• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 07: Bá Tước Baumeister

0 Bình luận - Độ dài: 6,963 từ - Cập nhật:

Chương 07: Bá Tước Baumeister

"Giống hệt những gì ta nghĩ!"

"Tại sao có nhiều người như vậy..."

Bốn ngày trước, tàn dư oán niệm của Kurt tàn sát hơn 80 người và bao gồm cả Nam Tước Luckner trong đó.

Ngay sau khi chúng tôi đến nhà Hầu Tước Luckner ở vương đô để bàn bạc  một số vấn đề cần thiết và phát hiện chật ních người ở cửa chính.

Bởi vì người quá nhều khiến cho tôi vui mừng khi chỉ có mỗi Đạo Sư đồng hành với tôi.

Bởi vì phải bận rộn thị sát lẫn điều tra lãnh địa mới, cho nên đám Paul-niisan vốn là vệ sĩ của tôi cũng ở lại lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister.

Chắc lần sau đám Paul-niisan đến vương đô là để cho Bệ Hạ trao tăng tước vị Tòng Nam Tước.

"Đứa nhỏ này là đứa trẻ của Tòng Nam Tước Blumental đã qua đời! Xin hãy thu nhận nó!"

"Bộ trưởng tài chính Luckner! Tôi mới là người thích hợp để tiếp nhận chức vụ của Ngài Bureau!"

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

"Bởi vì thành viên chính của hơn mười nhà quý tộc đã bị tiêu diệt gần như hoàn toàn."

Trong đó bao gồm cả người đứng đầu, người nhà Nam Tước Luckner, cận thần và người hầu, vì vậy cả phía thông gia cũng có rất nhiều người chạy đến đây và tự cho rằng mình mới thích hợp làm Nam Tước Luckner kế tiếp. Không chỉ người đứng đầu lẫn chính thê, mà cả trưởng nam cùng những đứa trẻ khác đều chết sạch và rất nhiều người đồng loạt chạy đến đây kiến nghị để thừa kế tước vị lẫn quan chức của những người đó.

"Nhưng tại sao họ phải chạy đến tìm bộ trưởng tài chính Luckner chứ?"

"Bởi vì vị em trai kia là người đứng đầu phe phái và cả nhà cũng bị diệt môn. Trong trường hợp đó, cho dù mối quan hệ trước kia của hai người họ là đối địch, thì những chuyện còn lại đương nhiên là chỉ có thể giao toàn bộ cho anh trai xử lý!"

Hơn nữa, anh trai đó vừa là bộ trưởng tài chính vừa là Hầu Tước.

Nghĩ cách nhận được sự đảm bảo của bộ trưởng tài chính Luckner co chức vụ cao hơn vẫn tốt hơn so với việc đến trước nhà Nam Tước Luckner đã qua đời kiến nghị và sau đó bị lính canh đuổi đi.

"Tốt hơn hết là giao cho Ngài bộ trưởng tài chính."

"Không sai."

Tuy là nói như vậy, nhưng phía tôi có thể nhận được lãnh địa mới và mệnh lệnh bắt đầu phát triển bất cứ lúc nào, cho nên không còn nhiều thời gian nữa.

Phải lấy được sự đảm bảo về đãi ngộ của chị dâu cả Amalie và các cháu càng sớm càng tốt.

Dĩ nhiên, tôi cũng chào hỏi các đại quý tộc khác trước đến đây.

Hồng Y Hohenheim lập tức đáp ứng thỉnh cầu của tôi và sẽ ủng hộ ý kiến của tôi lúc gặp bệ hạ.

Bộ trưởng quốc phòng Edgar nói "Wilmal là con gái nuôi của ta! Chắc hẳn cậu cũng biết điều này có nghĩa là gì rồi chứ?" với tôi và tôi cũng lập tức gật đầu đáp lại.

Nói cách khác, tôi đã đồng ý rằng mình nhất định sẽ kết hôn với Wilmal.

Chỉ cần đáp ứng điều kiện này, hình như ông ta sẽ trợ giúp tôi.

Bởi vì Wilmal rất dễ thương, cho nên ban đầu tôi định đồng ý ngay, nhưng làm như vậy sẽ thay đổi trật tự của các bà vợ.

Wilmal vốn là con gái của nhà Tòng Nam Tước, cho nên cô ấy phải xếp sau Elise.

Cho dù Louise và Ina cũng bày tỏ không bận tâm, nhưng tôi vẫn phải lo lắng đến cảm nhận của bọn họ.

Trong lòng tôi thầm mắng bộ trưởng quốc phòng rõ ràng là người đàn ông cơ bắp gần giống Đạo Sư, nhưng đầu óc cũng rất thông minh.

Tôi cũng chào hỏi những quan chức nội các còn lại, nhưng bọn họ không nói gì cụ thể và đồng ý trợ giúp tôi.

Có lẽ là họ định đợi đến khi tôi tiếp nhận vùng đất chưa mở mang xong, mới đến đòi tôi ân huệ.

"Nói tóm lại, phải gặp bộ trưởng tài chính Luckner trước đã."

Mặc dù ở đây tụ tập rất nhiều người như những gì tôi nghe được trước đó, nhưng tôi không thể ngại phiền toái mà quay về. Tôi và Đạo Sư cùng nhay đẩy đám đông ở cửa chính ra và nói với lính canh sau khi quyết định tiến vào nhà bộ trưởng tài chính Luckner.

"Lần này lại là thân thích của ai? Hay là con riêng bí mật?"

Tôi vốn đang cho rằng lính canh này thật kiêu ngạo, nhưng mấy ngày liên tiếp đối mặt với đám người phiền phức này cũng khiến cho hắn ta mệt mỏi và kiệt sức.

Cho dù nhìn thấy tôi và Đạo Sư, nhưng hắn không nhận ra chúng tôi ngay lập tức.

"Xin hãy thông báo cho chủ nhân của ngươi là bộ trưởng tài chính Luckner giúp chúng ta, nói rằng thủ lĩnh ma đạo sư cung điện kiêm Tử Tước Armstrong và Nam Tước Baumeister đến nhà thăm hỏi."

"Ế! Tử Tước Armstrong-sama và Nam Tước Baumeister-sama! Tôi thật là quá thất lễ rồi!"

Có vẻ như chủ nhân của hắn ta đã nhận được thông báo cho chuyến ghé thăm của chúng tôi trước đó.

Lính canh vội vàng đổi sang giọng cung kính và dẫn chúng tôi vào.

"Nam Tước Baumeister-sama! Đứa nhỏ này thật sự là đứa trẻ của Tòng Nam Tước Blumental! Xin ngài nhất định phải nói giúp!"

"Tôi có mối quan hệ rất tốt với Ngài Baumeister ở vương đô! Xin ngài hãy chuyển lời cho Ngài bộ trưởng tài chính Luckner, nhất định phải để cho Christian của tôi thừa kế tước Hiệp Sĩ của Martinstein-sama!"

Ngay khi biết tôi và Đạo Sư là người nổi tiếng có thể dễ dàng vào nhà, đám người này thậm chí bắt đầu nhờ chúng tôi đủ thứ phiền phức.

"Nếu như để ý đến từng cái một, nó sẽ vô tận!"

Chỉ cần có quý tộc qua đời, chắc chắn sẽ có người như vậy xuất hiện.

Người phụ nữ 'phong trần' hay hầu gái từng làm việc trong nhà qua lại với quý tộc sẽ mang đứa trẻ tự nhận là con của quý tộc kia và chạy đến yêu cầu thừa nhận.

Thế giới này không có giám định DNA, vì vậy sau này gần như không có cách nào thừa nhận được nếu như không có bằng chứng của người chết lúc đứa trẻ sinh ra.

Hơn nữa, đứa trẻ có thể được thừa nhận, vốn là được thừa nhận trực tiếp lúc vừa mới sinh ra.

Sau đó là những quý tộc không có chức vụ, chủ trương duyên phận hay quan hệ bạn bè vốn không tồn tại, mà lên kế hoạch thừa kế chức vụ đó.

Về cơ bản, đám người này rất rảnh rỗi, cho nên họ dường như có thể đến đây mỗi ngày.

"Xin lỗi (Suimasen), làm phiền hai người đến đây một chuyến..."

Bộ trưởng tài chính Luckner đi ra chào đón chúng tôi với đôi mắt thầm quang ngay khi cả hai vừa bước vào phòng.

"Ano, ngài không sao chứ?"

"Ôi trời, bên ngoài vẫn như thế sau ngày xảy ra chuyện và tôi còn phải bận rộn chôn cất những người chết kia. Ngoại trừ cái này ra..."

Bộ trưởng nội vụ Becker phụ trách quản lý quý tộc lẫn xử lý thủ tục thừa kế nhà quý tộc dưới quyền ông ta cũng ở trong tình trạng tương tự và ngày hôm qua còn đến vương đô nói vài câu oán hận giống như chế giễu.

"Vất vả cho ngài rồi. Nhưng phía chúng tôi cũng có chuyện muốn nhờ ngài, có được không?"

"Nên xử lý bọn trẻ của trường nam của trưởng nam gây ra vụ ám sát bất thành kia như thế nào hả? Tôi sẽ nghĩ cách. Nhưng trước đó có một vấn đề..."

Bộ trưởng tài chính Luckner truyền đạt nội dung với vẻ mặt đầy áy náy và khiến tôi rất sốc.

"Hả? Để cho Rodrich trở thành Nam Tước Luckner kế tiếp sao?"

Mặc dù điều này cũng khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc, nhưng bất ngờ hơn là Nam Tước Luckner cung cấp thông tin về ma pháp cụ giao cho Kurt với bộ trưởng tài chính Luckner bằng vẻ mặt như thể chẳng có chuyện gì xảy ra sau khi Kurt gây ra vụ ám sát bất thành và thậm chí nói rằng muốn nhận Rodrich lẫn yêu cầu chúng tôi chia đặc quyền cho hắn.

Hơn nữa, bộ trưởng tài chính Luckner còn đồng ý và điều này khiến tôi kinh ngạc hơn nữa.

"Tại sao phải đồng ý yêu cầu đó!"

"Bởi vì hắn không giống tội phạm ngu ngốc như Công Tước Hertha từng quyết đấu với ngài trước đó. Chúng tôi không có đủ bằng chừng để bắt hắn..."

Bản thân rõ ràng là đồng phạm, nhưng hắn còn mặt dày chạy đến đây bán đứng Kut như thể chẳng có chuyện gì xảy ra và giả vờ làm nhà cung cấp thông tin tốt bụng.

Hơn nữa, cho dù bị người xung quanh đối xử với ánh mắt lạnh lùng, nhưng hắn vẫn không sợ hãi chút nào mà tự tiện nhận Rodrich và đòi hỏi đặc quyền thông qua mối quan hệ này.

Không ngờ tới lại có người không biết xấu hổ như vậy.

"Hình như hắn là vì cảm thấy mọi việc thuận lợi, cho nên hắn mới triệu tập người cùng phe đến và tổ chức bữa tiệc."

Sau đó, nó cứ thế mà từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục.

Hơn nữa, nguyên nhân là Kurt bị hắn bỏ rơi như một tên ngốc và điều này thực sự khiến cho người ta không thể cười nổi.

Đây chắc chắn chính là nhân quả báo ứng.

"Giống như mèo đuổi chuột vậy, cuối cùng lại bị con chuột cắn ngược lại vào cổ và chết vì mất máu."

"Về chuyện hắn nhận Rodrich, cái đó có được sự cho phép của cậu ta không?"

"Theo luật pháp, việc này không cần thiết."

Đối với nhà quý tộc, quyền hạn của người đứng đầu là tuyệt đối.

Lúc người đứng đầu thừa nhận đứa trẻ, nó không cần phải có sự đồng ý của đứa trẻ.

"Bởi vì quý tộc hiếm khi muốn thừa nhận đứa trẻ và nếu như còn phải thảo luận về vấn đề cho phép, thì điều này chứng tỏ đứa trẻ kia là người hết thuốc chữa rồi."

Theo quan điểm của Nam Tước Luckner, hắn ta chỉ muốn thông qua mối quan hệ này để đòi hỏi đặc quyền sau khi nhận Rodrich. Bởi vì hắn đã có người thừa kế, cho nên hắn sẽ đưa cho Rodrich tước vị hay chia cho bất kỳ tài sản nào cả.

Ở phương diện nào đó, hắn ta thật sự là người tồi tệ đến mức người ta phải khâm phục.

Mặc dù cũng có thể nói hắn thật sự giống một quý tộc.

"Nhưng bởi vì là như vậy, mọi chuyện trở nên rắc rối hơn một chút."

Bởi vì bữa tiệc được tổ chức ở nhà Nam Tước Luckner, vì vậy người nhà của hắn đều chết sạch.

"Trưởng nam và trưởng nữ của hắn đều chết hết. Chính thất cũng không có đứa con nào khác. Vì vậy..."

Rodrich đã được thừa nhận là thứ nam và trở thành ứng cử viên quyền lực nhất cho vị trí người thừa kế.

Nhưng điều này có thể trở thành trở ngại rất lớn đối với công việc phát triển vùng đất chưa mở mang.

"Xin đừng cướp đi thủ lĩnh cận thần kiêm người đại diện của tôi."

Bởi vì Rodrich là người đại diện của tôi ở phương diện phát triển vùng đất chưa mở mang, cho nên tôi cho cậu ta đãi ngộ và đương nhiên là là vị trí thủ lĩnh cận thần có thể cha truyền con nối. Nếu như cậu ta thừa kế nhà Nam Tước Luckner, chuyện này chắc chắn sẽ bị phá sản hoàn toàn.

"Cứ thế này thì tôi lại phải bắt đầu tìm người đại diện mới."

Dĩ nhiên là sự tức giận của mọi người cũng nhắm vào bộ trưởng tài chính Luckner theo tiến độ phát tiển bị trì hoãn.

Ông ta chắc chắn sẽ bị bệ hạ và tất cả quan chức nội các nói móc lần nữa.

"Ta biết... Mặc dù biết..."

Vùng đất chưa mở mang phân chia cho tôi sẽ trở thành đất của Bá Tước Baumeister. Do đó, nếu như Rodrich thừa kế nhà Nam Tước danh dự, cậu ta không thể tiếp tục làm cận thần của tôi nữa.

"Thì ra là như vậy, chuyện này sẽ mang đến rất nhiều vấn đề!"

Kể từ ngày hôm qua, quan chức nội các chính, Hồng Y Hohenheim và Bệ Hạ đã nói với ta chuyện này! Tên chết tiệt đó! Ngay cả khi đã chết vẫn gây rắc rối cho ta!"

Bộ trưởng tài chính Luckner hiếm khi kích động mở miệng nói xấu không giống quý tộc như vậy.

"Vậy ngài định làm thế nào?"

"Còn làm thế nào nữa, dĩ nhiên là chỉ có thể khiến nhà Nam Tước Luckner đoạn tuyệt lúc ấy. Còn những người khác đi theo thế lực đó, ta cũng chỉ có thể nghĩ cách thu xếp từng người một. Thiệt tình, lại gia tăng thêm loại công việc nhàm chán này cho ta..."

Bởi vì những kiến nghị nhắm vào con cháu đã được lan truyền, chi tiết hình phạt sẽ công bố trước mặt bệ hạ vào ngày mai, vì vậy tôi trở về nhà ở vương đô vào ngày hôm đó và chuẩn bị vào vương thành vào ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, tôi vào thành cùng với sứ giả được vương thành phái đến, nhưng cuối cùng lại không đi vào sảnh yết kiến, mà đi vào một căn phòng thường dùng để họp.

"Trước tiên là phải tuyên bố hình phạt của tội phạm đó. Cho nên sảnh yết kiến mới được dùng sau."

"Vậy thì, hayxnhanh chóng tuyên bố nội dung hình phạt đi..."

Bệ hạ ở trong phòng thúc giục, bộ trưởng tài chính Luckner lập tức nói nội dung hình phạt.

Đầu tiên là Nam Tước Luckner, là đồng phạm trong vụ ám sát bất thành, cho gia tộc của hắn sẽ bị giải tán và tài sản cũng bị tịch thu toàn bộ. Dù sao bây giờ cũng không còn thân nhân để than phiền, có lẽ những thông gia thèm muốn tước vị và quan chức sẽ an phận sau khi thấy hình phạt này nếu như mọi chuyện suôn sẻ.

"Tìm được bằng chứng rồi sao"

"Hình như Công Tước Bleichroder có bằng chứng để đảm bảo chắn chắn và trước đó đã bày ra 'thiên la địa võng'."

Mạo hiểm giả tự do đưa ma pháp cụ cho Kurt, hiện giờ đang đi đường núi đến Breitburg và hình như bộ trưởng tài chính Luckner cũng nhận ra có người muốn bắt hắn.

"Trong các cận thần của Nam Tước Luckner, có vài người hiện nay không rõ tung tích. Có lẽ là được phái đi xử lý mạo hiểm giả đó. Chỉ cần có thể bắt được bất kỳ tên nào trong số chúng là có thể dùng làm bằng chứng chắc chắn."

Nếu như Nam Tước Luckner còn sống, những hình phạt này phải tiến hành thận trọng hơn, nhưng đáng tiếc là hắn đã không còn trên cõi đời này.

Nếu đã là như vậy, tốt hơn hết là xử lý xong mọi chuyện càng sớm càng tốt.

"Những quý tộc khác là thu hồi chức vụ."

Hình như mười hai quý tộc kia là chuyên gia và hiểu rõ chức vụ của mình.

Mặc dù người đứng đầu đột tử và không thể để con cái họ lập tức thừa kế những chức vụ này, nhưng cách xử lý này là hợp lý nhất.

"Hãy để những nhân tài ưu tú phía dưới phát huy và để những người học việc trao dồi kinh nghiệm."

Những người học viên có thể trúng tuyển thông qua phương thức này, thường là người thừa kế gia tộc thông qua cha mẹ mình.

Sau đó, phần lớn bọn họ có thể thăng chức lên vị trí tương đương với của cha mẹ mình.

Nhà quý tộc danh dự có chức quan, thì con cái thường không ngừng lặp lại phương thức thăng tiến này, nhưng có rất nhiều trường hợp người đứng đầu đột tử và để lại con cái còn quá nhỏ. Lúc này, bọn trẻ rất khó nhận chức và tiến vào cơ quan chính phủ.

Vì vậy, có thể nói lần này mở ra 12 cơ hội đối với những quý tộc không có chức vụ kia.

Dĩ nhiên là họ âm thầm tiến hành trận chiến tranh giành kịch liệt, nhưng đây không phải là chuyện mà tôi có thể biết được.

"Có con cái vẫn dễ dàng xử lý. Bởi vì có người có thể thừa kế tước vị. Vấn đề ở đây là..."

Có một nhà Tòng Nam Tước với ba nhà tước Hiệp Sĩ không còn con nối dõi và toàn bộ thân thích lẫn thông qua của họ hiện giờ đều không mời mà đến.

"Phần này chỉ có thể xử lý theo luật pháp quý tộc. Tuy nhiên..."

"Chi tiết sẽ được thảo luận sau khi đến sảnh yết kiến."

Việc xử phạt, khen thưởng đều được tổ chức ở sảnh yết kiến. Đây dường như là thông lệ của vương quốc Helmut.

Tôi đến sảnh yết kiến theo mệnh lệnh của bệ hạ và cũng phát hiện vài nhân vật không ngờ tới ở đó.

"Helmut-niisan? Erich-niisan?"

"Well à... Anh đã nghe nói đến chuyện của Kurt-niisan..."

"Không ngờ tới mọi chuyện lại kết thúc theo cách này..."

Tôi đoán được đại khái tại sao các anh trai bị gọi đến đây.

Nói đúng hơn, chỉ có thể là vì sự cố của Kurt.

Kết cúc bị thảm của Kurt và vụ đại thảm sát do sự cố chấp khác thường của anh ấy gây ra không ít chấn động.

Tuy nhiên, dựa theo lời của những thần quan chịu trách nhiệm Thanh Tẩy khối oán niệm kia, thì trên thực tế Undead giết ngược lại đó chẳng có bất kỳ đặc điểm cơ thể nào của Kurt. 

Đằng trước thi thể Nam Tước Luckner bị Zombie ăn gần như chỉ còn lại mỗi xương, chỉ có khuôn mặt to bằng khói đen với đường kính 3 mét khiến đôi mắt lấp lánh ánh sáng đỏ và phát ra tiếng cười quái dị.

Sau đó, Undead đấy chẳng có chút chống cự nào và để cho các thần quan Thanh Tẩy.

Mặc dù nó giết tôi bất thành, nhưng sau khi giết Nam Tước Luckner hại mình thành bộ dạng như vậy, Kurt đã thỏa mãn rồi sao?

Bởi vì tôi không phải là Kurt, cho nên tôi không thể hiểu được chủ ý của anh ấy.

"Nam Tước Luckner xác nhận ma pháp cụ bị nguyền rủa một cách bất cẩn, giao thẳng cho Kurt-niisan và cuối cùng là mất mạng do phản lực của ma pháp cụ. Đây là đánh giá của phía chính phủ."

Dựa theo lời giải thích mà đám Erich-niisan từ phía vương quốc, vụ ám sát tôi bất thành là do Kurt bày ra và vụ tàn sát Nam Tước Luckner sau đó là kết quả của việc bản thân Nam Tước xác nhân tác dụng của ma pháp cụ không cẩn thận mà tùy tiện giao cho người khác.

Thông qua đánh giá của phía chính phủ khiến cho tội lỗi của Nam Tước Luckner trông nhẹ hơn một chút, đây chắc hẳn là kết quả của việc suy xét đến dư luận sau này. Trong mọi trường hợp, ông ta bị coi như là đồng phạm và gia tộc cũng sắp bị đoạn tuyệt vì nó.

"Vậy thì, mời ba người đến đây là có lý do cả."

Tin tức đầu tiên được tuyên bố là tước vị của Helmut-niisan và Erich-niisan được thăng lên làm Tòng Nam Tước.

"Tại sao?"

"Bệ hạ, chúng tôi không lập được bất kỳ chiến công nào cả..."

"Không phải là hoàn toàn không có. Các người đã thật sự hoàn thành nhiệm vụ được giao mỗi ngày."

"Về điểm này, các quý tộc khác cũng thế..."

Bệ hạ cười trả lời câu hỏi của Erich-niisan, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói rằng "Đừng phản bác, cứ chấp nhận là được rồi" . Erich-niisan nhận ra điều này và cũng thẳng thắn đón nhận phần thưởng cho việc thăng tước vị.

"Tiếp theo là Nam Tước Baumeister."

Mặc dù nó bị chậm mất gần 1 tuần sau cái chết của Kurt, nhưng vương quốc cuối cùng cũng phân vùng đất chưa mở mang cho tôi

"Dựa trên tai tiếng của người thừa kế mang đến, trẫm ra lệnh tịch thu một phần đất chưa mở mang trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister. Chi tiết về khu vực bị tịch thu sẽ thông báo sau và phần còn lại của vùng đất chưa mở mang sẽ phân cho Wendelin. Von. Benno. Baumeister thăng lên làm Bá Tước."

"Tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ."

Tôi nhận được tước vị Bá Tước và vùng đất chưa mở mang từ phía bệ hạ. Thế nên sự hỗn loạn liên quan đến quê hương cuối cùng đã được giải quyết.

"Nói một cách đơn giản, đó chính là phí đền bủ!"

Sau khi tôi thăng lên làm Bá Tước, Đạo Sư mời tôi, Helmut-niisan, Erich-niisan đến nhà ngài ấy làm khách và sau đó bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình về buổi lễ ban thưởng ngày hôm nay.

Tuy là nói như vậy, nhưng Đạo Sư và Bệ Hạ là bạn bè rất thân thiết.

Nhận xét của Đạo Sư tương đương với suy nghĩ của Bệ Hạ.

"Để phát triển vùng đất chưa mở mang, phía vương quốc đã giao cho Bá Tước Baumeister nghĩ cách phế truất Kurt. Kết quả là nó không chỉ mang đến màn kịch mất kiểm soát kia, mà thậm chí còn khiến cho những người giữ chức vụ quan trọng trong chính quyền trung ương tham gia vào chuyện này! Đặc biệt là phần thưởng của hai người anh kia, có lẽ là sự lo lắng cho Baumeister! Paul-dono hiện giờ đang điều tra lãnh địa dự kiến và cũng nhanh chóng nhận được tước vị Tòng Nam Tước lẫn lãnh địa thuộc về mình!"

"Chính xác, nó khá khó xử nếu tôi từ chối."

Dựa theo lời giải thích của Đạo Sư, bởi vì phần thưởng của tôi đã được quyết định sẵn từ đầu và nếu như nó đột nhiên tăng lên quá nhiều, thì tôi có thể từ chối. Nhưng nếu như để cho các anh trai thăng tước vị, tôi không có gì để nói cả, cho nên phía chính phủ mới đột nhiên gọi họ đến thăng tước vị.

"Chậc... Nếu như đột nhiên thăng tước vị, ánh mắt xung quanh sẽ trở nên rất khó chịu."

"Helmut-niisan thường canh giữ nguồn nước, cho nên nó không tệ chút nào. Nhưng chức vụ của anh là..."

Đột nhiên được triệu tập và sau đó đột nhiên được thăng tước vị.

Trong trường hợp này, ánh mắt xung quanh kiểu gì cũng khiến cho hai người cảm thấy rất khó chịu.

"Hơn nữa, rõ ràng là người thừa kế ở quê hương vừa mới gây ra vụ tai tiếng lớn. Lập tức thăng tước vị cũng quá kỳ quái rồi."

"Dù sao chuyện này vốn sẽ mang đến cho các người khoảng thời gian khó chịu, cho nên bệ hạ mới quyết định thăng tước vị cho hai người!"

Đám quý tộc không phải là lũ ngu, bất kể là Nam Tước Luckner là đồng phạm của vụ ám sát bất thành hay chuyện tôi bắt đầu phát triển vùng đất chưa mở mang sau đó. Họ cũng rất rõ ràng ở trong lòng.

Vì vậy dựa theo dự đoán của Đạo Sư, bọn họ hẳn là muốn tiếp cận chúng tôi ngay lập tức.

"Điều đó cũng rất khó chịu... Hơn nữa,  tôi đã thực sự bị hại."

Dường như tin đồn phát triển vùng đất chưa mở mang đã lan truyền trong giới quý tộc ở vương đô.

Erich-niisan ngay lập tức được cấp trên và đồng nghiệp cùng cơ quan nhờ vả và hi vọng có thể để cho con trai họ trở thành cận thần của tôi.

"Thành thật xin lỗi, em lại gây thêm phiền toái cho anh."

"Không sao, bởi vì anh đã giao hết tất cả cho bộ trưởng tài chính Luckner rồi."

Hình như Erich-niisan khéo léo dựa vào "Quyền quyết định loại chuyện như vậy nằm ở trong tay đại nhân vật và tôi vốn không thể làm gì cả..." và thuận lợi lừa gạt qua loa cho xong chuyện.

Kết quả là cộng thêm vụ án diệt môn nhà Nam Tước Luckner trước đó, hiện giờ lại có thêm rất nhiều người chạy đến nhà của bộ trưởng tài chính Luckner.

Tử Tước Mongérard cũng bị liên lụy và tràn vào số lượng lớn người kiến nghị.

Nhưng bởi vì ông ta là chư hầu của bộ trưởng tài chính Luckner, cho nên đây cũng là chuyện không biết làm thế nào.

"Nhà anh cũng thế."

Mặc dù Helmut-niisan thường phụ trách công việc canh giữ nguồn nước trong rừng, nhưng bởi vì trong lương lai không đủ người canh gác, cho nên anh ấy chỉ tuyển một người.

"Rõ ràng là anh chỉ tuyển một người, nhưng kết quả là có hơn 300 người đăng ký."

Chẳng biết tại sao mà phần lớn người đến đăng ký đều là thứ nam của nhà Bá Tước hay con trai thứ ba nhà Hầu Tước.

"Có lẽ bọn họ cho rằng mình cũng có thể được giới thiệu làm cận thần của Well dù không trúng tuyển. Thế nên, bọn họ chỉ muốn thu hút sự chú ý mà thôi."

"Thành thật xin lỗi."

"Bọn anh thường chết dí trong rừng và canh gác. Cho nên bọn họ không quan tâm lắm đến tin đồn trên thế giới. Hơn nữa, anh cũng trở thành Tòng Nam Tước."

Tuy nhiên, dường như Helmut-niisan lại quản lý thêm một khu rừng cùng với sự thăng tiến này.

"Bởi vì đó là khu rừng bên cạnh, cho nên nó không phiền phức như tưởng tượng, nhưng anh vẫn phải thuê người... Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người đến đăng ký đây?"

Bởi vì nhân lực làm công việc canh gác khu rừng là nhà tước Hiệp Sĩ hay nhà Tòng Nam Tước, cho đối tượng đến đăng ký thường là cựu mạo hiểm giả, con của thường dân hay đứa trẻ từ thứ ba trở xuống của nhà tước Hiệp Sĩ. Cho dù con của Bá Tước chạy đến đăng ký, thì điều đó chỉ khiến người ta cảm thấy khốn khổ mà thôi.

"Cho dù thu nhận loại người này, sau này cũng rất khó ra lệnh cho bọn họ."

"Thật sao?"

Nếu như vô tình xuất hiện tranh chấp với người kia và chọc giận phụ thân của đối phương là Bá Tước cũng rất phiền toái.

Cho nên dựa theo thường thức của quý tộc, con cái của quý tộc có địa vị cao như vậy thường không được nhận vào làm.

"Hình như anh cũng được thăng chức."

"Cái đó thật sự đáng để vui mừng."

"Nhưng đó chỉ là thành viên cấp thấp nhất của ủy ban điều hành ngân sách... Rõ ràng là họ muốn anh làm người liên lạc của Well."

Mặc dù phía vương quốc dùng tiến vốn của tôi để phát triển, nhưng họ không phải là không hề có sự trợ giúp.

Hơn nữa, dù sao đây cũng là nhà Bá Tước được xây dựng từ đầu, nó rất có thể trở thành nơi nhậm chức quyền lực cho con em quý tộc không cần thiết.

Dường như phía vương quốc cũng cung cấp tiền trợ cấp ở phương diện thuê mướn và mặt quản lý ngân sách chính là công việc của Erich-niisan.

"Anh còn được thông báo là mình sẽ được thăng tước vị lần nữa sau khi công việc phát triển vùng đất chưa mở mang có tiến triển ở mức độ nhất định."

"Có nghĩa là?"

"Chắc hẳn là để thay thế vị trí của người kia."

Mặc dù nó có thể không bằng trưởng giám sát viên tài chính, nhưng bởi vì lĩnh vực tài chính kế toàn thiếu một Nam Tước danh dự, cho nên chiếc ghế đó sẽ được thay thế bởi Erich-niisan. Làm như vậy có thể bán cho tôi một ân huệ.

"Nhân tiện, Well cũng nhận được phần thưởng bổ sung."

"Hả?"

Kết hợp với chiến công trong quá khứ, đóng góp trong việc khám phá vùng đất chưa mở mang lẫn Khu Rừng Thần Bí, chiến công tạo ra lẫn phát triển lãnh địa mới, thì tôi nhận được phần thưởng bổ sung.

Đầu tiền là toàn bộ tài sản của nhà Nam Tước Luckner bị giải tán.

Mặc dù nó bao gồm cả ngôi nhà xảy ra thảm kịch kia, nhưng ngôi nhà dường như đã bị bán cho một người trung gian bất động sản để đổi lấy tiền mặt sau khi tôi nói không cần.

Người trung gian bất động sản đó chắc chắn là Rinnenheim-san.

Các thần quan chạy đến hiện trường từ giáo hội để Thanh Tẩy oán niệm còn sót lại và lúc ấy cũng Thanh Tẩy cả dinh thự của cựu Nam Tước Luckner luôn.

Nhưng thảm án đó vừa mới xảy ra và trong thời gian ngắn không có ai dám sử dụng căn nhà đó, cho nên tạm thời cũng chỉ có thể để cho nó đóng bụi mà thôi.

Cái này chắc chắn là cơ hội tốt để kiếm tiền đối với Rinnenheim-san.

"Ta nghe bộ trưởng tài chính Luckner nói rằng nhà kho ở đó dường như cất giấu không ít tài sản."

"Ta nhớ tổng giá trị khoảng 50 triệu xu."

Gần một nửa là tiền vàng và còn lại là tác phẩm nghệ thuật lẫn ma pháp cụ.

"Cho dù hắn đã có chức vụ ở trong chính quyền trung ương, nhưng cái này vẫn quá nhiều đối với Nam Tước danh dự."

"Dù sao hắn là người đàn ông như vậy mà! Đánh giá từ việc sở hữu rất nhiều tác phẩm nghệ thuật và ma pháp cụ, hắn chắc hẳn đã cho chợ đen không ít lợi ích."

Cho dù quy mô không lớn, nhưng Nam Tước Luckner vẫn phải đối đầu với anh trai là bộ trưởng tài chính kiêm Hầu Tước trong tình huống phải một mình duy trì phe cánh.

Chắc hẳn là phải tốn không ít tiền để nuôi đứa em trai như vậy.

"Số tiền đó có thể sử dụng vào việc phát triển, cho nên nó không quan trọng."

Bất kể ai nhận được nó bằng thủ đoạn nào, tiền chính là tiền. Chỉ cần sử dụng nó làm tiền vốn phát triển, thì nó sẽ không mang đến bất kỳ vấn đề nào cả, nhưng tôi buộc phải nhận lấy một thứ phiền phức khác.

"Cậu còn giành được vài tước vị trống nhỉ?"

"Mặc dù nó rất hiếm, nhưng không phải là không có tiền lệ!"

Trong số những quý tộc không may bỏ mạng vì liên quan đến Nam Tước Luckner, có một nhà Tòng Nam Tước và nhà tước Hiệp Sĩ không có con cháu trực hệ. Tôi có quyền tự do trao những tước vị trống này cho người khác.

"Trước kia vương quốc cũng từng mở ra tiền lệ như vậy vì chiếu cố đến tình trạng của quý tộc có lãnh địa rộng lớn!"

Đại quý tộc nhận được quyền lợi này có thể chia nhỏ lãnh địa của mình và để cho thứ nam trở xuống trở thành Tòng Nam Tước hay tước Hiệp Sĩ.

"Ngoài ra là để tránh phát sinh hỗn loạn vì vấn đề thừa kế! Trên thực tế..."

Ở phương diện nào đó, vương quốc làm như vậy cũng là để làm suy yếu thực lực của đại quý tộc.

Có vẻ như lãnh địa của đại quý tộc sẽ bị chia cắt càng ngày càng nhỏ hơn khi con cháu trở nên đông hơn.

"Nhưng Bá Tước Baumeister cần quyền lợi này chứ?"

"Rất cần."

Thực ra thì ban đầu tôi lên kế hoạch để cho chị dâu cả Amalie và các cháu sống ở vương đô, nhưng bởi vì sự kiện thảm sát kia mang đến ấn tượng thực sự quá mãnh liệt cho mọi người, cho nên kế hoạch này không thể thực hiện được.

Hiện giờ chỉ có thể tạm thời để cho bọn họ sống ở trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister và cho đến khi ảnh hưởng của sự kiện lắng xuống sẽ để cho bọn họ đến vương đô học tập.

"Bọn trẻ của Kurt-niisan à..."

"Đúng vậy. Đợi đến khi bọn trẻ trưởng thành, em sẽ phân tước vị với lãnh địa cho bọn họ và coi như là gia tộc chi nhánh."

Mặc dù tôi có vài ý kiến với Kurt và anh ấy thực sự muốn giết tôi trên thực tế, nhưng tôi không hề hận chị dâu cả Amalie và các cháu. Trong tương lai, bọn họ có thể coi tôi như là kẻ thù của phụ thân, nhưng cái này cũng là chuyện đành chịu.

"Nhờ đó, cuối cùng cũng có thể bắt đầu phát triển vùng đất chưa mở mang và bệ hạ cũng có thể trút được tảng đá lớn trong lòng! Vậy thì, nếu như những gì nên nói cũng nói xong rồi, chúng ta hãy đi ăn trưa thôi!"

Sau bữa trưa ở nhà Tử Tước Armstrong, Helmut-niisan trở về canh gác khu rừng trong khi Erich-niisan trở về cơ quan.

Tôi dự định trở về lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister với Đạo Sư bằng "Dịch Chuyển Tức Thời", nhưng...

"Đạo Sư, bụng tôi sắp hết chịu nổi rồi."

"Thanh niên cần phải ăn nhiều hơn một chút!"

"Sức chứa của dạ dày đã cố định từ lâu rồi!"

"Cậu nói gì vậy! Cho dù tạm thời ăn no, nhưng chỉ cần nghĩ ngơi một lúc là có thể tiếp tục ăn!"

"Ngài là quán quân vua thi ăn ở đâu vậy!"

Cân nhắc đến ánh mắt của bên ngoài, Đạo Sư không bưng món gà chiên ra, nhưng ngài ấy vẫn chuẩn bị set ăn với khẩu phần vô cùng khoa trương. Hơn nữa, dựa theo lễ nghi trên bàn ăn của nhà Đạo Sư thì dương như nhất định phải mời vị khách một set ăn tương tự mới được.

Mặc dù thức ăn rất ngon, nhưng tạm thời miễn bàn Helmut-niisan thường hoạt động cơ thể thông qua công việc canh gác khu rừng, nhưng đây vẫn là một thử thách nghiêm khắc nhất đối với Erich-niisan thường ngồi bàn làm việc và ăn rất ít.

Hơn nữa, Đạo Sư có 4 vợ và 18 đứa con.

Mặc dù quý tộc thường không gây ra ồn ào trong bữa ăn, nhưng họ vẫn làm phiền tôi khi hỏi sản vật hay yêu cầu tôi kể một chuyện gì đó thú vị cho họ nghe trước bữa ăn.

Đây là lần đầu tiên Helmut-niisan với Erich-niisan đến nhà Đạo Sư và dường như cả hai cũng á khẩu không trả lời được sau khi thấy cảnh tượng kia.

"Nhà chúng tôi vốn không thể sánh bằng..."

"Mặc dù tôi có nghe qua tin đồn..."

Nhưng quần áo của bọn trẻ nhà Đạo Sư đều rất tốt và tất cả mọi người đều được tiếp nhận sự giáo dục ở mức cao nhất.

Đám trẻ đã trưởng thành hiện không có ở nhà, con cả là người thừa kế kiêm quân nhân, những đứa khác thì trở thành mạo hiểm giả hoặc bắt đầu công việc kinh doanh mới.

"Ế! Có cả người làm công việc kinh doanh sao!"

Mặc dù Helmut-niisan cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng cái này dường như là phương châm giáo dục của nhà này.

Trong tương lai, chỉ có trưởng nam là người thừa kế sẽ kế thừa tước vị và những người khác phải tự tìm cách sinh tồn.

Ngược lại, tất cả mọi người đều tiếp nhận nền giáo dục như nhau và còn có thể phân chia tài sản. Đây dường như là một chuyện vô cùng hiếm đối với nhà quý tộc.

"Còn có thể phân chia tài sản nữa!"

"Bởi vì hoàn cảnh của Đạo Sư hơi đặc biệt."

Lúc vẫn còn làm mạo hiểm giả, tích lũy của Đạo Sư không thua kém tài sản của sư phụ. Ngoài ra, còn có tiền lương thường niên của nhà Tử Tước danh dự, tiền lương của thủ lĩnh ma đạo sư cung điện, tiền lương thường niên của huân chương Song Long, phần thưởng nhận được lúc thảo phạt Grade Grande và tiền trợ cấp của vài chức vụ danh dự. Hơn nữa, hiện giờ ngài ấy vẫn đi săn ngay khi có thời gian rảnh rỗi.

Hình như gần đây ngài ấy rất thích đến 'dãy núi Kuenlun' cách vương đô không xa và là địa bản sinh sống của Wyvern giống dãy núi lớn Riku.

Ngài ấy đến đó mỗi tháng và quay về với 2,3 con Wyvern.

Wyvern được coi là mối đe dọa đối với người bình thường, nhưng nó chỉ là một phương tiện kiếm tiền hiệu quả đối với Đạo Sư mà thôi.

"Ế? Chẳng phải Đạo Sư đã về hưu rồi sao?"

"Thực ra thì tuyên bố về hưu của mạo hiểm giả chẳng có ý nghĩa gì cả..."

Tuyên bố về hưu của mạo hiểm giả thực sự chỉ là một cái cớ để từ chối ủy thác ép buộc từ Công Hội hay vương quốc cho qua chuyện sau khi thực lực bắt đầu suy giảm ở độ tuổi nhất định. 

Cho dù thỉnh thoảng làm công việc đi săn, nhưng không bị ai hỏi tội.

Nói đúng hơn, bởi vì nguyên liệu từ ma vật luôn cung không đủ cầu, cho nên Công Hội vẫn hi vọng bọn họ có thể làm việc chăm chỉ hơn.

"Mạo hiểm giả đi săn Wyvern mỗi khi có thời gian rảnh. Có lẽ chỉ có mỗi Đạo Sư mà thôi."

"Không sai, cho dù có thời gian thì chúng tôi cũng không làm được."

Bởi vì nguồn thu nhập này, mà nhà Đạo Sư được xem như là giàu có mang tính áp đảo trong các Tử Tước danh dự.

Đến ngay cả Hồng Y Hohenheim kia cũng từng nói "Bởi vì ta là quan chức của Giáo Hội, cho nên nhà ta khá giàu so với những nhà Tử Tước danh dự khác, nhưng so với nhà Đạo Sư thì vẫn vô nghĩa".

"Nhà Tử Tước Armstrong được thành lập bởi vì tài năng ma pháp của ta! Vì vậy nó sẽ đổi lại thành nhà Tử Tước danh dự bình thường sau khi ta qua đời!"

Vì vậy ngài ấy vừa muốn phân chia tài sản cho tất cả con cái vừa khiến cho nhà nảy đổi lại thành nhà Tử Tước danh dự bình thường.

Cho dù là như vậy, nhà họ vẫn giàu có hơn rất nhiều so với những nhà Tử Tước danh dự khác vào thời điểm đó. Điều này chứng tỏ Đạo Sư kiếm được rất nhiều tiền.

"Thật không may, ta lại không có con gái..."

Hình như nhà Armstrong vốn là kiểu có xu hướng dễ sinh con trai.

Những đứa trẻ của Đạo Sư toàn là con trai.

"Nếu như ta có con gái, là có thể để cho nó kết hôn với Bá Tước Baumeister rồi. Thật sự khiến người ta lấy làm tiệc!"

"Thế à...  (Được cứu rồi... ) "

Theo quan điểm của tôi, có thể tránh gọi Đạo Sư là bố vợ thực sự đã giúp tôi rất nhiều.

Bởi vì tôi cho rằng con gái của ngài ấy sẽ giống cha cổ... Tôi nghĩ đến đấy là đủ rồi.

"Nhưng sắp tới Bá Tước Baumeister sẽ rất vất vả!"

"Không, bởi vì tôi sẽ ném tất cả mọi chuyện cho Rodrich thay mặt tôi."

Về việc phát triển vùng đất chưa mở mang, tôi dự định tiếp tục duy trì thái độ 'ném bóng' cho người khác sau khi chi tiền.

Vì vậy, suy nghĩ đến chuyện cuối cùng cũng có thể trở về làm mạo hiểm giả khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận