Tập 02 - Tiểu Nữ Hoàng
Chương 37 - Người tiên phong thời đại trong thư viện
4 Bình luận - Độ dài: 1,720 từ - Cập nhật:
Tại thư viện trung tâm của Học viên quý tộc Teito.
Học viên tích hợp hệ thống giáo dục liên thông trải dài từ tiểu học cho tới đại học. Và mặc dù mỗi bậc học đều có thư viện riêng, những nơi đó lại thường có ít người lui tới.
Lý do là bởi, mọi người đều cùng sử dụng thư viện trung tâm này.
「Tiểu thư à. Cho tôi xem thẻ học sinh của em nhé」
「Vâng~♪」
Sau khi xuất trình thẻ học sinh cho nhân viên bảo vệ, tôi tiến vào bên trong tòa nhà.
Một thư viện quy mô tầm cỡ với vô số giá sách và thậm chí là một lượng sách còn lớn hơn nữa nằm bên dưới tầng hầm. Bên cạnh đó còn là cả những phòng nghiên cứu, phòng đọc, hội trường đủ loại với cả một quán cà phê nhỏ.
Mặc dù về căn bản thì học viên luôn được tự do ra vào thư viện, nhưng cứ vào mỗi dịp cuối tuần thì thư viện sẽ mở cửa cho cả công chúng ra vào.
Chưa hết, thư viện còn được lựa chọn làm địa điểm hẹn hò và cũng như là các sự kiện giao lưu game thủ.
「Ara, chào mừng tiểu thư. Không biết tiểu thư hôm nay muốn đọc sách gì vậy?」
Giám đốc thư viện trung tâm. Takamiya Haruka.
Một người phụ nữ trung niên với chiếc kính lão, và nếu như đây là một game khác thì có lẽ đã bị người ta nghĩ là phù thủy.
Nhưng không phải xấu, mà là một phù thủy tốt.
Và nữ chủ nhân của thư viện này là một người mà bạn sẽ gắn bó lâu dài ngay kể từ khi game bắt đầu.
「Cháu đáng tìm cuốn này ạ」
「Để ta xem cuốn sách này đang để đâu nhỉ? Đây là một cuốn sách rất đáng đọc đó」
Mặc dù nếu là tác giả này thì nên phải tìm tác phẩm mới nhất mới đúng, thế nhưng tôi vẫn nói ra lý do tại sao mình lại tìm kiếm cuốn này.
Tôi nói lên tiếng lòng mình không chút giả dối.
「Vâng. Cháu đã từng đọc cuốn này trong thư viện nên giờ muốn tìm đọc lại lần nữa ạ」
Mặc dù có lẽ sẽ sẽ là ý hay để mua và tự sở hữu cho mình một cuốn trong tay, thế nhưng chỉ khi cuốn sách nằm trong thư viện thì nó mới đáng để đọc tới vậy.
Không rõ liệu Takamiya-sensei có đọc được những phức cảm đó không, bà ấy dẫn tôi thẳng tới vị trí đặt sách mà thậm chí còn không cần nhìn bản đồ.
「Ta còn đang định chuyển cuốn này xuống kho lưu trữ. Mừng là có người tới đọc cuốn này trước khi chuyển đi đó」
Chứng kiến Takamiya-sensei hào hứng nói về những cuốn sách như vậy, tôi mới hiểu rằng bà ấy yêu sách tới nhường nào.
Ngay từ cái lúc còn chơi con game này, thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ rằng nếu một người như vậy mà tồn tại ngoài đời thực thì tốt biết bao.
「Hằng năm luôn có rất nhiều cuốn sách được thêm mới, và theo đó là cả những cuốn sách bị cất đi. Những cuốn sách không được ai đọc, thực chất chỉ đang tạm nghỉ để chờ người đến đọc thôi đúng không ạ. Bởi vì rồi sẽ có lúc một ai đó nghĩ rằng “mình cần cuốn sách đó” đấy ạ」
Và đó cũng chính là lời mà Takamiya-sensei đã vừa mỉm cười vừa nói trong buổi hướng dẫn học sinh tiểu học đi tham quan trường, vậy nên cũng không khó hiểu khi bà ấy bị người ta gán cho cái danh “pháp sư” hay “phù thủy”.
Mà đúng hơn thì, cái tên đó đã xuất hiện từ hơn mười năm trước.
Không chỉ vậy, các lớp trên còn nói rằng bà ấy vẫn giữ vẻ ngoài như vậy suốt ngần ấy năm trời. Và dù không rõ Takamiya-sensei có biết đến cái tên gọi kia hay không, bà ấy lại luôn tỏ ra như thể là đang hóa thân vào đúng hình tượng đó. Vậy nên chỉ cần nhắc tới danh xưng 『Phù thủy thư viện』, gần như mọi người đều có thể đoán ra được chính là bà ấy.
Bên cạnh đó, bà ấy trong game cũng thường xuất hiện để khuyên bảo nhân vật chính với kiến thức uyên thâm của mình, đóng vai trò như một nhân vật trợ giúp để dạy cho nhân vật chính biết mình còn thiếu những gì.
「Đúng rồi đó. Và cuốn sách mà tiểu thư đang tìm hiện nằm ngay ở trên kệ sách này đó. Tốt quá rồi. Khi mà người chào đón cuốn sách này chính là quý tiểu thư nhỏ tuổi đây nhỉ」
「Cháu xin cảm ơn ạ」
Tôi lễ phép cúi đầu cảm ơn và nhận lấy cuốn sách.
Mà vì định mượn về chứ không có ý định đọc ngay, tôi theo Takamiya-sensei tới quầy để làm thủ tục mượn sách.
「Hay cữ cố gắng học hỏi thật nhiều nhé. Những điều ấy sẽ càng giúp tô điểm của đời tiểu thư trở nên tươi đẹp hơn nữa đấy. Bất kể dù có là tốt hay xấu, một khi đã qua rồi thì em sẽ càng cảm thấy trân trọng thôi」
Takamiya-sensei sống trong thời đại mà các giá trị quan bắt đầu trở nên đảo lộn.
Từ thời đại phụ nữ bị ngăn cấm học tập chuyển mình sang thời đại phụ nữ chính thức bước chân vào xã hội.
Và không ai khác, bà ấy chính là những cá nhân tiên phong trong thời đại chuyển mình đó.
Được sinh ra dưới tư cách là lệnh nữ độc tôn sở hữu tài sắc vẹn toàn của gia tộc Bá tước Takamiya danh giá, mặc dù ban đầu gia tộc định gả bà ấy sang một danh tộc khác, bà ấy chống đối quyết liệt tư tưởng áp đặt 『Phụ nữ là phải ở nhà』 của gia đình nhà chồng rồi ly hôn và bỏ về nhà.
Đáng lẽ việc bị gia đình nhà chồng đuổi về bị coi là nỗi ô nhục của gia tộc, và có thể khiến bà bị gia tộc Takamiya bắt sống kiếp vô năng suốt đời, thế nhưng khi ấy lại đang là giữa thời chiến với lực lượng lao động nam giới thiếu hụt trầm trọng.
Thuận theo khẩu hiệu “tận dùng mọi tài năng vì phát triển xã hội” của chính phủ khi ấy, bà ấy đã kinh qua đủ thứ công việc, trước khi trở thành thủ thư trong ngôi trường này giữa thời kỳ kinh tế tăng trưởng thần tốc.
Khi đọc tài liệu liên quan đến các thiết lập trong game, bản thân tôi cũng đã từng muốn rằng mình có thể trở thành một con người như vậy. Thế nhưng bất luận là tôi có cố gắng hướng tới hình mẫu lý tưởng ấy ra sao, trong ký ức của tôi, tôi vẫn không thể trở thành bà ấy được.
Bên cạnh đó, bà ấy cũng không bao giờ đi bước nữa kể từ sau cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vỡ, và dù bất luận rằng chính gia tộc của mình đã sụp đổ, bà ấy vẫn có thể thanh thản mỉm cười bên trong thư viên này như là minh chứng của bản thân đã chiến thắng trước thời đại.
「Vậy, chúng ta làm thủ tục mượn sách nhé. Cho ta mượn thẻ của em nào」
Còn một điều nữa, có một chuyện mà không thể bỏ qua khi nhắc đến bà ấy chính là thẻ mượn sách.
Việc quản lý sách trước đây thường sẽ đính trực tiếp thẻ mượn vào sách, và nghe nói rằng thẻ mượn của mọi cuốn sách bên trong thư viện này đều có cái tên Takamiya Hakura được viết trên đó.
Hay nói cách khác, toàn bộ đầu sách trải khắp cái thư viện khổng lồ này, người trước mặt tôi đều đã đọc hết không sót cuốn nào……
Với chỉ nhiêu đó lý do cũng đủ đến khiến người ta coi bà ấy như là phù thủy. Tất nhiên, không đời nào có chuyện tôi lại dám nói trực tiếp chuyện đó trước mặt bà ấy rồi.
Sẽ có một vài sự kiện thú vị nếu như tham gia làm thành viên ủy ban thư viện, chúng ta có thể mượn sách trước cả khi Takamiya-sensei kịp đọc và khiến bà ấy phải ghen tị nữa.
Tân nhiên, lần này cũng không ngoại lệ, cái tên được ghi trên thẻ mượn của cuốn sách này cũng chính là 『Takamiya Haruka』
Và ở bên dưới đó, một cái tên khác 『Keikain Runa』 mới được thêm vào.
「Của tiểu thư đây. Hãy nhớ hạn trả sách là một tuần nhé. Ta rất mong rằng cuốn sách này sẽ có giá trị với em」
Một phần lý do mà rất nhiều người thường xuyên lui tới thư viện, cũng chính là bị mê hoặc trước nụ cười khi trao sách ấy của “phù thủy thư viện” này.
Và có lẽ rằng, trong đó bao gồm cả tôi.
「N? Runa. Cậu đang đọc gì thế?」
Cảm thấy có phần hơi tiếc nếu phải chờ tới lúc về nhà, tôi ghé qua Avantea để bắt đầu thưởng thức cuốn sách, cùng lúc khi nhóm của Eiichi-kun phát hiện ra và cuốn sách bắt đầu trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi.
Ngay cả điều ấy cũng chính là một phần khiến cho sách trở nên thú vị hơn.
「Tôi mới qua thư viện mượn đó. Chắc có lẽ là sách đố vui ha?」
「Hể~. Những câu đó vui mà cũng có thể tổng hợp thành truyện được sao. Nghe có vẻ thú vị đó nhỉ」
「Đừng có nói đáp án ra trước đấy nhé!」
「Tôi biết mà. Nhưng những câu đố này, bản thân tôi cũng chưa từng nghe qua nữa……」
Khỏi cần nói cũng biết, nhóm của Eiichi-kun ít lâu sau cũng đều đi mượn cuốn sách này.
Khi đó, tôi đã chuyển sách đọc tác phẩm tiếp theo của tác giả ấy.


4 Bình luận