Tập 14: Ừ, Tôi Dù Gì Cũng Là Hikikomori.
Chương 01: "Khoan đã! Cậu vừa trừ tà Sadako đấy à?!"
0 Bình luận - Độ dài: 8,633 từ - Cập nhật:
"Khoan đã! Cậu vừa trừ tà Sadako đấy à?!" [note73190]
Gọi người bán ramen tới đi!
Tôi là Yoshida! A~ Thủ lĩnh... thủ lĩnh...!
Rốt cuộc phải làm sao mới được đây!
Nói thì nói vậy, nhưng tôi ngốc nghếch đi đâu cũng bị người ta chê là vướng víu.
Rõ ràng tôi cũng muốn góp chút sức cho thủ lĩnh, vậy mà chẳng ai chịu để tôi giúp.
Hả? Aikawa cần sức mạnh của tôi sao?
——Tuyệt quá~~~~~~~~~~!
Không hổ là Aikawa! Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Nói chung là phải nỗ lực trước đã——
"Cho phép tổng vệ sinh"
Cô gái tóc bạc giơ ra tờ giấy ghi như vậy cho tôi xem.
Một cô gái dễ thương mặc áo giáp và găng tay, trông như một thiếu nữ phương Tây.
Dù tôi muốn dành hai tiếng đồng hồ để nói về độ dễ thương của cô ấy, nhưng thôi, bỏ qua vậy.
À, giờ nên nhắc đến, chắc chỉ có chuyện cô ấy là "chủ nhân phòng khách".
Dù đây là nhà tôi, nhưng phòng khách sớm đã thành của cô ấy rồi.
Muốn động vào chỗ nào trong phòng khách tôi cũng không để ý, nhưng nếu cô ấy nói không được, chắc tôi cũng sẽ phản đối theo.
"Được rồi~ bắt tay vào thôi! Ngủ quên!" (Chú thích: "Ngủ quên" mà Haruna nhắc đến là "nebuta" trong lễ hội truyền thống ở tỉnh Aomori)
Cô gái với mái tóc dựng ngốc nghếch cũng lên tiếng tán thành.
Tôi cũng đại khái đồng ý, nhưng có một chuyện khiến tôi bận tâm, không thể hùa theo được.
Lễ diễu hành xe hoa điện tử ở vùng Aomori không làm tôi sợ.
Nhưng mà, biến tổng vệ sinh thành một lễ hội rầm rộ như vậy thì thật là phiền phức.
Để chuẩn bị cho hội nghị Tam giới ngày mai, phải bắt tay vào chuẩn bị.
Tôi vốn nghĩ đó là điều cần thiết.
Nhưng, nói sao nhỉ?
Cứ như bây giờ, chẳng phải cũng tạo được cảm giác an nhàn của dân thường sao?
Nếu Haruna bắt đầu tổng vệ sinh, tám phần sẽ cải tạo lại nhà cửa.
Tệ nhất là có khi biến thành trạng thái "Nhà ở toàn năng cải tạo vương" gần như không còn nguyên dạng ban đầu.
Thôi, kệ đi.
Dù sao giao cho Haruna, dù có cải tạo gì thì cũng chỉ được ba phút là lại trả về như cũ thôi.
Đúng vậy, vì cô ấy là Masou-Shoujo của Villiers, nên có thể biến nhà về lại như cũ.
…………Có thể biến lại chứ?
Tôi bận tâm chính là điểm đó.
"Này, Haruna. Cậu muốn biến tổng vệ sinh thành lễ hội nebuta cũng được, nhưng sau đó có thể khôi phục lại chứ?"
"Tôi, Haruna, không có chuyện gì làm không được!"
Cô ấy ngẩng đầu, ưỡn ngực, khoanh tay, trông rất oai phong.
Ừm~ Cảm giác không thể tin tưởng lắm.
Cô nàng này đối mặt với bất kỳ nghi ngờ nào cũng đều trả lời như vậy.
"Tôi làm được"
Nhưng, nếu có Yuu đảm bảo thì lại khác.
Nếu vậy, có khi làm lớn một chút lại hay.
"Chúng ta chuẩn bị để khi Seraphim về sẽ bất ngờ."
Bất ngờ là quan trọng.
Khi đến khách sạn, nếu nhìn thấy phòng mà không thốt lên: "Woa~ tuyệt quá." thì chẳng còn cảm giác đi du lịch nữa.
Đã quyết định bắt tay vào, thì hãy cải tạo thật hoành tráng đi.
"Tôi mà dọn dẹp thì sẽ làm rung chuyển trời đất, mọi người chuẩn bị tinh thần đi!"
Hehehe.
Haruna khoanh tay, lấy khoai tây chiên dính vào chân chà lên sàn nhà.
"Nếu vậy, chi bằng làm một cuộc cải tạo luôn cho rồi. Thay đổi toàn bộ trang trí."
Lời tôi nói khiến Haruna dựng tóc ngốc lên.
"Tôi có thể bắt tay vào đúng không!"
"Tâm trạng cũng sẽ thay đổi"
Đề nghị hấp dẫn này dường như cũng khiến Yuu rất vui.
Thay đổi tâm trạng à——chẳng lẽ Yuu lo tôi buồn vì chuyện thủ lĩnh bị ám sát?
Vì vậy, tổng vệ sinh cứ thế bắt đầu——dù sao chúng tôi cũng chỉ mời khách vào phòng khách tầng một, còn phòng ngủ của tôi và Haruna cùng các phòng khác thuộc tầng hai thì không cần động đến.
Nói chung, để chuyển hết đồ trong phòng khách ra ngoài hiên, tôi đã trải tấm thảm nhựa sọc hai màu thường dùng khi đi picnic ở sân vườn.
Phòng khách có một chiếc TV plasma lớn và kệ để TV.
Bàn trà tròn và đệm vuông.
Còn lại, nhiều nhất là tủ đựng đồ dùng sinh hoạt, phòng kiểu Nhật không dán poster cũng không đặt sofa——nhưng môi trường được dọn dẹp rất kỹ lưỡng.
"Haruna, bắt đầu chuyển cái nào trước đây?"
"Chuyển TV trước!"
Dùng sức mạnh zombie là có thể dễ dàng chuyển TV.
Yuu phụ trách bàn trà, còn Haruna——
"A~ dadadadadada... wada~!"
Cô ấy chọc thủng từng ô nhỏ trên cửa giấy tạo thành lưới.
Đồ chết tiệt——từ nhỏ tôi đã muốn chơi như vậy rồi.
Có đạo đức của người Nhật thì sẽ không làm chuyện đó, nhưng Haruna vốn là Masou-Shoujo thích phá hoại nhất.
"Phong cách kiểu Nhật vứt hết đi!"
Sau đó, cô ấy còn buông lời ngông cuồng.
Tấm thảm bị dính nước tương, vết trà cũng bị kéo ra.
Đợi đến khi công việc chuyển đồ tạm xong, nhìn phòng khách sạch bóng mới thực sự cảm nhận được căn phòng này rộng đến vậy.
Không đặt đồ đạc, căn phòng lại khiến người ta cảm thấy thật sảng khoái.
À, dù không có đồ đạc thì cũng bất tiện thật.
"Được rồi, cậu muốn bắt đầu thế nào?"
"Chúng ta tự làm tủ đi! Ngoài kiểu do tôi thiết kế, tôi không chấp nhận kiểu nào khác!"
Cậu thật phiền phức.
"Vậy thì chúng ta đến siêu thị đồ gia dụng, mua đồ về thôi. Lần này sẽ cần nhiều người hơn. Còn phải tìm phương tiện di chuyển nữa."
Tôi là học sinh năm nhất cấp ba bình thường, không thể lái phương tiện vận chuyển đồ.
Ừm, cùng lắm là đi xe đạp.
"Hehehe. Giao cho tôi, Haruna."
Haruna nói rồi nhanh chóng rút ra bằng lái xe.
Bằng lái bạch kim, tiện lợi đến mức cưỡi tê giác đen cũng hợp pháp.
Tất nhiên, đó không phải là thứ do quốc gia này cấp.
Dùng bằng lái của cô ấy, thật sự có thể lái xe chở người sao?
Dù nghi vấn lớn hơn là xe Haruna lái có thể ngồi được không? Nhưng dù sao cũng còn hơn để Seraphim lái.
Vấn đề là, bản thân chiếc xe vẫn chưa có.
Lúc này, có thể trông cậy vào Sorrow.
Cô ấy là cấp trên của Seraphim, giữ chức đội trưởng.
Người đó đủ sức sánh ngang với nhân vật đại gia, muốn gì cũng có thể chuẩn bị ngay lập tức.
Đến mùa hè, chắc chắn cô ấy cũng sẽ mời chúng tôi đến biệt thự chơi.
Chắc chắn cả máy bay riêng cũng có thể dễ dàng chuẩn bị cho chúng tôi.
Tôi ôm ý nghĩ đó gọi điện thoại.
"Là tôi đây. Điện thoại của Darling, tôi đợi lâu rồi. Hai mươi bốn giờ luôn sẵn sàng nhận cuộc gọi."
Cô ấy mở lời, không phải giọng nghiêm túc thường ngày.
"A~ Sorrow à? Chuyện của thủ lĩnh tôi nghe rồi. Tôi rất tiếc."
Tôi lập tức nhận ra.
Sorrow đang dao động trong lòng.
Sorrow đang khóc.
"Ừ. Nếu tôi ở bên thì đã không xảy ra chuyện này. Khi tôi buồn bã nghĩ vậy, được nghe giọng Darling thật sự rất vui. Có chuyện gì sao?"
"Ờ... đừng buồn quá——xin lỗi, hay để tôi gọi lại sau nhé?"
"Không sao. Tôi vừa nói rồi mà? Được nghe giọng Darling là tôi vui lắm rồi. Không vấn đề gì. Nước mắt đã ngừng rồi. Thời điểm cậu gọi đến thật sự rất đúng lúc."
"À, nói sao nhỉ... phải suy nghĩ tích cực lên."
"Hehe, có muốn hẹn hò với tôi không?"
"Nếu chỉ hẹn hò thôi thì, dạo này cũng được."
"Cảm ơn cậu. Đồ đáng ghét, Darling. Vậy, chắc có thể nói chuyện chính rồi nhỉ?"
"Thật ra để chuẩn bị cho hội nghị ngày mai, bọn tôi muốn cải tạo phòng, nhưng không có xe để đi siêu thị đồ gia dụng. Lúc này, cậu là người đáng tin cậy nhất."
"Ồ. Nếu vậy thì đến chung cư của bọn tôi đi. Chỉ cần báo tên tôi với quản lý ở cửa, từ xe kéo đến Lamborghini đều có thể mượn."
"Được cứu rồi. À, nếu thương lượng không xong, có thể tôi sẽ gọi lại cho cậu. Đừng buồn quá nhé?"
"Ừ. Được giúp cậu là liều thuốc tốt nhất với tôi."
Thế là, nhận lời đề nghị của Sorrow, chúng tôi lên đường đến chung cư nơi các Vampire Ninja sinh sống.
Tầng một ở đây cũng có Yuki ở, còn có hệ thống an ninh có thể giết chết hoặc đâm chết kẻ xâm nhập.
Đến nước này rồi cũng thấy hoài niệm, dù mấy cái bẫy đó tôi đều từng dính hết.
Vì hôm nay không phải lén lút vào, chúng tôi đi thẳng cửa chính, tìm ngay được chú quản lý nghi là quản lý, trình bày lý do.
Kết quả, chú ấy nói đã được Sorrow dặn trước, đưa cho chúng tôi một đống chìa khóa xe.
"Tôi chọn chiếc này!"
Haruna nói rồi lấy chìa khóa của một chiếc SUV màu đen.
Loại xe lớn mà trong phim phương Tây FBI hay băng nhóm tội phạm thường lái.
Chọn xe này thì dù nhét đồ cỡ nào cũng chở hết được.
Để Haruna lái xe này, liệu có ổn không?
Khi tôi còn đang lo lắng——
"Aikawa~"
Dadadadada.
Cô gái thấp bé lắc lư bộ ngực chạy tới.
Tóc ngắn, mùa đông cũng mặc quần short và tất cao quá gối, trông không sợ lạnh, là Vampire Ninja.
Là Yuki.
Bộ ngực được quần áo bó chặt, thuộc dạng "ẩn đại", lúc bình thường không thấy gì, nhưng khi nổi bật thì lại đập vào mắt.
Cô nàng này là thành viên đội điền kinh, được con trai yêu thích cũng không lạ, nhưng tiếc là có lẽ vì đầu óc không được sáng, nên chỉ dừng lại ở mức "bạn tốt".
Dù sao Yuki cũng ở căn hộ này, nên gặp là chuyện bình thường.
Tôi vốn định giơ tay chào: "Hi~ Yuki." nhưng không làm được.
Vì phía sau cô ấy, có một nhóm đàn ông lực lưỡng đi theo.
Không ai tôi quen, nhưng trông đều là những anh lớn đáng tin cậy.
Một nhóm có khí thế như vậy đến bên cạnh chúng tôi, rồi dừng lại.
Cứ như muốn bao vây chúng tôi.
Điều này có nghĩa là, họ tìm tôi có việc.
Tôi vỗ tay một cái.
"Chẳng lẽ, các cậu đến giúp đỡ sao?"
"Đúng! Sorrow nhờ tôi đấy."
Không hổ là Sorrow. Sắp xếp chu đáo thật.
Không chỉ chuẩn bị xe, còn lo cả người giúp nữa.
"Vậy, mấy người phía sau cậu——"
Tôi nhìn một lượt những người đàn ông xếp hàng.
Họ đều quấn khăn tắm làm khăn trùm đầu, mặc áo thun đen.
Chắc mấy người này là Vampire Ninja, không biết bình thường làm gì.
——Tôi thử hỏi người gần nhất.
"Xin hỏi, anh làm nghề xây dựng à?"
Đối phương trả lời:
"Không, tôi bán mì ramen."
………………Kỳ lạ? Họ là người đến giúp cải tạo mà?
"Vậy người này làm xây dựng chứ?"
"Không, tôi bán mì ramen."
………………Kỳ lạ~? Đây là người đến giúp cải tạo mà?
"À~ cảm ơn mọi người~ vậy, người tiếp theo cũng bán mì ramen à?"
"Không, ba mẹ tôi bán mì ramen."
"Ồ~ là công tử nhà bán mì ramen à. Ủa? Lớn rồi nhỉ~"
Đầu óc tôi rối tung, phản ứng như ông nội lâu lâu mới gặp cháu dịp Tết.
Dù sao, tôi cũng không thể nói ra miệng.
——Người bán mì ramen đến làm gì chứ!
Vậy là, sau khi mua một đống vật liệu ở siêu thị đồ gia dụng, dù có ba mươi người đàn ông theo về nhà——
"Nhà Aikawa ở Tokyo. Căn nhà này có một vấn đề. Đó là——"
Vì Haruna trên xe dùng máy ghi âm ghi lại lời thuyết minh kỳ lạ, tôi thật sự không yên tâm.
Bởi vì, lời cô ấy nói rất giống phần mở đầu của "Nhà ở toàn năng cải tạo vương"——trùng hợp là chúng tôi đang dọn dẹp. (Chú thích: Trong tiếng Nhật, "tương tự" và "dọn dẹp" đồng âm.)
Dù ai biết cũng đều hiểu, nhưng tôi vẫn giải thích cho người không biết.
Trước tiêu đề của "Nhà ở toàn năng cải tạo vương" có thêm chữ "Đại cải tạo!!". Dấu chấm than dùng để biểu thị sự ngạc nhiên được viết liền hai cái. Đây không phải chuyện nhỏ. (Chú thích: Tên gốc chương trình là "Đại cải tạo!! Before After")
Tôi cho phép cải tạo nhà, nhưng nghe đến "Đại cải tạo!!" thì thật sự không khỏi bất an.
Ngoài ra, nhà tôi đâu có vấn đề gì!
Nhà tôi không có vấn đề, chỉ muốn thay mới toàn bộ nội thất thôi mà!
À, tôi không hét to những điều này là vì trong nhà có mấy anh bán mì ramen lạ mặt, nên người nhút nhát như tôi gần như không dám nói gì.
Khi chuyển hết đồ đạc trong phòng ra ngoài, chắc các chuyên gia đã tính toán hết rồi.
A! Chết rồi. Tôi lỡ gọi là chuyên gia mất.
Phải là Haruna mới đúng.
Tôi không chấp nhận đại cải tạo!
"Này, Haruna. Chỉ cải tạo phòng khách thôi đúng không?"
"Ừm~ cả tầng một luôn nhé?"
Tôi biết ngay mà.
"Này, hội nghị thượng đỉnh là tối mai rồi đấy."
Tôi thử nhắc khéo cô ấy là không đủ thời gian.
"Vì vậy tôi mới không trả lời chắc chắn! Chuyện này cậu phải hiểu chứ!"
Ra vậy. Nếu đủ thời gian, cô ấy sẽ cải tạo cả phần ngoài phòng khách luôn à?
Đáng sợ thật. Nhưng chắc không đến mức phá nhà đâu nhỉ.
Điều lo nhất là chuyên gia có bỏ dở giữa chừng không.
Phải cố gắng tránh làm cô ấy mất hứng.
Haruna là thiên tài.
Một khi đã quyết làm, chắc chắn sẽ hoàn thành cải tạo hoàn hảo.
Nếu mấy người giúp là dân xây dựng, ít nhất còn có thể giao việc cho họ, nhưng toàn là chủ tiệm mì ramen mà.
Chắc mọi người chỉ có thể làm theo chỉ huy của Haruna thôi.
Với lại họ là Vampire Ninja, thể lực chắc cũng rất tốt, công việc chắc sẽ xong nhanh thôi——
Nhưng tôi lại chỉ cầu mong đừng hai ba cái là xong hết tầng một.
"Được rồi, bắt đầu làm gì trước?"
Yuki đeo găng tay lao động, đập đập vào lòng bàn tay.
"Các cậu cạy sàn lên trước, rồi móng nhà——"
"Móng nhà đủ chắc, không vấn đề gì đâu!"
May quá. Suýt nữa thì nhà bị đại cải tạo rồi.
"Không thì, làm khu vui chơi thể chất ngoài sân——"
"Không cần đâu! Nhà tôi đâu có nhiều trẻ con thế! Với lại sân giờ đầy đồ rồi!"
May quá. Suýt nữa sân bị phủ đầy cỏ sạch an toàn.
"À, hay làm thác nước ở cửa vào?"
"Không cần đâu! Ion âm chẳng có tác dụng gì hết!"
May quá. Suýt nữa cửa vào bị lắp thiết bị nuôi bọ gậy.
"………………Tháng mười hai."
Haruna bỗng lẩm bẩm, ngậm miệng giận dỗi.
"Hả?"
"Cảm giác như tháng một, tháng hai vậy."
"Mùa đông... mùa đông à... không vui đúng không! Khó hiểu chết đi được, có gì thì nói thẳng ra đi! Sao lại cải tạo cả ngôn ngữ!" (Chú thích: Trong tiếng Nhật, "mùa đông" và "không vui" đồng âm)
Chết rồi. Để Haruna tiếp tục không vui, chắc chắn cô ấy sẽ nổi điên làm mấy chuyện vô bổ.
"Vậy coi như xong phần cơ bản, tiếp theo làm gì?"
Yuki hỏi, chuyên gia của chúng tôi dứt khoát trả lời:
"Lắp hệ thống sưởi dưới sàn đi!"
Cái này thì tôi đồng ý, đúng lúc đó——
Điện thoại reo.
Sorrow gọi đến.
"Haruna, tôi ra ngoài nghe điện thoại chút."
"Dù sao tên ngốc Ayumu ở đây cũng chẳng giúp được gì! Mau tránh ra đi!"
Bảo tôi tránh ra cũng quá đáng, nhưng tôi vẫn vừa nghe điện thoại vừa quay lưng rời khỏi nhà mình.
"Có chuyện gì vậy? Sorrow."
"Thật ra, tôi có chuyện muốn gặp Darling nói riêng. Bây giờ gặp trực tiếp được không?"
Bây giờ gặp được không?
……Nghe Sorrow nói vậy, cảm giác nguy hiểm khiến tôi siết chặt mông, nhưng giọng cô ấy nghe rất nghiêm túc, nên tôi cũng nghiêm túc đáp:
"Được, gặp ở đâu?"
Nếu cô ấy khóc, muốn người an ủi, tôi lúc nào cũng có thể bay đến.
Không liên quan đến yêu đương.
Chỉ là vì đạo nghĩa thôi.
Tôi nợ cô ấy nhiều như vậy mà.
Vậy thì, dù chuyện nhà cũng khiến tôi lo, nhưng cùng lắm có thể nhờ sức mạnh kỳ diệu của Masou-Shoujo hoặc sức mạnh thần bí siêu cấp của Yuu để phục hồi mọi thứ.
Công việc cải tạo có thể sửa chữa sau này thì giao cho Yuki, Haruna và Yuu, còn tôi một mình đến chỗ hẹn với Sorrow.
Dù tôi nhờ bản đồ trên điện thoại mới mò được đến đây——trong lòng vẫn băn khoăn: Thật sự là chỗ này sao?
Bởi vì đây là——
"Uwa~ giống nhà của yakuza quá."
Một biệt thự lớn.
Nhà một tầng giữ nguyên phong cách xưa.
Bãi đậu xe có mấy chiếc Mercedes, mái nhà sang trọng như lâu đài, cửa vào lộng lẫy vàng son.
Có cổng sắt như lồng sắt, thêm hai camera an ninh chiếu thẳng vào, trong tình cảnh này ai mà muốn vào trong chứ?
Hơn nữa để một học sinh cấp ba như tôi đến tận nơi, chỉ thấy sợ thôi.
Cảm giác như muốn bấm chuông trêu thử.
Chắc chắn sẽ có nhân vật dữ dằn đến mức phải dán ba lá bùa mới trấn được lao ra.
Kira Uenosuke cũng bị chém ở đây đấy——nếu ai giới thiệu vậy, chắc tôi cũng "ồ~" tin thật, cả căn biệt thự trang nghiêm như một phần của lâu đài.
Tôi đứng ngây ra nhìn căn biệt thự đó, thì ở phía bên kia cánh cổng sắt đen, có một người phụ nữ xuất hiện từ cửa vào.
Là Sorrow.
"Đến rồi à. My Darling."
Thì ra chỉ cần nhìn camera là biết tôi đã đến.
"Chuyện không thể nói qua điện thoại là gì vậy?"
Để che giấu vẻ sợ hãi, tôi đút tay vào túi, dùng lưỡi đẩy má trong.
Cảm giác như một tên du côn ở quê.
"Vào rồi nói."
Nói rồi, Sorrow mỉm cười với tôi.
Có vẻ cô ấy đã lấy lại tinh thần.
Cổng sắt "keng keng keng keng" từ từ mở ra.
Chắc là thiết kế thành cửa tự động. Cách mở càng làm tăng cảm giác căng thẳng.
Cửa lớn đến mức này, không mở từ từ chắc gây tai nạn mất.
Tôi bước vào trong.
Phải tránh để người ta phát hiện mình đang điều chỉnh hơi thở.
Chỉ đơn giản là như vậy thì thật kém cỏi.
Sảnh vào lấp lánh vàng, sáng bóng như vừa được sơn, lại yên tĩnh lạ thường.
"Trong này không có ai sao?"
Tôi cởi giày, đi vào trong.
"Trong Gachapin à?" (Chú thích: Gachapin là linh vật búp bê trong chương trình thiếu nhi Nhật Bản)
"Sao tự nhiên cậu lại tò mò bên trong Gachapin có gì chứ?"
"Ahaha. Đùa thôi. Hiện tại, trong nhà chỉ có ba người."
Sorrow vừa vui vẻ cười vừa xoay lại giày cho tôi ngay ngắn.
Cảm thấy áy náy với cô ấy thật.
"Ba người à."
Nói cách khác, người có chuyện muốn bàn là người thứ ba mà Sorrow nhắc đến.
Sorrow đi trước, chuẩn bị dép cho tôi.
Tôi xỏ dép, đi không phát ra tiếng trên hành lang bóng loáng.
"Thủ lĩnh thế nào rồi?"
"Đến giờ vẫn còn hôn mê, nhưng có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng."
Thật kỳ lạ.
Tôi cứ tưởng thủ lĩnh tỉnh lại nên mới gọi tôi đến.
Đi tất đi trên hành lang này có cảm giác trượt ngã ngay. Chắc ngày nào cũng được đánh bóng.
"Xin phép."
Sorrow quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo cửa giấy, chỉ thấy trong phòng kiểu Nhật rộng rãi có một ông lão.
Có lẽ nên gọi là lão gia.
Một ông già với vẻ mặt cương nghị.
Ông mặc hakama có gia huy, khoanh tay quay lưng về phía cuộn thư, chỉ ngồi thiền.
Có vẻ ông ấy vẫn luôn lặng lẽ chờ ở đó.
Cảm giác như đã từng gặp ông lão này.
Rõ ràng chỉ ngồi nhắm mắt, mà lại có khí chất và uy nghiêm như vậy.
Như khi đến nhà bạn, gặp bố bạn, tôi cũng thấy chùn bước.
Cái gọi là nghiêm khắc, có thể cảm nhận từ dáng vẻ.
Tôi cảm nhận được một bầu không khí như ông bố nghiêm khắc, dường như rất khắt khe với việc ra vào, ăn uống——
"Chào! Lâu quá không gặp!"
Kết quả là người này lại cực kỳ thân thiện!
Râu rậm như ông già Noel. Dù mặc kimono vẫn thấy cơ bắp cuồn cuộn.
Thêm vào đó là sự thân thiện——tôi nhớ ra rồi.
Ông lão này chính là người đã lên tiếng khi Seraphim từ bỏ nhiệm vụ giết Yuu, bị các Vampire Ninja đồng bọn xa lánh——
"Đây là Ngài nguyên lão."
Qua lời giới thiệu của Sorrow, hình ảnh trong trí nhớ tôi cuối cùng cũng hiện lên.
Cấp trên còn cao hơn cả Sorrow, người là cấp trên của Seraphim.
Tôi đoán, chắc ông ấy là nhân vật chỉ dưới thủ lĩnh.
Chắc như vẻ ngoài, là người có địa vị và tiếng tăm.
"Nào, ngồi đây, ngồi đây."
Ông lão vẫy tay, bảo tôi ngồi trước mặt ông. Sorrow thì vừa vào phòng đã ngồi quỳ ngay ngắn.
"Lâu rồi không gặp."
Tôi cúi đầu chào.
"Thật ra, bây giờ mọi chuyện khá rối rắm."
Nguyên lão gãi đầu, lộ vẻ khó xử.
"Sao vậy?"
Vẻ mặt nghiêm túc đó khiến tôi hồi hộp đáp lại.
Nguyên lão lẩm bẩm, như đang băn khoăn có nên nói hay không.
Tôi chờ đợi.
Đã gọi tôi đến tận đây, chắc chắn sẽ nói lý do.
Nghĩa là đây là chuyện lớn, từng quyết định bàn với tôi, nhưng đến giờ vẫn còn do dự.
Từ nãy ông ấy cứ nhắm mắt như thiền, chắc cũng đang suy nghĩ.
"Kẻ ám sát thủ lĩnh——là một trong các Vampire Ninja."
Soạt!
Câu nói đó đâm thẳng vào lòng tôi.
Không thể nào?
Một trong các Vampire Ninja? Ám... ám sát thủ lĩnh?
Yuki từng nói, không có chuyện đó.
Tôi cũng nghĩ không thể có chuyện đó.
"Vậy, gọi tôi đến là vì?"
Tôi che giấu sự kinh ngạc, tiếp tục nói chuyện.
"Cậu nghĩ xem, chẳng phải sắp tổ chức hội nghị Tam giới sao?"
"Ừ."
"Bọn tôi định nhờ Ayaka thay mặt tham dự."
"Hả? Đó là ai?"
Một cái tên nghe như đã từng nghe mà cũng như chưa từng nghe, bị quên mất từ lâu khiến tôi hỏi lại.
"Con gái của thủ lĩnh."
Sorrow thì thầm cho tôi biết.
Thủ lĩnh có con sao? Nói vậy, tôi cũng nhớ hình như từng nghe qua.
"Tôi tưởng các Vampire Ninja đều lấy tên phương Tây chứ... "
Sorrow và Seraphim đều vậy, Yuki cũng là tên giả, cô ấy còn có tên gì đó là Mel nữa.
Giờ lại có Ayaka?
Cảm giác không giống Vampire Ninja chút nào.
"Bởi vì Ayaka vốn không tu luyện Vampire Ninja~ Đến giờ vẫn chưa được ban cho năng lực và tên."
Thì ra, muốn có tên Vampire Ninja phải trải qua tu luyện nhất định.
Tôi cũng nhớ hình như từng nghe vậy.
Dù là con gái thủ lĩnh, nhưng chỉ là Vampire Ninja nửa vời——
Nếu vậy, có ý kiến phản đối cô ấy kế vị cũng không lạ.
Con gái của thủ lĩnh——hả?
"Xin... xin chờ chút. Ờ, tôi nhớ thủ lĩnh mất tích là cách đây một trăm năm đúng không?"
"Ừ ừ."
Nguyên lão gật đầu như con vật nhỏ.
"Nghĩa là, cô con gái đó sinh trước khi ông ấy mất tích đúng không?"
"Ừ ừ."
"Nếu cô ấy không trở thành Vampire Ninja——chẳng phải sẽ không có năng lực trường sinh bất lão sao?"
Nếu có được sức mạnh Vampire Ninja thì khác, nhưng thủ lĩnh mất tích trước đó mà.
"Có chứ."
Nguyên lão khẳng định nhẹ nhàng.
"Tại sao?"
Tôi nhíu mày hỏi lại. Chẳng lẽ có lý do phức tạp gì sao?
"Bởi vì thủ lĩnh là người từ thế giới khác mà."
…………À.
Tôi nhớ ra rồi.
Đúng rồi.
Thủ lĩnh vốn là người của Villiers.
Con của ông ấy cũng sẽ thừa hưởng dòng máu Villiers, tức là dòng máu Masou-Shoujo.
Nhóm loli vạn năm đó.
Ấn tượng là càng trẻ càng mạnh.
"Nếu vậy, chẳng phải cô ấy có thể trở thành Vampire Ninja ngay lập tức sao?"
"Tôi nói rồi, cô bé đó không chịu tu luyện. Vì cái gì cũng học được ngay, nên làm gì cũng phải kéo dài mới có hứng. Kéo dài quá lâu rồi~"
Chuyện này tôi hình như cũng từng nghe.
Vì quá thiên tài nên thấy mọi thứ đều nhàm chán, thành ra không đi học.
Trước đây, tôi từng nghe chuyện như vậy.
Là Haruna. Đúng, Haruna trước đây cũng vậy.
Haruna là con lai giữa Villiers và thế giới này.
Cô gái tên Ayaka đó cũng có hoàn cảnh tương tự.
Con lai giữa nhân giới và Villiers sẽ sinh ra thiên tài——tôi lại nghĩ đến chuyện lai giống ngựa đua.
"Vậy các người định nhờ cô gái đó thay mặt, tôi không phản đối——nhưng cô ấy hiểu tình hình chứ?"
"À, trên tàu shinkansen giải thích sơ qua là cô ấy hiểu ngay. Dù sao cũng là đứa trẻ thông minh."
Càng nghe càng thấy giống Haruna.
"Gọi tôi đến đây là để bảo vệ cô ấy đúng không?"
"Ồ? Cậu nhận ra rồi~"
Nguyên lão cười gian.
"Vampire Ninja ám sát thủ lĩnh, chắc là để phá hoại hội nghị Tam giới. Nên các người muốn nhờ người ngoài Vampire Ninja làm vệ sĩ. Nói đơn giản là vậy đúng không?"
"Chính xác. Vì vậy mới bí mật bàn với cậu như thế này."
"Cậu sẽ nhận lời chứ?"
Sorrow ở phía sau lên tiếng thúc giục.
"Làm gì có chuyện không nhận, không đồng ý thì hội nghị không tổ chức được mà. Nhưng, vậy có ổn không?"
"Hử?"
"Tôi nhớ các người chia thành phe bảo thủ và phe cải cách, tranh cãi chuyện kế vị đúng không? Nếu để Ayaka tham dự hội nghị, chẳng phải đồng nghĩa công nhận cô ấy là người kế vị sao?"
"Không đến mức đó. Chúng tôi chỉ muốn người có quyền lực đại diện tham dự hội nghị."
"Nếu vậy, để nguyên lão tham dự cũng được mà? Thay vì thủ tướng không đi được thì cử con thủ tướng thay, nên để đại thần ra mặt chứ."
"Bởi vì tôi là phe bảo thủ mà."
Cơ bản, Vampire Ninja chia thành hai phe khi thủ lĩnh vắng mặt.
Vấn đề là chọn ai làm người kế vị.
Tôi nhớ Vampire Ninja có truyền thống, hay quy tắc, phải để người có huyết thống kế vị thủ lĩnh, nên dựa vào đó để Ayaka làm thủ lĩnh? Hay để những Vampire Ninja khác đã tu luyện chính thức, được kỳ vọng lên làm thủ lĩnh?
Vì vậy mới có phe bảo thủ muốn theo quy tắc chọn Ayaka làm thủ lĩnh; và phe cải cách sẵn sàng phá vỡ quy tắc để người xuất sắc khác lên làm thủ lĩnh.
"Nói ra cũng tiếc, nhưng hiện tại người gần nhất với vị trí 'thủ lĩnh kế tiếp' là Ayaka-sama. Cô ấy không phải không có quyền lực, càng không thiếu năng lực đàm phán."
"Vậy à. Nếu Sorrow nói vậy, phe cải cách chắc cũng chấp nhận thôi."
"Cậu chỉ cần đưa Ayaka đến căn nhà này là được. Đơn giản mà?"
Nguyên lão nói rồi nháy mắt với tôi.
Không ai nhìn thấy mà vui đâu.
"——Vậy, khi nào cô ấy đến?"
Tôi tránh ánh mắt nguyên lão, quay sang hỏi Sorrow.
"Cô ấy đã rời làng rồi, chắc khoảng hai, ba tiếng nữa."
"Ể, chuyện này gấp thật đấy."
"Ừ. Hành động càng nhanh càng bí mật."
Thì ra, Vampire Ninja là chuyên gia tình báo.
Kéo dài thời gian, chuyện Ayaka lên Tokyo chắc sẽ lộ ngay.
"Ayaka-sama bình thường chỉ ở nhà, nhưng hình như vừa hay muốn lên Tokyo, nên lập tức đồng ý chuyện này."
Rõ ràng là hikikomori mà lại chịu ra ngoài?
Không đúng, có loại hikikomori bị ép ra ngoài thì phản kháng, nhưng nếu có động lực thì lại hành động rất mạnh mẽ.
Cô gái tên Ayaka đó chắc là kiểu như vậy.
Có vẻ cô ấy không phải kiểu vô dụng tận xương tủy.
"Đừng làm cô ấy mất hứng nhé."
Sorrow dặn dò.
"Biết rồi, biết rồi."
"Vì chỉ cần không vừa ý là cô ấy chạy mất tiêu ngay."
Tôi thở dài, mặt căng thẳng.
"Chỉ cần không hài lòng là chạy, vậy à."
Tôi thấy cũng giống Haruna thật.
"Chỉ có vậy thôi. Vậy, nhờ cậu ra ga Tokyo đón cô ấy nhé."
"Hiểu rồi. Chuyện của Ayaka để tôi lo."
Tôi quyết tâm đứng dậy.
"Nhờ cậu đấy~"
Tôi gật đầu với nguyên lão đang vẫy tay, cùng Sorrow ra hành lang.
"Nói vậy chứ còn khoảng hai tiếng nữa."
Tôi vừa vươn vai vừa đi trên hành lang bóng loáng.
"Hai tiếng à——vừa đủ để nghỉ ngơi chút."
Sorrow có vẻ vui vẻ đi theo sau tôi.
"Nghỉ ngơi?"
Tôi lặp lại từ lạ lẫm đó.
"Ừ. Được rồi, đồ đáng ghét Darling! Chúng ta đi hát karaoke."
"Ồ, thì ra cậu nói karaoke."
Nếu vậy thì nói ngay từ đầu đi, tôi vừa nghĩ vừa đáp nhỏ——
"Hai tiếng năm nghìn yên đấy."
Lời Sorrow khiến tôi không nhịn được quay lại.
"Chỗ nào mà vậy! Gọi món gì mà tốn đến năm nghìn yên!"
Đi karaoke, cộng lại cũng hơn năm nghìn yên thật, nhưng chỉ hai tiếng mà tốn năm nghìn yên, không gọi đủ thứ ăn thì không được——
Khoan đã. Chẳng lẽ vì tôi toàn đi mấy chỗ hai tiếng một nghìn yên, thực ra như vậy mới là bình thường sao?
"Cậu vẫn còn trẻ con lắm."
"Không có đâu."
Tôi không hiểu, chỉ quay mặt nghiêm lại với Sorrow đang cười bí ẩn.
Thế là nghe nói đi hát karaoke, nhưng lại bị dẫn đến khu khách sạn đèn màu rực rỡ, tôi dùng hết sức chạy trốn, cuối cùng cũng đến được ga Tokyo.
Buổi sáng và trưa bị quốc hội chiếm hết thời gian, về nhà bắt đầu tổng vệ sinh, sau đó lại bị Sorrow hẹn ra ngoài, rồi chạy đến ga Tokyo.
Tôi còn chẳng biết bây giờ là mấy giờ.
"Chắc còn hơn một tiếng nữa."
Tôi lẩm bẩm dựa vào cột ngay sau khi ra khỏi cửa soát vé ga.
"Ừ. Nên tôi mới rủ cậu đi hát karaoke——"
Bên cạnh là bóng dáng Sorrow.
Cô ấy cũng dựa vào cột như tôi, còn định tựa vào vai tôi, nên tôi hơi tránh ra.
"Nói dối! Trong túi cậu còn lòi ra cái máy mát-xa kỳ lạ như micro kìa! Cậu dùng cái đó định làm cái gì rung lên vậy!"
"Chẳng phải là——mông của cậu sao?"
"Cái kiểu 'cậu biết mà' là sao chứ!"
Tôi búng trán Sorrow, kết quả là cô ấy lại cười mãn nguyện một cách khó hiểu.
"Thôi, Ayaka là người thế nào vậy?"
"Ừ. Ở chỗ bọn tôi có bảng xếp hạng idol trên mạng."
Sorrow vừa là đội trưởng Vampire Ninja, vừa bí mật làm idol.
À, đó không phải kiểu idol lên tivi biểu diễn, mà là idol underground như tuyến Oedo, chỉ dân trong nghề mới biết, nhưng cũng khá nổi tiếng, tổ chức live show là có fan nam kéo đến như kiến.
"Vậy à."
"Trong đó, hạng nhất chính là Ayaka-sama."
Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Vậy thì đâu phải hikikomori.
Rõ ràng là cô gái hoạt động ngoài trời mà.
Còn được hạng nhất, giỏi thật. Dù tôi không biết Sorrow xếp hạng mấy.
"Vậy là cô ấy còn dễ thương hơn cậu à?"
"Không đâu."
Trả lời dứt khoát thật. Dù đối phương là cấp trên, Sorrow quả nhiên không chịu thua về tự tôn.
"Tự tin ghê. Vậy cô ấy có điểm gì đặc biệt à?"
"Cậu nghĩ xem, thỉnh thoảng có idol tâm linh đúng không. Cô ấy thuộc kiểu đó."
"À~ kiểu nghệ sĩ nhạy cảm với tâm linh à? Thỉnh thoảng cũng có. Nhưng kiểu đó đâu được hạng nhất. Cùng lắm chỉ được một bộ phận nhỏ yêu thích."
"Show trừ tà của cô ấy rất nổi."
"Show trừ tà là gì vậy!"
Chết tiệt. Dù không cam lòng, nhưng tôi rất tò mò.
"Ừ. Đó là mời khán giả đến, rồi ngay tại chỗ triệu hồi linh thể để trừ tà."
"Hừm."
Câu trả lời nghe như không quan tâm, nhưng trong lòng tôi đang hét lên:
Muốn xem quá——!
Có thể tận mắt thấy ma!
Khoan đã, còn có thể chứng kiến cảnh ma siêu thoát!
Nếu thật sự có cơ hội, tôi cũng muốn xem thử.
Tò mò quá đi~
"Đúng lúc, tôi có video show trừ tà trước đây của cô ấy."
Sorrow lấy ra thiết bị di động giống iPad từ túi.
"Hừm."
Chết tiệt...
Tôi muốn xem.
Không phải rất muốn xem sao?
Nhưng, đã giả vờ như không quan tâm rồi, giờ không thể nói mình có hứng thú.
Chỉ còn biết cầu mong Sorrow vẫn còn hứng giới thiệu.
"Muốn xem không? Darling."
"Ừ... được thôi... cậu cứ mở đi."
Tôi và Sorrow mỗi người đeo một bên tai nghe.
Chúng tôi tựa vai nhau, dính sát như chụp ảnh sticker, mắt dán vào màn hình khá lớn.
Vừa phát video, tiếng khán giả ồn ào vang lên.
Tôi biết đây là show trừ tà có khán giả, nhưng sao đông vậy?
Ba trăm người? Năm trăm... không, chắc còn nhiều hơn.
Khán giả đông nghịt vây quanh một cái giếng cổ.
Tất nhiên là vào ban đêm tối om, hoàn toàn không có ánh đèn, là buổi biểu diễn ngoài trời.
"Ở đây sẽ xuất hiện loại ma nào vậy?"
"Ừ. Cậu biết 'Sarayashiki' không?"
"Hả? À, là câu chuyện về mỹ nữ giữ mười cái đĩa, không biết bị người đàn ông nào giấu mất một cái, rồi bị vu oan ăn cắp đĩa, chết oan, khi hiện hồn thì đếm một cái~ hai cái~ thiếu một cái——câu chuyện ma nổi tiếng đó phải không?"
"Người trừ ma đó chính là Ayaka-sama."
"Cô ấy trừ được ma Akiku! Ngay trong video này sao?"
Cuối cùng tôi cũng phấn khích lên.
Này này này, tôi cứ tưởng đối tượng trừ tà là mấy linh hồn vất vưởng trên đường, hay con mèo hiện hồn trong ảnh, ai ngờ lại là ngôi sao của thế giới linh hồn!
Bảo sao khán giả đông vậy.
Tôi còn nghĩ nếu tổ chức hoành tráng hơn chắc kiếm được bộn tiền.
"Chứ không phải là 'Akiku đếm đĩa' trong rakugo." (Chú thích: Trong truyện ma, nghe Akiku đếm hết chín cái đĩa sẽ phát điên mà chết. Trong phiên bản rakugo, nhiều đàn ông nghe tiếng đồn về vẻ đẹp của Akiku, đều đến xem cô ấy đếm đĩa, đến cái thứ sáu thì vội chạy trốn. Sau này khán giả càng đông, không kịp chạy, tưởng tiêu đời, ai ngờ Akiku đếm đến cái thứ mười tám, ai cũng bình an. Hỏi ra mới biết Akiku ngày mai nghỉ, nên đếm gấp đôi số đĩa)
"Ồ, không hổ là My~ Darling. Cả rakugo cũng rành à?"
"Đừng bắt chước Akiku kéo dài âm cuối nữa."
咻~咚咚咚咚……
Nhạc nền truyện ma cổ xưa vang lên như thế này—
"Yo! Mọi người chờ lâu rồi nhỉ!"
Ngay lập tức vang lên giọng nói kiểu người Edo.
"Được rồi! Buổi biểu diễn trừ tà sắp bắt đầu! Đêm nay, sẽ có chuyện lớn xảy ra!"
"Này, vừa rồi tôi hình như thấy phát thanh viên thì phải?"
"Tại vì tối quá thôi. Có phát thanh viên tại hiện trường."
Như vậy chẳng phải đã tổ chức hoành tráng lắm rồi sao?
"Dù có thêm nhiều khán giả nữa cũng không lạ đâu."
"Ừ, tổng số đơn đăng ký vượt quá tám vạn, nhưng vẫn kiểm soát số lượng người tham dự."
Không hổ là thần tượng hạng nhất. Biểu diễn một mình mà cũng thu hút được tám vạn người.
Khi chúng tôi còn đang tán gẫu, một luồng ánh sáng xanh bất ngờ chiếu sáng bầu trời, từ trong giếng, một mỹ nữ xuất hiện giữa làn gió lạnh lẽo.
Đúng rồi.
Nghe nói cô gái tên là A Kiku này, là một đại mỹ nhân tuyệt thế.
Một khi được tận mắt chứng kiến như thế này, quả thật khiến người ta cảm khái.
Chết thật đáng tiếc. À mà, nghĩ lại cũng phải, chính vì cô ấy qua đời khi còn trẻ đẹp, nên chúng tôi mới có thể thấy một hồn ma xinh đẹp như vậy—
"Ô! Cô ấy sắp xuất hiện rồi! Thần tượng mạnh nhất của chúng ta, Ayaka-sama—!"
Một thiếu nữ đi qua lối đi giữa hàng ghế khán giả.
Thiếu nữ mặc bộ miko xuyên thấu nóng bỏng phối với váy ngắn đỏ, đưa tay chỉnh lại kính, vừa cúi chào vừa đi đến bên miệng giếng.
"Ayaka-sama~" "Ayaka-sama—!"
Cô gái cúi đầu đầy áy náy, nhận được những tiếng hò reo vang dội.
Nói mới nhớ, ai cũng gọi cô ấy là "sama" nhỉ.
Đây là quy tắc giữa các fan sao?
"Được rồi! Bình luận viên Hoshikawa Kirara, cô thấy thế nào?"
Tên quen thuộc xuất hiện trong video, tôi chuyển ánh mắt từ màn hình sang gương mặt xinh đẹp của Saro-shitsu.
"Thì ra cậu là bình luận viên à?"
Đúng rồi. Hoshikawa Kirara là bí danh của Saro-shitsu.
Ở trường, cô ấy tự xưng như vậy.
"Ừ. Được xem biểu diễn ở hàng ghế đầu thật tuyệt."
Tôi không khỏi có chút ghen tị.
"Hồn ma tên A Kiku này sẽ đếm đĩa."
"Đúng vậy."
"Nếu cô ấy đếm đến cái đĩa thứ chín—mọi người chắc chỉ còn biết chờ chết thôi."
"Ôi, thật đáng sợ."
"Dù chỉ đếm đến cái thứ tám, e rằng cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể và tinh thần."
"Đối thủ mạnh quá~ Ayaka-sama có thắng nổi không?"
"Chắc sẽ là một trận đấu gian khổ."
Nghe Saro-shitsu bình luận, khán giả im phăng phắc.
Bởi vì, họ không phải chỉ đứng ngoài xem.
Nghe A Kiku đếm đến cái đĩa thứ chín là sẽ chết.
Những người này, cũng đang ở hiện trường.
"Các vị, tôi không muốn làm mất hứng, ai muốn rời khỏi chỗ thì cứ tự nhiên."
Ý là những chuyện còn lại cô ấy sẽ chịu trách nhiệm sao?
Hay đấy, cảm giác căng thẳng này.
Giống như nhảy dù vậy.
Nếu lỡ có chuyện gì, có khi sẽ chết.
Nếu lỡ có chuyện gì—nghĩ vậy thôi cũng đủ tưởng tượng, nhưng cuối cùng, vẫn phải xem có tin tưởng người chủ trì sự kiện hay không.
Nói cách khác, mấu chốt là fan yêu Ayaka đến mức nào, đây là thử thách lòng can đảm của họ.
"Oán hận đấy~"
A Kiku rời khỏi miệng giếng, chậm rãi tiến về phía Ayaka.
Ayaka không nói gì, lặng lẽ vào tư thế sẵn sàng.
Tư thế đó, cứ như chuẩn bị tung ra Hokuto Shinken.
Chẳng lẽ, cô ấy sẽ đấu tay không?
"Một cái~"
"Ô! A Kiku bắt đầu trút oán rồi—!"
Phát thanh viên cực kỳ phấn khích.
"Không ổn rồi. Ayaka-sama vẫn chưa vào tư thế trừ tà. Đối phương ra chiêu trước rồi."
Tư thế trừ tà là cái gì vậy?
"Hai cái~"
Đếm đến cái thứ hai, Ayaka lập tức hành động.
Có lẽ người cầm máy quay rất biết chọn góc, cô ấy nhảy lên như chim nước, váy không bị lộ hàng.
"Ôi chao~! Đó là... Nirvana Lightning Kick! Vừa mở màn đã tung chiêu lớn rồi, Kirara-san."
"Ừ. Có vẻ cô ấy muốn giải quyết nhanh gọn."
Ayaka nhảy lên cao rồi rơi thẳng xuống, một cú đá giáng vào trán A Kiku.
"Ăn cú này A Kiku chắc chắn không trụ nổi! Kirara-san, trận này liệu có phân thắng bại chỉ với một chiêu không?"
"Không, có vẻ không đơn giản vậy đâu."
"Ba cái~"
"Ôi chao~! Dính Nirvana Lightning Kick khiến oán linh A Iwa siêu độ mà vẫn chưa ngừng đếm đĩa!"
Phát thanh viên nhắc đến A Iwa, là A Iwa trong Yotsuya Kaidan sao? Thật hay giả vậy. Tôi cũng muốn xem trận đó quá.
"Bốn cái~"
Dù A Kiku vẫn đang đếm, nhưng chân đã đứng không vững.
Hiệu quả rồi! Cú đá gì đó vừa rồi có tác dụng!
Ayaka vòng ra sau lưng A Kiku, dang tay ôm chặt lấy eo cô ấy.
"Xuất... xuất hiện rồi! Chân ngôn chú đoạn bối quật—! Tiếp theo là~ Độc tôn khóa khớp—!"
Ayaka ôm eo A Kiku, nhấc lên vai rồi bẻ mạnh, nhân lúc A Kiku yếu đi lại tiếp tục khóa cổ.
Dù A Kiku cố sức kéo tay áo miko chống cự, Ayaka vẫn không hề lay chuyển.
"Ừ. Làm tốt lắm. Có vẻ thắng bại đã phân định."
"Năm sáu~... bảy cái!"
A Kiku gian lận!
Vừa rồi cô ấy đếm nhanh hơn!
Khán giả đồng loạt la ó.
"Nhìn A Kiku gian xảo thế này, khán giả đều xôn xao cả."
"Nhưng, cô ấy cũng không thể phản công nữa đâu. Ayaka-sama đã khóa cổ rồi."
Thì ra là vậy. Nên mới dùng khóa cổ.
Chỉ cần không cho A Kiku đếm tiếp là được.
"Tám... tám cái~"
A Kiku cố gắng phát ra tiếng.
"Ôi chao~! Cuối cùng vẫn đếm đến cái thứ tám! Kirara-san, tôi bắt đầu thấy đau đầu rồi."
"Ừ, tôi cũng đau đầu muốn nứt ra đây."
Thêm một cái nữa.
Chỉ cần đếm thêm một cái, có lẽ mọi người sẽ chết.
Thế nhưng, không ai có ý định rời khỏi hiện trường.
Chắc họ đều đặt niềm tin tuyệt đối vào Ayaka.
"Chín... chín..."
Hết cứu rồi sao?
Chết thật.
Sẽ chết mất!
Cảm giác căng thẳng bao trùm xung quanh.
Ở đó, là tuyệt vọng.
Có vài người có lẽ đã nản lòng, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi hiện trường.
Nhưng—
Bốp bốp bốp bốp...
A Kiku liên tục vỗ vào tay Ayaka ra hiệu đầu hàng.
Keng~ keng~ keng~ keng~
Tiếng chuông kết thúc vang lên.
A Kiku đầu hàng, cơ thể lặng lẽ hóa thành ánh sáng xanh rồi tan biến.
"Như vậy là cô ấy siêu độ rồi à?"
"Ừ. Vì cô ấy nhận thua, nên mất đi sức mạnh lưu lại nhân gian. Oán linh là thứ dùng oán hận làm môi giới để ở lại nhân gian. Một khi quên đi ý niệm đó, tự nhiên sẽ siêu độ."
"Ôi~ tôi hình như sắp thành fan của Ayaka rồi. Không còn video nào khác sao?"
"Cái này à. Còn một cái nữa—thể loại là nữ oán linh tóc dài bò ra từ màn hình."
Bò ra từ màn hình... oán linh...
"Ê! Hóa ra Sadako bị giải quyết rồi à?"
"Không phải, không phải oán linh nổi tiếng như vậy đâu. Tuy cùng loại—à, chính là video này."
Saro-shitsu tìm ra đoạn video lúc đó.
Tôi muốn xem quá đi mất.
"Đây là... rạp chiếu phim?"
"Ừ. Họ chiếu băng video bị nguyền rủa ở Osaka STATION CITY CINEMA."
"Màn hình lớn, âm thanh lớn thật."
"Có oán linh nên âm lượng lớn? Haha, thú vị thật. Đồ đáng ghét." (Chú thích: Trong tiếng Nhật, "oán linh" và "âm lượng" đồng âm)
"Tôi đâu có nói đùa, mà có nói cũng chẳng buồn cười."
Rạp chiếu phim rộng rãi dường như chứa được ba trăm người.
Tất cả khán giả ngồi ngoan ngoãn trên những chiếc ghế trông rất thoải mái, màn hình lớn chiếu hình ảnh nhiễu như gió thổi cát.
Có vẻ buổi biểu diễn đã bắt đầu.
"Được rồi, liệu nữ oán linh kiểu Sadako này có xuất hiện không đây?"
Lại có người tường thuật trực tiếp. Tường thuật tình hình trong rạp.
Trước màn hình, có một thiếu nữ ngồi xổm trên đất.
Máy quay lập tức zoom lại gần, chọn góc tuyệt đối không quay trúng quần lót cho cô ấy lên hình.
Quần lót thần tượng không lên sóng. Đúng là tay nghề chuyên nghiệp.
Khoảng mười phút sau—thứ đó xuất hiện.
Toàn bộ màn hình lớn chiếu cận cảnh một người phụ nữ tóc dài đen, khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Sau đó—
Sẽ đến~ chắc chắn sẽ đến~
Giai điệu bài hát đó thoáng qua trong đầu.
Thực tế, trong rạp chỉ có tiếng nhiễu xì xào, nhưng trong đầu khán giả ở đó, chắc chắn đều vang lên nhạc nền giống tôi.
Một người phụ nữ lặng lẽ bò ra từ màn hình lớn.
Tốc độ không nhanh lắm.
"Oán linh" ẩn trong băng video nguyền rủa, hóa thành thực thể xuất hiện.
Nói vậy thôi, kích thước vẫn như người bình thường.
Có vẻ không phải vì màn hình lớn mà cô ấy to lên hay số lượng nhiều hơn.
Tóc dài che kín mặt.
Trên váy trắng dính đầy vết máu.
Nếu ở một mình trong phòng mà thấy cô ấy bò ra như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ kinh dị, nhưng đây là rạp chiếu phim, đông người.
"Uwa, người đông quá..."
Oán linh giống Sadako đó quả thực lẩm bẩm như vậy. Thời buổi này, micro chất lượng cao đã thu được cả tiếng cô ấy.
Nhưng, chắc oán linh kiểu Sadako cũng nghĩ thế này.
—Ma không được nhút nhát.
Cô ấy không nói gì thêm.
Ayaka vốn đang ngồi xổm đứng dậy.
"Được rồi, lần này sẽ là chiêu thức gì đây?"
Phát thanh viên cũng hào hứng hẳn lên.
Tôi cũng phấn khích không kém, chỉ im lặng chăm chú xem video.
Ayaka ra tay trước—tung cú song phi cước.
"Ôi chao~! Xuất hiện rồi! Là Basara Song Phi Cước!"
Cao thật. Cú đá tung ra ở vị trí rất cao.
Cuối cùng thì quần lót cũng lộ ra, màu vàng chanh.
Oán linh kiểu Sadako bị đá bay nằm sấp xuống đất, chuẩn bị phản công.
Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Ayaka dùng hai chân kẹp lấy đầu oán linh kiểu Sadako.
"Xả Vô Lượng Tâm Kéo Kéo!"
Ayaka kẹp đối phương rồi lật người, quật oán linh kiểu Sadako ra ngoài.
"Tiếp theo là~?"
Chỉ dùng kéo kéo quật ngã vẫn chưa kết thúc.
Không ai muốn như vậy.
Tôi cũng đồng ý với phát thanh viên.
Trong đầu vang lên tiếng nói nhỏ: "Tiếp theo là~?"
Quả nhiên như mong đợi, Ayaka nắm lấy tay oán linh kiểu Sadako đang choáng váng.
"Xuất... xuất hiện rồi! Pháp Liên Hoa Khóa Khớp!"
Còn thêm hiệu ứng bẻ tay nữa.
Không đúng, vừa bẻ tay vừa khóa cổ. Đây là kiểu khóa tay lạc đà. Gần giống nhất chắc là chiêu Đảo Quỷ của Ishinriki. (Chú thích: Ishinriki là một đô vật từng là lực sĩ sumo)
Oán linh kiểu Sadako không chịu nổi chiêu này, đập tay xuống đất nhận thua.
"À~ đối thủ cứ thế đầu hàng rồi~ Diễn biến dồn dập đến mức phát thanh viên cũng không theo kịp!"
Ayaka nhờ thân thủ điêu luyện, giành được chiến thắng.
Đây không phải là đấu vật dàn dựng.
Mà là nghi lễ trừ tà đặt cược sinh mạng.
Buổi biểu diễn trừ tà kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội.
Không hổ là thần tượng hạng nhất. Tôi vốn đã đoán biểu diễn của cô ấy không tầm thường, nhưng không ngờ lại khí thế đến vậy.
Dù oán linh kiểu Sadako đầu hàng rất nhanh, nhưng với tôi, đây vẫn là trận đấu cực kỳ mãn nhãn.
"Biểu diễn thật hoành tráng."
Ôi, xem mà thỏa mãn quá.
Saro-shitsu cất thiết bị di động vào túi.
"Chính vì vậy, cảm giác tin tưởng tuyệt đối sau khi biểu diễn xong mới lợi hại. Đó chẳng còn là thần tượng nữa, phải gọi là tôn giáo mới đúng."
"Không phải, từ đầu đã là tôn giáo rồi! Ngay từ lúc cô ấy làm mấy trò trừ tà đó đã là tôn giáo rồi!"
"Haha, nói cũng đúng."
"Nhưng tôi cũng muốn gặp cô ấy lắm. Tôi bắt đầu có hứng thú với cô gái này rồi."
"Thế còn tôi thì không hứng thú à?"
"Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Nếu ghét cậu, tôi đã không ở đây với cậu thế này rồi! Nghĩ đi, trong video hoàn toàn không nghe thấy giọng Ayaka mà. Tôi chỉ tò mò thôi. Không biết cô ấy sẽ ăn mặc thế nào khi đến nhỉ?"
Làm thần tượng mà không nói một câu nào vẫn có thể biểu diễn, tôi đúng là lần đầu tiên thấy.
"Cô ấy thấp người. Thị lực cũng kém, nên chắc sẽ đeo kính áp tròng."
Saro-shitsu ra sức dùng tay diễn tả hình dáng của Ayaka, nhưng—
"Tôi hiểu tôi hiểu, con gái thấp người đeo kính áp tròng—đầy rẫy ngoài kia! Chỉ cần liếc mắt một cái là tôi thấy cả chục người! Mà nói thật, đeo kính áp tròng nhìn ngoài cũng đâu phân biệt được!"
Cô ấy không diễn tả được rồi~
Đặc điểm như vậy thì nhận ra ai cho nổi.
"Cũng đúng."
Saro-shitsu lẩm bẩm đầy phiền não.
"Nói mới nhớ, Vampire Ninja mà thị lực kém là sao! Tôi cứ nghĩ cả vampire lẫn ninja đều mắt cực tinh."
"Tại cô ấy hay thức khuya. Mắt sẽ bị đỏ."
"Đôi mắt đỏ của cậu thì đừng nói người khác như vậy."
"Ừm~ còn đặc điểm nào nữa nhỉ—tôi không nghĩ ra."
Saro-shitsu nhăn nhó lẩm bẩm.
Khi tôi và cô ấy cứ loanh quanh mấy chủ đề như vậy, ở góc tầm nhìn bỗng xuất hiện một thiếu nữ lạ mặt.
Cô gái đó, mặc váy ngắn đỏ và bộ... miko.
…Miko à.
Còn đeo kính nữa—
……Kính à.
………Chẳng phải chính là cô ấy sao?
Tôi chẳng mất bao lâu đã nhận ra ngay.


0 Bình luận