• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 06: Toàn bộ câu chuyện về vụ ám sát Nam Tước Baumeister bất thành

0 Bình luận - Độ dài: 8,685 từ - Cập nhật:

Chương 06: Toàn bộ câu chuyện về vụ ám sát Nam Tước Baumeister bất thành 

"Thế à... Kurt, nó..."

Mặc dù Kurt dưới sự xúi giục của Nam Tước Luckner có ý đồ sử dụng ma pháp cụ tên là "Sáo Oán Hận" sát hại chúng tôi, nhưng âm mưu này vẫn thất bại vào phút cuối.

Nghe nói hiệu ứng ban đầu của "Sáo Oán Hận" cũng không thể tạo ra người khổng lồ Undead được tạo thành từ rất nhiều oán niệm. Bởi vì loài người chỉ cần chạm vào khói đen nồng độ cao là chết ngay, cho nên Undead được tạo ra có kích thước gấp đôi con người. Hơn nữa, sức mạnh của nó lập tức suy yếu sau khi sát hại mục tiêu.

Bất kể nồng độ của thứ oán niệm này cao đến mức nào đi chăng nữa, nó vẫn không thể duy trì trạng thái thực thể hóa trong thời gian dài.

Bởi vì điều đó giống như những gì Đạo Sư nói vậy, nó là thứ "sẽ bốc hơi theo thời gian giống như nước vậy".

Điều này chứng tỏ oán niệm của Kurt rất sâu và bất kể tiêu hao bao nhiêu đi chăng nữa, thì hắn vẫn điên cuồng thu thập oán niệm trong vùng đất chưa mở mang và tấn công chúng tôi.

"Sự cố chấp đó nên hữu dụng ở những nơi khác!"

Chúng tôi đều đồng ý với cảm tưởng của Đạo Sư sau khi trận chiến kết thúc.

"Mặc dù ta đương nhiên phải mời Nam Tước Baumeister đồng hành cùng, nhưng dù sao đây cũng là vụ ám sát ma pháp sư đáng giá kiêm Nam Tước danh dự của vương quốc bất thành! Cho nên ta vẫn phải nói rõ với phụ thân nhóc trước."

Cho dù bình thường trông như thế, nhưng Đạo Sư thực sự là thủ lĩnh ma đạo sư cung điện.

Bởi vì tôi không biết nên báo cáo như thế nào với phụ thân, cho nên ngài ấy giúp đỡ tôi.

Hơn nữa, trong số các nạn nhân bị Kurt nhắm vào thì Đạo Sư là người có tước vị cao nhất, cho nên ngài ấy đến báo cáo cũng là chuyện khá hợp tình hợp lý.

"Phải làm phiền lãnh chúa-sama nhà chúng ta liên lạc với vương đô mới được."

Tiếp theo, Burkhart-san cũng đề nghị rằng ngài ấy phải dùng ma pháp truyền tin thông qua Công Tước Bleichroder để liên lạc với vương đô.

Mặc dù quy mô không lớn, nhưng tàn dư của oán niệm vẫn chạy trốn đến vương đô, cho nên chuyện này không thể âm thầm xử lý được.

Tốt hơn là liên hệ với những người có quyền lực trong chính quyền trung ương càng sớm càng tốt.

Tôi cũng lập tức đồng ý với ý kiến của Đạo Sư và Burkhart-san.

"Ế... Cũng phải báo cho bộ trưởng tài chính Luckner biết nữa sao?"

"Quên đi."

Mặc dù tôi cảm thấy không thể, nhưng nếu như mối quan hệ anh em chỉ giả vờ không tốt và trên thực tế là âm thầm liên lạc với nhau ở phía sau. Thông báo chuyện này cho bộ trưởng tài chính Luckner thì điều này tương đương với việc khiến cho vụ này bị chôn vùi trong bóng tối.

Nếu như người xúi giục Kurt là Nam Tước Luckner, tốt hơn hết là nên thận trọng một chút vào lúc này.

"Làm phiền lãnh chúa-sama nhà ta lấy danh nghĩa của tiểu thư Elise thông báo cho Hồng Y Hohenheim và lấy danh nghĩa của Đạo Sư thông báo cho Bệ Hạ với bộ trưởng quốc phòng Edgar là được rồi."

Trước đó Burkhart-san mượn Công Tước Bleichroder ma pháp cụ dùng để truyền tin.

Thế nên, tôi cuối cùng cũng không cần phải dùng "Dịch Chuyển Tức Thời" đưa ngài ấy đến Breitburg khi ma lực gần như cạn kiệt. Ngay cả tôi, tôi cũng dùng hết ma lực trong ngày hôm nay rồi.

"Hơn nữa, dù sao người đó cũng là quan chức của phe tài chính kế toán."

"Không sai, nếu như ta hay bộ trưởng quốc phòng Edgar có thứ em trai đó..."

"Chắc chắn sẽ loại bỏ hắn sao?"

"Mặc dù có thể làm giả thành chết vì bệnh hay đột tử, nhưng hắn đã sớm không còn trên thế giới này."

Đạo Sư vừa trả lời tôi vừa dùng ngón tay vạch một cái trước cổ mình.

Quả nhiên Đạo Sư cũng thân từ nhà quý tộc có danh tiêng mà. Bởi vì điều đó chứng tỏ rằng miễn là cần thiết, ngài ấy cũng không ngại lựa chọn thủ đoạn ám sát.

"Thật đáng sợ!"

"Nếu như chỉ là quý tộc hơi ác độc, thì không cần thiết phải làm đến mức đó! Nhưng nếu như người đàn ông kia là loại không ngại khiến cho người ta thua thiệt 30 xu để kiếm được 10 xu."

Kurt che giấu oán niệm sâu thẳm trong lòng khiến cho người ta không thể nhìn thấu và nhận được "Sáo Oán Hận" mà Luckner em kiếm được ở chợ đen.

Đối với Đạo Sư và Burkhart-san suýt chút nữa bỏ mạng bởi vì hai thứ này tập trung lại, trong lòng họ chẳng muốn thông báo cho bộ trưởng tài chính Luckner một chút nào

"Hãy liên lạc với anh của ta đi! Bởi vì mối quan hệ giữa anh ta và bộ trưởng quốc phòng Edgar cũng rất tốt."

Vẻ bề ngoài của hai người kia cũng đủ nghiêm nghị đến mức khiến cho lưu manh phải bỏ chạy vì khiếp sợ. Hơn nữa, bọn họ cũng chịu sự quản lý phe quân đội, nếu như hai người họ rất giống nhau ở nhiều phương diện, thì chắc chắn rất hợp nhau. Đây chính là cái gọi là 'vật họp theo loài'.

"Nói tóm lại, phải báo cáo cho Ngài Baumeister trước!"

Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi dùng số ma lực còn lại bay trở về nhà Baumeister trước và sau đó lập tức gặp phụ thân.

