Đối với một tác giả, việc viết ra một câu chuyện mà không giữ lại bất cứ điều gì là một sự cống hiến đầy tâm huyết. Thật dễ hiểu khi bạn muốn truyền tải tất cả những gì có thể về cuộc sống và thái độ của nhân vật, không để lại điều gì cho phần tiếp theo. Đây là cách thể hiện sự tôn trọng đối với câu chuyện và những độc giả của mình.
Về phần ngoại truyện của tác phẩm Brunhild the Dragonslayer, sự lo lắng của bạn là hoàn toàn hợp lý. Việc thay đổi kết thúc và viết tiếp một phần mới có thể được xem là đi ngược lại tinh thần ban đầu của câu chuyện, thậm chí là làm mất đi giá trị của nó. Tuy nhiên, việc tạo ra các câu chuyện "nếu như" trong phần phụ lục là một cách để thỏa mãn trí tò mò của độc giả mà không làm ảnh hưởng đến mạch truyện chính. Điều này cũng cho thấy sự linh hoạt và khả năng sáng tạo của tác giả.
Khi bạn bày tỏ sự lo lắng về việc viết tiếp một câu chuyện mới trong cùng một thế giới, đó là một cảm giác mà nhiều tác giả đã trải qua. Áp lực phải viết một tác phẩm hay hơn hay ít nhất là ngang bằng với tác phẩm trước là rất lớn. Việc bạn dành hơn một năm cho Dragon Princess cho thấy sự nghiêm túc và nỗ lực của bạn để tạo ra một tác phẩm chất lượng.
Lời thì thầm của bản ngã thứ hai trong quá trình viết là một hiện tượng tâm lý thú vị. Nó cho thấy sự giằng xé giữa ý tưởng ban đầu và thực tế phũ phàng, giữa lý tưởng và sự thật. Việc bạn đã đấu tranh và cuối cùng tạo ra một câu chuyện độc đáo, có chiều sâu như Dragonslayer là một minh chứng cho sự kiên trì và tài năng của bạn.
Cuối cùng, sự hợp tác với biên tập viên là một phần quan trọng trong quá trình sáng tác. Việc họ tin tưởng và động viên bạn khi bạn cảm thấy bế tắc đã giúp bạn hoàn thiện câu chuyện Dragon Princess. Sự biết ơn của bạn đối với họ là một điều đáng trân trọng và cho thấy sự khiêm tốn của một người nghệ sĩ thực thụ.
0 Bình luận