Arifureta After VI
Chương 457: Arifureta After VIBữa tiệc tốt nghiệpPhần đầu
13 Bình luận - Độ dài: 9,464 từ - Cập nhật:
Chương 457: Arifureta After VIBữa tiệc tốt nghiệpPhần đầu
「A, aaaaaaa-, ở cửa sổ! Ở cửa sổ!」
「Hỡi, hỡi hỡi, thần linh ơi! Xin hãy làm gì đó với cái thứ gì đó trông như kẻ xấu này!」
Trên con đường người người qua lại giữa ban ngày ban mặt, tiếng hét như đã nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp vô cùng báng bổ và giọng nói cầu xin sự cứu rỗi (lol) đã vang vọng.
Bởi thế,
「Bớt làm lố lại đi! Chỉ là tấm ảnh được chụp hơi tồi thôi đúng chứ!!」
Kousuke biểu lộ sự bất mãn bằng giọng nói còn to hơn nữa.
Họ đang trên đường hướng tới nhà hàng món tây của gia đình Sonobe “Wisteria”. Trong khi nhóm các bạn học, vừa hăng hái chuyện trò theo từng tốp, vừa bước đi, thì Nana và Atsushi vừa cười nhăn nhở với bức ảnh chụp bằng smartphone trên một tay, vừa bước giật lùi.
Dĩ nhiên, ở trước ánh mắt của họ là bóng dáng của Kousuke đang bước ở phía sau.
「Iya, nhưng mà Kousuke. Cái này thì quả nhiên là sợ vãi.」
「Ư, ưm, Dù nhìn thế nào đi nữa cũng là ảnh tâm linh đó. Chẳng những thế, ảnh của tất cả những người đã chụp đều có tình trạng tương tự nhau......」
「A- ha- ha-, chẳng phải tồn tại đã hoàn toàn là mê tín rồi sao?」
「Đ, đến cả nhóm Kentarou...... Ju, Juugo! Đừng có im lặng mà hãy nói gì đó giùm tớ đi!」
「............Cái này, nếu cố xóa nó đi thì sẽ không bị nguyền rủa chứ?」
「Không đời nào cậu sẽ làm thếếếế đúng chứứ!?」
Kentarou và Ayako vừa hạ ánh mắt xuống smartphone của mình, vừa run giọng ra chiều sợ hãi, Maou cười như nắc nẻ, còn Juugo đáng lí sẽ suy nghĩ cho người bạn thân trong khi im lặng lại đang cố gắng xóa dữ liệu một cách không hề khách sáo.
Tổ độ Nagayama chắc chắn có mối kết sâu sắc nhất với Kousuke trong lớp, đều đang khiếp đảm với Kousuke......
Nói cho cụ thể thì, Kousuke đang hiện lên trong ảnh cá nhân với nhau hay ảnh tập thể lớp mà họ đã chụp sau lễ tốt nghiệp...... Iya, thật sự là Kousuke?, nó đã trở thành những tấm ảnh khiến người ta muốn nói thế.
「Đã nhòe đi một cách xuất sắc ha, chỉ có mỗi cậu.」
「......N. Thứ như thế này không thể là hiện tượng tự nhiên được. Dù cũng không có hiện diện của việc đã sử dụng ma pháp vậy mà.」
「Abyssgate, hãy tự thú thôi. Quả nhiên anh, không phải là con ng――」
「Tôi là con người nhưng mà!? Là con người chân chính từ đỉnh đầu xuống tận gót chân nhưng mà!?」
Kháng nghị của Kousuke đã vang lên một cách vô ích. Tại vì, thật sự chỉ có mình Kousuke là đang bị nhòe đi trong ảnh. Kiểu thế này, nên nói là cảm giác đang bị đặt lên lớp làm mờ, hay nên nói là cảm giác giống như không gian đang uốn cong, tóm lại thì không thể đoán biết được dáng vẻ.
Kentarou ở ngay bên cạnh cậu ấy, đang chụp ảnh với tính năng cao cấp của smartphone gần đây đã được phát huy một cách không có gì khác lạ, và cả điều đó đã là sự rõ ràng không tì vết rồi vậy mà, bằng cái chuẩn xác một cách cực kỳ.
Chẳng những thế, mấy tấm ảnh này, nửa số trong đó là thứ đã được người đại diện chụp và truyền gửi, nhưng những người còn lại thì đã nhờ phụ huynh hay senpai chụp trực tiếp bằng smartphone của mình.
Ấy vậy mà, trong ảnh của tất cả họ thì chỉ có Kousuke là không thể nhìn thấy.
Thêm vào đó, cái「Ở cửa sổ! Ở của sổ!」mà Nana nói lúc đầu, là vì khi cô ấy chụp chung với Yuuka và Taeko lấy ngôi trường làm phông nền, thì đã chụp trúng Kousuke tình cờ vẫn còn ở trong tòa nhà của trường nhưng......
Cái này thì cũng như một lẽ đương nhiên, bóng dáng của cậu ấy đã nhòe đi với cảm giác có thể thấy như đang vặn vẹo một cách kỳ lạ. Chẳng những thế, phải chăng tại vì gia giảm ánh sáng. Mà chỉ có hành lang ở xung quanh Kousuke là mờ tối một cách kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy bầu không khí u uất ở đâu đó, trên hết phải chăng nguyên nhân là sự nhòe nhoẹt của mái tóc đen mà kể cả lúc này cũng có thể thấy ngữ cảnh giống như một cái bóng đen đang bò ra từ cửa sổ.
Chính vì lúc này nên họ mới trêu chọc song, và lúc kiểm tra tấm ảnh này lần đầu tiên, thì Nana đã hét lên「Hiin-」và ngã ngồi, còn Yuuka với Taeko cũng đóng băng.
「Khốn kiếpp, đã cất công lắm mới chụp ảnh rồi vậy mà, tại sao chỉ có mỗi mình......」
Với Kousuke than khóc, nhóm Hajime đã nghĩ. Rằng「Có lẽ, chẳng phải là do đã đạt đến độ sâu khoa trương VI hay sao taa」. Vực thẫm của chúa tể đang dần sâu hơn theo từng năm. Thật sự là vực thẫm.
Kousuke đang trở nên khó nhận biết về nhiều thứ còn hơn trước đây, lẩm bẩm ra vẻ bất an.
「Cái này, không có mấy chuyện như trong cả album tốt nghiệp thì chỉ có mình tớ là nhòe nhoẹt đâu ha? Quả nhiên, nếu thế thì người ở phòng chụp ảnh sẽ bảo tớ chụp lại đó ha?」
Album tốt nghiệp thì ngày sau sẽ được gửi đến từng nhà qua bưu điện. Có lẽ nào, cậu ấy không thể giũ bỏ được suy nghĩ như thế!
Hajime có biểu cảm không thể diễn tả.
「Dù có nhòe nhoẹt đi nữa thì cũng chỉ là chẳng một ai nhận ra thôi, đại loại như vậy ha?」
「Dừng lại giùm tớ đii. Vì thật sự cảm giác như sẽ có chuyện đó haa.」
Kousuke-kun đã hơi muốn khóc rồi. Với điều này thì quả nhiên họ không khỏi thấy đồng cảm.
Trong khi an ủi chẳng hạn như hãy chụp ảnh tập thể thêm một lần nữa sau khi đến Wisteria thôi, tuy nhiên, tại đó Yuuka chợt nói ra mối lo của mình.
「Nee, Endou. Cậu có ký ức gì về chuyện đã chụp ảnh ở mấy hoạt động học đường không vậy?」
「Ể?」
「Iya, hora, chuyến du lịch ngoại khóa thì cậu hầu như không có mặt đúng chứ? Ở mấy sự kiện khác thì tớ cũng gần như không bắt gặp cậu mà......」
Rằng, trong album tốt nghiệp, thì liệu rằng có tấm ảnh nào chụp Kousuke hay không ta?
Ai nấy đều nhìn mặt nhau, và có ai đó hướng ánh mắt nhìn một kẻ đáng thương「A (phỏng đoán)」vào Kousuke.
「......Ể? Ảnh của mình trong album tốt nghiệp, ít quá?」
Hay có lẽ, đại loại như là hoàn toàn không có?, Kousuke dần dần tái mét *saa~-* giống như một nô lệ công ty đã nhận ra việc tiền lương của mình là mức trả lương thấp nhất bị chia ra sau khi đã làm 10 năm.
Kaori hoảng hốt trấn an.
「K, không sao đâu, Endou-kun! Giả như có không ổn đi nữa...... Hora, thế này, anh ấy sẽ làm nó có cảm giác ổn áp thế nào đó giùm cậu đấy! Hajime-kun sẽ!」
「O, ou, đúng như Kaori nói! Tớ sẽ dùng hết tay nghề trong kỹ thuật mình có để tạo ra ảnh ghép!」
「Nee, Hajime. Bản thân được chụp trong album tốt nghiệp toàn bộ đều được ghép vào...... Chẳng phải sẽ trở thành cái tâm trạng còn vi diệu hơn bị dán hình vào một góc ảnh vì lỡ vắng mặt do bệnh ở trong ngày chụp ảnh hay sao ta?」
Với những lời của Shizuku đang mang gương mặt giần giật, chuyện đó thì đúng rồi...... nhóm các bạn học gật đầu.
Bầu không khí không sao diễn tả đang trôi......
「T, thật sự thì được rồi mà. Hehe, thế nào đó xin lỗi vì đã làm bầu không khí chùn xuống ha? Là cái kia đấy. Hora, tớ chỉ cần có thể xem những tấm ảnh mà mọi người đang tỏ ra vui vẻ là đủ rồi mà.」
「「Kousukee-」」
「「「Abyssgate-」」」
Dáng vẻ gắng gượng mỉm cười của Kousuke, khiến họ thấy không thể nhìn nổi đến mức tương tự như lúc cậu ấy trả giá cho việc Abyssgate hóa. Đến mức Kentarou và Juugo bất giác bưng mặt bằng hai tay, còn Atsushi, Noboru, với Akito thì mắt nhòa lệ.
Ngay cả trong khi cười khổ, thì Hajime cũng đồng cảm rằng, cái này thì quả nhiên, cậu với Yue nhìn mặt nhau, và thống nhất với nhau trong im lặng.
「An tâm đi, Endou.」
「Nagumo......?」
「Nếu như trong album tốt nghiệp hoàn toàn không có hình của cậu thì maa, vì hiện giờ đang bận rộn nên tớ sẽ để sau nhưng, tớ sẽ làm cho cậu một album nguyên bản bằng thủ đoạn cuối cùng.」
「......N. Đi tới những địa điểm kỷ niệm và chiếu lại quá khứ & chụp ảnh.」
Mắt của Kousuke mở bừng *kuwa-*. Biểu cảm cứ như thể đã trông thấy một sợi chỉ được thòng xuống ở địa ngục.
Bởi vậy đúng chứ.
「Ee--xcellent-! Quả không hổ danh nhà vua của ta, và phu nhân của ngài――khoan xin lỗi.」
Việc Shin’en đã hơi ló mặt ra vì vui mừng quá đỗi. Và tự vả vào mặt với sự tự nhiên như nước chảy. Dù âm thanh đau đớn vang lên và má cậu ấy trở nên đỏ hoét, thì đương sự cũng không hề có chút vẻ để ý nào.
Dù bị ánh mắt kiểu 「Tên này-, hoàn toàn quen luôn rồi!」đổ dồn vào từ các bạn học, thì Kousuke có vẻ như đã lấy lại(?) chính khí, nở nụ cười vô cùng hớn hở.
Kentarou và Juugo nói nào là「Tốt rồi haa」, hay là「Cả album tốt nghiệp sơ trung thì cậu cũng đã suýt khóc vì có ít ảnh ha」và đặt tay lên vai Kousuke.
Dù là nam nhân tuyệt vời thuộc lớp mạnh nhất nhân loại, và kể cả trong số này cũng đang được đối xử như hero nhất vậy mà, tại sao lại đáng thương đến thế này.
Nhóm Hajime đều có ánh mắt không thể nói gì. Và, tại đó,
「Papa!」
Một giọng nói khỏe khoắn đã vang lên.
Khi hướng ánh mắt về phía đó. Thì thứ lọt vào mắt họ đầu tiên, là một chiếc limousine màu đen tráng lệ đến mức khiến Shinji và Yoshiki bất giác thốt lên「Uo」.
Từ cửa sổ sau của chiếc xe có chiều dài hơn xe hơi thông thường một chút đó, Myuu rướn người ra và vẫy tay.
Nhìn qua thì, trên tấm biển cắm ở một góc bãi đậu xe nhỏ nơi chiếc limousine đang đỗ là dòng chữ “Wisteria”. Phải, chính tòa nhà ở ngay bên cạnh nó là đích đến của họ.
Có vẻ như, trong lúc nói chuyện thì họ đã đến nơi.
Âm thanh *gacha-* vang lên, và Myuu phóng xuống từ chiếc limousine. Người đàn ông có thể hình cân đối đã xuống khỏi ghế lái cùng lúc――hẳn là tài xế kiêm SP đúng chứ――đông cứng với dáng vẻ hơi khó xử, và sau một nhịp anh ta cúi đầu một cách lịch sự với nhóm Hajime. Có vẻ như, anh ta đã định mở cửa và hộ tống Myuu đúng chứ.
Trong khi Hajime im lặng trả lễ thì Myuu đã chạy ào đến *sutetetete--* thì, lao bổ vào lòng của Papa như mọi khi――lúc tưởng chừng như vậy thì cô bé có biểu cảm sực tỉnh và phanh gấp một cách ngoài dự tính.
Phủi nếp chiếc đầm liền màu trắng mà mình ưa thích *pa- pa-* và chỉnh lại tác phong,
「Papa, và các Onee-chan với Onii-chan. Xin chúc mừng tốt nghiệp ạ-」
Cô bé cúi đầu chào một cái *pekori*.
Trước điều này thì cả Papa lẫn nhóm Onee-chan & Oni-chan cũng tươi tắn. Với biểu cảm bày tỏ hoàn toàn sự vui vẻ và tươi vui kiểu「Ara ma! Đây là một Ojou-sama thùy mị!」, họ lần lượt đáp lễ「Cảm ơn em!」.
Trễ hơn một nhịp, giọng nói của một bé gái nữa đã vang lên.
「Myuu-chan! Bất thình lình lao ra đường là nguy hiểm đó!」
Người đã ra khỏi chiếc xe với vẻ hoảng hốt, là chủ nhân thật sự của chiếc limousine. Ở đây là một Ojou-sama hàng thật giá đúng trong bộ đồng phục có màu trắng chủ đạo và một chiếc ruy băng ở cổ áo. Là Fujiwara Hinata.
Hinata-chan vừa chạy bước nhỏ vừa không làm mất đi bầu không khí duyên dáng, cũng lại thi lễ một cái ở trước nhóm Hajime.
「Mọi người, xin chúc mừng tốt nghiệp ạ. Được mời tham dự vào dịp lễ chúc mừng thế này, em thật sự rất vui ạ-」
Gương mặt nghiêm trang xuất sắc và cử chỉ khiến người ta say lòng, nhưng chỉ đoạn cuối cùng thì vẻ trẻ con lại thấm ra. Cô bé không thể giấu hết sự hân hoan và giọng nói hồ hởi. Việc cô bé đang hướng tới Kousuke ánh mắt ghé ghé liếc liếc làm họ bất giác mỉm cười.
「Cảm ơn em ha, Hinata-chan. Dù bận rộn nhưng lại đến đây chơi, chính đằng này mới thấy vui đó.」
「Không, chuyện như thế......」
Ửng đỏ đôi má, bồn chồn. Không chỉ vì việc đã được gọi tới ngày kỷ niệm của người thương, cả việc có thể gặp mặt chỉ thế này thôi cũng sung sướng rồi. Cảm giác như thế đang truyền đến. Bất chấp việc đang gặp phân thân nhiều ngày liên tiếp. Vô cùng khả ái.
Shinji và Yoshiki vòng qua hai bên của Kousuke như hô hấp chung hơi, và họ lén chọc vào hai bên sườn của cậu ấy trong khi vẫn giữ nguyên nụ cười. U-.
Trong khi nhóm các bạn học lần nữa từng người đáp lễ, còn Yuuka đi mở cửa quán, thì Hajime đảo ánh mắt tới chiếc limousine.
「Dù thế đi nữa, tại sao lại đi cùng Hinata vậy? Không phải là có dự định tập hợp ở chỗ này à?」
Người cậu hỏi không phải là Myuu với Hinata. Hai cô bé đã bị nhóm nữ sinh bao vây và đang nhận sự nghênh đón nửa phần là ôm ấp xoa nựng rồi. Bởi vậy, người mà lời nói của Hajime hướng vào là Tio và Remia đã xuống xe theo sau Hinata.
「Umu, thiếp đã định làm thế nhưng mà ha. Có vẻ như phía Hinata đã tan học sớm hơn một chút.」
「Cô bé đã nói rằng vì hiếm khi có dịp rồi nên muốn trò chuyện với Myuu cho tới giờ hẹn và đến đón bọn em ạ.」
「Thân thiết với nhau là điều đáng mừng ha.」
Khi Hajime nhún vai tỏ vẻ vui tươi, thì Remia cũng nhoẻn miệng cười ra chiều hạnh phúc. Người bạn thân có thể chơi với Myuu một cách ngang hàng trên cơ sở biết rõ về tính đặc dị cùng sự tình của cô bé thì, quả nhiên có vẻ cô cũng thấy an tâm với tư cách một người mẹ.
Đương nhiên thôi đúng chứ. Dù sao thì Hinata là âm dương sư. Một pro trong việc thuần phục, hay có lẽ là sai sử những tồn tại kỳ lạ. Không có đứa trẻ nào đáng tin cậy để làm bạn thân của Myuu hơn thế này.
Thêm vào đó, Shuten Douji là Hizuku vắng mặt. Vì yêu tinh giới vẫn còn bất ổn định, nên thỉnh thoàng cô ấy đang rời khỏi Hinata nhằm trấn áp đám quỷ chủng bắt đầu làm loạn hay trợ giúp cho lưỡng tính nữ thần.
「Saa, vào đi vào đi! Vì cứ đứng mãi ngoài đường thì sẽ làm phiền hàng xóm nhé!」
Cùng với âm thanh khiến người nghe dễ chịu *chirin-* vang lên, Yuuka mở cửa quán và lên tiếng gọi. Trong khi tiễn chiếc limousine rời đi, nhóm Hajime lần lượt vào quán.
「Con trai thì sắp xếp bàn ghế cho thích hợp. Nhóm Shia-san giúp chị nấu ăn nhé. Vì chị đã sơ chế để có thể nấu xong ngay rồi mà. Nhóm rảnh tay thì hãy pha đồ uống rồi phân phát sẵn đi.」
Trong khi thể hiện sự quán xuyến như đã trở thành bà chủ của tiệm một cách nhanh nhẹn, Yuu ra hiệu lệnh. Động tác đeo tạp dề lên người cũng đầy lão luyện. Cử chỉ thoăn thoát cột tóc lại có hơi sexy.
Nếu hội nam sinh mà nhìn với con mắt như thế, hay có lẽ là chỉ ra điều đó, thì smartphone sẽ bị những que rau củ đói khát tấn công một cách không dung tình nên họ tự chủ thật àng hoàng nhưng.
Vì nếu trừ nhóm Hajime ra, thì lãnh đạo thực chất của lớp là Yuuka nên ai cũng dần làm việc một cách ngoan ngoãn「Vâ~ng」mà không có dị luận gì.
「Goshujin-sama này, có vẻ như Aiko sẽ trễ sao?」
「Sao đây ta. Cô ấy đã nói rằng sẽ cố gắng đến sớm nhất có thể mà...... Có lẽ, vì thầy hiệu phó sẽ cân nhắc giúp chúng ta mà, nên anh nghĩ rằng không trễ đến thế đâu nhưng.」
「Nếu thế thì tốt ha. Vì việc hoàn toàn không thể tham gia sẽ rất đáng thương haa. Thiếp đã nghĩ rằng nếu như quá muộn rồi thì phải khiến cho đầu của hiệu phó-dono có cảm giác có hơi kiểu đó, rồi lén lút dẫn cô ấy đến mà.」
「Tio, cái đó có ý là ám thị hay dẫn dụ ý thức đó ha?」
Là đối phương mà cậu đã truyền tải lòng biết ơn tối đa ban nãy. Cậu không thể dung thứ cho thái độ định toàn diệt những chiến sĩ lông tóc thiểu số đang hăng hái chiến đấu như chỉ muốn nói rằng bản thân mình là thành lũy cuối cùng được.
Tio làm điệu bộ nghĩ ngợi một chút...... và cô phát ngôn một điều hết sức khủng khiếp.
「Fumu. Chẳng phải thà rằng cứ nói dứt khoát một lần chót cũng là vì hiệu phó-dono hay sao? Bộ tóc giả đó...... nói thẳng ra thì, thiếp thấy không thể chịu nổi nhưng mà?」
「Chuyện đó thì mọi người đều nghĩ vậy.」
Nhưng, không nói. Vì tự thân thầy hiệu phó, đang quyết ý duy trì bộ tóc giả thiếu tự nhiên đến không có tận cùng, và tử thủ cho những sợi tóc ít ỏi còn sống sót. Bởi vậy, Sachiko-sensei kể cả hôm nay cũng lén sửa lại cái đó của thầy hiệu phó cứ hễ chút là nóng giận, bằng soft touch.
「......Hajime. Sớm gọi mọi người không?」
「O, đúng vậy ha.」
Phải chăng tại vì có đông người nên thiết đặt của quán đã xong trong nháy mắt, thức uống cũng đang lần lượt được phân phát, và từ trong bếp thì mùi hương thơm ngon của thức ăn đã phảng phất một cách nhanh chóng.
Đúng thật đã đến lúc vừa chuẩn. Trong việc gọi khách mời. Hajime gật đầu, và cậu lấy ra Crystal Key. Một cách đồng thời, Yue cũng mở ra nhiều “Gate” trước.
Hajime thì tới chỗ của Liliana hẳn là đang hồi hộp nôn nao ở Tortus, còn Yue thì tới chỗ của nhóm Rana đang ở Anh Quốc với Vatican.
Gần đây Hajime mãi mà chẳng thể đi tới Tortus vì bận rộn. Chắc chắn, người đầu tiên lao đến không lầm đi đâu được là Liliana――khi cậu nghĩ như vậy.
「Fuhahaha-, lão tử――」
Yue theo phản xạ đã đóng “Gate” lại. Cô đã giật mình trước lão tử vừa xoay vòng một cách bén ngót, vừa lao đến. Không thể trách được.
Và, lão tử đã bị cuốn vào “Gate” đóng lại (vì Yue rúng động đã rối loạn trong chế ngự nên không gian vặn xoắn với cảm giác kỳ lạ) bị cắt ngang trên dưới và lăn xuống sàn. Cậu ấy không tan biến giống như trước đây.
Thực ra thì, phân thân của chúa tể đã sâu thêm, đang gia tăng sức chịu đựng hơn trước đây. Nếu là cắt đứt sạch sẽ đến mức cảm giác như có thể gắn lại một lần nữa giống như hiện giờ thì cậu ấy đã không thể biến mất một cách dễ dàng.
Với bộ dạng kiểu vật thể kỳ quái vẫn giữ nguyên nụ cười fu-, cậu ấy đang cố gắng ghép lại lần nữa trong khi chuyển động nửa thân trên và nửa thân dưới *mosha mosha* bằng chức năng bảo tồn chính mình một cách bản năng......
Thật là một tồn tại khủng khiếp và mang tín báng bổ làm sao!!
Tất cả mọi người quay phắt lại nhìn Kousuke.
「N, nhầm rồi! Vì ngay trước khi vào Gate thì Rana đã hôn tớ nói rằng『Hãy lên sân khấu theo trường phái Hauria』nên theo phản xạ――」
「Hajime-san! Đã lâu không gặp ạ! Liliana của anh, ngay bây giờ đã đ――Ara? G, gì vậy ạ, cái không khí này. Đã có chuyện gì sao ạ――KYAaAAAAA-, có người chế――không phảiiiiii-!? Tởm quá-」
Liliana-hime đã xuất hiện với căn giờ không tốt. Vì đã không thể gặp cậu trong một khoảng thời gian, nên cô lao vào với nụ cười tươi roi rói nói rằng mình đã chuẩn bị chu toàn và chờ sẵn để được gọi ấy vậy mà, khi vừa nhảy vào “Gate” thì trong quán lại trở nên im lặng như tờ.
Và, khi phản ứng với cái ngọ nguậy *mozo mozo* dưới chân rồi hướng ánh mắt vào, thì ở đó là thứ gì đó mang tính Abyssgate đang lê lết ngay cả trong khi mỉm cười gan góc. Cái đó thì cũng phải cất tiếng hét thôi.
「......Nói chung là, Endou. Mau xóa nó đi.」
「......Trước hết thì, xin hãy để tôi nói chỉ cái này thôi. Xin lỗi mọi người nhé!」
Về việc đã khiến cho sự khiếp đảm bành trướng trong quán ăn có bầu không khí chúc mừng thì chẳng cần nói làm gì.
Thêm vào đó, tại quán ăn có bầu không khí vi diệu như thế thì chỉ một người.
「Endou-sama quả nhiên không phải con người...... Không, đang dần tách biệt khỏi con người...... Fufufu-」
「Hi, Hina-chan?」
Tiếng thì thầm có chút vẻ hoan hỉ của Hinata-chan như thế đã vang lên khẽ khàng nhưng mà...... người biết về nó chỉ có Myuu đang ở bên cạnh cô bé thôi. Việc biểu cảm của Myuu giần giật, trước mặt hắc ám (?) không thể ngờ được của người bạn thân Yamato Nadeshiko đến mức cô bé muốn lấy làm gương, cũng chẳng cần phải nói ra làm gì.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Từ lúc đó trở đi.
Thế nào đó dẹp yên hỗn loạn, trong bữa tiếc tốt nghiệp có Rana và Emily ở Anh Quốc (Vanessa vì công việc nên đã không thể đến. Cô ấy đã định đào tẩu song bị tóm lại bằng tài quăng dây của cục trường), thêm vào đó Claudia từ Vatican ghé qua, còn từ Tortus thì ngoài Liliana ra có Kouki, Moana và Auralod tham gia.
Xác nhận mọi người đã vào chỗ, Hajime nâng ly trên một tay. Vì cậu đã được tất cả bạn học đồng loạt yêu cầu rằng hãy đứng ra mở đầu.
「E~, maa, gì chứ. Mừng việc đã bình yên tốt nghiệp, cạn ly――」
「Chờ đã chờ đã chờ đã, Nagumo! Còn thêm chút gì đó nữa đúng chứ!」
「Cái tên của nhà phiến động sẽ khóc đó!」
Tsukkomi từ Ryuutarou và Suzu. Có vẻ nhưng tất cả mọi người đều đồng ý với điều này. Họ đang gật đầu dữ dội ý nói rằng cái đó là không được đâu.
「Vì vào lúc của bữa tiệc kỷ niệm một năm trở về thì tớ đã nói điều mình muốn nói rồi haa. Thật sự thì đã đến lúc này rồi cũng không có điều gì để nói nhưng mà......」
Ngay cả trong khi thể hiện dáng vẻ hơi khó xử như thế, Hajime vẫn hắng giọng một tiếng.
「N vậy thì trước hết từ lời cảm ơn dành cho các khách mời. Tôi xin cảm tạ vì đã đến chúc mừng cho việc tốt nghiệp của bọn tôi.」
「Nếu là vì Boss thì em xin quả quyết rằng mình sẽ nhảy vào kể cả đáy địa ngục ạ!」
「Chỗ đó thì hãy thảo luận với Endou ha.」
「Chắc chắn Kou-kun sẽ không từ chối ạ!」
Bị hướng vào nụ cười tươi rói「Ne!」từ Rana yêu đấu, Kou-kun ngay cả trong khi có gương mặt vi diệu vẫn gật đầu「U, un」. Đuôi mắt của Emily và Claire xếch lên.
Lờ đi đằng đó, Hajime đảo ánh mắt. Về phía Kouki thực sự đang tỏ ra có hơi không thoải mái.
Có lẽ cậu ta rụt rè vì tấm thân đã thôi học cao trung của mình không chừng. Bởi vậy, cậu thực hiện truy kích.
「Hình như có một kẻ, một tên dư thừa đang tham gia vào nhưng mà......」
「G, gì vậy hả. Chính tôi cũng băn khoăn là có nên đến đây hay không đấy! Nhưng mà, vì tôi đã nghĩ rằng mọi người muốn tôi đến mà! Nếu thế thì tôi nghĩ rằng khách sáo mới là không tốt đúng không ta!」
Dù không thể cùng tốt nghiệp nhưng, Kouki không lầm đi đâu được là “đồng đội” của họ. Việc chỉ có một người không tham gia vào chỗ ngồi chúc mừng của một ngày như hôm nay, không phải là điều mong muốn của nhóm bạn học.
Chuyện như thế, Shizuku đã truyền đạt trước với Kouki lúc cậu ta nghỉ ngơi ở Nhật Bản sau “Vụ án bị triệu hồi quá nhiềuu”.
Ấy vậy mà, vị đối xử kiểu――một kẻ đã đến bữa tiệc thế nào đó dù chẳng ai gọi, Kouki vừa đỏ mặt, vừa hét lên như để phân trần. Cậu ta quét ánh mắt qua nhóm Ryuutarou với vẻ hơi bất an. Song, điều đó cũng chỉ là việc trong một chốc.
Một lần nữa là nhất kích của Hajime.
「Oi oi, cái đó là nói hươu nói vượn ha. Không phải mọi người. Tôi thì không hề mong như vậy. Ngược lại thì, vì thế nào đó chỉ với việc cái mặt cậu lọt vào tầm nhìn là đã thấy điên tiết rồi, nên cậu cứ cút về cũng được đấy.」
Ma vương-sama giơ ngón cái lên như thumbs up, và chỉ *bishi-* về phía cửa. Nụ cười cực kỳ thân thiện.
Moana và Auralod định thay Kouki kháng nghị rằng「C, chuyện đó thì quá đáng ạ!」với gương mặt giần giật, nhưng trước lúc đó.
「......Cảm ơn, Nagumo. Quả nhiên thật tốt vì tôi đã đến đó. Vì tôi sẽ tham gia dù có phải cưỡng ép nên hãy làm bộ mặt tỏ vẻ cáu gắt cả đời giùm tôi. Thật là thống khoái.」
Cái dáng vẻ tỏ ra không thoải mái ban nãy đã đi đâu rồi. Dũng giả-sama, đang mỉm cười cực kỳ thân thiện.
Trong một khắc, hai người làm mặt đơ và va chạm ánh mắt với nhau, và sau một nhịp là cười「「Ha- ha- ha-」」với nhau.
「Fufu, cả hai đều có vẻ vui nhỉ.」
「V, với Shizuku-chan thì có thể thấy như kia là trông vui vẻ sao? Sát khí nghiêm túc đến mức như sẽ giết nhau bất cứ lúc nào đang tràn ra nhưng mà.」
Dường như với Okan thì, có thể trông như chỉ là hai đứa trẻ đang cãi lộn với nhau. Giả như Hajime có lấy Donner ra từ “Rương đồ”, và Kouki cầm vòng cổ thánh kiếm trên tay đi nữa.
Họ đang được ngăn lại với Shia túm bàn tay của Hajime *ga-*, còn Moana và Auralod ôm lấy hai cánh tay của Kouki *hishi-*.
「Nagumo, nếu làm loạn trong quán thì tớ sẽ cấm cậu đến đây nữa đó. Còn nữa, đồ ăn sẽ nguội đó. Nên mau mở bài đi.」
「Otto, đúng vậy ha.」
Với những lời của Yuuka trừng mắt vào cậu *giro-*, Hajime sửa lại quỹ đạo. Với dáng vẻ đó Emily-chan đang làm sâu sắc thêm kính ý rằng「Quả không hổ danh, Yuuka đó!」.
「Gohon-. ......Phía trước từ giờ trở đi, chúng ta từng người sẽ đi trên con đường riêng. Và việc gặp mặt nhau mỗi này cũng sẽ không còn nữa.」
Những lời vào đề của Hajjime, sau khi thể hiện thái độ hơi phiền não, giống với những lời vào đề của thầy hiệu phó. Như thể nhanh chóng áp dụng những điều vừa được dạy.
「Nhưng, không có gì phải lo lắng đâu ha. Đã không có kẻ nào bất an khi không ở bên cạnh tớ vào giờ nghỉ trưa rồi đúng chứ? Tự bản thân mình sẽ có thể xoay sở được. Chắc chắn các cậu đã tốt nghiệp khỏi trauma như triệu hồi dị giới rồi.」
Có sai không?, khi cậu hỏi bằng ánh mắt, thì nhóm Yuuka sau khi nhìn mặt nhau đã mỉm cười gật đầu.
「Nhưng, tớ sẽ nói thẳng ra trên cơ sở đã lí giải điều đó. ――Nếu cần thì hãy gọi cho tớ. Bất cứ lúc nào tớ cũng sẽ trở thành sức mạnh cho các cậu.」
「Đùa thôi đúng chứ-. Nagumo đã dere!?」
「Yoshi, bây giờ hãy giúp tớ. Tớ không thể kiếm được bạn gái!」
「Tớ sẽ trở thành sức mạnh cho các cậu, ngoại trừ Nakano và Saitou.」
「「Đừng có nói chữa chứ!!」」
Ngay cả trong khi hơi sửng sốt với những lời của Hajime, nhóm bạn học vẫn cất tiếng người khúc khích trước đối đáp của cậu với Shinji và Yoshiki. Ánh mắt của Yue, Shia và nhóm Tio dịu dàng ghê gớm.
「Nó đã là một cuộc sống học đường vui vẻ. Dù đã bị cuốn vào những cuộc huyên náo ngu ngốc và phiền phức chết bỏ nhưng, aa, tớ có thể ưỡn ngực và nói rằng đó là một thời cấp ba tuyệt vời. Điều đó, cũng vì có các cậu đúng chứ. Tớ cảm ơn đó.」
「Oi oi, Nagumo. Đừng có nói mấy điều hoàn toàn không giống cậu chứ. Thế nào đó thấy như muốn khóc đúng chứ!」
Ryuutarou khịt mũi *zubi-*. Trước biểu lộ tâm tình có vẻ như Hajime lúc bình thường sẽ tuyệt đối không nói, cũng có vài người đang rơi nước mắt tương tự.
「Người phải cảm ơn là đằng này đó, Nagumocchi.」
「Ưm. Nếu không có Nagumo-kun, thì hẳn là tất cả bọn tớ đã chết ở dị giới rồi mà.」
「Giả như có thể trở về đi nữa, thì có lẽ cũng chẳng thể trải qua cuộc sống học đường thế này ha.」
「Cảm ơn cậu, Nagumo.」
Tiếp nối những lời của Nana, Taeko, rồi Atsushi và Noboru, những lời cảm tạ dành cho Hajime từ nhóm bạn học đã đáp lại cậu.
Trong khi có biểu cảm như ngứa ngáy ở đâu đó và gãi má *pori pori* với điều đó.
「Thiệt sự là thức ăn sẽ nguội mất mà, nên hãy tha cho tớ với bấy nhiêu thôi. Thức uống, tất cả đều cầm lên chưa? Yoshi, thế thì chúng ta sẽ triển đấy? ――――Vì tương lai của chúng ta!」
Chiếc li đã được giơ lên thật cao. Tất cả mọi người đều nâng ly, và ở trong quán Wisteria,
「「「「「Vì tương lai!!」」」」」
Gọng nói tràn trề hi vọng đã vang lên.
Cứ thế bữa tiệc đã bắt đầu. Mọi người, vừa nhâm nhi thức ăn ngon lành, vừa rôm rả chuyện trò về những kỷ niệm.
Giữa lúc đó thì Aiko cũng hội quân, và sau một hồi khi chuyện kỷ niệm đã xong non nửa, chủ đề đã chuyển sang chuyện từ giờ trở đi, nói cách khác là con đường tiến thân và dự định sau này của từng người một cách tự nhiên.
「Dù thế đi nữa, mọi người đã cố gắng dự thi đại học nhỉ. Cô đã bất ngờ với nhiều bạn đó. Hơn một nửa học lên đại học công lập, thậm chí Endou-kun và Sugawara-san còn là đại học của Anh Quốc mà nhé.」
Aiko nói một cách cảm động sâu sắc, và chính điều đó là với vẻ tự hào như thể chuyện của bản thân cô.
Đúng như những lời đó, bất chấp đã hoạt động một cách bận rộn đến mức đó, nhóm Hajime hầu hết đều đã quyết định học lên đại học trong yên ổn.
「Kỳ thi thuộc hệ ngôn ngữ thì thiệt sự là cheat mà, nếu là trong Hour Crystal thì thời gian cũng được kéo giãn ra ha. Bọn anh cứ thế mà xoay sở thôi.」
Nhân tiện thì, lí do số một khiến cậu quyết định học lên đại học, đơn giản là vì muốn thử trải qua cuộc sống đại học với Yue và nhóm Shia, là một thứ phi thuần khiết như vậy.
Rằng, nữ sinh đại học Yue...... một âm hưởng hay ho!
「Hajime-kun và Yue-san là khoa cơ khí nhỉ.」
「Aa, vì đã cất công rồi mà nên anh muốn thử thực hiện game VR đã đột phá bằng ma pháp với kỹ thuật của trái đất làm trung tâm thêm một chút ha. Cứ thế này thì chỉ người trong nhà mới sử dụng được mà, hiếm lắm mới có dịp nên anh muốn học tập một cách thực thụ.」
「Fufu, dù là người đã nắm thế giới trong lòng bàn tay, ấy vậy mà kết cục thì, cốt lõi không thay đổi gì vẫn là Otaku-san vô cùng yêu thích game nhỉ.」
「Đúng vậy haa. Maa, dù mục đích số một vẫn là enjoy cuộc sống đại học với nhóm Yue thôi nhưng mà.」
「......N. Tôi thì đã cố gắng đơn giản vì muốn ở cùng với Hajime. Nhưng, nếu như có thể giúp đỡ nghiên cứu của Hajime thì tôi sẽ rất vui, ít nhất thì tôi muốn học để có thể lí giải được những gì anh ấy nói.」
Với hành động của cặp đôi ngốc nghếch sẽ tối ưu tiên cho nhau dù là ở bất cứ đâu đi nữa, Aiko cũng không khỏi cười khổ.
「Việc Shia không ở cùng khoa thì thật bất ngờ haa. Maa, cả Kaori lẫn Shizuku, chăng những thế Yuuka, Nana, và Atsushi cũng ở cùng đại học nhưng mà.」
「Iyaa, cả Tio-san lẫn Remia-san cũng, tuy nói là công ty Hajime-san thành lập nhưng, chẳng phải đã tự lập rồi hay sao ạ. Bởi vậy nếu ở cùng trường đại học thì không buồn đến mức đó mà, nếu đã cất công rồi thì em cũng ngĩ rằng hãy thử cố gắng trong lĩnh vực kết nối với tương lai và đúng với sở thích của mình nhỉ.」
「Fumu. Về phá cách mang tính hiệu quả của cơ thể người, ha?」
「Không đời nào như thế đúng chứ.」
Không có khoa nào nuôi dưỡng võ thần ở đại học của Nhật Bản cả. Thứ mà Shia chuyên tâm là lĩnh vực tâm lí học.
Có vẻ như con thỏ này, đang muốn lựa chọn chức nghiệp tương lai theo con đường “Chiêm thuật sư” mà mọi người sẽ quên mất ngay. Dường như là kết quả sau khi cô suy nghĩ một cách đàng hoàng đến mức bất ngờ rằng, nếu thêm vào phân tích tâm lí, thì sẽ có thể đưa ra những lời khuyên bảo gần với đường đời của người ta hơn.
Trong khi hướng ánh mắt ra chiều ghen tị một chút với nhóm Hajime sẽ trải qua cuộc sống đại học, Liliana hướng chủ đề vào Kaori và Shizuku.
「Từ góc nhìn của em, việc Kaori chọn nghành liên quan tới kiến trúc thật bất ngờ ạ.」
「......Thành thật mà nói thì, dù có học lên trên con đường y liệu đi chăng nữa thì sức mạnh của trị dũ sư nếu ở Nhật Bản sẽ không thể bước ra bề nổi được, vì nếu là tình huống có thể phát huy sức mạnh thì Ma pháp tái tạo đã đủ rồi nhé. Nếu thế thì, chị nghĩ rằng nên tăng việc mình có thể làm lên, hay công việc có thể trở thành sự cứu trị cho ai đó ở bộ phận khác ngoài thương tích của cơ thể, như là ngôi nhà vững chắc trước thiên tai hay nơi cư trú thích hợp với môi trường cũng hay nhỉ.」
Kaori nói một cách ngượng ngùng. Chỗ đó thì chắc chắn, không lầm đi đâu được là cô đang ảnh hưởng bởi dáng dấp và tín điều của người cha đang đóng góp trên tư cách một kiến trúc sư hạng nhất.
Tomoichi-san lúc nghe về con đường sự nghiệp của cô, hẳn là đã cực kỳ vui sướng đúng chứ. Đến nỗi đột kích vào tận nhà Nagumo và vừa khóc nấc lên, vừa tự mãn về con gái với đối phương là Hajime và Shuu suốt một đêm.
「Ra dáng Kaori nhỉ. Shizuku thì liên quan tới pháp luật sao ạ?」
「Ừ. Là chuyện hơi ngượng nhưng mà, chị không có mục tiêu đặc biệt gì cho tương lai đâu nhé.」
「Ể? Giấc mơ của Shizuku-chan là trở thành một cô dâu-san đáng y――」
「Im lặng chút đi, Kaori.」
「Vâng......」
「Gohon-. Bởi vậy, chị nghĩ rằng nếu như mình có thể giúp ích cho Hajime...... Chắc chắn bởi vì là Hajime nên có lẽ anh ấy sẽ mở rộng sự nghiệp trong tương lai mà, liên quan tới kinh doanh thì trong tương lai Lily sẽ đảm đương đúng chứ? Nếu vậy chị nghĩ rằng liên quan tới pháp luật thì sao ta.」
Hajime kể cả hiện tại cũng đang phát triển sự nghiệp. Công ty buôn bán “đồ trang sức tuy chỉ là một chút nhưng thật sự có hiệu quả”. Remia lo việc thiết kế, còn Tio thì kinh doanh.
Kể cả hiện tại, với sự giúp đỡ của Shuu và Sumire thì cậu cũng đang thuê những người có thể tin cậy, và sự nghiệp đang đi theo quỹ đạo suôn sẻ với cảm giác mở rộng một chút. Cả việc cậu có thể trả công cho nhóm Kousuke một cách hậu hĩnh, cũng là nhờ điều đó.
「Đúng vậy ha. Nếu em làm vậy giúp anh thì đó là chuyện đáng mừng. Lily cũng vậy, em di cư đến đây lúc nào cũng được ha?」
「Ư-...... tuy nhiên, em vẫn chưa thể rời khỏi đất nước......」
「Chẳng phải việc phục hưng hầu như đã xong rồi à?」
「Nếu là cấp độ cựu vương đô thì đúng thật. Nhưng, hiện giờ đã chuyển hướng sang xã hội mọi chủng tộc cùng tồn tại, nên việc mở rộng vương đô là tất yếu. Việc hoàn thành của “tân vương đô” thì vẫn còn chưa đi tới đâu mà......」
「Fuun. Maa, cứ làm như em muốn là được ha.」
Liliana có dáng vẻ hơi thiếu dứt khoát. Hoàn toàn chẳng hề tưởng tượng ra rằng có lẽ nào, ở tương lai không xa đến thế thì cô sẽ được quốc dân tiễn chân rằng「Ể, vẫn còn ở đây à!?」「Đã đủ rồi mà nên mau chóng đi làm dâu đi!」.
Aiko, nhìn Yuuka đang chẳng hiểu sao lại ngoảnh mặt đi chỗ khác vờ như mình không nghe cuộc nói chuyện, và Nana & Atsushi đang cười nhăn nhở.
「Miyazaki-san, Tamai-kun. Nếu như có chuyện gì khó thì xin hãy bàn bạc với cô mà đừng khách sáo nhé.」
Aiko có dáng vẻ hơi ngượng ngùng. Chuyện đó thì chắc chắn là thế rồi.
「Dĩ nhiên! Có sensei làm gương ở ngay gần bên mà, cái đó thì em sẽ thảo luận mà không khách sáo gì.」
「Maa, cái đó thì có lẽ nói cho đến mấy thứ như thực tập giáo dục nhưng mà ha.」
Hai người này, thế nào đó có vẻ như đang đặt mục tiêu trở thành nhà giáo. Động cơ thì không cần nói cũng biết. Vì đã luôn quan sát ở ngay bên cạnh cho đến lúc này. Dáng vẻ của một sensei đã phấn đấu để cố gắng hết sức bảo vệ họ.
「Em đã sống đến bây giờ với việc ai nói gì thì cứ làm theo đó nhưng mà ha, vì đây là con đường em đã trải nghiệm đủ thứ, suy nghĩ, và nghiêm túc lựa chọn. Chắc chắn, không, em tuyệt đói sẽ trở thành một sensei giống như Ai-chan cho cô xem đó.」
「Miyazaki-san......」
「Người mà em sẽ trở thành là giáo viên tiếng anh nhưng mà nhé! Có vẻ vui mà!」
「Miyazaki-saan......」
Bầu không khí giống như sắp rơi những giọt nước mắt cảm động, đã chuyển ngay sang bầu không khí như đang chịu đựng một cơn nhức đầu.
Nana và Atsushi sẽ học ở khoa giáo dục của cùng trường đại học, dường như cũng sẽ có thể chốc chốc là gặp mặt nhóm Hajime.
Chuyện đó thì gác sang một bên.
「......Thế? Yuuka? Định ngoảnh mặt đi chỗ khác đến lúc nào vậy? Yuuka dù sẽ tiếp quản Wisteria ấy vậy mà tai sao lại học cùng trường đại học với Hajime? Nee nee, nói cho Yue-san thử xem? Hora hora.」
*nuru-* Yue-san ghé nhìn vào mặt của Yuuka. Yuuka ngay cả trong khi lội ánh mắt đi cũng ngay lập tức tránh mặt chỗ khác nhưng,
「Đủ rồi, cứ thành thực cũng được đó, Yuuka-chan?」
Cô đã bị vòng ra chặn đầu mất rồi! Bởi Kaori mang gương mặt tươi tắn!
「G, gì vậy chứ! Thật sự là tự tớ quyết định thôi đúng chứ! Cũng không phải sẽ tiếp quản ngay mà, bản thân tớ muốn trải nghiệm cuộc sống đại học đó! Mấy thứ như quán ăn thì chẳng biết có bị dẹp tiệm vì chuyện gì đó hay không mà, chẳng gì hơn việc có học bạ hay chứng chỉ đúng chứ!」
Thêm vào đó, Yuuka là khoa giáo dục tương tự như nhóm Nana nhưng chuyên ngành là phúc lợi. Vì bao gồm những khách quen, thì cô có tính chất rất được những vị cao tuổi quan tâm đến nên hẳn là nó phù hợp một cách bất ngờ.
Dĩ nhiên, chẳng có ai tin động cơ của Yuuka nhưng mà.
「T, tớ đã nói là vui vì có thể cùng đến trường với Nana chứ bộ!」
「Ưm ưm, đúng vậy nhỉỉ. Tui vui vì có thể ở cùng với Yuuka đó.」
「......Đừng có nhăn nhở.」
Nana cười toe toét với biểu cảm kiểu, Tui, hiểu mà!
Nếu muốn làm nhà giáo thì kể cả ở những trường đại học khác cũng không thành vấn đề gì nhưng, việc cô ấy cố tình vào trường đại học giống với nhóm Hajime, có lẽ là vì tính cách nan giải của người bạn thân không chừng. Xét từ việc đến cả Atsushi cũng đang cười như nắc nẻ.
Taeko ngắm nhìn Yuuka và Nana đó, với vẻ có hơi cô đơn. Trong khi nốc một hơi trà đá chanh *kupi-*, cô ấy hồi tưởng lại chuyện ba người lúc nào cũng ở bên nhau và lẩm bẩm một cách sâu lắng.
「Ư~m, nghe rằng Yuuka và Nana học cùng trường đại học, thì quả nhiên cảm thấy hơi cô đơn nhỉ.」
「Đang nói gì vậy. Mặc dù cậu đã lock on Allen-san, và quyết định đi tới bên đó đến nổi thuyết phục cục trưởng-san vậy mà.」
「Taeko thiệt là, nhiệt tình như vậy. Anh ta đáng chọc ghẹo đến mức đó sao? Nếu bồ làm chuyện quá đáng thì sẽ bị người ta chạy mất đó?」
Với ánh mắt chằm chằm của Yuuka và Nana, nhóm Yue cũng nghĩ về hành vi S hạng nặng của Taeko và đang có biểu cảm vi diệu.
Phải, mục đích của Taeko là anh chàng đặc vụ điển trai ở mặt sau của cục bảo an Anh Quốc, Allen.
Vì cô ấy đã phải lòng anh ta bởi được cứu vào lúc của cuộc huyên náo ác ma, không phải thế. Việc họ đã giữ liên lạc với nhau từ lần đó trở đi thì đúng thật là vì cô ấy có hảo cảm song, nguyên nhân cho điều đó bởi anh ta đã cất lên tiếng hét vô cùng ổn áp với thuật điều khiển roi của cô ấy.
Thật là một người mang gương mặt sợ hãi tuyệt vời làm sao! Thật là những tiếng hét được cất lên đáng xấu hổ làm sao! Ấy vậy mà lại cứng cáp một cách bình thường và không thể bẻ gãy dễ dàng, cũng không bỏ chạy khỏi mình! Người như thế này, không phải ở đâu cũng có nhỉ!
Vì lẽ đó mà. Cực kỳ bất ổn. Thói xấu bẩm sinh đang không ngừng bị uốn vặn.
「Fu-, Taeko này. Em cũng đã tìm thấy một người tốt rồi ha.」
Daryuu đang nói gì đó. Dĩ nhiên, mọi người lờ đi.
「Ư~m, dù sao đi nữa việc có cho mình mục tiêu là một điều tốt nhưng...... Sugawara-san, em đã tương đối là bắt ép cục trưởng-san, và sử dụng kha khá mối quan hệ đó nhỉ? Sensei, thành thực mà nói thì cảm thấy phức tạp.」
「Thứ có thể sử dụng là thì dù là gì đi nữa cũng dùng. Là điều ma vương-sama của bọn em đã dạy đó, Ai-chan.」
Với Taeko thumbs up, Aiko thở dài thườn thượt, Khi cô nhìn Hajime chăm chăm, thì Hajime đã nhìn về hướng của ngày mốt. Trong khi uống ừng ựng li cà phê sữa đá và gây ra âm thanh *zukokoko-* một cách cố ý.
「Hơn nữa, tuy nói là bắt ép nhưng em đã sẵn tinh thần trả giá tương xứng đó? Chính xác thì, em sẽ cố gắng để có thể trả cho đàng hoàng từ bây giờ, nhưng mà.」
「......Sau khi tốt nghiệp đại học thì sẽ vào cục bảo an nhỉ.」
Tuy liên quan tới mặt thành tích, thì phương diện ngôn ngữ học cũng có thứ mang tên cheat, bản thân Taeko đã vừa cố gắng vừa thật sự Genkai Toppa nên không thành vấn đề nhưng, kể cả như thế đi nữa việc học sinh của Nhật Bản vào thẳng một trường đại học ở Anh Quốc thì khó vô cùng về mặt chế độ.
Việc cô ấy có thể vượt qua điều đó, và nhập học một cách bình thường vào tháng 9 thì, vì có sự nói giúp của cục trường Magdanesse, việc thủ hộ giả gang thép của Anh Quốc đó đã hành động, là bởi cái lợi là có thể lôi kéo vào trong tổ chức Taeko sở hữu thực lượng tương ứng cùng mối liên kết với nhóm Hajime.
Ở cái điểm này, có vẻ như trong trường hợp sinh sống và làm việc ở bên kia thì các chủng loại thủ tục cần thiết lẫn vạn sự, cục bảo an cũng đều theo sau lưng và cho cô ấy mượn một tay.
Sức mạnh ngôn ngữ, sức mạnh chiến đấu, và cảm quan chính trị mang tính quốc tế đang được kỳ vọng rằng cô ấy sẽ trang bị cho bản thân ở đại học, có vẻ như là món quà đến đáp đủ để cục trưởng Magdanesse thực thi cường quyền một cách toàn lực.
「Ư ư, cô thấy lo lắng. Dù không phải là cô không tin tưởng nhóm Magdanessa-san nhưng mà.......」
Aiko không khỏi ôm đầu với thủ đoạn học lên theo hơi hướm gray gần với black.
Và, học sinh đã được nói giúp trên nhiều phương diện một cách bình thường mà không cần quà đền đáp, ở đây cũng có một người.
「Maa, đã nói là không sao mà Ai-chan. Dù nói gì đi nữa, thì ở bên đó có Shin’en Kyou nhé! Nhóm Rana-san cũng đã nói là sẽ giúp đỡ cho em rồi mà.」
「Ừ, dĩ nhiên rồi đó, Taeko! Về mặt sinh hoạt thì tớ cũng có thể giúp cho cậu mà nhé! Nếu cần thiết thì tớ sẽ đưa cho cả đống thuốc luôn!」
「Ở thánh vực của vương thụ thì cũng có Hauria đấy. Hãy đến chơi bất cứ lúc nào. Nếu cục bảo an trở nên phiền toái thì bọn chị sẽ bò trườn đến cho em!」
「Ngược lại thì lo lắng đã tăng lên nhưng mà.」
Aiko có biểu cảm không thể diễn tả với những lời của Emily và Rana.
「Cả hai người, đã sử dụng quan hệ trong việc vượt qua trở ngại về chế độ, nhưng ở mặt thành tích đã thật sự cố gắng rồi. Như Endou thì thiệt sự đã đậu vào đại học y đấy? Riêng điều này thì chỉ biết nói là thật đáng ngạc nhiên thôi. Chỗ này thì hãy tán thưởng họ một cách thật lòng thôi.」
「Đúng vậy, nhỉ, Hajime-kun. Quả thật, chỗ đó thì thật sự đáng ngạc nhiên ạ. Nhóm thầy hiệu phó cũng đã ngạc nhiên mà.」
「Nagumo thiệt là, chẳng phải là lời khen ngợi thật lòng hiếm hoi sao. Maa, cũng nhờ cậu nào là để cho tớ sử dụng triệt để Hour Crystal, nào là cố gắng không giao việc nhiều nhất có thể để tớ tập trung học hành. Cậu đã giúp tớ đó.」
Mục tiêu của Kousuke từ trước――Một lúc nào đó sẽ di cư tới Tortus, và muốn truyền bá kỹ thuật y lí của trái đất cho thú nhân tộc không thể sử dụng ma pháp, lúc sống cùng với Hauria――thì, có vẻ như cậu ấy đã dợm được một bước chắc chắn.
Nhân tiện thì, Emily học cùng trường đại học.
「Ehehehe, thật vui vì có thể đến trường chung với Kousuke. Em rất mong chờ tháng 9 nhé!」
「Emily-senpai, ha. Vì có vẻ như anh sẽ được cho tham gia vào những buổi học theo diện đặc cách mà không cần chờ tới tháng 9, nên hân hạnh mong em giúp đỡ đó.」
「......Senpai...... Emily-senpai...... He-, hehehe-」
「Ku-, thật đáng ghen tị ạ......」
Người cắn khăn tay và uất ức real, lần đầu tiên nhìn thấy luôn...... những ánh mắt kiểu vậy đâm chọc vào Claudia. Và, ánh mắt của Hinata-chan cũng đâm chọc. Vào Kousuke.
Hinata-chan đã đàm đạo (?) về thức thần một cách thân mật với Myuu, lặng lẽ tới chỗ Kousuke.
Oya?, trong khi sự chú ý di chuyển vào Hinata, thì cô bé nhìn Emily đang lấy chiếu trên bằng gương mặt đắc ý với Claudia một cách dè dặt......
「Etto, Hinata? Sao vậy?」
Moji moji. Nên nói hay là không nói đây. Iya nhưng mà, Okaa-sama cũng có lời rằng hãy nói ra cảm xúc của mình mà. Mỗi lần đè nén lời nói, thì Hizuku lại châm chọc mình mà.
Vừa lí sự trong lòng như vậy, Hinata-chan vừa cố gắng bằng giọng nói líu---- ríu.
「V, vì lúc làm việc của cục âm dương, thì em sẽ luôn ở cùng anh ấy nên là.」
Em đã làm chuyện không đứng đắn ạ!, hiểu rõ mười mươi rằng cô bé đang nghĩ vậy. Đỏ bừng mặt, cô bé bưng mặt bằng hai tay「Đã chất lễ rồi ạ――A-, cắn phải lưỡi rồi!」và vội vàng chạy khỏi đó *pata pata*.
Nơi cô bé lao vào là ngực của Myuu. Myuu với biểu cảm dịu dàng giống như địa mẫu thần, ôm chặt lấy Hinata đáng lí lớn tuổi hơn, và xoa đầu cô bé「Hina-chan, đã cố gắng rồi. Trẻ ngoan nano」.
Thật sự là tình cảnh của tình bạn tôn quý.
Emily với Claudia thì bao nhiêu cũng có thể nói trả song, quả nhiên dường như với Hinata thì quá sức. Cô ấy lội ánh mắt đi và đáp lại một cách bình thường rằng「Đ, đúng vậy đó nhỉ! Thật tốt đó nhỉ!」.
「「Oi, Amanogawa.」」
Trong lúc ai nấy đều đang thấy ấm lòng trước dáng vẻ tôn quý của những thiếu nữ, thì bất thình lình những giọng nói vang lên cùng nhịp. Là Hajime và Kousuke. Kouki-kun, giật bắn *biku-* và run rẫy đôi vai.
「G, gì vậy hả, hai người. Thế nào đó mặt thì cười nhưng mắt lại đang không cười nhưng mà. Đáng sợ nhưng mà.」
「Kỳ nghỉ xuân, cậu hiểu đúng chứ ha? Nếu có chuyện gì với Myuu thì......」
「G, gì vậy hả! Dù cậu có định làm gì thì tôi――」
「Tin đồn em gái của cậu đã nhân lúc Shizuku đang ngủ mà tấn công, tôi sẽ lan truyền nó cho Soul Sisters với đoạn phim được dựng bằng ảo thuật đính kèm.」
「Cả việc nhắm vào người thân lẫn cách làm đều là tệ hại trong tệ hại đấy!! Tên ma vương khốn kiếp này-」
「A, tớ sẽ không làm việc như thế đâu đấy. Nếu như có chuyện gì với Hinata-chan thì...... tớ sẽ chỉ đứng bên gối của cậu mỗi đêm với trạng thái độ sâu VI thôi.」
「Nếu là cấp độ mất nết thì y như nhau đó!!」
Sự đe dọa tệ hại khi bị ma vương và Shin’en Kyou túm lấy hai vai *ga-*. Kouki run rẫy thân người. Đồng thời, em gái cậu ta là Mitsuki-chan ở nhà cũng đang run rẫy「Ha-!? Tà khí của Nagumo-senpai!? ......Là tưởng tượng của mình hay sao ta?」.
Shizuku có vẻ như sẽ bị lợi dụng làm thủ đoạn trả đũa, vừa cười khỏ, vừa cốc đầu Hajime *pokari-*.
「Mou, Hajime thiệt là. Đừng có sử dụng em vào mấy việc như thế giùm.」
「Iya, nhưng mà ha. Nên nói mắt nhìn em của nhỏ đó thiệt sự nguy hiểm, hay nên nói có khả năng một cách bình thường......」
Khi Hajime liếc nhìn, thì Kouki-oniichan đã nhẹ nhàng tránh mắt đi *su-*. Có vẻ như về góc nhìn của Onii-chan thì cũng có manh mối.
「Em đã quen với ánh mắt đó rồi nên không sao đâu.」
「Shizuku-chan, tớ nghĩ rằng quen với thứ đó là không tốt nhưng mà.」
「Nếu so sánh với nữ kỵ sĩ nào đó của vương quốc thì vẫn còn dễ thương chán đó.」
「Xin lỗi vì kỵ sĩ nhà em ạ-」
Con quái vật sẽ siêu việt luôn kể cả định luật vật lí nếu là vì Shizuku-oneesama. Liliana không thể chịu nổi và ôm mặt bằng hai tay.
Chuyện đó thì trước hết hãy gác sang một bên, Shizuku hướng nụ cười ra vẻ có chút trêu chọc vào Hajime.
Và, cô nói ra những lời nên gọi là kinh thiên động địa đối với nhóm bạn học.
「Hơn cả điều đó, anh sẽ gửi gắm Myuu-chan và Hinata-chan cho Kouki đúng chứ? Vì anh đang tin cậy đến mức giao cho cậu ấy kề cận trong chuyến du lịch tới sa mạc giới rồi mà, đến giờ này rồi, chẳng phải không de dọa cũng được sao.」
Không khí đã dừng lại.
Nhóm bạn học đã nghiêng đầu khi nghe đối đáp giữa Hajime, Kousuke và Kouki rằng「Có chuyện gì?」đều đông cứng.
Hajime sủng ái Myuu-chan, chọn ai không chọn lại gửi gắm cho Kouki?
Giao cho cậu ta kề cận trong chuyến du lịch của kỳ nghỉ xuân?
Ể? Cậu sẽ? Cái chuyện tại sao quỷ vương lại gửi gắm con gái yêu cho dũng giả là như thế nào?
Không được không được rồii! Quá không khả thi nên não bộ đãã, thế giới đang bị lỗii---.
「Ma vương phát điên rồi! Ma vương phát điên rồi!」
「Kaori! Ma pháp tái tạo lên cái đầu của Nagumo đó! Khẩn trương lên!」
「Koukii, mày rốt cục đã làm cái gì Nagumo vậy!」
「Thế giới...... sẽ kết thúc sao?」
Chuyển biến hoàn toàn từ sự thinh lặng, những tiếng la hét hỗn loạn vang vọng trong quán. Hỗn loạn đang giày xéo Wisteria!
Shizuku đã kéo cò thì không khỏi hoang mang「Ể? Ể? Mọi người làm sao vậy!?」.
Và, nói về đương sự là Hajime với Kouki thì, đều nổi gân xanh với những lời của nhóm bạn học――
「Lắm mồm quá đó!」
「Ồn ào quá đó!」
Đồng điệu một cách tình thương mến thương (?).
Sau một nhịp.
Sự hỗn loạn đã gia tốc.


13 Bình luận
Đoạn 17 bị thiếu chữ: tổ đội thành tổ độ
vai gãy,à nhầm,mafia gốc Sicily (bố già Vito Corleone),nhầm nữa, rấtthân thiện theođúng nghĩa về tình bạn giữa nam giới