Tập 30: Du học hay gì đó
Chương 392: Ăn lẩu cùng Aidi, kết thúc du học
7 Bình luận - Độ dài: 1,186 từ - Cập nhật:
Bữa tối hôm nay sẽ là món lẩu nấu trên bàn sưởi ở phòng chờ của nhân viên.
Còn về lý do chọn lẩu… không có lý do đặc biệt nào cả. Nếu phải nói thì chỉ vì tôi muốn ăn cơm trên bàn sưởi.
Những người tham gia gồm có tôi, Rokuko, Aidi và Nerune.
Lý do tại sao họ tham gia cùng tôi… cũng không có lý do đặc biệt nào cả . Tôi chỉ muốn ăn lẩu với mọi người thôi.
Lẩu gồm cá từ Pavuera. Mmm, vừa mềm vừa ngon. Kèm thêm nước tương ponzu rất hợp.
"Công nghệ sử dụng đơn giản… nhưng đây là ma cụ tuyệt vời. Một chiếc bếp di động… Tôi muốn một cái."
"Ehehehe~, nó là một phần trong các vật phẩm rớt trong hầm ngục~, nhưng thực ra~, là do bọn tôi tự làm~"
"Tôi cũng muốn cái lò sưởi như này."
"Ehehehe~, tôi cũng làm đấy~"
"Trưởng làng, tôi muốn cô gái này. Được chứ?"
Cô ấy là kỹ sư quan trọng của hầm ngục, nên tôi sẽ không làm vậy. Bán bếp di động và bàn sưởi cho cô thì được.
"À~, đừng hiểu lầm nhé~, cả hai ý tưởng tôi đều được sư phụ chỉ dạy đấy~?"
"… Rokuko, tôi muốn chủ nhân của cô."
"Không, anh ấy là của tôi."
Rokuko tuyên bố quyền sở hữu… nhưng cũng không sai. Tôi là chủ hầm ngục của em ấy.
"Tiện nói, nước sốt tên ponzu này cũng có nguồn gốc từ hầm ngục."
"Ừm. Hợp với lẩu, hoặc ít nhất là với cá."
Gọi là nước sốt cũng được à? Nước tương lại bị gọi là nước sốt…
"Cách ăn lẩu rất hay, mọi người đều phải tranh nhau ăn từ cùng một nồi, nên cũng bớt lo bị đầu độc. À, tôi không nói loại trừ khả năng có người bỏ thêm thuốc độc! Chẳng hạn bỏ một ít vào một đĩa nhỏ."
Nhân tiện, ác quỷ tương đương với quý tộc ở Quỷ Quốc. Trong hầu hết trường hợp đều là lõi hầm ngục. Lãnh thổ của họ cơ bản là bất cứ thứ gì thuộc về lãnh địa hầm ngục.
Aidi lõi thuộc hàng 600, cũng có lãnh thổ. Cô ấy hình như chỉ có hai [Làng], nhưng… hai làng đều là trang trại con người. Ờm. Rokuko không nên đến thăm.
Trong lúc đang trò chuyện, tôi tranh thủ chốt sell một chiếc bếp di động và bàn sưởi.
"Phải nói là chuyến đi của tôi đến đây vẫn rất ý nghĩa."
Ăn xong nồi lẩu, Aidi thở dài rồi nói.
"Ah, định quay về rồi à?"
"[Rồi] là ý gì? Nghe như tôi đã ở lại quá lâu."
"Đúng thế."
Rokuko nghĩ lại.
… Giờ mới nhớ đã một tháng trôi qua từ khi Aidi đến… Nhưng tôi vẫn thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
"Chính vì thế, Haku-sama sẽ đến đón tôi quay về vào ngày mai."
"Đột ngột quá—không đúng lắm. Tôi quên béng mất chuyện đó."
"Cuộc sống ở đây không tệ chút nào, Rokuko! Trái lại, tôi sẽ cố hết sức chào đón một cách trọn vẹn nhất khi mọi người đến Quỷ Quốc, chuẩn bị tinh thần nhé."
"Được, được rồi... Mà này, Kehma, khi nào chúng ta đến nơi Aidi sống?"
À, tôi chưa hỏi bao giờ.
"? Cô không đi cùng bọn tôi sao?"
"Huh?"
"... Mmm?"
Aidi nghiêng đầu khó hiểu.
"Được thôi, kể cả phải đi ngay, vẫn phải chuẩn bị trước vài ngày. Tôi sẽ hỏi Haku-san thời gian biểu cụ thể hơn. Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô chuẩn bị chào đón trước ở Quỷ Quốc trong thời gian chờ."
"Hiểu rồi. Tôi sẽ đợi Rokuko."
Lộ trình nên đi qua đế đô. Từ hầm ngục bọn tôi đến đế đô, tuyến đường nhanh nhất là qua [Bạch Bãi Biển]. Vì là tuyến đường độc nhất của [Hang Tham Vọng] Haku-san và Aidi không thể sử dụng, bọn tôi có thể dùng để đến sớm hơn một ngày so với thời gian Aidi trở về.
"Tôi đoán anh sẽ mang theo hai, không, bé cún con cũng tham gia giải đấu. Vậy là ba người tất cả nhỉ?"
"À… phải rồi. Tôi cũng muốn đưa Ichika đi cùng…"
Tôi muốn đưa cả Ichika và Thịt đi cùng, nhưng chi phí ở trọ cũng sẽ tăng theo. Đúng là quyết định khó khăn.
"Sẽ khác nếu họ là chiến binh, nhưng nếu là nô lệ thì không cần đối xử như con người. Anh cứ mang theo bao nhiêu tùy thích, tôi sẽ cung cấp cho họ mức phục vụ phù hợp."
"Không phải đâu. Họ là những người đồng đội quan trọng."
"... Thật ôn nhu. Ai ya nét đặc trưng của Giường Giáo."
Có vẻ Aidi cuối cùng đã hiểu về Giường Giáo.
Nói đi một ngày đàng học một sàng khôn cũng đúng.
"Nhân tiện, nếu mang theo một người không được đối xử là con người thì sao?"
"Họ là công cụ. Nếu công cụ bị hư hại thì được bồi thường, nhưng nếu chuyện đi quá xa, thì đó sẽ là lỗi của mấy người Rokuko."
"Nghe có vẻ rắc rối... chúng ta nên làm gì đây, Kehma?"
"... Xem ra khá tệ nếu mang theo ai đó không được đối xử như con người."
"Việc đối xử với nô lệ như con người ngay từ đầu đã là thiểu số. Ở đế quốc hành xử khác à?"
"À. Um."
Đấy không phải là cảm giác mà tôi hiểu được. Giống như việc đối xử với họ như con người, hay con vật.
… Huh? Chẳng phải tôi cũng thế sao? Tôi còn xem Thịt như gối ôm…
"Nois đúng ra Thịt chính là gối ôm của Kehma, nên cũng không ngoa khi nói em ấy bị đối xử như công cụ."
Đến Rokuko cũng nói vậy.
"... Em là quái hầm ngục tồn tại vì chủ nhân của mình~, anh cũng dùng em làm gối ôm được chứ~? Anh muốn không~?"
Nerune, trọng tâm vấn đề của em hơi sai sai?
"… Đúng rồi. Sẽ hơi buồn khi không được xem đám chuột trong khu trò chơi."
"Ồ, Aidi thích đua chuột đến thế sao?"
"Ừ, có lẽ tôi sẽ tự tổ chức một cái khi trở về Quỷ Quốc… À. Xin mượn một nô lệ có chút kiến thức chuyên môn được chứ? Mọi người hãy mang theo người đó khi đi. Tôi sẽ lo liệu."
"Ồ... Chúng ta nên làm gì đây, Kehma?"
Nói cách khác, tôi nên mang theo Ichika, vì cô ấy lắm rõ đua chuột… Aidi sẽ lo liệu cho cô ấy.
"Thế thì tôi cũng có thể mang Ichika đi cùng. Cô ấy biết mọi thứ về đua chuột."
"Hay lắm, tôi rất mong chờ."
Aidi cười khoái chí.
Ngày hôm sau, Haku-san đến đón cô ấy, nhưng quyết định ở lại qua đêm, khiến Aidi cũng vậy… cái bẫy tinh vi để moi thêm tiền một ngày nữa từ phía bọn tôi.


7 Bình luận
Đăng giờ thiêng ghê.