Chương 56
Chương cuối của hồi kết - 2
Sau một khoảng lặng kỳ lạ tưởng chừng vừa như khoảnh khắc vừa như vĩnh hằng...
“.... ưm...”
Tiếng thở vang vọng bên tai ta.
Hệt như lúc bạn vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu. Ý thức của ta từ từ sáng tỏ, như vừa được lôi ra khỏi một đầm lầy đen kịt. Luồng khí lạnh xông thẳng vào mũi ta, phổi ta nở ra rất nhiều rồi từ từ xẹp xuống.
Nhận thấy tín hiệu, thị lực của ta dần đập vào một khoảng trắng. Ta cảm thấy nhức mắt, chúng lao xao và nhấp nháy liên tục như những ngôi sao sáng.
Theo bản năng muốn dụi mắt, ta hiểu rằng mình đang chớp mắt.
“.... .... Ilya.”
Tầm nhìn nhạt nhòa của ta bắt đầu nhìn thấy các đường nét rõ ràng hơn.
Cuối cùng, phía trước thị lực đã hồi phục hoàn toàn của ta là một bầu trời quá sáng để được gọi là đêm và quá tối để được gọi là buổi sáng trải rộng. Mặc dù ngay đỉnh đầu ta trời vẫn tối đen như mực, nhưng nó đang mờ dần về phía đường chân trời, và giống như trong ký ức của ta, những tia sáng màu vàng và tím đan xen vào nhau.
Nhiều cây cao vươn cành tùy ý, như thể chúng muốn phá vỡ thứ ánh sáng xanh lam nhạt kỳ diệu này.
Có phải vì ánh trăng mờ khẳng định sự tồn tại ngay cả ở nơi xa tít chiếu ánh sáng trắng bao quanh những tầng tầng lớp lớp viền cây khiến chúng đẹp đến lóa mắt?
Mặc dù có vẻ như sắp biến mất bất cứ lúc nào, mặt trăng vẫn đang cố gắng soi sáng xuống mặt đất..
Ta nghĩ phải chăng giờ mình vẫn còn trong mơ?
Ta nghĩ vậy vì, trong khung cảnh này với một bình minh đẹp tới mức nghẹn lời... anh ấy đã ở đây. Mái tóc đen của anh khẽ đung đưa, làn da mịn màng như được làm từ sứ trắng, đôi mắt đen của anh sáng lên mờ ảo.
Không có một sự khác biệt nào cả. Đây là một cảnh tượng hết mức hoài niệm. Sau đó, một cảm giác déjà-vu mãnh liệt dâng lên từ lồng ngực ta, và tim ta đập mạnh như dội thẳng vào tai.
Khi ta hít một hơi thật sâu để thoát khỏi tiếng vo ve lạo xạo vang vọng trong tai, ta nhớ lại cảnh tượng lúc ta nằm chết trong bùn đất.
Đúng vậy, ở thực tại này. Ta đang ở trong cùng một hoàn cảnh như khi ấy.
Ta nằm bất lực ngước nhìn anh, và anh đang quỳ, nhìn xuống khuôn mặt ta.
Và mọi thứ đều giống nhau đến mức khiến ta hiểu lầm và nghĩ rằng ta đang lặp lại cái ngày không thể chịu đựng đó. Sự khác biệt duy nhất hẳn là trời không mưa.
Nhìn chằm chằm vào ta với vẻ mặt ngơ ngác, đôi môi run rẩy của anh thốt ra bốn từ.
“Công chúa... của tôi.”
Ta không thể phủ nhận rằng mình quen được gọi với biệt danh “công chúa” , nhưng nghe từ ấy khiến ta nghẹt thở.
Những giọt nước nhẹ nhàng rơi từ đôi mắt anh, lăn dọc theo khuôn mặt góc cạnh của Crow. Từ đâu đó có ánh sáng nhạt chiếu vào, nó thoáng qua nằm trong một giọt nước mắt rung lên khi trước rơi xuống, và nó vỡ ra giữa không trung trước khi biến mất. Ta gần như đã bỏ lỡ nó.
"Tại sao?"
"Tại sao anh lại khóc?"
Ta cố gắng kết thúc câu nói của mình và gọi tên anh, nhưng ta đã thất bại thảm hại. Ta đang run rẩy kịch liệt.
Thay vì cái tên mà ta không thể phát âm, một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra khỏi đôi môi ta. Ta chờ đợi câu trả lời từ người này, người chỉ cách ta một hơi thở, nhưng ngay từ đầu có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang khóc.
Giữ im lặng, anh ấy sợ hãi chạm vào má ta. Như thường lệ, những ngón tay của anh ấy thật lạnh và thoải mái.
Trong ký ức xa xăm, ta đã một lần chạm vào những ngón tay này.
".... Crow?"
Lần này, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để gọi anh ấy, nhưng giọng nói của ta yếu hơn ta tưởng.
Nghĩ rằng anh ấy không nghe thấy, ta mở miệng lần nữa nhưng rồi ta nhận ra rằng đôi mắt đen, lay động của anh ấy đang nhìn ta một cách tha thiết. Ta biết anh đã nghe thấy. Anh không nói nên lời. Tuy nhiên, Crow, chàng trai đầy nồng nhiệt dù không cần đến giọng nói, đã ở đây.
Khung cảnh này trông như một bản sao của ngày mưa đó. Một Crow trực trào gào khóc. Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó và méo mó của anh khi anh đang chịu đựng và kìm nén nước mắt, một nỗi đau xuyên thấu lồng ngực ta.
Nhìn từ góc độ khác, anh cũng giống người không quen thể hiện sự vui mừng tột độ. Ta cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại trước dáng vẻ này của Crow.
Một cơn đau ngột ngạt, đầy khổ sở làm trái tim ta rung lên. Đó là một cảm xúc chua xót rất quen thuộc. Ta đã trải qua nó quá nhiều lần đến phát ngán. Không ngoa khi nói rằng ta biết rất rõ nó. Bởi vì đối với ta, sống cũng có nghĩa là chịu đày đọa.
Trải nghiệm cảm giác này một lần nữa, ta đột nhiên hiểu ra.
Ta còn sống.
Với nhận thức đột ngột này, những ngón tay tê liệt của ta, vốn không chịu cử động, đột nhiên giật giật. Ngón giữa của ta, đang chạm đất, cảm nhận sự thô ráp của cát. Tựa như năm giác quan của ta đã được hồi sinh.
Khi ta bất ngờ cảm thấy khó chịu ở ngực và kiểm tra, ta nhận ra rằng váy của mình bị ướt dù trời không mưa. Thật khó để nhận ra vì vải sẫm màu, nhưng vài vết sẫm lan rộng và một số chỗ biến thành màu đỏ.
... ... Đúng vậy.
Ta chắc chắn rằng... ta đáng lẽ đã chết.
Con dao găm do Saion phi găm vào da thịt ta, và ta bất lực ngã xuống đất. Tiếng than khóc của Sylvia, và khuôn mặt của Soleil người đã cố gắng giúp ta. Ta nhớ rất rõ khoảnh khắc đó khi ta thấy trước được cái kết của cuộc đời mình. Khi tử thần tới, tầm nhìn của ta tối sầm lại và tim ta ngừng đập.
Ta không thể quên điều này. Ta đã chết như vậy rất nhiều lần, nhiều tới mức không đếm được.
Nó phải kết thúc. Nó lẽ ra là như thế, vậy tại sao?
"... Chuyện gì... đã xảy ra với ta...? Trước đó, ta... Ta chắc chắn rằng mình đã chết, vậy tại sao...?"
Sự bối rối của ta bộc lộ rõ ràng qua lời nói.
Khi ta cử động, lòng bàn tay đỡ vai ta chậm rãi vỗ về như đang an ủi. Ta không biết điều đó xảy ra khi nào, nhưng Crow đã đỡ lấy cơ thể đang nửa ngồi của ta. Anh ấy đang ôm ta trong vòng tay như anh đang nâng niu và bảo vệ ta.
“Cuối cùng.”
“Tôi... cuối cùng thì... cũng tìm thấy em. Công chúa của tôi.”
