• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Chương 03: Cuộc sống mạo hiểm giả bắt đầu, nhiệm vụ ủy thác mới

0 Bình luận - Độ dài: 13,329 từ - Cập nhật:

Chương 03: Cuộc sống mạo hiểm giả bắt đầu, nhiệm vụ ủy thác mới

(1)

"Ôi trời, ma pháp của Nam Tước Baumeister tiện lợi quá."

Mặc dù tôi bắt đầu trở thành Công Tước Bleichroder từ năm 20 tuổi bởi vì phụ thân với anh trai qua đời và hao tâm tốn sức vào nó, nhưng may mà nó đã trở nên thoải mái hơn kể từ năm nay.

Ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời" thật sự rất tiện lợi.

Vốn phải tốn nhiều tiền ngồi thuyền bay ma thuật hoặc tốn thời gian đi xe ngựa đường dài mới có thể đến vương đô, nhưng hiện giờ lại có thể đến nơi trong nháy mắt.

Mỗi tuần, tôi mời Nam Tước Baumeister đến Breitburg đón tôi vào một buổi sáng được lên lịch trước và sau đó mời cậu ta đưa tôi trở về Breitburg vào một buổi sáng được lên lịch trước. Cuộc sống như vậy đã kéo dài hai năm rưỡi.

Mỗi tuần có thể dành nửa thời gian đi đi lại lại ở vương đô rất thuận tiện đối với tôi.

Bởi vì tôi không chỉ là đại quý tộc bình thường, mà là người chịu trách nhiệm quản lý trật tự toàn bộ quý tộc miền nam.

Mặc dù tôi không thể thường xuyên xuất hiện ở vương đô bởi vì yếu tố khoảng cách cho đến nay.

Tuy nhiên, vào lúc đối phó với đám quý tộc vô dụng ở chính quyền trung ương, thì việc tôi tự mình ra mặt vẫn có lợi hơn nhiều so với phái chư hầu trọng yếu thường trú ở vương đô qua đó xử lý.

Điều này giúp tôi thiết lập mạng lưới quan hệ mới hoặc củng cố mạng lưới liên lạc dễ dàng hơn trước kia.

Cho dù phải trả cho Nam Tước Baumeister một khoản tiền lớn, nhưng cái này rất xứng đáng.

Kết quả là tôi dư dả hơn một chút và có thể thương lượng với người khác.

Bởi vì tôi chịu không đau khổ lúc còn trẻ, cho nên tôi hi vọng thỉnh thoảng có thể giúp đỡ những người cũng mang phiền não giống mình và cung cấp đề nghị cho họ.

Dĩ nhiên, cái này không hoàn toàn là sự nghiệp từ thiện.

"Bởi vì chúng tôi biết Công Tước Bleichroder-sama có nhờ Well mang ngài đến vương đô..."

"Ái chà, có vẻ như phiền não của mấy người nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ta."

Tìm tôi trao đổi là ba con cừu non trẻ tuổi bối rối.

Đầu tiên là bạn bè mà Nam Tước Baumeister quen biết ở trường mạo hiểm giả dự bị, không chỉ cùng nhau lập tổ đội với Nam Tước, mà tạm thời được xem như là tùy tùng trưởng nhà Nam Tước Baumeister, Erwin Von Armin.

Cậu ta cũng là con trai thứ năm nhà tước Hiệp Sĩ nhỏ ở khu vực phía tây và nghe nói xuất thân của cậu ta gần giống Nam Tước Baumeister.

Rõ ràng là phía tây cũng có vài trường mạo hiểm giả dự bị, thế mà cậu ta vẫn cố tình chọn trường mạo hiểm giả dự bị ở Breitburg của miền nam. Hình như lý do là cậu ta có tài năng vô cùng xuất sắc trong kiếm thuật và bị các anh trai xa lánh bởi vì cái đó. Cái này không phải là chuyện hiếm.

Ngược lại, cũng vì vậy mà cậu ta gặp Nam Tước Baumeister và tôi cảm thấy cái này cũng là chuyện tốt.

"Khác với Ina và Louise, tôi vốn không có quyền tìm ngài trao đổi..."

"Cậu không cần phải để ý đến cái này. Bởi vì cậu là cận thần của Nam Tước Baumeister. Nếu là cận thần của chư hầu, đương nhiên là có thể tìm tôi trao đổi. Dù sao tôi cũng trải qua không ít khó khăn gian khổ kể từ khi 20 tuổi."

Mặc dù bây giờ tôi cũng vất vả không thôi, nhưng trọng điểm là tôi đã quen với nó ở mức độ nào đó.

"Cám ơn ngài."

Hai người còn lại thì không khó đoán ra được, nhưng tôi vẫn giải thích rõ một chút. Ina Susanne  • Hirenbrant và Louise • Yorande Aorelia. Oufelbeik, hai người này đều là con gái của chư hầu dưới quyền tôi.

Bởi vì bọn họ lần lượt là bậc thầy thương thuật và bậc thầy Ma Đấu Lưu, vì vậy địa vị vững chắc ở trong các cận thần.

Bọn họ cũng là bạn mà Nam Tước Baumeister quen ở trường mạo hiểm giả dự bị và cũng là vợ lẽ dự bị của Nam Tước Baumeister mà hiện giờ trở thành người đứng đầu một nhà.

Mặc dù vị trí chính thế bị cháu gái của Hồng Y Hohenheim cướp mất bởi vì vấn đề gia thế.

Từ quan điểm của tôi, tôi hi vọng bọn họ có thể nhận được sự sủng ái nhiều nhất.

Còn về kế hoạch miễn cưỡng đẩy những cô gái khác cho Nam Tước Baumeister, một là trong gia tộc tôi không có phụ nữ nào trong độ tuổi thích hợp và hai là có thể khiến cậu ta không vui, cho nên tôi từ bỏ vụ này.

"Vậy thì, Ina và Louise cũng có phiền não giống nhau sao?"

"Vâng."

"Phiền não vô cùng sâu sắc."

Đến ngay cả Louise thường trông giống người không lo lắng nhất đều cảm thấy sâu sắc, cho nên vấn đế này hẳn rất nghiêm trọng. Mặc dù tôi lập tức đoán ra được bọn họ phiền não vì cái gì.

"20 tỷ xu, nó là gánh nặng rất lớn đối với mấy đứa sao?"

Trước câu hỏi của tôi, cả ba cùng nhau cúi đầu.

"Haiz, quả thực là quá nhiều."

"Chẳng thà nói nó gần như mang đến phiền phức."

Louise nói không sai.

Con số 20 tỷ xu này, hiện giờ đến ngay cả tôi... Không đúng, cho dù gom toàn bộ tiền mà nhà Công Tước Bleichroder hiện có cũng không thể gom đủ ngay lập tức. Dĩ nhiên, bao gồm cả lãnh địa thì tổng tài sản của tôi thực sự gấp mấy lần chỗ này.

"Mạo hiểm giả kiếm được một khoản tiền lớn bởi vì phát hiện không ngờ. Mặc dù đây là ước mơ của tất cả mọi người, nhưng số tiền này thực sự quá..."

Đến ngay cả Ina thường bình tĩnh cũng lộ vẻ mặt rất khốn khổ.

Thì ra là như vậy, người trở thành mạo hiểm giả để tạo nên sự nghiệp, bị người xung quanh ghen tị thèm muốn bởi vì bất ngờ nhận được một khoản tiền khổng lồ.

Từ quan điểm của Công Hội Mạo Hiểm Giả, bọn họ chẳng hề có nghĩa vụ phải giữ kín bí mật về thành quả của cá nhân mạo hiểm giả.

Cùng với thời gian trôi qua, càng ngày càng khó để ngăn chặn những tin đồn như vậy lan truyền.

Nếu như mạo hiểm giả kiếm được mấy chục ngàn xu một ngày, người quen sẽ ghen tị muốn hắn mời uống rượu. Nếu như kiếm được mấy trăm ngàn xu, vậy thì càng khiến cho người ta ghen tị hơn và khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ phải kiếm tiền nhiều hơn nữa.

Nếu như là mấy triệu xu, vậy thì sẽ bị người đời gọi là "triệu phú" và thường là điều kiện tối thiểu để coi như là người có tiền.

Tuy nhiên, nếu như con số lớn hơn nữa...

Mặc dù gặp phải đe dọa, thỉnh cầu mượn tiền hay cơ hội đầu tư kỳ quái để lừa đảo, hàng trăm ngàn ban đầu sẽ trở nên nhiều hơn.

Người quen và bạn bè, chẳng biết tại sao mà tăng lên rất nhiều.

Thậm chí vài người sẽ liên quan đến tội ác nếu như không cẩn thận.

Mặc dù mỗi một người cũng muốn kiếm nhiều tiền, nhưng chuyện phiền phức rắc rối cũng tăng lên theo sau khi trên thực tế kiếm được.

Thế giới này thật sự không thể 'hợp với ý người'.

Ném một mạch 20 tỷ xu cho thiếu niên thiếu nữ vốn vô duyên với số tiền lớn cho đến nay. Thì ra là như vậy, cái này thực sự rất giống mang đến phiền phức. Mặc dù hiện giờ tin tức vẫn chưa lan truyền, nhưng nếu như người đời biết được bọn họ nhận được một khoản tiền lớn thì sao?

Cân nhắc đến con số này, không khó để tưởng tượng ra cái gì đó phiền phức hơn sẽ xảy ra.

Đầu tiền là cầu hôn làm mục đích kiếm tiền, quê nhà Erwin có thể mang đến sự kiện nào đó.

Đến ngay cả Ina và Louise cũng khó đảm bảo quê nhà sẽ không có ý đồ gì.

"Nếu như quê nhà chỉ tìm tôi mượn tiền hay yêu cầu tài trợ đã tốt."

Đặc biệt là Erwin, hình như mối quan hệ với các anh trai không tốt lắm, có lẽ thân nhân không tốt sẽ phái sát thủ đến ám sát Erwin để thừa kế tài sản.

Khoản tiền này rất lớn mà.

"Chúng tôi cũng thế."

"Bởi vì chúng tôi là phụ nữ, cho nên điều đó nghiêm trọng hơn."

Phụ nữ vốn không thể thành lập gia tộc mới, ít nhất Erwin có thể trở thành quý tộc độc lập dựa vào sức mạnh của đồng tiền, nhưng bọn họ không hề có lựa chọn này.

"Nói không chừng gia đình tôi sẽ kêu tôi xuất tiền để mở Dojo thương thuật toàn quốc."

"Ế? Dojo thương thuật của gia đình Ina, vốn là trường phái lớn nhất nhỉ?"

"Mặc dù tổ tiên mình nhận được giấy chứng nhận hoàn thành tất cả tu nghiệp và quyền kinh doanh Dojo từ trụ sở chính, nhưng chỉ cần có tiền là có thể hoạt động ở trụ sở chính và trở thành trường phái đứng đầu..."

[tu nghiệp: nghiên cứu học thuật hay nghề nghiệp cho giỏi hơn ]

"Nhà mình cũng ở trong tình trạng tương tự..."

Thì ra là như vậy, chỉ cần dựa vào sức mạnh của đồng tiền là có thể trở thành trườn phái đứng đầu để mở Dojo ở mọi nơi trong vương quốc. Cho dù ở nhà tôi chỉ là một sư phụ bình thường, nhưng ở bên ngoài sẽ biến thành thân phận khiến cho các Dojo dưới quyền cúi đầu.

Đối với chư hầu như bọn họ, đây cũng được xem như là phương pháp nổi bật nào đó.

Rốt cuộc cha mẹ hai người họ có thể chịu nổi sự cám dỗ như vậy hay không?

"Một khi số tiền quá lớn, nó chỉ khiến cho người ta cảm thấy là thiếu sót."

"Thì ra là như vậy. Tuy nhiên, mấy đứa không thể trả lại số tiền thưởng được."

Từ quan điểm của vương quốc, lý do tại sao lần này giao cho bọn họ khoản tiền lớn như vậy, một phần là lời xin lỗi cho chuyện hại nhóm Nam Tước Baumeister rơi vào nguy hiểm. Không đúng, không phải là trường hợp này.

Tôi đã đọc qua báo cáo Burkhart và lần này vương quốc không tổn thất gì cả.

Mặc dù vương quốc thực sự phải chi trả một khoản tiền lớn, nhưng khối lượng tài sản thu được cũng vượt qua số tiền này.

Hẳn là vương quốc đã tính toán đâu vào đấy trước rồi và nếu nhìn từ góc độ lâu dài thì cuối cùng nó vẫn có lãi.

Nếu như là tên bộ trưởng tài chính đó, sự việc mức độ này hẳn nằm ở trong dự đoán của hắn.

"Ế! Không được sao?"

Hẳn là mấy đứa sẽ bị nói "Thay vì trả lại cho vương quốc, không bằng đem toàn bộ cho ta đi" hoặc là "Làm vậy là thất lễ với bệ hạ".

Tình huống khác, đó là lời thật lòng của đám quý tộc mà vị trí trở nên yếu hơn nếu thực lực của vương quốc trở nên quá mạnh.

Tôi chẳng mong muốn bọn họ hoàn trả số tiền vô điều kiện.

"Đúng vậy, không được..."

"Làm sao đây..."

Mặc dù đám Erwin chán nản buông thõng vai, nhưng không phải là không có những cách khác.

Tuy nhiên, người chịu trách nhiệm giải thích rõ không phải là tôi.

Tôi rung chuông gọi người ở phòng bên cạnh và một người đàn ông bước vào phòng.

Người đến là ma pháp sư phục vụ riêng mà nhà tôi tự hào, Burkhart.

"Yo, thế là mấy đứa không cần phải lo lắng đến việc phá sản rồi nhỉ?"

"Đừng nói kiểu chế giễu người khác như vậy chứ. Vấn đề thực sự rất nghiêm trọng đó..."

"Không phải nhóc Erw thích kiếm sao? Ta nghĩ mua mấy thanh kiếm nổi tiếng cũng không có vấn đề gì đâu."

"Cho dù tôi mua toàn bộ thanh kiếm mình muốn hiện giờ, nó chỉ tốn mấy trăm xu trong 20 tỷ đó thôi. Hơn nữa, thật vô nghĩa khi chỉ mua kiếm về để trưng."

Có nghĩa là vừa muốn cải thiện kỹ thuật vừa muốn mua thanh kiếm thích hợp với bản thân sao?

Mặc dù tôi không giỏi dùng kiếm, nhưng tôi từng nghe qua như vậy.

"Tiểu thư Ina và tiểu thư Louise cũng thế hả? Hiện giờ mấy đứa có thể mua đồ ngọt, quần áo, mỹ phẩm hay đồ trang sức một cách tự do rồi."

"Chúng tôi cũng xài không hết cho dù mua toàn bộ."

"Hơn nữa, cái gì cũng có giới hạn..."

Ina liếc nhìn tôi, có lẽ là biết tin đồn về dì của tôi.

Nếu như là dì của tôi, kiểu gì cũng mua thỏa thích cho đến khi hài lòng mới thôi, nhưng dù làm vậy cũng xài không hết số tiền kia.

"Xin lỗi, xin lỗi. Quả thực là khoản tiền đó quá nhiều."

Bởi vì họ cùng nhau lập tổ đội với Nam Tước Baumeister, cho nên họ thành công thăm dò di tích dưới lòng đất không thể đột phá và đạt được thành quả tuyệt vời.

Bọn họ có quyền nhận được một mức thù lao nhất định và trên thực tế cũng có màn thể hiện tương xứng.

Thế nhưng khoản tiền 20 tỷ xu kia chỉ mang đến sự hủy diệt.

Vậy thì nên làm sao đây?

Mặc dù bọn họ đến tìm tôi bàn bạc, nhưng vấn đề này nên giao cho người là mạo hiểm giả trước kia như Burkhart trả lời thì tốt hơn.

Nếu như là ông ta, kiểu gì cũng có cách xử lý tình huống này.

"Lúc mới đăng ký, chắc hẳn mấy đứa nhận được một quyển sách nhỏ từ trụ sở chính của công hội chứ."

"Vâng."

Ba người cùng nhau gật đầu trả lời câu hỏi của Burkhart.

"Có thể áp dụng điều 27 khoản 4 về chế độ phản đối phân bổ ngân sách."

Mặc dù tôi không làm mạo hiểm giả nên không rõ lắm, nhưng không hổ là công hội có lịch sử lâu đời.

Ở phương diện quy tắc có mức độ đầy đủ nhất định.

"Chế độ phản đối phân bổ ngân sách sao?"

"Không sai."

Dựa theo lời giải thích của Burkhart, thù lao của mạo hiểm giả chủ yếu là chia đều dựa theo số người.

Tuy nhiên, khi có người mới tham gia vào tổ đội có trình độ thuần thục nhất định, thì người mới đó sẽ bị xem như là thực tập viên và thù lao sẽ tạm thời bị giảm.

Ngược lại, khi có người lão luyện thuần thục tham gia vào tổ đổi không nhiều kinh nghiệm, bởi vì các thành viên khác chấp nhận đề nghị của người kỳ cựu dưới tình huống tích lũy kinh nghiệm, vì vậy người kỳ cựu sẽ nhận được thù lao khá nhiều trong khoảng thời gian này.

Nhìn vào tình hình thực tế mà quyết định, thế nên điều kiện thường xuyên thay đổi.

Tuy nhiên, hình như có nhiều mạo hiểm giả lạm dụng chế độ này.

"Cho dù người mới đã có đầy đủ chiến lực vẫn chỉ nhận được mức thù lao thấp dưới tình huống đối phương ép buộc và không cho phép thoát khỏi đội. Hoặc là tổ đội rõ ràng không cần hướng dẫn viên, nhưng mạo hiểm giả lớn tuổi vẫn bám vào tổ đội đó và yêu cầu mức thù lao cao. Haiz, tiêu chuẩn của mạo hiểm giả vốn dĩ là cao có thấp có."

Thay vì nói để sinh tồn, chẳng thà nói để đạt được nhiều tiền hơn người khác mà lừa dối hay chèn ép người khác.

Bất kể là mạo hiểm giả hay quý tộc đều khác biệt không nhiều ở phần này.

"Mạo hiểm giả gặp phải loại tổn hại này thường nộp đơn khiếu nại lên công hội. Khi làm như vậy, phía trụ sở chính sẽ phái người đến điều tra tình hình và đưa ra phương án giảng hòa dựa theo tình hình."

Bởi vì không có sự ép buộc, vì vậy nó có ích hay không vẫn phụ thuộc vào quan điểm của người trong cuộc. Tuy nhiên, từng có tiền lệ về mạo hiểm giả và tổ đội được xem xét bởi chế độ phản đối phân bổ ngân sách trong ghi chép, cho nên có thể giảm bớt khả năng người mới bị mạo hiểm giả hay tổ đội biến chất xấu xa lừa đảo một lần nữa.

Mục đích của chế độ này để phát huy tác dụng như vậy.

"Tuy nhiên, chỉ khi phàn nàn thù lao quá thấp mới có thể lợi dụng chế độ đó sao?"

"Không, chỉ cần có ý kiến về thù lao là có thể sử dụng chế độ này để phản đối. Mặc dù cho tới nay chưa bao giờ nghe đến ai lên tiếng phản đối bởi vì nhận được quá nhiều thù lao cả. Bản thân quy tắc không hề cấm bất cứ ai làm như vậy."

"Quả thực là không biết trên đó..."

Sau khi xác nhận qua ở quyển sách nhỏ của Burkhart, tôi phát hiện phía trên thực sự không viết.

Trong trường hợp bình thường, chẳng có ai lên tiếng phản đối bởi vì tù lao quá nhiều cả.

Cho nên đây được xem như là điểm mù để lợi dụng quy tắc ở phương diện nào đó.

"Mấy đứa có thể sử dụng quy tắc này và giao toàn bộ thù lao cho nhóc Well."

"Tôi hiểu rồi."

Ba người tìm được một cách tốt và đến trụ sở chính Công Hội Mạo Hiểm Giả với vẻ mặt đầy sáng tỏ thông suốt.

Nam Tước Baumeister bị nộp đơn khiếu nại kiểu gì cũng vô cùng kinh ngạc sau khi biết chuyện này.

Tuy nhiên, nếu như toàn bộ tiền tập trung hết ở trên người cậu ta cũng có lợi hơn đối với tôi.

"Bệ hạ, Đạo Sư và bộ trưởng tài chính Luckner, chẳng lẽ họ đã sớm đoán ra được sự việc sẽ trở thành như vậy sao?"

"Có lẽ là như vậy. Nếu không họ cũng không đưa ra quyết định này."

Vài ngày sau, tôi lại nhận được báo cáo về ba người kia.

Bọn họ nhận 100 triệu xu và phần còn lại đều cộng vào tiền thù lao của Nam Tước Baumeister.

Sau khi nộp đơn khiếu nại, nhân viên xem xét đến điều tra và dường như nghe được báo cáo chiến đấu ở di tích dưới lòng đất từ ba người họ lần nữa.

