Tập 7
Chương 2: Vừa bước sang tháng hai, bầu không khí trong lớp đã trở nên kỳ lạ
2 Bình luận - Độ dài: 2,173 từ - Cập nhật:
Trong lớp học vào giờ nghỉ trưa.
Tôi đang ngồi đối diện với Masa, chuẩn bị bắt đầu ăn trưa.
"Yuuichi, hôm nay đã là tháng hai rồi đó? Chẳng phải sắp sẽ là công bố lần thứ hai của 'Bộ tám Alice' sao, căng thẳng quá đi!?"
Trong lúc mở túi bánh mì mua ở căng tin, Masa hưng phấn kêu to.
"À... ra vậy. Thời gian trôi nhanh thật."
Vừa mở nắp hộp cơm, tôi vừa đáp lại đầy vui mừng.
Tính ra thì, từ sau khi năm mới bắt đầu, đã tròn một tháng rồi.
Nghĩ lại thì, tháng Giêng năm nay... đúng là một tháng quá đỗi dồn dập.
Khi biết rằng người đã lan truyền chuyện tôi bị từ chối hồi năm ba sơ trung không phải là Raimu.
Khi biết rằng câu chuyện hôn nhân mà tôi cứ tưởng là quyết định bốc đồng, thật ra lại xuất phát từ tấm lòng của bố.
Và rồi, khi tôi đối mặt với bố của Yuuka — bằng tất cả sự nghiêm túc với tư cách 'chồng tương lai'.
Đó là một tháng đầy biến động.
Có thể nói là khoảng thời gian khắc nghiệt nhất trong đời tôi, cũng không hề quá lời.
Dĩ nhiên, đó là quãng thời gian cần thiết cho tương lai của tôi và Yuuka.
Nhưng mà, trước khi gặp Yuuka, tôi vẫn luôn là thằng con trai năm chưa có bạn gái = số tuổi.
Ấy thế mà, bỗng dưng phải đối mặt với sự kiện đi xin phép bố mẹ vợ tương lai để kết hôn... cấp độ tình yêu đúng là leo thang chóng mặt.
Chính vì đã kiệt sức đến thế.
Nên trong tháng hai này, ít nhất tôi cũng muốn được yên bình một chút...
"Này, Yuuichi. Tao... nếu Ranmu-sama trở thành 'Top Alice', tao sẽ cầu hôn."
"...Hả?"
Trong khi tôi đang chìm trong dòng suy tưởng, Masa bỗng buông ra một câu hoang đường không hiểu nổi.
Thật sự không biết thằng này đang nói cái quái gì.
"À... ý là cờ tử hả? Mày định chết chắc à?"
"Không phải đồ ngốc! Rõ ràng đây happy end rồi còn gì!!"
"Ai với ai cơ?"
"Thì còn ai nữa... tao với Ranmu-sama chứ còn gì! Đừng bắt tao phải nói ra, ngại lắm đó! Khi Ranmu-sama trở thành 'Top Alice', tao với Ranmu-sama sẽ thề nguyện tình yêu vĩnh cửu!!"
"Đừng bắt tao nghe mấy tưởng tượng lố bịch đó, ngượng chết được."
Cảm giác xấu hổ thay người khác này nặng nề quá mức, thật sự khó chịu.
...Không, thì đúng là, nếu tôi mà bắt đầu tưởng tượng về hôn nhân với Yuuna-chan thì ba tiếng cũng trôi qua cái vèo. Nên tôi cũng hiểu phần nào thôi.
"...Này, Yuuichi. Vừa rồi mày cười khinh tao à?"
"...Hả?"
Masa, người vừa nãy còn hăng hái kể lể, đột nhiên đổi sang gương mặt u ám như rơi vào trầm tư.
"Ha... tốt nhỉ, mày chắc đang nghĩ 'Tao thì thực sự sẽ kết hôn với Yuuna-chan đấy' đúng không...!?"
"Tao có nói gì đâu!? Đây là loại tội mới đấy, nhét chữ vào mồm người khác, dù tao chả có ý định khoe mẽ!!"
"Không, mày đang khoe mẽ! Đó là phán quyết của tao!!"
Cái thằng này... cảm xúc của Masa thay đổi như tàu lượn siêu tốc, đến mức khiến tôi bắt đầu thấy sợ.
"Ồ~ Có vẻ hai người đang vui vẻ nhỉ?"
Ngay lúc tôi và Masa đang trò chuyện vớ vẩn, thì một cô gái xuất hiện, chống tay lên bàn bọn tôi và cười khẩy.
Nihara Momono.
Một gyaru trông như hướng ngoại, nhưng thực chất lại là nữ sinh cao trung năm hai cuồng phim tokusatsu.
"Ủa? Nè nè Sakata, cậu đang nhìn đi đâu thế?"
Vừa nói, Nihara-san cố tình kéo khẽ cổ áo blazer của mình xuống.
Thế là, tất yếu, khe ngực của cô ấy lộ ra rõ mồn một.
Và tất nhiên, ánh mắt tôi... bị hút vào đó ngay lập tức.
"Kya~. Sakata nhìn ngực kìa. Đồ dê xồm~"
"Khoan đã!? Chính cậu tự khoe ra trước đấy chứ!?"
"Đúng là mình có khoe... nhưng nhìn hay không nhìn là tùy Sakata thôi, đúng không?"
"Không thể nào!? Con trai vốn dĩ không có chức năng sinh học để không nhìn khi ngực lộ ra đâu!!"
Cố tình khoe ngực để dụ người ta nhìn, rồi quay sang trách móc đối phương.
Đúng là một phù thủy của thung lũng ngực.
"...Nếu cậu thích khe núi đến vậy, sao không làm sư tử đi?"
Chính lúc đó.
Một giọng nói lạnh buốt như băng đâm thẳng vào tai tôi.
Cơ thể tôi lạnh ngắt, đầu óc trở nên trống rỗng.
Bởi vì, giọng nói này là...
"Người ta bảo sư tử sẽ hất con xuống vực sâu nghìn trượng. Nhưng Sakata-kun thì lại muốn lao vào khe ngực sao. Sakata-kun đúng là... thú vật nhỉ."
Khi tôi run rẩy quay đầu lại.
Đúng như dự đoán, người đứng đó chính là — Watanae Yuuka.
Mái tóc dài đen buộc đuôi ngựa khẽ đung đưa.
Đôi mắt to, nhờ cặp kính mà trông càng sắc bén.
Vẫn trong bộ đồng phục chỉnh tề, Yuuka mím môi thành một đường thẳng, nhìn trừng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
"W-Watanae-san? C-Chuyện này là ngoài ý muốn mà..."
"Ngoài ý muốn mà nhìn ngực... thú vật nào cũng nói thế cả."
"Anh nghĩ thú vật thì vốn không biết nói đâu."
"Cậu lúc nào cũng cãi chày cãi cối. Có ngực là cậu nhìn ngay. Thật đáng ghét."
"Thôi nào, Watanae-san bình tĩnh đi. Sakata có thể dâm thật, nhưng rõ ràng là quan tâm đến cậu hơn là quan tâm đến mình mà!"
Xin đừng tự tiện hạ thấp danh dự của tôi như thế được không?
Người gây rối từ đầu vốn là Nihara-san đấy chứ?
Ngay khi tôi còn đang nghĩ thế thì — bỗng nhiên.
Nihara-san từ phía sau đưa tay chộp lấy ngực Yuuka.
"Nyaa!? C-Chờ đã, Momo... Nihara-san!?"
Dù cúc áo sơ mi vẫn được cài chặt, không lộ da thịt, nhưng chỉ nhìn qua đồng phục thôi cũng thấy rõ sự đầy đặn của Yuuka.
"Thấy chưa, Watanae-san? Nhìn đi, mặt Sakata kìa... rõ ràng đang dán chặt vào Watanae-san đấy."
"A... chuẩn rồi. Sakata-kun, cậu đang nhìn chăm chăm..."
"Sao em còn đỏ mặt nữa!? Watanae-san, mau mắng đồ gyaru lắm trò kia đi!!"
"Thật tốt nhỉ, Yuuichi... mày được tự do muốn làm gì thì làm..."
"Im đi! Tao đâu có muốn làm gì đâu!!"
...Ừ thì, nói chung là như vậy.
Dù tháng giêng đã khép lại đầy biến động.
Nhưng cuộc sống hằng ngày của bọn tôi — vẫn chẳng khác là bao.
"Ủa? Momono với Watanae-san, sao lại ăn trưa chung với hội Sakata thế?"
Sau một chút xôn xao, cuối cùng bốn đứa bọn tôi quyết định ngồi ăn chung.
Một người bạn của Nihara-san tình cờ đi ngang và cất tiếng hỏi.
Nihara-san vừa cầm đũa vừa đáp:
"À thì, cũng chẳng có lý do gì đâu. Thỉnh thoảng thế này cũng vui mà!"
"Ừ thì, Momono thì đúng rồi. Nhưng Watanae-san thì hiếm lắm nha?"
"…Thật vậy sao?"
Bị gọi đột ngột, Yuuka khẽ giật mình, vai hơi run lên. So với trước thì khoảng cách với bạn bè trong lớp đã ngắn lại, nhưng trong những tình huống bất ngờ thế này, em ấy vẫn còn lúng túng.
"Này, làm gì đó vậy?" "Ủa? Watanae-san lạ ghê, ăn cùng hội Sakata luôn."
Trong lúc ấy, thêm vài bạn nữ nữa cũng tụ tập quanh chỗ chúng tôi.
"Này này, Watanae-san. Lần sau ăn trưa với bọn mình nhé?"
"…Xin được giúp đỡ."
"Ahaha! Đúng là cách chọn từ của Watanae-san dễ thương thật. Thế nói chuyện gì với hội Kurai vậy?"
"Với Kurai-kun thì… chẳng gì đặc biệt. Còn với Nihara-san và Sakata-kun thì… ừm."
"Ơ kìa, sao nói kiểu như loại riêng tôi ra thế!? Rõ ràng bốn đứa ngồi nói chuyện chung mà!!"
"…Là thế sao?"
Không rõ do Yuuka hoảng loạn hay chỉ là đùa kiểu riêng, nhưng mấy bạn nữ kia chỉ thấy đáng yêu rồi cười vui vẻ.
Không hề có ý cười nhạo, mà là thật sự coi Yuuka như một người bạn.
Không khí ấm áp ấy, chắc chính là thứ mà Yuuka – người từng không giỏi giao tiếp – đã luôn khao khát.
"À này, Momono nghe nè! Đứa này, năm nay Valentine tính…"
"Khoan! Đứng trước mặt con trai mà nói mấy chuyện đó thì chết dở!! Lỡ đồn ra thì sao!?"
"Ơ, phản ứng này… chẳng lẽ là sô-cô-la tình yêu thật sao!?"
Nihara-san mắt sáng rực, lập tức chen vào câu chuyện. Đúng rồi, tháng hai mà… chủ đề đó tất nhiên sẽ xuất hiện.
――Valentine. Một sự kiện quái ác do doanh nghiệp tạo ra, chỉ toàn mang lại đau khổ cho đám con trai ế.
"…Này, Yuuichi. Nếu dùng thanh sô-cô-la đánh liên tục, mày nghĩ trai đẹp có chết không?"
"Chết thì không, nhưng chắc sô-cô-la vỡ trước."
Masa ngồi cạnh tôi nhăn mặt, nói ra ý tưởng kỳ quái.
Tôi hiểu cảm giác đó. Năm ngoái tôi cũng chỉ thấy Valentine ngoài đời thật là phiền phức.
…Ít nhất là cho đến năm ngoái thôi.
"À này, Watanae-san có định tặng ai sô-cô-la không?"
"Hả!? Kh-không hề!?"
Ngay khoảnh khắc Yuuka bị hỏi, em ấy hoảng loạn rõ rệt.
"A! Phản ứng đáng ngờ quá!! Chắc chắn là sô-cô-la tình yêu rồi!"
"Kh-không không không!? Sô-sô-sô-cô-la là cái gì thế!?"
Yuuka bật dậy, tay chân loạn xạ. Giả vờ như không biết sô-cô-la thì đúng là quá đáng nghi.
Dĩ nhiên, mọi người càng tò mò hơn.
"Dễ thương quá đi mất, Watanae-san ơi!"
"Nói đi, cậu định tặng cho ai!?"
"T-t-tặng cho ai ư!? M-Mình là Watanae Yuuka…"
"Khoan nào. Nhìn quanh đi, tụi con trai đang ngồi đây đấy."
Nihara-san đứng lên, chặn đám con gái đang hào hứng.
Thường thì cô ấy hay cười đùa, hay chọc ghẹo tôi với Yuuka, nhưng lúc quan trọng lại đứng ra như một anh hùng. Đúng là tokusatsu gyaru.
"Trước mặt con trai thì đừng nói chuyện đó. Watanae-san cũng sẽ khó xử, nhất là về sô-cô-la tình yêu."
"Ừm… đúng nhỉ."
"Xin lỗi nhé Watanae-san, bọn mình hơi quá đà."
"K-không đâu! Mà ngược lại, mình còn thấy vui nữa."
Nhờ câu nói của Nihara-san, bầu không khí lắng xuống. Yuuka bối rối, nhưng cũng nói thật lòng:
"Từ trước tới nay… mình chưa từng được nói mấy chuyện thế này với mọi người. Thế nên, tuy xấu hổ… nhưng mình rất vui."
Dù lời lẽ vụng về, nhưng em ấy đã thành thật. Nghe vậy, các bạn nữ đều mỉm cười.
"Không cần khách sáo đâu, Watanae-san."
"Đúng đó! Tụi này cũng muốn nói chuyện với cậu mà!"
"Cảm ơn mọi người…"
"À, mà này. Ngày 14/2 cũng chính là sinh nhật của Watanae-san đấy! Đúng không?"
Nihara-san cố tình nhắc thêm một đề tài để giúp Yuuka.
"Wow, sinh nhật trùng Valentine, dễ thương ghê!"
"Ủa? Vậy nếu cậu tặng sô-cô-la tình yêu rồi thành đôi, thì bạn trai chính là quà sinh nhật luôn à!?"
"Xin lỗi… cái đó nghe chẳng hợp lý gì hết."
"Vậy thì tụi mình sẽ tặng cậu sô-cô-la bạn bè. Vừa chúc mừng sinh nhật luôn!"
"A… hihi. Cảm ơn nhiều… mình thật sự rất vui."
――Trong không khí ấm áp ấy, nhìn Yuuka mỉm cười, tim tôi cũng thấy ấm lên.
Ngày 14/2 đã sắp đến rồi.
Valentine lẫn sinh nhật… để Yuuka có thể tận hưởng trọn vẹn cả hai, tôi cũng phải chuẩn bị thôi.
"Mà nè, Momono biết rõ về Watanae-san nhỉ. Cả sinh nhật cũng nhớ."
"Đương nhiên rồi. Mình với Watanae-san thân thiết lắm mà! Đúng không, Watanae-san?"
"Ừ… Momono-chan là người bạn thân nhất của mình."
Yuuka đang định gọi "Nihara-san" thì cố tình nuốt lại, và rõ ràng gọi "Momono-chan".
Như khi hai người trò chuyện ngoài trường vậy.
"…Yuu-chan."
Lời gọi bất ngờ khiến Nihara-san rưng rưng nước mắt, rồi không kìm được mà ôm chặt Yuuka.
"Ừ. Tớ cũng coi cậu là bạn thân nhất đó, Yuu-chan."
Cảnh tượng ấm áp ấy khiến các bạn nữ khác cũng cười hiền hòa. Masa nhìn và lẩm bẩm:
"Watanae-san thay đổi thật rồi. Theo hướng tốt."
Tôi gật đầu mạnh mẽ, đáp ngay:
"Không cần ai nói, tao là người hiểu rõ nhất điều đó."
――Sau đó.
"Này Watanae-san, cuối cùng sô-cô-la tình yêu định tặng cho ai thế?"
"Cái đó thì… ngại quá, mình chưa dám nói…"
Mặt Yuuka đỏ bừng, thi thoảng lại lén liếc về phía tôi.
Nhờ Nihara-san nhanh trí che giấu, không thì chắc mọi chuyện lộ hết rồi… Cơ mà, lộ liễu quá đấy!
Mà, tất nhiên… tôi đã rất vui.


2 Bình luận