Anh có nghe thấy tiếng gọi của ta, hay không? Anh ấy nói từng từ cẩn thận, ngắt quãng bằng đôi môi run rẩy. Giọng nói của anh ấy tràn đầy yêu thương vừa như đau đớn..
Ta chao đảo khi nghe thấy giọng nói tràn đầy sự ấm áp đó, và ta nhớ lại những thứ vụn vặt, như giọng nói của anh ấy từng lạnh lùng hơn.
Ngày hôm đó, ta được gọi là “công chúa bị giam cầm” trong căn phòng khóa kín sang trọng đó hay còn gọi là nhà tù.
Bế một đứa bé không tồn tại trong vòng tay và đi lại vô định trong phòng, ta mắc kẹt giữa hiện thực và mộng sầu.
Ai có thể nghĩ rằng khi ta đang ngân nga một bài hát ru một cách tự nhiên, tâm trí của ta đang dần vụn vỡ, bất ổn? Vẻ ngoài của ta, đang ôm lấy nỗi tuyệt vọng mang tên "đứa trẻ của ta", chắc hẳn trông buồn cười lắm.
Nhìn thấy ta, người đang ở giữa cơn điên loạn nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất trí đó, Crow đã cười và vui vẻ chế nhạo ta. Có lẽ công chúa chỉ là cách gọi mỉa mai của anh, hoặc chỉ là một lời nói bâng quơ không có ý nghĩa sâu sắc. Đối với anh ấy lúc đó, sự tồn tại của ta chắc chắn là "loại đó". Một sự tồn tại vô giá trị.
Nhưng.
"Trước đó, ta cảm thấy mình nghe thấy giọng nói của anh. Quả nhiên như ta nghĩ. Anh đã nói, "công chúa của anh..." Nhưng tại sao? Ta chưa bao giờ làm điều gì giống công chúa. Ta luôn luôn..."
... Là một vai phụ trong câu chuyện.
Đó là lý do tại sao, bất kể ta có chuyển sinh bao nhiêu lần, ta vẫn không thể thay đổi được kết cục. Cốt truyện dành cho các diễn viên chính sẽ không được viết lại vì một nhân vật phụ, điều đó không bao giờ có thể xảy ra. Bởi vì câu chuyện cuối cùng sẽ tiếp tục hướng tới hồi kết dành cho "các nhân vật chính".
Đó là kết quả ngay từ ban đầu. Dù biết nhưng ta vẫn không ngừng mơ mộng. Giá như ta là một nàng công chúa như Sylvia... Nếu ta trở thành một sự tồn tại giống đứa trẻ đó... Thì có lẽ tương lai hạnh phúc cuối cùng cũng sẽ đến với ta.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn là chính mình. Cho dù ta có lặp lại cuộc đời mình bao nhiêu lần đi chăng nữa, ta vẫn là ta, ta không bao giờ trở thành một người khác.
Khi ta nói năng lộn xộn, cố gắng bắt lấy hơi thở đan xen qua từng câu chữ, Crow đã tự cười giễu.
Đối với tôi cũng vậy, anh ấy nói.
"Nhân vật chính trong cuộc đời tôi không phải là tôi. Tôi đã sống cuộc đời của riêng mình nhưng... Nhưng tôi chưa bao giờ là nhân vật chính ở trong đó." Vừa như hiểu vừa như không hiểu, ta nghiêng đầu, cố gắng suy ra ý nghĩa thực sự trong lời nói của anh ấy, khi anh bất ngờ nói thêm,
"Nhân vật chính trong cuộc đời tôi luôn là... ...em."
Crow nói rằng tôi không phải là nhân vật chính, vì vậy tôi không thể cứu em. Với nụ cười thoáng qua như giọt mực loãng trong cốc nước, cảm xúc thật của anh hiện rõ sâu thẳm trong đôi mắt.
Nỗi tuyệt vọng cùng cực.
"Luôn luôn, luôn luôn, tôi không thể cứu em."
Kết thúc câu nói, giọng anh nghẹn lại và ta phải gắng vểnh tai để nghe.
Chỉ riêng từ "đau đớn" không đủ để diễn tả. Hay thậm chí là “buồn bã”. Tại sao tình cảm không được hồi đáp lại đau đớn đến vậy?
Ta biết rõ. Bởi tất cả những gì còn lại trong ký ức của ta là sự đau khổ. Thế nhưng...
"Anh sai rồi. Sai hoàn toàn. Bởi vì, mỗi lần anh xuất hiện trước mặt ta, ta luôn được cứu rỗi. Luôn luôn, rất nhiều lần."
Chỉ là ta không biết điều đó trong suốt thời gian qua. Rằng để cứu ta, có một người đã luôn liều mạng sống của mình. Không giống như ta, người cuối cùng đã từ bỏ khát vọng sống, người ấy đã không làm vậy. Không một lần nào. Nhờ anh, ta đã ở đây. Mặc dù đã chết, ta đã được gọi về. Lần này, thời gian không quay ngược, sinh mệnh chuyển sinh cũng không bắt đầu lại.
Sự tiếp nối đã bắt đầu.
Đối với Crow, đó là một phép màu.
Khi anh đề cập tới nó, quả thực có vẻ như vậy. Bởi vì cái chết, điều không thể tránh khỏi đối với nhân sinh, đã bị đảo ngược. Nếu bạn không gọi đây là phép màu, thì còn từ nào để diễn tả?
Tuy nhiên, điều tạo ra phép màu này không phải nhờ Chúa trời. Chính cảm xúc mạnh mẽ của chúng ta đã mang tới số phận tốt nhất có thể.
Lý do ta sống trong khốn khổ quằn quại ở thế giới bị khóa kín đó, chắc chắn là vì khoảnh khắc này.
Cái kết thực sự đã ở đây.
Ta đã sống cho khoảnh khắc này.
"Ilya."
Sâu trong mắt ta phản chiếu một đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào ta, đúng như mong đợi. Cảm giác như trái tim và toàn bộ cơ thể ta được bao bọc bởi ánh mắt dịu dàng của anh ấy khuấy động nhẹ nhàng. Ta có thể đắm chìm trong sự ấm áp của nó không chút do dự. Sẽ không ai trách cứ ta nữa. Không ai ngăn cản nữa. Sẽ không ai cố bới móc tội lỗi của ta và nói rằng ta không xứng đáng, sẽ không ai nguyền rủa ta và nói rằng ta thật ô nhục.
Bởi vì ta hiện tại, không còn là hôn thê của Soleil, cũng không phải là chị gái của Sylvia hay lệnh nữ nhà bá tước. Không còn lý do gì để ta ép mình làm một tiểu thư nữa, cũng không còn lí do để duy trì sự kiêu ngạo vô nghĩa này nữa. Chỉ có một sinh mệnh sống mang tên "Ilya" ở đây.
Ta không còn lại gì ngoài hơi ấm này.
Sau đó, ta nhận ra không khí đang lạnh tới mức rùng mình. Bởi vì biết đến sự ấm áp, nên ta có thể cảm nhận được cái lạnh. Nhờ sinh ra là tiểu thư nhà quyền quý, từ thuở lọt lòng, ta đã may mắn được sống trong môi trường cho ta đủ mọi thứ ta cần. Nhưng điều ta thực sự muốn là đây. Điều ta khao khát là "ở đây".
Ta đã mất tất cả, nhưng ta đoán, ta đã có được nó. Đó là lý do tại sao.
"Em... sẽ sống... với anh."
Khi ta đưa tay ra, ta có thể chạm vào lưng Crow, anh ấy đang ôm ta trong vòng tay và nhìn ta không rời mắt.
Đây không phải là ảo ảnh hay giấc mơ. Chúng ta đang sống trong thực tại.
"Anh và em... hãy cùng nhau hạnh phúc. .... Em sẽ làm anh hạnh phúc, và anh sẽ làm em hạnh phúc."
Những giọt nước rơi từ mắt Crowi xuống mặt ta. Giống như những giọt mưa, từng giọt, từng giọt một. Gần giống như ngày mưa đó.
"... Bởi vì, Crow... Anh... yêu em, đúng không?"
Đôi mắt anh mở to như thể anh đang nhìn thấy một điều gì đó khó tin.
Ngay cả phản ứng này cũng khiến ta có cảm giác như đã từng trải qua. Tuy nhiên, sự khác biệt quyết định là thực tại này không phải là một bi kịch. Đây không phải ngày mưa hôm ấy, khi anh tuyệt vọng níu kéo sinh mệnh đang dần tàn lụi của ta, hay những lần anh than khóc khi chúng ta phải chia xa.
Ta đang trải nghiệm hy vọng bằng chính những ngón tay này.
Chợt, ta thoát khỏi vòng tay Crow và điều chỉnh lại tư thế, nhìn anh khi ta quỳ xuống. Người đàn ông với khuôn mặt ngây thơ như trẻ con này không hề thay đổi chút nào.
Khi ta dùng lòng bàn tay ôm lấy đôi má lạnh ngắt của anh, những giọt nước mắt tuôn rơi của anh thấm đẫm da ta. Chúng ấm áp và bằng cách nào đó, bí ẩn. Crow dường như tồn tại trong cả thế giới mộng ảo và thực tại, mặc dù chúng ta đang ở hiện thực. Nhưng anh ấy đã ở đây.
Khi ta ôm chặt anh ấy, tai có thể cảm nhận sự tồn tại của anh ngày một mạnh mẽ hơn. Trong cơn thất thần, anh ấy rụt rè vòng tay qua lưng ta và gọi tên ta để xác định sự thật.
"Em sai rồi, Ilya."
"Hả?"
"Nói rằng tôi yêu em.... Có lẽ hơi khác."
".."
Cơ thể ta, vốn dính chặt vào anh ấy đến nỗi không còn khoảng trống giữa hai người, một lần nữa dính sâu hơn.
“Từ yêu là không đủ để có thể diễn tả được cảm xúc của tôi. Tôi không thể diễn tả nổi thành lời. Không ai có thể hiểu được cảm xúc mà tôi dành cho em sâu đậm tới đâu. Họ thậm chí không bao giờ có thể tưởng tượng được.”
Crow nói thêm rằng trên thế giới này, anh là người duy nhất biết được cảm giác này. Nó sâu sắc hơn tình yêu rất nhiều, mạnh mẽ và cũng đau đớn hơn tình yêu rất nhiều. Anh tự hỏi liệu người bình thường có thể hiểu được cảm xúc này không. Anh nói rằng tình cảm mà anh đã tiến hóa trong một khoảng thời gian quá dài như vậy không thể diễn giải chỉ bằng một từ.
“Trên thế giới này, chỉ có tôi biết. ...Tôi là người duy nhất, ấp ủ những cảm xúc này dành cho em. Nhưng tôi không biết phải nói gì. Tôi cảm thấy mình không có từ ngữ để truyền tải cảm xúc của mình. Tôi nên nói gì, làm sao tôi giải thích được cho em...?”
Đôi vai anh rung lên giữa những tiếng nghẹn ngào ngắt quãng, như đang cực kì đau đớn. Và rồi, một dòng nước mắt tuôn trào như suối và rơi xuống.
“Không có cách diễn đạt nào khác ngoài câu ‘Tôi yêu em.’ Tôi không tìm ra. Không có... điều gì đó... cái gì đó...?”
Một thứ khác biệt so với bất kỳ lời tỏ tình nào, bất kỳ lời yêu thương nào, một thứ có thể chạm đến trái tim. Một điều gì đó không chỉ là tình yêu. Nói một cách đơn giản, sẽ tuyệt biết bao nếu những cảm xúc này có thể được giải thích chỉ bằng cách gọi chúng là “tình yêu”.
Bởi vì, nếu đây thực sự là thứ mà mọi người gọi là tình yêu.
Nếu đây là “tình yêu” mà bất kỳ ai cũng biết.
Nếu đó là tình yêu, thì cảm giác ám ảnh quá mức không dừng lại được này, tôi sẽ quen với nó.
Hoặc có lẽ ai đó có thể cho tôi biết cách đối phó với những cảm xúc đủ mạnh để khiến tôi gục ngã này.
Nhưng tôi là người duy nhất cảm nhận được cảm xúc này. Tôi biết rằng không ai khác có thể hiểu được chúng. Và vì không thể làm gì được, nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi chúng là “tình yêu”.
Trong thế giới này, nơi mà chưa ai biết tới những cảm xúc này, tôi đã biết chúng.
Và chắc chắn, mọi người đều biết chúng là gì.
********************
Chiếc áo choàng của Crow, thứ ta đang mặc để che đi chiếc váy nhuốm máu, mang một mùi hương quen thuộc. Đó là một mùi hương xâm chiếm phần sâu nhất trong ký ức của ta. Ngay cả khi ta quên hết mọi thứ khác, mùi hương này vẫn sẽ tồn đọng lại.
Có lẽ thế nên... Những ký ức bình thường về những ngày ta ở bên anh ấy lại ùa về khi ta hồi tưởng lại chúng.
"Hãy dựa vào tôi nhiều hơn.Tuy vết thương đã biến mất nhưng máu trong cơ thể em chưa chắc đã hồi lại. ... ... Em có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Cỗ xe ngựa mà ta chọn để trốn đến một nơi an toàn hơn hiện tại không hề thoải mái.
Khi bánh xe lăn trên mặt đất, cỗ xe lắc mạnh và cơ thể chúng ta đổ nghiêng đổ ngả. Khi khuôn mặt ta méo đi vì đau, Crow giữ chặt vai ta.
Chiếc xe ngựa đơn giản không có bất kỳ đồ trang trí nào, và không giống như những chiếc xe mà quý tộc thường dùng, nó không kín kẽ. Nó chỉ có một mái che để chống mưa. Những chiếc ghế để trần. Thông thường, những cơn gió thổi qua mang lại sự dễ chịu, tuy nhiên với tình trạng bản thân không thể coi là ổn định lúc này, khắp người ta nổi hết da gà.
Dù thế, một phần trong ta cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, vì ta đã có thể thoát khỏi nơi ta đã từng chết dù kiểu gì ta cũng được hồi sinh.
Trong một quá khứ xa xôi nào đó, xác của Sylvia hẳn đã nằm ở đó. Đó cũng là điểm khởi đầu của một cuộc đời lặp đi lặp lại.
Ta không muốn mãi mãi ở nơi đó.
Trên chiếc ghế chỉ đủ chỗ cho hai người, ta sưởi ấm bằng cách co người lại bên Crow. Tuy nhiên, có lẽ sẽ vô ích nếu cố gắng cảm nhận hơi ấm từ một người vốn không có thân nhiệt ngay từ ban đầu. Nó có chút khôi hài.
“... Ilya? Em ổn chứ?”
Ngay cả khi không nhìn vào mặt anh ấy và chỉ cần nghe giọng, ta cũng có thể biết rằng anh ấy đang lo lắng cho ta.
Trong khi trả lời "Em ổn", ta nhìn lên bầu trời đang dần sáng, ta chăm chú vào cảnh quan thị trấn nơi mọi người vẫn chưa thức dậy. Sự yên tĩnh quá mức khiến ta tự hỏi liệu mọi thứ xảy ra cho đến bây giờ có phải là một giấc mơ.
Trước hết, cho đến hôm qua, ta thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng rằng Soleil và Saion sẽ đánh nhau với nhau tới chết. Thực ra, sau khi ta sống lại, ta đứng dậy và nhìn xung quanh, nhưng "không có gì cả". Cả Saion, người mà ta chắc chắn đã nằm xuống, cũng như đồng đội của anh ta đều không có ở đó. Ta không biết là ai, nhưng hẳn có người đã dọn dẹp hiện trường.
Ta, người được cho là đã chết, vẫn ở nguyên như vậy, tóm lại, ta suy đoán người xử lý hiện trường sau đó là "một người từ thế giới bên kia". Ta bị bỏ lại vì họ không cần phải đưa ta đi.
Họ đã lên kế hoạch cho việc này đến mức nào? Saion lún sâu vào bao nhiêu? Ta thậm chí còn không biết.
Nhưng dù sao đi nữa. Vẫn còn việc ta phải làm.
Khi ta ngẩng mặt lên với quyết tâm thay đổi, Crow nói, "Tóc của em. Thật đáng tiếc. Chúng đẹp như vậy nhưng lại dính bẩn rồi."
Giọng anh ấy trầm đến nỗi gần như bị át đi bởi tiếng lăn bánh của cỗ xe ngựa đang di chuyển với tốc độ nhanh. Tuy nhiên, những lời này lạ lùng lại lọt vào tai ta một cách rõ ràng.
"Bất kể màu tóc của em, màu mắt của em, bất kể em trông như thế nào... bất kỳ phiên bản nào của em, tôi luôn thấy em thật xinh đẹp."
Ta nhớ lại giọng nói khó chịu mà ta đã nghe từ rất lâu về trước, và ngực ta đau nhói.
Anh ấy của thời đó và Crow đang ở đây bây giờ có phải là cùng một người không?
... Hẳn. Ta chắc chắn họ là một. Rốt cuộc, họ có cùng "đôi mắt".
"Crow."
"Ừm?"
Khuôn mặt lạnh lùng của anh biểu lộ sự điềm tĩnh. Biểu cảm của anh toát lên sự dịu dàng khiến ta bối rối. Chắc chắn, bất kể ta làm gì hay nói gì, anh sẽ thuận theo ta. Cuối cùng ta sẽ được tha thứ.
“... ... Từ bây giờ, em sẽ chết.”
Anh thở mạnh và sức lực như xé toạc cơ thể ta. Anh nắm chặt vai ta đến nỗi khuôn mặt ta nhăn lại vì đau. Nhưng anh vẫn không buông ta ra. Có lẽ anh đang cố gắng thăm dò ý nghĩa thực sự trong lời nói của tai, vì anh nhìn ta đầy nghi ngờ và nghiêm túc.
Tuy nhiên, không lâu sau, anh thở nhẹ một hơi và thu lại cảm xúc khi dịu dàng hỏi, “... Ý em không phải là em sẽ chết thật chứ?” Những lời anh nói hoàn toàn đúng trọng tâm.
Ngay cả khi chúng ta không nói nhiều, cả hai chúng ta đều có thể mơ hồ hiểu được ý của đối phương. Điều đó không có nghĩa là ta nên tiết kiệm ngôn từ, nhưng khi ta nhớ về cuộc đời mình, khi ta liên tục bị mọi người hiểu lầm... thì người đang cố gắng hiểu ta nhiều nhất có thể này thật kỳ diệu.
Giữa vòng lặp cuộc đời của ta và cuộc sống quá dài của anh ấy, thời gian chúng ta dành cho nhau chỉ gói gọn trong khoảnh khắc.
Tuy nhiên, thế không có nghĩa là nó không tồn tại, nó có ý nghĩa. Khoảng thời gian ngắn ngủi hai ta chia sẻ cùng nhau đã dẫn hai ta đến "đây".
"Nhưng sẽ mất quá nhiều thời gian để tìm được một người cộng tác bắt đầu từ bây giờ".
Trong đầu tai, khuôn mặt của tất cả những người ta quen vụt lên rồi biến mất. Ta không nghĩ mình nên liên lụy họ, nhưng hoàn cảnh không cho phép ta làm vậy. Tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy tội lỗi khi khiến ai đó gặp nguy hiểm để mình được sống. ... ... Hẳn quá muộn thật. Sau đó...
"Trong trường hợp này, tôi có một ý tưởng", Crow nói.
Theo phản xạ ta hỏi lại, "Anh có ư...?" vì ta không thể tưởng tượng anh ấy có mối liên hệ với bất kỳ ai khác ngoài ta.
"Ngay cả tôi cũng không sống lâu như vậy mà không làm gì cả. Nhất là sau khi tôi mất em 'một lần'". Anh ấy nói với giọng tự giễu pha lẫn phần tự hào. Lúc sau, anh ấy gọi ta,
"Nhìn này, Ilya..."
"... Bình minh đang ló dạng".
(Ngày hôm đó. Tôi ôm em, và đơn độc nhìn lên bầu trời này...)


1 Bình luận