Đi bộ ba giờ đồng hồ sau khi rời khỏi giáo hội, Linh Mục trưởng Melizza dẫn cả đám Zeros tới thị trấn lân cận.
Thị trấn này có tên là “Scholas”. Một phần nhờ ở cách không xa thành Santol nên thương nghiệp rất hưng thịnh, nhưng đường ở đây vẫn chưa được tu sửa tử tế như tuyến đường chính, nên đi lại không được ổn lắm.
Đi liên tục suốt ba giờ có vẻ quá vất vả, Luseris đã lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lusely thì bình thường phần lớn thời gian di chuyển bằng cách bay hoặc ngồi xe ngựa, cũng không quá quen với đi bộ trong thời gian dài.
“Người trẻ tuổi kiểu gì, mới đi có ba giờ đã thành ra vậy? Thật kỳ quặc.”
“Không phải, nghe bà nói rằng “đi theo ta”, họ cũng không ngờ là phải đi suốt ba giờ trên con đường chưa được tu sửa thế này. Lẽ ra phải dùng xe hoặc thuyền chứ.”
“Ngoài miệng thì than vãn mà trông mi vẫn còn ổn phết nhỉ. Rõ ràng là Pháp Sư, cũng bền bỉ đấy.”
“… Cảm ơn lời khen.”
“Vậy là ta cũng có thể yên tâm giao cả Lulu với Jane cho mi.”
Linh Mục trưởng Melizza vừa tán gẫu chuyện phiếm vừa đi tới nhẹ nhàng.
Đúng là đã nghe nói bà là kiểu người hành động, nhưng không ngờ tới lại có khả năng “hành động” tới mức độ này.
“Ngài Linh Mục trưởng Melizza này, trước kia tôi đã rất để ý, sao lũ trẻ ở cô nhi viện lại kiên cường đến vậy? Dẻo dai bền bỉ vô cùng, thỉnh thoảng lại thể hiện trí tuệ vượt qua cả người trưởng thành, rốt cuộc là bà giáo dục chúng thế nào vậy?”
“Ha ha ha, ta khiến cho tụi nhỏ phải chịu không ít khổ sở, thế mới thúc đẩy bọn chúng tự lập được chứ. Không thể cứ dựa vào người lớn mãi được nhỉ? Chỉ cần có tấm gương phản diện để giảng dạy, có không tự nguyện thì chúng cũng sẽ phải khôn ra thôi.”
Zeros nhận ra rằng bà già này hoàn toàn không thèm băn khoăn lo lắng đến bất cứ điều gì.
Cái cá tính này chỉ dùng hai chữ “hào sảng” là không đủ để hình dung.
“Đến sớm ngoài ý muốn.”
“Bà định đưa chúng tôi đến thị trấn này à?”
“Đúng, thị trấn này là nơi chúng ta cần đến. Chậc, chịu đựng thêm một chút nữa thôi.”
“Nói cho tôi biết địa điểm trước, tôi có thể chuẩn bị xe ngựa mà? Mặt đường nhấp nhô thế này, cuốc bộ thì chẳng mấy chốc mà rã cả chân.”
“Thế thì lại nhàm chán quá. Mấy chuyện kiểu này thì phải đột nhiên lôi người đi mới đúng. Mà làm như mi thì cũng lãng phí tiền bạc quá. Ha ha ha!”
“Haiz, vậy sao… Mà sao tôi cảm thấy từ sau khi chúng ta vào thành, mấy tên cơ bắp đi ngang qua chúng ta đều gật đầu chào hỏi ngài Linh Mục trưởng đây thế nhỉ… Bà từng làm gì ở đây à?”
“Chỉ là chút sai lầm phạm phải thời tuổi trẻ nóng nảy thôi, chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu.”
Xem ra bà ta không định trả lời.
Đám đàn ông thân thể cường tráng chắc là thủy thủ, cũng có mấy tên côn đồ chỉ nhìn qua cũng biết không phải nhân vật tốt đẹp gì gật đầu chào hỏi với bà ta, tuyệt đối chắc chắn là Melizza đã từng đánh nhau với xã hội đen.
Còn cả đám bọn họ thì cứ như đang xông vào văn phòng của Yakuza.
“Ta nhớ… ở đây?”
Nơi mà bốn người đến là khu nghĩa trang nho nhỏ nằm ở vùng ngoại.
Lúc này, Lusely nhận ra sự thật rằng mẹ của mình đã không còn trên đời.
Đi vài phút trong nghĩa trang, họ đến trước một phần mộ đơn giản tựa vào cây đại thụ, với một tảng đá được đặt thay cho bia mộ, đây là phần mộ của mẹ hai chị em.
“Xin lỗi, ta không có tiền, không mua nổi bia mộ.”
“Không sao… Tuy đã chuẩn bị sẵn sàng rồi… nhưng mẫu thân… Quả nhiên đã…”
Nước mắt bi thương chảy ra từ phía sau tấm mặt nạ của Lusely.
Luseris không khóc, dù sao cũng vốn dĩ đã là trẻ mồ côi, có lẽ ít nhiều gì trong nội tâm cũng đã nhận ra, bởi vì phần lớn đám trẻ bị đưa đến cô nhi viện đều chung một cảnh ngộ như vậy.
“Lu, xem ra con đã chuẩn bị tâm lý rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, không ít người trong cô nhi viện cha mẹ mất sớm, cho nên con cũng nghĩ rằng mình giống như họ.”
“Sớm biết thế này thì lẽ ra ta mang con tới nơi này từ lâu chứ không nên băn khoăn mới đúng.”
Linh Mục trưởng Melizza nói chuyện thẳng thắn, nhưng chính cái cảm giác bà ta đang chăm lo cho Luseris bằng cách thức của riêng mình này, khiến ông chú nhận ra dù có thế nào thì bà vẫn là một vị Linh Mục.
Bên cạnh hai người, Lusely ngồi thụp xuống trước mộ, khóc thút thít, khiến người ta không nhịn được cảm thấy đồng tình. Đối với cô mà nói, có lẽ dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn luôn hy vọng mẹ mình còn sống, mà bây giờ hy vọng đó đã vỡ vụn.
“Tuy chỉ là vấn đề rất đơn giản nhưng ta muốn hỏi một chút, ngài Melizza quen biết mẹ của họ ở đâu vậy? Theo ta nghĩ thì, đã có mộ ở đây, tức là hai người gặp nhau khi cô ấy còn sống…”
“Mi nhạy bén thật đấy, ta gặp Maya ở chân núi phương Bắc khi đang bỏ trốn khỏi đám đòi nợ, tình cờ phát hiện ra Maya đang bị thương… Chúng ta chỉ đơn giản là tình cờ gặp gỡ.”
“Bỏ qua chuyện trốn nợ sang một bên, có thể xin bà nói tiếp được không? Mẹ của họ đến quốc gia này để tìm kiếm điều gì? Ta nghĩ là…”
“Ta sẽ nói rõ ràng, cái tên đàn ông này thật chẳng thú vị gì cả. Đúng rồi… đó là chuyện xảy ra cách đây tầm 18 năm về trước…”
Suy nghĩ của Linh Mục trưởng Melizza bay về quá khứ, từ từ kể ra…
==========
Có mấy tên đàn ông chạy vội trong rừng rậm.
Bọn họ đang truy tìm một người phụ nữ trung niên, kẻ đã vay nợ không trả rất nhiều lần.
Tuy đã mang theo cả băng đảng đi đòi nợ, rồi lại đều bị Linh Mục đó đánh gục, làm cho bọn họ cực kỳ bất mãn.
“Mụ già thối tha, tao muốn giết mụ!”
“Đại ca, thôi bỏ đi. Không thể dây vào mụ Linh Mục đó được đâu.”
“Tao cũng nghĩ thế, mụ còn đặt cả bẫy từ lúc nào không biết, rốt cuộc là gián điệp từ đâu chui ra vậy.”
Bọn họ là những kẻ xấu xa chuyên cho vay nặng lãi, kiếm lợi nhuận kếch xù bằng tiền lãi phi pháp, ép rất nhiều người vào đường cùng tự sát. Đương nhiên cả bọn không hề hổ thẹn chút nào về những hành vi của chính mình.
Mà có người đang rình rập lũ tội phạm này từ trong bóng tối.
“Không lấy được tiền từ mụ già đó thì người ở trên sẽ giết chúng ta. Chúng mày cũng không muốn chết đúng không?”
“Nhưng chúng ta cũng không có cách nào…”
“ “ “Waa chaa a a a a a a a a!” ” ”
Có bóng trắng đột ngột thoáng qua giữa cây cối, lại thêm ba tên đàn ông trợn trắng mắt ngất đi.
“Lại bị xử lý… Khốn nạn! Thế là chỉ còn lại hai người chúng ta…”
“Quá khủng… Bà ta là Linh Mục thật à? Chỗ nào? Bà ta đâu!”
“Ngây thơ!”
Không biết từ khi nào, Linh Mục Melizza mà họ đang tìm đã đứng ngay phía sau họ.
Trong nháy mắt khi quay đầu lại vì âm thanh vang lên ngoài dự tính, hàm dưới của một người bị nắm đấm đánh nát, còn một người bị ăn cú đá vòng vào đầu, ngất đi. Thế là tất cả những kẻ truy đuổi đòi nợ đều đã bị hạ gục.
“Được rồi, chạy tới nơi xa lắm rồi. Cứ nghĩ là giải quyết xong nhanh chứ, bọn họ cũng cố gắng nỗ lực thật đấy. Lâu rồi mới mệt thế này.”
Sinh hoạt hàng ngày đầy bạo lực thế này thật sự không giống cuộc sống nên có của một vị Linh Mục, nhưng Melizza đã luôn như vậy từ rất lâu về trước.
Hôm nay cũng như mọi ngày, vay tiền của dân cho vay nặng lãi rồi bùng, tàn nhẫn chà đạp lên tự tôn của đám xã hội đen, bởi vì nguyên tắc cá nhân của bà ta là “làm gì lũ người xấu cũng được hết”.
Đám người kinh doanh trái pháp luật, lại bị bà ta lợi dụng.
“Cuối cùng cũng trở về được rồi, lúc hơn hai mươi tuổi chắc có thể xử lý xong xuôi nhanh hơn. Quả nhiên con người chẳng muốn phải già đi tý nào, cơ thể mỗi năm lại càng không chịu nghe lời… Hửm?”
Có một mùi hương đáng ghét bay tới theo gió.
Đó là thứ mùi mà bà khá quen, thứ mùi mà bà chắc chắn sẽ ngửi thấy mỗi khi chữa trị cho người bị thương.
“Mùi máu tươi? Có thể là ai đó bị ma vật tấn công rồi, có nên đi xem tình hình thế nào không nhỉ?”
Không chỉ có mùi máu tươi, còn ẩn chứa một chút mùi hương thơm như là nước hoa.
Nhưng bà không hiểu.
Bởi vì nơi Melizza đang đứng là sâu trong rừng rậm, gần như chẳng có ai tìm đến, lại còn là vùng biến giới giáp với lãnh thổ nước khác, cùng lắm chỉ có lính đánh thuê tới để tiêu diệt quái vật.
Càng khiến người ta phải để tâm là bà còn nghe thấy cả tiếng trẻ con khóc.
“A ha… cứ cảm thấy là chuyện phiền phức, hết cách thật mà.”
Melizza vừa than phiền vừa bước về phía tiếng trẻ con khóc, đó cũng là nguồn gốc của mùi máu tươi, bà đã nhận ra được đây chắc chắn là khởi đầu của phiền phức.
Cuối cùng nữ Linh Mục cũng đến bãi đá tảng, nơi đó có một người phụ nữ đã ngất xỉu.
Sau khi tới gần mới phát hiện ra cô ấy đã bị thương rất nặng, chỉ gắng gượng giữ được tính mạng, quan trọng nhất là đôi cánh chim trắng muốt sau lưng cô ta.
“Tộc Lufier à? Sao lại ở chỗ này… Haiz… khỉ thật, sao mình lại phải gánh cái chuyện phiền phức này cơ chứ? Bất tỉnh vì cạn kiệt Mana thì chắc lát nữa tự dậy tự về được chứ nhỉ?”
Tuy trong nội tâm nghĩ vẩn vơ như vậy, Melizza vẫn ra tay chữa trị giúp cô gái bí ẩn.
Dù cho miệng vết thương đã khép lại, máu đã mất đi cũng sẽ không hồi phục lại đơn giản như vậy, hơn nữa cô gái đã bất tỉnh này lại còn mang theo một đứa trẻ con.
Vấn đề là phải đưa hai người này về thị trấn bằng cách nào.
Kết quả là Melizza quấn đứa trẻ vào trong tấm áo choàng, dùng tay áo làm dây treo vào cổ mình, bản thân thì cõng cô gái, rời khỏi rừng rậm. May mắn là không đụng phải con quái vật nào dọc đường.
Khi đi ra tới đường, vừa may có một chiếc xe ngựa của thương nhân chạy ngang qua, cho họ đi nhờ. Đến tận bây giờ Melizza vẫn cảm thấy lúc ấy thật là may mắn.
“Ngài, ngài gặp gỡ mẫu thân tôi, cũng khá mạo hiểm…”
“Mấy cái tên chết tiệt đó thật là vướng víu, hại ta không thể không chạy trốn tới nơi xa như vậy.”
“Phải nói… đây là chuyện mà một Linh Mục nên làm sao…”
“Không có cách nào nói đỡ cho cô ta cả… Nhưng mà đến khi đó vẫn còn sống, vậy nguyên nhân cái chết là…? Haiz, bỏ qua suy đoán, bộ phận tiếp theo mới là chuyện đáng để chú ý”
Chỉ có Zeros bình tĩnh lắng nghe và phân tích.
“Vậy ta nói tiếp nhé, sau đó ta chăm sóc cho Maya gần một tháng. Có điều, ta chỉ có thể khép được miệng vết thương lại thôi, không thể nối được dây thần kinh đã đứt. Maya trở thành người tàn tật, không thể tự do điều khiển cơ thể chính mình. Ta chưa từng hối hận sao bản thân lại không phải bác sĩ như thế…”
“Thật là, chúng ta cũng thật tốt quá đi. Ở lại thị trấn này những một tháng trời, thật là chưa bao giờ...”
“Tôi thật sự vô cùng cảm kích ngài, tôi chẳng quen biết một ai ở đất nước này cả, nếu không gặp được ngài Melizza thì tôi đã chết rồi.”
“Ta không vĩ đại đến mức phải được tôn xưng là “ngài” đâu, ta phát hiện ra cô chỉ là chuyện tình cờ, chỉ cảm thấy nếu mặc kệ cô thấy chết mà không cứu, sau đó trong nội tâm sẽ rất băn khoăn khó chịu thôi.”
Tên cô gái là Maya.
Thể lực của cô đang dần hồi phục, dù cho còn chưa biết có thể đứng lên nổi hay không.
Thần thánh pháp dù có thể trị thương, nhưng nối lại dây thần kinh vẫn là lĩnh vực chuyên môn của bác sĩ, hơn nữa nguyên nhân gây ra còn là dấu răng từ vô số ma vật, vết thương nghiêm trọng đến mức chỉ giữ được mạng thôi đã là kỳ tích.
“Cũng đến lúc nên nói cho ta biết lý do cô tìm đến đất nước này đi chứ? Đã có duyên quen biết, nếu như trong phạm vi khả năng của ta, ta có thể giúp đỡ.”
“Nói… Cũng phải nhỉ. Cơ thể tôi đã không tiện hành động nữa rồi, chắc chắn phải mượn sức người khác mới được. Tôi đoán thôi, nhưng chắc là ngài Melizza đã để ý tới rồi?”
“Ý cô muốn nói đến Luseris? Đứa bé không có đôi cánh đặc trưng của tộc các cô. Mà theo ta thấy… Chắc cô bị nghi ngờ ngoại tình, nên mới bị đuổi đi.”
Maya không nhắc đến họ của mình, nhưng quan sát hành vi cử chỉ, Melizza nhìn ra được cô là đại tiểu thư xuất thân cao quý, đã đến nước này vẫn không báo dòng họ ra thì chắc là tội nhân hoặc có lý do đặc biệt nào đó.
Hơn nữa, bên cạnh Maya không có hộ vệ, tức một mình Maya mang theo Luseris thực hiện cái hành vi xằng bậy vượt qua núi non, sau đó bị quái vật tấn công.
Nếu như không gặp được Melizza, có lẽ cả cô và Luseris đã cùng nhau trở thành thức ăn cho lũ quái.
Người xuất thân từ gia tộc có địa vị nhất định, lại làm ra hành vi lỗ mãng thiếu suy nghĩ, lý do chính là… bị nghi ngờ ngoại tình, bị xử phạt lưu đày.
“Đúng vậy… Cho nên tôi biết làm vậy có quá sức, nhưng vẫn cứ phải vượt núi bằng được. Tôi không tin rằng vì trò đùa “đổi con” của Fairy nên mới sinh ra đứa bé không có cánh. Chắc chắn phải có một lý do.”
“Thì ra là thế, cô làm bậy là vì muốn điều tra chuyện này à? Thế thì mục tiêu của cô chắc là Đại thư viện ở Học viện ma thuật Istal? Nơi đó mở cửa cho cả dân chúng bình thường, dù không thể mượn sách về cũng có thể tìm đọc sách vở liên quan đến học thuật.”
“Đúng, nơi đó rất nổi tiếng cả ở Đế quốc Altorm. Chỉ cần có một tia khả năng, tôi cũng phải đánh cược tất cả vào đó. Bởi vì tôi… Hy vọng có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực quay trở lại bên phu quân.”
“Cô đúng là một người phụ nữ kiên cường. Được rồi, ta sẽ giúp cô điều tra, dù sao ta cũng có rất nhiều bạn bè rảnh rỗi, chắc là sẽ tốn kha khá thời gian, nhưng cô cứ chờ xem.”
“Ngài Melizza… vô cùng… Cảm ơn.”
Maya vừa rơi lệ vừa nói lời cảm tạ.
Lời nói ngay thẳng đến mức khiến trong nội tâm Melizza khi đó nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó có thể miêu tả.
“Theo ta thấy, Maya cao thượng như một vị thánh nữ, cô ấy rất yêu người nhà nhỉ? Ta biết về Lusely cũng vì cô ấy kể cho ta rất nhiều chuyện. Sau đó ta trở về Santol một chuyến, tìm một ít kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra. Ai ta cũng tìm hết, từ lũ nhóc đã rời khỏi cô nhi viện tự lập cho đến đám phần tử xã hội đen.”
“Người trước còn nói được, sau đó còn có dân xã hội đen… Ta chỉ cảm thấy bà tìm sai người rồi… Loại người đó thập thò lén lút xuất hiện gần học viện, sẽ bị coi là phần tử đáng ngờ.”
“Đúng như dự đoán, mấy tên đó không bị bắt thì cũng bị lôi đi tra hỏi. Thật là, đã là người lớn rồi mà, không cần thiết phải vô dụng như vậy chứ! Dân xã hội đen hoàn toàn vô dụng, mi không biết lúc đó ta hối hận cỡ nào đâu.”
“Ngài Linh Mục trưởng Melizza… Rõ ràng mục đích là tốt, mà triển khai hành động lại rất quá mức…”
Hoàn toàn là một vị nữ vương. Haiz, chuyện tới nước này cũng đã sắp không còn lời nói để chê bai thêm nữa.
Zeros quan sát tình trạng Lusely một chút, cô chỉ yên lặng lắng nghe tất cả.
Mẫu thân không chỉ chưa bao giờ từ bỏ quay về, dù đã trọng thương tới mức cơ thể không còn tự do hành động được, cũng không từ bỏ hy vọng, tất cả dường như khiến cô bị chấn động vô cùng mạnh.
Người như Maya lại hành động đánh cược cả tính mạng như vậy, hiện tại Lusely dám khẳng định Maya bị nghi ngờ ngoại tình là oan uổng, là sai lầm của hoàng tộc Lufier.
Đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ vì sự vô tri đó.
“Ta còn phải nói tiếp… Ngay khi ta mới nhận được tin tốt từ người hỗ trợ, Maya lâm bệnh. Đó là căn bệnh cực kỳ phổ biến lúc đó…”
Nhận được tin Maya ngã bệnh, Melizza lập tức lao xe ngựa từ thành Santol tới.
Lúc này, nhờ sự giới thiệu từ Melizza mà Maya đang ở tạm tại thị trấn Scholas, trong nhà của tay thủ lĩnh gia tộc chuyên đưa người sang bên kia sông, đương nhiên cũng là người quen của Melizza.
Đối phương là một người đàn ông tràn đầy khí thế, vì đạo nghĩa mà chăm sóc cho Maya, nhận lời nhanh chóng sảng khoái.
“Maya, cô vẫn ổn chứ!”
Phía sau quán trọ là nơi ở.
Melizza lao vào với cái khí thế như muốn tìm người trả thù, chỉ thấy Maya thở phì phò nằm gục trên giường, trông cực kỳ đau đớn khổ sở.
“Mới bác sĩ tới chưa? Tình hình cô ấy rất tệ.”
“Ừm… nhưng mà cô bé đã…”
Maya rất được yêu quý, bọn họ đều thân mật gọi cô “Cô bé”.
Cô như một thần tượng đối với đám đàn ông tối ngày đánh nhau với tranh giành địa bàn.
Biểu cảm khó chịu từ Maya khiến cho đám đàn ông thô lỗ cục súc phải cố nhịn nước mắt, không ngừng thở dài buồn bã.
“Maya, tỉnh lại một chút! Cô đúng rồi. Luseris xảy ra hiện tượng phản tổ! Vì trong huyết mạch các cô có dòng máu con người, nó chỉ thức tỉnh mà thôi. Cô nghe thấy không!”
“Cảm… Cảm, ơn… ngài… Melizza…”
“Maya, đừng có chịu thua bệnh tật! Tiếp theo mới là bắt đầu! Cố có thể về nhà rồi!”
Maya nghe thấy thế, lộ ra nụ cười hư ảo.
“Tôi… Có vẻ không ổn rồi… Thật không cam tâm. Vất vả lắm… Điều tra rõ nguyên nhân…”
“Đừng từ bỏ! Cố lên! Nếu không, Luseris phải làm sao bây giờ!”
“Mel… ngài Melizza… đứa bé đó, xin… nhờ ngài. Đến khi con bé… Kiên cường… Có thể… Một mình sống sót… trước đó, xin giữ kín xuất thân với nó… Bởi vì, dòng máu hoàng tộc, chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng… Khụ khụ!”
“Maya!”
Maya vừa ho khan vừa không ngừng nôn ra máu rất nhiều lần, dần dần kiệt sức.
Nguyên nhân là một chứng bệnh không rõ, bác sĩ cũng bó tay hết cách, nơi đâu cũng có trẻ nhỏ và người già chết đi vì chứng bệnh này, người đã kiệt sức cũng chỉ còn biết chờ chết.
Tình trạng của Maya, có lẽ bị ảnh hưởng bởi vết thương do ma vật gây ra từ trước, đồng thời bệnh tật lây phải từ lũ quái cũng bộc phát, càng khiến cô thêm suy yếu.
“Tiếc quá… Rõ ràng, rốt cuộc trở về được rồi… Rõ ràng đã điều tra rõ nguyên nhân… Vì sao… Avon, em… Đi trước một bước… Thật xin lỗi… Lusely, Lu…”
Trên khuôn mặt Maya vần còn nước mắt, chỉ kịp để lại vài lời rồi tắt thở.
Tâm nguyện còn chưa thực hiện, sinh mệnh đã đặt dấu chấm hết.
“… Đây là tình hình khi Maya lâm chung, hiểu rồi chứ? Nếu như Maya không mắc bệnh, cô ấy có thể mang theo sự thật về “hiện tượng phản tổ” về nước. Chính vì các người đoán mò nói bậy vô căn cứ đuổi cô ấy đi, khiến Maya lẽ ra phải được sống hạnh phúc lại rơi vào bất hạnh. Hoàng tộc cái quái gì? Đạo đức cái quái gì? Các người cho rằng loại phụ nữ ngoại tình sẽ dám đánh cược cả tính mạng như vậy sao? Nếu là loại người đó thật, đã bỏ chạy theo người đàn ông khác từ lâu rồi.”
Trải qua thời gian dài dòng, cuối cùng sự thật cũng bị vạch trần.
Linh Mục trưởng Melizza giải phóng tình cảm vẫn luôn đè nén, tiếp tục nói:
“Ta đây, ghét nhất cái lũ cầm quyền ngu ngốc còn chưa điều tra rõ ràng gì đã hạ lệnh lưu đày. Nói thật, ta vốn không muốn nói cho Lulu biết chuyện này. Nhưng đây là lời hứa ta đã hứa với Maya, ta cũng hoàn thành nghĩa vụ cho Lulu biết sự thật. Lu, con đã biết rõ chân tướng rồi, nghĩ thế nào? Có muốn trở về hoàng tộc không?”
“… Con không làm được. Sống ở thị trấn hợp với con hơn, mà, bây giờ có bảo con thuộc hoàng tộc, con cũng không thể chấp nhận nổi… Con lớn lên trong hẻm mà?”
“Lusely, mi trở về, nói chuyện này lũ ngu ngốc đó. Cho bọn chúng hối hận hết mức đi, có người phụ nữ trở thành vật hy sinh, rơi vào bất hạnh, chỉ vì bọn chúng mải lo cho mặt mũi của bản thân. Tuy ta đã từng gặp rất nhiều kẻ xấu, nhưng lũ hoàng tộc Đế quốc Altorm khiến ta bực bội khó chịu nhất. Mi là con gái của Maya, cho nên ta cũng không định trút oán hận lên mi, nhưng lũ còn lại thì tốt nhất phải chịu day dứt ân hận nặng nề suốt cuộc đời vì tội lỗi mình phạm phải. Bọn chúng quá quắt đến vậy đấy.”
Linh Mục trưởng Melizza coi Maya như chị em kết nghĩa.
Cho nên bà cực kỳ tức giận với những kẻ khác trong hoàng tộc, những kẻ không tin tưởng vào vợ mình, con gái mình, cháu gái của chính mình.
Hơn nữa, bà cũng chẳng có tý hảo cảm nào với Đế quốc Altorm lưu đày Maya ra nước ngoài, thậm chí còn hy vọng bọn họ cùng diệt vong với Thần thánh quốc Mentis.
“Quả nhiên là di truyền cách đời… Hiện tượng phản tổ! Càng chứng minh rằng tiểu thư Maya bị oan, nỗi oan không thể vãn hồi.”
“Không hổ là Pháp Sư, bình thản cho ra ý kiến như vậy. Mà Lusely đã ở đây, chứng tỏ mi đã tiết lộ sự tình cho lũ ngu ngốc ở Đế quốc Altorm rồi hả? Làm chuyện dư thừa!”
“Tiểu thư Lusely và tiểu thư Luseris thật sự giống nhau như đúc, ta cũng phát hoảng! Haiz, hiện tại, dù bên kia có yêu cầu cô ấy trở lại hoàng tộc cũng không thể trở về! Nếu bọn họ dự định dùng vũ lực, ta cũng sẽ đánh tan bọn họ không nương tay. Dù sao nguyên nhân cũng bắt nguồn từ ta mà ra.”
“Ha, xem ra mi cũng can đảm lắm nhỉ? Định đối đầu với cả một quốc gia sao?”
“Haiz… Dù sao thì, thực lực của ta đâu có tầm thường, hủy diệt một quốc gia dễ như trở bàn tay, cũng chỉ cần một đòn là đủ… (Ê? Có phải mình đang nói chuyện gì đó rất ghê gớm không vậy? Hình như mình đang tuyên bố muốn hủy diệt cả một quốc gia à?)”
Ông chú phát biểu sặc mùi nguy hiểm.
Chỉ cần muốn, ông chú có thể nhẹ nhõm hủy diệt cả một quốc gia, hơn nữa còn sở hữu dư thừa sức mạnh lẫn vũ khí để vừa làm vừa ngâm nga ca hát. Một khi ra tay thật, chắc chắn ông chú sẽ bị người đời đối xử như là Ma Vương.
“A ha ha ha, cái tên đàn ông này thú vị thật đấy! Ta cũng hiểu được đại khái lý do vì sao Lulu lại nhìn trúng mi rồi. Bởi vì bản tính con bé cũng bất thường mà… trước kia con bé từng trốn ra ngoài, một tay cầm kiếm gỗ…”
“Ngài Linh Mục trưởng Melizza!”
Luseris liều lĩnh cắt ngang, xem ra cô cực kỳ không muốn người khác biết chuyện đó.
Làm ngơ Luseris, Linh Mục trưởng Melizza đi qua bên người Zeros.
Còn nhỏ giọng nói: “Nếu mi khiến con bé không hạnh phúc, ta sẽ giết mi đấy!?”
Trong nháy mặt đó, ông chú 40 tuổi thật lòng cảm thấy sợ hãi.
==========
Đám người Zeros trở về từ thị trấn Scholas.
Dường như Lusely bị kích động rất mạnh, tự nhốt bản thân trong phòng.
Hiện giờ có lẽ cô gái đang vừa khóc vừa phải đau đầu lo nghĩ phải trả lời phụ thân như thế nào.
Bởi vì khi lấy tấm mặt nạ đó xuống, cô chỉ còn là một cô bé vô dụng.
“Haiz, tiểu thư Luseris đã nói là không được, nên mình cũng đoán cô ấy không muốn làm hoàng tộc gì cả. Nói cho cùng thì cô ấy tuyệt đối không thể từ bỏ cuộc sống hiện tại được… bọn trẻ.”
Luseris trở thành thần quan của tứ thần giáo chỉ để lợi dụng ma thuật hồi phục đi chữa trị người khác.
Sở dĩ cô gái sẽ cố suy nghĩ đó, chắc chắn là chịu ảnh hưởng từ Linh Mục trưởng Melizza, người thân duy nhất nuôi dưỡng cô. Tuy phẩm hạnh của bà không thể gọi là tốt, nhưng nhìn vào hình ảnh Linh Mục trưởng Melizza ra tay trợ giúp người gặp khó khăn không cần biết là ai, chắc chắn cô bé cũng mong mỏi bản thân có thể trở thành người như vậy.
Luseris đã có được niềm tin và mục tiêu rõ ràng như vậy, không thể vứt bỏ cuộc sống hiện tại.
“Còn quan hệ giữa hai chị em về sau sẽ ra sao… Giờ thì cứ ở bên bảo vệ họ vậy, a, chỗ này rỉ rồi… Hừm… Mài sạch đã, rồi dùng dây Mithril để nối lại…”
Dù trong đầu đang suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề, ông chú vẫn nghiêm túc sửa chữa máy móc.
Hiện tại ông chú đang sửa chữa “Xe bay”. Chiếc xe bay mang vẻ bề ngoài như một chiếc xe tay ga cỡ lớn nhưng lại không có bánh xe, hình dạng thân dưới giống như mấy chiếc xe lau sàn dùng để dọn dẹp cao ốc, phía trước và sau có trang bị vòi phun không khí hình trứng. Tạo hình đường cong đầy hoài cổ kích thích trái tim của bất kỳ kẻ yêu quý khoa học viễn tưởng nào.
Đó là phương tiện giao thông của tương lai sẽ xuất hiện trong bộ truyện tranh có nhân vật chính là người ngoài hành tinh rau củ.
“Ngoại trừ hộp đen trung tâm ra thì đều có thể sửa được hết. Hô hô hô… Tuy không phải phiên bản dùng trong quân sự, nhưng vẫn cứ là đồ tốt.”
Chiếc xe bay này có vẻ là loại sử dụng công nghệ phản trọng lực kết hợp với phun khí để tạo lực đẩy, nếu chỉ riêng linh kiện máy móc thì bản thân ông chú Zeros cũng có thể nghĩ cách phục chế ra được thứ tương tự.
Nhưng còn hộp đen trung tâm, lại là một khối lập phương thần bí có muốn tháo ra cũng không biết phải làm thế nào, ông chú phải thừa nhận rằng vì trình độ kỹ thuật bản thân không đủ cao nên không thể ra tay nghiên cứu. Ông chú vốn định tìm hiểu rõ ràng về chiếc xe bay, rồi tự chế tạo ra cho bản thân một chiếc xe bay đúng sở thích, kết quả lại thật đáng tiếc.
“Haiz, chỉ cần vẫn lái được là tốt rồi. Tình trạng chiếc xe này vẫn không quá tệ, chắc là sửa cũng gần xong. Mình cũng đã kiểm tra động cơ, chắc là không có vấn đề… Hửm?”
Ông chú cảm giác như có thứ tạp âm nào đó cứ vang lên trong đầu.
Giải thích một cách đơn giản, thì đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, như một lời nói nào đó, lại như ý niệm được truyền trực tiếp tới.
“…⊃Å∋@…”
“Hử? Hả?”
Ông chú tập trung tinh thần, cảm nhận thứ cảm giác được truyền tải tới này là cái gì.
Nhưng đợi một thời gian, thứ cảm giác đó - như một loại cảm xúc, vẫn không được truyền tới tiếp.
“Mình nghĩ nhiều quá à…?”
“БГАΩだΔ@Φ…”
“Đúng có cái gì đó thật… Hay là “thức tỉnh” rồi? Mình hoàn toàn quên béng mất thứ đó còn tồn tại…”
Âm thanh đó rất nhỏ.
Không, trực tiếp vang lên trong đầu thì gọi là âm thanh có lẽ không được chính xác cho lắm.
Nói một cách chính xác thì nó kha khá giống với cảm ứng tâm linh, mà ông chú Zeros thì cũng biết đại khai được âm thanh này do thứ gì phát ra.
Vội vàng mở cánh cửa trên sàn nhà, ông chú tiến vào sâu trong kho ngầm, trang bị to lớn đặt nơi đó chính là buồng nuôi cấy được chuẩn bị để phục sinh Evil God.
Zeros cánh cửa sổ nhỏ duy nhất dùng để quan sát tình hình bên trong buồng nuôi dưỡng, thấy một đứa trẻ đã tầm ba tuổi đang lơ lửng bên trong chất lỏng.
“Này, cái này… Là lời nguyền rủa từ Keima đấy à?”
Keima Rafael là một trong số “Destroyer”, tay quái nhân yêu cuồng nhiệt tộc Beastman có tai thú, sử dụng skill “Tạo Dungeon” chế tạo ra cả một hầm ngục ngập tràn Homunculus tai thú.
Còn cô bé nhỏ tuổi đang lơ lửng trong buồng nuôi dưỡng là một cô bé Beastman có tai hồ ly và đuôi. Không, nhìn thế nào cũng không phải là một Beastman bình thường, bởi vì cô bé có cả cánh và sừng.
Buộc phải nói, thì chắc là một Nue?
“Ừm… Là tại mình chọn sai Nguyên Tố à?”
Ông chú hoàn toàn không ngờ tới bản thân sẽ sáng tạo ra một thiếu nữ tai thú.
Dù đã thành công khiến Evil God sống lại, nhưng việc tái tạo cơ thể thì có vẻ là đã thất bại, quá nhiều chỗ để phê phán mỉa mai.
“Cảm giác Keima sẽ vui vẻ lắm… Lông xù xù à!.”
Trong đầu Zeros xuất hiện Keima đang nói: “Đi, chúng ta đi thôi! Hướng về phía con đường lông xù xù vinh quang rực rỡ. Thiên đường tai thú đang chờ chúng ta phía trước. Hậu cung tai thú mới là El Dorado. Vương quốc lông xù xù mới là thiên đường trên trần thế!”.
Mỗi khi Zeros tới hỗ trợ chế tạo Homunculus, Keima đều sẽ cố gắng nhồi nhét một ít quan điểm kỳ quái, khiến rất nhiều lần ngay cả ông chú cũng suýt nữa bị tẩy não. Keima là kẻ nhiệt tình cổ vũ đến mức có thể phá hoại ý chí của đối phương.
“Cái này giờ cũng không thể hủy bỏ nữa rồi… cũng không có cách nào lừa dối cho qua chuyện… Làm sao bây giờ…”
Dù là chủng loại Beastman khác nhau giao phối, cũng chưa từng xuất hiện trường hợp hỗn tạp đến mức này.
Đại bộ phận hôn nhân trong tộc Beastman đều chỉ phát sinh trong cùng bộ tộc, rất ít xuất hiện đặc trưng của chủng tộc khác.
“Mana này… Ta nhớ, người là một trong những kẻ đã hủy diệt ta?”
“A há, chào buổi sáng. Còn nữa, lâu rồi không gặp, nhóc Ác Thần. Cảm giác khi tỉnh lại thế nào?”
“Làm sao mà tốt được, bị phong ấn trong cái nơi chật hẹp này, thật không vui.”
“Lời này nói khó nghe thật chứ. Là ta làm mi sống lại đấy? Haiz, trước khi cơ thể ổn định lại, xin mi cứ ngoan ngoãn chờ trong đó nhé. Bây giờ mà chui ra, cơ thể khó khăn lắm mới tạo ra được sẽ tan biến mất đấy!?”
“… Mục đích của ngươi là gì? Khát vọng điều gì mà khiến ta sống lại?”
“Ta chỉ muốn “kiếm chuyện” mà thôi. Nếu nói đối tượng là “cái lũ tứ thần đó”, chắc là mi hiểu nhỉ?”
Câu trả lời này có lẽ nằm ngoài dự kiến của vị thần, cảm xúc kinh ngạc từ Ác Thần truyền trực tiếp vào trong đầu Zeros.
Ông chú cũng thuận theo đó, quăng nghi vấn của mình sang cho Ác Thần.
“Mà này nhóc Ác Thần. Rốt cuộc mi là thần thánh phương nào vậy? Tuy ta cũng có chút hiểu biết rồi, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút ý nghĩ của ta là đúng hay sai.”
“Ta do Chúa sáng thế sáng tạo, sinh mạng quản lý vũ trụ này… Khi Chúa sáng thế thăng hoa tới vũ trụ khác, ta tiếp thu quyền quản lý. Ta là “Thần” mà những sinh mạng có tri thức như ngươi hay gọi…”
“Thế tứ thần là gì?”
“Là những kẻ quản lý thế giới thay cho ta. Nhưng có vẻ chúng không quản lý thích đáng, do đặc tính sinh mạng của chúng. Bọn chúng không có năng lực xử lý như ta, xem ra tất cả đều do Thánh Địa và Thần Địa tự động quản lý. Ta không có quyền hạn can thiệp tới lĩnh vực đó.”
“Tứ thần có quyền quản lý à? Ta không cho rằng tứ thần là tồn tại ghê gớm đến vậy…”
“Ý tưởng của ngươi không sai, môi giới cơ bản chứa đựng quyền can thiệp bị tách thành bốn phần, bọn chúng lợi dụng sức mạnh đó để trở thành kẻ quản lý hành tinh, thống trị thế giới. Chúa sáng thế đã làm chuyện đó.”
“Nói cách khác thì Evil God War xảy ra là do tranh đoạt quyền quản lý thế giới này? Còn bản thân mi không hề muốn hủy diệt thế giới, đúng không?”
“Đương nhiên. Ta là kẻ quan sát. Ta gánh vác trách nhiệm quản lý không chỉ thế giới này mà còn nhiều thế giới khác. Ta sẽ không chủ động hủy diệt thế giới. Dù ta bị đấng sáng tạo phong ấn, tính năng của ta vẫn đủ để hệ thống tiếp tục vận hành, ý thức của ta tự hình thành và thức tỉnh sau khoảng một ngàn năm, chắc thời điểm đó là Evil God War mà người nhắc đến. Khi đó, bởi vì không thể truy cập vào Hồ Sơ Akashic, ta chỉ có thể hành động trong tình trạng thiếu thông tin, cả Chúa sáng thế cũng đã rời khỏi thế giới này.”
“Nói thì nói vậy, nhưng hình như mi gây họa to…”
Theo hình ảnh từ quá khứ được ghi chép lại, sức mạnh của Ác Thần chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “hung tàn”!
Nếu đây là hành động chỉ để lôi tứ thần ra, dĩ nhiên tứ thần và Ác Thần phải đối đầu, chỉ cần thuận lợi hạ được đối phương thì mọi chuyện đều kết thúc.
Nhưng Ác Thần lại bị Thần Khí phong ấn.
“Thần Khí sử dụng để phong ấn mi là do Chúa sáng thế tạo ra?”
“Cái đó… Chỉ sợ là vậy. Ta cho rằng đó là trang bị đặc thù trong hệ thống bảo vệ thế giới, mỗi khi thế giới xuất hiện phần tử dị biệt, sẽ triệu hoán kháng thể từ thế giới khác đến, sử dụng những trang bị đó. Bọn chúng dường như đã tái diễn hành động đó rất nhiều lần theo sự hồi sinh của ta, như khi ta tấn công nền văn minh của thế giới này, cố tình gây ra thiệt hại mang tính hủy diệt, rồi giao hệ thống triệu hoán cho sinh mạng có trí tuệ. Ta cũng không hiểu tại sao chúng lại làm như vậy.”
“Thì ra là thế… Đó chính là triệu hoán Anh Hùng rồi, vậy có thể đưa những kháng thể đó trở về được không?”
“Có thể. Vốn nếu những kháng thể được triệu hoán tới cứ liên tục tồn trữ trong thế giới này sẽ có khả năng sẽ gây ra biến dị. Để tránh biến dị xảy ra, triệu hoán và trả về hẳn là nguyên bộ.”
“Nhưng đám Anh Hùng bị triệu hoán tới… Hiện tại phải gọi là kháng thể nhỉ, cho tới bây giờ họ đã bị triệu hoán rất nhiều lần, mà lại chưa từng được trả về, đều bị giết ở thế giới này.”
“Làm sao có thể… Nếu làm thế, nồng độ Mana của thế giới này sẽ dần dần giảm xuống, quy tắc của thế giới khác cũng sẽ đọng lại tại đây. Giả sử, tình trạng đó không ngừng tích lũy, sẽ tạo thành phần tử dị biệt ngày càng nhiều, khiến thế giới bị ăn mòn! Khoan đã, vậy thì, khi đó có lượng Mana cực kỳ lớn lao bị tiêu hao từ khắp mọi nơi trên hành tinh này, là dùng để triệu hoán? Sao có thể, ta đã hủy diệt kháng thể! Ta còn tưởng rằng đó là vũ khí gì chứ…”
“Mi tưởng Anh Hùng… kháng thể là vũ khí rồi tiêu diệt bọn họ? Còn nữa, khi mi bị phong ấn, mỗi ba mươi năm sẽ có một đám Anh Hùng bị triệu hoán tới đây, hiện tại đã xảy ra hiện tượng thiên nhiên bị hủy hoại rồi. Ngoại trừ điều đó ra thì sẽ còn có ảnh hưởng gì nữa? Trực giác của ta bảo rằng chuyện không chỉ đơn giản có vậy, nói cho ta biết!”
“Kháng thể luôn luôn điều chỉnh để phối hợp với quy tắc của thế giới này, có được sức mạnh, nhưng nếu liên tục triệu hoán quy mô lớn, chính bản thân hệ thống chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề! Không, rất có khả năng đã có vấn đề xảy ra rồi. Hồn phách từ dị giới, được trao cho sức mạnh có thể gây lỗi hệ thống, tồn đọng lại trong quy tắc của thế giới này, bị vặn vẹo, tăng cường, sẽ ăn mòn và hủy hoại quy tắc của vạn vật. Quy tắc của thế giới sẽ không thể duy trì được nữa, sẽ gây ra hiện tượng vũ trụ tan vỡ.”
Tình hình đã diễn biến thành còn phiền phức hơn cả tưởng tượng, chương trình vốn được sử dụng để giúp PC loại trừ lỗi, đã bị chuyển hóa thành virus. Tuy còn không biết đến nay đã có bao nhiêu Anh Hùng bị triệu hoán, nhưng đám Anh Hùng đó chưa bao giờ bị trả về, đều bị sát hại trong quy tắc của thế giới.
Hồn phách ở trong quy tắc của thế giới khác, sẽ gây ra biến dị.
Biến dị cùng tính chất sẽ hấp dẫn lẫn nhau, kết hợp, không ngừng tăng cường, cuối cùng hóa thành biến dị càng thêm nghiêm trọng.
“Lũ tứ thần… Thật sự không làm chuyện gì tốt cả.”
“Đúng vậy. Bọn chúng vốn không hề hiểu ý nghĩa của việc quản lý thế giới. Vì sao Chúa sáng thế lại trao quyền quản lý cho bọn chúng chứ…”
“Chúa sáng thế không nói gì à? Trước khi mi bị phong ấn ấy…”
“Không biết… Khi đó ta còn chưa có ý thức hoàn chỉnh… Khoan đã, trong ghi chép cổ xưa nhất của ta, Chúa sáng thế nói “Ui cha, thất bại… Vốn định làm ra bà chị sexy gợi dục cơ mà, hỏng rồi. Phải làm sao bây giờ… Không còn thời gian nữa.” Lời này có ý gì?”
“Phụt!”
Đã biết nguyên nhân.
Ác Thần mà Zeros trông thấy trong “Sword and Sorcery” là sinh mạng cực kỳ ghê tởm chắp vá từ nội tạng mà thành, bộ dáng khi nhìn từ xa cũng chỉ gần gần giống một cái đầu phụ nữ lơ lửng, lại còn thay đổi hình dạng tùy theo tình hình, gọi là quái vật cũng chẳng có gì quá đáng.
Nói cách khác thì cái vị Chúa sáng thế kia đã sáng tạo ra người kế thừa chính mình, nhưng lại phong ấn luôn vị thần mới sinh bởi vì vẻ ngoài quá kinh tởm.
Sau đó, bởi vì sắp đến thời gian Chúa sáng thế buộc phải rời khỏi thế giới này, Chúa sáng thế đành phải vội vàng chế tạo ra tứ thần từ bản mẫu là Fairy Queen. Buộc phải sử dụng Fairy Queen chắc là tại Fairy bình thường không chịu nổi thần lực.
“Kết nối tất cả lại thì…”
Chúa sáng thế thất vọng cực độ với kẻ kế thừa quá ghê tởm, phông ấn béng luôn vị thần kế thừa, sau đó tranh thủ thời gian cải tạo Fairy Queen, chế tạo ra tứ thần, đồng thời chia tách quyền hạn quản lý và giao cho bọn họ.
Có điều Fairy là thứ sinh vật chỉ lo hưởng thụ vui vẻ, không tuân theo mệnh lệnh từ Chúa sáng thế, bắt đầu tự tiện hành động. Đương nhiên cũng bởi vì bọn chúng không chịu quản lý thế giới cho tốt, dẫn đến kẻ kế thừa vốn đã bị phong ấn - chính là Ác Thần - thức tỉnh.
Bị phong ấn trong thời gian dài khiến ý thức của Ác Thần tự hình thành, sau khi thoát khỏi phong ấn thì nhận ra sự tồn tại của tứ thần đã thay thế vị trí của bản thân mình, bắt đầu hành động tìm lại quyền quản lý, xung đột với nền văn minh ma thuật thời đại ấy.
Đây chính là khởi đầu của “Evil God War”.
Sau đó, tứ thần giao ma pháp trận triệu hoán cho nhân loại khi nền văn minh đã đến bên bờ sụp đổ, triệu hoán rất nhiều Anh Hùng. Ác Thần lại nhầm tưởng rằng đó là đòn tấn công từ vũ khí ma thuật, không ngừng hủy diệt cả ma pháp trận lẫn những Anh Hùng được triệu hoán tới.
Đến bước đường cùng, nhân loại sử dụng ma pháp trận duy nhất còn sót lại, triệu hoán Anh Hùng, thành công phong ấn Ác Thần nhờ vào thần khí mà tứ thần trao tặng. Gần đây tứ thần nhận ra Ác Thần sắp phục sinh, không biết sử dụng phương pháp gì nhưng đã thành công vứt bỏ Ác Thần trái phép, lấy danh nghĩa là phong ấn Ác Thần một lần nữa trong “Sword and Sorcery”.
Sự kiện “Tứ thần giáng lâm trần gian theo mệnh lệnh từ Chúa sáng thế” được nhắc tới trong kinh sách tôn giáo hay truyện cổ, khả năng cao là được thêm thắt vào sau này, bịa đặt sự thật là chuyện luôn luôn xảy ra ở bất kỳ thời đại nào.
Chúa sáng thế rời khỏi thế giới này khi Ác Thần thức tỉnh, chắc chắn là sợ bị vị Ác Thần đã sinh ra ý thức trả thù, vì đã phong ấn Ác Thần bằng một lý do cực kỳ tùy tiện bất hợp lý, biết Ác Thần sắp tỉnh lại thì đào tẩu ngay lập tức với lý do “Đã đến lúc phải thăng hoa tới vũ trụ khác”.
Thật sự đáng chê cười.
“Ê này này, cái vị Chúa sáng thế đó tùy tiện quá rồi đấy! (Chứng tỏ thế giới trong game “Sword and Sorcery” là “dị thế giới khác” sao? Lúc trước mình đã nghi rồi, nhưng chuyện này vẫn còn chưa sáng tỏ được)”
Ông chú Zeros cũng là người bị hại, tử vong vì vị Chúa sáng thế vô trách nhiệm, cũng giống như đám Anh Hùng vậy. Tất cả đều có thể quy tội cho Chúa sáng thế không chịu quản lý cho nghiêm túc, tùy tiện sáng tạo ra tứ thần cũng hoàn toàn không muốn quản lí thế giới.
Hơn nữa tứ thần rõ ràng không hề muốn quản lí, nhưng lại cố chấp níu giữ vị trí “thần”.
Hiển nhiên mọi chuyện phát triển thành cái tình thế không thể cười nổi.
“Phải làm sao để thu hồi quyền quản lý? Có phương pháp gì đó đặc biệt không…”
“Ta cũng không biết. Cho nên ta mới định hấp thu đám nữ thần đó, nhưng lại bị Thần Khí ngăn cản.”
“Hình như Thần Khí bị hỏng rồi?”
“Đó cũng là chuyện hợp lý. Ta và Chúa sáng thế là tồn tại tương đương, sử dụng Thần Khí vốn được thiết kế để diệt trừ phần tử đặc dị lên ta, chính bản thân Thần Khí sẽ bị tổn hại. Phong ấn được ta một lần đã rất ghê gớm rồi.”
“Dùng ở chỗ không nên dùng, nên bị hỏng rồi… Thật đúng là chỉ biết gây thêm phiền phức cho người xung quanh.”
Nội dung được tiết lộ quá ngu xuẩn lẫn buồn cười khiến ông chú Zeros cảm thấy đau não tới mức muốn ôm đầu.
Dù sao đi nữa, át chủ bài cuối cùng đã thức tỉnh vẫn là một sự kiện đáng để vui vẻ, dù vẫn còn tồn đọng rất nhiều vấn đề…
“Trước khi cơ thể đó ổn định lại, ta hy vọng mi có thể ngoan ngoãn đợi ở đây. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, mi sẽ có thể chủ động rời khỏi đây, nhưng hiện tại mi sẽ thua tứ thần thôi, bởi vì mi vẫn còn quá yếu.”
“Không có cách nào khác, sống lại được đã không tệ rồi… Có điều, cứ để mặc lũ nữ thần đó sao?”
“Chuyện này thì ta lại cảm thấy không sao hết. Anh Hùng đã không thể triệu hoán được nữa, uy thế của đất nước tín ngưỡng tứ thần đang tụt dốc, bọn chúng tự bước một bước dẫn tới diệt vong rồi.”
“Ngớ ngẩn thật… Cái đám đó vô dụng đến thế sao? Nhưng mà bây giờ không thắng nổi… Haiz… Hừm.”
“Chờ đến khi mi rời khỏi được đây đã, sau đó sẽ quyết định tên của mi nhé! Dù sao cứ gọi là Ác Thần cũng kỳ cục.”
“Chuyện không như mong đợi tý nào! Giả sử nếu có thể giải trừ bảo vệ quyền quản lý thì còn nghĩ được cách…”
“Tất cả đều là lỗi của Chúa sáng thế! Thật khiến người ta phải bối rối… À mà vừa rồi mi gọi kẻ đó là Chúa sáng thế, nhưng trong sách cổ ghi chép lại dùng mấy loại xưng hô như thần sáng tạo, thần sáng thế… cơ mà. Rốt cuộc thì xưng hô nào mới là chính xác vậy? Nếu có tên thì càng tốt.”
“Ta gọi đó là Chúa sáng thế, hoặc thần sáng tạo, sinh mạng có trí tuệ khác lại dùng từ Thần Sáng Thế. Ha, dùng cái nào thì cũng có khác gì đâu? Vị đó có tên… Nhưng loài người không thể phát âm được.”
“Thế thì ta dùng từ Thần Sáng Thế nhé, còn có một vấn đề nữa, vị Thần Sáng Thế đó đã biến đi đâu mất rồi?”
“Chắc là đã tới vũ trụ khác để xây dựng thế giới mới. Sức mạnh của Chúa sáng thế đã quá to lớn đến nỗi thế giới này không chịu nổi, nên mới sáng tạo ra ta để quản lý thế giới.”
“Tuy tứ thần đã rất không ổn… Nhưng mà Thần Sáng Thế lại càng quá đáng hơn. (Nói thế này với nhóc Ác Thần thì xấu hổ, chứ mình lại cảm thấy Thần Sáng Thế bỏ trốn vì sợ thì đúng hơn).”
Thần chỉ quan tâm tới thế giới, lại thờ ơ với sinh vật sống trong thế giới này.
Vất vả lắm lý giải được toàn bộ ngọn nguồn sự kiện, nhưng sự thật còn nằm ngoài sức tưởng tượng khiến cho Zeros há hốc mồm không còn lời nào để nói.
Để làm nội tâm bình tĩnh lại, ông chú châm một điếu thuốc, làn khói hít vào lại mang theo mùi vị chua xót khó tả.


25 Bình luận
Lmao, quả twist này để 2-3 năm rồi mới đọc nó đáng phết :)) thần này hài