My Fiance is in Love with...
Hanabusa はなぶさ Yoimachi 宵マチ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 02

Chương 55

0 Bình luận - Độ dài: 4,015 từ - Cập nhật:

Chương 55

Chương cuối của hồi kết - 1

Ta cảm thấy rằng mình đã nghe thấy giọng của Crow. Tuy nhiên, ta lại rơi vào một không gian đầy tăm tối.

Khi vừa cảm thấy nhẹ nhõm rằng lần đã chạm đến “hồi kết,” ý thức của ta vẫn thanh tỉnh. Rõ ràng đây không phải là cảm giác “chết” mà ta đã trải qua nhiều lần trước đó.

Điều này thật lạ, ta đã không thể phản kháng mà đầu hàng trước “nguyện vọng”. Rồi, cuối cùng nó bắt đầu.

Như thể ta đang gián tiếp trải nghiệm “cuộc sống” của “anh ấy.”

Mọi thứ bắt đầu từ ngày đó. Ngày ta tự vẫn.

Ta chỉ nhớ đoạn bản thân cuốn một sợi dây quanh cổ rồi nhảy xuống khỏi ghế.

Thế giới, tạm thời được nhuộm trắng, dần trở nên tối tăm và rồi chấm hết. Điều đó là điều hiển nhiên vì ta đã chết. Tuy nhiên, dù ta có biến mất, thế giới cũng không tan biến. Cuộc sống của những người khác vẫn tiếp tục và thời gian vẫn cứ trôi.

Đó là lẽ thường tình. Nhưng cho đến bây giờ, ta chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về những gì xảy ra sau khi ta chết. Dù sao, theo những gì ta có thể tưởng tượng, định mệnh của Soleil và Silvia sẽ tựa như mơ. Ta nghĩ họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, chắc chắn, đảm bảo là như vậy.

Đó hẳn là lý do. Ngoài họ ra, ta không hình dung đến những gì xảy ra với người khác.

Ví dụ, ai là người đã tìm thấy xác của ta, người đã không còn hơi thở......?

Nếu có ai đó tìm thấy, thì thật dễ hiểu nếu đó là những người hầu gái. Bởi vì ngoài họ, liệu ai sẽ đến phòng của ta?

Tuy nhiên, những tiên liệu của ta đã hoàn toàn sai lầm. Nói cách khác, người đã tìm thấy thi thể của ta là một người mà ta chưa bao giờ nghĩ đến.

Đó là Crow.

Chính xác hơn, khi ấy Silvia cũng có mặt. Tuy nhiên, em ấy chỉ đứng la hét mà không dám nhìn thẳng vào cái xác để xác nhận đấy là ta. Nhưng dựa vào việc đây là phòng chị gái mình và chúng ta đã có cuộc cãi vã ngay hôm qua. Không khó để chứng thực cái xác thực sự là của ai. 

Em gái ta nhắm chặt mắt lại và mặc sức gào thét. Có phải vì em ấy biết mình là nguyên nhân của tất cả chuyện này nên không thể nhìn thẳng vào ta?

Đám người hầu, những người tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra giờ đây bị phân tâm bởi vẻ mặt hoảng loạn của Silvia và dường như không thấy ta.

Ngay cả khi ta đã chết... không một ai nhìn ta. Dù cho đây là một tình huống từ rất, rất lâu về trước, ta không thể xóa đi cảm giác trống rỗng và vô nghĩa này dù ta có làm gì đi chăng nữa.

Cuối cùng, người duy nhất hành động và cứu ta khỏi căn phòng ồn ã này là Crow.

Nhưng, ta đã ngừng thở, và chính anh ấy hẳn đã nhận ra điều đó. Dù vậy, người này vẫn với tay tới ta, người đang treo giữa phòng. Ta đã nghe thấy anh ấy gọi tên ta, “Ilya,” mặc dù âm thanh ấy thoáng nhẹ như vô hình. Dù giọng anh ấy có vẻ gượng ép, như thể dùng hết sức mình để bật thốt tên ta, nhưng nó lại rực cháy đến nghẹn thở. Dù biết rằng sự giúp đỡ của mình đã quá muộn, giọng nói của anh vẫn ngập tràn vội vàng.

Crow trông đầy tổn thương. Đối với việc anh ấy gọi ta như vậy, cảm giác thật kỳ lạ.

Trước khi ta nhận ra, căn phòng đã trở nên lặng ngắt như tờ, và chỉ còn lại Crow và ta bên trong.

Nói ngắn gọn thì tất cả các người hầu dường như đã đưa ra một kết luận rằng một người tự sát không còn xứng để quan tâm. Dù ta đã chết thì ta vẫn là chủ nhân của họ. Nhưng không, họ đã bỏ mặc ta để ưu tiên bảo vệ đứa trẻ trong bụng Silvia.

Nếu Crow không có ở đây... Ta không thể không nghĩ rằng bản thân sẽ vẫn treo lơ lửng ở đó trong một thời gian dài.

Cuối cùng, cơ thể ta được hạ xuống nằm trong vòng tay của Crow.

Lòng bàn tay ta không còn chút huyết sắc đi kèm với những mạch máu màu đỏ sẫm nổi lên trên má. Dù nhìn từ góc độ nào, rõ ràng ta không còn sống. Đôi mắt ta, nay đã mất đi ánh sáng của sự sống đang nhìn trừng trừng vào hư vô. Ngoại hình của ta trông thật quái dị.

Thật lạ khi nhìn từ bên ngoài vào cơ thể đã chết của chính mình, nằm dài vô lực, không sinh khí, giống như một con búp bê. Ngay từ đầu, thật kỳ lạ khi Crow ôm ta. Crow này chớp mắt liên tục nhìn chằm chằm vào ta, người đang nằm trong vòng tay của anh ấy. Nước mắt chảy xuống từ hàng mi dài màu đen của anh và miệng anh không ngừng run rẩy. Khuôn mặt anh đầy méo mó, như một đứa trẻ nhỏ sắp nổi cơn tam bành, lắc lư mang theo cảm xúc giận dữ và bối rối, tuyệt vọng và đau đớn.

Ngay cả một người chậm hiểu như ta cũng nhận ra rằng anh ấy thực sự đau buồn. Anh ấy rõ ràng đang thương tiếc ta.

Nhưng tại sao anh ấy lại như vậy... ? Dù sao đi nữa, ngay trước khi ta chấm dứt cuộc sống của mình, Crow đã tự thầm thì.

Một người phải gây nên tội lỗi tới mức nào để bị gửi tới địa ngục này? Nếu đây là địa ngục, thì em đã phạm phải tội lỗi gì?

Những lời này đã khắc sâu vào trí nhớ của ta. Không cần phải nói, những lời lạnh lùng và thờ ơ của Crow đã khiến ta ngỡ ngàng. Nỗi đau đớn tưởng chừng sẽ kéo dài vô tận này làm mất phương hướng, ta chỉ có thể chấp nhận những lời ấy, không thể phản bác. Có lẽ ta đã không còn tỉnh táo vào lúc đó.

Tuy nhiên, ngay cả khi ta quấn sợi dây quanh cổ, ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và tỉnh táo, và cho đến khoảnh khắc ta nhảy khỏi ghế, ta không nghĩ mình đã làm gì sai.

Như Crow đã nói, nếu đây là sự trừng phạt cho tội lỗi mà ta gây ra, thì ta không thể được cứu rỗi. Và vì ta chỉ có thể chọn sống một cuộc đời đầy ăn năn như vậy, liệu cuộc sống của ta còn giá trị gì nữa.

Tuy nhiên... điều đó có thật sự đúng như vậy không? Dù tội lỗi của ta có là gì, chúng có nặng nề đến mức ta phải chết theo cách này? Hơn nữa, cuối cùng, điều gì đang chờ đợi ta ở phía bên kia, rằng không còn gì ngoài địa ngục?

“.... Ilya.”

.... Đã bao lâu rồi mà anh vẫn ở trong căn phòng này? Crow lẩm bẩm tên ta. Anh đang gọi tên cái xác vô hồn ấy. Theo lẽ thường, không có câu đáp lặng. Sự tĩnh lặng càng trở nên sâu thẳm hơn. Dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không có bóng người nào khác.

Cuối cùng, Crow quấn xác ta trong ga trải giường và cẩn thận mang ta đi. Rồi anh rời khỏi phòng. Vào khoảnh khắc đó, ta nhận thấy những bông hoa trắng rải dưới chân anh. Lớn nhỏ, có rất nhiều loại hoa. Trong số đó, cũng có cả loại hoa dại mà ta thích.

Nghĩ lại, khi anh đến phòng ta, anh đã cầm một bó hoa trong tay. Chúng không thể nào do người hầu chuẩn bị, và ít có khả năng là Soleil, chắc hẳn nó đã được Crow mang đến.

Anh bước vào dinh thự từ cửa chính thay vì cửa sổ, chắc hẳn anh tới với tư cách một vị khách. Hẳn anh ấy đã nghĩ mang theo một món quà là cần thiết?

Nếu vậy, thì mặc dù trong tình huống thế này,  ta vẫn cảm thấy một cảm giác râm ran và dễ chịu.

Hoặc, nếu nói sâu hơn hành động của anh ấy, thì những bông hoa này có thể mang ý nghĩa lời xin lỗi. Bởi vì tối qua, hai ta đã không chia tay trong hòa bình, hẳn anh đã muốn làm lành.

Nhưng Crow đã không tới kịp và ta đã không thể nhận chúng.

Liệu mọi thứ có khác đi nếu ta nhận được chúng không?

“Đi thôi, Ilya. Bây giờ em tự do rồi…”

Crow rời khỏi biệt thự mà không một ai quan tâm. Bước chân của anh không bao giờ dừng. Anh nhìn thẳng và tiến về phía trước.

Anh đang đi đâu khi mà không có nơi nào để đến? Crow không để tâm, đối với ta, một xác chết, ta không có một nơi nào để thuộc về. Chà, nếu có một nơi, thì hẳn là nằm trong quan tài. Anh ấy lẽ ra phải hiểu điều đó, nhưng anh cõng ta trên lưng và bước tiếp.

Sau đó, chúng ta đi qua thành phố và qua những rặng núi. Đó là một cuộc đi bộ dài, rất dài.

Tới khi những ngôi sao nhỏ bắt đầu tỏa sáng, nhấp nháy trong bóng tối, anh đặt ta nằm xuống đầy chậm rãi và cẩn thận.

Anh đã vô thức đi bộ lâu như vậy trong khi cõng một người trên lưng.

“Ilya, nhìn kìa. Bình minh sắp tới rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng đối với một người phụ nữ mặt trắng bệch và tĩnh lặng như vậy có vẻ gần như quá nực cười và điên rồ.

Liệu đấy là lí do? Lí do cảnh tượng này trông thật bi thương.

Lúc này, nước mắt đã bắt đầu chảy xuống má Crow.

Cuối cùng, anh hét lên như một đứa trẻ, nói ra điều gì đó rời rạc và khó hiểu. Anh dường như hối tiếc vì không thể cứu ta.

Giữa những tiếng hét vỡ vụn của mình, ta nghe anh nói, “Tôi muốn sống cùng em.” “Tại sao em phải...” Điều đó cũng khiến ta muốn khóc và gào lên.

Crow. Crow. Anh không làm gì sai. Không một chút nào. Bởi vì đây là điều ta tự quyết định. Có thế nào anh cũng không thể giúp được ta. Anh phải biết rằng đó là quyết định của ta, ta không làm điều đó để hạ nhục bản thân. Vì vậy, làm ơn, ta cầu xin anh, đừng khóc.

Ta muốn nói với anh bằng những lời này, nhưng chúng không đến được với anh.

Đến khi giọng anh bắt đầu trở lên khàn khàn, nước mắt anh vẫn rơi trong thầm lặng. Có thể anh thậm chí không nhận ra chúng vẫn đang rơi. Anh ôm lấy cơ thể lạnh giá của ta, vừa như cố gắng mang lại cho nó chút ấm áp... vừa như đang chịu đựng vì không thể.

Anh trông thật sầu khổ. Thật cô đơn. Nhưng đó không phải là ta. Ta đã chạm tới hồi kết.

Crow. Vì sao anh lại buồn như vậy? Tại sao anh lại rơi nước mắt cho một người như ta? Crow, Crow. Làm ơn, hãy dừng lại.

Dừng lại.

Bởi vì ta đã chết rồi.

********************

Thành thật mà nói, ta đã nghĩ anh ấy sẽ sớm từ bỏ. Ta đã nghĩ anh ấy sẽ như bất kỳ ai khác, chẳng hạn, sau khi mất một người thân yêu, anh ta cuối cùng sẽ vượt qua và tiếp tục với một cuộc sống mới. Ngay cả khi Crow không phải là con người. 

Tuy nhiên, không phải như vậy. Sau sự kiện kia, anh ấy tiếp tục tìm kiếm ta trong thời gian rất dài. Cuộc đời trường thọ hay nói cách khác là bất tử của anh ấy, không thể tóm tắt bằng vài lời. 

Ban đầu, anh ấy dường như đã sống đơn độc trong một khoảng thời gian vô tận mà một người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Gần như giống ta. Nhưng ta hiểu rằng cuộc sống của chúng ta về cơ bản vẫn khác nhau. 

Ta đã lặp đi lặp lại cùng một thời gian vô tận, luôn trở về cùng một khoảnh khắc.

 Còn Crow đã sống từ rất, rất lâu về trước.

 Lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, anh ấy đã hỏi: “Có phải em, em nghĩ rằng bản thân là người duy nhất bất hạnh... ...?

Lúc đó, ta chỉ cảm thấy anh ấy đang đổ lỗi cho ta một cách vô lý, và thực sự ta đã nghĩ mình là người duy nhất phải chịu bất hạnh.

Tuy nhiên... ý nghĩa thực sự của những lời này, chính xác như anh ấy đã nói. Địa ngục của ta chỉ dành cho ta, nhưng anh ấy luôn sống trong địa ngục của riêng mình. Luôn là như vậy.

Ta tiếp tục quan sát cuộc đời bất hạnh của anh. Như thể đang nhìn vào một giấc mơ, ta trở thành người đứng ngoài theo dõi cuộc đời của Crow khi anh tiếp tục tìm kiếm ta.

Vượt qua không gian và thời gian. Vượt qua những từ ngữ, anh chỉ theo đuổi một người, ta.

Ta muốn nói rằng ta giống như một tác giả đang viết cuốn sách của chính mình. Cảm giác như ta đã biết được cuộc đời anh sau khi anh mất "Ilya" thông qua việc đọc nó trên một tờ giấy. Cuộc đời Crow là một cuộc chiến chống lại sự cô đơn.

Có thể nói chỉ có kẻ điên mới tiếp tục tìm kiếm người đã chết. Tuy nhiên, theo một nghĩa nào đó, đó là một phản ứng tự nhiên và bình thường. Bởi vì con người không thể chịu đựng được sự cô đơn.

Cuối cùng... vượt qua vô số vũ trụ chồng chéo và đan xen phức tạp... ...

... ... Hai chúng ta đã đến vào một ngày mưa nào đó.

Ta ngã nhào xuống một con hẻm sau, như một xác chết. Những giọt mưa rơi trên bàn tay duỗi thẳng của ta. Cảm giác lạnh lẽo ấy mang lại cho ta sự thoải mái vì cơ thể ta đang sốt. Bầu trời đầy mây cùng cơn mưa xối xả che khuất đi tầm nhìn của ta. Cảnh tượng đáng nhớ này khiến ta cảm thấy quen thuộc.

Đúng vậy. Ta đã từng nhìn thấy chính xác cảnh tượng này. Đó là lúc ta chết đuối trong bồn tắm.

Vào thời điểm đó, đầu óc ta quá mờ mịt để nhớ chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, bây giờ ta đã biết. Khi ấy, Crow cuối cùng đã tìm thấy ta. Anh ấy đã tìm thấy "Ilya" mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay. Anh đã nói vào tai ta:

"Cuối cùng tôi đã tìm thấy em."

Nghe giọng nói u sầu của anh ấy tràn ngập nỗi buồn thay vì niềm vui, trái tim ta run rẩy.

Vào thời điểm đó, vì trời tối, ta không thể nhận ra biểu cảm của Crow, và trên hết, ý thức của ta đầy mơ hồ, vì vậy ta không bao giờ có thể nhớ khuôn mặt anh. Cho đến bây giờ.

“Cuối cùng,” anh lại lẩm bẩm, cắn môi.

Người nhìn ta như thế, với vẻ mặt và giọng nói như vậy.

Rồi Crow bế ta, kẻ bị ném ra ngoài đường này lên, anh ôm chặt ta trong vòng tay như thể ta là một báu vật. Anh bao bọc ta như một đứa trẻ sơ sinh mới chào đời. Hệt như vừa cầm lên được một thứ đầy trân quý.

Nhìn cử chỉ dịu dàng của anh, ta không biết nên diễn tả sao cảm xúc này.

Ngay lúc đó, ta cảm thấy “cơ thể ta” đang gọi ta. Ý thức của ta, vốn đã tan trong không khí, nay trở thành một linh hồn hút thằng vào cơ thể đang nằm trên mặt đất. Ta cảm thấy như mình đã nhập vào da thịt mình thật nhẹ nhàng không một chút cản trở nào.

Khi ngước lên, ta ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Crow, trông như sắp khóc. Khi ta chớp mắt, mí mắt ta chạm vào nhau. Đôi mắt đen của anh ấy nhìn chằm chằm vào ta rung chuyển, bối rối.

Cảm nhận được cái chết mà đã lâu rồi ta chưa nếm trải đang tới gần, ta cố gắng tuyệt vọng giữ lại chút hơi tàn. Bởi vì ta có điều muốn nói với anh ấy.

“... Anh... đang tìm ta...?”

Nghe ta nói, mắt Crow mở to hơn một chút và anh gật mạnh đầu.

Thực ra, ta không cần phải hỏi, ta biết anh ấy đang tìm ta. Ta không biết phải nỗi ám ảnh, cảm xúc quá sâu sắc, dai dẳng này bằng gì, .

Ta cũng đã từng tìm kiếm Crow trong quá khứ, mà vẫn hoàn toàn không thấy anh rồi bỏ cuộc. Khi ta tìm kiếm, tìm kiếm và tiếp tục tìm kiếm anh ấy, và để nhận ra anh không ở đâu cả, ta không thể chịu đựng được nỗi cô đơn đột ngột ập tới. Trên hết, ta có thể đã sợ để trái tim mình hướng về một người nào đó khác ngoài Soleil.

"Nhưng, đúng rồi... Anh đã tìm thấy ta."

Không giống như ta, Crow không bao giờ bỏ cuộc. Không phải vì anh ấy mạnh mẽ. Ta hiểu điều đó. Anh ấy cô đơn, buồn bã, đau đớn, bất lực. Anh ấy không thể chịu đựng được và không ngừng mong muốn được giúp đỡ. Có lẽ con người được tạo ra để như thế này ngay từ đầu. 

Đôi mắt đen của Crow nhìn ta phản chiếu những giọt mưa bắt lấy ánh trăng. Khóe mắt anh long lanh những giọt nước mắt, sẵn sàng rơi bất cứ lúc nào. Chúng thật mong manh và đẹp đẽ.

"Này, Crow... Anh có biết không? Có một ý nghĩa. Có... một lý do... tại sao ta không được yêu thương."

Ta tự hỏi tại sao, khi ta còn nhỏ, cha mẹ không ôm ta. Ta thấy thật kỳ lạ và buồn bã khi chỉ có em gái ta được yêu thương. Người duy nhất mà ta tự hào là của riêng mình là vị hôn phu của ta, nhưng người đó đã phớt lờ ta.

Suốt một thời gian dài mù mờ chịu đựng. Tuy nhiên.

Một người cha luôn nghĩ về một người phụ nữ không phải là mẹ ta, một người mẹ dành trọn trái tim mình cho con gái của công chúa mà bà kính trọng, và Soleil đã yêu em gái của vị hôn thê của mình.

Khi ta cố gắng hiểu lý do tại sao ta không được yêu thương, ta đã hiểu được cảm xúc của những người này. ...... hoặc tự ta thấy vậy.

“Nhưng giờ thì ổn rồi.”

Giờ thì ta ổn rồi. Đúng thế, đủ rồi. Bởi vì...

“Bởi vì, anh...”

“...yêu...”

“...em, đúng không?”

Nói rồi, ta cố mỉm cười, nhưng không được. Cơn đau không thể kìm nén ở ngực khiến nét mặt ta méo mó.

Crow vẫn tìm kiếm ta dù cho anh biết sẽ tình cảm ấy sẽ không được hồi đáp. Anh ấy luôn như vậy. ...... Có lần, anh ấy đã chăm sóc ta, người đang hấp hối trong nhà thổ, cho ta uống thuốc. Anh ấy đã nhiều lần mang cho ta những loại thuốc rất đắt tiền. Nhưng anh không bao giờ đòi hỏi bất kỳ phần thưởng nào. Cuối cùng, anh ấy đã mang Alfred đến. Nhưng ta đã không sống sót, và chết ở một nơi đầy lạnh lẽo.

Thực ra, ta biết mình không đơn độc.

Crow luôn ở bên cạnh ta, dõi theo ta. Luôn ở đó, bên kia khung kính cửa sổ.

“Ilya... Ilya...”

Đó là lý do tại sao, mọi thứ như thế này là ổn rồi. Nếu Crow ở bên cạnh ta, thì đó là tất cả những gì ta cần.

“... Ilya... đợi đã...”

Những ngón tay của Crow, người đang giữ ta, cấu sâu vào da thịt ta. Anh ôm chặt lấy ta, như thể đang cố ngăn không cho linh hồn ta thoát khỏi cơ thể. Tuy nhiên, Crow biết rằng cái kết đang đến gần.

Em muốn ôm anh. Nhưng em không còn đủ sức để làm vậy nữa.

Ta cảm thấy mình đang rơi xuống đâu đó, trải qua cảm giác giống như thiếp ngủ. Ta biết rằng cuộc đời mình đã kết thúc.

Tuy nhiên, ý thức của ta không biến mất, và một lần nữa, nó hòa vào không khí xung quanh. Như trước đây, ta đang "quan sát" Crow.

"Tôi phải làm gì... để cứu em...?"

Giọng nói của anh ấy nhẹ đến nỗi nó bị át đi bởi tiếng mưa ngày một lớn. Tựa như tiếng rên rỉ. Nhưng dù vậy, ta vẫn nghe thấy tiếng gào của anh. Bởi vì nó quá đau đớn.

"Tôi phải làm gì... để em được sống..."

Anh ấy đang khóc, toàn thân anh run rẩy ôm chặt lấy cơ thể ta.

"... Ilya, tôi phải làm gì? Tôi phải làm gì... để cứu em...? Làm ơn, hãy nói cho tôi biết..."

"Làm ơn, tôi cầu xin em, hãy giúp tôi..."

"Giúp tôi... cứu em."

Giọng nói run rẩy của anh hay có thể nói đó là tiếng gầm khẽ khàng đến mức nếu bạn không căng tai ra thì hầu như không thể nghe thấy.

Nhưng anh đã sai, Crow. ... ... Anh đã sai.

Ta không muốn bất kỳ ai cứu ta nữa. Ta không ước nguyện được cứu. Không phải vì ta đã từ bỏ. Tôi đã hiểu. Tôi đã hiểu rằng thế này là ổn rồi. Sau khi theo dõi cuộc đời dài đằng đẵng của Crow, cuối cùng ta đã hiểu ra. Ta đã được cứu từ rất lâu rồi.

Hơn nữa, cuối cùng ta cũng có thể chọn buông tay Soleil. Tôi có thể giao phó Silvia cho ngài, và mong cầu một tương lai mà họ có thể sống cùng nhau. Dù trái tim vẫn còn đau, ta có thể tự hào nói rằng lựa chọn này là đúng đắn.

Không, ngay cả khi có sai, ta vẫn sẽ chọn con đường ấy.

Ngay cả khi ta một lần nữa bị đưa trở về bữa tiệc trà ngày hôm đó, ta cũng không muốn ở bên Soleil nữa, và sẽ cầu nguyện cho hạnh phúc của ngài ấy bên Silvia... Ta không nghĩ những lời này chỉ để thể hiện lòng dũng cảm, ta nghĩ chúng là cảm xúc thật.

Chính xác là vì ta đã trải qua cùng một thời điểm hết lần này đến lần khác. Nên có lẽ thế.

Đó là lý do tại sao.

Lần này, ta muốn giúp Crow. Nếu đây là điều anh muốn em làm.

Vậy thì, nếu có lần sau, em muốn sống một cuộc sống như thế. Bởi vì em đã được ban tặng, và em chưa bao giờ cho đi, em muốn trở thành một người có thể cho đi.

Crow, chú chim đen của em... ...

Em muốn sống bên anh.

Em muốn thử một cuộc đời bên cạnh anh. 

Ghi chú

[Lên trên]
Thất nghiệp nên chắc làm nốt bộ này
Thất nghiệp nên chắc làm nốt bộ này
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận