Linh Năng Thám Tử • Fujis...
Ayasato Keishi Namakawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Vụ án 1: Tình yêu của người vợ

0 Bình luận - Độ dài: 11,246 từ - Cập nhật:

Đối mặt với thứ đó, Fuyuya không hề sợ hãi mà giơ lưỡi dao sắc bén lên. Rồi, anh ta nói một cách mỉa mai, trầm đục:

"Chào buổi sáng, hỡi Thần."

Và rồi,

và rồi?

Đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Đột nhiên, Saku giật mình tỉnh dậy.

(Lạ… nhỉ?)

Cậu đưa tay lên giữ lấy cái đầu đang chao đảo, cố gắng hết sức để xác nhận tình hình. Cậu tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trong một chiếc chăn nặng nề, ẩm ướt. Trước mắt là trần nhà bằng gỗ, nhiệt độ phòng rất thấp, không khí ẩm ướt như có thể vắt ra nước, điều này cho thấy bây giờ vẫn là mùa đông đang có tuyết rơi. Saku ngồi dậy, nhìn về phía trước.

Cậu đang ở trong một căn phòng kiểu Nhật.

Sàn phòng trải chiếu tatami, cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ. Không gian phòng rất rộng, nhưng gần như không có đồ đạc gì, tuy nhiên trên hốc tường có treo một bức thư pháp. Trên bức tranh là những chữ Hán được viết theo lối cuồng thảo, viết quá trừu tượng đến mức không nhận ra được là chữ gì, nhưng lại kỳ diệu đến mức có thể hiểu được nội dung viết trên đó. Dù chữ viết không toát lên vẻ bất tường, nhưng hẳn là một loại bùa chú, từ đó cũng có thể biết được, chủ nhân của căn phòng không phải là người bình thường. Nhưng, chuyện này trong mắt Saku hoàn toàn không quan trọng, vấn đề nằm ở một chuyện khác.

Màu đen cần thiết đó, không có trong tầm mắt.

Cô gái xinh đẹp mặc váy dài đen, không có ở đây.

"…………Lại là, chỉ có mình tôi sao."

Đối mặt với tình hình này, Saku nhất thời hoảng loạn.

Nhưng, cậu lập tức phát hiện ra chiếc chăn bên cạnh mình phồng lên thành một ngọn núi nhỏ, và đường cong thoai thoải của ngọn núi nhỏ còn ngọ nguậy theo những tiếng mớ "ưm meo ưm meo" kinh điển. Xem ra có người đang ngủ bên trong. Người đó quay mặt về phía Saku, khuôn mặt đoan chính như búp bê lộ ra. Cô gái xinh đẹp đang ngủ say.

Lúc này, Saku mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, cậu khẽ mỉm cười. Cô gái đang ăn mái tóc đen óng mượt của chính mình, Saku cảm thấy vẻ đẹp của cô đã bị cử chỉ này làm hỏng đi, nên đã đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lọn tóc dính đầy nước bọt ra khỏi đôi môi nhỏ nhắn của cô. Rồi, cậu lại vuốt ve gò má trắng ngần của cô gái.

"…Touka."

Saku như đang cầu nguyện mà gọi tên cô, nhắm mắt lại.

Đó là người yêu của cậu.

Báu vật duy nhất.

Tất cả của Fujisaki Saku.

Fujisaki Touka của cậu đang thở đều. Dù không rõ tình hình cụ thể, nhưng cảm giác cơ thể cũng không có gì bất thường.

Touka ở ngay bên cạnh mình, và vẫn sống tốt, Saku vì điều này (không phải đối với một đối tượng tín ngưỡng cụ thể nào) mà dâng lên lời cầu nguyện và cảm tạ.

Nhưng, Saku không hiểu tại sao mình và Touka lại ở đây.

Cậu lại đặt tay lên trán đang đau, mò mẫm ký ức.

"Muội thực ra, không hề muốn huynh chết."

"Coi như là nhân tiện, ta ít nhất cũng có thể kéo dài một lúc. Hai người hãy tìm một nơi mình thích mà chết đi."

Một cảnh tượng hiện về, là cái chết của người em gái tên Haruhi.

Và bóng lưng mờ ảo, yếu ớt của người anh trai tên Fuyuya.

"…Đúng rồi."

Và còn, cái màu đen khó tả đó.

Sự tồn tại siêu việt được gọi là "thần thật" đã bắt đầu mất kiểm soát do người có dị năng xóa bỏ kìm hãm sức mạnh của nó đã trốn thoát. Saku và Touka đã để lại Sanzashi Fuyuya để kéo dài thời gian, và trốn thoát khỏi ngôi nhà tranh.

Trong ngọn núi bị màn đêm bao phủ, hai người tay trong tay cố gắng hết sức chạy. Mặt bị cành lá va vào, chân trượt trên tuyết đông cứng, bị những rễ cây trồi lên khỏi mặt đất làm vấp ngã, nhưng dù vậy, họ vẫn chỉ một lòng trốn thoát khỏi con quái vật tên là "thần thật", không ngừng chạy. Không cần phải nói ra, họ cũng biết rất rõ.

Thứ đó là bản thân khái niệm của cái ác.

Là thứ sẽ hủy diệt thế giới hoàn toàn.

Sự tồn tại đen kịt đó sẽ giết chết mọi thứ một cách vô nghĩa.

Một khi bị bắt, khó tránh khỏi cái chết.

Saku cảm thấy chỉ chết một mình cũng không sao, nhưng phải để Touka sống sót. Cũng vì lý do này, hai người đã cố gắng hết sức để chạy, chạy mãi, nhưng chỗ đứng dưới chân đột nhiên biến mất.

Saku ngã xuống, lăn xuống một con dốc được lát bê tông, đồng thời nhận ra con đường ở ngay trước mắt. Cậu bế Touka xuống mặt đường, nhưng không may ngay lúc này, ánh đèn pha của một chiếc xe đã áp sát họ.

Saku dang rộng toàn thân bảo vệ Touka.

Một cú va chạm đến, ý thức liền đứt đoạn.

Và rồi,

và rồi?

Bây giờ, họ không biết tại sao lại ở trong một căn phòng kiểu Nhật sang trọng này.

"…Rốt cuộc là sao?"

Saku lẩm bẩm.

Ngay lúc này.

Cánh cửa fusuma được mở ra một cách tĩnh lặng. Phía bên kia hành lang, khung cảnh tuyết trắng mùa đông hiện ra như một bức tranh, đồng thời cũng xuất hiện một nhân vật.

Một người kỳ lạ đang đứng đó.

Anh ta là một thanh niên trẻ, mặc một bộ kimono dày giản dị nhưng có vẻ cao cấp. Những điều này vẫn còn rất bình thường, điều bất thường là trên trán trắng như tuyết của anh ta có dán một lá bùa có viết chú văn. Tóc anh ta rất ngắn, kiểu tóc gần như là đầu đinh, rất nam tính, nhưng đường nét cơ thể lại rất mảnh mai, dung mạo đoan chính cũng toát lên vẻ nữ tính.

Người đó tiến lại gần Saku một bước.

Saku xem xét có nên bế Touka bỏ chạy không, nhưng thanh niên đã cố gắng xua tan sự cảnh giác của Saku, dịu dàng mỉm cười, nói:

"Tốt quá rồi. Dù tốc độ không nhanh, nhưng dù sao cũng là tiếp xúc trực tiếp với xe, lúc đó đã làm tôi sợ chết khiếp… dù trước đó tôi đã đâm vào cậu, nhưng cậu không cần phải cảnh giác."

"…………"

"Tôi không lừa cậu đâu. Nơi này cách xa 'thần thật'."

"…Anh biết chuyện về 'thần thật' sao?"

"Đúng vậy, thông qua 'tiên tri'."

Thanh niên trả lời một cách không chút do dự.

Saku không khỏi ngạc nhiên mở to mắt.

Anh ta đã nói ra "tiên tri", tự nhiên như hơi thở mà thốt ra từ ngữ bất thường đó.

Như vậy, thân phận của anh ta không cần nói cũng biết.

"Người của gia tộc 'Ansuhito với thuật tiên tri' sao?"

"Suy đoán chính xác, Saku-sama của nhà Fujisaki. Tôi chính là tộc trưởng của gia tộc."

Tên của mình bị gọi ra, Saku thầm tặc lưỡi.

Sanzashi Fuyuya vốn đã truyền tin cho nhà Fujisaki rằng "Saku và Touka đã chết", thế nhưng việc Saku vẫn còn sống đã bị bại lộ. Chẳng lẽ lại là muốn có đôi mắt có khả năng tăng cường dị năng sao.

Ngay khi Saku đang suy đoán như vậy, lời nói tiếp theo của tộc trưởng nhà Ansuhito đã khiến cậu bất ngờ.

"Nhà Ansuhito thuộc về một tổ chức tôn giáo, vì vậy chúng tôi lúc nào cũng hành động để tìm kiếm chân lý của thế giới. Cuộc khủng hoảng hủy diệt lần này đã được tổ tiên tiên đoán từ lâu, và chúng tôi đã chờ đợi khoảnh khắc đó thực sự đến. Chúng tôi phải ngăn chặn thế giới bị hủy diệt và sinh linh bị tàn sát, và sự chuẩn bị để làm điều đó cần một người nào đó… người cần thiết không phải là Saku-sama."

