Phần I Hồi 4: Người trưởng thành trong thế giới nơi mà sự trong trắng bị đảo ngược liệu có sự khác biệt?

Chương 50: Minamo-san ngồi ở ghế phụ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này

Chương 50: Minamo-san ngồi ở ghế phụ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này

"Alo, có phải mẹ của cháu Himekawa Hina không ạ? Tôi là Tanigaki Chisato, giáo viên chủ nhiệm lớp 1-5 bên cạnh. Vâng… vâng… tình hình là như vậy ạ...Vâng... vâng... vậy thì chị cứ yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa con gái chị về nhà an toàn."

Chisato-sensei đang gọi điện cho mẹ của Hina, Sachie-san bằng một giọng điệu cực kỳ khách sáo khác hẳn so với lúc trước.

Giả tạo quá… Giọng điệu qua điện thoại này nghe đáng tin cậy vô cùng đối với các bậc phụ huynh. Mặc dù tính cách thật sự của cô ấy giữa lúc này là cô đang bắt cóc học sinh của mình đi chăng nữa.

"À, mẹ em có bảo rằng 'Nếu có Tatara đi cùng thì yên tâm, không cần đưa về nhà đâu, cứ quẳng cả hai vào một khách sạn tình yêu nào đó là được' đó. Cậu được cô ấy tin tưởng quá ha?"

Khoan đã, Sachie-san!? Đằng sau cuộc trò chuyện có vẻ nghiêm túc kia lại là lời nói đó sao?

Hina lẩm nhẩm: "Mẹ thật là..." với một khuôn mặt đỏ bừng. Hửm? Phản ứng này giống hệt như một trinh nữ ở thế giới cũ. Tôi cứ tưởng cô ấy phải dày dạn kinh nghiệm lắm chứ vì Hina ở thế giới này dễ thương và có vẻ được săn đón như vậy, hóa ra lại còn trinh sao?

Cô giáo gian xảo cười nhếch mép nhìn chằm chằm vào mặt tôi và Hina. 

Nhân tiện, Minamo-san(nữ cảnh sát bất tài) đang ngồi ghế phụ của taxi. Ở hàng ghế sau, chúng tôi ngồi theo thứ tự từ trái sang là tôi, Hina, rồi đến Chisato-sensei.

"À, bác tài xế, rẽ phải ở góc đằng kia nhé"

Chisato-sensei thoải mái chỉ đường cho tài xế rồi nói, "Nào, hai đứa, chiến trường đang ở ngay kia thôi. Chuẩn bị tinh thần hết chưa?"

Minamo-san ở ghế phụ trông mặt hoàn toàn chưa sẵn sàng tâm lý và tay đang đếm số tờ tiền trong ví. Tôi thấy tội lỗi quá nên quyết định sẽ cố gắng giữ bụng chỉ ăn no khoảng tám phần và tập trung ăn nhiều cơm thôi.

Hina ngồi cạnh tôi có vẻ đã bình tĩnh lại một chút và trông có vẻ vui vẻ. 

Tôi thầm nghĩ ước gì cậu ấy không chỉ vui vì được ăn thịt miễn phí mà còn vui vì được ăn cùng tôi cả trưa lẫn tối.

Rốt cuộc thì Hina ở thế giới nào cũng là cô gái dễ thương nhất thế giới đó. Tôi thề sẽ nướng thật nhiều thịt ngon và cho cậu ấy ăn thật no.

Mặc dù có mâu thuẫn với ý nghĩ vừa rồi nhưng vì Hina, tôi nghĩ mình không cần phải bận tâm đến ví tiền của bất cứ ai khác nữa(tôi đang lạm ngôn đấy).

Khi chiếc taxi dừng lại, đó là trước một nhà hàng trông có vẻ rất sang trọng.

"Nào, ăn thôi nào! Hai đứa đã vượt qua vụ đuối nước nên hãy thưởng thức và cảm nhận hương vị của từng miếng thịt mà các em chỉ có thể ăn được khi còn tồn tại đi nhé!"

Cô giáo gian tà nói với vẻ thích thú nhưng Minamo-san thì cứ ủ rũ từ nãy đến giờ. Để cổ vũ cô ấy, tôi sẽ nướng thật nhiều thịt ngon và mời cô ấy ăn.

Có lẽ Hina hơi e dè trước vẻ ngoài sang trọng của quán, cậu ấy khẽ nắm lấy vạt áo tôi. Tôi giả vờ không để ý, bước chậm rãi vào quán và giữ nhịp độ bước theo Hina.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!