………Không được.
Mềm—quá—trời—luôn—
Cảm giác này—mềm—quá—đi—
Còn mềm hơn Sera nhưng chưa bằng Nene-san.
Gần giống như An Emi, Yuuka, thân hình đầy đặn.
Dạng này đúng là "thịt" thật.
Đàn ông thích nhất kiểu này. So với mấy cô gầy nhẳng, thế này vẫn hơn—khoan, tôi đang nói gì vậy?
Không nhìn vào trong mà thò tay vào, lập tức thành quấy rối.
Nhưng vừa nhìn vừa thò tay vào, thì thành quấy rối of dead luôn.
Tôi đang nghĩ ngợi thì bị súng trường chọc liên tục.
Tình hình khác lúc nãy, vì cô ấy đã lắp lưỡi lê, tôi bị đâm mấy phát, nhưng có vũ khí thì nên tự nghĩ cách dùng nó để thoát thân chứ.
Đau đầu quá, tôi leo xuống khỏi ghế.
"Haiz, xin lỗi. Cô đợi thêm chút nữa nhé."
Dùng tay kéo cũng không đứt dây leo.
Vậy thì, cuối cùng vẫn phải nhờ Sera thôi.
Tôi chạy lên tầng hai, đến phòng Sera…
Giờ mà mở cửa chắc lại bị cô ấy đâm.
Khoan, gõ cửa là được mà?
Gõ cửa… tôi chợt nhớ ra tầm quan trọng của lễ nghi.
Cốc cốc.
"Tôi vào nhé."
Vừa mở cửa đã thấy mặt Sera, tôi run lên.
"Sao vậy?"
"Tiểu thư xuất hiện nhanh thật—"
Cảm nhận được quyết tâm không cho tôi bước vào của Sera.
Haiz, giỏi thật.
Giao Ayaka cho cô ấy bảo vệ chắc cũng không vấn đề gì. Đúng đúng.
Không phải tôi bị Sera ghét đâu. Đúng đúng.
"Anh lại định chạy vào quấy rối Ayaka-sama à?"
"Ờ, thực ra, tôi phát hiện có kẻ khả nghi định làm hại Ayaka."
"Ồ. Khả nghi—là sao?"
"Có một đầu lân dính bẫy của Haruna. Cô giúp tôi một tay được không?"
"Đầu lân… ra là cô ta à."
Có người thì thầm sau lưng tôi, khiến tôi rùng mình.
Là Sarasvati.
"Cô quen đầu lân đó à?"
"Ừ. Cô ấy là người của Anbu."
"Anbu?"
"Là đội chuyên thực hiện nhiệm vụ ám sát đấy."
Nghe Sera bổ sung, tôi lẩm bẩm ra vậy.
"Nói chung, thấy cô ấy dính bẫy tội quá, tôi muốn giúp thôi."
"Bỏ mặc cũng chẳng sao mà?"
"Nói cũng đúng. Để vậy thì Ayaka-sama sẽ không gặp nguy hiểm."
"Nhưng, lỡ cô ấy thoát ra, lại tấn công chúng ta thì sao, tôi nghĩ nên giám sát cô ấy thì hơn."
"Chán thật. Nếu vậy thì Ayumu tự đi cứu đi?"
Sera khoanh tay, tỏ vẻ phiền phức.
"Chính vì tôi không làm được nên mới phải chạy đến nhờ cô mà."
"Tôi không làm đâu."
"Vậy, Sarasvati giúp tôi nhé. Dù hai người cùng đi, cô ấy cũng có thể là mồi nhử."
"Chịu thua darling luôn."
Sarasvati cười, coi tôi như ngốc.
"Sao vậy?"
"Không có gì, tôi thấy anh giống đứa trẻ sợ đi vệ sinh một mình ban đêm ấy."
"Rõ ràng là đi cứu người mà."
Tôi và Sarasvati cùng xuống tầng một, rồi đến bếp, đầu lân vẫn treo lủng lẳng như lúc nãy.
Vừa thấy tôi, đầu lân liền há miệng vàng kim liên tục.
"Hừm hừm. Hóa ra anh không bỏ mặc cô ấy—cô ấy nói vậy đấy."
"Cô nghe được đầu lân nói gì à?"
"Phải nói là, đó là ám hiệu."
"Giống mã Morse à?"
"Darling thật thà ghê."
"Tự nhiên nói vậy làm gì?"
"Chẳng phải cô ấy để anh quấy rối thoải mái sao?"
Sarasvati nhún chân, hóa nước thành kiếm, chém đứt dây leo trong chớp mắt.
Khi tôi còn mải nhặt mấy mảnh dây leo rơi xuống bỏ vào thùng rác, đầu lân đã rơi trúng đầu tôi.
U gà.
Bị thân hình quyến rũ của Vampire Ninja đè lên, cảm giác vừa vui vừa buồn.
Đầu lân vừa được tự do liền định rời đi, nhưng Sarasvati dẫm mạnh lên tấm vải, khiến cô ấy ngã sấp xuống đất.
"Được rồi, khai ra kẻ thuê cô đi."
Đội trưởng mắt đỏ khoác áo choàng, khoanh tay, khiến đầu lân sợ hãi.
Quỷ cuồng nước.
Đó là biệt danh của Sarasvati.
Dù sợ hãi, đầu lân vẫn lắc đầu.
"Đây là mệnh lệnh. Nói đi."
Đầu lân vẫn lắc đầu.
"Ồ, cô không thể trái lệnh cấp trên à—tuyệt thật. Đúng là mẫu mực của Vampire Ninja."
"Cô ta từng định giết thủ lĩnh của các người mà? Vậy mà vẫn không hé răng à?"
"Vampire Ninja luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, với cô ấy, đó chắc cũng là nhiệm vụ trái với ý muốn. Cô ấy chắc hẳn oán hận người ra lệnh lắm. Nhưng—dù vậy cô ấy vẫn là Vampire Ninja."
"Không biết nên nói các người kiên định hay cố chấp nữa. Vậy giờ thả cô ấy ra, cô ấy vẫn sẽ gây nguy hiểm cho Ayaka à?"
Đầu lân không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ nằm sấp dưới đất.
"Vậy thế này đi. Từ giờ cô thuộc quyền tôi. Ưu tiên ứng biến. Trước khi tôi ra lệnh, nhiệm vụ của cô tạm thời dừng lại. Hiểu chưa?"
Đầu lân há miệng thật to.
Sau đó—cạch cạch cạch cạch cạch.
"Cô ấy nói gì vậy?"
"Hóa ra còn có thể như thế."
Thế là, chúng tôi nhẹ nhàng vô hiệu hóa người muốn hại Ayaka.
Nhưng, vẫn không thể lơ là.
Tôi nghiêm mặt.
Dĩ nhiên, chắc chắn còn người khác nhận nhiệm vụ tương tự.
Hơn nữa, Sarasvati cũng nghiêm túc.
Bởi vì giờ đã có thể xác định, kẻ muốn giết thủ lĩnh và Ayaka chính là Vampire Ninja.


0 Bình luận