Dựa theo lời giải thích của ba người, nếu như Nam Tước Baumeister không đánh bại con Golem rồng thứ hai, thì bọn họ đã sớm mất mạng rồi.

Vì vậy nhân viên xem xét cho rằng Nam Tước Baumeister có quyền nhận phần lớn thù lao và đưa ra khuyên giải với cậu ta.

Tuy nhiên, vẫn có hồ sơ vẫn ghi rất rõ là đã phân phối thù lao bình thường, nhưng người trong cuộc phản đối phân bổ ngân sách bởi vì thù lao quá nhiều.

Quả nhiên Nam Tước Baumeister là một người có số phận trớ trêu mà.

Bất kể lý do là gì, người từng bị Công Hội Mạo Hiểm Giả đề cập đến phản đối phân bổ ngân sách đã để lại ấn tượng tiêu cực.

Có lẽ Công Hội Mạo Hiểm Giả cũng xem xét đến phương án không lưu lại ghi chép, nhưng nếu không có hồ sơ thì ba người kia sẽ vĩnh viễn bị người đời cho rằng là nhận được 20 tỷ xu.

Thế nên, cuối cùng họ mới bất đắc dĩ lưu lại ghi chép sao?

Chuyện đã tới nước này, cho dù Nam Tước Baumeister có nhiều ghi chép như vậy, thì nó chẳng ảnh hưởng đến đánh giá của cậu ta.

Chẳng thà nói, đánh giá của mọi người về cậu ta sẽ trở nên cao hơn sau khi công bố báo cáo chi tiết về trận chiến ở di tích dưới lòng đất.

Nếu như ba người kia nhận được khoản tiền khổng lồ như vậy, kiểu gì người đời cũng nhìn họ với ánh mắt nghiêm khắc.

Chỉ có mỗi Nam Tước Baumeister là chẳng ảnh hưởng chút nào cho dù số tiền hiện giờ tăng lên đi chăng nữa.

Chỉ hi vọng hắn có thể nhẫn nại một chút vì cận thần và hai cô vợ bé.

Bởi vì ba người kia đã lựa chọn đúng.

"Nhân tiện, tiểu thư Elise không nộp đơn khiếu nại. Không đúng, ba người kia chẳng nhắc đến cô ấy lúc bàn bạc?"

"Burkhart, cái này có lý do đấy."

Địa vị của phụ nữ ở quốc gia này thực sự khá thấp.

Dưới tình huống như vậy, nếu như Ina và Louise biến thành người có tiền — Bọn họ lo lắng đám đàn ông trưởng thành xung quanh sẽ đùa giỡn với những thủ đoạn ngu ngốc. Thế nhưng Elise là cháu gái của Hồng Y Hohenheim.

Chẳng ai ngu ngốc đến mức dám tìm cô ấy gây rắc rối.

Hơn nữa, cân nhắc đến tính cách của Elise, cuối cùng cô ấy cũng đem khoản tiền kia giao cho Nam Tước Baumeister giữ.

Nam Tước Baumeister không phải là đồ ngốc, Elise không thể vì vậy mà xem nhẹ lúc đánh bại Golem rồng và tiếp tục đem ma lực chia sẻ cho cậu ta đến mức ngất xỉu mới thôi. Khác với ba người kia, Elise chẳng cần phải phản đối về phân bổ ngân sách.

"Kiểu gì cô ấy cũng quyên tiền cho giáo hội."

"Lần này chỉ cần quyên góp một ít về mặt hình thức là được."

Bởi vì bọn họ đạt được đặc quyền mới, cho nên những khoản đóng góp trước mặt dường như nhỏ nhặt không đáng kể.

"Chẳng lẽ họ muốn dồn toàn bộ tiền vào tên nhóc đó?"

"Đủ rồi, chỉ nói đến đây thôi."

Nếu như phải giải thích ngắn gọn.

Đó chính là bệ hạ và bộ trưởng tài chính Luckner dự định cải thiện tình trạng kinh tế ổn định nhưng đình trệ hiện giờ của vương quốc.

Đặc biệt là khu ổ chuột dần dần mở rộng ở ngoại ô vương đô.

Nếu như xử lý không ổn thỏa, rất có khả năng nó sẽ trở thành nguyên nhân dẫn đến sự suy tàn của vương quốc.

Ngay khi nhóm bệ hạ suy nghĩ đến đối sách, bất ngờ xuất hiện một ma pháp sư đánh bại rồng cổ đại.

Hơn nữa, gia đình của ma pháp sư kia còn là nhà quý tộc biên giới phía nam.

Ngoài ra, còn có nhiều vùng đất chưa mở mang rộng lớn có cơ hội khai phá.

Nếu như vương quốc mở mang một mình thì họ cần phải chuẩn bị ngân sách khổng lồ và xem xét đến khả năng thất bại thì bộ trưởng tài chính Luckner không thể tùy tiện phân bổ ngân sách. Dẫu sao ông ta còn phải đối phó với thế lực chống đối do đứa em trai lãnh đạo.

Không, nói như vậy cũng không chính xác.

Mỗi khi nhân vật lớn muốn phát triển sự nghiệp mới, kiểu gì cũng xuất hiện thế lực chống đối.

Cho dù đó là diệu kế, nó vẫn nhận được sự chống đối từ người có thể thu được lợi ích từ sự phản đối.

Từ quan điểm của những người đó, khả năng thất bại chính là vũ khí tốt nhất.

Mặc dù họ nghĩ thành công là có thể khiến cho tình hình kinh tế trở nên tốt hơn và mang đến hạnh phúc cho rất nhiều người, nhưng bọn họ chẳng hề để ý đến những chuyện này.

Quay trở lại chủ đề ban đầu, đột nhiên xuất hiện Anh Hùng Giết Rồng Nam Tước Baumeiser và sau đó lại hỗ trợ đánh bại con rồng thứ hai ở thảo nguyên Palkenia. Hơn nữa, lần này cậu ta cũng thành công chiếm được di tích cổ đại dưới lòng đất chứa một lượng lớn vật phẩm có giá trị cực cao.

Vương quốc đã thành công trong việc tập trung toàn bộ tiền vốn ở trên người Nam Tước Baumeister mà không bị tổn thất chút nào.

Nếu là như vậy, chỉ còn lại một khả năng sẽ xảy ra.

Vùng đất chưa mở mang rộng lớn ở phía nam sẽ ban cho Nam Tước Baumeister làm lãnh địa và giao công việc khai phá cho hắn...

May mà hắn có rất nhiều tiền vốn để mở mang.

Hơn nữa, cho dù thất bại thì thứ mất chỉ là tiền của Nam Tước Baumeister.

Hoàng gia sẽ nhận được khối tài sản lớn hơn nhiều số tiền phải trả.

Cho đến đám nhân tài này mới biết sợ.

" (Nếu là như vậy, vấn đề kế tiếp chính là phải xử lý quê nhà ra sao... ) "

Dẫu sao, đến ngay cả tôi cũng cảm thấy đó là nơi khó giải quyết.

Thu nhỏ kích thước lãnh địa bằng với của tước Hiệp Sĩ.

Bởi vì hiện giờ hoàn toàn không mở mang, cho nên vương quốc lấy thờ ơ làm lý do thu hồi sao?

Theo trình tự, hẳn là họ sẽ ban bố lệnh chia nhỏ lãnh địa nhỉ?

Bất kể như thế nào, trọng tâm là lãnh chúa bên đó sẽ có phản ứng gì.

Mặc dù tính cách của người đứng đầu đương nhiên bình tĩnh, nhưng tôi hoàn toàn không cách nào hiểu nổi người thừa kế tiếp theo đang nghĩ gì.

Bởi vì tôi còn không biết hắn ta trông ra sao, vì vậy tôi cảm thấy bất an hơn nữa.

Dựa theo tin đồn, hình như người đó không có tư chất của quý tộc.

Nếu như chỉ dựa vào mệnh lệnh chia nhỏ, kiểu gì hắn cũng chống cự. Thế nên, có lẽ phía vương quốc sẽ cân nhắc đến việc tìm một lãnh thổ thích hợp trong chính quyền trung ương để chuyển giao cho hắn?

Điều phải lo lắng duy nhất, chính là khoảng cách từ chính phủ quốc gia ở trung ương và biên giới phía nam nhỉ?

Từ quan điểm của vương quốc, có lẽ họ cho rằng không cần thiết phải quan tâm đến cảm nhận của nhà tước Hiệp Sĩ không quan trọng gì này.

Cho dù là như vậy, nếu như vô tình chọc giận đối phương mà cản trở đến quá trình mở mang veef sau, đây chính là mang đến rắc rối cho chủ chư hầu quản lý khu vực gần đó như tôi. Rất có thể vương quốc sẽ tận lực mặc kệ không để ý đến để ngáng chân tôi.

Dù sao đó cũng là mở mang vùng đất mới trên quy mô lớn.

Hơn nữa, hiện giờ Nam Tước Baumeister chỉ có tiền và một vài cận thần.

Cân nhắc đến kích thước của vùng đất chưa mở mang kia, ít nhất là tương đương với lãnh thổ của Bá Tước.

Nếu như không có tôi, cho dù làm lãnh địa của Công Tước thì kích thước như vậy cũng xem như là rất lớn.

Nếu như muốn thành lâp một nhà Bá Tước hoàn toàn mới.

Cân nhắc đến thời gian và công sức cần phải tiêu tốn, tuyệt đối không thể thiếu sự trợ giúp của tôi.

Chỉ muốn tìm người trợ giúp, thì nhất định phải có quà đáp lễ. Đây là quy củ của thế giới này.

Đối với tình huống này, đầu tiên là phải hỗ trợ làm trung gian giữa đoàn cận thần phù hợp với Bá Tước.

Bất kể quý tộc nào, kiểu gì họ cũng muốn thân tộc tìm công việc cho bản thân hay cho những cận thần 'ăn không ngồi rồi kia'.

Nếu như là lãnh địa có kích thước như vậy, kiểu gì cũng cần vài nhà thờ.

Nếu như mỗi nơi đều cần nhân lực, cái này có thể xem như là một loại đặc quyền.

So với khoản đóng góp nhất thời của Elise, cái này vẫn quan trọng hơn.

Chẳng thà nói bọn họ khá hi vọng có thể mang đống tiền quyên góp kia đi khai phá và đẩy nhanh tiến độ mở mang.

Chỉ cần thành lập được một ngôi làm, thì sẽ thêm một nhà thờ và kiểu gì cũng cần giáo sĩ.

Nếu là lãnh địa có kích thước như vậy, kiểu gì cũng cần một chi nhánh lớn và chức vụ khuyết thiếu cũng gia tăng theo.