"…Gì cơ?"

Saku có một dự cảm chẳng lành, nheo mắt lại.

Tộc trưởng của nhà Ansuhito nói với cậu:

"Người không thể thiếu để tránh khủng hoảng, là 'những người phụ nữ của nhà Fujisaki', và đặc biệt là Fujisaki Touka-san."

Chúng ta hãy cùng nhau cứu thế giới khỏi bàn tay ma quỷ của 'thần thật' nhé.

Thanh niên của nhà Ansuhito mỉm cười một cách tao nhã, nói vậy.

"Tôi từ chối."

"Ồ?"

Saku trả lời một cách dứt khoát.

Tộc trưởng của nhà Ansuhito trợn tròn mắt, từ trong lòng lấy ra một chiếc quạt giấy, phụt một tiếng mở quạt ra, che trước miệng. Trên mặt quạt có viết những bùa chú bằng chữ Hán, nhưng nó cũng giống như những bùa chú trên bức tranh treo tường, không cảm nhận được ác ý. Nhưng dù vậy, bùa chú vẫn toát lên một không khí đáng ngờ đặc trưng.

Saku chuẩn bị tư thế. Tộc trưởng cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu.

"Cậu không muốn cứu thế giới sao?"

"Người tôi muốn cứu chỉ có một mình Touka."

"Tôi hiểu rồi. Nhưng nếu bỏ mặc 'thần thật', xã hội sẽ rơi vào hỗn loạn."

"Ai quan tâm đến chuyện đó."

"Và cuối cùng, Touka-san cũng khó tránh khỏi cái chết."

Saku không thể không im lặng. Cậu không thể phủ nhận khả năng đó. Cậu đã chứng kiến "thần thật", biết thứ đó bất thường đến mức nào.

Nhưng Saku lại cảm thấy, "thần thật" chỉ là một cá thể, hẳn không thể giết được toàn bộ nhân loại. Nhưng càng muốn bình tĩnh suy nghĩ, tiếng chuông báo động của bản năng lại càng vang lên dữ dội. Trái tim của Saku cũng bắt đầu sợ hãi, đang hét lên một cách chói tai.

——Đó là thứ 'sẽ hủy diệt thế giới'.

Lời nói của tộc trưởng nhà Ansuhito không giống như giả dối. Nếu đã vậy, "thần thật" có lẽ thực sự là một thứ sẽ mang lại sự hủy diệt cho thế giới. Nếu thứ đó đã bắt đầu mất kiểm soát, sau này chắc chắn sẽ có một kết quả nào đó đang chờ đợi họ.

Muốn làm rõ.

Nhưng lại không muốn biết.

Saku do dự mãi, nắm chặt nắm đấm. Cậu nuốt nước bọt, quyết tâm hỏi:

"…Sau đó, đã xảy ra chuyện gì?"

——Xoạch.

Tộc trưởng của nhà Ansuhito gập quạt lại, đặt đầu quạt lên môi, nhẹ nhàng nói ra.

Giọng điệu đó, như một đứa trẻ đang nói thầm.

"Vấn đề nằm ở sự lây lan của sát ý."

Cách nói này cứ như trong thần thoại vậy.

Nhưng điều đáng sợ là, chuyện đó đang xảy ra trong thực tại.

"Thần thật" với tư cách là một cá thể đã rất mạnh mẽ, ngay cả một sát thủ xuất sắc như Sanzashi Fuyuya cũng đã thất bại sau khi thách thức anh ta. Nghe nói cái chết của Fuyuya đã được xác nhận, cơ thể của anh ta như một quả trái cây bị ép nát thành một vũng bùn. Nhưng, mối đe dọa thực sự của "thần thật" không nằm ở sức mạnh vật lý.

"Thứ đó,"

nguyền rủa thế giới;

nguyền rủa nhân loại;

nguyền rủa sinh linh;

nguyền rủa đại dương;

nguyền rủa lục địa;

nguyền rủa bầu trời;

nguyền rủa người sống;

nguyền rủa người chết.

——Không ngừng nguyền rủa vạn vật.

"Và rồi, sát ý đó sẽ lây lan."

Nghe nói, "thần thật" ngày xưa khi mất kiểm soát trong nội bộ nhà Sanzashi cũng như vậy.

Rất nhiều người bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của "thần thật", và đã phát điên. Họ bị sát ý chiếm hữu, và tấn công người khác. Kết quả là, số người trực tiếp chết dưới tay "thần thật" lại không bằng số người hy sinh trong cuộc tàn sát nội bộ. Nhà Sanzashi đang hỗn loạn đã giết sạch tất cả những người "bị lây nhiễm", để dập tắt sự việc. Sau đó, họ đã cử "người xóa bỏ dị năng" để đối phó với "thần thật", và đã kìm hãm được sự mất kiểm soát của "thần thật".

"Không ngờ… lại có chuyện như vậy…"

Sau khi nghe được sự thật, Saku kinh ngạc.

Không ngờ nhà Sanzashi đối phó với sự mất kiểm soát của "thần thật" lại áp dụng một phương pháp xử lý qua loa như vậy, hơn nữa sau đó hoàn toàn không có ý định từ bỏ "thần thật", thậm chí còn rêu rao đề cử người có thể kiểm soát hoàn toàn "thần thật" lên làm tộc trưởng.

Họ đã điên rồi.

Saku không nói nên lời. Tộc trưởng của nhà Ansuhito không để ý đến phản ứng của Saku, nói tiếp:

"Thứ đó sẽ gieo rắc sát ý đối với người khác vào những sinh vật xung quanh. Những người và động vật 'bị lây nhiễm' sẽ trở thành nguồn lây nhiễm lời nguyền mới, và tiếp tục lây lan sát ý."

"Nếu đã vậy, có phải phải nhanh chóng cách ly 'thần thật' không?"

"Đúng là như vậy, nhưng đã quá muộn. Nhà Sanzashi đã giấu 'thần thật' trong núi, đây thực sự là một sách lược tồi. Dù hiện tại đang là mùa đông, nhưng xung quanh vẫn có rất nhiều côn trùng và động vật. Sự lây lan của sát ý đã bắt đầu, chúng ta không thể làm gì được. Ngoài ra, 'người xóa bỏ dị năng' đã trốn thoát cũng đã được phát hiện. Người này đã bị một con gấu rời khỏi hang tấn công, và khi được phát hiện đã trong tình trạng mặt bị hủy hoại hoàn toàn."

"Vậy thì, thực sự không còn cách nào sao?"

"Không phải là không có cách, thế giới vẫn còn có thể cứu được."

Xoạch một tiếng, tộc trưởng của nhà Ansuhito mở quạt ra, nhẹ nhàng vẫy.

Anh ta đặt quạt lên cổ mình, làm động tác cắt cổ.

"Đó chính là giết 'thần thật'."

——Tức là 'thần sát'.

Saku nín thở. Cậu nhớ lại một điều.

『Thần』 mang hình hài thiếu nữ, 『thần』 xinh đẹp của nhà Fujisaki đã chết. Sau khi thân xác bị sát hại, cô lại đưa cả linh hồn còn sót lại về cõi âm. Trường hợp một người có sức mạnh siêu việt "chết" quả thực tồn tại.

Nhưng, "thần thật" sinh ra ở nhà Sanzashi có thể giết được không?

Ngay khi Saku đang bối rối, vẻ mặt của tộc trưởng nhà Ansuhito dịu đi, nói:

"Tệ nhất cũng không nhất thiết phải giết chết. Tóm lại, chỉ cần có thể kìm hãm sức mạnh của nó là được rồi."

"Nhưng, những người 'bị lây nhiễm' đó…"

"Nhà Sanzashi ngày xưa đã không nói hai lời mà giết sạch mọi người, nhưng quyết định của họ đã sai lầm. Sau khi điều tra những động vật xung quanh lúc đó, đã xác nhận rằng, cùng với việc 'thần thật' bị kìm hãm, sát ý mãnh liệt đối với người khác cũng sẽ theo đó mà biến mất. Nói cách khác, chỉ cần có thể kìm hãm được 'thần thật', tất cả lời nguyền sẽ theo đó mà tan biến."

——Như vậy, thế giới có thể được cứu.

Tộc trưởng của nhà Ansuhito nói một cách dứt khoát. Anh ta nhẹ nhàng cúi đầu, nói với một giọng điệu khẩn khoản:

"Có thể hỗ trợ được không?"

"Chuyện tôi đã hiểu rồi…"

Nhưng Saku lại suy nghĩ lại, nhắm mắt lại, tìm kiếm trong biển ký ức. Khi Saku rời khỏi ngôi nhà tranh, đã chứng kiến bộ dạng của "thần thật". Thứ đó toàn thân bao trùm một khí trường đen khó tả, bất tường và đáng sợ, đó tuyệt đối không phải là thứ mà con người có thể đối phó được.

Anh ta rốt cuộc định kìm hãm thứ đó bằng cách nào?

Và rồi, "những người phụ nữ của nhà Fujisaki" tại sao lại không thể thiếu?

Câu hỏi sắp sửa buột ra khỏi miệng, thì một giọng nói sắc lạnh từ phía sau đã nhanh hơn cậu.

"Có thể. Bởi vì tôi cũng muốn cứu thế giới."

Người诠释 thiếu nữ, đã đưa ra câu trả lời.

Saku từ từ quay lại phía sau.

Touka đang đứng đó. Bây giờ cô đang mặc một bộ đồ ngủ trắng, hình ảnh trong sáng và xinh đẹp, nhưng lại tạo cảm giác như đang khoác lên mình cái chết. Vẻ mặt bất tường này khiến Saku nín thở.

Cùng lúc đó, Touka lại có ánh mắt kiên định, tiếp tục nói ra lý do cho quyết định như vậy.

"Bởi vì, dưới chân chúng ta là thế giới mà Saku-kun đang sống."

Miệng Saku ngơ ngác động đậy. Khi Touka đã có vẻ mặt như thế này, nói gì cũng không lọt tai. Touka đã quyết tâm.

Saku nghĩ, suy nghĩ của Touka có lẽ cũng giống hệt mình. Cậu cũng hy vọng có thể bảo vệ thế giới mà Touka đang sống, tuyệt đối không hy vọng cô bị giết. Đồng thời, nếu Touka chết, thế giới này đối với cậu cũng không còn gì quyến luyến. Điểm này, Touka chắc chắn cũng giống mình.

Một thế giới không có Saku, hoàn toàn không có giá trị.

Cả hai đều mang trong mình, một suy nghĩ tàn nhẫn.

Nếu người quan trọng chết đi, đến lúc đó,

thế giới này, cứ để nó hủy diệt đi.

"Vậy thì, tôi nên làm gì?"

"Chờ một chút, trước hết tôi cần phải liên lạc với nhà Fujisaki."

"…Liên lạc với nhà Fujisaki."

Giọng nói của Saku toát lên sự đau khổ.

Nhà Fujisaki đã mất đi một người có dị năng thực sự xuất chúng—『thần』.

Bây giờ mọi việc lớn nhỏ trong nhà Fujisaki đều do một cô gái của phân gia giỏi về quyền mưu ra lệnh. Họ khác với 『thần』 toàn năng, đang khao khát có được đôi mắt có thể tăng cường dị năng của Saku. Vì vậy, việc vị trí của Saku bị nhà Fujisaki biết sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa Saku lo lắng nhà Fujisaki để độc chiếm đôi mắt, mình và Touka sẽ bị chia cắt, và sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa. Nhưng, tộc trưởng của nhà Ansuhito sau khi nghe được nội tình, đã nhẹ nhàng nhún vai.

"Bây giờ đang đối mặt với khủng hoảng thế giới, dù là nhà Fujisaki hay là hai người, còn có thời gian để quan tâm đến chuyện đó sao. Không phải vậy sao?"

"…Tuy anh nói vậy, nhưng đối với đa số người có dị năng, việc tăng cường dị năng là một mệnh đề tối cao."

"…Ý kiến này cũng không sai, nhưng nhà Fujisaki cũng không ngốc đến mức không thể cứu vãn. Tất cả các gia tộc có dị năng, đều có sự ích kỷ và thông minh của những con vật nhỏ. Họ hẳn cũng đã hiểu sâu sắc được đạo lý môi hở răng lạnh… nhưng, để tôi nghĩ xem."

Xoạch, tộc trưởng lại mở quạt ra.

Anh ta dùng tư thế đứng che miệng, lẩm bẩm như đang tự nói với mình:

"Vào thời điểm hiện tại mà đưa ra yêu cầu hỗ trợ, rất có thể tư tưởng của hai bên sẽ không thống nhất, dẫn đến việc không thể triển khai thuận lợi… có lý, dục tốc bất đạt sao."

Xoạch, tộc trưởng gập quạt lại, gõ lên vai mình, lịch sự nói:

"Vậy thì trước hết hãy 'chờ đợi'."

"Cảm ơn anh đã làm vậy."

"Đâu có đâu có. Nhưng trong khoảng thời gian này tôi có một chuyện muốn nhờ."

"Lại chọn đúng lúc này?"

"Đúng vậy… thật không dám giấu, thực ra tôi cũng rất do dự到底 có nên đặt chuyện này lên trên cả khủng hoảng thế giới hay không. Nếu bây giờ không thể hành động, thì xin hãy nhất định đáp ứng nguyện vọng của tôi."

"Là nguyện vọng gì."

"Thám tử tâm linh·Fujisaki Touka. Tôi nghe nói, cô có một danh hiệu như vậy."

Tộc trưởng dùng quạt chỉ vào Touka.

Saku có một dự cảm chẳng lành. Touka chính mình làm công việc thám tử tâm linh, là để thực hiện mục tiêu cao cả là sử dụng siêu năng lực một cách đúng đắn, nhưng danh hiệu này đã bị nhuốm một mùi máu tanh không thể rửa sạch.

Lần này cũng không ngoại lệ. Lời nói của tộc trưởng đã trúng vào nỗi lo của Saku.

"Ngày xưa, vợ của tôi đã bị giết. Tôi muốn gặp lại cô ấy một lần nữa."

Anh ta dùng quạt che mắt mình, nói với một giọng điệu như đang hát:

"Dù cho bộ dạng sau khi chết của cô ấy đã không còn ra hình người nữa."

Dù có xấu xí đến đâu,

dù có ghê tởm đến đâu,

dù có đáng sợ đến đâu,

dù vậy, vẫn muốn gặp lại cô ấy dù chỉ một lần.

Điều này giống như, Izanagi đối với Izanami vậy.

"Xin hãy để tôi gặp lại vợ mình."

Tộc trưởng đưa ra yêu cầu, Touka không trả lời.

Nhưng dù vậy, sự tiến triển của sự việc dường như cũng không do họ quyết định.

Tuyết rơi, rơi mãi không ngừng.

Sàn nhà kêu cót két, Saku và những người khác đi trên hành lang ngoài của nhà Ansuhito.

Một bên của hành lang có thể nhìn thấy khu vườn.

Những cây thông khoác lên mình một lớp áo trắng dày và nặng, những chiếc đèn lồng đá tối tăm, và hồ nuôi cá chép koi vẫn chưa đóng băng. Tất cả những điều này gần như giống hệt với cảnh sắc đã thấy trong khu vườn của nhà Nagase, nhưng cũng có một chút khác biệt.

Saku vừa thở ra một làn khói trắng, vừa nghĩ.

Lượng tuyết không nhiều.

Mùa xuân sắp đến.

Không lâu nữa, họ hẳn sẽ có thể cười vui vẻ với nhau dưới những cây hoa anh đào. Saku vốn định tưởng tượng ra bộ dạng hạnh phúc đó, nhưng bây giờ thế giới đang đối mặt với khủng hoảng, khiến cậu khó có thể chìm đắm trong hạnh phúc. Saku còn đang bối rối, lúc này tộc trưởng của nhà Ansuhito đã mở lời:

"Chính là như vậy."

Anh ta dừng bước. Saku nhớ lại những chuyện anh ta đã nói trước đây.

Tên của tộc trưởng là Sekiya. Anh ta ở nơi công cộng còn có một danh hiệu phức tạp hơn, nhưng đây là cái tên mà mẹ đã đặt cho anh ta. Anh ta đã đứng trên đỉnh của nhà Ansuhito, trong bối cảnh này cũng ẩn chứa những ẩn tình phức tạp phía sau. Nhưng, Sekiya không hề đề cập đến những chuyện đó.

Trước mắt là một cánh cửa fusuma có họa tiết hoa, anh ta mở cánh cửa đó ra, bên trong hiện ra một căn phòng của phụ nữ. Nội thất trong phòng là một sự pha trộn giữa phong cách Nhật và Tây, điều này rất hiếm thấy trong những dinh thự của các gia tộc có dị năng. Sàn nhà ở đây trải chiếu tatami, có một chiếc bàn học cổ, rồi một chiếc ghế mang phong cách cận đại với tông màu dịu dàng, và một chiếc giá sách đặt làm chứa đầy những cuốn sách văn庫本, những yếu tố này không hề xung đột, mà hòa hợp với nhau. Trong phòng còn được trang trí bằng những bông hoa được bảo quản cắm trong lọ, và những bức tượng điêu khắc thỏ mang phong cách hoạt hình. Saku nhìn chằm chằm vào đôi mắt thủy tinh đen láy đó.

Sekiya ngượng ngùng nói:

"Những món đồ nhỏ này là do tôi tặng… tôi không rõ lắm phụ nữ gần đây thích gì, nên đã thử đi thử lại… thật là ngượng ngùng."

"Không, tôi thấy gu của anh rất tốt."

Saku không lừa anh ta, giọng điệu rất thành thật.

Sekiya có lẽ đã hiểu ra đây không phải là lời khen xã giao, nên đã khẽ mỉm cười.

Touka đưa ngón tay ra, lướt dọc theo đường viền của chiếc bình xinh đẹp. Đầu ngón tay cô không dính bụi, có thể thấy dọn dẹp rất thường xuyên. Lúc này Touka trong bộ váy dài đen cổ điển cũng gật đầu, nói:

"Nếu Saku-kun tặng tôi những thứ như thế này, tôi nhận được cũng nhất định sẽ rất vui."

"Hả, ra là vậy sao?"

Saku không khỏi kinh ngạc kêu lên. Cậu đã nghĩ rằng Touka thích sách, game và đồ ăn hơn, vì vậy chưa từng tặng những món đồ nhỏ sặc sỡ như vậy. Saku cảm thấy bối rối, gãi đầu nói:

"Giá như lúc ở căn hộ đã mua thêm nhiều loại hơn thì tốt rồi. Xin lỗi."

"Không sao, tôi có thể ở cùng Saku-kun, còn có máy chơi game, có đồ ăn vặt, có sách đọc… mỗi ngày mỗi ngày đều rất vui… đã hạnh phúc đến mức không thể hạnh phúc hơn được nữa rồi."

Touka ngượng ngùng nói, nheo mắt lại, như đang hoài niệm về quá khứ. Nhưng, cô lại vội vàng nói tiếp:

"Tất nhiên, bây giờ có Saku-kun ở bên cạnh tôi, tôi cũng rất hạnh phúc."

Dù Touka nói vậy, nhưng trên người cô toát lên một sự mệt mỏi sâu sắc. Saku cũng mơ tưởng về cuộc sống ngày xưa.

Trong căn hộ mà cậu thuê, Touka đã tận hưởng trọn vẹn một cuộc sống NEET. Cô say sưa chìm đắm trong thế giới game, và luôn thích chui vào trong bàn kotatsu. Saku thì vừa học vừa làm, đồng thời chăm sóc cuộc sống của cô.

Khoảng thời gian đã trôi qua ở đó, như thể toàn thân được quấn trong một chiếc chăn ấm.

Đó là những ngày tháng ấm áp, nồng nàn.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều như một giấc mơ.

Không cần phải chứng kiến một địa ngục xinh đẹp, không cần phải chứng kiến một địa ngục xấu xí.

Cũng sẽ không có ai vì mình mà chết.

——A a. Nhưng lúc đó,

(Touka đã giết 『thần』.)

"…Hai vị với tư cách là người có dị năng, trông lại rất quen thuộc với thế俗."

Lời nói của Sekiya đã kéo Saku trở về thực tại. Saku vội vàng gật đầu.

Sekiya nheo đôi mắt dài lại, nhìn chằm chằm vào căn phòng có yếu tố hiện đại trước mắt, nói:

"Vợ của tôi ngày xưa đã sống ở đây, cô ấy cũng giống như hai vị… hai vị có biết 'nhà Komai ở phía Đông' không."

"Biết, là gia tộc có mâu thuẫn với 'nhà Senzaki ở phía Tây'."

Trong các gia tộc có dị năng, có sáu gia tộc đặc biệt nổi tiếng.

Nhà Fujisaki triệu hồi người chết;

nhà Nagase có mười hai vu nữ;

nhà Sanzashi với thuật giáng thần;

nhà Ansuhito với thuật tiên tri;

và rồi là nhà Komai ở phía Đông và nhà Senzaki ở phía Tây.

Nhà Komai và nhà Senzaki khác với bốn nhà trên có năng lực đại diện, không có năng lực đặc trưng.

"Những năm gần đây, 'nhà Komai ở phía Đông' bị ảnh hưởng bởi vấn đề giáo dục người có dị năng, tư tưởng hiện đại lan rộng, dẫn đến gia tộc đối mặt với nguy cơ tan rã từ bên trong. Để ngăn chặn sự suy tàn của gia tộc, 'nhà Komai ở phía Đông' đã quyết định dựa vào 'nhà Ansuhito với thuật tiên tri', và đã gửi vợ tôi đến bên cạnh tôi làm bằng chứng của sự hữu nghị. Nói cách khác, đây là một cuộc hôn nhân chính trị. Ý của tôi là tất cả, không tồn tại ý chí của cô ấy."

Sekiya nói một cách buồn bã.

Anh ta đưa tay ra, vuốt ve món đồ trang trí thỏ. Anh ta yêu thương cái đầu nhỏ đó, nói tiếp một cách ấm áp:

"Dù vậy, tôi vẫn thật lòng yêu cô ấy, và cô ấy cũng dần dần thân thiết với tôi… cô ấy là người hiền lành, thường xuyên pha trà cho mọi người. Nhưng tay nghề của cô ấy thực ra không tốt, trà pha lúc nào cũng rất đắng. Nhưng, đó cũng là một điểm đáng yêu của cô ấy. Với lại, cô ấy một khi đã ngủ là không cử động nữa, tôi thường lo lắng cô ấy có phải cứ như vậy mà rời xa tôi…」

Sekiya chậm rãi kể lại những ký ức của mình, trong từng lời nói đều chứa đầy sự hoài niệm. Nhưng anh ta nhẹ nhàng thu tay lại, hai tay buông thõng xuống, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

"Và rồi, như thể nỗi lo của tôi đã thành hiện thực, cô ấy đã bị sát hại một cách tàn nhẫn."

Vai của Sekiya run lên, không nói một lời. Xem ra nỗi đau của anh ta vẫn chưa nguôi ngoai.

Saku hiểu rất rõ cảm giác đó.

Mất đi người mình yêu, đồng nghĩa với việc thế giới bị hủy diệt.

Dù phải chịu đựng nỗi đau như vậy, Sekiya vẫn cố gắng 'thần sát'. Đa số người có dị năng đều có những điểm không thể cứu vãn. Nhưng Saku không khỏi nghĩ, Sekiya, người quan tâm đến thế giới và hành động, có lẽ khác với những người đó.

"Vậy thì, cô dâu của anh đã gặp phải chuyện gì?"

Touka hỏi từ bên cạnh.

Có lẽ không muốn kích động nỗi đau trong lòng Sekiya, cô đã cố ý lược bỏ đi ý nghĩa an ủi.

Sekiya như đang khóc thút thít, sụt sịt mũi, dụi mắt rồi bình tĩnh lại.

"Ây, đã để hai vị phải chê cười… cũng đúng, chuyện này tốt nhất vẫn nên nói rõ trước."

Xoạch, Sekiya mở quạt ra. Rồi anh ta dùng quạt che đầu mình, bắt đầu kể như đang hát kịch Shirabyōshi (ND: một loại hình kịch của Nhật Bản):

"Vợ tôi đã chết, chết dưới tay một người đàn ông điên."

Không ai biết tại sao.

Có một cách nói, tương truyền tổ tiên của nhà Ansuhito là những người cầu nguyện riêng cho quốc gia, không được phép nhận yêu cầu của cá nhân. Vì vậy, nhà Ansuhito tuy có thể nhìn thấy được đại cục, nhưng lại không thể đưa ra những lời tiên tri nhỏ đến mức cá nhân. Điều này giống như mắt người có thể nhìn thấy bầu trời, nhưng lại không thể nhìn thấy những vi sinh vật ở khắp mọi nơi.

Vậy thì sao chứ?

Nếu hỏi như vậy, thì câu trả lời chỉ có một.

Chính vì tình hình này, nhà Ansuhito không thể tiên đoán được những hành vi bạo lực xảy ra trong gia tộc.

"Một người hầu nam đã phát điên, cầm súng săn giết hại vài người phụ nữ. Vợ của tôi cũng ở trong số đó, hơn nữa vết thương bên ngoài đặc biệt nghiêm trọng, nửa đầu trên đã bị bắn bay đi. Người đàn ông đó sau khi gây án đã lập tức tự kết liễu… tôi chỉ nhìn thấy hiện trường sau khi thảm kịch đã xảy ra. Diễn biến cụ thể của sự việc, tôi đã nghe người hầu gái thân cận của vợ tôi kể lại. Cô ấy lúc đó đã trốn đi, kết quả là đã thoát nạn."

Vụ án xảy ra rất đột ngột.

Người hầu nam xuất hiện trong phòng của những người phụ nữ, giơ súng săn lên và bắn.

Anh ta đã bắn chết các người hầu gái, cuối cùng nhét nòng súng vào miệng vợ, và bóp cò. Sau khi gây án, anh ta lập tức tự sát. Vùng mắt trái của người hầu nam đã bị bắn nát hoàn toàn, viên đạn xuyên thẳng qua sau gáy.

Vài ngày trước khi xảy ra án mạng, vợ của người hầu nam đã bỏ trốn. Cô vì quan hệ không hòa thuận, đã rời khỏi nhà Ansuhito.

Suy đoán rằng cô lúc đó đã cố gắng xuống núi, kết quả là đã chết trên đường xuống núi. Với sức lực của một người phụ nữ, không thể chịu đựng được con đường núi của nhà Ansuhito. Chúng tôi suy đoán rằng, sự sống ly tử biệt với vợ chính là động cơ gây án của người hầu nam. Ngoài ra, trên người của người hầu nam đã tìm thấy một lượng lớn thuốc cấm mà nhà Ansuhito đã sử dụng trong các buổi lễ.

Thế là suy đoán rằng, người hầu nam đã trộm cắp và dùng quá liều thuốc dẫn đến rối loạn tâm thần, và đã phạm tội trong trạng thái hỗn loạn.

"Ban đầu tôi không chịu tin vợ mình đã qua đời, dù sao thì khuôn mặt của cô ấy đã bị hư hại rất nặng. Nhưng… chúng tôi đã phá lệ mời anh trai của cô ấy đến nơi thường ngày bị phong tỏa này, và anh trai đã chỉ ra những đặc điểm cơ thể của người chết khớp với vợ. Anh ấy nói, nốt ruồi dưới lòng bàn chân không nghi ngờ gì chính là của em gái."

Sekiya kể một cách mệt mỏi.

Saku nghe xong tỏ vẻ hiểu, gật đầu.

(Đầu của thi thể bị hủy hoại một nửa, dung mạo không thể nhận dạng, nghi ngờ có thể bị tráo đổi.)

Nhưng nếu đã được người thân của người chết xác nhận, có lẽ cũng không tồn tại khả năng đó.

Đây tự nhiên là một kết quả mà Sekiya không muốn chấp nhận.

Hơn nữa, trong những vụ án thông thường, hoàn toàn không xảy ra tình trạng tráo đổi.

Nếu thi thể bị tráo đổi, vợ của Sekiya thực ra vẫn còn sống, thì lại sẽ nảy sinh những nghi vấn mới. Hơn nữa nhà Ansuhito thường ngày ở trong tình trạng phong tỏa, cũng không thể xuống núi. Và vợ của anh ta đến nay vẫn chưa được phát hiện, có thể nói cô không nghi ngờ gì đã qua đời.

Ngay khi Saku đang suy nghĩ như vậy, Sekiya vẫn nói tiếp.

"Nhà Komai đã yêu cầu mạnh mẽ rằng thi thể của vợ sẽ được chôn cất ở nhà Komai. Ngoài ra ở nhà Ansuhito có quy định, chỉ có đàn ông mới có tư cách được tổ chức tang lễ và chôn cất ở bổn gia. Vì vậy, cha tôi lúc đó còn sống đã đồng ý với yêu cầu trả lại thi thể. Sau đó theo phong tục của nhà Komai, đã đặt thi thể của vợ vào trong một cái túi. Người hầu gái thân cận của vợ tôi đã khóc rất đau lòng, đã dùng một chiếc vali lớn mang theo những di vật lúc còn sống của cô ấy để trang trí linh đài. Nhìn thấy ở đó bày đầy những thứ chứa đầy kỷ niệm, tôi lúc đó mới nhận ra, tôi và cô ấy đã vĩnh viễn chia lìa."

"Anh chắc chắn đã rất đau buồn."

"…Nhưng, tôi đã không chấp nhận chuyện này."

"Ừm, hửm?"

Saku nhíu mày. Một trực giác chẳng lành khiến ngực cậu xao động.

Tình hình trở nên kỳ lạ.

Saku bắt đầu cảnh giác, và Sekiya trước mặt cậu nở một nụ cười rạng rỡ. Môi anh ta khẽ nhếch lên, nói nhỏ:

"Vì vậy, tôi đã nhân lúc đêm tối mang cái túi đi, và đã chôn vợ ở một vườn hoa mà chỉ có tôi và cô ấy biết."

——Như vậy, không ai có thể cướp đi cô ấy nữa.

Sekiya nói một cách tự hào.

Saku nhắm mắt lại, suy nghĩ sâu sắc.

Chôn thi thể ở một nơi chỉ có mình biết.

Giống như một đứa trẻ giấu báu vật.

Chỉ riêng sự bất thường của hành vi này cũng có thể coi là tạm ổn, dù sao thì vợ đã mất mạng rồi.

Làm như vậy vừa không làm hại người vừa không giết người. Nhưng dù vậy, Saku vẫn cảm thấy:

(Bất thường chính là bất thường.)

Nhà Ansuhito cũng đã,

hoàn toàn méo mó rồi.

Touka nghe xong những lời này, chớp mắt vài lần. Người詮释 thiếu nữ dường như đã nghĩ ra điều gì đó.

Không lâu sau, Touka từ từ hỏi:

"Vì vậy, anh đã muốn triệu hồi linh hồn của vợ."

"Đúng vậy… tôi muốn gặp lại vợ một lần nữa."

"…Dị năng của tôi trong nhà Fujisaki không hoàn thiện, những linh hồn không mang oán niệm và những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ khác đối với thế俗 thì không thể triệu hồi được. Vợ của anh tuy đã bị sát hại một cách tàn nhẫn, nhưng không chắc sẽ xuất hiện."

Anh có thể sẽ hối hận.

Touka nói nhỏ như vậy.

"Tôi tuyệt đối không hối hận."

Sekiya không do dự đưa ra câu trả lời.

"Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa."

Sekiya nói, ban đầu đã sắp xếp để triệu hồi trong chính căn phòng của vợ, vì vậy đã đưa hai người đến nơi mà người đã khuất đã từng sống. Nhưng anh ta sau khi nhìn vào căn phòng sạch sẽ, đã từ từ đóng cửa fusuma lại. Anh ta quay lại đối mặt với Saku và Touka, nói:

"Trời rất lạnh, nhưng có muốn ra ngoài không?"

Và rồi, Saku và những người khác đã đi lên một con đường mòn trên núi.

Khi xuất phát, nghe nói người sống sót trong vụ án (người hầu gái thân cận của vợ) là một bà lão đã chuẩn bị quần áo chống lạnh cho cả nhóm. Ngoài chiếc áo khoác dày cộm nhìn là biết rất chắc chắn, còn chu đáo chuẩn bị cả bịt tai và khăn quàng cổ. Saku và những người khác đã biết ơn mà nhận lấy. Bà lão còn tỏ ra rất lo lắng về việc hai người đi trong núi.

"Bước chân của lão gia rất nhanh, để theo kịp ông ấy rất khó, xin hãy hết sức cẩn thận."

"Không đâu, hôm nay tôi sẽ cố gắng phối hợp với bước chân của họ."

Tộc trưởng thân thiện nói với bà. Bà lão nheo mắt lại. Bà lão xuất thân từ nhà Komai, nhưng sau khi chủ nhân qua đời, bà vẫn tiếp tục ở lại phục vụ Sekiya. Sekiya hào hứng nói với bà lão:

"Nhờ có Fujisaki Touka-san giúp đỡ, biết đâu tôi lại có thể gặp lại vợ."

Nghe câu này, bà lão kinh ngạc mở to mắt. Cơ thể bà run lên, định nói gì đó, nhưng cuối cùng đã ngậm miệng lại, không nói một lời. Không lâu sau, bà lão chỉ để lại một câu nói nhỏ:

"Hết sức cẩn thận, đi đường bình an."

Bà cúi đầu thật sâu, tiễn Saku và những người khác rời đi.

Đi trong tuyết trắng, một cảnh tượng hoàn toàn không quan trọng tự động hiện ra trong đầu. Cậu dẫm mạnh chân lên tuyết ẩm ướt, thở ra một làn khói trắng, lắc đầu. Bên cạnh cậu, Touka lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

"Huhu… huhuhu."

"Touka, lạnh không?"

"Hu, huhu, tôi, tôi vẫn ổn."

"Đừng có cố sức nữa, môi cô đã tím tái rồi, chân cũng sắp đông cứng lại rồi đúng không. Đừng nói nữa, lên lưng tôi đi."

"Không được, Saku-kun thiệt thòi quá."

"Tôi không sao, mau lên đi."

Thế là, Saku đã cõng Touka. Touka quả nhiên đã sắp không chịu nổi nữa. Có lẽ là vì lòng bất an, cô ôm chặt lấy Saku. Saku chịu đựng sức nặng của cô, cố gắng hết sức tiến về phía trước trên con đường khó đi.

Và nhìn lại Sekiya thì lại đi nhanh như bay. Xem ra anh ta rất thích đi đường núi.

Saku theo kịp anh ta đã mệt lử. Sekiya quay đầu lại, vui vẻ nói:

"Bình thường tôi sẽ đi nhanh hơn. Hôm nay để hai vị có thể theo kịp, tôi đã cố ý đi chậm lại."

"Anh là quái vật à?"

"Tôi tự tin rằng sức chân của mình là ở cấp độ quái vật."

Sekiya cười ha hả. Nhưng, người đi nhanh như bay cuối cùng đã dừng lại.

Xem ra đây chính là đích đến.

Touka suy đoán đã đến nơi, từ trên lưng Saku xuống đất.

Saku cũng bước một bước, ra khỏi rừng. Sau đó, trước mắt hiện ra một không gian rộng mở.

Saku không khỏi nín thở.

Giữa tuyết trắng mênh mông nở rộ vô số những bông hoa đỏ rực.

Khung cảnh xinh đẹp đó, khiến người ta liên tưởng đến một mùa xuân rực rỡ.

Đồng thời, nó lại toát lên một vẻ méo mó và bất tường.

Nó có những cánh hoa dày,

nó có những nhị hoa đông cứng,

nó không có ong nhưng lại đầy phấn hoa,

hương thơm ngào ngạt của nó xuyên qua không khí ẩm ướt,

nó trong tuyết dày vẫn đua nhau khoe sắc.

Nó không thể nào là một loại cỏ dại bình thường. Nó khiến người ta liên tưởng đến máu tươi, lửa rực, và nội tạng.

Sekiya chỉ vào vườn hoa đỏ rực đó, nói nhỏ:

"Những thứ này cũng là sản phẩm của dị năng. Chúng tôi với điều kiện không lan truyền và bảo tồn một số lượng nhất định, đã kế thừa chúng từ một gia tộc đã tuyệt tự. Về hiệu quả thì, gia tộc đó tuy vô cùng执着 vào nó, nhưng về cơ bản cũng chỉ là một loại dược liệu Hán phương. Nhưng vẻ ngoài của nó đặc biệt xinh đẹp, đúng không?"

"Đúng vậy… quả thực rất đẹp…"

"Vì vậy, nơi này chỉ có các đời tộc trưởng biết. Lần này đưa hai vị đến là một ngoại lệ."

"Tại sao? Tại sao lại nói cho chúng tôi?"

"Bởi vì, tôi muốn gặp lại cô ấy ở đây."

Sekiya giơ tay lên, chỉ vào một vị trí có thể bao quát toàn bộ vườn hoa, ở đó có một tảng đá phẳng. Hình dạng của tảng đá đó rất thích hợp để người ta ngồi lên. Bên cạnh còn có một tảng đá nhỏ tròn lăn lóc, tảng đá nhỏ như đang đội một chiếc mũ bằng tuyết.

"Ngày xưa tôi đã từng đưa vợ đến đây. Lúc đó cô ấy còn giữ khoảng cách với tôi… tôi hỏi cô ấy ở đây có đẹp không, cô ấy không nhìn thẳng vào tôi, mà đi sang một bên. Tôi không còn cách nào khác, nên một mình ngồi trên tảng đá đó. Một lúc sau, tôi nghe thấy một tiếng động lớn… quay đầu lại nhìn, cô ấy lại ngã ngửa ra đất. Tôi nghĩ, cô ấy có lẽ định lại gần tôi, kết quả là đã trượt chân. Hoa đã bị cô ấy đè hỏng, nhưng tôi không tức giận, đã đỡ cô ấy dậy… và rồi, cô ấy đã nhẹ nhàng nói với tôi một tiếng cảm ơn."

"Còn xảy ra chuyện như vậy à."

"Sau đó, cô ấy đã dần dần thích nghi với ngôi nhà này."

Khóe mắt của Sekiya lại rưng rưng. Anh ta vuốt ve những cánh hoa đỏ tươi đầy yêu thương.

Saku chợt nhận ra.

Nói vậy, Sekiya hẳn là đã chôn vợ mình trong vườn hoa này. Nhìn kỹ có thể phát hiện ra ở đầu bên phải của vườn hoa đỏ rực có một tấm gỗ, có lẽ là để đánh dấu. Sekiya dẫm lên tuyết, dẫm lên hoa, lại gần tấm gỗ đó. Saku và Touka cũng đi theo sau.

Bia mộ giản dị được bao quanh bởi màu đỏ tươi sống động.

Sekiya chỉ vào những bông hoa nở rộ trên xác chết, nói như đang diễn opera:

"Nào, xin hãy để tôi gặp vợ mình."

"…Tôi nói này, tốt nhất là thôi đi."

Touka nói với giọng trầm.

Saku nghiêng đầu, không hiểu tại sao.

Dù có thành công cũng hoàn toàn không thể đối thoại với linh hồn được triệu hồi, nhưng Touka không có lý do gì để từ chối. Liệu có phải trong chuỗi bi kịch và quá trình méo mó này, còn ẩn giấu một điều gì đó mà mình chưa phát hiện ra.

Ngay khi Saku đang suy nghĩ như vậy, Touka định lùi lại.

Nhưng Sekiya không cho phép cô làm vậy. Cậu ta nghiêng đầu rất mạnh, phát ra một âm thanh vô cùng cứng nhắc:

"Nếu cô từ chối, tôi sẽ giết cô."

Saku đột ngột rùng mình.

Trong nhiệm vụ cứu thế giới, Touka sẽ đóng một vai trò quan trọng, lời này không phải do ai khác nói, chính là do Sekiya tự nói. Thế nhưng Sekiya bây giờ lại dọa giết Touka, chỉ vì có lẽ có thể gặp lại vợ mà đã nóng mắt.

Saku đến vị trí bảo vệ Touka, đồng thời kiên định suy nghĩ của mình.

Quả nhiên Ansuhito Sekiya cũng đã hết thuốc chữa.

Vài giây im lặng trôi qua, Touka nói nhỏ:

"Tôi bỏ cuộc, coi như tôi chưa nói."

Touka lắc đầu, tháo khăn quàng cổ và mũ, để chúng cùng với áo khoác trượt xuống đất. Touka chắc chắn rất lạnh, nhưng cô đã lộ ra hình ảnh mặc váy dài đen. Dưới sự tương phản của những đóa hoa đỏ rực, bộ dạng của cô lúc này cứ như đang mặc đồ tang. Cô kéo tay áo Saku, nhìn chằm chằm vào mặt Saku.

Mắt của Saku như một tấm gương phản chiếu cô. Khi việc tăng cường dị năng kết thúc, Touka dang rộng hai tay.

Người詮释 thiếu nữ gọi với một giọng điệu đáng thương:

"————Đến đây."

Và rồi, một khối thịt mềm mại theo đó xuất hiện,

và như một con rắn, lao về phía Sekiya.

"………………Hả?"

Sekiya phản ứng chậm một nhịp, suýt nữa đã bị khối thịt trắng quấn lấy. Thứ đó khiến Saku liên tưởng đến xúc tu của bạch tuộc, hoặc một loài ký sinh trùng khổng lồ.

Thứ đó có hành động giết người, đang định siết chặt cổ họng của Sekiya. Trong tích tắc, Sekiya đã hành động. Cậu ta lợi hại không chỉ ở sức chân, mà dường như cả khả năng thể chất đều vô cùng xuất sắc. Không rõ đây là do huyết thống của nhà Ansuhito, hay là đặc tính cá nhân của cậu ta, tóm lại cậu ta đã nhận ra nguy hiểm của mình, và nhảy lên lùi về phía sau, giữ khoảng cách với khối thịt. Nhưng khối thịt bơi trong biển hoa, đuổi theo sát nút, những đóa hoa đỏ tươi theo những tiếng xoẹt xoẹt mà vỡ nát. Sekiya tiếp tục lùi lại, dừng lại bên cạnh tảng đá phẳng.

Ngay lập tức, cậu ta nhặt lấy tảng đá tròn lăn lóc ở đó:

"————Hừ!"

…và vung về phía khối thịt trắng đang đuổi theo.

Phập, một âm thanh ghê tởm của thịt bị đập nát vang lên. Khối thịt dài ngoằng đau đớn vùng vẫy, nhưng không thể cử động. Những đóa hoa dưới khối thịt dần dần bị đè bẹp một cách thảm thương, đất cũng sắp lộ ra.

Saku và Touka lặng lẽ quan sát sự phát triển của tình hình.

Khối thịt dường như đã hết hy vọng, dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất, sau đó chỉ còn lại Sekiya đang thở hổn hển. Đến bây giờ, cậu ta mới run rẩy. Cuộc tấn công vừa rồi của cậu ta trông có vẻ quyết đoán, thực ra có lẽ là hành động theo bản năng. Cậu ta nhìn chằm chằm vào tảng đá đã đập bẹp linh hồn của vợ mình.

"Ọe."

Tiếp đó nôn ra một cách dữ dội. Những thứ nôn ra nhanh chóng chìm vào giữa những đóa hoa.

Cậu ta cúi gập lưng, hết lần này đến lần khác phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

"…Ọe ọe, hộc."

"…Sekiya-san."

Saku rụt rè gọi Sekiya. Sekiya ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai mắt cậu ta đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng, hỏi với một giọng điệu tuyệt vọng:

"Vừa rồi là sao vậy? Vợ tôi, tại sao lại muốn giết tôi? Đây rốt cuộc, là sao?"

"…Tôi đã hy vọng rằng sự việc sẽ không phát triển như thế này, và đã tiến hành triệu hồi. Thế nhưng kết quả vẫn là như ngài đã thấy."

Touka buồn bã nói nhỏ. Tuyết và hoa dẫm dưới chân, cô lại tiến lên một bước.

Dưới màu đỏ xinh đẹp chôn giấu một thi thể.

Touka như muốn xác nhận sự thật này, nhắm mắt lại.

"Linh hồn bị sát hại sau một thời gian dài, dù hung thủ giết người không có mặt, cũng sẽ lao về phía những đối tượng oán hận khác."

"…Hả?"

Sekiya phát ra một âm thanh ngơ ngác, ngây người một lúc lâu. Nhưng, Saku hít một hơi lạnh.

Trên mặt Sekiya xuất hiện những vết nứt méo mó.

"Cô nói cô ấy mang oán hận với tôi sao?"

Giọng nói trầm đục này khiến người ta rùng mình.

Saku cảm thấy tình hình không ổn.

Sự tức giận của Sekiya quá mãnh liệt. Cậu ta cúi người xuống, như một con sói đạp chân xuống đất. Xoẹt, những cánh hoa phía sau bay lên, cậu ta đột ngột đưa một cánh tay ra.

Ở hướng mà cánh tay đưa ra, chính là Touka.

Saku lập tức đẩy Touka ra, đồng thời cổ họng bị một cú va chạm.

"Ư, a."

"Nói! Điều này không thể nào vô duyên vô cớ! Hay là, điều này là tại cô? Chắc chắn vì cô là đồ bỏ đi, nên đã gọi nhầm linh hồn!"

Sekiya siết chặt cổ họng Saku, và không ngừng mắng chửi Touka. Cậu ta đã bị tức giận làm cho mất trí, không thể mong đợi có hành động hợp lý. Saku hoàn toàn không quan tâm đến việc sống chết nằm trong tay người khác, cũng bị tức giận làm cho mất trí. Cậu không cho phép ai coi Touka là đồ bỏ đi. Nhưng, cậu không thể biến sự kích động thành lời nói.

Dùng tình cảm làm động lực hoàn toàn không thể lay chuyển được Sekiya chút nào. Sekiya càng siết chặt khí quản của Saku hơn.

"Gừ, ư."

"Mau nói! Nếu không nói, người tình của ngươi sẽ không còn mạng sống! Nhưng dù ngươi có thừa nhận sai lầm, ta cũng sẽ giết các ngươi! Đây là hình phạt vì đã làm hỏng cuộc đoàn tụ của chúng ta!"

"Anh sai rồi, người được triệu hồi chắc chắn là vợ của anh, và cô ấy tấn công anh thực ra cũng có lý do khác."

Touka nói rất chắc chắn.

Sekiya dường như bị những lời này làm cho trấn tĩnh lại, ngón tay có phần lỏng ra. Saku cố gắng hết sức vùng vẫy, ngã xuống đất. Saku ho vài lần, nước mắt lưng tròng hít oxy vào cổ họng đang đau. Cùng lúc đó, cậu nghĩ.

Dù chưa rõ ràng gì cả, nhưng trực giác mách bảo cậu.

——Phía sau này, chắc chắn là địa ngục.

Không nên nói.

Không nên kể.

Đừng thông báo.

Đừng tiết lộ.

Nhưng dù vậy, Touka vẫn sẽ nói.

Để không để Saku mất mạng.

Cô sẽ vạch trần sự thật tàn khốc.

Giữa vườn hoa đỏ như máu.

"Bởi vì, chính anh đã giết vợ mình."

"Cô nói, gì? Sao tôi có thể…"

Sekiya kinh ngạc biện minh.

Saku đứng dậy, nhíu mày. Giọng điệu của Sekiya không phải đang nói dối, anh ta thực sự rất bối rối. Nếu giọng điệu chân thành đó là thật, thì Sekiya đã không giết vợ mình.

Nhưng, Touka lập tức nói ra câu trả lời.

Đó là một sự thật không thể biết,

không thể nghe,

nghe rồi không thể quay đầu lại.

"Anh tất nhiên không biết, bởi vì anh đã vô tình chôn sống vợ mình."

"…Gì?"

Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Sự tĩnh lặng chói tai này, như một mặt hồ đóng băng.

Tuyết bắt đầu rơi, như muốn chôn vùi nơi đó, màu trắng lặng lẽ tích tụ trên màu đỏ. Cảnh tượng này đẹp đến mức không thể tả, đồng thời lại bao trùm một sự kinh dị u ám.

Touka phản chiếu hai màu sắc trong mắt, chậm rãi kể:

"Anh đã vô tình chôn sống vợ mình, sự thật đằng sau ẩn chứa 'tội ác của người vợ'. Nhưng trước khi nói cô ấy 'tại sao lại làm như vậy', vẫn nên phân tích lại những cảnh tượng trong ký ức trước… anh lúc nãy đã nói 'tôi nghe thấy một tiếng động lớn, quay đầu lại nhìn, cô ấy lại ngã ngửa ra đất' đúng không. Nhưng xung quanh là vườn hoa, ngã xuống đáng lẽ không gây ra tiếng động lớn như vậy."

"…A."

Sekiya ngơ ngác há miệng, nhưng anh ta định nói tiếp gì đó.

Touka không để cho anh ta nói ra, không ngừng nói tiếp:

"Hơn nữa, một người phụ nữ trưởng thành tại sao lại ngã ngửa ra sau trong một vườn hoa không có cả một con dốc? Thông thường, người ta sẽ không ngã trong tình huống như vậy… vậy thì, việc ngã ngửa ra sau hẳn có lý do tương ứng."

Saku trong đầu vẽ lại cảnh tượng ngày xưa, ánh mắt hướng về tảng đá phẳng mà Sekiya đã ngồi lúc đó.

Cậu vô tình phát hiện ra một thứ ở đó.

(Tảng đá tròn mà Sekiya đã dùng để phản công khối thịt.)

Nó tại sao lại ở một nơi như vậy?

"Vợ của anh lúc đó đã nhặt tảng đá lên, giơ qua đầu. Nhưng đã tính toán sai trọng lượng, mất thăng bằng, kết quả là ngã ngửa ra sau. Âm thanh mà anh đã nghe, thực ra là tiếng của tảng đá nhỏ đó lăn xuống… nói cách khác, vợ của anh sau khi nghe anh nói 'nơi này chỉ có các đời tộc trưởng biết', đã cho rằng chọn nơi này có lẽ sẽ không bị phát hiện ngay lập tức, và đã quyết định ra tay. Cô ấy đã ghét anh đến mức có ý định giết người."

"Ư… a…"

Miệng Sekiya mấp máy, như một con cá sắp chết. Nhưng, anh ta không phủ nhận lời nói của Touka. Anh ta có lẽ cũng đã cảm thấy âm thanh lúc đó có gì đó không đúng, vì vậy mới cố ý đề cập đến khi kể lại ký ức.

Touka nói tiếp.

"Nhưng, vợ của anh đã từ bỏ việc gây án, bởi vì sau khi giết anh cô ấy sẽ không thể trở về nhà Komai được nữa. Thế là vợ của anh đã giả vờ đã bị anh thu phục, và đã âm thầm ấp ủ một kế hoạch… và đã thực hiện."

Ở đây có một sự mong đợi và nguyện vọng ích kỷ, tự cho mình là trung tâm.

(Nếu đã cho rằng nơi mình ở là một địa ngục không thể trốn thoát, thì chỉ có thể liều một phen.)

"Để trốn thoát, cô ấy đã biến mình thành một thi thể."

"Sở thích của vợ là 'pha trà, rồi cho mọi người uống'. Hơn nữa 'tay nghề không tốt, pha rất đắng'. Như vậy, cô ấy có thể nhân cơ hội pha trà mà nhắm vào một người nào đó, và không ngừng cho anh ta uống những loại thuốc cấm đã trộm được."

Thế là, cô đã tạo ra một "người đàn ông có thể gây án bất cứ lúc nào".

Sau khi tình trạng tinh thần của người này xấu đi, không lâu sau vợ chồng đã cãi nhau không ngớt.

Vợ của Sekiya đã chớp lấy thời cơ này, giết chết vợ của người đàn ông điên, và gọi người đàn ông điên đến phòng của những người phụ nữ, đầu tiên là bắn chết anh ta. Rồi, cô lại dùng súng săn lần lượt bắn chết các người hầu khác. Cuối cùng, cô đã đổi quần áo của mình cho vợ của người đàn ông điên, và phá hủy khuôn mặt của thi thể.

"Sau đó, người hầu gái thân cận 'may mắn sống sót' đã làm chứng cho thảm kịch, và làm chứng cho sự vô tội của vợ anh… việc người đàn ông dùng súng săn tự sát nhưng lại bị bắn ở vùng mắt trái, một tình trạng không tự nhiên, đã được đưa ra làm bằng chứng để chứng minh cho lời khai đó. Thông thường, đó là kết quả của việc nhét nòng súng vào miệng và bắn."

"Nhưng, anh trai của vợ đã xác nhận thi thể rồi!"

"Điểm này cũng rất đáng ngờ. Đầu bị bắn nát, những đặc điểm cơ thể có thể xác định chính xác danh tính rất ít. Ngoài ra, nếu vợ đã quyết tâm trở về nhà Komai, có thể cho rằng có người đã tiếp nhận cô ấy… nói cách khác, cô ấy và anh trai rất có thể đã thông đồng với nhau."

Sekiya đột ngột ngã ngồi xuống đất, như một con rối bị đứt dây.

Nhưng, chuyện còn chưa nói xong. Touka tiếp tục vạch trần sự thật.

"Và rồi, người vợ bị oan của người đàn ông điên đã được đặt vào trong một túi đựng thi thể, thế là vợ của anh đã chết, và có thể được đưa về nhà Komai như ý muốn. Nhưng cô ấy không có sức để tự mình xuống núi, cần phải lên xe của anh trai. Nhưng… dù nhà Ansuhito thường ngày ở trong tình trạng phong tỏa, nhưng sau khi xảy ra vụ giết người, lúc đó nhân viên và xe cộ ra vào xung quanh bãi đỗ xe đã trở nên rất thường xuyên, đúng không?"

Từ lúc đến nhà Ansuhito cho đến trước khi xuất phát, việc trốn trong xe rất khó.

"Nếu đã vậy, phương pháp an toàn nhất chính là đổi chỗ với thi thể rồi trở về nhà Komai. Dù sao thì, trong số những người hỗ trợ có cả anh trai của người đã khuất, anh trai chỉ cần đưa ra yêu cầu muốn ở một mình với em gái một lúc, ít nhất cũng có thể đuổi những người xung quanh thi thể đi."

Và rồi, người vợ từ trong núi đi ra, mở túi đựng thi thể, đổi chỗ với thi thể, và tự mình chui vào.

Thi thể vô dụng có lẽ đã bị người hầu gái thân cận vứt vào trong núi. Cô để chứa những di vật trang trí linh đài đã mang theo một chiếc vali, chỉ cần bẻ gãy tay chân của thi thể và nhét vào là có thể mang đi. Có thể suy đoán rằng, cô đã chuẩn bị một chiếc vali có thể chứa được một người, và ban đầu đã nghiên cứu kỹ phương pháp để cho vợ trốn thoát. Nhưng, việc mang một chiếc vali lớn như vậy vào bãi đỗ xe, rồi lại đưa lên xe mà không bị phát hiện, cũng không dễ dàng. Dù sao thì, nhà Ansuhito thường ngày ở trong tình trạng phong tỏa, hơn nữa còn xảy ra việc thuốc cấm bị trộm.

Một khi có người yêu cầu mở vali, hoặc đề nghị giúp mang và phát hiện ra trọng lượng không đúng, thì sẽ xong đời.

"Sau đó, để ngăn chặn bị phát hiện thi thể sẽ phát ra âm thanh hoặc túi đựng thi thể sẽ động đậy, họ đã cho vợ uống một lượng lớn thuốc ngủ, để cô ấy ngủ say hoàn toàn. Nhưng dù không làm như vậy, cô ấy vốn dĩ là người một khi đã ngủ là không cử động, anh đã chứng minh cho điều này."

Và rồi,

Sekiya, người sợ hãi sự chia ly, đã trộm túi đựng thi thể.

Tử thi có vẻ mặt thảm khốc, dung mạo tan nát. Cô đã chu đáo phá hủy khuôn mặt, để vẻ ngoài không thể nhận dạng, có lợi cho việc tráo đổi, nhưng đồng thời cũng khiến người ta không nỡ xác nhận lại vẻ mặt thảm khốc của thi thể, để tránh làm tổn hại đến ấn tượng về người đã khuất lúc còn sống.

Và điều này đã phản tác dụng.

Sekiya một lần cũng không mở túi, và đã chôn vợ mình.

Đã chôn sống người vợ.

Cứ như vậy, anh đã giết cô.

"Ư…"

Sekiya che miệng lại, nhãn cầu xoay xoay dữ dội, nhưng động tác này đột nhiên dừng lại. Đồng thời, cổ họng của Sekiya迸 phát ra những tiếng hét lớn.

"Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Anh ta đạp chân xuống đất, bùng nổ lao đi.

Những cánh hoa đỏ tươi đột ngột bay lên.

Lần này phản ứng của Saku chậm một nhịp.

Sekiya nắm lấy vai Touka, như muốn làm hỏng một con búp bê mà không ngừng lắc Touka.

Touka với vẻ mặt đau khổ chịu đựng hành vi thô bạo của anh ta.

Sekiya chảy nước mắt và nước mũi đặc quánh, biện minh với Touka:

"Tại sao! Tại sao lại nói cho tôi!"

"…Bởi vì anh định giết Saku-kun… tôi chỉ có thể nói ra mới có thể ngăn cản anh."

"Chết tiệt, chết tiệt aaaa! Tôi không muốn biết! Aaaaaaa, aaaaaaaaaa, tôi không muốn biết aaaaaaa, không muốn aaaaaaaaaa!"

"Tôi cũng, không muốn nói cho anh!"

"Chết đi! Chết đi, chết đi, chết đi, đi chết đi aaaaaaa, đồ khốn!"

Tay của Sekiya đưa về phía cổ họng của Touka. Với sức mạnh của anh ta, chắc chắn có thể vặn gãy cổ cô. Phải ngăn cản anh ta mới được.

Saku với quyết tâm liều chết, định từ phía sau kẹp lấy Sekiya, nhưng cậu đã đột ngột dừng lại.

Đó là vì, có một bóng hình khác đã động đậy. Bóng hình đó lại gần Sekiya.

"Còn quan tâm gì đến thế giới, tất cả đều hủy diệt đi aaaaaaaaaaaaaa, ya!"

Người đó đã đâm vào lưng của Sekiya đang hét lớn.

Bà lão—người hầu gái thân cận đã sống sót—đã đâm con dao bếp sâu vào lưng của Sekiya. Bà xoay con dao, rút ra, máu tươi như một vòi phun nước phun lên không trung một cách nực cười. Sekiya miệng phun ra những ngụm máu đỏ tươi, vừa quay lại phía sau.

"Ngươi… khốn nạn."

"Ta đã luôn tìm kiếm nơi ngươi chôn cất công chúa của nhà Komai, nhưng ta đã luôn không theo kịp ngươi. Nhờ có hai vị khách, cuối cùng đã bị ta tìm thấy. Như vậy, đã không còn việc của ngươi nữa. Chết đi, đi chết đi, tên đàn ông thối đã giết công chúa của ta."

Sekiya định nói gì đó, nhưng miệng toàn là máu, chỉ phát ra những âm thanh gurgle.

Anh ta muốn gầm lên,

anh ta muốn hét lớn,

anh ta phun ra một lượng lớn máu đỏ tươi,

lúc hấp hối, từ miệng anh ta rơi ra, chỉ có một tiếng quyến luyến.

"Ta… là thật lòng."

———Yêu em.

Xoạt một tiếng, Sekiya ngã xuống.

Những cánh hoa đỏ theo đó mà bay lên.

Anh ta đã không còn cử động nữa.

Saku đến bên cạnh Touka, lặng lẽ ôm cô vào lòng. Rồi Saku nhìn sang bà lão, bà lão cũng nhìn Saku. Trong đôi mắt xám xịt đó không có địch ý.

Sự im lặng kéo dài một lúc lâu.

Nhưng đột nhiên, bà dùng một giọng điệu như đang quan tâm đến cháu trai mà hỏi:

"…Ta sẽ liên lạc với anh trai của công chúa trước khi việc tộc trưởng bị giết bị bại lộ. Hiện tại đang là khủng hoảng thế giới, việc ra vào đã lỏng lẻo hơn trước rất nhiều. Sau khi anh ấy đào thi thể lên, hẳn có thể đưa hai vị đến nơi muốn đến."

"Như vậy có sao không?"

"Không sao, đây là quà đáp lễ vì đã giúp chúng tôi tìm thấy công chúa."

Bà lão đáp lại.

Đồng thời, Saku cũng hiểu ra một điều. Bà lão không nói mình sẽ cùng ngồi xe trốn thoát. Ngoài ra, anh trai của cô dâu cũng không quy định một đích đến rõ ràng, dường như không có ý định trốn thoát. Cả hai đối với việc tạo ra kết quả 'đã giết tộc trưởng của nhà Ansuhito', đã có một quyết tâm không hề sợ hãi. Không chỉ vậy, bà lão còn quan tâm hỏi:

"Hai người có nơi nào muốn đến không?"

"…Tôi…"

"…Tôi muốn trở về, căn hộ đã từng sống cùng Saku-kun."

Touka lẩm bẩm nói.

Saku nắm tay cô, cũng kiên định gật đầu. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một nơi đó khiến cậu muốn trở về. Ngoài ra, lúc đó không có thời gian để chính thức chấm dứt hợp đồng thuê nhà, đã để đó.

Saku vốn định sau khi tìm được một căn nhà cho thuê tiếp theo sẽ trả lại chìa khóa cho chủ nhà, nhưng kết quả là ngay cả việc này cũng chưa làm được.

Sau một thời gian dài lang thang trong địa ngục,

bây giờ muốn trở về là có thể trở về.

Nghe câu trả lời của hai người, bà lão gật đầu, nói với một giọng điệu dịu dàng:

"Vậy sao, vậy thì hãy đến nơi mà hai người muốn đến đi."

Thế giới sắp kết thúc rồi, vì vậy,

hãy ở nơi mình thích mà chờ chết hả.

Nói xong, bà lão lại gần tấm gỗ dựng trong vườn hoa. Chắc hẳn đi bộ trong núi một đoạn đường dài, cơ thể già nua của bà đã vượt quá giới hạn. Bà vừa phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, vừa kéo lê chân tiến về phía trước, đứng trước tấm gỗ, từ từ chắp hai bàn tay run rẩy lại. Khuôn mặt bà rối tung lên, nước mắt chảy xuống.

"…Đáng thương quá, công chúa, cô thật đáng thương."

Nhìn bà không ngừng lẩm bẩm, Saku nghĩ.

Bà lão này cũng yêu công chúa sâu đậm.

Nhưng,

tình yêu của bà và tình yêu của Sekiya,

(lại có gì khác biệt chứ.)

Không có ai trả lời nghi vấn nảy sinh của Saku.

Chỉ có những đóa hoa đỏ rực lặng lẽ lay động.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận