Volume 03- [Đã hoàn thành]

Chương 01: Vì quá hiểu nhau nên mới rắc rối đó!

Chương 01: Vì quá hiểu nhau nên mới rắc rối đó!

trans: SHIA-/1911.

edit: SHIA-/1911, haliss.

===========================================================================================================================================================================================================================================================================

Chương 01: Vì quá hiểu nhau nên mới rắc rối đó!

Buổi sáng thứ Hai sau ngày Chủ Nhật hôm qua.

Khi đang nhai chiếc sandwich vừa mua được ở căn tin thì Kei- ngồi đối diện, nghiêng người và sát lại gần tôi với vẻ mặt thích thú.

"Vậy lễ hội hôm qua thế nào?"

Kei cười tinh nghịch khi hỏi tôi, ánh mắt tò mò như thể muốn xuyên thấu tâm can tôi.

.... Cuối cùng thì nó cũng đến rồi.

Tấm vé đi lễ hội là do Kei tặng, hơn nữa còn là ghế đặc biệt- ghế ở hàng đầu, nơi có thể chiêm ngưỡng màn trình diện trọn vẹn nhất.

Nhờ thằng này tặng mà tôi mới có thể cùng Yui đi hẹn hò vui vẻ, thậm chí tôi còn được thấy Yui dễ thương trong bộ yukata nữa. Trong vô thức, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên khi nghĩ về hôm đó.

"Ồ, tao hiểu rồi. Có vẻ như mày đã rất vui vẻ nhỉ?"

"..... Ừm, cảm ơn mày."

"Thật thú vị khi thấy một Natsuomi- một đứa không hề hứng thú với tình yêu, giờ đây lại đang vui vẻ tận hưởng tình yêu tuổi trẻ như vậy à nha~"

Kei cười hài lòng trong khi gật đầu, nụ cười của nó ngày càng lớn hơn.

Kei và tôi bắt đầu làm bạn từ hồi tôi mới nhập học, nghĩa là chúng tôi đã làm bạn của nhau được hơn một năm rồi.

Nhưng chúng tôi chưa bao giờ trò chuyện về chủ đề tình yêu..... Xấu hổ thật.

Tôi không nghĩ có tình cảm với ai đó là một điều xấu hay đáng xấu hổ, và tôi chắc chắn về tình cảm mà tôi dành cho Yui.

Nhưng nói thế nào thì vẫn quá xấu hổ để đề cập đến nó.

Tôi uống một ngụm cà phê, tiếp tục ăn bánh mì để làm mình sao nhãng.

"Vậy, mày đã làm gì sau khi trúng vé số vậy."

"Tụi tao đã đi quanh phố để thử các loại dimsum[note82015] khác nhau"

"À không, ý tao là....."

"Ừ, chuyện là vậy đấy."

"......?"

Tôi ngượng ngùng nhấp thêm một ngụm cà phê, rồi Kei bật cười lớn với vẻ mặt 'Ồ, ra là vậy à'.

Trong suốt thời gian còn lại ở khu phố Tàu, trên đường về nhà và sau bữa tối, vì quá tận hưởng nên tôi đã quên đi mất chuyện này- quyết định có đi suối nước nóng hay không.

Tôi đã cố gắng gợi lại vài lần, nhưng khi nghĩ cả hai sẽ lại rơi vào bầu không khí khó xử , ngượng ngùng, tôi lại im bặt. Vì thế mà một cuộc trò chuyện hẳn hoi vẫn chưa được diễn ra.

Hiểu được tình hình, Kei nhún vai, thở dài.

"Vậy mày còn định né tránh chuyện này tới khi nào nữa chứ?"

"Tới khi nào à.....?"

Tôi né tránh ánh mắt, không thể thốt nên một câu hoàn chỉnh trước cái lập luận cứng như thép của Kei.

Nếu càng để lâu, sẽ càng khó xử hơn, tấm vé cũng có hạn sử dụng nữa. Tôi hiểu mà, tôi hiểu rất rõ, nhưng mà....!

Suy nghĩ suốt cả đêm, tôi vẫn chẳng tìm được lý do nào để mời Yui đi cùng, vì chúng tôi không có mối quan hệ lãng mạn, nói thẳng ra là cả hai còn chưa hẹn hò.

"Nếu chỉ là ý của tao thì mọi chuyện sẽ đơn giản thôi...."

Tôi hướng mắt ra cửa sổ, hôm này là một ngày hè, bầu trời sáng trưng, với những đám mây cao lơ lửng.

Dưới ánh nắng, chiếc vòng cặp với Yui trên cổ tay trái tôi lấp lánh trong một khoảng khắc.

Từ đêm lễ hội pháo hoa, tôi thực sự nhận ra tình cảm của mình dành cho Yui, tôi yêu cô ấy. Tôi muốn ở bên cô ấy thường xuyên hơn và hiểu rõ hơn nữa về cô ấy. Tôi muốn cùng Yui đi khắp nơi, muốn được thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy, và dĩ nhiên, tôi muốn cùng cô ấy đi chuyến này.

Nhưng chỉ vì nhận ra tình cảm cửa mình mà áp đặt nó lên cảm xúc của Yui, tôi không thể làm được.

Tôi yêu Yui vì chính con người cô ấy, vì Yui chính là Yui.

Nếu tôi áp đặt những cảm xúc của mình lên cô ấy, Yui sẽ không còn là Yui nữa. Thậm chí niềm tin của chúng tôi sẽ bị lung lay, và tệ nhất, vị trí của tôi sẽ bị mất đi trong Yui.

Cảm xúc này, phiền toái thật đấy....

Dù phiền phức, đây vẫn là cảm xúc thực sự của tôi.

"Ừ, việc luôn ưu tiên người khác lên đầu cũng là một phần tính cách của Natsuomi mà." Kei cười khúc khích trong khi dựa hai tay lên đầu, ngả ra sau và nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Nhưng Villiers-san là người đặc biệt với mày, và việc nói chuyện với cô ấy cũng rất quan trọng, không phải sao?"

Những lời sắc bén của tôi khiến tôi sững lại.

Dĩ nhiên, tôi và Yui đã thân thiết hơn rất nhiều. Nếu chúng tôi vẫn xa cách như lúc mới gặp, có lẽ tôi sẽ phải im lặng mà thừa nhận những lo lắng ấy. Nhưng, như Kei đã nói, giờ đây, chúng tôi rất tin tưởng đối phương, có thể sẽ chia mọi điều và cùng nhau tìm cách giải quyết khi gặp khó khăn.

"Kei, mày tốt bụng thật."

Tôi rất biết ơn khi có một người bạn thân luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích như vậy.

"Tao sẽ nói chuyện tử tế với Yui."

"Ừ, tốt nhất nên là vậy."

Cả hai cụng tay, bật cười khúc khích với nhau.

"Nhưng ai mà ngờ được lại có một ngày Natsuomi nói về chuyện tình yêu chứ?"

"Chính tao còn thấy ngạc nhiên đây."

Tôi thở dài, nhún vai trước Kei. Tiếng cười lớn lại vang lên giữa cả hai chúng tôi.

                                                                                                      ◆ ◆ ◆

[Góc nhìn của Yui.]

"Lần này, tớ đã thực sự hiểu ra rồi. Tớ yêu Natsuomi...."

"Ừm.... Ừm.... Là vậy à......"

Tôi đang nói chuyện với Minato-san tại bậc thang quen thuộc của cậu ấy vào giờ nghỉ trưa.

Tôi đã kể cho Minato-san về buổi hẹn hò của mình với Natsuomi.

Vì chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, tôi kể chi tiết mọi chuyện, kể cả những cảm xúc của mình.

"Thật tốt vì cậu đã có thể nhận ra tình cảm của mình. Tớ thậm chí còn không dám nói rằng mình thích Kei."

"Tớ không có ý muốn trở nên tự tin hay gì cả... Ừm... Nhưng tớ muốn nói, tớ cảm thấy mình đã yêu cậu ấy sâu đậm.... Lúc chúng tớ xem pháo hoa....."

Cắn chiếc bánh chocolate sừng bò, Minato-san nhìn tôi với ánh mắt thích thú, lấp lánh sự tò mò và phấn khích.

Khi nói chuyện với cậu ấy ở đây lúc trước, tôi không thể xác đinh được cảm xúc thật sự của mình. Nhưng giờ đây, tôi có thể tự tin mà khẳng định chắc nịch, rằng tôi đã yêu.

Dưới màn pháo hoa rực rỡ đêm ấy, tôi đã nhận ra tình cảm thực sự của mình. Tôi yêu Natsuomi.

Vậy nên, tôi không thể phụ nhận cảm xúc này, lẩm bẩm ngượng ngùng: "Ưm, tớ yêu Natsuomi..... Rất nhiều....." khi nở nụ cười rạng rỡ.

Minato-san không biết tại sao lại hơi đỏ mặt, quay đi chỗ khác.

"N-Nhỉ? Tớ thấy Yui rất dễ thương khi thành thật như vậy đó...."

Rồi cậu ấy hít một hơi thật sâu, quay lại và nhìn vào tôi.

"Vậy cậu có đi nghỉ dưỡng với Katagiri-san không?"

Tôi im bặt, không biết trả lời như thế nào, chỉ biết cắn môi. Tôi cũng muốn nói về chuyện này, nhưng nghĩ đến vẻ mặt căng thẳng của Natsuomi lúc tôi hỏi, tôi lại không đủ can đảm để mở lời nữa.

Như đã nói, tôi yêu Natsuomi. Tình cảm đó là chân thành, và tôi muốn dành nhiều thời gian để ở bên cậu ấy hơn, nên tất nhiên là tôi muốn đi chuyến này. Nhưng với mối quan hệ như hiện tại, chuyến đi này sẽ làm Natsuomi khó xử, thậm chí sau khi suy nghĩ cả tối qua, tôi vẫn không tìm được lý do nào để mở lời cả.

"Chỉ mỗi cảm xúc của tớ thôi thì vẫn chưa đủ....."

Natsuomi rất tốt bụng, cậu ấy luôn ở bên, dịu dàng mở lòng với tôi. Đó lad lý do tại sao tôi không muốn áp đặt những cảm xúc của mình lên cậu ấy. Cậu ấy gọi tôi là người đặc biệt, vì tin tưởng tôi. Vậy nên, tôi không thể lợi dụng lòng tốt của cậu ấy cho sự ích kỉ của mình được.

Mình đúng là một đứa rắc rối mà.....

"Chẳng phải điều này không giống cậu sao?"

"...... Ể?"

Minato-san nhìn chằm chằm vào tôi từ phía bên cạnh.

"Tớ không biết rõ về mối quan hệ giữa cậu và Katagiri-san, nhưng biểu cảm hiện tại ấy, hoàn toàn không giống Yui chút nào."

"......"

"Phải chứ, rõ ràng mà đúng không? Đó chính là cảm xúc thực sự của riêng cậu."

Lời nói thẳng thắn nhưng kiên định của cậu ấy đâm thẳng vào tôi, khiến tôi câm nín.

"Người mà cậu phải lòng ấy..... Dù là vì Yui, cậu ấy cũng không phải là kiểu người có thể tự nhiên che giấu cảm xúc thật của mình đi được, đúng không?"

Minato-san nghiêng đầu, khẽ nheo mắt khi nhìn tôi. 

Đó là sự tử tế của cậu ấy, sự tử tế ấy không phải cảm xúc hời hợt, nó rất tinh tế và cũng thật dịu dàng. Tôi không thể cứ mãi như vậy được, tôi phải nói với Natsuomi.

"Vâng, cậu nói đúng. Người mà tớ yêu, không phải là người như vậy."

Minato-san gật nhẹ đầu, trông có vẻ nhẽ nhõm, rồi mặt cậu ấy lại hơi ửng đỏ khi nhét nốt miếng bánh còn lại vào miệng.

"Xin lỗi nhé, tớ nói chuyện hơi thô."

"Không đâu, cậu là người bạn mà tớ luôn tin tưởng. Cảm ơn rất nhiều vì lời khuyên."

Cả Natsuomi và Minato-san đều rất tốt bụng, tôi sẽ luôn tin tưởng vào họ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

"Tớ sẽ nói chuyện đàng hoàng với Natsuomi, để không phải hối hận."

"Yui nên cười nhiều hơn đấy, trông dễ thương lắm đó."

"Natsuomi cũng nói với tớ những điều tương tự như vậy."

"Vâng, vâng, vậy thì chúc may mắn nhé, cô bé đáng yêu~"

Dưới ánh nắng chói chang xuyên qua tán cây, len lỏi trên những bậc thanh, hai cô gái bật cười lớn với nhau, tiếng cười vui vẻ vang vọng trong một góc vắng vẻ của tòa nhà.

8.jpg

                                                                                                      ◆ ◆ ◆

[Góc nhìn của Natsuomi.]

Vào buổi tối ngày hôm đó.

"Tớ vào đây, Natsuomi."

Khi tôi còn chưa kịp trả lời, cánh cửa đã mở ra, người ngoài đó đã cởi giày và chuẩn bị đi vào trong, là Yui. Vì đã thay đồ trước khi tới nên bây giờ cô nàng đang mặc thường phục. Yui thích thú chạy bước nhỏ vào bếp, vừa đi vừa hít hà một cách tò mò.

Cô nàng liếc nhìn tôi đang nấu ăn, đôi mắt xanh xinh đẹp sáng bừng lên khi ngửi thấy mùi thơm của nước sốt cà chua đang được nấu.

"Mùi thơm quá. Tối này có món Bolognese à?"

"Ừm, mấy quả cà chua hôm qua mua được trông ngon quá, khiến tớ muốn làm."

"Yay! Tớ mong chờ lắm đó!"

Yui gật đầu lia lịa, ngân nga bài hát 'Bolognese Song' mà cô nàng vừa mới sáng tác ra được, trong khi nhanh chóng bày bát đĩa lên bàn.

Dọn đĩa lên xong, Yui quay lại bếp, cẩn thận phụ giúp tôi nấu ăn.

"À, quên mất."

Nghe thấy lời lẩm bẩm của tôi, Yui nghiêng đầu tò mò.

"Chào mừng cậu về nhà, Yui."

Đôi mắt xanh trong thoáng chốc mở to ngạc nhiên, rồi lại giãn ra, một nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt cô ấy.

"Tớ về rồi đây, Natsuomi."[note82049]

Với giọng nói ngọt ngào và dịu dàng, Yui mỉm cười với tôi khi má hơi ửng hồng.

Đáng yêu quá....

Nụ cười ấy thực sự quá dễ thương. Tôi ngước mặt lên trần nhà, cố gắng che sấu sự thật rằng mình đang bị mê hoặc trước nụ cười của Yui.

Cô nàng dường như không hề biết đến sự bối rối của tôi, tiếp tục mở gói mì ống ra.

Không đưuọc, giờ không phải lúc để ngại ngùng. Nếu muốn nói về kì nghỉ, mình phải nói chuyện với Yui càng sớm càng tốt...

Với suy nghĩ đó, tôi lấy hết can đảm và mở miệng.

""Này, tớ có chuyện này muốn nói.....""[note82050]

""Ể....?""

Cả hai đều ngạc nhiên trước sự trùng hợp này, bối rối vo cùng.

"C-Có chuyện gì vậy? Cậu cứ tiếp tục đi, Yui."

"K-Không, Natsuomi, cậu cứ nói trước đi!"

Cả hai lắp bắp nói năng khi tránh ánh mắt của nhau. Trong sự im lặng sâu hoắm ấy, tiếng sôi sùng sục của tương cà rõ ràng hơn bao giờ hết.

Yui thở hổn hển, tôi cô nàng đưa hai tay lên chắp trước ngực.

"Ưm.... Chuyện là về chuyến đi. Tớ muốn nói chuyện với cậu về chuyện đó."

Yui nói rõ ràng, dứt khoát, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào tôi.

"Ồ, cậu cũng nghĩ vậy à, Yui?"

"Cũng vậy....? Natsuomi cũng nghĩ vậy ư?"

Tôi khẻ gật đầu đáp lại Yui đang mở to mắt vì bất ngờ. Yui cũng nghĩ như tôi và muốn nói chuyện với tôi về việc này, điều này khiến tôi vo cùng vui vẻ, hai bên má cũng bất giác giãn ra.

"Tớ muốn đi cùng cậu, Yui. Tuy có một vài chuyện cần cân nhắc.... Nhưng trước tiên, tớ muốn bày tỏ ý kiến của mình một cách chân thành nhất."

"Natsuomi...."

Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, tiếng cười ngọt ngào lại nở trên môi Yui.

"Ừm, tớ cũng vậy, tớ muốn đi nghỉ cùng Natsuomi. Tớ biết có vài chuyện chúng ta cần cân nhắc..... Nhưng, tớ cũng muốn bày tỏ cảm xúc của mình một cách thành thật nhất."

Ước gì mình có thể nở nụ cười hồn nhiên được như Yui.

Tôi vốn nổi tiếng là một đứa vô cảm, vì vậy tôi mong Yui có thể hiểu được suy nghĩ của mình. Nghĩ vậy, tôi gật nhẹ đầu đáp lại lời cô ấy.

Cả hai mỉm cười ngượng ngùng với nhau, bầu không khí lúc này cũng đã thoái mái hơn.

Vẫn còn nhiều vấn đề cần thảo luận, nhưng tôi rất vui vì cả hai có thể nói chuyện đối mặt với nhau như vậy, tuyệt vời hơn cả là chúng tôi còn nghĩ về chung một điều.

"Được rồi, vậy thì trước hết hãy tập trung vào bữa tối đã."

"Vâng!"

Yui và tôi cùng chắp hai tay lại trên chiếc bàn nhỏ quen thuộc, cùng nói "Itadakimasu", tôi gắp mì ống và bỏ vào nồi. 

Dưới bầu không khí ấm áp và hạnh phúc, tiếng cười nói vui vẻ của cả hai lại vang lên.

                                                                                                      ◆ ◆ ◆

Sau khi ăn tối cùng Yui xong, tôi trở về phòng.

Ngồi một mình trên giường, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ lo lắng. Tôi lướt ngón tay trên màn hình, bấm một cái, điện thoại khẽ rung một lúc, rôi tiếng thông báo vang lên.

-"Chị ấy tin nhắn của em rồi, thế, có chuyện gì vậy?"

-"Xin lỗi vì đã gọi chị đột ngột như vậy vào giờ này. Nhưng có điều này em muốn nói trực tiếp với chị, Sophia-san."

-"Không sao đâu, dù sao thì giwof chị cũng đang phải chụp ảnh mà."

Người nhận cuộc gọi của tôi là Sophi-san, Sophia Clara Viliiers, chị gái của Yui, là một người mẫu. Kể từ khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, chị ấy đã nhờ tôi chăm sóc Yui và đặt niềm tin tuyệt đối vào tôi. Đó là lý do tại sao mà tôi muốn thảo luận với Sophia-san về chuyến đi và đợi một câu trả lời từ chị ấy.

Nhận tiện, khi tôi đề cập về chuyện này với Yui, cô nàng cứ bĩu môi trong khi càu nhàu: "Cậu không cần phải nói với Sophia đâu àm, tớ đâu có còn là trẻ con nữa chứ."

-"Vậy, có chuyện gì thế? Chị không thích vòng vo đâu, vào thẳng vấn đề đi."

-"Em và Yui sắp đi nghỉ dưỡng một chuyến cùng nhau, và em muốn kể cho Sophia-san về chuyện này."

-"..... Hả?"

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết sức khi nói.

-"Nghỉ dưỡng, một ngày à?"

-"Bọn em sẽ ở lại qua đêm, chuyến đi sẽ kéo dài hai ngày một đêm."

-"...... Đợi chị một chút."

Đầu dây bên kia im như tờ sau lời nói của tôi, tôi vẫn kiên nhẫn đợi, sau vài phút, một tiếng "Hừm" khẽ vang lên.

-"Chuyển qua gọi video đi, giải thích chi tiết mọi chuyện cho chị."

-"Đã hiểu."

Tôi nhanh chóng chuyển chế độ cuộc gọi sang gọi video, màn hình nhanh chóng hiện lên khuôn mặt của Sophia-san, nhìn nét mặt ấy, rõ ràng chị ấy có rất nhiều điều muốn nói.

Ra biểu cảm của chị ấy lúc này là như vậy à.....

Trong lúc nghĩ vậy, tôi lần lượt giải thích về chuyến đi, kể cả về việc cả hai đi hẹn hò tại lễ hội cùng nhau.

-"Ồ, hiểu rồi, một buổi hẹn hò đi xem pháo hoa với Yui, vậy mà con bé chẳng nói lời nào với chị.... Mà thôi, chuyện đó không quan trọng nữa, em có ảnh Yui mặc yukata không? Gửi chị sau nhé."

Với vẻ mặt rõ ràng là đang không hài lòng vì Yui che giấu chuyện đi lễ hội pháo hoa, Sophia-san thở dài.

-"Ổn thôi, không vấn đề, đi đường nhớ cẩn thận đấy nhé."

-"Ể..... Như vậy có ổn không ạ?"

-"Nếu đó là quyết định của Natsuomi thì chị không có quyền can thiệp, đúng không nào?"

Thỏa thuận được lập ra với tốc độ quá nhanh, khiến tôi hơi bất ngờ, cảm thấy bối rối. 

-"Tuy nhiên, hãy thành thật trả lời chị câu này."

Với giọng nói bình tĩnh, Sophia-san tiếp tục nói.

-"Natsuomi, em đã sẵn sàng để chịu trách nhiệm chưa?"

Đây là lần thứ hai chị ấy hỏi câu này. 

Lúc đó tôi chưa hiểu hết, nhưng giờ đây, từng từ từng chữ một trong câu ấy, tôi đã hiểu rõ, và tôi biết phải trả lời như thế nào.

Vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay trái, tôi nhìn thẳng vào trong màn hình.

-"Sophia-san, em yêu Yui, không pải như một người bạn, mà như là một người phụ nữ."

Sophia-san khẽ nheo đôi mắt xanh lại, khẽ lắc vai, cười lớn.

-"Ồ, thật sao? Chị cứ tưởng em vẫn còn là một thằng nhóc, ai mà ngờ giờ đây đã trở nên ngầu đến vậy rồi."

-"Em không nghĩ mình trở nên ngầu hay gì cả...."

Tuy vẫn rất xấu hổ khi phải nói ra, nhưng nghe giọng điệu đùa cợt của Sophia-san, tôi lại cảm thấy tự tin hơn.

Sophia-san nhấc sợi dây chuyền ở cô lên và lắc qua lắc lại trước màn hình khi cười lớn.

-"Yui là một đứa trẻ rất thẳng thắn, và cũng khá hẹp hòi một khi đã quyết định điều gì đó. Đó là lý do tại sao Natsuomi phải đối xử tốt với con bé đó~"

-"Hẹp hòi.... Xin lỗi, em không hiểu lắm?"

-"Ồ, xin lỗi nhé nhưng buổi chụp bắt đầu rồi. Giờ thì hãy cứ tận hưởng chuyến đi thật vui vẻ nhé, tạm biệt~"

-"A! Sophia-san, đợ--"

Cuộc gọi kết thúc.

                                                                                                      ◆ ◆ ◆

Chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa trong lời nói của Sophia-san, tôi cau mày và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

"Mình đã được cho phép rồi...."

Được rồi, miễn là tôi xử lý ổn thỏa, sẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa đâu.

Tôi gửi tin nhắn bào cho Yui về cuộc trò chuyện giữa tôi và Sophia-san, và cả về việc đã được chị ấy cho phép.

Yui gửi lại cho tôi stickers hình một chú mèo con đang nhìn chằm chằm với vẻ không hài lòng.

Mọi chuyện vậy là ổn rồi, tôi muốn đi cùng Yui, và cô ấy cũng vậy, cuối cùng là lời đồng ý từ Sophia-san.

Tràn ngập niềm vui, tôi phấn khích tìm lần lượt các địa điểm tham quan nổi tiếng ở Shuzenji.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
là tên gọi chung của một loạt món ăn nhẹ, truyền thống của Trung Quốc, có nghĩa là "chạm đến trái tim" trong tiếng Hán. Các món này có vỏ ngoài làm từ bột mỏng, bên trong là nhân đa dạng như thịt, hải sản, rau củ, sau đó được hấp hoặc chiên. Dimsum thường được ăn vào bữa sáng hoặc như bữa ăn lót dạ.
là tên gọi chung của một loạt món ăn nhẹ, truyền thống của Trung Quốc, có nghĩa là "chạm đến trái tim" trong tiếng Hán. Các món này có vỏ ngoài làm từ bột mỏng, bên trong là nhân đa dạng như thịt, hải sản, rau củ, sau đó được hấp hoặc chiên. Dimsum thường được ăn vào bữa sáng hoặc như bữa ăn lót dạ.
[Lên trên]
đ bà cm yêu mẹ nhau đi GAHHHHHHHAhahhh:((((
đ bà cm yêu mẹ nhau đi GAHHHHHHHAhahhh:((((
[Lên trên]
2 đứa cùng nói.
2 đứa cùng nói.