Đây là đạo lý mà đến cả trẻ con cũng biết.

Tiếp theo là nhân viên cần thiết để làm trung gian mở mang.

Đối với thương hội và người dân trong vùng đất, đây là cơ hội kinh doanh mới hoặc là đến vùng khác làm việc kiếm tiền.

Sau đó, bọn họ sẽ đem tiền kiếm được về tiêu dùng trong lãnh địa.

Cân nhắc đến khoảng cách, người hưởng lợi nhiều nhất chính là các quý tộc miền nam.

Để cướp đi một vài đặc quyền từ các quý tộc miền nam và bao gồm cả tôi trong đó, chính phủ quốc gia chắc hẳn sẽ đối phó với nơi phiền toái đó. Lấy "đối phương chỉ là nhân vật nhỏ bé" làm lý do.

Không bằng thăm dò đám người đó trước vẫn tốt hơn. Trong tay tôi vừa vặn có một nhiệm vụ ủy thác chỉ có thể giao cho Nam Tước Baumeister và phù hợp cho mạo hiểm giả xử lý.

Nghĩ quá nhiều cũng vô nghĩa, trên thực tế thì rất có thể vương quốc cũng phải chờ sau khi cái gì đó thay đổi mới bắt đầu hành động.

Tôi suy nghĩ đến việc đem nhiệm vụ ủy thác giao cho Nam Tước Baumeister và thảo luận chi tiết với Burkhart.

"Tôi lại phải đi cùng sao?"

"Lần này không nguy hiểm lắm."

"Về mức độ nguy hiểm thì không, nhưng về đàm phán thì rất rắc rối..."

"Đàm phán có rắc rối hay không, phải xem tình hình đối thủ mà quyết định."

"Chắc chắn sẽ gây ra ầm ĩ."

Cho dù là như vậy, bản thân là Công Tước Bleichroder, thì tôi vẫn có nghĩa vụ phải bảo vệ cuộc sống của rất nhiều người dân.

Vì vậy tôi sẽ đưa ra quyết định khó khăn để thay đổi tình hình.

氺 氺 氺

(2)

—— Dinh thự của bộ trưởng quốc phòng Edgar ——

"Đây là cơ hội tốt! Tên Công Tước Bleichroder đáng ghét đó, mặc dù hắn hình như âm thầm lên kế hoạch gì đó với bộ trưởng tài chính Luckner... Nhưng bọn họ vẫn chưa bắt tay hợp tác nhỉ? Bất kể như thế nào, 'vải thưa sao che được mắt thánh' chứ!"

Mặc dù bệ hạ không nghĩ như vậy, nhưng có vài người trong vương thành coi kiểu quân nhân điển hình như ta giống người thô lỗ không văn minh và đầu óc có vấn đề, tình huống như vậy... Chẳng khiến ta khốn khổ một chút nào.

Chẳng thà nói nó giúp ích cho ta rất nhiều.

Nếu là như vậy, thì bọn họ có xu hướng nghĩ rằng tôi muốn trở thành tên khốn chỉ biết huấn luyện quân đội một cách nghiêm khắc.

Nhân tiện, quý tộc được chú ý nhiều nhất ở vương đô gần đây, chính là Nam Tước Baumeister.

Tôi đã gặp cậu ta vài lần và tôi đồng thời là chủ chư hầu của hai anh trai cậu ta.

Vì vậy tôi chuẩn bị một chỗ trống của tước Hiệp Sĩ danh dự và trợ giúp bọn họ đi ở rể những nhà khác, nhưng so với ngân sách quân đội vương quốc và chức vụ khuyết thiếu tăng lên sau khi mở cửa thảo nguyên Palkenia thì đống này chẳng thấm vào đâu.

Hơn nữa, lần này trong căn cứ không quân dưới lòng đất khổng lồ còn phát hiện nhiều thuyền bay ma thuật cỡ lớn và số lượng lớn vũ khí lẫn ma pháp cụ mà bao gồm cả Golem rồng trong đó.

Thành mặc mà nói, mặc dù tôi với đám người không quân ở hai phe phái khác nhau, nhưng trụ sở mới cũng phải cử lính canh đến đóng giữ.

Ái chà, thật sự phải cám ơn Nam Tước Baumeister rất nhiều.

Bệ hạ cũng trả cho Nam Tước Baumeister một khoản thù lao khổng lồ.

Mặc dù số tiền hơi không phù hợp với thường thức, nhưng vương quốc cũng thu được lợi ích tương ứng.

Hơn nữa, phía vương quốc có lý do tập trung số tiền lớn ở trên người Nam Tước Baumeister.

Chắc là để mở mang chỗ quê nhà hắn ở khu vực phía nam.

"Trong trường hợp này, chúng ta cũng phải cung cấp sự trợ giúp mới được."

Lãnh địa mới có kích thước khổng lồ như vậy, đòi hỏi rất nhiều sức mạnh để bảo vệ nơi đó.

"Nam Tước Baumeister có rất ít cận thần là nguyên lão."

Người bạn của Nam Tước Baumeister tên Erwin đó có kiếm thuật rất xuất sắc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cậu ta vẫn cần kinh nghiệm lãnh đạo quân đội.

Những người còn lại đều là vợ tương lai, vậy thì ta có thể giới thiệu một số người thích hợp đảm nhiệm vị trí nhân viên trong quân chư hầu cho cậu ta.

Mặc dù tất cả đều là con trai thứ ba trở xuống của nhà chư hầu hoặc nhà tôi, nhưng chúng đều tiếp nhận nền giáo dục rất tốt.

Người như vậy mới có thể trở thành cận thần tốt trợ giúp Nam Tước Baumeister.

Giải thích rõ ràng trước, đây không phải là chào hàng bắt buộc.

Trợ giúp tinh thần giũa các quý tộc, tấm lòng trợ giúp lẫn nhau rất quan trọng nhỉ?

Tuy nhiên, nếu như chúng tôi độc chiếm hết và vì vậy mà mang đến ghen tị cũng rất phiền toái.

Có lẽ cùng với nhà Bá Tước Armstrong vẫn tốt hơn.

Mối quan hệ giữa tôi với người đứng đầu bên đó cũng tốt và không phải là không có giao tình với Đạo Sư Armstrong đã dạy ma pháp cho Nam Tước Baumeister. Có món ngon vẫn nên chia sẻ với bạn bè. 

"Tuy là như vậy, chỉ chờ đợi kết quả cũng không phải là một sách lược hay."

Dẫu sao tình trạng mỗi quý tộc gần giống nhau.

Rốt cuộc mình phải làm sao để cho Nam Tước Baumeister mở mang vùng đất chưa khai phá miền nam đây?

Nơi đó ở trên giấy tờ, hẳn là thuộc về gia đình cậu ta.

Nếu là như vậy, cần phải chia nhỏ lãnh địa ở đó rồi cấp cho Nam Tước Baumeister và để cho cậu ta độc lập khỏi gia tộc gốc sao... Không đúng, theo như tình hình hiện tại, có lẽ nên để cho Nam Tước Baumeister trở thành người người đứng đầu gia tộc gốc luôn.

Chiến công mà cậu ta tích lũy, ít nhất có thể khiến cho cậu ta trở thành Bá Tước.

"Mặc dù phía quê hương kiểu gì cũng có bất mãn..."

Tôi đã từng điều tra một chút trước đây và gia đình Baumeister cho người ta cảm giác là quý tộc nông thôn kỳ cục. Nếu như Nam Tước Baumeister cướp mất lãnh địa lẫn tước vị, có lẽ bên đó sẽ tức giận đến mức... Có ý định làm hại hắn.

"Mặc dù mình không cho rằng cậu ta sẽ bị giết dễ dàng như vậy, nhưng bất kể là chuyện gì cũng có vạn nhất."

Nếu như chuyện gì đó thật sự xảy ra thì rất phiền toái, cho nên bên tôi cũng nên phái người qua đó bảo vệ thì tốt hơn.

Dù sao trong đội cảnh vệ cũng có rất nhiều người phù hợp. Chọn bừa vài người trong đó và gửi qua đó bảo vệ cậu ta đi.

Sau đó...

"Mình nên thân thiết với Nam Tước Baumeister hơn nữa mới được."

Dẫu sao cậu ta là người tốt mang đến hạnh phúc cho chúng ta.

Vì vậy tôi định đem con át chủ bài đưa cho cậu ta để báo đáp.

"Này ——! Wilmal có ở đó không?"

"Wilmal-sama vừa mới về ạ."

"Con bé đang làm gì thế?"

"Bởi vì ngài ấy ra ngoài đi săn, cho nên đang xử lý con mồi."

Sau khi hỏi người giúp việc bên cạnh, tôi biết con bé hình như vừa mới về nhà.

"Chuyện kia đơn giản rồi. Wilmal!"

Sau khi đi vào nhà bếp tìm người, tôi phát hiện Wilmal đang xử lý và rất nhiều thit nai đặt trên khay nướng lớn.

"Bội thu rồi. Đống thịt nai này trông ngon đấy."

"Chủ nhân-sama cũng muốn ăn sao?"

"Dĩ nhiên là ta muốn rồi. Ngoài ra, con phải gọi ta là 『 cha nuôi 』kể từ bây giờ."

"Đột ngột quá vậy."

"Mặc dù cái này rất đột ngột, nhưng thủ tục nhận nuôi cũng không mất quá nhiều thời gian. Sáng sớm ngày mai ta sẽ giao giấy tờ cho cơ quan liên quan là xong." 

"Con phải lập gia đình sao?"

"Theo kế hoạch là như vậy. Ta sẽ giải thích rõ với con sau, trước đó..."

Wilmal là con gái của một chư hầu giao phó cho tôi chăm sóc vì một vài nguyên nhân.

Mặc dù con bé là cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn và đáng yêu, nhưng trái ngược với vẻ bề ngoài là con bé vừa mạnh mẽ vừa giỏi săn thú.

Mặc dù con bé không thể gia nhập quân đội, nhưng ta cảm thấy có lẽ nó chỗ hữu dụng bởi vì thực lực mạnh mẽ, cho nên ta đã 

thu nhận và giúp đỡ.

"Có nhiều thịt lắm."

"Trông ngon đấy."

Nói tóm lại, nên ăn đống thịt trước mặt đã. Nhà ta có một gia huấn là "Vào thời điểm có thể ăn thì phải ăn thật nhiều".

"Ngon thật đấy."

"Năm nay có rất nhiều nai."

"Nếu như số lượng tăng lên quá nhiều, nó sẽ phá hủy hệ sinh thái của khu rừng. Cho nên loại nai này chính là đối tượng để săn bắn."

Bảo vệ và bảo tồn nguồn nước đất đai cũng là một phần công việc của quân đội.

Bởi vì nó có thể đảm bảo nguồn thức ăn, cho nên Wilmal cũng tích cực đi săn.

Vậy thì, đã đến lúc đi vào chủ đề chính rồi.

"Wilmal có biết Nam Tước Baumeister không?"

"Cái đó là đương nhiên rồi, ngài ấy nổi tiếng lắm."

"Nói cũng đúng."

Đối với người ở vương đô, có lẽ chỉ ở người vô cùng không biết thế sự mới không biết về cậu ta.

"Nam Tước Baumeister đó, hình như gặp phải rất nhiều vấn đề ở miền nam."

"Rất nhiều vấn đề? Cha nuôi nắm giữ được tin tức gì sao?"

"Không sai. Nó liên quan rất nhiều đến quý tộc. Trong đó cũng bao gồm cả chuyện mưu cầu lợi ích nữa."

Bởi vì nhà chúng tôi được xem như là đại quý tộc có lịch sử lâu đời.

Mặc dù nó vẫn còn kém xa rất nhiều so với quý tộc danh dự của lãnh chúa quý tộc, nhưng tin tức vẫn vô cùng nhanh nhạy.

"Khi nào những chuyện kia sẽ bắt đầu?"

"Nó phải mất một khoảng thời gian nữa để chuẩn bị. Ta dự định chọn một thời điểm thích hợp và gửi con đi làm hộ vệ. Con nên chuẩn bị sẵn sàng trước đi."

"Con hiểu rồi."

Mặc dù bình thường không nói nhiều, nhưng trực giác của Wilmal vô cùng nhạy bén.

Chỉ cần nói đến đây thôi, con bé cũng nắm được đại khái tình hình.

"Tuy nhiên, cách tiếp cận này hình như hơi vòng vo nhỉ?"

"Bởi vì muốn để cho phụ nữ đến gần cậu ta đều không dễ dàng chút nào ở mọi phương diện."

Hai năm rưỡi vừa qua, có rất nhiều quý tộc muốn đẩy em gái hay con gái cho Nam Tước Baumeister.

Tuy nhiên, cháu gái của vị Hồng Y Hohenheim kia đã giành ngai vàng của chính thế và Công Tước Bleichroder cũng gửi hai vợ lẽ để bù vào.

Vô cùng khó khăn để nhảy vào giữa bọn họ và trước đó còn nhất định phải thỏa mãn một điều kiện quan trọng đã.

"Ta đã nghe thông tin chi tiết về sự kiện di tích dưới lòng đất kia và tất cả hôn thê của cậu ta đều tham gia vào hoạt động đó với thân phận mạo hiểm giả."

Tạm thời Nam Tước Baumeister vẫn tiếp tục làm mạo hiểm giả.

Cho nên phụ nữ muốn trở thành vợ cậu ta, cũng phải có thực lực tương ứng.

"Con rất muốn tham gia. Tuy nhiên, bởi vì con vẫn tuổi vị thành niên, cho nên không thể tham gia..."

"Thật đáng tiếc. Wilmal rõ ràng có thể tạo thành chiến lực. Tuy nhiên, con nhất định có thể trở thành chiến lực của cậu ta trong tương lai."

Chính vì tôi nhìn trúng thực lực con bé nên mới chăm sóc con bé.

Ở phương diện sức chiến đấu, rất ít cô gái có thể ngang hàng với Wilmal.

Những đại tiểu thư quý tộc khác không có cách nào theo kịp cuộc sống sau này của Nam Tước Baumeister.

Tuy nhiên, nếu như là Wilmal, có lẽ con bé thừa khả năng.

"Lúc đầu làm hộ vệ trước tiên và sau đó từ từ vun đắp tìm cảm với cậu ta. Nam Tước Baumeister ở đó chắc cũng rất nhàm chán, con hãy đi giúp cậu ta thoát khỏi đống đó đi."

"Con sẽ cố gắng."

Chỉ cần cái cớ như vậy trở thành sự thật, cuối cùng Wilmal sẽ trở thành vợ lẽ của Nam Tước Baumeister.

Con gái của tôi đã lập gia đình hết cả rồi và tôi không huấn luyện chiến đấu đối với chúng.

Ở phương diện này, Wilmal không chỉ thỏa mãn điều kiện mà còn là con gái nuôi của tôi, cho nên tôi có thể sử dụng để thiết lập liên lạc.

Bởi vì Wilmal là con gái nuôi, cho nên con bé trở thành vợ lẽ cũng không đắc tội đến Hồng Y Hohenheim.

Đến ngay cả bệ hạ cũng đối xử lão già kia như quái vật.

Tốt hơn hết là đừng trở thành kẻ địch của ông ta.

Bản thân tôi nhận thức rất rõ ở phương diện này.

"Wilmal ghét Nam Tước Baumeister không?"

"Không, con rất hứng thú với ngài ấy."

"Có hứng thú sao?"

"Nếu như là Người Giết Rồng, rất có thể con sẽ có cơ hội ăn thịt rồng với ngài ấy. Còn về nhân phẩm, chưa tiếp xúc thực tế nên không thể chắc chắn được."

"Cậu ta không phải là người xấu đâu."

Hình như cậu ta không am hiểu xã hội quý tộc lắm bởi vì môi trường lớn lên.

Thành thực mà nói, tôi cũng ghét chuyện phương diện này. Một phần trong số đó chỉ xử lý theo nghĩa vụ, cho nên nó có thể không phù hợp với cậu ta.

"Cậu ta vẫn đầy triển vọng và không để cho Wilmal đói bụng đâu."

Cái này là điểm quan trọng nhất."

Bởi vì Wilmal ăn rất khỏe. Cho nên người muốn làm chồng của con bé trong tương lai phải thỏa mãn điều kiện thực tế như vậy.

Mặc dù thực tế quá mức sẽ không thú vị chút nào, nhưng quan điểm hôn nhân của thế giới này chính là như vậy.

Nó không phải là câu chuyện trong những cuốn sách mà Công Tước Bleichroder thích nhất.

"Có thể đi săn cùng với chồng tương lai, đó là chuyện rất tuyệt vời."

Đối với Wilmal, săn bắn cũng là sở thích của nó.

Nếu như bọn họ cùng đi săn bắn, đó có thể xem như là cuộc hẹn hò.

Mặc dù tôi không rõ Nam Tước Baumeister nghĩ ra sao, nhưng chỉ cần tôi và Wilmal nghĩ như vậy là được rồi.

"Tuy nhiên, con vẫn không thể tiến vào lãnh thổ của ma vật."

"Đúng vậy... Nhưng cái đó không thành vấn đề nhỉ?"

Phần lớn vùng đất chưa mở mang miền ma không phải là lãnh thổ của ma vật và không thành vấn đề khi săn bắn ở đó.

Hơn nữa, sự giám sát của công hội ở vùng đất nông thôn đó cũng rất yếu.

"Cho dù con hơi vô tình đi vào, chẳng có ai nhìn thấy đâu. Ngay cả khi trong tình huống xấu nhất, con vẫn có thể dùng mệnh lệnh của quý tộc để lừa dối cho qua."

Giống như mệnh lệnh nhập ngũ của vương quốc.

Sau khi quý tộc thu nhận người chưa thành niên về dưới trường của mình, cho dù cuối cùng tiến vào lãnh thổ ma vật thì công hội cũng không thể ý kiến gì cả.

Bởi vì lúc này được xem như là mệnh lệnh của chủ nhân. Sau đó, tôi dự định để cho Wilmal hoạt động với thân phận hộ vệ của Nam Tước Baumeister.

Miễn là có căn cứ như vậy, Wilmal có thể tự do hành động.

"Con thật sự mong đợi được gặp mặt Nam Tước Baumeister."

Ta cũng rất mong đợi Wilmal đi làm hộ vệ."

Mặc dù tính cách hơi lạnh nhạt hờ hững, nhưng trực giác của Wilmal rất nhạy bén và vẻ bề ngoài dễ thương là điều kiện rất tuyệt.

Ở tầm tuổi này, vóc dáng của con bé được xem như là không tồi rồi.

Ngực cũng lớn không kém người đi theo bên cạnh Nam Tước Baumeister tên là tiểu thư Louise.

"Vì hạnh phúc của chúng ta với bên Nam Tước Baumeister, phải cố gắng hơn một chút mới được."

"Cha nuôi, người nói rất đúng."

"Thật à?"

Thông tin hiện giờ vẫn chưa đủ.

Tôi ra lệnh các cận thân đi thu thập thông tin tình báo chi tiết hơn nữa.

氺 氺 氺

(3)

"Có cảm giác lâu lắm mới trở về."

"Mình đã chuyển hành lý về vào tuần trước."

"Đó là Well."

Đột nhiên ở lại vương đô du dọc hai năm rưỡi, vừa mới ra mắt như một mạo hiểm giả thì suýt chút nữa mất mạng khi lần đầu tiên thăm dò di tích dưới lòng đất.

Sau khi thuận lợi giải quyết rất nhiều vụ án liên quan đến chính trị của người lớn, cuối cùng thì chúng tôi cũng trở về nhà mình ở Breitburg.

Thực ra thì tôi thỉnh thoảng dùng ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời" quay về, nhưng bởi vì những gì mạo hiểm giả cần phải học và huấn luyện quá bận rộn. Thỉnh thoảng lại phải hẹn hò với nhóm Elise vào ngày nghỉ phép, thời gian mà tôi thực sự ở trong căn nhà này cũng không dài.

Hiếm khi các thiết bị của căn nhà tốt như vậy và điều này thực sự khiến cho người ta cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng cuối cùng thì hiện giờ chúng tôi có thể ở ổn định trong chính ngôi nhà của mình. 

Sau khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ ủy thác đầu tiên —— Thăm dò di tích dưới lòng đất khó giải quyết, thù được khoản thù lao tương xứng với đồ đạc và cơ sở phát hiện được. Sau khi chào hỏi tất cả mọi người từng chiếu cố chúng tôi ở vương đô như Erich-niisan, người nhà Brant, Đạo Sư Armstrong, Warren-san, ... , thì chúng tôi trở về Breitburg bằng ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời".

Thực ra trong quá trình đó, còn xảy ra sự kiện đám Erw đem phần lớn thù lao nhận được đưa cho tôi.

Hình như là vì số tiền quá khổng lồ, nó chỉ trở thành nguồn gốc của tai họa.

Hơn nữa, bọn họ còn cẩn thận lợi dụng chế độ phản đối phân bổ ngân sách của Công Hội Mạo Hiểm Giả.

Nếu không lợi dụng chế độ này thì không có hồ sơ lưu lại và để vậy thì chỉ có thông tin ba người họ nhận được khoản tiền lớn sẽ lan truyền ra bởi những tin đồn.

Ngoài ra, khoản tiền lớn mà Elise nhận được, cuối cùng thì phần lớn giao cho tôi giữ.

Cho dù là trả tiền trong vòng 20 năm, nhưng cuối cùng thì không thể trả bằng tiền bạch kim và tôi bỏ 5 "phiếu vương quốc" do chính phủ quốc gia phát hành vào trong túi ma thuật.

Phiếu vương quốc là bảng gỗ được chế tạo bằng sử dụng nguyên lý của ma pháp cụ.

Chỉ cần mang nó đến vương thành nộp là có thể đổi được tiền tương ứng với số tiền được viết ở phía trên.

Có lẽ nó tương tự như những loại tiền giấy có giới hạn khu vực ở thời cổ đại.

Lý do tại sao người ta sử dụng công nghệ của ma pháp cụ là để phòng ngừa làm giả, nhưng vì ban đầu không có nhiều người và người phụ trách có thể dễ dàng nhớ khuôn mặt của mỗi chủ sở hữu, vì vậy cho đến nay chưa từng phát sinh sự kiện làm giả nào cả.

Chẳng ai dám mạo hiểm đi làm giả phiếu vương quốc dễ dàng bị vạch trần và bị xử tử bởi vì tội làm giả cả.

Tiền bạc và tiền vàng lại thỉnh thoảng có sự kiện làm giả và phạm nhân cũng chịu án tử hình sau khi bị bắt.

Dĩ nhiên, người bình thường hiếm khi có cơ hội nhìn thấy phiếu vương quốc.

Bởi vì thứ này chỉ được phát hành khi khó thanh toán bằng tiền bạch kim và hiếm khi lưu hành trên thị trường.

Nhân tiện, mệnh giá phiếu vương quốc lần này là 1 tỷ xu/1 phiếu.

Bởi vì đám Erw không muốn thù lao vượt qua 100 triệu, cho nên tôi nhận được những phiếu vương quốc này sau khi tôi nhận 100 xu bạch kim từ mỗi người bọn họ. Mặc dù đám Erw nói thù lao có thể thấp hơn một chữ số, nhưng cái này giống như thù lao mà bọn họ được chia quá ít.

Vì vậy tôi hơi ép buộc giao 100 triệu cho mỗi người bọn họ.

"Mang ta đi cùng với. Lãnh chúa-sama nói muốn cắt giảm chi phí."

Quay lại chủ đề ban đầu, bởi vì Burkhart-san cũng muốn đồng hành, cho nên tôi cũng đưa ngài ấy về Breitburg cùng chúng tôi.

Bất kể là sau đó tôi luyện tập nhiều đến mức nào, thì một lần "Dịch Chuyển Tức Thời" của tôi vẫn chỉ có thể mang theo 6 người và bao gồm cả chính tôi trong đó. Lần này vừa vặn có thể miễn cưỡng đưa tất cả mọi người về trong một lần.

"Nếu như sau này có chuyện phải đến vương đô, cứ nhờ tôi."

"Nếu như ta phải đi ra ngoài xử lý công việc của mạo hiểm giả thì sao?"

"Cho dù phải chờ một hai ngày vẫn nhanh hơn. Hơn nữa, nó cũng có thể tiết kiệm chi phí."

Bởi vì ma pháp này vô cùng thuận tiện, cho nên tôi dường như bị Burkhart-san và Công Tước Bleichroder là chủ nhân của ngài ấy theo dõi.

Ma pháp sư có thể sử dụng ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời" lẫn "Truyền Tin", cho dù là người lang thang cũng có nghĩa vụ đăng ký, cho nên không thể che giấu thân phận được.

Hình như lý do là vì bọn họ có thể được gọi khi cần bảo vệ trị an hay phát sinh trường hợp khẩn cấp.

Cho dù lần gọi cuối cùng đã là chuyện gần 2 năm trước.

Kết quả là Burkhart-san lập tức đi báo cáo cho Công Tước Bleichroder sau khi được tôi đưa trở về Breitburg.

Sau đó, tôi đến chi nhánh Công Hội Mạo Hiểm Giả ở Breitburg nộp đơn thay đổi và mấy ngày tiếp theo đi săn ma vật bình thường ở lãnh thổ ma vật gần Breitburg.

Trong tình huống bình thường, mạo hiểm giả vốn không đột nhiên nhận được nhiệm vụ ủy thác bắt buộc từ vương quốc, mà đi săn ma vật một cách khiêm tốn.

Đến khu rừng được công hội đánh dấu là lãnh thổ ma vật và tiếp tục săn ma vật ở đó.

Đối tượng là ma vật trông giống gấu, sói và heo rừng.

Hình như loại ma vật này là động vật hoang dã sống rất lâu nhưng chẳng biết tại sao bị thu hút vào trong lãnh thổ và sau đó phát sinh đột biến ở đấy rồi cuối cùng biến thành ma vật.

Đặc trưng của những thứ này chính là lớn hơn gấp mấy lần so với động vật hoang dã thông thường và trong cơ thể chứa ma thạch. 

Ngoài ra, không chỉ khả năng sinh sản với tốc độ tăng trưởng phi thường, mà nguyên liệu như thịt, xương và lông có thể bán được với giá cao.

Tuy nhiên, người bình thường vốn không thể đối phó với gấu lớn hơn bình thường gấp mấy lần.

Chỉ bất cẩn một chút là có thể bị công kích của đối phương giết chết.

Bởi vì nó đi kèm với nguy hiểm như vậy, cho nên mạo hiểm giả mới có thể nhận được mức thù lao cao.

"Cảm giác Erw và Ina đều rất hăng hái nhỉ."

"Dẫu sao trận 'ra mắt' (debut) đó thực sự vượt xa khỏi thường thức nhỉ..."

Elise giải thích không sai, Erw và Ina cũng trải qua trạng thái cực hạn lúc thăm dò di tích dưới lòng đất.

Ngay cả khi chiến đấu con Golem rồng thứ hai, trong lúc tôi với Burkhart-san chiến đấu bằng ma pháp dài đằng đẵng, thì bọn họ cũng không ngừng đối phó với đám Golem đang cố gắng tiếp cận chúng tôi. Mặc dù tốt hơn một chút so với vô dụng, nhưng tôi cảm thấy nó vẫn quá mức khi đột nhiên đối mặt với trận 'ra mắt' (debut) này ngay từ đầu.

Bởi vì lần này nhận công việc mạo hiểm giả bình thường, cho nên bọn họ mới rất hăng hái như vậy.

Còn về Louise, cô ấy luôn cảm thấy như vậy, cho nên không có gì thay đổi cả. Bởi vì Elise chịu trách nhiệm trả lời, cho nên cô ấy không có cơ hội ra sân trước khi coa ai đó bị thương —— Ngoại trừ việc chuẩn bị đồ ăn ra.

"Vậy thì, nếu như đã săn nhiều như vậy, đến lúc cần phải trở về rồi đó."

Sau khi tiến vào rừng, Erw với Ina vẫn ở tiền tuyến săn ma vật và Louise cũng ở bên cạnh hỗ trợ bọn họ.

Tôi với Elise ở hậu phương trong "Bức Tường Ma Pháp" đợi lệnh để phòng ngừa vạn nhất, nhưng chúng tôi đã săn đủ số lượng rồi.

Sau khi đưa ra phán đoán như vậy, tôi đề nghị mọi người rút lui.

"Nói cũng đúng. Cảm giác săn quá nhiều rồi."

"Etou, Louise-san không đi săn không sao chứ?"

Elise hỏi Louise không đánh bại một con ma vật nào hôm nay.

"Mình vốn phụ trách hỗ trợ hai người kia, nhưng chẳng hề có hội để mình ra sân."

Mấy ngày nay Erw và Ina lấy bản thân làm trung tâm và đánh bại khá nhiều con mồi.

Săn nhiều ma vật như vậy, chắc bọn họ đã thỏa mãn và cái này cũng là kinh nghiệm rất tốt nữa.

Dĩ nhiên, cái này cũng không có nghĩa là chúng tôi buông lỏng hoặc lười biếng.

"Bởi vì những người ngoài cuộc vô trách nhiệm nói một đồng lời phàn nàn về đám Erw."

Mặc dù Louise hoàn toàn không rõ tình hình thực tế, nhưng cô ấy vẫn lộ ra vẻ mặt bất mãn.

Bất kể ở thế giới nào, sự ghen tị của người khác đều rất đáng sợ và kinh khủng.

Cho dù tôi đã từng đánh bại rồng, nhưng vẫn có quý tộc và ma pháp sư cho rằng tôi chỉ là một "tiểu quỷ may mắn".

Trong những người học Ma Đấu Lưu, cũng có người ở sau lưng chỉ trích Louise là "tiểu quỷ hôi sữa đanh đá".

Mặc dù Elise được coi như là Thánh Nữ không bị người khác nói xấu, nhưng có vài người chỉ trích gay gắt hơn Erw và Ina "Chỉ là may mắn khi đi theo bên cạnh Nam Tước Baumeister mà thôi".

Hình như chuyện thăm dò di tích dưới lòng đất cũng nhạn được khoản thù lao khổng lồ này khiến cho bọn họ nhận được nhiều chỉ trích loại này hơn.

Rất có thể là vì công việc bình thường là thăm dò di tích dưới lòng đất nhận được nhiều thù lao như vậy và chỉ có thể nói đây là kỳ tích.

Chủ yếu là vì những thứ phát hiện được vô cùng đáng giá, vương quốc mới thu mua với giá cao để độc chiếm.

Cho dù biết bọn họ giao phần lớn thù lao cho tôi, nhưng mỗi người bọn họ vẫn nhận được 100 xu bạch kim và quy đổi sang Yên Nhật là khoảng 10 tỷ Yên. Bởi vì đây là rất nhiều tiền mà mạo hiểm giả bình thường —  Cố gắng cả đời cũng không kiếm được, cho nên người kiếm chuyện lại càng ngày càng nhiều.

Thậm chí có rất nhiều người kỳ quái chạy tới nói với tôi rằng "chúng tôi có năng lực hơn với người trẻ tuổi và tiểu cô nương kia" và thực sự khiến cho tôi khốn khổ không thôi.

Còn về Louise, chẳng có ai dám chỉ trích công khai cổ nữa sau khi trở thành đệ tử của Đạo Sư Armstrong đó.

Hình như chẳng có tên nào dám 'quang minh chính đại' tìm Đạo Sư đó làm phiền.

Cái này cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì ngay cả tôi cũng không dám làm cái hành động 'hữu dũng vô mưu' đó.

"Cho dù các thành viên trong tổ đội thể hiện thành tích xuất sắc và từ bỏ phần lớn thù lao vẫn thế sao?"

"Dù sao đó cũng là 100 triệu xu. Người cảm thấy không phục chắc vẫn rất nhiều."

Hình như Elise không thể chấp nhận nổi câu trả lời của Louise, nhưng nó thực sự là số tiền khủng khiếp đối với một số người.

Đặc biệt là con thuyền bay ma thuật đặc biệt có giá trị được phát hiện ở trong di tích dưới lòng đất.

Hiện giờ đã thành công khởi động thuyền bay ma thuật mới, tăng thêm các chuyến bay lẫn điểm đến và bắt đầu sử dụng làm tàu chở khách trong vương quốc.

Sử dụng cước vận chuyển để chi trả tiền bảo trì lẫn tiền lương của thuyền viên và đồng thời cho phép bọn họ học kỹ thuật sửa chữa lẫn vận dụng.

Bình thường có thể đóng góp cho việc vận chuyển trong vương quốc và thời chiến cũng có thể trở thành chiến lực du kích mạnh mẽ hoặc hỗ trợ thiết lập trạm tiếp tế.

Trước khi chúng tôi đến vương đô, bao gồm cả thuyền dự phòng thì vương quốc Helmut có tổng cộng 8 chiếc thuyền bay ma thuật đang hoạt động.

Hơn nữa, sau khi thu được viên ma thạch siêu khổng lồ từ trên người con rồng cổ đại Undead, rốt cuộc thì con thuyền bay ma thuật siêu khổng lồ luôn luôn đóng bụi cho đến nay đã khởi động thành công.

Con thuyền này được đặt cái tên giống đại lục mà chúng tôi đang sống —— Lingaia, hiện giờ quân đội đang dùng chiếc thuyền đó để huấn luyện.

Sau khi thu được ma thạch từ trên người Grade Grande, lại khiến cho một chiếc thuyền bay ma thuật khác có thể sử dụng và hiện giờ đang bay trên tuyến đường hiện có.

Sau đó, lần này lại tìm được bảy thuyền có thể sử dụng từ di tích dưới lòng đất, cộng thêm tinh thể ma thuật lấy ra từ hai Golem rồng và sau đó là hai viên tinh thể ma thuật là nguồn năng lượng của di tích dưới lòng đất thì có thêm 4 chiếc thuyền có thể hoạt động.

Nói cách khác, nhờ có chúng tôi mà vương quốc có thể sử dụng gấp đôi số lượng thuyền bay ma thuật là 12 chiếc và phía quân đội có nhiều hơn một chiếc thuyền bay ma thuật siêu khổng lồ có thể làm chiến lực.

Ở phương diện quân sự có thể vượt xa Thánh Quốc Urquhart ở phía bắc, cho nên chúng tôi đương nhiên có quyền nhận phần thù lao này.

Đám người chỉ trích Erw và Ina, chắc hẳn cảm thấy không phục đối với những may mắn này.

"Nói cũng đúng. Gần đến lúc phải về rồi."

Hình như Erw cũng cảm thấy đủ rồi.

Cậu ta dùng vải lau chùi kiếm và đồng thời quay sang nói chuyện với chúng tôi.

"Thanh kiếm đó trông rất sắc bén nhỉ."

"Bởi vì nhận được một khoản tiền lớn, cho nên tui mua thanh kiếm tốt."

Hình như Erw dùng tiền thu lao nhận được mua kiếm tốt.

Chẳng thà nói cậu ta chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ đến cửa hàng vũ khí xem kiếm, cho nên bao gồm cả đống dự phòng thì cậu ta đã có gần 10 thanh kiếm.

Hình như là vì từ nhỏ cậu ta chỉ có thể dùng kiếm hỏng cũ kỹ đã qua sử dụng của các anh trai, cho nên cậu ta mới muốn thanh kiếm tốt mới.

"Nếu như không dùng ma pháp 『 Giám Định 』 thì tui chẳng thể phân biệt nổi kiếm tốt."

"Dù gì ông cũng là con nhà Hiệp Sĩ cơ mà."

Erw hơi chế giễu tôi không hề quan tâm đến kiếm.

Đúng là tôi tạm thời luyện tập cơ bản khoảng 1 tiếng vào mỗi buổi sáng trước 12 tuổi.

Tuy nhiên, bởi vì tôi chẳng hề có tài năng, vì vậy hiện giờ tôi đã hoàn toàn chuyển sang sử dụng ma pháp và cung tên.

"Cứ cho là như vậy đi. Đợi đến khi có con, tui sẽ mời giáo viên tốt đến hướng dẫn cho nó."

Dù sao tôi cũng có thân phận Nam Tước mà.

Nếu như xác suất tài năng ma pháp có thể di truyền cho đời sau gần như là kỳ tích, vậy thì tôi nhất định phải để cho đứa trẻ tiếp nhận nền giáo dục quý tộc bình thường thật tốt.

"Loại chuyện này cứ giao cho tui làm là được."

"Nói đến đây mới nhớ, Erw là cận thần của tui mà."

Bởi vì chẳng hề có thành tích thực tế, cho nên chỉ có trên danh nghĩa và không có tiền lương, nhưng đám Erw đã trở thành cận thần của tôi.

"Tuy nhiên, hiếm khi nhận được một khoản tiền lớn như vậy, không bằng mang đi khai phá lãnh địa thì sao?"

Vương quốc rất bài xích với việc dựa vào tiền bạc mua tước vị.

Lý do là trước khi bán cho người khác thì trước hết phải trao cho người có thể thừa kế hoặc nhận con nuôi, nếu không sẽ phải trả lại cho vương quốc.

Để tránh cho những thương nhân đột nhiên giàu có lợi dụng chế độ con nuôi để tiêu tiền mua tước vị, thì cũng có những quy địch nghiêm ngặt về huyết thống của con nuôi.

Trong trường hợp của Erich-niisan, bởi vì anh ấy chỉ là con của quý tộc, cho nên ảnh dễ dàng đạt được sự chấp thuận.

Nếu như để cho thương nhân ở rể, đám phía trên sẽ ra quyết định từ chối ngay lập tức.

Ngoại trừ cái này ra, cũng có thể thông qua việc bản thân khai khẩn vùng đất hoang không người ở và khiến cho vương quốc thừa nhận nơi đó là lãnh địa của mình.

Bởi vì có cống hiến cho vương quốc, vì vậy nó không liên quan đến huyết thống. Bất kỳ ai cũng có thể trở thành quý tộc dựa vào điều này, nhưng dù sao cầ phải khai khẩn vùng đất hoang không người ở từ đầu và đương nhiên là cần phải nỗ lực vượt xa người thường mới có cơ hội thành công.

Đó không phải là chuyện mà chỉ cần võ thuật cao siêu, ma pháp tài giỏi hay giàu có liền có thể làm được.

Cần phải thủ đoạn hiệu quả để huy động rất nhiều người.

Nếu như không có năng lực như vậy, chỉ tổ lãng phí tiền mà thôi.

Cho dù tốn nhiều tiền khiến cho quốc gia công nhận bản thân sở hữu vùng đất thì phải mất hàng thập kỷ mới hoàn lại vốn và rất nhiều người trong khoảng thời gian này chỉ có thể tự móc tiền túi rồi nhìn tiền của mình không ngừng giảm bớt.

Bởi vì gấp rút thu hồi vốn mà đánh thuế nặng lên người dân, khiến cho người dân không còn cảm xúc lưu luyến với vùng đất mà chạy trốn và dường như lãnh chúa hại lãnh địa hoang phế nhiều đến không ngờ. Dĩ nhiên, một khi bị vương quốc phát hiện thì lãnh chúa kia sẽ bị thu hồi tước vị và lãnh địa bởi vì thiếu năng lực thống trị.

Nói một cách đơn giản, số tiền kia cũng mất trắng theo luôn.

Để tránh cho quý tộc gia tăng không hạn chế, vương quốc đã đặt ra các quy định nghiêm ngặt.

Mặc dù rất có thể là phần lớn quy tắc được lập ra vì lo ngại đến lợi ích, nhưng bởi vì người lập ra quy tắc là quý tộc, cho nên cái này vẫn không thể làm gì được. Cho dù là như vậy, vẫn có người thành công mở mang lãnh địa và thăng lên làm quý tộc.

"Tui chẳng muốn tiêu tiền vào việc khai phá lãnh địa mà không thể đảm bảo thành công đâu. Chỉ cần còn lại tiền là có thể để cho con cháu thừa kế tự do sử dụng rồi."

Bởi vì vương quốc không tồn tại thuế thừa kế, vì vậy đối với người có tiền bạc, kim loại quý, nhà cửa hoặc ruộng đất có thể thu hoạch là cái vô cùng có lợi.

Mặc dù điều này có thể khiến cho tiền tệ khó lưu thông trong xã hội, nhưng công việc này thường giao cho 'phá gia chi tử' của người giàu đi xử lý. Thế giới này dựa vào cái này để đạt được sự cân bằng.

"Nói cũng đúng. Dẫu sao quản lý lãnh địa rất tốn thời gian."

"Nếu như ông tìm được quan chức đủ tín nhiệm đại diện thì đó là một vấn đề khác."

Tôi bỏ con mồi thu được vào túi ma thuật. Có vẻ như tôi và Erw nhất trí ý kiến đối với phương châm đừng nhúng tay vào cản quý lãnh địa.

Mặc dù tôi cảm thấy môi trường xung quanh dần dần trở nên khó khăn hơn.

"Tuy nhiên, may mà hôm nay bội thu nhỉ."

Về sau tôi lại chế tạo thêm túi ma thuật đựng con mồi.

Về cơ bản, ma pháp cụ cần có tài năng, nhưng túi ma thuật thì khá đơn giản.

Chỉ là phải thêm điều kiện "dành riêng cho ma pháp" này mà thôi.

Người bình thường có ma lực chỉ đủ sử dụng vật phẩm phổ biến, nhưng chế tạo loại vật phẩm phổ biến đó đối với tôi khó như lên trời.

Tuy nhiên, nếu như người sử dụng là người có mức độ ma lực nhất định giống như Louise và Elise thì tôi vẫn có thể dễ dàng làm được. "Bởi vì đó là ma vật, cho nên thịt của nó có giá trị hơn so với của động vật bình thường."

"Mặc dù hiện giờ chúng ta chẳng hề thiếu tiền."

Cho dù là như vậy, thêm thứ này cũng không cảm thấy phiền và chúng tôi trở về Breitburg sau khi Elise bỏ con mồi vào túi ma thuật mang theo.

Sử dụng "Dịch Chuyển Tức Thời" bay một mạch về mặt sau công hội ở Breitburg, chúng tôi đến khu buôn bán sau khi giao con mồi cho tiếp tân.

Hôm nay mọi người đều có việc, cho nên chúng tôi quyết định đến phòng ăn ăn tối.

Mặc dù thành viên nữu thường giúp làm cơm nhiều nhất có thể, nhưng bọn họ cũng làm công việc mạo hiểm giả trong cùng một điều kiện với chúng tôi.

Không nên để cho bọn họ chịu gánh nặng không cần thiết bởi vì việc nhà.

Tôi và Erw đều nghĩ như vậy.

"Chúng ta đã rất quen chiến đấu với ma vật."

"Đúng vậy."

Từ quan điểm của những tổ đội khác, Erw và Ina vốn là mạo hiểm giả thực lực vượt qua hạng nhất.

Không còn cần thiết phải làm quen với việc chiến đấu bằng săn ở lối vào lãnh thổ ma vật nữa.

"Nếu như chiến đấu ở nơi sâu hơn một chút?"

"Tuy nhiên, chủng loại ma vật khác biệt không nhiều."

Ngoại trừ tiến vào nơi vô cùng sâu, nếu không chủng loại ma vật sẽ không thay đổi rất nhiều và khoảng cách giữa các khu vực khác nhau sẽ rõ ràng hơn.

Mặc dù tồn tại ở trên đỉnh chuỗi thức ăn như rồng thuộc tính sẽ điều khiển ma vật với tư cách Boss khu vực là thường thức, nhưng chúng hiếm khi bị phát hiện. Nếu như chúng bị phát hiện thì cũng bị thảo phạt dễ dàng và lãnh thổ ma vật kia sẽ sớm bị xóa sổ hoàn toàn.

"Mạo hiểm giả hiện nay thường đi săn giống nhau mỗi ngày."

Nói chung, bây giờ không thể phát hiện di tích hay mê cung mới gần thành phố nữa.

Muốn tìm những thứ này thì nhất định phải đi xa và cho dù thuận lợi phát hiện thì vẫn không thể thăm dò nơi xa như vậy nếu không có thực lực nhất định.

Nơi cách khu vực người sinh sống, cơ hội ngủ ngoài trời và chiến đấu tăng lên, vì vậy nó cực kỳ khó đối với mạo hiểm giả chưa đủ kinh nghiệm.

"Ô kìa, là mấy đứa hả."

Đằng sau — Đột nhiên truyền đến âm thanh, chúng tôi quay đầu lại nhìn và phát hiện nở nụ cười giả bộ trên mặt.

Trước kia ngài ấy là mạo hiểm giả có bản lãnh cao siêu và hiện giờ là ma pháp sư phục vụ riêng Công Tước Bleichroder.

Mặc dù công việc sau này vô cùng vất vả, nhưng nhìn thấy nụ cười hiện giờ của ngài ấy chỉ khiến tôi có dự cảm xấu.

Có lẽ Công Tước Bleichroder ra lệnh cho ngài ấy ở đây chờ chúng tôi.

"Nếu như mấy đứa muốn đi ăn tối, đến nhà Công Tước Bleichroder ăn cũng được."

"Tôi có dự cảm xấu."

"Đừng nói như vậy chứ. Lãnh chúa-sama của chúng ta, không phải là chủ chư hầu của nhóc sao?"

"Burkhart-san, ngài thật sự nghĩ như vậy sao?"

"..."

Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Burkhart-san, tôi cảm thấy phục vụ quý tộc thực sự là công việc vất vả từ tận đáy lòng.

"Mặc dù kinh nghiệm của mấy đứa vẫn còn ít, nhưng danh tiếng vô cùng tốt. Bản thân là chư chư hầu, ta cũng cảm thấy rất tự hào."

Sau khi bị Burkhart-san hơi ép buộc đến nhà Công Tước Bleichroder, chúng tôi được tiếp đãi và thưởng thức các món ăn vô cùng xa hoa.

Công Tước Bleichroder vui vẻ thuyết phục vị hôn thê Elise của tôi dùng bữa.

Mặc dù nội tâm ngài ấy là nhiều cảm xúc đan xen, nhưng không thể tùy tiện xúc phạm cháu gái đại nhân vật của giáo hội.

Ít nhất là không thể thất lễ với người nhà.

Ngài ấy không quên nói có chuẩn bị các món điểm tâm ngọt ngon tuyệt cho cô ấy.

"Rồng, Golem và các loại ma vật, hình như không thể khiến cho cậu rơi vào khổ chiến nhỉ."

"Trước mắt là như vậy..."

Không, trên thực tế là rơi vào trận chiến rất khốn khổ.

Thậm chí còn suýt chút nữa mất mạng.

Chúng tôi thật sự hi vọng nhân vật độ khó cao đó đừng xuất hiện trở lại.

"Nếu như có thể đánh bại rồng, hầu hết những ma vật khác cũng không thành vấn đề nhỉ?"

"Cái đó phải phụ thuộc vào tình huống."

Thật sự phải phụ thuộc vào tình huống.

Sư phụ chết vì tai nạn có nói, chỉ cần có lòng thì sẽ không thua rồng.

Cho dù không thể đánh bại rồng, vẫn thừa khả năng chạy trốn trước khi bị đánh bại.

Cho dù là như vậy, người vẫn không thể vừa bảo vệ chủ nhân lẫn quân đôi phe ta vừa đối đầu với sức mạnh của số lượng lớn ma vật.

Cho dù một người người có cách chạy trốn, nhưng người không thể bỏ lại chủ nhân và quân đội.

Tôi còn non nớt hơn sư phụ và tùy theo tình huống mà rất có thể chết dễ dàng hơn cả sư phụ.

"Nói cũng đúng. Điều đó phụ thuộc vào tình huống. Thực ra thì tôi có chuyện muốn nhờ Nam Tước Baumeister..."

Nếu như đặc biệt mang chúng tôi đến đây, chắc hẳn yêu cầu của Công Tước Bleichroder không thể tiến hành ủy thác thông qua công hội.

Thực ra thì làm như thế này sẽ xúc phạm công hội, nhưng Công Tước Bleichroder là người cai trị Breitburg và rất có thể ngài ấy đã thảo luận với công hội trước đó.

"Vậy thì, loại ủy thác nào vậy?"

Tình hình trước mắt, vốn không cho phép tôi từ chối.

Không được liền rút lui, ngoan ngoãn trở về báo cáo thất bại vẫn tốt hơn so với từ chối trực tiếp.

Dù sao ủy thác này không thông qua công hội và nó không tổn hại đến trải nghiệm của tôi cho dù thất bại.

"Cái này được xem như là một loại ủy thác thảo phạt."

"Được xem như là?"

"Giúp phụ thân tôi siêu thoát."

Vừa nghe thấy những lời này, tôi hiểu được tất cả.

Cá nhân Công Tước Bleichroder tiền nhiệm ích kỷ đem cả sư phụ lẫn quê hương tôi cuốn vào cuộc viễn chinh vô mưu đến Khu Rừng Thần Bí. Công Tước Bleichroder muốn nhờ tôi giúp siêu thoát đoàn viễn chinh kia.

"Gần 2.000 người chết và bị bỏ lại ở lãnh thổ ma vật. Cần phải siêu thoát họ."

Nói một cách chính xác, đám người đó đều biến thành Undead, cho nên nội dung chủ yếu của ũy thác chắc là Thanh Tẩy bọn họ.

Trường hợp giống như sư phụ — Bản thân kiên cường và trở thành Xác Chết Biết Nói vô cùng ít ỏi.

Phần lớn đều từ xác chết lần lượt tiến hóa thành Ghoul, Skeleton và sau đó là Wraith.

Sau khi mấy trăm linh hồn ác linh hóa tập hợp thành một thể, rất khó Thanh Tẩy trừ phi đẳng cấp Thánh Ma Pháp cao như của tôi hay Elise.

Cho dù không trở thành một thể, cân nhắc đến số lượng thì nó không dễ dàng Thanh Tẩy chút nào.

Vị trí ở Khu Rừng Thần Bí cũng là một vấn đề.

Từ nơi này vượt qua dãy núi phía nam và sau đó tiến về phía trước hàng trăm dặm từ lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister về phía nam đi vào vùng đất chưa mở mang rộng lớn.

Khu Rừng Thần Bí nằm ở vị trí cuối đông nam.

"Nam Tước Baumeister có thể đến Khu Rừng Thần Bí bằng 『 Dịch Chuyển Tức Thời 』 nhỉ?"

"À, vâng..."

Nếu là mạo hiểm giả bình thường, việc đến được Khu Rừng Thần Bí đã đủ vất vả rồi.

Nhưng tôi đã bắt đầu khám phá khắp nơi từ nhỏ và có thể tự do đến lối vào Khu Rừng Thần Bí thông qua "Dịch Chuyển Tức Thời".

Về phương diện này, Công Tước Bleichroder cũng đã biết.

"Tuy nhiên... Nếu như tự tiện thăm dò Khu Rừng Thần Bí trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister..."

"Yên tâm đi. Phụ thân cậu không thể từ chối yêu cầu của chủ chư hầu."

Quả thật, phụ thân có tính cách siêu bảo thủ và trong đầu chỉ muốn bảo toàn lãnh địa đó không thể từ chối yêu cầu của Công Tước Bleichroder.

Hơn nữa, chỉ có chúng tôi được yêu cầu đến Khu Rừng Thần Bí và không yêu cầu phía phụ thân gửi quân tiếp viện trong tình huống lần này.

Nếu như chỉ cần cho phép, chuyện kia sẽ không quá rắc rối.

"Nếu như mấy trăm năm sau có mạo hiểm giả tiến vào khu rừng kia và bị Undead đã cường hóa thông qua chém giết lẫn nhau tập kích. Sau đó phát hiện nguyên nhân là do nhà chúng tôi thì đến lúc đó danh tiếng của nhà tôi sẽ trở nên tồi tệ hơn."

Thể diện của đại quý tộc thật rắc rối.

Vì vậy tôi không thể từ chối.

Tuy nhiên, ít nhất có 2.000 Undead à...

Haiz, nếu như thật sự không có cách xử lý thì chạy trốn là xong. Mang suy nghĩ như vậy và tôi bắt đầu ăn nhiều chỗ thức ăn trước mặt để trút giận.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận