Lord of Mysteries
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 - Người Không Mặt

Chương 02: Thám Tử Huyền Học

3 Bình luận - Độ dài: 11,047 từ - Cập nhật:

Translator: Kouji

Thử nghiệm? 'Công Lý' Audrey lập tức trở nên phấn khích. Nàng gật đầu với dáng vẻ điềm đạm, thanh lịch, “Tôi rất sẵn lòng hợp tác.”

Là một 'Khán Giả', nàng nhớ rõ ngài 'Kẻ Khờ' chỉ sử dụng từ “thử nghiệm” hai lần. Lần đầu tiên là khi đưa nàng cùng 'Người Treo Ngược' tới không gian bí ẩn này; lần thứ hai là khi nhắc tới tôn danh để nàng với 'Người Treo Ngược' thử khẩn cầu. Kết quả hai lần “thử nghiệm” đều rất thành công, cũng tiết lộ phần nào bản chất của “Ngài”.

Lần này sẽ là gì đây nhỉ? Thật đáng để mong đợi! Audrey kiềm chế sự nôn nóng, cố hết sức để làm tròn vai 'Khán Giả'.

Thử nghiệm… Tinh thần 'Người Treo Ngược' Alger chợt căng như dây đàn, lòng đầy cảnh giác trước đề xuất của 'Kẻ Khờ'.

“Ngài” muốn làm gì? Mục đích thực sự của “Ngài” là gì? Điều này là tốt hay xấu với mình? Hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác trỗi dậy rồi lắng xuống. Cảnh thi thể 'Phó Đô Đốc Cuồng Phong' Qilangos nhanh chóng thối rữa lóe lên trong tâm trí Alger. Cuối cùng, hắn cúi đầu, kính cẩn đáp, “Ý nguyện của Ngài chính là điều tôi hằng mong đợi.”

'Mặt Trời' Derrick cạnh đó hết nhìn 'Người Treo Ngược' lại nhìn 'Công Lý', tự hỏi tại sao họ lại nhạy cảm với cái gọi là ‘thử nghiệm’ đến thế.

Klein ngừng gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn đồng dài, mỉm cười nói, “Thử nghiệm này sẽ giúp giao dịch của các người trở nên đơn giản và an toàn hơn, cũng đủ bí mật.”

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía 'Người Treo Ngược', thong thả cất tiếng hỏi, “Anh có nhớ nghi thức hiến tế mà 'Mặt Trời' từng mô tả không?”

Klein cố ý nhắc đến chuyện này để thể hiện sự cởi mở, khiến các thành viên Hội Tarot không thể liên tưởng đến chuyện nghi lễ hiến tế anh sắp cung cấp thực chất bắt nguồn từ 'Mặt Trời', đồng thời che giấu việc anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới lừa được một khuôn mẫu cho nghi lễ ấy.

“Tôi nhớ, tôi từng tiếp xúc với những thứ như vậy.” Alger thành thật trả lời, trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh không thôi.

Vì các vị thần chính thống hiếm khi đáp lại những nghi lễ như thế, từ Kỷ Thứ Năm trở đi, “hiến tế” thường bị gán cho tà thần, quỷ dữ! Nghĩ đến những hậu quả khủng khiếp có thể xảy ra, 'Người Treo Ngược' thấy mình như đang đi trên bờ vực thẳm. Nếu sơ sẩy, hắn sẽ rơi xuống, bị ăn mòn, bị nuốt chửng.

Klein làm theo kế hoạch, không giải thích thêm, khẽ gật đầu, “Ý tưởng của ta là… Anh sẽ hiến tế nguyên liệu phi phàm cho ta thông qua nghi thức, rồi ta sẽ ban nó cho tiểu thư 'Công Lý' đây. Hình thức giao dịch như thế sẽ có lợi cho cả hai người.”

Còn, còn có thể làm như vậy sao? Audrey ngớ người. Điều này vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng. Nhưng rồi nàng chợt hiểu. Nàng nhận ra ưu điểm của phương pháp, lẫn bản chất thần linh ẩn sau những thao tác tưởng như đơn giản ấy!

Ngài 'Kẻ Khờ' thật tuyệt vời! Hội Tarot chúng ta thực sự khác những tổ chức bí ẩn khác! Chúng ta sử dụng phương pháp của thần linh để trao đổi nguyên vật liệu! Audrey suýt thốt lên ‘Ca ngợi Nữ Thần’ trong tâm trí theo thói quen trước khi đổi thành ‘Ngợi ca Kẻ Khờ’.

Alger càng thêm cảnh giác khi tắt cảm xúc bật lý trí, “Kính thưa ngài 'Kẻ Khờ', tôi cần phải làm gì?” Hắn muốn phân tích mục đích thực sự của 'Kẻ Khờ' thông qua các bước của nghi lễ hiến tế.

Klein nhẹ nhàng đặt tay phải xuống, nói, "Ta đã nói rồi, đây chỉ là một thử nghiệm, chưa chắc đã thành công, nên cần sự hợp tác của các người. Đầu tiên, anh hãy chuẩn bị một bàn tế, không cần quá phức tạp, đơn giản cũng được, yêu cầu duy nhất là có khắc hoặc vẽ biểu tượng này.”

Trong lúc anh phát biểu, một màn sáng hiện ra trước mặt họ. Trên đó là biểu tượng thần bí được tạo thành từ con mắt không đồng tử tượng trưng cho bí ẩn cùng những đường nét vặn xoắn tượng trưng cho biến hóa. Đây cũng là họa tiết ở mặt sau ghế 'Kẻ Khờ'.

Sau những thí nghiệm không sử dụng vật liệu linh tính, Klein xác định nghi lễ hiến tế mà anh thiết kế có thể tạo ra một cánh cổng ảo ảnh trên màn sương xám, tương tự cánh cổng triệu hồi. Tuy nhiên, anh vẫn chưa đủ mạnh để xây dựng một thông đạo ổn định, do đó không thể mượn sức mạnh đặc biệt của không gian thần bí trên màn sương xám để hoàn thành nghi lễ hiến tế. Vì vậy, anh nắm chắc đến chín mươi phần trăm rằng nghi lễ cuối cùng sẽ thành công. Vấn đề duy nhất là liệu có thể xây dựng thông đạo bằng nguyên liệu thông thường ẩn chứa linh tính, hay bắt buộc phải sử dụng vật liệu phi phàm với số lượng nhất định.

Mình sẽ để tiểu thư 'Công Lý' cùng anh 'Người Treo Ngược' gánh chịu chi phí của thử nghiệm này… Dù sao thì họ cũng biết chuyện Hội Tarot chỉ là sản phẩm thử nghiệm ngay từ đầu, cũng biết sau này sẽ có những thử nghiệm khác. Đã là thử nghiệm thì không thể tránh khỏi thất bại, ngay cả với các vị thần… Klein quyết định chuyển giao chi phí.

Khi 'Người Treo Ngược', 'Công Lý' và 'Mặt Trời' cố gắng ghi nhớ biểu tượng, Klein khẽ cười bảo, “Nếu quên thì các người có thể cầu nguyện với ta, rồi các người sẽ nhớ lại ngay thôi.”

“Vâng ạ!” Audrey vui vẻ đáp.

Nhờ có Ngài 'Kẻ Khờ' mà nghi lễ không còn vất vả hay phiền phức nữa! Nàng phấn khởi nghĩ.

Thấy 'Người Treo Ngược' cũng gật đầu, Klein nói thêm, “Tiếp theo, hãy làm theo trình tự bình thường, không cần đốt thảo mộc hay bôi dầu thánh, không cần phải chọn thời gian cụ thể, chỉ cần tụng niệm tên ta là được.

“Hãy nhớ, dùng cổ ngữ Hermes hoặc Người Khổng Lồ để đọc đoạn kinh này:

“Tôi tớ trung thành của ngài khẩn cầu ngài đoái hoài,

“Khẩn cầu ngài nhận lấy lễ vật dành cho ngài,

“Khẩn cầu ngài mở cánh cổng vương quốc của ngài.

“Niệm xong thì hãy kết hợp nguyên liệu chứa linh tính với chấn động của sức mạnh tự nhiên được tạo ra từ thần chú, rồi chờ ta đáp lại.

“Nếu bước này thất bại, hãy đổi nguyên liệu chứa linh tính thành nguyên liệu phi phàm rồi thử lại từ đầu.”

'Người Treo Ngược' Alger lặng lẽ lắng nghe đến hết, cảm thấy phỏng đoán trước đó của mình đã gần như tiếp cận chân tướng: 'Kẻ Khờ' đang lâm vào tình thế khó khăn! Ngài đưa những thử nghiệm mang tính dẫn dụ, tiến sâu từng bước một, nương nhờ sức mạnh của mình, 'Công Lý' cùng 'Mặt Trời' để dần thoát khỏi sự trói buộc! Vào thời điểm chung cuộc, Ngài có lẽ sẽ giáng thế! Đây cũng chính là mục đích thực sự của việc kéo mọi người đến không gian bí ẩn này và đồng ý thành lập Hội Tarot!

Ngay cả khi không có phỏng đoán kia, Alger tin rằng mình vẫn sẽ đi đến kết luận tương tự sau khi nghe quá trình thử lỗi của nghi lễ hiến tế cũng như so sánh với những thử nghiệm trước đây của 'Kẻ Khờ'. Điều duy nhất khiến hắn bối rối là chuyện ngài 'Kẻ Khờ' có những quyến thuộc mạnh mẽ, đáng nhẽ không cần lợi dụng mình, 'Công Lý' hay 'Mặt Trời', các quyến thuộc của Ngài hoàn toàn có thể tự thực hiện những thử nghiệm tương tự.

Hẳn phải có bí mật nào đó mà mình chưa biết cũng như không thể đoán được… Những thử nghiệm như thế này nhất định phải được tiến hành một cách bí mật. Phải chăng những quyến thuộc của Ngài đang bị một vài thực thể nào đó theo dõi? Alger nhất thời suy nghĩ miên man.

Klein mô tả xong nghi lễ, bèn hỏi bằng giọng trầm nhưng không kém phần dịu dàng, “Nghi lễ hiến tế yêu cầu thời gian cụ thể, anh 'Người Treo Ngược' định thực hiện thử nghiệm vào lúc nào?”

Khác với lời cầu nguyện có thể trì hoãn việc đáp lại, thông đạo của nghi lễ hiến tế chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn, cho nên Klein nhất định phải chờ đợi sẵn trên màn sương xám.

“Tôi hiện chỉ có một nguyên liệu phi phàm là tuyến yên của tắc kè hoa. Nguyên liệu chứa linh tính thì có khá nhiều… Thưa Ngài 'Kẻ Khờ', ngay khi buổi tụ họp kết thúc, tôi sẽ lập tức thử nghiệm trường hợp đầu tiên. Nếu thất bại, tôi sẽ tìm kiếm những nguyên liệu phi phàm khác. Một khi thu thập xong, tôi sẽ cầu nguyện để báo cho ngài hay và xác nhận lại thời gian.” Alger vừa nói vừa liếc tiểu thư 'Công Lý'.

Là một 'Khán Giả', Audrey lập tức hiểu được ý hắn. Nàng đáp ngay, “Nếu cần thêm nguyên liệu phi phàm thì tôi sẽ đền bù cho anh sau. Ừm… tôi không đảm bảo nó sẽ đúng là thứ anh muốn.”

Không hổ danh là tiểu thư 'Công Lý' giàu có… 'Kẻ Khờ' Klein ngồi ở đầu bàn đồng không khỏi cảm thán trước khi cười khẽ, “Thỏa thuận xong.”

Anh đưa mắt sang 'Công Lý', cân nhắc một thoáng rồi nói, “Đợi khi anh 'Người Treo Ngược' thành công, ta sẽ báo cho cô biết về nghi lễ ban tặng.”

“Được ạ!” Audrey rất tin tưởng khả năng của Ngài 'Kẻ Khờ'.

Dứt lời, nàng chợt nảy ra ý tưởng trao đổi tiền bạc theo phương pháp này. Tất nhiên, điều này chỉ có khả thi nếu thử nghiệm thành công.

Liệu nguyên liệu không có linh tính có hiệu quả không nhỉ… Đợi thử nghiệm thành công, mình sẽ hỏi lại ngài 'Kẻ Khờ'… Audrey hơi cong môi khi nghĩ đến tương lai tốt đẹp.

Thấy câu chuyện hiến tế và ban tặng kết thúc, nàng tư lự vài giây rồi nói, “Thưa ngài 'Kẻ Khờ', tôi đã tìm được hai quý cô phù hợp với Hội Tarot của chúng ta. Hai người này đều là Kẻ Phi Phàm có mối quan hệ cũng như nguồn lực riêng ở Backlund. Họ rất giỏi giữ bí mật, lại có tính cách tốt. Ngài có sẵn lòng để họ tham gia buổi tụ họp không?”

'Công Lý' định mở rộng tầm ảnh hưởng trong Hội Tarot đấy à? 'Người Treo Ngược' Alger ngay lập tức nghĩ vậy.

'Mặt Trời' Derrick thì khá hứng thú với chủ đề này, cậu xoay đầu về phía ngài 'Kẻ Khờ', háo hức chờ đợi câu trả lời.

Klein có chút khó xử. Anh từng đặt ra giả định rằng thành viên trong Hội Tarot sẽ không quen biết nhau, mỗi người sẽ tự phát triển, tự mời chào thuộc hạ, từ đó tạo thành một tổ chức tương đối chặt chẽ và kín đáo. Trong tình huống như vậy, ngay cả khi thành viên nào đó bị lộ, bị bắt, hay bị thông linh thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Hội Tarot. Thế nhưng giới thiệu của tiểu thư 'Công Lý' vừa hay lại đúng những gì anh cần. Anh muốn làm quen với cộng đồng Kẻ Phi Phàm và những nguồn lực khác nhau ở Backlund để tìm manh mối về Hội Mật Tu và Lanevus.

Nếu thông qua 'Công Lý' thì đối phương chắc chắn sẽ có điều giấu ghiếm… Nhưng mình không biết liệu mình có thể kéo họ lên màn sương xám chỉ bằng cách tụng niệm tên mình hay không… Để duy trì hình ảnh, Klein không suy nghĩ quá nhiều mà quyết định sử dụng biện pháp trì hoãn.

Anh điềm tĩnh nói, “Việc này cần được xem xét kỹ lưỡng hơn. Tiểu thư 'Công Lý', cô có thể dùng phương pháp kín đáo mà không để lộ bản thân để cho họ biết tên ta cũng như khơi gợi sự quan tâm nơi họ.”

Thấy đề xuất gần như được chấp thuận, Audrey liền phấn khích đáp lại, “Vâng thưa ngài 'Kẻ Khờ'!”

Sau vài câu chuyện trò, buổi tụ họp kết thúc. 'Mặt Trời', 'Người Treo Ngược' và 'Công Lý' lần lượt trở về. Klein thì tiếp tục ở lại trên màn sương xám để chờ đợi lễ hiến tế.

.

Trên mặt sóng nhấp nhô của biển Sonia, chiếc thuyền Kẻ Báo Thù Xanh Thẫm trông như một chiếc lá nhỏ, khi thì bị sóng nâng bổng lên cao, khi lại bị cuốn xuống thấp, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu lật úp.

Alger Wilson đứng trong buồng thuyền trưởng, quay lưng về phía kệ rượu vang đỏ và rượu nho trắng, bất giác đi vài bước. Cuối cùng, hắn nghiến răng, quay trở lại bàn gỗ gụ với gương mặt đanh lại, dẹp chiếc kính lục phân bằng đồng sang một bên, tìm một mảnh giấy và bút, rồi cúi xuống vẽ biểu tượng vừa phức tạp vừa bí ẩn mà ‘Kẻ Khờ’ đã trao.

Bằng trí nhớ của 'Nhà Hàng Hải', Alger mau chóng hoàn thành bước đầu tiên của nghi lễ hiến tế. Tiếp theo, hắn mở ngăn kéo, lấy ra những ngọn nến, sắp xếp theo nguyên tắc nhị nguyên; đặt một ngọn phía trên biểu tượng được tạo thành từ tổ hợp con mắt không đồng tử cùng những đường nét vặn xoắn, còn một ngọn khác đặt ở giữa tượng trưng cho người hiến tế.

Dọn sạch những thứ trên bàn, 'Người Treo Ngược' ngưng tụ nước tinh khiết trong lòng bàn tay rồi lau sạch bàn thờ. Sau đó, nhờ có con dao bạc nghi lễ, hắn khó khăn lắm mới tạo ra được một bức tường kín kẽ xung quanh bàn làm việc.

Xong xuôi, hắn thắp sáng hai ngọn nến bằng linh tính, lùi lại vài bước trong ánh sáng vàng nhạt.

Theo bản năng, Alger hít một hơi thật sâu, cúi đầu, đọc cổ ngữ Hermes:

“Kẻ Khờ chẳng thuộc về thời đại này,

“Chúa tể huyền bí ngự trên màn sương xám.

“Vị vua đen vàng cai trị vận may.

“Tôi tớ trung thành của ngài khẩn cầu ngài đoái hoài,

“Khẩn cầu ngài nhận lấy lễ vật dành cho ngài,

“Khẩn cầu ngài mở cánh cổng dẫn đến vương quốc của ngài.

“…..”

Câu thần chú cổ xưa vang vọng trong bức tường linh tính, khuấy động những cơn gió xoáy, mang lại những rung động của sức mạnh tự nhiên.

Đây là ngôn ngữ hiến tế cổ xưa nhất được tạo ra bởi những con người phi thường, bản thân nó chứa đựng rất nhiều điều huyền bí, nhưng lại không đủ khả năng bảo vệ người sử dụng.

Chịu đựng cơn đau cắt da cắt thịt, Alger lấy ra từ túi áo một lọ thủy tinh nhỏ màu nâu sẫm, vặn nắp và đổ ra một lượng lớn những hạt tròn nhỏ cỡ hạt vừng, lấp lánh ánh kim loại, tỏa ra vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời.

'Người Treo Ngược' Alger rải những hạt này vào gió.

Vù! Cơn gió xoáy cuồng nộ trở nên mạnh hơn nhưng không còn dữ dội nữa; nó dần nhuốm hai màu tách biệt: bạc trắng và đen thẫm.

Khi hai luồng gió khác màu liên tục va chạm và hợp nhất, chúng thấm vào ngọn nến tượng trưng cho 'Kẻ Khờ', phồng lên, kéo ra một cánh cửa ảo ảnh có kích cỡ thông thường. Bề mặt cửa khắc biểu tượng giống hệt hình mà Alger đã vẽ.

Vào lúc này, Klein, người ở trên sương mù xám, tận mắt trông thấy cánh cửa mờ ảo xuất hiện đằng sau chiếc ghế tựa lưng cao của mình. Anh cũng cảm nhận được linh tính trong không khí đang gợn sóng, kích thích không gian thần bí này.

Xem chừng có vẻ ổn… Klein bất chợt có linh cảm, liền mở rộng linh tính tới chấn động và kích thích.

Kẽo kẹt!

Giữa tiếng động nửa thực nửa hư, cánh cửa mờ ảo từ từ mở ra!

Trong căn buồng thuyền trưởng, Alger hốt nhiên nhìn thấy cánh cửa kỳ ảo được dệt nên từ gió, từ ánh sáng đã mở ra. Đằng sau cánh cửa ấy là một vùng tối sâu thẳm, vô số bóng hình gần như vô hình và khó diễn tả cùng những dải sáng trong vắt ẩn chứa vô vàn tri thức. Trên tất cả là lớp sương xám đặc quánh cùng cung điện cổ kính nhìn xuống thế giới thực.

Trước cảnh tượng ấy, Alger bất giác rùng mình, vừa cảm thấy khiếp sợ tận xương tủy, vừa hưng phấn đến kỳ lạ. Hắn vội vàng dùng cả hai tay nâng tuyến yên tắc kè hoa đã chuẩn bị sẵn, cúi đầu, rồi dâng vật thể chỉ to bằng bàn tay, bề mặt mềm mại, lồi lõm, liên tục đổi màu ấy lên trước cánh cửa hư ảo.

Kèm với một lực hút đột ngột xuất hiện rồi biến mất trong chớp mắt, hai tay Alger bỗng nhẹ hẫng, cảm giác tê râm ran do tuyến yên tắc kè hoa gây ra cũng biến mất.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm sâu của ‘Kẻ Khờ’ vang vọng bên tai, “Làm tốt lắm.”

“Đây là vinh dự của tôi.” Alger trả lời không chút do dự. Hắn lại nhìn về phía trước, thấy cánh cửa ảo ảnh đã biến mất, cơn gió mạnh đã ngừng, ánh nến đã trở lại trạng thái ban đầu.

Dập tắt những ngọn nến, kết thúc nghi lễ theo đúng trình tự, 'Người Treo Ngược' Alger ngồi xuống với vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm không thành tiếng, “Ban đầu chỉ có thể kéo con người vào thế giới phía trên màn sương xám… Sau một thời gian thì có thể lắng nghe lời cầu nguyện và đáp lại… Giờ thì có thể nhận đồ hiến tế và ban cho… Ngài 'Kẻ Khờ' đang từng bước thoát khỏi khốn cảnh, dần dần xâm nhập vào thế giới thực sao?”

Dù phỏng đoán ấy khiến Alger lo sợ, hắn vẫn không khỏi phấp phỏng, cảm thấy mình thật may mắn từ tận thâm tâm. Ít ra mình là thành viên Hội Tarot, còn là một trong những người đầu tiên… Hắn khẽ thở dài.

……

Trong cung điện nguy nga phía trên làn sương xám, Klein đang mân mê tuyến yên tắc kè hoa, các sắc màu liên tục phản chiếu lên gương mặt anh.

Cảm giác tê tê, nhột nhột truyền đến từ lòng bàn tay, cùng với cảm giác thành tựu mãnh liệt tràn ngập tâm can, khiến anh nở một nụ cười chân thành.

“Hội Tarot sau này sẽ càng trở nên ‘thần kỳ’ hơn…” Klein cảm thán, mở rộng linh tính, truyền ý niệm của bản thân tới ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư 'Công Lý'.

……

Về đến phòng ngủ, Audrey không thể ngồi yên bên giường được nữa. Lúc thì nàng lật xem cuốn sách đặt cạnh gối, lúc lại lơ đãng nhìn mình trong gương. Nàng vừa mong lễ hiến tế của 'Người Treo Ngược' thành công, vừa sợ kết quả sẽ thất bại.

Roselle Đại đế từng nói rằng con người ta nhất định phải giữ bình tĩnh khi đối mặt với những chuyện quan trọng… Audrey, nào, hãy hít thở sâu hai lần… hay là đi trêu chó một lát nhỉ? Nhưng mà, Susie giờ đã biết nói, biết suy nghĩ rồi, nó là một sinh vật có lòng tự tôn, không thể tùy tiện trêu chọc được… Audrey để mặc cho ý nghĩ bay xa, tay vô thức xoa nắn con búp bê vải mặc áo quần lộng lẫy được làm rất tinh xảo.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bỗng một làn sương xám dày đặc hiện ra trước mắt nàng. Ở nơi sâu nhất trong màn sương là chiếc ghế ngự trị trên cao. 'Kẻ Khờ' ngồi đó, mỉm cười bảo, “Tiểu thư 'Công Lý', thử nghiệm đã thành công, cô đã chuẩn bị nguyên liệu chứa linh tính chưa?”

Tuyệt thật đấy! Không hổ danh là ngài 'Kẻ Khờ'! Audrey lập tức gạt 'Người Treo Ngược' sang một bên, cố kìm nén sự phấn khích, nói, “Vâng, tôi luôn mang theo những vật liệu như vậy bên mình.”

Ngay cả trước khi gia nhập Hội Tarot, Audrey cũng đã làm như thế. Có điều, nàng khi đó còn không biết loại nguyên liệu nào được xem là có chứa linh tính, chỉ liên tục lấy các loại hương liệu, tinh dầu từ kho báu gia tộc theo công thức đã sưu tập được.

Klein khẽ gật đầu và nói, “Cô định tổ chức nghi lễ lúc nào? Điều kiện tiên quyết là phải xác định không có Kẻ Phi Phàm nào xung quanh.”

Chó Phi Phàm có tính không… Audrey chột dạ nhìn cánh cửa đóng chặt, “Tôi sẽ làm bây giờ.”

Klein “ừ” một tiếng, “Quá trình thực hiện nghi lễ vẫn giống như những gì mà ta từng mô tả, chỉ cần thay đổi lời cầu nguyện thành:

“Tôi tớ trung thành của ngài khẩn cầu ngài đoái hoài,

“Khẩn cầu ngài mở cánh cổng dẫn đến vương quốc của ngài.

“Khẩn cầu ngài ban cho con sức mạnh.

“Ngoài ra, hãy dùng pháp thức nghi lễ nhị nguyên.”

Audrey nhớ lại, cố kìm chế thôi thúc gật gù, bắt tay chuẩn bị nghi lễ.

Khi cánh cửa hư ảo mở rộng cùng khung cảnh kỳ ảo hơn cả bầu trời sao hiện ra, Audrey cảm thấy cả thể xác lẫn tâm hồn đều ngây ngất. Đây chính là thế giới thần bí mà mình luôn theo đuổi. Đây chính là cảm giác mình hằng mong muốn! Nàng hết lòng ca ngợi ngài 'Kẻ Khờ'.

Đối với Nữ Thần là tín ngưỡng, đối với ngài 'Kẻ Khờ' là sùng bái… Audrey thầm biện minh cho bản thân.

Ngay sau đó, nàng sững sờ khi thấy thứ gì đó bỗng xuất hiện trên bàn thờ. Đó là một khối mềm mại phủ đầy những đường gờ uốn lượn, liên tục đổi màu.

“Tuyến yên của tắc kè hoa!” Với trái tim rộn ràng niềm vui cùng đôi mắt sáng rực, Audrey suýt thì lao tới lấy ngay.

Nhưng phép tắc lễ nghi đã kịp giữ nàng lại. Một lần nữa, nàng hết lòng ca ngợi ngài 'Kẻ Khờ', kết thúc nghi lễ, rồi vội vội vàng vàng bước tới, nhìn đi nhìn lại vật liệu phi phàm này tới năm lần.

“Hội Tarot chúng ta vượt trội hơn các tổ chức huyền bí khác một bậc…” Audrey thầm tự hào.

Đoạn, nàng cảnh giác nhìn cánh cửa, như sợ Susie bất ngờ xông vào. Nàng muốn thừa thắng xông lên, lập tức điều chế ma dược, hoàn thành việc thăng cấp!

Vài phút sau, nàng cầm trên tay một chai chất lỏng chứa những ánh sáng lung linh với màu sắc không ngừng thay đổi, dường như có thể chiếu rọi tới tận đáy lòng mỗi người. Nàng tự tin uống cạn ma dược 'Kẻ Đọc Tâm', thuận lợi vượt qua giai đoạn dung hợp đặc tính phi phàm, chính thức thăng cấp.

Cảnh vật trước mắt dường như trở nên rõ ràng, chi tiết hơn. Audrey thuần thục dùng phương pháp nhập định để thu gom năng lượng tinh thần đang phân tán.

Khi trạng thái trở nên ổn định, nàng mỉm cười, nhanh nhẹn bước đến bên cửa, thả con chó tha mồi vàng vào trong, thì bắt gặp vẻ nghi ngờ rõ ràng của Susie.

“Lần này cô mất nhiều thời gian hơn mọi khi.” Susie không ngần ngại nói ra suy nghĩ của nó.

Audrey ngồi xuống chiếc ghế đệm mềm, buông tiếng cười gượng gạo trước khi chuyển chủ đề, “Susie này, mi nói xem, ta nên làm thế nào để gián tiếp tiết lộ thông tin nhất định cho Xio và Fors mà không để lộ bản thân, đồng thời khiến họ hứng thú với chuyện đó?”

Lời còn chưa dứt, Audrey đã bắt đầu suy ngẫm về nhiệm vụ mà ngài 'Kẻ Khờ' giao phó. Rồi nàng nhìn Susie, Susie cũng nhìn nàng. Một người một chó cùng trầm ngâm.

.

Sau khi hoàn thành mục tiêu đã đề ra, Klein trở lại hiện thực, chợp mắt khoảng một tiếng đồng hồ rồi lại hối hả ra ngoài. Anh chi 1 Bảng mua cặp kính gọng vàng dùng để ngụy trang, bộ tóc giả, nhiều loại râu giả có thể dán lên hoặc gỡ xuống - đây đều là những thứ cần thiết cho kế hoạch giả dạng sau này của anh. Trước bữa tối, anh ghé qua quận Đông, nơi có an ninh tệ nhất, dân số đông đúc nhất để thuê một căn hộ một phòng ngủ với giá thuê một tuần là 4 Soli 3 Penny. Anh trả luôn hai tuần tiền thuê kèm một khoản đặt cọc tương đương, tổng cộng là 17 Soli.

Đến giờ phút này, Klein mới xem như hoàn tất các bước chuẩn bị đầu tiên.

Quận Đông cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Klein. Hầu hết các con phố ở đây đều giống Đường Dưới của Tingen, nhưng diện tích thì lớn hơn rất nhiều.

Ở đây, những người mặc quần áo cũ được coi là khá có thể diện. Đa số còn lại chỉ có quần áo tả tơi, vóc dáng gầy gò, da mặt vàng vọt, trông như thể có thể biến thành thú dữ bất cứ lúc nào bởi cái đói hoặc cái lạnh. Vì thế mà các băng đảng luôn hoành hành, tội ác thường xuyên diễn ra tại quận Đông. Khi trở về quận Cherwood, Klein có cảm giác như mình vừa từ địa ngục tiến vào thiên đường.

Trong hai ngày tiếp theo, Klein vừa thử tiến hành nghi thức, chế tạo bùa chú chỉ bằng linh tính của bản thân thay vì cầu nguyện Nữ Thần, vừa kiên nhẫn chờ đợi mẩu quảng cáo phát huy tác dụng, đưa khách hàng tìm đến cửa.

Vào sáng thứ Năm, Klein cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Leng keng, leng keng! Chiếc chuông được kéo bằng dây thừng liên tục rung lên, âm thanh vang vọng khắp phòng khách rộng rãi nhưng tương đối trống trải.

Klein, người đang ngồi trên sofa đọc báo và nghiên cứu các cơ hội đầu tư, đứng dậy. Anh mặc áo sơ mi trắng, khoác gi-lê đen, không thắt nơ cổ, trông rất thoải mái như đang ở nhà.

Đây sẽ là nhiệm vụ đầu tiên trong sự nghiệp thám tử của mình? Nhưng mình không thể lúc nào cũng ở nhà, chờ nhiệm vụ được. Ừm... Mình nên treo một cuốn sổ lưu tin ở cửa, kèm theo một cây bút máy hút mực, như vậy khách hàng có thể ghi lại thời gian họ sẽ quay lại, để mình có thể chuẩn bị trước… Có điều, với một thám tử mới chân ướt chân ráo vào nghề, lại chưa có chút danh tiếng nào như mình thì cơ bản là không có cơ hội thứ hai rồi… Thôi thì đành chịu khó một tí, mỗi sáng bói một quẻ xem hôm nay có nhiệm vụ nào không, vào khoảng thời gian nào, để sắp xếp công việc vậy… Dĩ nhiên, điều đó có thể khiến mình bỏ lỡ nhiệm vụ của những khách hàng là Kẻ Phi Phàm mạnh mẽ. Hừm, bỏ lỡ thì bỏ lỡ đi, có khi thế hay hơn…

Vừa nghĩ, Klein vừa đi đến cửa. Không cần nhìn qua lỗ dòm, hình ảnh vị khách bên ngoài đã hiện ra trong tâm trí anh.

Một bà lão đội mũ nhung đen, lưng hơi còng, gương mặt đầy nếp nhăn, làn da vừa nhăn nheo vừa vàng vọt, nhưng bộ váy áo tối màu trên người lại vô cùng chỉn chu, thanh lịch và ngăn nắp. Dẫu tóc mai đã bạc trắng, ánh sáng trong đôi mắt xanh lam vẫn còn rất linh động. Lúc này, bà đang nhìn về phía chàng thanh niên bên cạnh, ra hiệu cho anh ta kéo chuông cửa một lần nữa.

Chàng trai ấy khoảng hơn hai mươi, có đôi mắt giống hệt bà lão. Trong tiết trời ngày càng lạnh giá, anh mặc bộ lễ phục đen hai hàng cúc, kiểu dáng phổ biến trong giới quý ông Backlund, đội mũ chóp lụa nửa cao, thắt nơ tiệc, trông như thể không có thời điểm hay hoàn cảnh nào anh ta chịu nới lỏng những yêu cầu khắt khe đối với bản thân.

Nhờ trực giác của 'Tên Hề', Klein kịp xoay tay nắm, mở cửa ra trước khi chuông lại vang lên. Anh mỉm cười chào hỏi, “Chào buổi sáng, thưa bà, thưa anh. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời nhỉ. Tính đến giờ tôi đã thấy được mặt trời trong năm phút rồi.” Anh nói về thời tiết với giọng điệu hơi phóng đại, một kiểu xã giao quen thuộc ở Backlund hơn trăm năm nay.

“Đúng vậy, nó luôn e thẹn, thích nấp sau những đám mây đen và sương mù, mãi chẳng chịu ló ra.” Bà lão gật đầu tán đồng.

Chàng thanh niên kia thì lên giọng hỏi, “Anh là thám tử Sherlock Moriarty à?”

“Đúng vậy, không biết tôi có thể giúp gì cho các vị đây? Thật ngại quá, xin hãy vào trong, chúng ta đến ghế sofa rồi nói chuyện tiếp nhé.” Klein nghiêng người nhường lối, chỉ về phía khu vực tiếp khách.

“Không, không cần đâu.” Bà lão nói bằng giọng hơi the thé. “Tôi không muốn lãng phí thời gian. Brody tội nghiệp của tôi vẫn đang chờ tôi cứu nó!”

“Nó?” Klein chú ý ngay đến đại từ quan trọng nhất, lòng chợt dấy lên linh cảm chẳng lành.

Chàng thanh niên ăn mặc chỉnh tề liền gật đầu xác nhận, “Brody là con mèo mà bà nội tôi, phu nhân Doris, nuôi dưỡng. Nó bị lạc từ tối qua. Tôi hy vọng anh có thể giúp chúng tôi tìm lại nó. Chúng tôi sống ở cuối con phố này. Tôi sẵn sàng trả anh 5 Soli tiền công. Tất nhiên, nếu anh có thể chứng minh rằng anh đã bỏ ra nhiều thời gian, công sức vượt quá mức đó thì tôi sẽ bồi dưỡng thêm.”

Tìm mèo? Sở dĩ nhờ tôi là bởi nhà cũng ở ngay phố này. Quá chi là tiện… Klein cảm thấy đây chẳng phải cuộc sống thám tử mà anh đã tưởng tượng.  

Việc này khiến mình chẳng khác nào một thằng hề… Thôi được rồi, không nên từ chối đơn hàng đầu tiên sau khi khai trương, đây cũng là quan điểm của nhà bói toán… Anh ngẫm nghĩ vài giây rồi hỏi, “Có thể mô tả chi tiết hơn không?”

Bà lão Doris vội lên tiếng trước khi chàng thanh niên mở miệng, “Brody là một chú mèo đen đáng yêu, lanh lợi, rất khỏe mạnh, có đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp, thích ăn ức gà luộc. Nữ thần ơi, nó đột nhiên chạy mất tăm từ tối qua… Không, nó chắc chắn đã bị lạc. Tôi đã để rất nhiều ức gà trong bát của nó mà nó vẫn chẳng buồn quay về nhìn một lần.”

“…” Klein khẽ nhếch môi cười, “Bà mô tả rất chi tiết đấy, bà Doris. Tôi nhận vụ này. Được rồi, giờ tôi sẽ đến nhà bà để tìm kiếm các manh mối và dấu vết. Như các vị biết đấy, cốt lõi của suy luận nằm ở chi tiết.”

Bà Doris gật đầu ngay lập tức mà không thèm hỏi ý kiến cháu trai, “Cậu là thám tử năng nổ nhất mà tôi từng gặp. Quyết định vậy nhé!”

Klein khoác áo, đội mũ, cầm gậy, rồi theo bà Doris cùng cháu trai bà ra ngoài.

Khác với Tingen, nhiều khu vực ở Backlund đã được lát lại bằng xi măng hoặc nhựa đường, nên không bị lầy lội ngay cả khi trời mưa.

Tranh thủ lúc bà cụ bước phăm phăm về phía trước để dẫn đường, cậu cháu trai áp sát Klein, thì thầm, “Tôi mong anh hãy cố hết sức để tìm được Brody. Nó đã trở thành một trong những chỗ dựa tinh thần của bà tôi kể từ khi ông nội cùng bố mẹ tôi lần lượt qua đời. Sau khi Brody mất tích, tinh thần của bà đã trở nên sa sút, thậm chí còn nghe được ảo thính, liên tục nói với tôi rằng nghe thấy tiếng Brody tội nghiệp kêu gào thảm thiết.”

Klein trịnh trọng gật đầu, “Tôi sẽ cố hết sức. À, tôi vẫn chưa biết tên anh nhỉ?”

“Jürgen, Jürgen Cooper, luật sư tư vấn cấp cao.” Thanh niên trả lời.

Chẳng mấy chốc, họ đến số 58 phố Minsk và bước vào căn nhà có tông xám ảm đạm.

“Đây là bát của Brody. Đây là cái rương nó thích nhất. Nó luôn ngủ ở đây.” Sự lo lắng cùng mong mỏi hiện rõ trên gương mặt đầy nếp nhăn của Doris.

Klein ngồi xổm xuống, tìm thấy vài sợi lông mèo đen trong rương. Sau đó, anh đứng thẳng dậy, dùng chính bàn tay đang cầm những sợi lông mèo để nắm lấy cây gậy khảm bạc.

Đôi mắt Klein trở nên sâu thẳm khi anh giả vờ quan sát xung quanh, miệng lẩm nhẩm câu thần chú bói toán. Anh khéo léo rời tay khỏi đầu gậy mà không buông hẳn, khiến Jürgen và Doris không hề nhận ra cây gậy đang tự đứng thẳng. Ngay sau đó, cây gậy đen khảm bạc từ từ nghiêng về phía trước, hơi chếch sang một bên, tạo thành một góc nhỏ.

Klein lại nắm lấy đầu gậy, nhìn về phía đó, chăm chú quan sát hơn chục giây. Rồi, anh sải bước đến chỗ đặt một chiếc tủ chén cũ kỹ.

“Có phát hiện dấu vết nào cho thấy Brody bỏ đi không?” Jürgen lo lắng hỏi, bà lão Doris cũng chờ câu trả lời.

Klein không đáp. Anh khom người xuống, kéo cánh cửa tầng dưới cùng của tủ ra.

Meo! Một con mèo đen phóng ra từ bên trong, đuôi vểnh cao, chạy thẳng đến bát thức ăn của nó.

“Brody… sao con lại chui vào tủ thế này? Làm thế nào mà con lại bị nhốt trong đó?” Bà Doris kêu lên, vừa mừng rỡ vừa bối rối.

Jürgen quay đầu nhìn Klein bằng ánh mắt ngạc nhiên, “Sao anh biết nó ở trong tủ vậy?”

Klein mỉm cười, thấp giọng trả lời, “Suy luận thôi.”

.

Sau khi kết bạn với bà Doris và luật sư Jürgen, nhận được 5 Soli tiền công, Klein trở về căn nhà thuê ở số 15 phố Minsk dưới bầu trời âm u.

Còn chưa đến gần, anh đã thấy một bóng người lảng vảng trước cửa nhà mình.

Lại có việc mới sao? Klein nheo mắt nhìn kỹ, nhận thấy vị khách là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo khoác cũ kỹ không hợp tuổi, đầu đội mũ quả dưa.

Là cậu ta? Klein lập tức nhận ra đối phương chính là thiếu niên cao lớn bị truy đuổi trên tàu điện ngầm hơi nước ngày anh mới đến Backlund. Sự chín chắn mà cậu ta thể hiện khi ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Klein.

Cậu ta muốn nhờ mình làm gì đây… Klein lẩm bẩm rồi bước lại gần, mỉm cười bảo, “Xin hỏi, cậu tìm tôi à?”

Thiếu niên giật mình quay phắt lại, đôi mắt đỏ rực bị lấp đầy bởi nỗi sợ hãi. Cậu ta trấn tĩnh lại, ngập ngừng hỏi, “Anh là thám tử Sherlock Moriarty?”

“Đúng vậy.” Klein nhìn quanh rồi nói, “Có gì thì vào trong nói chuyện nhé.”

“Vâng.” Thiếu niên không từ chối.

Vào trong nhà, Klein không cởi áo khoác, chỉ gỡ mũ xuống, cất gậy đi. Anh dẫn cậu thiếu niên đến khu tiếp khách, chỉ vào chiếc ghế sofa dài rồi nói, “Mời ngồi. Tôi phải xưng hô với cậu thế nào? Cậu có chuyện gì muốn nhờ vả vậy?”

“Anh cứ gọi tôi là Ian.” Thiếu niên đảo mắt nhìn xung quanh, im lặng mấy giây mới nói, “Trước đây tôi từng làm việc cho một thám tử khác, anh Zeriel Viktor Lee, giúp anh ấy thu thập một số tin tức và thông tin.”

Klein ngồi xuống, đan tay lại, đoạn hỏi, “Việc cậu muốn nhờ liên quan tới người chủ cũ của cậu à?”

“Vâng.” Ian trịnh trọng gật đầu, “Mấy ngày trước tôi tình cờ phát hiện mình bị theo dõi. Kiểu theo dõi có ác ý ấy. Nên là tôi đã nghĩ cách cắt đuôi họ… Ờ… Tôi nghĩ chắc anh Moriarty đây cũng tận mắt chứng kiến cảnh đó rồi. Nhìn thấy anh là tôi biết ngay anh chính là người đã đánh giá tôi mấy lần trên tầu điện ngầm hôm đó.”

Khả năng quan sát đến mức này thì không kém gì ‘Khán Giả’… Chẳng lẽ cậu ta thuộc dạng sinh ra đã có năng lực đặc biệt à? Hay là một Kẻ Phi Phàm? Klein mở linh thị quan sát Ian mấy lần nhưng không phát hiện điều bất thường.

Anh gật đầu, thản nhiên trả lời, “Tôi rất ấn tượng với cách phản ứng của cậu.”

Ian cũng không xoáy vào chủ đề này, cậu nói tiếp, “Tôi nghi ngờ những gì mình gặp phải có liên quan tới anh Zeriel, nên đã tìm gặp anh ấy ở nhà. Chỗ đó có vẻ rất bình thường, nhưng nhiều cơ chế cảnh báo ẩn để phát hiện người lạ xâm nhập đều có dấu hiệu bị kích hoạt. Kể từ hôm ấy, tôi không còn gặp anh Zeriel nữa. Tôi e là anh ấy đã gặp chuyện gì đó.”

“Tôi đã định báo cảnh sát, nhưng số ngày mất tích của anh ấy chưa đủ tiêu chuẩn. Tôi đã cố liên lạc với những thám tử tôi biết để xin họ giúp đỡ, nhưng tất cả đều từ chối với lý do họ vừa gặp anh Zeriel tại buổi tụ họp những người trong nghề. Điều này khiến tôi thực sự kinh ngạc, vì khi tôi liên lạc với anh Zeriel bằng phương thức đã thỏa thuận trước đó, tôi không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

“Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của mình và quyết định tìm một thám tử mà anh Zeriel không quen biết. Ờ, điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng chẳng biết tìm ai… Đành phải tìm kiếm thông tin trên báo chí. Và thế là tôi gặp được anh, anh Sherlock Moriarty ạ.”

Klein chăm chú lắng nghe hết câu chuyện trước khi hỏi lại, “Cậu hoài nghi những thám tử kia đã gặp phải một kẻ giả mạo Zeriel?”

Ian cầm chiếc mũ quả dưa màu nâu lên, đáp bằng những lời dường như đã được chuẩn bị từ trước, “Có thể lắm chứ. Có điều, tôi cho rằng việc ấy quá mạo hiểm, quá rủi ro. Cuộc tụ họp diễn ra vào buổi tối, ánh đèn thực sự không sáng cho lắm, nhưng phần lớn những người tham dự đều là thám tử có khả năng quan sát nhạy bén. Nếu chỉ dùng mấy thứ như tóc giả, râu nhân tạo, hay trang điểm thì khó mà qua mặt được họ.”

Có lẽ là bởi một loại năng lực phi phàm nào đó… kiểu như năng lực trong ‘Đói Khát Quằn Quại’… Câu hỏi vừa rồi của Klein ẩn chứa một cái bẫy nho nhỏ. Thông qua câu trả lời, nét mặt cùng ngôn ngữ cơ thể của thiếu niên, anh muốn xác định xem cậu ta đã từng tiếp xúc với Kẻ Phi Phàm hoặc có biết gì về lĩnh vực thần bí hay không.

Kết luận sơ bộ là không.

Thấy thám tử Moriarty khẽ gật đầu tán thành suy luận của mình, Ian bèn nói tiếp, “Tôi tin người mà những thám tử đó nhìn thấy chính là anh Zeriel, chẳng qua anh ấy không được tự do, và đang bị đặt dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của người khác, nên không thể gửi tín hiệu cầu cứu. Sở dĩ anh ấy không trả lời tôi cũng là để tôi cảnh giác, để tôi tìm người giúp giải cứu anh ấy.”

“Nghe có lý đấy.” Klein buông hai tay đang đan vào nhau, hơi ngả lưng để khiến mình trông có vẻ thoải mái, đáng tin cậy hơn.

Ian im lặng hơn mười giây, rồi mở lời với thái độ khá nghiêm túc, “Tôi muốn nhờ anh điều tra anh Zeriel, xác định tình trạng hiện tại của anh ấy, chỉ cần xác định thôi.”

Xét đến việc đối phương là thợ săn tin bán chuyên cho thám tử, Klein nảy ra ý định kết giao, bèn cười bảo, “Vậy cậu định trả bao nhiêu? Cậu chắc hẳn cũng biết chuyện này có thể nguy hiểm thế nào mà.”

Ian kín đáo cúi đầu liếc túi áo khoác cũ của mình, rồi thận trọng nói, “Có hai cách. Một là tôi sẽ trả anh một khoản thù lao hậu lĩnh, đảm bảo anh hài lòng. Dù nhiệm vụ sau này có khó hay dễ thì số tiền vẫn vậy, trừ phi anh bị thương nặng.”

“Cách thứ hai là tôi sẽ trả trước 5 Bảng. Khi nào anh hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ trả thêm tùy theo độ khó của công việc. Nhưng làm vậy thì rất dễ phát sinh tranh chấp, ngay cả khi đã có thỏa thuận hợp đồng.”

Klein giả vờ cân nhắc. Khoảng ba mươi giây sau, anh mới nói khẽ, “Hay là thế này nhé, cậu trả trước cho tôi 5 Bảng. Xong vụ này thì cậu giúp tôi làm thêm ba việc. Yên tâm, đó đều là những việc đơn giản nằm trong khả năng của cậu, sẽ không làm cậu thấy khó xử, tất cả sẽ được ghi rõ trong hợp đồng.”

Ian nhíu mày, đứng phắt dậy, hơi nghiêng người về phía trước, chìa tay phải ra, “Được thôi!”

Klein khẽ nắm tay Ian trước khi lấy ra một bản hợp đồng mẫu đã chuẩn bị sẵn từ bàn trà, cầm bút máy thân tròn để bổ sung các chi tiết đã thỏa thuận, rồi điểm chỉ xác nhận.

Ký xong hợp đồng, anh đưa thiếu niên Ian một xấp giấy trắng, quan sát đối phương ghi lại thông tin về thám tử Zeriel. Một lúc sau, anh vừa lật thông tin vừa hỏi bâng quơ, “Nếu gặp trường hợp khẩn cấp hoặc xác định được tình hình của Zeriel thì tôi sẽ liên lạc với cậu như thế nào?

Ian bặm môi, im lặng khá lâu. Đến khi Klein ngẩng lên, cậu mới trả lời bằng giọng hơi gượng gạo, “Không cần đâu, tôi sẽ tự xuất hiện vào lúc thích hợp.”

Cậu không nói gì, rút từ túi áo khoác cũ ra một xấp tiền dày cộp. Từng tờ tiền được xếp ngay ngắn, theo thứ tự từ mệnh giá lớn đến nhỏ, trông vô cùng gọn gàng.

Ian rút ba tờ 1 Bảng từ dưới cùng, đếm sáu tờ 5 Soli, cuối cùng là mười tờ 1 Soli.

Nhìn cách cậu ta xếp tiền ngay ngắn, từng tờ đều được đặt sao cho chân dung các vị vua quay mặt lên trên, không lệch một ly, Klein bỗng thấy có chút bực bội. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối à... Anh lặng lẽ thở ra một hơi trước khi nhận thù lao từ đối phương.

Theo ước tính bằng mắt, Ian còn lại chưa đến 3 Bảng.

Cậu ta hẳn đã mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm trên người... Lúc nãy mà mình đòi nhiều hơn thì liệu cậu ta có bỏ đi luôn không nhỉ? Trông cậu ta không giống kiểu người đó. Nhưng cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được... Klein gấp tiền lại một cách tùy tiện rồi nhét vào túi áo, chẳng buồn để ý xem chúng có lộn xộn hay không. Nhờ vậy, anh thành công nhìn thấy vẻ mặt Ian thoáng nhăn lại.

“Tôi sẽ cố gắng hoàn thành cuộc điều tra sớm nhất có thể.” Klein vừa đứng lên vừa đưa tay ra, ý bảo tiễn khách.

“Cảm ơn anh đã giúp.” Ian chân thành cảm ơn, cậu biết rõ đối phương đã để “giá ưu đãi” cho mình.

Tiễn cậu thiếu niên có vẻ già dặn hơn tuổi thật ra ngoài, Klein xoa cằm, thầm lẩm bẩm, “Chuyện này không hề đơn giản chút nào. Ian từ đầu đến cuối không nhắc gì đến cuộc điều tra mà thám tử Zeriel đang thực hiện, cũng chẳng nói đến những thông tin mà cậu ta được yêu cầu thu thập… Thôi, nhận bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, mình chỉ cần xác định tình trạng của Zeriel là được.”

Anh quay lại phòng khách, tiện tay lấy ra một đồng ¼ Penny từ túi quần.

Keng! Đồng xu bật lên. Đôi mắt Klein trở nên u tối khi anh mặc niệm câu bói xem chuyện này có yếu tố siêu nhiên không. Tiếp đó, anh giơ tay phải ra, toan bắt lấy đồng xu rơi xuống.

Đinh! Đồng xu trượt khỏi đầu ngón tay anh, rơi xuống đất, tạo ra một tiếng keng trước khi lăn lông lốc một quãng khá xa.

Kết quả này đồng nghĩa với việc bói toán thất bại.

“Xem chừng Ian còn giấu nhiều thứ hơn mình tưởng… Thông tin thiếu thốn đến mức không thể đạt được một kết quả bói mơ hồ…” Klein khẽ cắn môi dưới, tiến lên mấy bước, cúi người nhặt đồng xu lên.

Đêm hôm đó, vào lúc gần sáng, tại số 138 phố Hoa Hồng, khu vực cầu Backlund.

Klein thay bộ quần áo công nhân màu xanh nhạt rẻ tiền, dán bộ râu đen kín miệng, cằm, má, thoạt nhìn có vẻ thô kệch và man rợ. Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai tối màu, vành nón kéo thấp đến nỗi gần như che khuất cả đôi mắt.

Kiểu mũ này vốn là đặc trưng của giới thợ săn ở Cộng hòa Intis, có đôi chút khác biệt so với mũ săn nai truyền thống của Vương quốc Loen, nhưng gần đây đã trở nên phổ biến trong tầng lớp trung lưu và bình dân ở Backlund.

Núp trong bóng cây ngô đồng Intis bên đường, Klein mượn ánh sáng từ chiếc đèn khí đốt có kiểu dáng thanh lịch để quan sát ngôi nhà đối diện.

Đó chính là nhà của Zeriel.

Vị thám tử này sinh ra và lớn lên ở hạt Southville. Dẫu cha mẹ, họ hàng, bạn bè đều sống nơi quê nhà, anh ta vẫn đơn thương độc mã xông pha Backlund, dần tạo dựng được chút tiếng tăm ở đây.

Anh ta còn độc thân, chỉ thuê hai người hầu gái tạm thời, loại cứ cách ba ngày đến dọn dẹp một lần mà không cần cung cấp bữa ăn hay chỗ ở cho họ. Lúc này, ngôi nhà liên kế anh ta thuê tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.

Klein tháo sợi dây chuyền bạc giấu trong ống tay áo trái xuống, để mặt dây chuyền thạch anh vàng rủ xuống một cách tự nhiên.

“Bên trong có nguy hiểm.

“Bên trong có nguy hiểm.

“…”

Sau khi lặp lại bảy lần, anh mở mắt ra, trông thấy con lắc cảm xạ đang xoay theo chiều kim đồng hồ với tốc độ chậm chạp và biên độ rất nhỏ.

“Có nguy hiểm nhưng không lớn.” Klein lẩm bẩm trước khi kiểm tra lại bộ bài Tarot, bùa chú tự chế, bột ‘Đêm Thánh’ trên người. Xong xuôi, anh nhìn quanh, rồi nhân lúc đêm khuya thanh vắng, lẹ làng băng qua đường.

Nhà Zeriel không có hiên, vườn hay bãi cỏ, mà nằm ngay sát mép đường. Klein vòng sang bên hông, men theo đường ống nước, dễ dàng leo lên ban công phơi đồ ở tầng hai. Tiếp theo, anh lấy ra một lá bài Tarot, nhét vào khe cửa, mở cánh cửa dẫn vào hành lang.

Theo sơ đồ bố cục phòng ốc mà Ian đã vẽ, Klein rón rén tiếp cận phòng ngủ của Zeriel mà không gây ra tiếng động nào. Anh khẽ chạm vào răng bên trái, kích hoạt linh nhãn trước khi nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ.

Linh nhãn cho phép nhìn xuyên qua vật cản không có linh tính để thấy màu sắc của các trường năng lượng. Tuy nhiên, khả năng này phụ thuộc chặt chẽ vào trình độ cá nhân. Hiện tại, Klein chỉ có thể quan sát xuyên qua cửa gỗ chứ không thể nhìn qua tường đá. Hơn nữa hình ảnh quan sát được cũng không quá rõ ràng.

Trong tầm nhìn của anh, có ba trường năng lượng hình người ở phía sau cánh cửa phòng ngủ. Màu sắc khá mơ hồ và ở các vị trí khác nhau.

Luôn có ba người mai phục… Để bắt Ian hay ai? Phòng ngủ cũng đâu lớn đến thế… Klein đứng trong bóng tối, bình tĩnh cân nhắc kết quả quan sát. Bất chợt, anh lùi về phía ban công, bước chân vẫn hết sức nhẹ nhàng.

Ở đây, Klein lấy từ túi ra một lát bạc mỏng. Đây là ‘Bùa Ngủ say’ mà anh đã thử tạo ra vào buổi chiều. Anh không cầu nguyện với Nữ Thần Đêm Đen, mà thực hiện nghi lễ hướng về bản thân, lấy “Kẻ Khờ chẳng thuộc về thời đại này” làm đối tượng, rồi mới bước vào thế giới phía trên màn sương xám để đáp lại.

Vì phương pháp này khó có thể huy động được sức mạnh của không gian bí ẩn trên màn sương xám, Klein chỉ có thể "đáp lại" bằng linh tính của bản thân. Điều này khiến bùa chú được tạo ra kém hơn loại thông thường, nhưng vẫn tốt hơn những loại được làm theo cách "nhân danh ta", tạm đủ để sử dụng.

Klein quan sát xung quanh một lần nữa rồi che miệng, thì thầm một từ trong cổ ngữ Hermes, “Đỏ thẫm.”

Cảm nhận được cái lạnh bỗng tỏa ra từ bùa chú, anh di chuyển đến trước cửa phòng ngủ của Zeriel một cách chóng vánh và lặng lẽ, vừa nắm lấy tay cầm vừa truyền linh tính vào lát bạc mỏng.

K-é-é-t! Klein cẩn thận vặn tay nắm, nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa phòng. Ngay sau đó, anh ném ‘Bùa Ngủ say’ vào bên trong.

Klein lập tức rụt tay về, khép cửa lại rồi bắt đầu đếm thầm.

“3.

“2.

“1.”

Klein đột nhiên đẩy mạnh cửa, lăn trên mặt đất.

Thấy cả ba người đều không có động tĩnh gì, Klein bèn đứng dậy. Ánh trăng đỏ thẫm hắt qua ô cửa sổ giúp anh nhìn rõ toàn cảnh căn phòng.

Đây là một phòng ngủ có cách bài trí thông thường, với một chiếc giường, một dãy tủ quần áo, một chiếc bàn làm việc, một bộ ghế sofa nhỏ, một giá treo áo khoác. Ở phía bên kia giường, một người đàn ông mặc áo khoác đen nằm nghiêng, ngáy khò khò, ngủ rất say. Ngoài ra, bên cạnh sofa nhỏ và phía trước tủ quần áo, mỗi nơi đều có một người, tất cả đều chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau khi kiểm tra trạng thái của bộ ba, Klein nhẹ bước đến đầu giường, cúi xuống, tìm được mấy sợi tóc ngắn màu nâu vàng. Theo những gì Ian mô tả thì thám tử Zeriel là một người đàn ông có mái tóc nâu vàng cắt ngắn.

“Chắc là đúng rồi…” Klein lẩm bẩm, cầm mấy sợi tóc rụng đi tới chỗ ghế sofa nhỏ, chậm rãi ngồi xuống. Trong ánh sáng mờ ảo pha chút đỏ thẫm, anh dự định sử dụng thuật bói mộng để tìm Zeriel.

Tựa lưng vào thành ghế sofa, anh hơi nhếch miệng cười, lặng lẽ tự giễu, “Đây chính là suy luận…”

Ánh trăng đỏ nhạt phủ lên căn phòng tối mờ, mọi thứ đều mờ ảo.

Ba người đàn ông mặc áo khoác đen ngủ ở ba vị trí khác nhau. Klein thì ngồi trên ghế sofa nhỏ, nửa thân chìm trong bóng tối, mắt nhắm nghiền, trông như thể đã thiếp đi.

Cuối cùng, những ánh sáng ấy đọng lại thành một khung cảnh: tại một góc âm u rợn người, nước bẩn lênh láng khắp mặt đất, người đàn ông có mái tóc nâu vàng cắt ngắn, mặc áo sơ mi trắng, áo gi-lê nâu đang nửa nằm nửa tựa vào tường, xung quanh là bầy chuột xám nhung nhúc.

Người đàn ông này đã bị gặm mất nửa môi, lộ ra hàm răng vàng khè, lợi thối rữa, mũi chỉ còn lại vài vết máu lẫn lông tơ, cổ họng như bị thú dữ xé mất một nửa.

Khó khăn lắm Klein mới nhận ra đây chính là Zeriel Victor Lee. Anh ta không còn là người đàn ông điển trai, chững chạc trong bức ảnh đen trắng mà Ian đã đưa cho anh xem nữa.

Zeriel chết rồi. Vài ngày nữa, anh ta hẳn sẽ bị gặm đến mức chỉ còn khung xương. Thậm chí đến xương cũng không còn nguyên vẹn… Klein thoát khỏi giấc mơ, nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy.

Những trải nghiệm lặp đi lặp lại trong quá khứ đã giúp anh có được sự bình tĩnh khi đối mặt với những xác chết tương tự.

Nhìn về phía vầng trăng đỏ thẫm ngoài cửa sổ, Klein suy nghĩ chừng mười giây rồi quyết định thử giao tiếp với linh hồn của người đàn ông áo đen bên cạnh ghế sofa.

Trong quá trình chuẩn bị suốt mấy ngày qua, anh đã pha chế tinh chất 'Amanda' và thuốc nước 'Mắt Linh Hồn', mỗi loại một chai; về phần 'Thuốc Yên bình' thì Klein không cần đến, bản thân anh có thể giữ được sự bình tĩnh lẫn lý trí khi bị người khác xâm nhập vào giấc mơ hoặc cưỡng chế thông linh.

Klein thiết lập một bàn thờ đơn giản, để hương thơm thanh tịnh lan tỏa, tạo nên cảm giác nửa tỉnh nửa mê. Sau đó, anh bắt đầu cầu nguyện với chính mình, với "Kẻ Khờ chẳng thuộc về thời đại này", rồi tiến vào thế giới trên màn sương xám, dùng hơn hai phần ba linh tính bản thân để đáp lại.

“Đợi khi mình thăng lên Danh Sách 7 thì hẳn những lời cầu nguyện kiểu này cũng có thể huy động được phần nào sức mạnh từ không gian bí ẩn trên màn sương xám, tương tự như nghi lễ hiến tế với triệu hồi... …” Klein nhìn xung quanh, đánh giá sơ qua trước khi mau chóng quay về thế giới thực.

Anh băng qua không gian tựa như bầu trời đầy sao cùng cơn bão tư duy hỗn loạn, tiến vào cõi tinh thần của mục tiêu. Ở đó, anh trông thấy hình dáng mờ ảo của người đàn ông lơ lửng giữa không trung.

“Người phái các ngươi đến nhà Zeriel là ai?” Klein nhìn thoáng qua người đàn ông, đoạn hỏi bằng giọng trầm.

Hư ảnh của người đàn ông có đôi mắt trống rỗng, mơ màng trả lời, “Mersault, Mersault phái tôi đến đây để chờ một thằng nhóc có tên là Ian.”

Trong thế giới tinh thần của hắn ta, ánh sáng và bóng tối thay đổi, tạo thành một người đàn ông da ngăm, gầy gò nhưng rằn rỏi. Đây chính là kẻ cầm đầu nhóm người truy đuổi Ian mà Klein gặp trên tàu điện ngầm hơi nước.

Quả nhiên là hắn… Klein đã tiêu hao quá nhiều linh tính để đáp lại lời cầu nguyện, nên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, bèn vội hỏi, “Ai đã ra lệnh cho Mersault?”

“Không biết… Hắn là ‘đao phủ’ trong băng Zmanger chúng tôi. Không ai có thể ra lệnh cho hắn ngoài đại ca.” Người đàn ông ngơ ngác nói.

Zmanger… trong tiếng cao nguyên nghĩa là “chiến binh”. Nhà sử học giả mạo kiêm nhà thần bí học chân chính Klein bỗng cảm thấy đầu đau nhói, cơ thể không tự chủ bay ra khỏi cơn bão tư duy. Chẳng mấy chốc, anh thoát khỏi trạng thái thông linh, cảm thấy đầu óc trống rỗng, đau từng cơn.

Anh không vội vàng rời đi, mà lần lượt thu dọn các nguyên vật liệu cùng mấy sợi tóc ngắn màu nâu vàng, mở cửa sổ lồi ra, để gió đêm lạnh lẽo ùa vào trong, xua tan mùi tinh chất 'Amanda' và thuốc nước 'Mắt Linh Hồn'.

Trong lúc này, Klein quay lại ban công, khóa cửa từ bên trong, lau sạch những nơi mình từng chạm vào. Khi phòng ngủ của Zeriel khôi phục trạng thái ban đầu, anh mới đặt tay lên ngực, cúi chào ba người đàn ông đang ngủ say.

Duỗi thẳng lưng, Klein đeo găng tay vào, một tay chống một tay bám, nhảy vọt lên, khéo léo lộn người ra ngoài cửa sổ lồi. Anh nhẹ nhàng nâng then cài dọc của cửa sổ đang mở lên, dùng một lá bài Tarot chèn ở phía dưới, vận dụng năng lực 'Tên Hề' để cảm nhận từng chi tiết và điều chỉnh độ thăng bằng.

Vài giây sau, anh từ từ rút lá bài Tarot về, chốt cửa vẫn giữ nguyên vị trí, không hề rơi xuống.

Soạt!

Klein đóng nửa cánh cửa sổ không có chốt lại. Đoạn, nhanh như chớp, tay phải bất ngờ đẩy mạnh vào trong, khép nốt cánh còn lại. Động tác ấy nhanh đến mức chốt cửa vừa rung lên đã lập tức rơi xuống, khớp đúng lỗ sắt phía dưới.

Lạch cạch! Một âm thanh khó thể xóa nhòa vang lên, tựa như một cơn gió mạnh vừa đập vào mặt kính.

Biết rằng ba người đàn ông trong phòng ngủ sắp tỉnh giấc, Klein dứt khoát nhảy thẳng xuống phố.

Đối với Klein hiện tại, độ cao hai tầng chẳng có chút nguy hiểm nào. Có điều, anh không thể tiếp đất một cách lặng lẽ, nên đã tạo ra một tiếng động không quá rõ ràng.

Klein nhanh chân rời khỏi khu vực đó, rời khỏi phố Hoa Hồng. Thay vì bắt xe ngựa thuê về phố Minsk ở quận Cherwoood, anh rẽ qua vài góc phố, hướng đến quận Đông.

Đêm tối âm u lạnh giá cùng những cơn gió buốt xương khiến Klein rùng mình. Anh quyết định phải mặc thêm áo len trong những lần hành động sau này, đồng thời dự định đi mua thêm than củi trong mấy ngày tới để lò sưởi phát huy đúng tác dụng của nó.

Chẳng biết đã qua bao lâu, bằng trực giác chứ không phải bản đồ, anh đã tiến vào quận Đông của Backlund.

Ở đây chỉ có lác đác vài ngọn đèn đường chạy bằng khí đốt, phải nhìn từ xa mới thấy được một, hai ngọn. May mắn thay, vầng trăng đỏ đêm nay không bị mây đen che khuất. Nếu không, Klein tin rằng nhiều đoạn đường sẽ tối đến mức hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.

Đang đi, anh chợt thấy những đôi mắt xuất hiện trong đêm đen thăm thẳm ở phía trước, từng bóng người gù lưng lần lượt hiện ra. Từ một khoảng cách xa xăm khó xác định, họ lảo đảo bước tới trong sự trầm mặc, lặng lẽ.

Xác sống à? Klein lập tức dừng lại, đưa tay nắm lấy ‘Bùa An hồn’, bộ bài Tarot, đồng thời nhanh nhẹn mở linh nhãn. Anh thấy được những màu sắc hào quang bệnh hoạn và yếu ớt, cùng hình dáng của những bóng người đó.

Tất cả đều là người sống, người bình thường có nét mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng, động tác thiếu lực; cả đàn ông lẫn đàn bà.

Gần nửa đêm rồi, sao họ vẫn còn ở ngoài đường… Klein vừa thắc mắc vừa cảnh giác né sang một bên, men theo lề đường để vượt qua nhóm người đó. Chẳng mấy chốc, anh bắt gặp nhóm thứ hai, nhóm thứ ba. Vẫn là những gương mặt đờ đẫn ẩn chứa nỗi đau đớn.

Anh hơi cau mày, định bụng cất tiếng hỏi thăm thì bỗng nghe thấy tiếng quát tháo ở đằng trước, “Dậy! Dậy hết cho tao! Lũ chó đẻ này! Đường phố và công viên không phải chỗ cho chúng mày ngủ!”

Klein hơi sững người, lập tức nhớ đến từ ‘Luật Tế bần’, hiểu ngay đầu đuôi sự việc. Bản thân anh cũng từng trải qua chuyện tương tự.

Hừ… Klein thở dài, rảo gót đến một căn hộ một phòng của mình ở phố Cây Cọ Đen, quận Đông. Tại đây, anh ngủ hai tiếng, khôi phục được một phần linh tính, rồi lại đi ra ngoài, bẻ một cành khô để 'bói gậy'.

“Vị trí thi thể Zeriel.

“Vị trí thi thể Zeriel.

“…”

Qua nhiều lần bói toán bằng sợi tóc ngắn màu nâu vàng, Klein đã đi một quãng đường dài, đến một góc của quận Đông, nơi có lối vào cống thoát nước.

Sau trận đại dịch mười hai năm trước, Vương quốc Loen đã dần xây dựng hệ thống cống ngầm tiên tiến ở thủ đô, vượt qua cả ‘di sản Roselle’ ở Cộng hòa Intis.

Đẩy nắp cống sang một bên, Klein nín thở rồi trèo xuống cầu thang kim loại dựng đứng.

Vì không mặc quần áo chuyên dụng, túi quá ít nên anh không thể mang theo nhiều vật phẩm, đành bỏ lại 'Dầu Krag' học từ Frye. Thiếu loại dầu giúp tỉnh táo đầu óc và khử mùi hôi ấy, lúc này anh càng thêm hối hận.

Khoảng mười giây sau, Klein đặt chân lên mặt đất nhớp nháp. Cảm giác bẩn thỉu khiến cánh tay lẫn cơ thể anh nổi da gà. Thế nhưng anh chỉ có thể ráng chịu đựng, tiếp tục bước đi trong đường cống ngầm trống trải, tĩnh mịch.

Đằng trước xuất hiện một ngã rẽ, trong đó có một lối khá khuất tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, khó chịu hơn cả những nơi khác. Klein rẽ theo hướng đó, đi đến cuối đường. Ở đây, anh cuối cùng cũng nhìn thấy vô số điểm sáng linh tính cùng sắc thái hào quang dày đặc. Không cần tới ánh nến, cảnh tượng xác chết thối rữa trong góc tối đã hiện lên trong linh nhãn, giống hệt như những gì anh đã thấy thông qua thuật bói mộng.

Chít!

Bầy chuột xám đông đúc chạy tán loạn khắp nơi, nhưng vẫn còn một số con tiếc rẻ đồ ăn, cố nán lại, không chịu rời đi.

Xác định đó chính là Zeriel, Klein do dự một lúc trước khi thiết lập một nghi thức thông linh.

Hừm… Nếu lời miêu tả của Ian không có vấn đề thì Zeriel chỉ mới chết được vài ngày, giờ mà thông linh thì chắc vẫn có thể đạt được vài thông tin vụn vặt nào đó… Anh tự tin nghĩ.

Vù! Khi gió xoáy xuất hiện và bức tường linh tính được thành lập, lũ chuột chạy hết, Klein tuần tự tiến hành nghi thức hệt như những lần trước.

“Nguyên nhân cái chết của Zereil.

“Nguyên nhân cái chết của Zereil.

“…”

Trong lúc liên tục lẩm nhẩm những lời này, màu đen tràn ngập trong mắt Klein, nuốt chửng cả tròng trắng. Anh nhanh chóng tiến vào cõi mộng nhờ trạng thái nhập định. Thế nhưng, trong thế giới hư ảo mịt mờ sương khói kia, chẳng có gì xuất hiện cả.

Klein mở mắt ra, hơi nhíu mày trong khi đoán, “Thông linh thất bại… Đã có người ‘xử lý’ linh hồn của Zeriel…

“Chuyện này có sự tham gia của Kẻ Phi Phàm, giả mạo Zeriel và lừa dối từng ấy thám tử mà không bị ai phát hiện là minh chứng cho điều đó.”

Ngẫm nghĩ một lát, Klein quyết định dừng cuộc điều tra ở đây, không tiếp tục đào sâu hơn. Suy cho cùng, anh đã hoàn thành vượt mức yêu cầu công việc được giao.

“Để Ian báo cảnh sát vậy.” Anh lẩm bẩm, thu dọn đồ đạc, giải trừ bức tường linh tính.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Spoil:















Nhờ kiếm đc con mèo mà tay thám tử tư napoleon của giới tội phạm của chúng ta đã có 1 ông luật sư cho bảo lãnh khi phải vào đồn ông can. Người không mặt ở ds trung và thấp đúng là rất tiện lợi.
Xem thêm
vẫn cuốn như ngày nào
Xem thêm