Chương 05: Klaus đến một lần nữa
"Kết quả là ngươi vẫn chấp nhận nó."
"Tên khốn đó lại dùng cách giải thích khiến cho người ta không thể từ chối..."
"Mặc dù nó hơi không giống công việc của mạo hiểm giả, nhưng nó không chỉ có thể giúp đỡ tất cả mọi người, mà còn mang lại lợi nhuận. Tuy nhiên, ông ta thực sự giỏi trong việc tìm ra lý do."
"Trong trường hợp của tên khốn đó, tiền đề là không có nội tình gì đáng sợ phía sau."
"Không thể nào đâu nhỉ? Ông ta trông rất giống loại người đó."
Vào lúc thảo luận xem phân chia thành quả thu được trong quá trình Thanh Tẩy ở Khu Rừng Thần Bí ra sao, chúng tôi đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Kurt.
Tôi cũng không tìm đối phương gây sự làm gì.
Chỉ là đối phương hoàn toàn không che giấu tâm tình ghét tôi.
Mặc dù đối phương nói ra rất nhiều lời vô lễ với chúng tôi, nhưng theo Burkhart-san thì cái đó dường như chưa đến mức phải xử phạt.
"Bởi vì nhóc đến nơi này bằng thân phận mạo hiểm giả."
Tuy nhiên, đối phương làm như vậy sẽ bị mọi người cho là quý tộc không có thường thức và không biết đọc bầu không khí.
Tuy nhiên, Kurt hiếm khi rời khỏi lãnh địa, cho nên anh ấy chẳng quan tâm đến đánh giá của người khác.
Nhân tiện, anh ấy định làm gì sau khi thừa kế tước vị vậy?
Ít nhất, tôi tuyệt đối sẽ không chiếu cố anh ấy.
Anh ấy cứ dựa vào số tiền tiết kiệm từ sự keo kiệt của mình và tùy ý tìm một nơi để ở là được rồi.
Dù sao anh ấy đã điên cuồng tiết kiệm tiền cho mục đích này.
Kết quả là cuộc đàm phán kết thúc suôn sẻ bởi vì có phụ thân và Klaus ở đây.
Ngay khi chúng tôi xử lý xông công việc và rời khỏi nhà gia tộc gốc, Klaus đưa ra yêu cầu rằng ông ta mong muốn chúng tôi có thể ở lại qua đêm trong lãnh địa.
Rõ ràng là cuộc đàm phán đã kết thúc suôn sẻ, nhưng đối ngoại có thể gây ra vấn đề nếu như chúng tôi rời khỏi lãnh địa ngay lập tức.
Tuy là nói như vậy, vùng đất xa xôi này đến ngay cả quán trọ cũng không có và thực sự không có nhiều nơi có thể ở lại.
Tất cả mọi người và bao gồm cả tôi đều không thích nhà gia tộc gốc có khả năng để cho người ta ngủ lại nhất.
Bởi vì thủ phạm dấy lên tranh cấp là Kurt ở đó.
Đến ngay cả Elise có tính cách dịu dàng đôn hậu cũng ghét Kurt, cho nên cái đó cũng là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên, Klaus cũng không từ bỏ dễ dàng như vậy. Ông ta đề nghị chúng tôi đến nhà của Hermann-niisan đã thừa kế gia tộc chi nhánh.
Tạm thời mặc kệ cách nghĩ của bản thân, chung quy tôi là nguyên nhân mang đến rối loạn cho việc thừa kế nhà tước Hiệp Sĩ Baumeister. Cho dù Hermann-niisan đã ra ở riêng và đi ở rể, nhưng nơi đó là của gia đình đứng đầu tất cả thế lực chống lại gia tộc gốc sau sự kiện viễn chính đến Khu Rừng Thần Bí. Kết quả là Klaus lại muốn tôi đến đó ở.
Không chỉ kích động Kurt, mà phụ thân cũng không có cách lên tiếng phản đối khi làm như vậy.
Quả nhiên Klaus là một nhân vật phiền phức. So với em trai của bộ trưởng tài chính Luckner kia, ông ta còn khó giải quyết hơn nhiều.
Trong bối cảnh như vậy, chúng tôi đến nhà của gia tộc chi nhánh và vợ của Hermann-niisan, chị dâu hai Marlene đồng thời là người đứng đầu thật sự của gia tộc chi nhánh hoàn toàn vượt xa dự đoán của chúng tôi.
Bởi vì chị ấy trực tiếp chỉ trích Kurt và gia tộc gốc mà không hề che giấu chút nào.
Đặc biệt là bài phát biểu không cần di vật của Kurt càng khiến cho chị ấy tức giận đến mức 'chửi như tát nước'.
Từ quan điểm của chị ấy, người cho rằng di vật của ông nội, phụ thân, chú mình không quan trọng, thì thậm chí không có tư cách làm người, chứ đừng nói là quý tộc.
Di vật của bọn họ gần như không có giá rị ở phương diện tài sản.
Đối với Kurt chỉ quan tâm đến tiền, những thứ đó còn không đủ để trả tiền phí thu hồi, cho nên anh ấy mới cho rằng những thứ đó là đồ không cần thiết.
Có lẽ anh ấy cho rằng chúng tôi sẽ yêu cầu chi phí thủ tục khổng lồ.
Một khi bài phát biểu như vậy lan truyền đến tai người gia tộc chi nhánh, dĩ nhiên là anh ấy sẽ bị bọn họ chỉ trích.
Thành thực mà nói, tôi bắt đầu hoài nghi về việc để cho Kurt đảm nhiệm vị trí người đứng đầu kế tiếp có thực sự ổn hay không.
Tuy nhiên, tôi không có quyền chõ mồm vào.
Tôi lấy sản vật vốn định đưa cho chị dâu cả Amalie với con chị, tặng cho bọn trẻ của gia tộc chi nhánh và cũng bắt đầu kể câu chuyện thảo phạt rồng theo yêu cầu của bọn nhóc.
Thay vì nghĩ đến Kurt, tốt hơn là dành thời gian cho những thứ này và điều này tốt hơn cho sức khỏe tinh thần.
Tuy nhiên, người đàn ông khó giải quyết đó lại xuất hiện.
Vào cuộc đàm phán trước đó, đừng nói là mắc sai lầm, thậm chí còn giúp Klaus đáng ghét kia xuất hiện vào đúng thời điểm.
Rõ ràng là gia tộc chi nhánh đang ở vị trí chống lại gia tộc gốc, nhưng Klaus lại mặt dày xuất hiện ở trước mặt họ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên tên khốn này là một tên cáo già.
"Vậy thì, ông có chuyện gì?"
"Là thế này..."
Đến ngay cả trà cũng không uống, Klaus đi thẳng vào chủ đề công.
"Tôi hi vọng ngài có thể tổ chức một phiên chợ."
Klaus nhờ tôi bán hàng hóa bên trong lãnh địa.
"Bán cái gì cũng được. Bất kể là quần áo, đồ trang sức hay gia vị đều được. Bởi vì người dân lãnh địa này thực sự thiếu sự giải trí."
Bởi vì ruộng đồng rộng lớn, cho nên lúa mì làm lương thực chính có thể tự cấp tự túc, rau củ cũng có thể thu được bằng canh tác, thịt dựa vào săn bắn và trong suối, sông hay ao đầm cũng bắt được cá nước ngọt.
Mặc dù nó vừa tanh vừa không ngon cho lắm.
Ngoài ra, trái cây sinh trưởng tự nhiên và rau núi cũng có thể thu hoạch được hay thu hoạch mật ong giống như bên nhà gia tộc chi nhánh, cho nên người dân vốn không cần phải lo lắng về cơn đói.
Tuy nhiên, muối vẫn không 'cung không đủ cầu' và đó là thứ duy nhất mà bất kể như thế nào cũng phải mua.
Thật không may, tôi không phát hiện ra được mỏ muối khi điều tra trước kia.
Bởi vì khu vực này không phải là biển trước kia.
"Xin ngài hãy suy nghĩ về nó. Thương đội có quy mô đó, phải mang theo gần 800 phần vật tư cho mỗi người.
Hơn nữa, họ chỉ đến 3 lần 1 năm.
Trên thực tế, cân nhắc đến việc phải chạy đi chạy lại đường núi, thì muốn bọn họ đến 4 lần vốn là chuyện bất khả thi.
Hơn nữa, số lượng hàng hóa mà bọn họ có thể mang đến cũng bị hạn chế.
Nói tóm lại, họ phải lấy muối làm ưu tiên hàng đầu và những thứ khác chỉ mang theo với số lượng nhỏ.
Tuy nhiên, bạn không thể than phiền thương đội vì điều này.
Mặc dù giá thị trường cao hơn một chút so với vương đô hay Breitburg, nhưng bọn họ vẫn bị lỗ vốn.
Có lẽ lợi nhuận của bọn họ, hoàn toàn đến từ tiền trợ cấp của Công Tước Bleichroder.
"Thành thực mà nói, may mà Công Tước Bleichroder-sama vẫn trợ cấp.
"Đó là vì chuyện viễn chinh nhỉ."
Dù sao đối tượng là Klaus và chuyện này đã là bí mật công khai trong lãnh địa từ lâu. Không ai không biết chuyện này.
Vì vậy tôi trực tiếp tìm ra lý do đằng sau việc thương đội đến nơi này.
"Tuy nhiên, cân nhắc đến chi phí... Chắc hẳn cái này là một gánh nặng rất lớn đối với Công Tước Bleichroder-sama..."
Mặc dù dựa theo quy mô tài chính của nhà Công Tước Bleichroder, thì đó không phải là gánh nặng rất lớn, nhưng nó vẫn khiến cho người ta hoài nghi điều này có thể kéo dài được bao nhiêu năm nữa?
Đợi đến khi dân số của lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister khôi phục hoàn toàn và mức tổn hại ngân sách trước đó được lấp đầy hết, rất có thể Công Tước Bleichroder sẽ dừng lại giữa chừng.
Một khả năng dừng lại giữa chừng khác, chính là thời điểm thay đổi người đứng đầu.
Cho dù không dừng lại giữa chừng, nhưng rất có thể nó sẽ trở thành tình trạng thương đội có thể thu được lợi ích.
Một khi tình hình biến thành như vậy, giá cả của hàng hóa sẽ tăng lên không ít.
Suy cho cùng, đây không phải là tổ chức từ thiện đối với bọn họ.
"Trong trường hợp này, nó không còn là vấn đề địa vị của Công Tước Bleichroder-sama khá cao và nợ chúng tay ân huệ hay không hoặc đại quý tộc 'kiêu ngạo hay không kiêu ngạo' nữa rồi."
Lời nói bóng gió của Klaus, chắc chắn là ám chỉ sự tồn tại của Kurt.
Bởi vì chuyện Erich-niisan, mà Kurt đã để lại ấn tượng xấu cho Công Tước Bleichroder ngay từ đầu. Sau đó, anh ấy lại chọc giận Công Tước Bleichroder bởi vì sự kiện tiền mừng và khiến cho quan hệ của hai bên trở nên tồi tệ hơn.
Mặc dù cái này là do hai bên chưa bao giờ gặp nhau cho đến nay, thế nên mối quan hệ cũng không rõ tốt hay không tốt.
Nhưng tình trạng như vậy khiến cho Klaus lãnh đạo người dân cảm thấy bất an.
Nếu như những thứ do thương đội mang đến cũng tăng giá lên theo sau khi Kurt tự gọi là người đứng đầu tiếp theo thì phải làm thế nào?
Tình huống tồi tệ nhất, có lẽ Công Tước Bleichroder sẽ ngừng phái thương đội đến đây.
"Một khi không có muối, lãnh địa này coi như tiêu rồi."
"Trước kia giải quyết như thế nào?
Hình như trước kia là do người nhà Baumeister hay người nhà trưởng làng dẫn đầu và mang vài người đến Breitburg để mua.
Mang đống lông lẫn thảo dược thu thập được bên trong lãnh địa đi bán, dùng khoản tiền kia mua muối mang về. Phương pháp này vô cùng vất vả.
"Hơn nữa, phương pháp này chỉ có thành lập khi dân số bên trong lãnh địa bằng một nửa hiện tại."
Nếu như dân số tăng, lượng hàng hóa phải mang theo chắc chắn phải tăng, cái này dẫn đến việc nhân lực làm nông trở nên không đủ.
Vào thời điểm mọi người đang khốn khổ, bản thân Công Tước Bleichroder tiền nhiệm là chủ chư hầu, bắt đầu phái thương đội đến đây 2 lần 1 năm. Sau cuộc viễn chinh thì gia tăng lên 3 lần để bồi thưởng và đây chính là chân tướng đằng sau nó.
"Đối với tương lai bất an, người dân bắt đầu muốn dự trữ muối ăn..."
Tuy nhiên, cho dù số lần thương đội ghé thăm lên 3 lần mỗi năm, người dân vẫn không vì vậy mà giảm việc dự trữ muối.
3 lần 1 năm, nói cách khác chính là cứ cách 4 tháng phải mua một lần. Dù sao đây cũng là đồ cần phải sử dụng mỗi ngày. Cân nhắc đến lượng sử dụng của một gia đình trong 4 tháng, dĩ nhiên thương đội chỉ có thể cung cập một lượng đủ dùng.
Bởi vì dân số cũng bắt đầu tăng dần trước cuộc viễn chinh.
Hiện giờ dân số đang dần dần trở lại mức trước cuộc viễn chinh.
Vì vậy muối là hàng hóa duy nhất mà mỗi gia đình chỉ có thể mua một lượng đã quy định trước đó dựa theo số thành viên trong gia đình.
Cho dù thương đội buộc phải bán nhiều hơn một chút, thì nó chỉ giảm bớt số lượng mua của mỗi nhà. Hơn nữa, hàng hóa tồn kho vốn không nhiều, cho nên phương pháp này không khả thi.
Nếu như thương đội trong thời gian dài mới đến một lần chỉ mang mỗi muối đến, người dân cũng cảm thấy bất an.
Cho dù số lượng không nhiều, nhưng họ vẫn phải trộn lẫn một vài sản vật có thể khiến cho người ta cảm giác được thế giới bên ngoài.
Dĩ nhiên, lượng muối mang đến cũng giảm bớt theo đó.
"Một khi lượng hàng hóa tăng lên, nhân lực chắc chắn phải tăng lên theo, do đó gánh nặng của Công Tước Bleichroder sẽ trở nên lớn hơn. Cho nên nguồn cung cấp muối cũng có giới hạn."
Phải mất 3 tháng để trở lại, thương đội đều phải mang hàng hóa đi đường núi suốt trong khoảng thời gian này.
Mặc dù nơi đó là môi trường sống của Wyvern, nhưng đường núi mà thương đội thường sử dụng dường như hiếm khi gặp phải chúng và lúc nào cũng phải cảnh giác với gấu hay chó sói xuất hiện nhiều hơn.
Cho dù bạn tuyển người, không có gì đảm bảo có thể tìm được người.
Nếu như cân nhắc đến cả chi phí phải thanh toán, sẽ đi đến kết luận không thể mở rộng quy mô của thương đội.
"Nếu như Wendelin-sama định thiết lập căn cứ ở Breitburg, cho dù một tháng một lần cũng được. Tôi hi vọng ngài có thể bán đồ cho người dân."
"Đừng làm người khác khó chịu..."
Ý của tôi không phải là nó không thể thực hiện được trên thực tế.
Chỉ cần bỏ mọi thứ vào trong túi ma thuật và dùng "Dịch Chuyển Tức Thời" bay đến là được rồi, cho nên ủy thác này khá đơn giản.
Tuy nhiên, cái này khác với công việc của mạo hiểm giả một cách tế nhị và nếu như làm loại chuyện này chỉ khiến cho Kurt càng ngày càng cố chấp.
"Về Kurt-sama, tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục ngài ấy. Nếu như sự bất an của người dân tan biến sau khi họ có thể tự do mua sắm, điều này cũng có lợi với Kurt-sama. Tôi cũng đã đạt được sự cho phép của Artur-sama."
"Đã đạt được sự cho phép rồi sao? (Kurt, không phải anh luôn ở bên cạnh phụ thân sao... ) "
Lão già trước mặt thực sự quá xảo quyệt và khiến cho tôi lo lắng cho tương lai của lãnh địa này nhiều hơn.
"Tôi sẽ không yêu cầu ngài tặng miễn phí hay bán rẻ hơn một chút. Tốt hơn hết là ngài ngàn vạn lần đừng làm như vậy. Cho dù bán đắt hơn giá thị trưởng ở Breitburg một chút và khiến cho ngài có thể kiếm tiền từ nó cũng không thành vấn đề."
Thành thực mà nói, cho dù tôi đặt mức giá bằng với ở Breitburg, thì tôi cũng có thể kiếm được tiền.
Bởi vì những thương nhân khác cần phải lặp đi lặp lại lộ trình 3 tháng nếu như không sử dụng "Dịch Chuyển Tức Thời" để đến lãnh địaN này, nhưng tôi có thể vượt qua ngay lập tức.
Xe ngựa chở hàng hóa, tôi cũng có thể dùng túi ma thuật để thay thế.
Còn về nhập hàng, bạn chỉ cần đăng ký ở Công Hội Thương Nghiệp và nộp phí hội viên, thì bạn có thể mua rẻ không ít tiền.
Bởi vì điều này có thể cắt giảm chi phí của thương đội, vì vậy Công Tước Bleichroder sẽ vui vẻ cung cấp sự hỗ trợ nếu như ngài ấy biết được chuyện này.
Klaus vẫn giỏi nhìn thấu dục vọng của người khác như vậy.
"Tôi còn tưởng rằng ông muốn tôi phụ trách nhập hàng và sau đó mở một cửa hàng ở trong lãnh địa cơ."
Nếu như ông ta nói ra điều kiện này và đề nghị mấy anh chị cùng cha khác mẹ của tôi nên kinh doanh, thì tôi có thể dễ dàng bác bỏ ông ta.
Nhưng điểm đáng sợ của người đàn ông này, chính là ông ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
Klaus biết rõ tôi không tin tưởng ông ta, nhưng ông ta vẫn thể hiện thái độ không hề để ý chút nào.
"Nếu như ngài muốn mở cửa hàng chính thức, thì ngài nhất định phải nộp đơn cho Artur-sama và làm các thủ tục, nhưng cái này sẽ khiến cho mọi thứ trở nên rắc rối hơn."
"Vấn đề lớn nhất, cái này sẽ khiến cho sự bất mãn của Kurt-niisan vượt quá giới hạn chứ? Mặc dù cái này là định kỳ, nhưng ông vẫn có thể dùng lợi ích của người dân để thuyết phục anh ấy nếu như chỉ là thương đội."
"Đúng vậy, ngài nói không sai. Nói tóm lại, tôi có thể nhờ ngài thử làm một lần trước xem sao được không?"
"Ừm —— Elise, em cảm thấy thế nào?"
Bởi vì lý do chính vẫn là vì người dân và khiến cho tôi rất khó cự tuyệt.
Chuyện đã tới nước này, cho dù khiến cho Kurt ghét tôi hơn nữa cũng không có gì khác biệt và cân nhắc đến sự vất vả của người dân sống ở khu vực xa xôi , thì tôi không có cách nào dễ dàng từ chối.
Lý do tại sao tôi do dự, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi con người Nhật Bản ở bên trong tôi. Suy cho cùng, bạn cũng rất khó tìm được một dân tộc có 'người biểu hiện ra tốt quá mức và luôn muốn làm vừa lòng mọi người xung quanh' như người Nhật Bản dù bạn phóng tầm mắt nhìn khắp thế giới này.
Cho tôi tôi quyết định hỏi ý kiến Elise sẽ trở thành chính thê của mình.
Dù sao cô ấy cũng là cháu gái của Hồng Y Hohenheim đó, cho nên cô ấy thỉnh thoảng đưa ra những ý kiến vô cùng thông minh.
"Chỉ lần này thôi, em cảm thấy cái ủy thác này có thể chấp nhận được."
Nói một cách đơn giản, cô ấy cho rằng người dân vô tội.
Có lẽ đây chính là lý do tại sao cô ấy được người ta gọi là Thánh Nữ.
Hơn nữa, cái này chủ yếu là chuyện tốt và không cần phải lo lắng đến việc tổn hại danh tiếng của tôi —— Elise lại bổ sung thêm ý kiến như vậy.
"Mình cũng cảm thấy cái này có thể thử xem sao."
"Vừa làm được chuyện tốt vừa có thể kiếm được tiền. Mình cám thấy cái này cũng không tệ chút nào."
Hình như Ina và Louise cũng tán thành ý kiến của Elise.
"Erw thì sao?"
"Ông lại đây một chút..."
Erw gọi tôi đến góc phòng và nhỏ giọng nói vào tai tôi:
" (Vì lý do an toàn, ông nên nhận đi. ) "
Dựa theo lời giải thích của Erw, Kurt hiện giờ đã ở trong tình trạng bất kể làm cái gì cũng không còn kỳ quái nữa.
Bởi vì anh ấy còn khiêu khích cả Burkhart-san là người đại diện của Công Tước Bleichroder và Elise là cháu gái của Hồng Y Hohenheim, cho nên tôi cũng cảm thấy như vậy.
" (Cho dù Well là ma pháp sư lợi hại, thủ đoạn ám sát vẫn là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. ) "
Chẳng hạn như hạ độc trong thức ăn hay bôi thuốc độc chết người lên mũi tên thì nó cũng có thể lấy mạng tôi ngay lập tức cho dù bị trầy xước bởi mũi tên.
Hơn nữa, Kurt cũng có năng lực làm như vậy.
" (Người đàn ông đó, mặc dù cho người ta ấn tượng đầu tiên là bị tất cả người dân bỏ rơi, nhưng chúng ta không nắm được chi tiết tình hình. Bất kể là dạng ngu ngốc nào, kiểu gì cũng có tín đồ điên khùng. Hơn nữa, phụ thân ông cũng không bỏ qua cho anh ta và có lẽ sẽ có thuộc hạ sẵn sàng tiếp nhận mệnh lệnh kỳ quái của anh ta. ) "
Những gì nghe được từ Erich-niisan trước trận chiến kia, cư dân của ngôi làng chính do con cháu của người di dân thời kỳ đầu lập lên nhỉ?
Bọn họ là một đám người vô cùng bảo thủ và là cơ sở ủng hộ Kurt.
Nếu như là bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ coi tôi như là một tên phản loạn đã phá vỡ trật tự thừa kế con trai trưởng.
" (Cho nên chúng ta nên bán một ít ân huệ cho người dân dựa vào bán hàng hóa. ) "
Cho dù Kurt có ý đồ gì, thì người dân cũng có thể giúp chúng tôi cản trở anh ấy khi làm như vậy.
Một lợi thế khác là hành động của đám người phe Kurt sẽ bị hạn chế dưới sự giám sát của người dân nơi này.
" (Khả năng này thực sự không thấp chút nào. ) "
Cuối cùng, Erw vẫn phát biểu ý kiến từ vị trí của người chịu trách nhiệm bảo vệ tôi.
" (Dù sao đi nữa, chúng ta phải tiếp tục mối quan hệ với lãnh địa này trước khi hoàn thành ủy thác. ) "
Sau khi hoàn thành ủy thác của Khu Rừng Thần Bí, chúng tôi phải ở lại đây mấy ngày để phân loại di vật.
" (Tôi hiểu rồi. Vậy thì chấp nhận thôi. ) "
Cứ như vậy, chúng tôi đồng ý ủy thác của Klaus trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước bữa tối và quyết định tổ chức một phiên chợ.
"Ông xã."
"Em muốn anh hỗ trợ đúng không. Anh biết rồi."
" (Hermann-niisan hoàn toàn sợ vợ nhỉ... ) "
" (Well. Những người đàn ông của gia tộc chi nhánh đó, chủ yếu là như vậy. ) "
Chúng tôi chuẩn bị tổ chức một phiên chợ, nhưng chung quy là chỉ dựa vào 5 người chúng tôi vẫn không đủ nhân lực.
Burkhart-san vốn được coi như là chiến lực hàng đầu của chúng tôi, nhưng không biết ngài ấy đã chạy đi đâu sau khi trở nên thích rượu mật ong của chị dâu hai Marlene rồi đi đàm phán với chị và đem hàng tích trữ có thể mua cũng mua mang về.
Lúc này đến lượt Hermann-niisan và con rể của gia tộc chi nhánh ra sân.
Đáng buồn thay, họ không áp dụng nguyên tắc 'trọng nam khinh nữ' của thế giới này. Theo mệnh lệnh của chị dâu hai Marlene, họ trải một chiếu rơm bán hàng ở quảng trường giữa ngôi làng chính với hai làng còn lại. Tôi bày vật phẩm được lấy ra từ trong túi ma thuật và cũng phụ trách mang đến những tấm bảng gỗ được ghi rõ giá cả phía trên trước đó.
Đám trẻ con cũng chạy đến hỗ trợ. Sau khi phiên chợ bắt đầu, hình như bọn nhóc sẽ hỗ trợ trông cửa hàng.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền khiến cho tôi nghĩ đến ký ức về việc mình từng giúp đỡ dựng quầy hàng trong lễ hội mùa hè do tổ dân phố tổ chức lúc vẫn là trẻ con ở kiếp trước.
[Chōnaikai (自治会) : tổ dân phố ]
Thậm chí khiến cho tôi xuất hiện ý tưởng tạo ra kẹo mạch nha vào lần tới.
"Rõ ràng là trước đó không hề chuẩn bị, nhưng số lượng vẫn còn nhiều."
"Cái này là nhờ vào túi ma thuật."
Bởi vì nó có thể lưu trữ số lượng lớn cái gì cũng được, cho nên mọi thứ thường xuyên được bỏ thẳng vào.
Hơn nữa, chỉ cần bỏ vào là bạn tạm thời không cần phải lo lắng căn phòng hay kho hàng trở thành một mớ hỗn độn.
Hermann-niisan thấy nó và cảm thấy khâm phục giống như nhìn thấy ảo thuật gia vậy.
Trên mặt chiếu bày rất nhiều bình và trên trong đựng muối do tôi chế tạo bằng ma pháp khi còn bé. Bởi vì nó là hàng hóa chính, vì vậy chúng tôi đặt một trăm bình đựng khoảng 10 kg muối ăn.
Ngoài ra, còn có các loại hương liệu như đường cát với mayonnaise, gia vị như hạt tiêu và các loại rượu như bia với rượu rum.
Mặc dù tôi từng tự làm mayonnaise trước kia, nhưng sau đó ngại rắc rối và tôi đã bán công thức lẫn phương pháp sản xuất cho thương hội ở vương đô.
Nhờ làm vậy, thương hội vẫn thường xuyên mang hàng hóa đến cho tôi.
Bởi vì sau đó hàng hóa bán được rất nhiều khiến cho bọn họ rất cảm kích, cho nên họ cũng đưa đến một lượng mayonnaise kinh người mỗi tháng. Thành thực mà nói, tôi cảm thấy hơi phiền toái.
Sau khi các quý tộc và thương nhân khác biết sở thích của Elise là làm bánh ngọt và may vá, thì họ đưa đến rất nhiều nguyên liệu lẫn dụng cụ làm bánh ngọt, dụng cụ may vá và vải vóc. Sau khi biết sở thích của tôi và Elise là ăn bánh ngọt ngon thì họ cũng mang đến nhiều loại bánh ngọt.
Ngoài ra, Ina cũng thích đọc sách mỗi khi rảnh rỗi và đám thương nhân kia lại đưa đến rất nhiều loại sách sau khi biết tôi cũng có sở thích như vậy. Bởi vì kho ở nhà sắp không chứa nổi nữa, cho nên tôi bỏ tất cả vào trong túi ma thuật. May mà tôi còn có cái túi này.
Dĩ nhiên, tôi cũng lấy những thứ đó ra và xem như là trưng bày hàng hóa.
"Có ổn không khi lấy đồ người khác đưa đi bán?"
Mình đã viết thư cám ơn và cũng gửi quà đáp lễ rồi. Hơn nữa, dù sao chúng tôi cũng dùng không hết."
Bánh ngọt là thứ nguy hiểm nhất.
Nếu như ăn hết tất cả, kiểu gì bạn cũng bị bệnh gout hay bệnh tiểu đường.
Cuối cùng, sau khi biết mọi người rất thích cung lẫn tên do tôi chế tạo, tôi lấy chúng ra bày bán và khâu chuẩn bị cũng xong.
Mặc dù lúc săn bắn cần sử dụng rất nhiều mũi tên, nhưng phần lớn người dân ở đây đều tự làm, cho nên tôi cảm thấy rất có thể bọn họ sẽ cần đến mũi tên do thợ thủ công hạng nhất ở vương đô chế tạo.
Mặc dù vẫn còn rất nhiều thứ khác, nhưng bởi vì chủng loại thực sự quá nhiều và tôi lại lười niêm yết giá từng cái một, cho nên tôi cứ đặt bừa trước đã.
Dù sao tôi cũng nắm đại khái giá thị trường, cho nên cái này luôn có cách.
Mặc dù tôi không thể đảm bảo bán được, nhưng chỉ cần có thể mở phiên chợ thì cũng được xem như là hoàn thành ủy thác của Klaus dù ế hàng.
Mặc dù không thể đảm bảo bán được hàng hay thậm chí có thể ế hàng, nhưng chỉ cần có thể mở phiên chợ thì xem như tôi đã hoàn thành ủy thác của Klaus.
"Cám ơn ngài đã cung cấp nhiều loại hàng hóa như vậy."
"Nhân tiện, tôi thực sự đáp ứng điều kiện đặt ra với phụ thân."
"Vâng. Cái đó là dĩ nhiên rồi."
20% của lợi nhận buôn bán, phải nộp lên dưới dạng tiền thuế.
Cái này là nghĩa vụ mà chúng tôi phải gánh chịu để được mở phiên chợ ở đây.
Nói cách khác, chỉ cần không có lãi, thì bạn không cần phải đóng thuế.
Hình như ban đầu Kurt vốn muốn chúng tôi nộp 30% lãi.
Cái này khiến cho tôi hơi hối hận và sớm biết cũng đừng đồng ý ủy thác này.
Rõ ràng là thương đội mất tận 3 tháng chạy đi chạy lại cũng không cần phải đóng thuế, nhưng không ngờ Kurt có dục vọng kỳ quái sau khi nghe thấy chúng tôi muốn kinh doanh.
Dĩ nhiên, dưới sự thuyết phục của Klaus, thì cuối cùng đề nghị này vẫn được rút lại.
"Dù sao anh ta cũng không biết tính tiền thuế..."
Bởi vì trước đó bị đối xử như một tên du côn, cho nên Erw dường như hoàn toàn ghét Kurt.
Kurt vừa mù chữ vừa không biết tính toán và chỉ có ưu điểm làm cho người khác khó chịu, cho nên Erw coi anh ta như là tồn tại không bằng cả đứa trẻ con.
"Cuộc đàm phán đã thiết lập suôn sẻ. Vì vậy, tôi vừa mới đi một vòng toàn bộ lãnh địa trước và thông báo cho tất cả mọi người."
"Có lẽ đó là lý do.
Người dân bắt đầu mang theo người nhà và dần dần tập trung ở đây từ trong lãnh địa.
"Số lượng người như thế này có nhiều quá không?"
"Ngoài trừ người có công việc khẩn cấp ra, kiểu gì tất cả mọi người cũng đến. Sau khi công việc kết thúc, những người đó kiểu gì cũng đến."
Klaus trả lời Ina đang kinh ngạc như vậy.
Hầu như tất cả mọi người chỉ mua đồ từ thương đội.
Những người này mang theo số tiền tiết kiệm cho đến ngày hôm nay và đến đây với đôi mắt lấp lánh.
"Mọi người cũng có tiền sao?"
"Không phải là không có."
Bởi vì mọi người thường sống bằng việc bán lúa mì, thảo dược, nguyên liệu động vật đặc biệt, chỉ mua một lượng muối nhất định và vài thứ đồ dùng hàng ngày đắt tiền theo quy định để phục vụ cuộc sống. Cho dù thu nhập bằng tiền mặt ít người so với người vùng khác, nhưng không phải là không có tiền tiết kiệm.
Thực phẩm thì chỉ cần dựa vào tự cấp tự túc hay trao đổi với những người dân khác là được rồi.
Tiếp đó, họ thỉnh thoảng mua nông cụ hoặc mua nhu yếu phẩm cơ bản từ thợ thủ công, cho nên họ thườn không tiêu không nhiều tiền.
"Mọi người chỉ để lại lúa mì đủ cho việc nộp thuế và làm thức ăn, rồi bán đi toàn bộ phần còn lại. Cứ như vậy mà tiết kiệm từng chút từng chút một trong nhiều năm."
"Thì ra là như vậy."
"Nơi này là vùng nông thôn mà."
Klaus giải thích rõ tình trạng kinh tế của người dân cho Louise.
"Vậy thì, đã đến lúc bắt đầu rồi."
Cuối cùng thì phiên chợ cũng bắt đầu và tất cả mọi người đều túm tụm lại mua đồ.
Đầu tiên là những người đàn ông mua hết mấy bình muối và sau đó mang ngay về nhà.
Bởi vì muối ở trong lãnh địa không thể tự cấp tự túc, cho nên mọi người cũng điên cuồng nghĩ cách dự trữ phòng trường hợp khẩn cấp.
"Mặc dù mức giá bán không rẻ chút nào."
Giá thị trường của muối hiện giờ là 5 xu/1 kg ở Breitburg.
Quy đổi sang tiền Nhật Bản là khoảng 500 yên. Giá thị trường mặt hàng này cũng không thay đổi nhiều gần đây.
Bởi vì vương đồ nằm ở trong lục địa, cho nên 1 kg vào khoảng 8 đến 10 xu.
Lần cuối đến, thương đội bán muối cho người dân với mức giá 8 xu/ 1 kg.
Cái này được coi là đắt sao?
Hay được coi là rẻ đây?
Mặc dù cái này rất khó để đoán định, nhưng cân nhắc đến chi phí vận chuyển thì kiểu gì cũng là lỗ.
Chẳng trách thương đội phải nhận viện trợ của Công Tước Bleichroder, thì việc kinh doanh này mới có thể duy trì.
Nhân tiện nhắc đến, tôi bán với mức giá 5 xu/ 1 kg.
Có nghĩa là tôi bán dựa theo giá thị trường chuẩn ở Breitburg.
Tôi chỉ dựa vào "Dịch Chuyển Tức Thời" đến bờ biển và dùng ma pháp tinh chế muối ở đó, cho nên cái đó gần như không mất chi phí.
Lợi nhuận thu được vô cùng cao.
Mặc dù cái này có thể bán với mức giá rẻ hơn nữa, nhưng Kurt sẽ rất tức giận vì mức đó, cho nên tôi hạ thấp lợi nhuận thu được từ các vật phẩm khác và cố gắng hết sức bán với mức giá rẻ hơn một chút.
"Wendelin-sama, cái thứ màu trắng này là gì vậy?"
"Là đường cát."
"Không phải đường cát là màu đen sao?"
"Bởi vì tôi đã tinh chế nó."
Ở vùng đất chưa mở mang phía nam, khi tinh chế đường cát bằng cây mía sinh trưởng tự nhiên thì tôi đã tinh chế đống đường cát kia thành máu trắng dựa theo thói quen ở kiếp trước.
"Ông không biết sao? Đường cát trắng nguyên chất là sản phảm cao cấp đó."
"Ồ, cái đó tôi không biết."
Giống như muối, tôi cũng bán đường cát với giá thấp.
Cái này cũng dựa theo giá thị trường ở Breitburg và 10 xu/ 1 kg.
Nếu như ở vương dô, 1 kg có thể bán từ 15 đến 20 xu.
"Vậy thì vợ con tôi sẽ hạnh phúc lắm đây."
Bởi vì giá rẻ, cho nên đường cát lấy đơn vị bình trong cũng nhanh chóng bị mua hết sạch.
Đối với gia vị, hương liệu và rượu thì mọi người đều mang tâm trạng mua thử mỗi thứ một ít.
"Loại vải này thật đẹp."
"Mặc dù chất liệu là bông gạo, nhưng nó được nhuộm thành màu sắc phổ biến ở vương đô."
Các cửa hàng tạp hóa và nhu yếu phẩm hàng ngày do đám Elise phụ trách cũng bán được rất nhiều.
Đồ trang sức, phụ kiện giá rẻ, vải có thể làm nguyên liệu may quần áo, dụng cụ may mặc, dụng cụ pha chế, ...
Mặc dù nó khiến cho mọi người tự hỏi tại sao có nhiều thứ như vậy, nhưng điểm đáng sợ là hầu hết chúng được người khác chuyển đến.
Mặc dù trong này không có quà tặng đắt tiền, nhưng bất kể là quý tộc hay thương nhân thì họ tặng quà nhiều nhưng rẻ cho tôi.
Không thể phủ nhận rằng đống quà tặng này trông thực sự rất chấn động và phía tặng quà kia chắc cũng lên kế hoạch tặng cho tôi người hầu.
Trên thực tế, tôi cũng đưa cho cả Rodrich.
Chỉ là cậu ta bối rối trả lời: "Chủ nhân-sama, kẻ hèn này không ăn nổi nhiều bánh ngọt như vậy đâu..."
Rõ ràng là thành viên trong nhà không nhiều, nhưng tôi lại nhận được số lượng lớn quà tặng bởi vì mối quan hệ được chú ý đến và đây cũng được xem như là một loại tác hại.
"Còn rẻ hơn nhiều so với tưởng tượng."
"Giá cả gần bằng với mức lấy từ nơi sản xuất."
Elise biết sơ sơ giá thị trường đặt mức giá khá rẻ. Bởi vì nó gần như bằng giá nhập hàng, cho nên chúng bán hết rất nhanh.
Người mua đều là phụ nữ và mọi người đều tự làm quần áo cho bản thân lẫn người nhà.
Cho nên dụng cụ may vá cũng bán rất chạy.
Ế? Muối được tinh chế bằng ma pháp, cho nên chi phí gần như bằng 0. Đường cát cũng thế. Hầu hết những thứ còn lại là do người khác tặng. Điều gì sẽ xảy ra sau khi bán những thứ này dựa theo giá thị trường?
Câu trả lời chính là số tiền thu được gần như trở thành lợi nhuận.
Kinh phí cần thiết, có lẽ là quà đáp lễ cho người tặng quà thôi nhỉ?
"Mẹ ơi, mua bánh ngọt cho con!"
"Được thôi."
"Con muốn sách tranh."
"Câu chuyện nào chưa đọc. Mua một quyển để đọc đi."
Các loại hàng hóa có mức giá gần như tương đương với những vùng khác và nhanh chóng bán hết sạch.
Mặc dù không thành vấn đề nếu còn sót lại, nhưng mọi người cứ hỏi liệu còn hàng có sẵn hay không, vì vậy tôi lại lấy ra thêm hàng hóa từ trong túi ma thuật.
"Evans, ông muốn mua bộ cung tên kia sao?"
"Cái đó là đương nhiên rồi. Quả nhiên là đồ do thợ thủ công chuyên nghiệp làm vẫn tốt hơn. Hàng do bản thân làm luôn có giới hạn. Ingoff thì sao?"
"Dĩ nhiên là tôi cũng mua rồi. Tôi có thể săn gà sao mỗi ngày bằng cái này."
"Không thể nào đâu nhỉ? Chủ yếu nằm ở vấn đề kỹ thuật."
"Lắm chuyện! Kỹ thuật của ông gần bằng tôi thôi!"
Các thợ săn trong lãnh địa đều mua cung tên do thợ thủ công ở vương đô chế tạo.
Mặc dù bên trong lãnh địa vẫn có thợ rèn và thợ thủ công khác, nhưng thợ rèn ở đây chủ yếu làm đinh, dao làm bếp hoặc nông cụ mà thôi.
Các thợ thủ công khác chỉ có thể sửa chữa kiếm hay áo giáp và nhu yếu phẩm hàng ngày là cùng. Mặc dù bọn họ cũng có cung tên tự chế, nhưng trình độ thực sự vẫn kém hơn thợ thủ công hạng nhất ở Breitburg hoặc vương đô.
Đây chính là sự thật.
Theo nghĩa tiêu cực, thợ thủ công trong lãnh địa này đều là công ty độc quyền.
Cái này là vì không có đối thủ cạnh tranh, cho nên vật phẩm vẫn có thể bán được dù chất lượng không tốt cho lắm.
Ngoài ra, đó chính là rất khó giới thiệu kỹ thuật mới từ bên ngoài.
"Ôi trời, thật đúng là tình huống rầm rộ chưa từng có."
Đối mặt với tình trạng lấy bất cứ cái gì ra cũng bán hết sạch, Klaus nở nụ cười.
Mặc dù mỗi lần khó có thể bán nhiều đồ như vậy, nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống có thể mua được nhiều đồ như vậy, thì người dẫn vẫn không thể kiểm soát nổi ví tiền của mình.
"Bởi vì đó là sự khởi đầu."
"Không sai. Kể từ lần sau, quy mô sẽ trở nên nhỏ hơn. Nhân tiện..."
Sau đó, Klaus thậm chí bắt đầu yêu cầu tôi để người dân dùng hàng hóa trao đổi lấy tiền hoặc hỗ trợ thu mua.
Tôi biết ông ta đang có chủ ý gì.
Nếu như chúng tôi cứ đơn phương bán ra hàng hóa, điều này chỉ khiến cho tiền tệ trong lãnh địa không ngừng chảy ra.
Nếu như chúng tôi có thể thu mua những vật phẩm mà thương đội từ chối thu mua bởi vì cân nhắc đến chi phí vận chuyển, thì cái này có thể khiến cho xuất hiện 'Kinh tế tuần hoàn'.
Người dân bắt đầu tìm những sản vật mình sở hữu có thể đổi lấy tiền mặt.
"Hermann-sama, gia tộc chi nhánh chắc có thể bán rượu mật ong."
Nếu như nó khiến cho người rất kén chọn đối với rượu như Burkhart-san cũng thích, nó chắc chắn có thể bán được với giá tốt sau khi xây dựng thương hiệu.
Và tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhân tiện, dường như Klaus cũng biết cách buôn bán.
Tạm thời mặc kệ ông ta đã nghĩ gì, tôi không thể không thừa nhận người đàn ông này rất ưu tú.
"Có lẽ Marlene sẽ rất vui."
Bởi vì gia tộc chi nhánh làm tùy tùng trưởng hết đời này đời khác, cho nên bọn họ thực sự muốn tiết kiệm tiền mặt.
Nếu như có thể dựa vào rượu mật ong tự làm để lấy được tiền mặt, họ có thể dẫn đầu gia tộc gốc ở phương diện tiết kiệm tiền mặt.
Đại khái là như vậy nhỉ?
"Kurt-niisan sẽ không đánh thuế mấy người vì cái này đâu."
"Làm sao có thể chứu, tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện lãnh chúa thu thuế từ cận thần mình cả."
Tuy là nói như vậy, điều đáng sợ ở đây là chúng tôi vẫn không thể phủ nhận hoàn toàn khả năng này.
Đến ngay cả Hermann-niisan cũng cho rằng Kurt đó có thể làm như vậy.
"Nếu như nó thật sự biến thành như vậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm lên tiếng khuyên can."
Nhìn Klaus nở nụ cười giả dối và nói như vậy, trong đầu tôi nghĩ "Có vẻ như Klaus hoàn toàn không coi Kurt ra gì" .
Tuy nhiên, tôi chẳng hề thông cảm với anh ấy chút nào.
Bởi vì người đứng đầu tiếp theo bị trưởng làng xem thường, cũng là một tên ngu ngốc.
"Cũng gần đến giờ ăn tối rồi, vì vậy hôm nay dừng lại tại đây trước đã."
Kết quả là người dân vẫn tập trung ở phiên chợ sau khi trời tối, thế nên chúng tôi lại bán thêm 2 tiếng nữa.
"Mức doanh thu thật cao."
"Để tăng mức doanh thu đó, mọi người cũng bận rộn đến mức 'lúng ta lúng túng'. Nhân tiện, Burkhart-san chạy đi đâu mất rồi?"
"Mình đi dạo một chút."
"À, không sao."
Sau khi dùng bữa tối xong ở nhà gia tộc chi nhánh, chúng tôi tính toán doanh thu trong căn phòng ngủ lại hôm nay.
Chúng tôi được bố trí cho 2 phòng, phòng nam với phòng nữ cho 3 người, nhưng mọi người hiện giờ đều tập trung ở phòng nam để kế toán.
"A —— Tiền xu nhiều quá."
"Louise tính giỏi quá."
Hình như Ina với tính cách nghiêm túc không ghét loại công việc này, nhưng cái này dựa trên tính cách bẩn sinh và nó chỉ khiến cho Louise cảm thấy khốn khổ.
Mặc dù năng lực đủ để đảm nhiệm, nhưng không thể tiếp tục kiên trì.
"Không thể nhờ Công Hội Thương Nghiệp ở Breitburg qua đây hỗ trợ sao?"
"Làm vậy có bị thu phí thủ tục hay không?"
Thế giới này không có máy tính được số tiền lớn.
Do đó, chỉ cần mang đến Công Hội Thương Nghiệp, bạn thường phải nộp phí thủ tục.
Bởi vì đếm tiền đòi hỏi chi phí nhân sự, cho nên cái này cũng là chuyện đương nhiên.
"Elise cũng đang im lặng đếm."
"Đến ngay cả phương diện này cũng là siêu nhân hoàn mỹ."
Elise im lặng tiếp tục làm công việc xếp 10 đồng xu chồng lên nhau.
"Thỉnh thoảng vùi đầu vào loại công việc đơn giản như vậy, có thể khiến cho người ta cảm thấy bình tĩnh."
"Mình chẳng thể bình tĩnh nổi. Chỉ muốn hét 『 A ——! 』 thật to mà thôi."
"Mình không như đậu. Nếu như không gánh vác trách nhiệm, gánh nặng từ việc đếm sẽ dồn lên một người."
Dĩ nhiên, các thành viên nam cũng bận rộn đếm từng đồng từng đồng một.
Hầu hết tiền mà người dân trả đều là tiền xu đồng hoặc thẻ đồng.
Mặc dù quan niệm về tiền trong mấy năm gần đây trở nên hơi kỳ quái, nhưng tiền vàng thực sự không dễ dàng lưu thông như vậy.
"Burkhart-san, tay ngài không chứ?"
"Không thành vấn đề."
Burkhart-san vừa nhấm nháp đống rượu mật ong mua lúc sáng vừa đếm tiền.
Tuy nhiên, tay ngài ấy lại ổn định đến không ngờ.
"Vậy thì, tình trạng của Kurt-niisan thế nào?"
"Hắn rất an phận."
Việc Burkhart-san hộ vệ kiêm nhiệm đồng hành với chúng tôi không xuất hiện ở phiên chợ cũng có lý do cả.
Bởi vì ngài ấy giám sát hành động của Kurt.
"Mặc dù có vài tên lạ mặt đến tìm Kurt than phiền giữa chừng."
Có lẽ là đám người ghét sự thay đổi đến từ làng chính và đám thợ rèn lẫn thợ thủ công trong lãnh địa cũng chạy đến tìm anh ấy sau khi nhìn thấy hàng hóa được bày bán ở phiên chợ.
"Thợ rèn và thợ thủ công sao?"
"Bởi vì kỹ thuật không tốt, cho nên họ cảm thấy nguy cơ sau khi phát hiện có hàng hóa đến từ vùng khác."
Vừa là 'ếch ngồi đáy giếng' vừa hoàn toàn không có sự nỗ lực vì công cuộc độc quyền, cho nên kết quả đương nhiên sẽ biến thành như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy hàng hóa được bày bán trên phố của thợ thủ công ở Breitburg, tôi vô cùng kinh ngạc bởi vì trình độ chế tạo ở đó hoàn toàn vượt xa nhu yếu phẩm hàng ngày ở quê nhà.
Ngược lại, mặc dù nơi này có thể làm ra nhiều chủng loại sản phẩm nếu như yêu cầu không cao, nhưng cái đó vẫn chưa đủ để bù đắp cho chất lượng kém vì không phải cái gì cũng có thể làm được.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao đống hàng tạp hóa đời sống vốn kỳ vọng không cao, lại có thể bán chạy đến như vậy.
"Phù... Tính xong rồi..."
Cuối cùng chúng tôi cũng tính toán xong doanh thu và số tiền vô cùng lớn.
"812.567 xu..."
Quay đổi sang tiền Nhật Bản, hơn 80 triệu Yên.
Cái này thực sự không giống doanh thu của một phiên chợ chút nào.
"Tại sao doanh thu lại cao đến như vậy?"
"Cho dù toàn bộ người dân đến tham gia và cộng vào cả trẻ con, thì một người vẫn tiêu xài hơn 1.000 xu..."
Số tiền quá kinh người khiến cho Erw nghi hoặc không thôi, nhưng cái này thực sự không có gì kỳ lạ cả.
Thu nhập tiền mặt trung bình của làng này thực sự không nhiều.
Ngược lại, họ cũng có rất ít cơ hội sử dụng đến tiền, cho nên mọi người đều tích trữ tiền mặt.
Gia đình lâu năm thậm chí đã tiết kiệm tiền trong vài thập kỷ.
Mỗi người 1.000 xu, nếu như là gia đình 4 người, bình quân mua hàng hóa hết 4.000 xu. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có thể tự do mua đồ của bọn họ trừ thương đội ra."
Dĩ nhiên là tiền cũng được chi tiêu mạnh hơn.
Bởi vì đây là chợ được tổ chức tạm thời, cho nên cách nghĩ không có lần sau cũng ảnh hưởng đến.
"Điều này chứng tỏ mọi người không hề nghèo khó chút nào."
"Không, rất nghèo."
Ngoại trừ khoản thu nhập từ bán phần lúa mì còn lại và một phần sản vật có thể thu thập ở trong rừng cho thương đội ra, người dân không có nguồn thu nhập tiền mặt nào khác cả.
Ngoài muối ra thì bọn họ chẳng biết xài tiền vào gì cả, nên có tiền cũng chỉ để đó.
Có thể nói rằng xã hội ở đây vẫn dừng lại ở giai đoạn vô cùng nguyên thủy.
"Chẳng phải ban nãy tui có cho đám trẻ con nhà này một khoản tiền tiêu vặt hay sao?"
Bởi vì bọn nhỏ đến phiên chợ giúp đỡ, cho nên lúc đầu tôi định cho đám nhóc tiền tiêu vặt thay quà cám ơn, nhưng không ngờ tới phản ứng của bọn họ khiến người ta bất ngờ.
"Nhân tiện, tất cả đều lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc khi nhận được tiền mặt."
Nếu như là trẻ con ở Breitburg, kiểu gì chúng cũng vui vẻ chạy đến khu buôn bán mua đồ.
Nhưng trẻ con ở lãnh địa này không thể làm như vậy.
Cho dù bạn cho chúng tiền thì cũng không có chỗ sử dụng, cho nên chúng không cảm thấy nó đáng quý chút nào.
Cuối cùng, tôi vẫn dùng phương thức trả bằng hiện vật và đưa chút bánh ngọt lẫn đồ chơi cho bọn nhóc.
"Có vẻ như vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với dự kiến?"
"Đúng vậy."
Erw nó không sai, cái này đã vượt khỏi mức nghèo khó.
Mặc dù quê hương của Erw cũng là vùng nông thôn nghèo khó, nhưng bọn họ không sống tách biệt với thế giới đến mức như vậy, cho nên cậu ta mới nghĩ như vậy.
Là quý tộc, phụ thân và Kurt cũng thật sự tiết kiệm tiền để phòng trường hợp khẩn cấp.
Người dẫn vẫn ngoan ngoãn quy củ tiết kiệm tiền không dùng đến. Nếu không, họ không thể mua sắm giống như ngày hôm nay.
"Mặc dù bọn họ không am hiểu về nền kinh tế tiền tệ và vì có mua muối, cho nên đây cũng được xem như là có mua sắm. Đồng thời, họ cũng thường quan tâm đến giá thị trường."
Mọi người đều phát hiện chi phí vận chuyển trở nên rẻ hơn khi nhìn thấy chúng tôi bày bán hàng hóa.
Tuy nhiên, bọn họ không hề tiến vào mô hình kinh tế tuần hoàn của vương quốc Helmut.
"Thiệt hại nghiêm trọng nhất, chính là tiền tệ không lưu thông."
Nếu như thương đội không đến, chỉ còn lại vài giao dịch tiền bạc trong lãnh địa.
Hôm nay mọi người chỉ đơn phương trả tiền cho tôi.
Có lẽ phụ thân và Kurt đều không cảm thấy thực tế này kỳ lạ ở chỗ nào.
Mặc dù nó thực sự không phù hợp với lãnh chúa, nhưng bởi vì bọn họ đều như vậy kể từ khi sinh ra, cho nên cái này cũng có thể coi như là 'không biết làm thế nào'.
Còn về cảm nhận của người dân, đó không phải là sự bất mãn, mà là bất tiện.
Tuy nhiên, tôi không định lấy cái này làm lý do để phản đối việc phụ thân để cho Kurt thừa kế tước vị.
Mặc dù trước kia từng phát sinh sự kiện viễn chinh, nhưng người dân vẫn không có ai bị đói.
"Không bằng nói Klaus-san rõ ràng là người trong cuộc, nhưng ông ta lại có thể chú ý đến điểm này..."
"Không sai. Hình như mình trở nên hơi kỳ lạ. Chỉ cần đến thường thức trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister này..."
"Liền nghĩ đến Klaus sao?"
Mặc dù Klaus đi vào đáp lại lời phát biểu của Elise, nhưng ông ta vẫn nở nụ cười giả tạo trên mặt giống ban nãy.
"Lúc còn trẻ, tôi đã từng rời khỏi nơi này vì nhập ngũ và mua hàng."
Mặc dù ông ta đột nhiên đi vào khiến cho chúng tôi sợ hết hồn, nhưng chúng tôi vốn không nói về những chuyện không thể cho người khác biết.
Bởi vì Klaus thường có biểu hiện rất khả nghi, bắt đầu nói chuyện, cho nên mọi người cũng im lặng lắng nghe.
Lúc ở quê nhà, tôi hiếm khi nói chuyện với người trong lãnh địa.
Đối tượng mà tôi nói chuyện lâu nhất là Erich-niisan và sau đó là chị dâu cả Amalie. Hẳn là ông ta cũng nhìn thấy.
Chỉ khi lấy thành quả săn bắn trao đổi đậu nành, thì tôi mới có cơ hội nói chuyện với người dân.
Thành thực mà nói, tôi mới hiểu được một chút về cuộc sống của bọn họ cho đến khi bán hàng ngày hôm nay.
Mặc dù tôi có kiến thức ở phương diện này trước kia, nhưng nó chỉ ở mức hiểu mà thôi.
"Nhập ngũ? Từ nơi này sao?"
"Cái đó được coi như là ngẫu nhiên."
Hình như cái đó xảy ra vào hơn 40 năm trước.
Lúc đó Klaus chỉ khoảng 20 tuổi.
"Thực ra tôi là thứ nam. Bởi vì công việc của trưởng làng phải để cho anh trai thừa kế, cho nên công việc cần nhân lực đều giao hết cho tôi."
Ông ta cùng với thứ nam và con trai thứ ba của nhà thợ thủ công hay cùng xuất thân từ nhà nông dân, thử cùng nhau mang theo sản vật có thể bán ở trong lãnh địa trên xe đẩy và đi đường núi rất dài đến Breitburg.
Sau khi bán sản vật ở Breitburg, họ dùng khoản tiền đó mua muối, chất lên xe đẩy và đi đường núi trở về lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister lần nữa.
Quá trình như vậy, hình như họ có thể thực hiện 3 lần/ 1 năm.
"Ngựa là thứ quý giá phải dùng vào việc khai khẩn và làm nông. Bởi vì không đủ lính canh, nếu như bị chó sói tập kích lúc kéo xe trên đường núi, thì chỉ mất không ngựa. Vì vậy chúng tôi không thể sử dụng ngựa để kéo xe. Trong khoảng thời gian từ mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi, tôi chỉ dành 1/4 thời gian ở trong lãnh địa. Đến ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có khi ở trong lãnh địa, tôi phải liên tục đi hỗ trợ công việc đồng áng."
Bởi vì Klaus là thứ nam, cho nên ông ta được coi như là tồn tại 'đã qua sử dụng' trong lãnh địa.
Cho dù vất vả đến Breitburg, thì sản vật có thể bán lấy tiền trong lãnh địa cũng không nhiều.
Thế nên, nếu như bạn muốn chất muối lên xe đẩy càng nhiều càng tốt, thì bạn phải mất rất nhiều thời gian.
"Thậm chí tôi từng mang đá đỏ đến đó bán trước kia."
"Cái quặng sắt chất lượng kém đó sao?"
Tôi cũng biết đến sự tồn tại của đá đỏ.
Nói một cách đơn giản, đó là quặng sắt chuyển sang màu đỏ bởi vì thành phần sắt bị rỉ sét.
Bởi vì nó phải sử dụng một lượng lớn cacbon mới có thể phục hồi, cho nên loại đó không mua được nhiều.
[Cacbon ở đây là ám chỉ than cốc. Sử dụng chủ yếu của than cốc là làm nhiên liệu cũng như làm tác nhân khử trong nấu luyện quặng sắt trong lò cao. Cacbon monoxit sinh ra từ sự đốt cháy than cốc khử sắt oxit (hematit) trong sản xuất sản phẩm chứa sắt theo phản ứng:
2 Fe2O3 + 3 C → 4 Fe + 3 CO2]
"Giá cả bị giảm rất nhiều sau đó. Cho dù là như vậy, chỉ cần tiêu hao thể lực, thì chúng tôi có thể đổi được lấy tiền."
Nói tóm lại, thực sự là cuộc sống không hề có ước mơ và hy vọng, chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
Khiến cho người ta không khỏi buồn bực và tự hỏi tại sao mình lại sinh ra ở nơi như vậy.
"Mọi người thường xuyên tụ tập một chỗ và nói rằng sẽ chạy trốn đến Breitburg. Tuy nhiên, trên thực tế là chẳng ai chạy trốn cả."
Khuôn mặt của người nhà kiểu gì cũng hiện lên trong đầu và khiến cho người ta không thể chạy trốn.
"Một số người mất mạng trên đường leo núi. Bởi vì bị chó sói tập kích mà bị uốn ván từ vết thương hay di chuyển bất cẩn mà vô tình bị thương nặng, cho dù chữa trị cũng không cứu được, cho nên chúng tôi chuẩn bị bỏ lại người đó rời đi sau khi lấy một phần tóc. Kết quả là tôi giản thoát giúp người đó. Người đó nói lời cám ơn với tôi, cám ơn tôi đã trở thành hung thủ giết người này. À, hình như tôi lạc đề rồi..."
Ngay khi bọn họ đi mua muối ở Breitburg, nhà Công Tước Bleichroder đột nhiên phái sứ giả đến.
"Ở biên giới phía đông, các chư hầu lại phát sinh tranh chấp dựa theo thông lệ. Mặc dù chủ nhân chúng tôi chưa từng nhập ngũ, nhưng người đứng đầu tiện nhiệm đã từng nói 『 Nếu như chỉ có một lần, thì không sao 』trước kia."
Sau khi Công Tước Bleichroder tiền nhiệm biết chuyện này, kết quả là ông ta hỏi dò nguyện vọng của bọn họ bởi vì phát hiện đám Klaus vừa mới đến thành phố.
Klaus là con trai của trưởng làng và có thân phận cao nhất trong đám người lúc đó được chỉ định làm tùy tùng trưởng tạm thời. Thế là quân chư hầu nhà Baumeister 'hào nhoáng bên ngoài' có tổng cộng 6 người ra đời.
"Kiếm, súng, áo giáp, tất cả đều được mượn. Ngựa và thức ăn cũng thế."
Hầu hết đống ngựa kia chỉ có thể mang ra làm ngựa kéo cày và chỉ có mỗi Klaus biết cưỡi ngựa.
Hình như là vì họ chỉ mượn được một con ngựa, cho nên mỗi mình Klaus có ngựa để cưỡi.
"Đối với Công Tước Bleichroder-sama, quân chư hầu nhà Baumeister chỉ cần có tham gia về mặt danh nghĩa là đủ rồi."
Klaus di chuyển đến biên giới phía đông theo mệnh lệnh và đối đầu với đội quân bên kia.
Suy cho cùng, đó chỉ là các lãnh chúa nhỏ đang tranh giành một vùng đất nhỏ hay tranh chấp về việc nên phân phối rau núi hay củi thu thập trong rừng như thế nào.
Nếu như mở ra xung đột nghiêm trọng, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất.
Bởi vì lãnh chúa thường phải trả một khoản tiền an ủi cho người chết hoặc người bị thương.
"Mục đích của họ là bày tỏ 『 quyền lợi này thuộc về tôi 』. Bởi vì nếu không làm cái gì cả, điều đó tương đương với việc hoàn toàn thừa nhận quan điểm của đối phương."
Mặc dù họ không thể làm cái gì cả, nhưng chẳng ai mong muốn thực sự xảy ra xung đột.
Nói tóm lại, nó sẽ rất rắc rối ở mọi mặt.
Tuy nhiên, cho dù là ra vẻ chuẩn bị chiến tranh, nhưng họ vẫn phát sinh xung đột lúc kích động.
"Để tránh cho xuất hiện thương vong, chỉ cần dùng vũ khí luyện tập đánh bại đối phương ngay lập tức được xem như là chiến thắng."
Cho dù là như vậy, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện người chết.
"Dù sao họ cũng là con người, một khi cảm xúc sục sôi thì xung đột sẽ chính thức mở ra."
"Tổng tư lệnh hai bên cũng điên cuồng ngăn cản, nhưng vẫn xuất hiện khoảng 100 người chết..."
Klaus dùng thương đâm toàn lực về phía quâ đội phe địch đang đến gần mình.
Bởi vì quá căng thẳng, cho nên bây giờ ông ta vẫn không nhớ nổi những gì xảy ra sau đó.
"Bản thân là thứ nam của trưởng làng, dù sao tôi cũng trải qua huấn luyện. Tuy nhiên, tôi không biết nó hữu ích bao nhiêu trên chiến trường thực sự."
Cho dù là như vậy, ông ta cũng nhận được giấy khen và phần thưởng từ Công Tước Bleichroder bởi vì thuận lợi đánh bại nhiều kẻ địch.
Mặc dù bản thân Klaus không nhớ, nhưng dường như ông ta bị đại nhân vật của quân chư hầu nhà Bleichroder nhìn thấy.
"Cho nên tôi tạm thời nhận được phần thưởng."
Mặc dù việc mở rộng trận chiến sẽ rất khốn khổ, nhưng việc khen thưởng cho người thực sự lập được chiến công là chuyện đương nhiên của quý tộc.
Về việc đánh bại, Klaus cũng không rõ nhưng người đó đã thật sự chết hay không, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Không bằng nói, nếu như không chết thì nó còn đáng được khen ngợi hơn.
"Tôi dùng phần thưởng để mua thêm muối và một số thổ sản. Tuy nhiên..."
Sau khi trở về lãnh địa, hình như Klaus bị người đứng đầu tiền nhiệm trước kia, phụ thân và anh trai mắng.
"Nguyên nhân là tôi quá nổi tiếng. Rõ ràng là tôi cũng đánh cược tính mạng, cách nói này thật sự quá đáng."
Ở lãnh địa bảo thủ xa xôi thì dễ dàng 'cây cao thì gió càng lay' và đây chính là một ví dụ điển hình.
Rõ ràng là mang về lượng muối nhiều hơn bình thường, nhưng vẫn bị người ta trách mắng và điều này dường như khiến cho Klaus không thể chịu nổi nữa.
"Cho dù chuyện như vậy xảy ra, cuộc sống vẫn không thay đổi. Cho đến vài năm sau, anh trai tôi bị bệnh qua đời..."
Trưởng nam kia không có con, cho nên người nhà vội vàng gọi thứ nam Klaus trở về thừa kế vị trí trưởng làng.
Bởi vì phụ thân Klaus cũng mắc căn bệnh tương tự và có thể qua đời bất cứ lúc nào.
"Suy nghĩ trở thành trưởng làng không có gì trọng đại lắm và không cần phải tiếp tục cực khổ kéo xe nữa. Thật sự vô cùng phức tạp."
Đồng thời, trong số những người đồng hành, chỉ có Klaus thoát khỏi cảm giác tội lỗi đó.
Cho dù là như vậy, Klaus nghĩ bản thân nên làm chút gì đó sau khi trở thành trưởng làng.
Mặc dù nó tốn không ít thời gian, nhưng Klaus đã bôn ba khắp nơi để cho thương đội ghé thăm lãnh địa thường xuyên.
"Người đứng đầu tiền nhiệm trước kia cho rằng 『 Giao cho những người kia vận chuyển hàng hóa là được 』, cho nên ngài ấy hoàn toàn phớt lờ tôi. Cho đến khi vị trí người đứng đầu được kế nhiệm, cuối cùng nó mới thành công."
Hình như Klaus không thể quên được vẻ mặt vui mừng của người dân lúc ấy.
"Đối với người đứng đầu tiền nhiệm trước kia, chúng tôi chỉ là ngựa chở hàng biết nói mà thôi.
May mà người đứng đầu tiền nhiệm là người khá hiểu chuyện.
Nếu như chỉ dựa vào vận chuyển muối, thì không thể thỏa mãn dân số hơn 400 người, cho nên đây là một phán đuoán dựa theo thường thức.
Hình như mọi chuyện chính là như vậy.
Cho dù hàng hóa không nhiều, nhưng cuối cùng có thương đội đến thường xuyên. Klaus cũng dồn hết tâm tư và sức lực vào công việc của trưởng làng.
Dân số dần dần tăng lên, ruộng đồng cũng mở rộng theo.
"Mặc dù phát triển chậm, nhưng tương lai vẫn đáng để mong đợi."
Tuy nhiên, lúc này Klaus gặp phải một sự kiện không may.
"Wendelin-sama biết chuyện trước kia Leila có một vị hôn phu, anh trai của cô, cũng chính là người thừa kế của tôi không?"
Bây giờ ông ta vẫn nhớ rất rõ ràng chuyện ngày hôm đó.
Theo mệnh lệnh của phụ thân, vị hôn phu trẻ tuổi của Leila và người thừa kế của Klaus ra ngoài đi săn với phụ thân.
"Hai người kia bằng tuổi nhau và chơi thân với nhau từ nhỏ. Tôi cho rằng bọn họ có thể cùng nhau gánh vác gia đình này."
Thời điểm này xảy ra sự kiện không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì bên lãnh trong lãnh địa có vách đá quá nguy hiểm, cho nên không ai dám đến gần, nhưng hai người kia lại rơi xuống từ vách đá kia và mất mạng.
"Artur-sama nói hai người kia rơi xuống từ vách đá vì đuổi theo con mồi."
"...
Thành thực mà nói, tôi hoài nghi liệu sự kiện như vậy có thật sự xảy ra hay không.
Tuy nhiên, người có thể chứng minh điều đó xuất hiện.
"Anh nhớ sự kiện đó. Bởi vì lúc đó anh mới 8 tuổi."
"Hermann-niisan."
Lần này đến lượt Hermann-niisan vào phòng.
Đồng thời chứng minh chuyện kia là sự thật.
"Hermann-niisan, sự cố đó là..."
"Phụ thân kiên quyết nhấn mạnh đó là tai nạn. Người cũng ban bố lệnh kín miệng trong lãnh đĩa."
Không thể hiểu nổi ý nghĩa của lệnh kín miệng đó.
Bởi vì chấn tướng không có lợi cho bản thân, cho nên phụ thân mới muốn người ngoài cuộc im miệng sao?
Hoặc đơn giản là người không mong muốn vùng nông thôn nhỏ này trở nên hỗn loạn bởi vì tin đồn?
"Khi Well ra đời, bàn tán sự kiện kia đã trở thành điều cấm kỵ. Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng bởi vì đó là quyết định của phụ thân với tư cách một lãnh chúa..."
"..."
Chuyện này thực sự quá đáng ngờ và đến ngay cả Burkhart-san cũng im lặng không nói.
"Vậy thì, chân tướng là gì?"
"Mặc dù tôi có đi điều tra, nhưng tôi vẫn không tìm được câu trả lời."
Sau đó, Klause bí mật điều tra và cũng phát hiện sau khi nhóm phụ thân tiến vào rừng đi săn, thì chẳng biết tại sao người của làng chính cũng vào rừng.
"Bởi vì bọn họ đi vào rừng thu thập, cho nên họ dường như không gặp nhóm Artur-sama. Còn về việc đám con trai tôi rơi xuống vách đá, sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu thì Artur-sama mới chạy đến."
"Nhóc, cậu nghĩ sao?"
"Thật kỳ lạ khi hai người cùng ngã xuống."
Nếu như chỉ có hôn phu của Leila hay con trai của Klaus thì cảm giác đó rất có thể là tai nạn.
Tuy nhiên, điều này không có lợi cho phụ thân.
Hơn nữa, điều này cũng trở thành sự thật về sau.
Cái đầu tiền phải hoài nghi, chính là người hưởng lợi nhiều nhất.
"Klaus hoài nghi phụ thân sao?"
"Tôi cũng hoài nghi ngài ấy."
Klaus thẳng thắn thừa nhận hoài nghi phụ thân và khiến cho chúng tôi á khẩu không nói nên lời.
Bơi vì chúng tôi hiện nay vẫn cho rằng Klaus là một người đàn ông tuyệt đối sẽ không để cho bản thân gặp nguy hiểm dù có ý đồ nào đó.
Tuy nhiên, hiện giờ ông ta đang 'quang minh chính đại' phê bình phụ thân.
Ông ta bất chấp rủi ro chúng tôi có thể tố cáo với phụ thân.
"Artur-sama gọi tôi đến sau khi kết thúc tang lễ hôn phu của Leila và sau đó nói 『 Hãy gả Leila làm thiếp cho ta đi. Sẽ rất rắc rối nếu như bị vợ hay người xung quanh biết đây là yêu cầu của ta. Vì vậy, hãy coi như là người chủ động giao phó Leila cho ta 』."
Klaus bất đắc dĩ làm theo mệnh lệnh của phụ thân.
Có vẻ như ông ấy bị trưởng làng của những làng khác coi như là một "người tồi tệ hi sinh cả con gái mình để đổi lấy quản lý toàn bộ công việc thu thuế" .
"Ồ, nhưng phụ thân...
"Mặc dù nói thế này không thích hợp cho lắm, nhưng sở thích nữ sắc của Artur-sama đã đến mức bệnh hoạn."
"Tôi cũng không biết..."
Lý do trưởng làng chính bị những trưởng làng khác ghét...
Dường như là vì phụ thân còn ra tay với những cô gái khác và mỗi lần đều giao cho Klaus xử lý hậu quả.
"Các trưởng làng khác ngoan ngoãn im miệng cũng là chuyện đương nhiên. Dẫu sao bọn họ không mong muốn giống như con trai tôi và vị hôn phu của Leila. Kết quả là chỉ có thể dựa vào tôi ghét phụ trách công việc xử lý hậu quả duy trì cân bằng tinh thần. Bởi vì tôi có thể hiểu và mặc cho bọn họ ghét."
Trong đó có rất nhiều người phụ nữ mang thai vì cái đó.
Dĩ nhiên, những đứa trẻ đó có thể khiến cho vấn đề thừa kế trở nên rắc rối hơn.
May mắn thay, đối tượng ra tay của phụ thân đều là người đã kết hôn, phần lớn đứa trẻ sinh ra là thứ nam trở xuống, cho nên những người đó đều rời khỏi lãnh địa này sau khi tìm bừa lý do nào đó.
"Leila cũng là mỹ nữ nổi tiếng trong làng. Artur-sama cực kỳ muốn có được con bé. Ngoài ra, ngài ấy cũng là một quý tộc. Cho dù con trai tôi đã qua đời, chỉ cần Leila kén rể, thì ngài ấy không thể mang con mình đến nhà tôi. Vậy thì, ngài ấy sẽ sẽ đưa ra quyết định nào trước?"
Cưới con gái Klaus làm thiếp, khiến cô ấy sinh con cho mình, lại để đứa trẻ kia thừa kế nhà trưởng làng và củng cố địa vị nhà Baumeister.
Mặc dù sách lược này có thể hiểu được, nhưng phụ thân sẽ không tận lực giết hai người trẻ tuổi vô tội vì mục đích này.
"Phụ thân có gan làm như vậy sao?"
"Artur-sama rất cố chấp trong việc thừa kế của Kurt-sama và làm ra cống hiến để dẹp yên trong lãnh địa. Mặc dù ngài ấy có một mặt bình tĩnh như vậy, nhưng chỉ cần gặp phụ nữ mà mình thích là không thể không ra tay. Vị bề trên kia cũng có một con thú trong người."
Mặc dù khó tin, nhưng tôi không hề có chứng cớ nào để bác bỏ.
Rõ ràng nhà tôi rất nghèo, nhưng có nhiều con và mẫu thân gần 40 tuổi mới sinh ra tôi.
Liên quan đến hành động của phụ thân, tôi không rõ lắm.
Ban ngày đi vào rừng hay vùng đất chưa mở mang, buổi tối 'làm tổ' ở trong phòng mình, cho nên tôi hoàn toàn không biết phụ thân thường làm gì ngoài công việc ra.
"Cho nên ông mới căm ghét phụ thân? Cho dù không có bằng chứng khẳng định?"
"Tôi cũng là người và bị cảm xúc chi phối. Tôi tin Artur-sama có tội."
"Cho nên ông muốn làm suy yếu sức mạnh của nhà Baumeister?"
"Đúng vậy."
Chuyện của Hermann-niisan cũng được, chuyện của Erich-niisan cũng được, chúng đều mang ảnh hưởng đến sự thừa kế của trưởng nam Kurt.
Tuy nhiên, chẳng hề phát sinh xung đột mang tính quyết định.
Phụ thân để cho Hermann-niisan ở rể gia tộc chi nhánh. Sau khi phát hiện ra nguy hiểm, Erich-niisan cũng rời khỏi nhà. Những anh trai khác cũng không làm cận thần và trực tiếp rời khỏi nhà.
Gia tộc chi nhánh mà Hermann-niisan ở rể vẫn ở trong lãnh địa, vốn chưa bao giờ che giấu lập trường chống đối gia tộc gốc và Hermann-niisan cũng lựa chọn hợp tác với họ.
Kết quả là chỉ còn lại mỗi người thừa kế nhỏ bé Kurt.
"Klaus, ông lại nói như vậy ở trước mặt Hermann-niisan sao?"
"Tôi cũng cảm thấy có lỗi với Hermann-sama. Tuy nhiên, chẳng lẽ tiếp tục ở lại quê nhà sẽ tốt hơn sao?"
"Không, không thể."
Trước kia con của Kurt ra đời, anh ấy không thể kết hôn và chỉ có thể sống như phương án dự phòng.
Cho dù cuộc sống như vậy kết thúc, nó chỉ khiến bản thân bị người khác sai khiến bất cứ lúc nào với mức tiền lương nhỏ.
"Klaus, ông cũng cân nhắc đến khả năng tôi rời khỏi lãnh địa bởi vì không chịu nổi chứ?"
"Vâng."
"Ừm —— Có lẽ làm vậy sẽ thoải mái hơn."
"Hermann-niisan...."
"Đùa em thôi. Mặc dù nhà này do đại tỷ Marlene đứng đầu nắm quyền. Tuy nhiên, cô ấy vẫn dễ thương và nũng nịu lúc chỉ có hai người."
"Ồ, cho dù anh thể hiện ân ái đằm thắm như vậy với bọn em..."
Có vẻ như chị dâu hai Marlene là kiểu Tsundere.
"Chuyện của Erich-niisan cũng thế. Tại sao phải khiến Erich-niisan gặp nguy hiểm chứ!"
"Về cái này, tôi cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi. Tuy nhiên, Erich-sama cũng rời khỏi nơi này sẽ tốt hơn sao?"
Kurt thực sự không độ lượng đến mức coi Erich-niisan là một cận thần.
Ít nhất chúng tôi không thể đảm bảo sự kiện giống như các con của Klaus sẽ phát sinh sau khi Erich-niisan dần dần thể hiện tài năng và được người dân ngưỡng mộ hay không.
"Nếu như là Artur-sama, ngài ấy sẽ có cách kiểm soát Erich-sama, nhưng cân nhắc đến tuổi tác thì vị bề trên đó đã không còn thời gian."
Chỉ cần phụ thân vừa chết, Kurt sẽ thừa kế tước vị và kết quả là Erich-niisan vẫn gặp phải nguy hiểm.
"Ồ, đánh giá của ông với người đứng đầu đương nhiệm 'căm thù đến tận xương tủy' vẫn cao mà."
"Nhân cách và tài năng của lãnh chúa là hai chuyện khác nhau. Có lẽ Artur-sama chỉ kém hơn người đứng đầu tiền nhiệm một chút? Cộng thêm tật xấu phong lưu, tổng điểm sẽ thấp hơn nữa."
Đối với lời phát biểu đầy khiêu khích của Burkhart-san, Klaus phản bác lại bằng phương thức ác ý hơn.
"Nhân tiện, ông nghĩ gì về tên người đứng đầu kế tiếp ngu ngốc đó?"
"Burkhart-sama, đánh giá ban nãy của tôi nhắm vào thân cây, không hề bao gồm cành cây có lá khô bẩn đó."
"Ông thật đúng là can đảm đó. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không thể phản bác."
Có vẻ như, bất kể là Burkhart-san hay Klaus đều cho rằng tình trạng của Kurt đã sớm vượt xa khỏi vấn đề có thích hợp làm lãnh chúa hay không.
"Tôi không muốn nghe ông nói những thứ này nữa. Tại sao ông phải nói những thứ này cho tôi chứ?"
"Đương nhiên là vì tôi hi vọng Wendelin-sama có thể trở thành lãnh chúa cai trị nơi này và khai phá vùng đất chưa mở mang."
Quả nhiên là Klaus mong muốn tôi thừa kế lãnh địa này.
"Nhưng tôi đã là người đứng đầu nhà khác."
"Ngài cảm thấy bệ hạ và các đại quý tộc ở vương đô sẽ quan tâm đến vấn đề bề ngoài này sao?"
"Có thể."
Mặc dù bọn họ là đám người chỉ cần có ý đó, thì sẽ lựa chọn phương pháp cứng rắn, nhưng tình hình hiện tại chỉ là giận dỗi mà không thể thừa nhận. Một khi thừa nhận, hình như mọi thứ sẽ thực sự biến thành như vậy."
"Nếu như Wendelin-sama đã nói như vậy, cứ coi là như vậy đi."
"Hơn nữa, tôi là con trai của người đó."
Mặc dù tôi không rõ những lời này của Klaus là thật hay không, nhưng ít ra bản thân Klaus cho là như vậy.
Điều này khiến cho tôi không khỏi buồn bực, tự hỏi ông ta có mong đợi gì ở đứa con trai của kẻ thù đáng hận như tôi cơ chứ.
"Tội của cha mẹ, con cái không liên quan. Hơn nữa, Wendelin-sama đã là người đứng đầu nhà khác."
Từ giọng điệu của Klaus, tôi có thể từ từ nhìn ra được sự chân thành của ông ta.
Miễn là lãnh địa này có thể phát triển, lãnh chúa là nhà tước Hiệp Sĩ Baumeister hay không cũng không thành vấn đề.
Không đúng, không bằng nói ông ta hi vọng không phải. Vì mục đích này, ông ta đã sử dụng những sách lược không nóng không lạnh kia trong thời gian dài để chơi đùa với Kurt và phụ thân. Đây chính là nguyên tắc hành động của người đàn ông tên Klaus này.
"Kể từ khi dùng dao con cắt cổ họng người bạn thân bị thương nặng kia, tôi đã trở nên tồi tệ hơn so với ngựa chở hàng biết nói. Sau khi nhập ngũ, tôi bị người đứng đầu tiền nhiệm trước kia trách mắng bị làm chuyện thừa thãi, để lại mối hận suốt đời với người đứng đầu đương nhiệm vì chuyện con trai và hôn phu của Leila. Điều này khiến tôi thực sự không thể tận hiến cho bọn họ từ tận đáy lòng. Tôi chỉ hành động theo nghĩa vụ của trưởng làng. Vì vậy, cho dù Wendelin-sama nói chuyện này cho Artur-sama cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ không hận ngài. Bởi vì tôi chỉ là tồn tại còn không bằng ngựa chở hàng biết nói mà thôi."
Sau khi nói xong những lời này, Klaus liền về nhà.
Để lại chúng tôi không biết nên đánh giá như thế nào.
"Nếu như tất cả là sự thật, nó rất đáng ghét đấy."
"Hermann-niisan."
"Anh không quan tâm. Bởi vì bây giờ anh đã biết thói xấu của phụ thân."
Không bằng nói, không ngờ phụ thân có thể che giấu nó khỏi con cái cho đến tận bây giờ.
Điều đó chứng tỏ Klaus chịu trách nhiệm xử lý hậu quả là người ưu tú đến thế sao?
Theo như tình trạng của tôi, bởi vì tôi vốn không quan tâm đến hành động của phụ thân, cho nên không phát hiện cũng là chuyện rất bình thường.
"Không biết đó rốt cuộc là sự thật hay không?"
"Mẹ có biết không?"
"Cho dù biết, người có cách nói với chúng ta sao?"
Nhất là tôi vẫn ở tuổi vị thành niên, cho nên cái này tuyệt đối không thể nói với tôi.
So với cái này, tôi lo lắng hơn về việc liệu phụ thân có ra tay với vợ của Kurt, Amalie hay không. Những đứa trẻ đó, chẳng lẽ chúng thật sự là con của phụ thân.
Tôi cảm thấy chuyện này càng nghĩ đến càng tồi tệ hơn.
"Hermann-niisan, Kurt-niian có biết không..."
"Đến ngay cả Erich còn không phát hiện ra. Kurt-niisan làm sao biết được chứ."
Quả thật, mong đợi Kurt có năng lực quan sát nhạy bén cỡ đó, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
"Nói tóm lại, chúng ta sẽ quay lại sớm nhất có thể sau khi Thanh Tẩy xong Khu Rừng Thần Bí."
"Nhờ mấy đứa. Quan trọng là đừng để Kurt nhúng tay vào và thậm chí có thể kéo chân mấy đứa."
"Cả Klaus nữa..."
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mình cần phải quay lại sớm.
Bất kể là mong muốn hay không, chúng tôi đã bị cuốn vào.
"Trong trường hợp xấu nhất, ít nhất Hermann-niisan phải sống sót."
"Cái đó là đương nhiên rồi. Cho dù Klaus mất kiểm soát, anh chẳng rảnh đi giúp đám phụ thân đâu. Về cơ bản, nhà bọn anh vốn không thể đi giúp gia tộc gốc. Nếu như những tội ác kia của phụ thân là sự thật, cứ để cho người tự nghĩ cách đi."
Vào thời điểm này, tôi chẳng muốn giúp phụ thân và Kurt chút nào.
Nhưng trong trường hợp xấu nhất, ít nhất phải cứu mẫu thân, chị dâu cả Amalie và các con của chị ấy.
"Mình muốn ngủ."
"Ngủ chút đi, mấy đứa đừng thất bại đó. Nhất định phải trở về."
"Rõ rồi!"
Tranh cãi với Kurt, vội vàng tổ chức phiên chợ, lời thú nhận gây sốc của Klaus.
Cuối cùng thì một ngày rất dài đã kết thúc và chúng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Để đối phó với những nguy hiểm không xác định kể từ ngày mai.


1 Bình luận