Phía này có 5 người là tôi, Burkhart-san, Đạo Sư, Paul-niisan và Elise. Hermann-niisan tham gia cùng với phụ thân và Klaus trong cuộc gặp này với thân phận thuộc phe phụ thân.

Lý do tại sao chỉ có ngần này người, chủ yếu là cân nhắc đến tính chất của sự kiện và trước đó nhờ đám Erw phụ trách cảnh giới tình hình xung quanh.

Mặc dù cái này không có khả năng, nhưng thông tin bị rõ rỉ sẽ rất tệ nếu như bị người khác nghe lén.

Trong cuộc gặp lần này, đầu tiên là Đạo Sư báo cáo chuyện bị Kurt và năm thuộc hạ của ảnh tấn công lúc đi thị sát vùng đất chưa mở mang và cũng đánh bại đối phương. Nói tóm lại, Đạo Sư mất 30 phút để nói rõ chuyện 6 người nhóm Kurt đã không còn trên cõi đời này, tính chất của ma pháp cụ dùng để ám sát và Kurt kiếm được ma pháp cụ đó từ đâu.

Phụ thân không nói một lời nào và chỉ lắng nghe lời giải thích với vẻ mặt trầm ngâm.

"Đồ ngốc đó..."

Mặc dù chúng tôi không thể biết được ảnh có ý định gì sau khi giết chúng tôi bởi vì Kurt đã chết. nhưng anh ta chắc chắn đã đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất.

Theo quan điểm của phụ thân, Suy cho cùng, Kurt hiện tại vẫn là người thừa kế chính thức của người.

"Có cách nào để làm lắng xuống chuyện này mà chỉ sử dụng cái đầu của một ông già về hưu như ta hay không?"

"Có lẽ phía vương quốc không có ý định làm đến mức đó!"

Phụ thân hỏi Đạo Sư có tước vị lẫn địa vị cao nhất ở đây về việc mình sẽ bị xử lý như thế nào.

Bởi vì thông thường, ngoài tước vị lẫn lãnh địa bị tịch thu ra thì người thậm chí có thể bị trừng phạt và bị tuyên án tử hình.

Nhưng dựa theo luật pháp của vương quốc, hình như thân nhân của người phạm tội không cần phải chịu trách nhiệm liên đới cùng.

Cho nên không cần phải lo lắng phụ thân sẽ bị trừng phạt bởi vì tội ác của Kurt, nhưng dẫu sao cái này không phải là chuyện đùa và người có thể bị phía vương quốc hoài nghi là đồng phạm. Theo quan điểm của phụ thân, người cũng hi vọng rằng mình chỉ cần dâng cái đầu của mình lên là có thể giải quyết chuyện này trong trường hợp xấu nhất.

"Ngoại trừ thủ phạm Kurt ra, 5 thuộc hạ của hắn cũng là đồng phạm. Nhưng chỉ có 6 người này trong số các tội nhân của lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister!"

Có vẻ như trước đó bệ hạ đã truyền đạt cho Đạo Sư nên xử lý như thế nào khi phát sinh loại chuyện này.

Ngài ấy không chút do dự trả lời câu hỏi của phụ thân.

Hơn nữa, chuyện mất kiểm soát và trừng phạt của Kurt đã được quyết định xong từ lâu rồi...

Trước tiên khiến cho Kurt mất kiểm soát rồi lấy danh nghĩa này trừng phạt hắn. Đây chính là hạng mục công việc bí mật mà các nhân vật lớn ở chính quyền trung ương đã quyết định xong từ lâu.

Cho dù sự mất kiểm soát của Kurt nghiêm trọng hơn so với dự tính, nhưng trừng phạt những người khác cũng không có ý nghĩa gì cả.

Hơn nữa, mọi người đều có chút cảm giác tội lỗi.

Cho nên mọi thứ sẽ giống như những gì đã thảo luận trước đó, đầu tiên là khiến cho phụ thân về hưu và sau đó lại khiến cho Hermann-niisan thừa kế tước vị lẫn lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister.

Về phần lớn vùng đất chưa mở mang trên lãnh địa này, họ có thể phân đất phong hầu cho tôi thông qua mệnh lệnh bắt buộc từ vương quốc. Lý do bên ngoài là vì người thừa kế mắc phải tội như vậy, cho nên phần lớn lãnh thổ bị tịch thu và đồng thời khiến cho mọi người xung quanh biết được sự thay thế của gia tộc chi nhánh với gia tộc gốc Baumeister dựa trên hình phạt chính thức.

"Thế à... Đồ ngốc đó cho rằng đối tượng đến từ hoàng gia đi chăng nữa, quý tộc địa phương phải chống lại và đến phút cuối nó vẫn không thể gạt bỏ sự tự ái kỳ lạ kia sang một bên..."

Mặc dù loại suy nghĩ này rất nguy hiểm, nhưng đạo lý này vẫn vẫn thích hợp để dùng ở lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister cho đến khi tôi rời khỏi nơi này.

Nhà Công Tước Bleichroder cũng có cảm giác tội lỗi đối với lãnh địa này bởi vì hành vi ngu ngốc của người đứng đầu tiền nhiệm. Hơn nữa, nếu như vùng đất xa xôi này phát sinh hỗn loạn, thì chi phí để trấn áp và duy trì hiện trạng chắc chắn rất cao, vì vậy mọi người cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ dù quý tộc nơi này hơi kiêu ngạo.

Nhưng sau khi tôi hồi hương, tình hình hoàn toàn thay đổi và Kurt không phát hiện ra điều này mới tự chịu diệt vọng bởi vì biểu hiện vẫn giống như trước kia.

Mặc dù sự giáo dục của phụ thân cũng chịu trách nhiệm một phần, nhưng Kurt đã hơn 20 tuổi lúc tôi được sinh ra.

Có lẽ việc yêu cầu cha mẹ thuyết giáo với đứa trẻ đã thường thành sẽ khiến cho người ta cảm thấy hơi kỳ quái.

"Vương quốc sẽ để lại một ít có thể khai thác của phần lãnh địa còn lại cho gia tộc gốc và những nơi khác phát triển lần lượt theo kế hoạch trong tương lai nhờ sự trợ giúp của Nam Tước Baumeister! Nó cũng giống như đặc khu phát triển vậy. Còn về phần thăng tước vị, nó sẽ không thể tiến hành ngay lập tức bởi vì bị sự kiện này ảnh hưởng! Mặc dù dựa theo kế hoạch thì đó là chuyện của 10 năm về sau, nhưng Hermann-dono sẽ trở thành Tòng Nam Tước và thế hệ sau thừa kế ngài áy sẽ trở thành Nam Tước. Bệ hạ cho rằng sắp xếp như vậy rất ổn thỏa!"

Tiếp theo là cũng phải đem một phần vùng đất chưa mở mang để phân đất phong hầu cho Paul-niisan theo kế hoạch.

Dựa theo kế hoạch, khu vực này được phát triển để làm lãnh địa của Tòng Nam Tước ngay từ đầu.

Lý do phong tước cho Paul-niisan hình như là vì anh ấy có đóng góp cực lớn trong việc ngăn cản kế hoạch ám sát của Kurt.

"Mặc dù tôi chỉ trốn ở phía sau 『 Bức Tường Ma Pháp 』 của Burkhart-sama suốt mà thôi."

"Trong tình huống đó, không chết đã là một đại công rồi! Lãnh địa Tòng Nam Tước của Paul-dono phải phát triển từ đầu và nó sẽ rất vất vả khổ cực ở mọi phương diện!"

"Cho dù là như vậy, cậu vẫn có thể giữ lại lãnh địa mới và gia tộc mình. Đây chính là cái gọi là nỗi khổ của sáng nghiệp."

Cuối cùng, phần lớn vùng đất chưa mở mang cũng phân đất phong hầu cho tôi.

Nhưng bởi vì đó là nơi hoàn toàn chưa từng được mở mang và dân số là 0, vì vậy công việc phát triển sẽ khá khó khăn.

May mắn thay, những gì tôi có là tiền vốn. Tôi giao vốn cho Rodrich được tôi bổ nhiệm làm người đại diện quản lý, phần còn lại giao cho Công Tước Bleichroder với bộ trưởng tài chính Luckner xử lý và tất cả công việc đều ủy thác cho người khác.

Trước khi nghỉ hưu công việc mạo hiểm giả, tôi tiếp nhận từng chút một sự giáo dục cần thiết cho lãnh chúa. Theo dự kiến, tôi phải chờ đến độ tuổi 30, mới có thể trở lại mở mang lãnh địa đã có tiến triển nhất định.

"Còn về Nam Tước Baumeister, bên đó dự định thăng lên làm Bá Tước!"

"Thăng liền hai bậc sao?

"Bởi vì Nam Tước Baumeister đã tích lũy không ít chiến công, cho nên cái này không thành vấn đề!"

Hình như việc Thanh Tẩy nhà 'khuyết điểm nhỏ nhặt' ở vương đô, giảm bớt một nhà Công Tước không cần thiết thông qua quyết đấu và khai quật những vật phẩm quý giá trong di tích dưới lòng đất nhận được đánh giá rất cao. Nói đúng hơn, cho đến bây giờ vẫn chưa được thăng tước vị mới là chuyện kỳ quái.

"Cũng có thể nói là chờ đợi cơ hội này suốt!"

Cuộc nói chuyện với phụ thân kết thúc tại đây.

Mặc dù cảm giác dường như quá đơn giản, nhưng phụ thân chẳng muốn nghe tiếp những hành động điên rồ của Kurt nữa.

Còn về phía tôi, bởi vì bản thân có chút cảm giác tội lỗi, cho nên tôi cũng không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này.

Nhưng tôi chỉ có một việc cần phải xác nhận.

"Klaus, lúc này ông có hài lòng không?"

Ông ta muốn báo thù cho đứa con trai và hôn phu của đứa con gái đã chết sao?

Hay ông ta chỉ cảm thấy sẽ rất nguy hiểm nếu để cho Kurt đảm nhiệm vị trí thúc đẩy Kurt mất kiểm soát.

Chung quy, nó chỉ mang đến chút ảnh hưởng.

Hơn nữa, địa vị của Kurt cao hơn Klaus.

Cho dù trưởng làng trong lãnh địa nhà mình nói gì với người đứng đầu kế tiếp, thì trong mắt người ngoài cũng chỉ cảm thấy đó là đề nghị hay lời khuyên chân thành.

Tiếp nhận nó hay không hoàn toàn dựa vào phán đoán của Kurt, cho nên Klaus không thể bị buộc tội vì điều này. Trên thực tế, không có bằng chứng nào có thể dùng để trừng phạt ông ta.

"Cái này hả... Tôi cảm thấy nó hơi khác so với sự hài lòng."

Mặc dù tôi vốn không mong đợi việc có thể nhận được bất kỳ câu trả lời chắc chắn nào, nhưng bất ngờ là Klaus đã trả lời câu hỏi của tôi một cách bình thường.

Ngoại trừ cái này ra, điều này cũng chứng tỏ ông ta thừa nhận rằng mình là một trong những nguyên nhân khiến cho Kurt mất kiểm soát.

"Nhưng để tránh hiểu lầm, có mấy lời tôi phải nói trước. Tôi chỉ cảm thấy Kurt-sama không thích hợp làm người đứng đầu kế tiếp, cho nên tôi mới muốn những đứa trẻ khác của Artur-sama thừa kế và mọi thứ chỉ như vậy mà thôi."

Nếu như tiếp tục tiếp xúc với thế giới bên ngoài thông qua thương đội và kiểu vùng nông thôn khép kín với dân số khoảng 800 người như hiện nay, nó vẫn ổn dù giao cho Kurt cai quản.

Nhưng thực tế là nơi này đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài và cũng bắt đầu phát triển vùng đất chưa mở mang.

Mặc dù bây giờ chỉ có mỗi mình tôi phát triển vùng đất chưa mở mang, nhưng tôi vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra được đằng sau có sự tham gia của vương quốc.

Nếu như bắt đầu giao lưu và mua bán với những lãnh địa láng giềng, những cuộc đàm phán này sẽ biến thành công việc của lãnh chúa.

Kurt thật sự có cách xử lý những chuyện này sao?

Theo quan điểm của Klaus, việc để cho Kurt đảm nhiệm vị trí người đứng đầu kế tiếp chỉ khiến cho người ta cảm thấy bất an.

"Vị bề trên kia từ trước đến giờ luôn như vậy. Rõ ràng là nhiều em trai ưu tú như vậy, tại sao không thu nhận bọn họ làm cận thần để phát triển lãnh địa hay sáng lập một gia tộc chi nhánh rồi ra lệnh cho bọn họ mở mang đất đai chứ?"

Thế nhưng Kurt về cơ bản là một tên quỷ nhát gan.

Anh ấy không thể tin tưởng dùng người khác và động một chút là sẽ lo lắng việc bị những cận thần hay em trai ưu tú hơn cướp đi thực quyền thống trị lãnh địa.

"Mặc dù là như vậy, ngài ấy vẫn không có phương châm cụ thể và trong đầu chỉ có ý tưởng 『 Chỉ cần để cho con cháu đời sau tiếp tục phát triển vùng đất chưa mở mang, nhà Baumeister sẽ trở thành nhà Bá Tước sau vài thế hệ 』này. Nếu như là trong thời kỹ lãnh địa nhỏ hẹp, điều này cũng không thành vấn đề..."

Chỉ muốn tiết kiệm tiền và ở mãi trong lãnh địa. Lãnh chúa nhỏ mang suy nghĩ này không phải là chuyện hiếm ở địa phương.

Đối với người dân chưa từng thấy quốc vương, thì đó chỉ là một tồn tại hư ảo. Bọn họ cho rằng lãnh chúa trước mặt là người vĩ đại nhất và nghe theo mệnh lệnh của lãnh chúa. Ở phương diện nào đó, những lãnh chúa này cũng có thể coi như là chủ nhân của một nước nhỏ.

"Cho nên mọi thứ chỉ là như vậy."

Mặc dù Klaus không nói kỹ càng tỉ mỉ, nhưng ông ta cũng cung cấp lời khuyên cho Kurt với tư cách là trưởng làng.

Chẳng hạn như "Lợi dụng thật tốt những anh em khác".

Nhưng Kurt lại hiểu nhầm ý của ông ta.

Anh ta bắt đầu lo lắng Klaus cấu kết với những em trai khác và đá mình ra ngoài.

Klaus chết lặng vì điều này, bắt đầu bí mật nhờ Erich-niisan và tôi thừa kế vị trí người đứng đầu kế tiếp.

Chúng tôi chỉ cần có quyết tâm trở thành người đứng đầu kế tiếp, liền có thể thúc đẩy sự phát triển của lãnh địa. Cho dù chúng tôi không có ý này, Kurt chỉ cần nghe thấy được những tin đồn này là anh ấy sẽ cảm thấy nguy cơ và bắt đầu nghiêm túc phát triển lãnh địa.

Nhưng kết quả là sự việc trái với ý muốn ban đầu.

Kurt bắt đầu ghét chúng tôi và phụ thân thấy vậy cũng quyết định đưa các anh em tôi ra khỏi lãnh địa để bảo vệ tước vị với trật tự thừa kế lãnh địa.

Dĩ nhiên, phụ thân cũng không thể tin tưởng vào những lời này của Klaus.

Bởi vì Klaus là một trưởng làng vô cùng ưu tú, cho nên phụ thân không thể từ bỏ ông ta và nhân duyên trong quá khứ khiến cho khoảng cách kỳ lạ giữa hai người càng ngày càng sâu hơn.

Nhưng bất kể như thế nào, Klaus vẫn không gây rối.

Theo quan điểm của Klaus, khiến cho lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister trở nên suy thoái trong tương lai cũng được coi như là một kiểu trả thù nào đó.

Mặc dù Klaus cũng hi vọng lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister trở nên phồn vinh hơn với tư cách là trưởng làng, nhưng ông ta cũng là người muốn báo thù cho con trai và chỉ cần lãnh địa suy thoái mang đến sự khốn khổ cho phụ thân với Kurt cũng được xem như là đạt được mục đích rồi.

Klaus từng nói rằng mình là một tồn tại còn không bằng con ngựa chở hàng biết nói.

Ông ta cùng lúc là trưởng làng ưu tú và người cha nham hiểm muốn báo thù cho con trai. Bởi vì hai mục tiêu hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên ông ta đã có rất nhiều hành động bất hợp lý.

Tôi cảm thấy đây chính là bộ mặt thật của Klaus.

Nhưng cuối cùng đây chỉ là tưởng tượng của cá nhân tôi mà thôi.

"Klaus, ông vẫn còn để ý đến chuyện khi đó sao..."

"Vẫn còn sao? Cho tới nay, nó vẫn giống như những gì đã xảy ra ngày hôm qua đối với tôi."

Phụ thân và Klaus nhìn chằm chằm vào nhau với vẻ mặt gần như không thay đổi. Trong mắt chúng tôi, hai người họ gần như đang chiến đấu với nhau.

"Phụ thân."

"Wendelin, con cũng nghe được chuyện này từ Klaus sao?"

"Vâng."

Phụ thân luôn coi tôi là Nam Tước Baumeister cho đến nay và lúc này đột nhiên lên tiếng hỏi tôi như một người cha.

"Thế à... Vậy con nghĩ sao?"

"Con không biết. Cho dù sự thật chỉ có một, tùy thuộc vào người xem và phương hướng, cho nên cách nhìn sẽ khác nhau. Có lẽ chính là như vậy nhỉ?"

"Nói cũng đúng... Klaus, ông thật sự muốn biết chân tướng sao?"

"Artur-sama, là một người cha, tôi cảm thấy cái này là chuyện đương nhiên."

Giữa hai người họ đột nhiên xuất hiện cảm giác căng thẳng chưa từng có trước đây.

Bởi vì phụ thân đột nhiên muốn nói rõ chân tướng về cái chết của các con Klaus cho ông ta.

"Có bằng chứng nào có thể chứng minh những gì Artur-sama nói là sự thật?"

"Không có gì cả. Ta chỉ định trung thực nói rõ sự thật và ông muốn đánh giá như thế nào cũng không phải là chuyện mà ta có thể chịu trách nhiệm."

"Thế à... Vậy thì làm phiền ngài..."

Tại sao phụ thân phải che giấu chân tướng sự kiện đó cho đến nay cơ chứ?

Có phải là vì muốn lấy Leila xinh đẹp và nổi tiếng lúc ấy làm thiếp?

Hay là vì củng cố hệ thống cai trị trong lãnh địa và lên kế hoạch rót huyết thống của mình vào nhà trưởng làng chính?

Bất kể như thế nào, tôi cảm giác điều này không phải là chuyện tốt.

Ngay khi tôi nghĩ như vậy, phụ thân đột nhiên bắt đầu nói thứ không ngờ tới.

"Klaus, ông là một người đàn ông xuất sắc. Hơn nữa, ông còn xuất sắc hơn cả ta. Nếu như ông sinh ra trong nhà Baumeister, lãnh địa này chắc chắn sẽ trở nên phồn thịnh hơn một chút so với bây giờ."

"Cái này..."

Có vẻ như cảm giác không tín nhiệm của phụ thân đối với Klaus cũng bắt nguồn từ nỗi sợ rằng người ưu tú hơn mình như Klaus sẽ cướp đi thực quyền cai trị lãnh địa.

Trưởng làng cướp đi thực quyền cai trị lãnh địa từ trong tay quý tộc.

Đó cũng chính là sự kết hợp giữa cái gọi là lãnh chúa ngu ngốc và gian thần lộng quyền. Mặc dù điều này không thể xảy ra trong nhà đại quý tộc, nhưng nếu như là nhà tước Hiệp Sĩ thì thực quyền trong lãnh địa cũng có thể bị trưởng làng cướp mất.

Lý do tại sao phụ thân cưới Leila-san làm thiếp, hình như là để tránh tình huống này.

"Mặc dù ông là một trưởng làng ưu tú, nhưng ông cũng là một cha bình thường. Chẳng lẽ ông không biết mối quan hệ giữa con trai Gordon của ông và hôn phu Hein của Leila đã tồi tệ đến mức không thể sữa chữa được nữa sao? Ngoài mặt hai người đó là bạn thời thơ ấu có mối quan hệ rất tốt, nhưng trên thực tế đã hận nhau đến mức sắp tàn sát lẫn nhau. Klaus, người đàn ông ưu tú như ông, thật sự không hề phát hiện ra điều đó sao?"

Klaus không nói lời nào trước lời chất vấn của phụ thân.

Không chỉ tôi, đến ngay cả Hermann-niisan và Paul-niisan cũng lần đầu tiên nghe đến chuyện này.

"Mặc dù đây chỉ là mối quan hệ thông gia, nhưng hai đứa con trai của Klaus dự định trở thành anh em, đã thực sự hận nhau đến mức có thể tàn sát lẫn nhau. Mà Kurt nhà tôi cũng bởi vì mất kiểm soát mà tự hại mình. Không ngờ chúng ta lại giống nhau ở phương diện này đến vậy..."

"Không, Gordon và Hein sẽ sớm hòa giải thôi..."

"Cái đó không thể! Tương lai giống như giấc mơ đó không thể tồn tại! Hơn nữa, hai người kia cũng chết cả rồi!"

"Ano... Phụ thân?"

Tôi hỏi dò một chút, phụ thân bắt đầu nói rõ chân tướng sự kiện đó.

Nói một cách đơn giản, mối quan hệ giữa con trai của Klaus - Gordon và trưởng nam nhà nông giàu có - Hein tốt như những người anh em thực sự từ nhỏ.

Klaus cũng cho rằng nếu như là Hein, thì người này có thể hỗ trợ tốt cho Gordon khi cậu ta trở thành trưởng làng kế tiếp, cho nên Klaus mới chỉ định Hein làm hôn phu của Leila-san.

Nhưng đây cũng là khởi đầu của bi kịch.

"Hein quá tham lam. Người này bắt đầu cảm thấy mình có thể ngồi lên vị trí trưởng làng kế tiếp bằng thân phận chồng của Leila."

Dĩ nhiên, Gordon cũng nhạy cảm nhận ra được những thay đổi trong người thời thơ ấu lúc đó của mình.

Mặc dù ban đầu Gordon cũng muốn dùng cách khuyên nhủ khiến Hein từ bỏ dã tâm, nhưng Gordon cũng dần dần đối dịch với Hein sau khi biết người này rất có thể muốn mưu hại mình.

Nhưng họ lại không thể để những người xung quanh phát hiện ra chuyện này.

Bởi vì điều này sẽ tạo thành một vết nhơ của trưởng làng Klaus.

Hai người ngoài mặt giả vờ qua lại thân thiết như bình thường, nhưng trong nội tâm thật sự bắt đầu căm ghét lẫn nhau.

"Cái đó, chuyện này..."

"Đến ngay cả Leila cũng không phát hiện ra. Ta cũng tình cờ biết được."

Mặc dù đó chỉ là tình cờ, nhưng dường như phụ thân đã nghe thấy hai người họ tranh cãi dữ dội trong khu rừng.

Ban đầu phụ thân vốn cho rằng bất kể là bạn thân đến mức nào đi chăng nữa thì kiểu gì cũng thỉnh thoảng cãi nhau, nhưng người phát hiện ra đây không phải là cuộc tranh cãi bình thường sau khi phát hiện ra nội dung cuộc tranh cãi càng ngày càng gay gắt kịch liệt hơn.

"Mặc dù Klaus nhận ra tình trạng khác thường, nhưng ông ta không có cách nào chắc chắn. Suy cho cùng, bởi vì tận mắt chứng kiến cuộc cãi nhau của hai người kia, cho nên ta mới phát hiện ra. Ông muốn biết những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó sao? Đó là kết cục mà bất cứ ai cũng có thể dự đoán được."

Những người trẻ tuổi của làng chính đi hái tai đá và ngày đó chỉ tình cờ đến vách đá.

Hơn nữa, bọn họ cũng không có mặt ở hiện trường vào thời điểm sự kiện đó xảy ra.

Chỉ sau khi hai người đó rơi khỏi vách đá và chết, thì phụ thân mới vội vàng chạy đến đó theo tiếng kêu gào.

Cuối cùng, chân tướng của sự kiện đó chính là...

"Ta cũng không tận mắt chứng kiến. Nhưng ba người chúng ta đuổi theo con heo rừng lớn và cuối cùng nó đã chạy trốn đến vách đá kia. Hein đề nghị 『 Tôi và Gordon sẽ xua đuổi con heo rừng kia rơi khỏi vách đá, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, xin lãnh chúa-sama hãy ở đây đợi trước 』và sau đó cả hai cùng nhau đến vách đá."

Hein cho rằng đây là cơ hội tốt và định nhân cơ hội này sát hại Gordon rồi ngụy trang thành một vụ tai nạn.

Nhưng bởi vì Gordon chống cự quá kịch liệt và cuối cùng hai người cũng trượt chân rơi khỏi vách đá.

Nhìn vào kết cục, chẳng hề có tình huống hay âm mưu phức tạp nào ở đây cả. Đây chỉ là một sự cố được tạo ra bởi sự căm ghét, nhưng nó vẫn còn một số phần khiến cho người ta không thể quên được.

Những người khác chắc cũng nghĩ như vậy và đối với những ai không phải là người trong cuộc, thì họ vẫn cho rằng âm mưu đáng sợ đằng sau bị phụ thân che giấu và cái này dễ dàng chấp nhận hơn.

"Có lẽ sự thật là thứ luôn đơn giản đến không ngờ."

"Thế tại sao phụ thân lại không ngại hạ lệnh ngậm miệng và cũng phải che giấu sự thật?"

"Rất đơn giản, bởi vì ta vốn không thể nói gì cả."

Người thừa kế trưởng làng chính và vị hôn phu của em gái tàn sát lẫn nhau và cuối cùng là cả hai cũng rơi khỏi vách đá mà chết.

Đây chính là sự việc khiến cho người ta do dự xem có nên công khai hay không.

"Chuyện của Leila, đám Erich cũng biết. Các trưởng làng khác bắt đầu lên kế hoạch để cho con trai mình trở thành chồng của Leila."

Ngay cả hai người hàng xóm chung sống hòa thuận cũng vì vị trí trưởng làng chính mà tán sát lẫn nhau trước kia.

Nếu như để cho những người khác trở thành chồng của Leila, điều đó sẽ tạo ra sự đối địch với Klaus hoặc là tranh chấp giữa các làng với làng chính trở nên dữ dội hơn.

Cho nên, phụ thân vẫn cưới Leila-san làm thiếp dù người sẽ mang tiếng xấu háo sắc trên lưng.

Chỉ cần để cho người thừa kế huyết thống của mình trở thành trưởng làng kế tiếp, thì nó có thể khiến cho làng chính tạm thời ổn định lại.

"Tin vào điều đó hay không là tự do của các người. Dù sao ta đã quyết định về hưu."

Mặc dù lãnh chúa địa phương về hưu vào thời điểm này vẫn hơi sớm, nhưng dẫu sao sự cố như vậy đã xảy ra, cho nên bây giờ cũng đành chịu.

"Hermann, một khi con bắt đầu phát triển vùng đất chưa mở mang, thì các cuộc đàm phán với những nơi khác sẽ tăng lên theo. Dù sao con cũng đừng dẫm vào vết xe đổ của Kurt."

"Con biết rồi."

Có lẽ chân tướng của sự kiện trong quá khứ giống như những gì phụ thân nói.

Mặc dù Klaus cũng mơ hồ phát hiện ra, nhưng ông ta vẫn muốn tin rằng mọi thứ không phải là như vậy như một người cha.

Hơn nữa, người ngoài cuộc vô trách nhiệm luôn hi vọng sự thật sẽ được phóng đại một chút. Những thuyết âm mưu nực cười được lan truyền ở đầu đường cuối ngõ cũng là một trong những nguyên nhân.

"Vậy thì, ta hi vọng các người có thể cho phép ta gọi Johanna và Amalie đến..."

Bởi vì tôi cũng phải nói cho mẫu thân và chị dâu cả Amalie về chuyện của Kurt.

Sau vài phút, lần này đến lượt tôi nói rõ tình hình cho hai người được gọi đến.

Hai người họ không hề khóc thút thít hay thất lễ và chỉ lắng nghe tôi nói rõ với vẻ mặt bình thản.

Có lẽ bọn họ đã sẵn sàng cho điều này ở mức độ nào đó từ lâu rồi.

"Thế à... Quý tộc bên ngoài lại..."

Hình như sự thật về hai đứa trẻ mà mình vất vả mang thai và sinh ra tàn sát lẫn nhau là một đả kích không hề nhỏ đối với mẫu thân. Tôi cũng cảm thấy  sự tức giận mãnh liệt của người đối với Nam Tước Luckner thúc đẩy chuyện này.

Mặc dù bây giờ mới nói cái này cũng đã quá muộn, nhưng nếu như hắn không mang "Sáo Oán Hận" đến đây thì chúng tôi cũng không cần phải giết Kurt.

Kurt có chấp nhận việc mình bị đưa đến giáo hội hay không lại là một chuyện khác.

"Wendelin, quý tộc kia sẽ bị trừng phạt, phải không?"

"Con không thể đảm bảo điều này..."

Mặc dù báo cáo đã được gửi đi, nhưng quý tộc ở chính quyền trung ương vốn là cư dân của hang quỷ.

Không có cách nào chắc chắn hắn có thể thoát khỏi sự buộc tội thông qua thủ đoạn nào đó hay không.

"Mặc dù bản thân Kurt đã phạm tội nghiêm trọng... Ta biết. Ta sẽ về ở ẩn cùng với chồng."

Chắc hẳn mẫu thân có lời oán giận đối với tôi, nhưng người chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Thành thực mà nói, nếu như người có thể trách mắng tôi một chút, thì tâm trạng của tôi sẽ thoải mái hơn.

Sau đó là chị dâu cả Amalia...

"Tôi đã sẵn sàng cho điều này từ lâu rồi."

Thái độ của chị dâu cả Amalie cũng vô cùng dứt khoát.

Ban đầu tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc chị ấy nổi giận và mắng chửi.

"Gần đây anh ấy luôn phàn nàn về chuyện của Wendelin-sama.  Tôi và bọn trẻ cũng sợ đến mức không dám đến gần anh ấy."

Trước kia rõ ràng là một người chồng dịu dàng, nhưng anh ta dần dần trở nên kiêu ngạo sau khi phụ thân bắt đầu trao thực quyền thống trị.

Anh ấy trở nên tệ hại hơn khi nói tôi là kẻ địch đến để cướp lãnh địa sau khi tôi bắt đầu hoạt động trong lãnh địa.

"Mặc dù nội dung không tiện để cho người ngoài biết. Nhưng bọn trẻ đều rất sợ."

Cuối cùng, Kurt đột nhiên bắt đầu nói rằng anh ta sẽ tính thuế cao với tôi và dùng khoản tiền đó để tiến hành phát triển quy mô lớn đối với vùng đất chưa mở mang. Đây dường như là lời mơ mộng hão huyền.

"Tôi không thể theo kịp anh ấy, nhưng tôi lại không thể nói cho mẹ chồng..."

"Con thật sự có thể tìm mẹ bàn bạc, bởi vì mẹ cũng có cảm giác này."

Dù sao những cái đó không phải là lời phát biểu chính thức của người đứng đầu kế tiếp, mà chỉ là cuộc trò chuyện riêng tư thân mật của vợ chồng, cho nên chị dâu cả Amalie mới không nói cho những người khác.

Nhưng tất cả nỗ lực của cô ấy đều vô ích.

"Tôi ra sao cũng được, chỉ hi vọng tương lai của bọn trẻ có thể được đảm bảo..."

"Em chắc chắn sẽ làm hết sức phần này."

"Wendelin, ta cũng nhờ con."

Mẫu thân cũng nhờ tôi chiếu cố đến chị dâu cả Amalie và các cháu.

Cả hai đều được gả từ nơi khác đến lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister hoang vu xa xôi này và chịu không ít đau khổ, cho nên mối quan hệ của họ vô cùng tốt đẹp.

"Vài ngày nữa, kiểu gì cũng có tin tức từ phía vương quốc. Cho đến lúc đó, mọi người có thể sống như bình thường. Nhưng xin đừng đi ra ngoài."

Bởi vì họ là người thân của tội phạm Kurt đã thực hiện vụ ám sát bất thành, cho nên những phiền toái không cần thiết có thể xảy ra.

Ngoài ra, điều khiến cho người ta thông cảm là thân nhân của năm đồng phạm kia đều phải dọn ra khỏi làng chính.

Phải xem họ chuyển đến vùng đất chưa mở mang mới phát triển của tôi hay lãnh địa mới của Paul-niisan.

Bởi vì đây là loại nông thôn mà thân nhân của kẻ phạm tội sẽ gặp phải những thứ vô cùng vất vả nếu như không làm như vậy, cho nên cách xử lý này cũng là không biết làm thế nào.

"Tiếp theo là phải xem phía vương quốc phán xét như thế nào."

Hóa ra mọi thứ giống như những gì Burkhart-san nói.

Mặc dù đây là hành vi phạm tội quy mô lớn, nhưng tất cả tội phạm đã chết hết và không cần thiết phải bắt giữ ai cả. Chúng tôi lập tức trở lại cuộc sống bình thường sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với phụ thân.

Đúng như mong đợi, tôi đã có một ngày nghỉ vào hôm sau. Ngay cả Elise vốn làm việc thế chỗ linh mục cũng nhờ Đạo Sư đi làm giúp cô ấy.

"Mặc dù ta học được cách quấn Thánh Ma Pháp quanh người, nhưng ta vẫn cần phải luyện tập một khoảng thời gian! Về chuyện ma pháp chữa trị, cứ giao cho ta đi!"

Chẳng biết tại sao Đạo Sư lại nói rằng ngài ấy muốn xử lý công việc của linh mục thay Elise xin nghỉ phép.

Mặc dù trang phục linh mục mà linh mục của Baumeister cho Đạo Sư mượn trông giống như sắp bị cơ bắp xé căng, nhưng nếu như chỉ sử dụng ma pháp chữa trị thì cái này không thành vấn đề.

Chỉ có thể cầu nguyện người dân vốn tưởng rằng mình có thể được Elise chữa trị sẽ yên nghỉ sau khi đến giáo hội mới phát hiện là Đạo Sư.

Sau một ngày nghỉ ngơi, tôi bắt đầu xử lý luân phiên công việc phát triển lãnh địa và mạo hiểm giả mỗi ngày.

Để những người nhập cư mới có thể bắt đầu công việc đồng áng sớm hơn một chút, tôi đã hoàn thành liên tiếp việc làm đất lẫn phân chia khu vực của đặc khu phát triển và xây dựng rất nhiều công trình bằng gỗ quy mô lớn.

[làm đất: trước khi gieo hạt, làm đất, bừa, làm cho bằng phẳng. Có khi bao gồm cả đào kênh, làm bờ ]

Lúc làm mạo hiểm giả, công việc chủ yếu là tiến vào Khu Rừng Thần Bí để đi săn và thu thập.

"Hiện tại mới là thời gian hạnh phúc nhất khi có thể săn bắn và thu thập vì mục đích thử thực phẩm. Mặc dù tôi là một quý tộc, nhưng dường như sắp ghét quý tộc."

Tôi tránh tình huống khai thác quá mức trong khi sử dụng ma pháp cảnh giác xung quanh và chuyên tâm vào thu thập quả cao cao ở nơi cây ca cao sinh trưởng. 

Nhưng dường như không phải lo lắng đến vấn đề khai thác quá mức, trái cây ở đây sẽ khôi phục lại nguyên trạng chỉ trong ba ngày dù bị khai thác quá mức. Nó thật sự đáng sợ ở phương diện nào đó.

"Theo quan điểm của tôi, mặc dù mọi người đều cố gắng trở thành quý tộc, nhưng dù lên làm thì người giống như anh trai của Well vẫn có."

"Nếu như mọi người cứ nhìn lên mãi, nó sẽ trở nên vô tận..."

"Cuối cùng, mình vẫn không thể hiểu được mục tiêu của người kia rốt cuộc là cái gì."

"Không sao cả. Bởi vì mình cũng không hiểu mà."

Ba người Erw, Louise, Ina vừa thu thập những quả ca cao vừa nói về Kurt.

"Well-sama, quả này có ngon không?"

"Chỉ cần qua chế biến, nó sẽ trở nên rất ngon."

"Tôi phải cố gắng thu thập mới được."

Wilmal cũng cố gắng hết sức thu thập quả ca cao.

Mặc dù tôi định thử làm sô-cô-la hoặc ca cao nóng trong tương lai, nhưng bởi vì cách làm vô cùng rắc rối, cho nên tôi quyết định hoãn lại hành trình này trước.

Bây giờ, tôi sẽ tích trữ một ít ở trong túi ma thuật trước và đợi đến khi có thời gian rảnh sẽ xử lý tiếp.

Ngoài ra, chúng tôi cũng thu thập được rất nhiều trái cây và đánh bại liên tiếp những ma vật thỉnh thoảng đến tấn công chúng tôi.

Lúc chúng tôi làm việc đến hoàng hôn và trở về trước cửa nhà ở đặc khu phát triển bằng "Dịch Chuyển Tức Thời", tôi phát hiện Burkhart-san, Elise và Đạo Sư đang đứng chờ ở đó với vẻ mặt nghiêm túc.

"Nhóc, mọi thứ trở nên hơi không ổn rồi."

"Hơi không ổn?"

"Một vụ thảm sát xảy ra ở vương đô."

Hình như Burkhart-san cũng vừa nhận được thông tin từ Công Tước Bleichroder thông qua ma pháp cụ truyền tin.

"Hình như là do tàn dư oán niệm đó làm."

Oán niệm đó chỉ mất 2 ngày để đến được vương đô và cũng ở nơi đó hấp thụ oán niệm mới để phát triển. Sau đó, nó sát hại tất cả bao gồm Luckner em, người nhà của hắn, các quý tộc cùng phe, người thân của họ, cận thần, người hầu và biến toàn bộ thành Zombie.

Lý do tại sao có nhiều người như vậy, hình như là vì ngày đó tổ chức một bữa tiệc và quý tộc cùng Luckner em cũng đến tham dự.

"Hình như có hơn 80 nạn nhân."

"Nhưng oán niệm đó làm sao tìm được Nam Tước Luckner khi nó chưa từng thấy hắn ta lần nào?"

Trước đó, không ngờ oán niệm lại có cách đến vương đô. Bởi vì chìa khóa để duy trì oán niệm ── "Sáo Oán Hận" đã bị chúng tôi thu hồi lại từ lâu và bản thể cũng trở nên cháy đen đến mức không thể sử dụng được.

"Anh hẳn là nhớ mùi chứ?"

"Mùi?"

Elise là chuyên gia về Undead, bắt đầu giải thích suy nghĩ của mình.

Trên thực tế, thị lực của tất cả Undead còn trở nên tệ hơn cả khi là con người.

Ngược lại, các chức năng khác như thính giác và khứu giác dường như trở nên mạnh hơn.

"Tiếp theo chính là năng lực dò xét ma lực."

"Sau khi chết, chúng lại càng ngày càng giống động vật hơn sao?"

"Nghe nói nguyên nhân là vì sự thèm ăn tham lam của Zombie."

Nói tóm lại, oán niệm trộn lẫn nhân cách và ý thức của Kurt, phát triển bằng cách nuốt những oán niệm khác ở vương đô và sau khi ngửi thấy mùi của người có mức độ oán hận chỉ đứng sau tôi là Nam Tước Luckner thì bắt đầu báo thù.

"Có lẽ trên 『 Sáo Oán Hận 』 còn sót lại chút mùi của Nam Tước Luckner."

"Thì ra là như vậy."

Sau khi mua về từ chợ đen, chắc chắn Nam Tước Luckner có chạm vào "Sáo Oán Hận".

Dù sao đây cũng là thứ mà Nam Tước Luckner tốn nhiều tiền mua về và kiểu gì hắn cũng muốn đích thân xác nhận hàng thật.

"Nó chỉ dựa vào mùi sót lại sau khi người khác từng chạm vào..."

Tôi cảm thấy rùng mình trước oán niệm cường đại của Kurt. Nó càng đặc biệt hơn khi tôi là một trong những người bị anh ta căm ghét.

"Dĩ nhiên, người bình thường không thể dò xét được! Nhưng Kurt đã bị giết bởi ma pháp cụ do Nam Tước Luckner đưa cho hắn và thậm chí còn bị biến thành Undead! Cho nên hắn vô cùng hận Nam Tước Luckner."

Bởi vì kế hoạch sát hại tôi thất bại và bị buộc phải chạy trốn, vì vậy nó mới nhắm vào mục tiêu tiếp theo.

"Nhưng trên thực tế, tàn dư oán niệm cỡ đó thường không thể duy trì nổi một ngày! Cái này đủ thấy sự cố chấp của người đàn ông kia mạnh đến mức nào."

"Thế nhưng, chẳng phải sự cố chấp kia gây ra thảm kích lớn kia sao?"

Nạn nhân chủ yếu là quý tộc danh dự, bao gồm ba Tòng với chín tước Hiệp Sĩ và tổng cộng có 12 quý tộc có quan chức.

Ngoại trừ cái này ra, ngay cả Nam Tước Luckner, vợ, người thừa kế, con gái, người hầu, hầu gái của hắn đều bị sát hại và dẫn đến kết cục tồi tệ nhất là 'huyết án diệt môn'.

Bởi vì lúc ấy đang tổ chức bữa tiệc, vì vậy một số quý tộc còn mang theo vợ, con cái, cận thần quan trọng nhất đến dự tiệc và dẫn đến sự hỗn loạn ở vương đô hiện nay.

"Hình như bộ trưởng tài chính Luckner rất đau đầu."

Đứa em trai gây rắc rối cho mình trong thời gian dài đã bị xóa sổ cùng với cả gia tộc và phe phái. Mặc dù đây thường là chuyện đáng để vui mừng, nhưng dường như các việc vặt vãnh đổ lên đầu khiến cho ông ta sức cùng lực kiệt.

"Haiz, tôi có thể tưởng tượng được đại khái..."

Mặc dù đó là phe phản chính thống, nhưng họ cũng mất đi khoảng 13 quan chức tài chính.

Ngay cả khi là người thuộc phe phản chính thống, thì điều đó không nghĩa là họ thường chống lại bộ trưởng tài chính Luckner hay lười biếng không chịu làm việc.

Ông ta đang bận rộn bôn ba khắp nơi để lấp đầy những chỗ trống này.

"Ngoài ra, một số lượng người kiến nghị phải được xử lý."

Mặc dù đó là sự kiện đáng buồn, nhưng đây cũng là cơ hội tuyệt vời cho những người không có quan chức.

Đạo Sư cho rằng sẽ có rất nhiều quý tộc lần lượt bổ sung vào những vị trí đó, các đại quý tộc cũng nhờ bộ trưởng tài chính Luckner bổ nhiệm con trai hay thân thích của mình và đối phó với đám người này cũng đủ làm ông ta bận rộn rồi.

"Kiến nghị của đại quý tộc không thể xem nhẹ được, nếu như không nghiêm túc lắng nghe đối phương, nó sẽ trở nên rất phiền toái sau này."

"Tiếp theo là vấn đề thừa kế sao?"

Cả người thừa kế lẫn nhà Nam Tước Luckner đều bị diệt môn và đây là cơ hội tuyệt vời để thừa kế nhà Nam Tước danh dự đối với đám thân thích kia.

Đương nhiên là rất nhiều người tràn vào bộ phận chuyên quản lý tầng lớp quý tộc và thủ tục thừa kế ở vương đô. Burkhart-san chú ý đến vấn đề này.

"Ngoại trừ cái này ra, họ còn phải bảo vệ tài sản của những quý tộc kia trước khi xác định được người thừa kế."

Bởi vì trước kia từng xảy ra trường hợp có kẻ trộm tự xưng là thân thích hay thân thích lẻn vào nhà đánh cắp tài sản trong lúc hỗn loạn khi người đứng đầu vừa mới qua đời, cho nên cơ quan chính phủ sẽ phái quản trị viên và nhân viên an ninh đi bảo vệ những ngôi nhà đó trước khi xác định được người thừa kế.

"Vấn đề không hề đơn giản giống người đứng đầu đột tử. Vì vậy, nó sẽ gây ra hỗn loạn trong một khoảng thời gian."

Sau đó, đương nhiên là sẽ có người bị truy cứu trách nhiệm khi mọi thứ lắng xuống.

"Có lẽ đối tượng là bộ trưởng tài chính Luckner. Tiếp theo chính là nhà tôi nhỉ?"

Trong trường hợp của bộ trưởng tài chính Luckner, bởi vì đây là kết quả do hành động xằng bậy của em trai mình, cho nên thân nhân của những nạn nhân sẽ tụ tập lại và lên án ông ta.

Bởi vì nguồn gốc của oán niệm là Kurt, cho nên nhà tôi cũng bị chỉ trích.

"Đợi đến khi những công kích trắng trợn kết thúc, họ sẽ nói 『 Chỉ cần cho ta đặc quyền của vùng đất chưa mở mang thì ta sẽ tha thứ cho ngươi 』. Đây cũng là thủ đoạn của quý tộc!"

"Thật phiền toái..."

Mặc dù nó khá giống thủ đoạn của lưu manh, nhưng thực sự còn có một thứ khác khiến người ta khốn khổ hơn.

Đó chính là việc nên xử lý chị dâu cả Amalie và các cháu tôi như thế nào. Ban đầu tôi định chuyển họ đến sống ở vương đô và để cho bọn trẻ thừa kế gia đình sau khi trưởng thành và nhận được tước Hiệp Sĩ danh dự, nhưng hiện giờ không có cách nào làm được như vậy.

"Có vẻ như hiện giờ chỉ có khiến cho bọn họ từ bỏ họ Baumeister và đổi thành họ Mainbach của quê nhà chị dâu cả Amalie..."

Cho dù đối tượng là đồng phạm trong vụ ám sát, nhưng tàn dư oán niệm của Kurt đã gây ra vụ diệt môn cả nhà Nam Tước Luckner này và nó vẫn quá tệ.

Hơn nữa, hơn mười nhà quý tộc không biết chuyện này cũng bị liên lụy.

Cho dù thay đổi họ, chị dâu cả Amalie và các cháu vẫn khó mà sống được ở vương đô. Tin đồn sẽ lập tức lan truyền và chắc chắn sau này sẽ người đến gây rắc rối hay vu khống hãm hại họ.

"Bao gồm cả phương diện đàm phán này, ta phải mời nhóc đến vương đô một chuyến để bàn bạc về nó."

"Tôi cũng nghĩ vậy..."

Nhưng phía tôi cũng có chuyện phải xử lý, cho nên việc tôi thực sự dùng ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời" bay đến vương đô đã là chuyện của ba ngày sau.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận