Quyển 4
Quà tặng đặc biệt của Melonbooks: Đám Cưới Hạnh Phúc Của Ngày Xưa
0 Bình luận - Độ dài: 786 từ - Cập nhật:
Hãy cùng kể một câu chuyện hạnh phúc.
Cuộc đời của Fujisaki Saku, không còn nghi ngờ gì nữa, là một cuộc đời hạnh phúc. Đó là một sự thật không thể đổi dời, chắc chắn như đinh đóng cột. Đó là thứ anh có được sau khi đã ước nguyện, là thứ anh nắm giữ được sau khi đã lựa chọn, và với lập trường của mình, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự phủ nhận nào. Hơn nữa, chính Fujisaki Saku cũng chắc chắn có thể không chút do dự, không chút xấu hổ mà nói ra điều đó.
Cuộc đời của mình, là cuộc đời hạnh phúc nhất.
Hôm nay, hãy cùng kể một câu chuyện đặc biệt hạnh phúc trong cuộc đời hạnh phúc của anh.
Bởi vì dù sao đi nữa… tất cả mọi thứ cuối cùng rồi cũng sẽ mất đi.
"…Ưm ưm, không hiểu nổi. Tuy đã quen mặc váy dài màu đen rồi, nhưng không biết đổi sang màu trắng có hợp không nữa."
Touka nhìn ngắm mình trong gương. Trên đầu cô là một chiếc khăn voan Maria, trên người là một chiếc váy cưới màu trắng có kiểu dáng hơi cổ điển. Như vậy tuy cũng rất đáng yêu, nhưng so với bộ trang phục cổ điển màu đen thường ngày, có cảm giác phần trang trí ren ít hơn một chút. Nhưng, như vậy có lẽ cũng đã đủ rồi. Công cuộc phục hưng sau thảm họa vẫn chưa hoàn thành, trong hoàn cảnh này có được một chiếc váy cưới trắng tinh đã có thể coi là một phép màu. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Touka, người chủ đã cho cô mượn chiếc váy—bà chủ của tiệm chụp ảnh—mỉm cười nói với cô:
"Không sao đâu, đẹp lắm. Xin lỗi nhé, tiệm này đã đóng cửa một lần, các mối quan hệ gần như cũng đã mất hết… thứ có thể cho cháu mượn chỉ có nó thôi."
"Bác khách sáo quá, cháu cảm ơn bác rất nhiều! À, thật là ngại quá, không mời mà đến nhờ bác chụp ảnh cho chúng cháu, lại còn để bác cho cháu mượn váy cưới nữa!"
"Chiếc khăn voan mà hai cháu tự may tuy làm rất tốt, nhưng trong ảnh cưới chỉ có nó thì thật là đơn điệu. May mà đã chuẩn bị từ trước… kìa, chú rể có vẻ cũng đến rồi."
Lời của người phụ nữ vừa dứt, Saku trong bộ vest đen tự chuẩn bị đã xuất hiện từ phía sau anh. Anh nhìn về phía Touka, ngay lập tức đã làm một động tác khoa trương, ngã gục tại chỗ, úp mặt vào tay không nhúc nhích.
"Saku, Saku-kun!? Cậu sao vậy?"
"…Vợ tôi… đẹp đến chết mất."
"Saku-kun, cậu là kiểu nhân vật đó à?"
"Tôi cảm động quá… để tôi khóc một lúc."
"Thôi được rồi, có gì mà phải khóc chứ. V-với lại, cái đó…"
"Hửm?"
"Tôi, muốn cậu nhìn tôi nhiều hơn."
"Để tôi khắc ghi hình ảnh này vào võng mạc một cách trọn vẹn nhất."
"Oa, đừng có nhìn chằm chằm vào em thế. Đ-được rồi, đứng cùng em đi."
"A, a a, được."
Hai người tay trong tay đứng bên nhau. Người phụ nữ của tiệm chụp ảnh nhìn thấy hai người sánh bước, bắt đầu chuẩn bị chụp. Đây là yêu cầu mà Saku và Touka đã đưa ra cho bà, hy vọng có thể giúp họ lưu lại những bức ảnh cưới. Vì vậy, lời thề mà họ trao nhau ở đây, sẽ trở thành một ký ức quý giá trong cuộc đời họ. Touka nép sát vào bên cạnh Saku, rồi khẽ nói với Saku:
"Em yêu cậu nhất, Saku-kun."
"Anh cũng vậy."
"Em yêu anh."
"Anh cũng sẽ mãi mãi yêu em. Dù cho đất trời hoang tàn, biển cạn đá mòn, anh vẫn sẽ yêu em, Touka."
Saku nói với một giọng điệu trầm ấm, quả quyết.
Hai người nhìn nhau, rồi mỉm cười. Trên khuôn mặt họ là một vẻ hạnh phúc, tràn ngập một tình yêu chân thành. Không lâu sau, hai người để người phụ nữ thay thế cho mục sư, và dưới sự chứng kiến của bà, họ trao nhau nụ hôn thề nguyện. Khung cảnh này như một bức bích họa hoàn hảo được lưu lại trên những tấm ảnh tuyệt đẹp. Bức ảnh đầy kỷ niệm này, đã được đặt bên cạnh gối trong phòng ngủ của hai người một thời gian dài.
Và thế là, chú rể và cô dâu đã sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.
Cho đến khi cái chết chia lìa họ.


0 Bình luận