Tiêu Hiểu lo lắng nhìn Bạch Trà.
Lễ tân cầm chìa khóa, mở cửa chính của quán trọ.
Bên ngoài, khung cảnh hiện ra đúng như trên tờ rơi quảng cáo.
Một pho tượng Phật khổng lồ, sừng sững phía sau những tòa nhà cao tầng kia.
Quy tắc trên tờ rơi trong phòng nói rằng:【Chìa khóa cửa chính đặt tại quầy lễ tân. Nếu sau khi mở cửa bạn nhìn thấy tượng Phật, hãy lập tức đóng cửa lại và tuyệt đối đừng ra ngoài.】
Nhưng trên tờ rơi ở quầy lễ tân lại nói là cần phải được lễ tân đồng ý.
Bạch Trà chỉ liếc qua pho tượng Phật kia một cái, cảm giác như trước khi bước vào phó bản ngay lập tức trỗi dậy, vô số tiếng hét chói tai gọi tên cô vang lên trong đầu.
Cô cố gắng cúi đầu, không để mình nhìn nữa, nhưng cú tấn công ấy khiến cơ thể cô trở nên mệt mỏi và yếu ớt hơn.
Đầu mũi cô dường như có chất lỏng ấm chảy ra.
Bạch Trà sờ thử, chảy máu mũi rồi.
Không rõ từ lúc nào, lễ tân đã bước ra ngoài cửa.
Bạch Trà lau máu mũi, cắn răng bước theo sau.
Sau lần này, cô cũng đại khái đoán được quy tắc là như thế nào.
Tất nhiên, không loại trừ khả năng cô có thể sẽ chết.
Nhưng nếu cô quan tâm đến chuyện đó, thì đã không thử nghiệm liên tục như vậy.
Ngay khi cô vừa bước ra ngoài, cửa chính quán trọ lập tức đóng lại.
Lễ tân bước đi rất nhanh.
Bạch Trà chỉ có thể chăm chú nhìn bóng dáng anh ta, rồi nhanh bước theo sau.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng người.
Cứ như thể đây là một con phố nhộn nhịp, với dòng người đi lại lên xuống các tòa nhà xung quanh.
Lễ tân dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi.
Bạch Trà dừng lại theo sau, tim cô đập đau thắt.
Cô nhìn thoáng qua gương mặt thạch cao của lễ tân, dường như so với lúc ở quán trọ, đã phần nào lấy lại cảm giác con người.
“Ngài có thể đi mua rồi.” Lễ tân chậm rãi quay đầu, ánh mắt lộ rõ ác ý không che giấu.”
Bạch Trà nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi kia.
Giống như hầu hết các cửa hàng tiện lợi mở 24/7 ngoài thế giới thực, trông rất bình thường, cửa mở rộng nhưng bên trong lại không thấy nhân viên phục vụ.
Cô tiến lên một bước, nhưng trượt chân, loạng choạng ngã về phía lễ tân.
Lễ tân lùi lại tránh, nhưng tay Bạch Trà vẫn kịp nắm chặt ống quần của hắn.
Bạch Trà cảm nhận được một luồng khí lạnh đáng sợ chạy dọc toàn thân, khiến cơn sốt mê man bỗng nhiên dịu đi, và đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn hẳn.
Cùng lúc đó, cô cũng kích hoạt kỹ năng.
【Tơ hồng vàng Lv.0】
【Tơ hồng vàng yếu ớt sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Để sống sót, nó ký sinh vào một cơ thể mạnh mẽ, bén rễ và nảy mầm, hút cạn mọi dưỡng chất, rồi nở rộ. Ăn nó, bạn sẽ nhận được sức mạnh khổng lồ, nhưng đồng thời, bạn sẽ mãi lệ thuộc vào nguồn dinh dưỡng.】
Khi quay lại phòng lần thứ hai cùng Tiêu Hiểu, cô đã đặc biệt kiểm tra kỹ năng này.
Đây là một kỹ năng ký sinh hút máu có khả năng giết chết chủ thể mà không để họ phát hiện ra.
Ít nhất thì Bạch Trà cảm thấy như vậy.
Nhưng điều kiện sử dụng là phải tiếp xúc trực tiếp với vật chủ.
Ngay khi chạm vào ống quần lễ tân, cô lập tức thử dùng kỹ năng.
【Sử dụng kỹ năng thành công, đối tượng ký sinh: giáo đồ bị giam.】
【Tơ hồng vàng sẽ bén rễ và nảy mầm trong vòng một giờ, và trong ba ngày có thể ký sinh khắp cơ thể nạn nhân.】
Ba ngày sau, tức là giờ này chiều ngày mùng tám.
Bạch Trà có chút tiếc nuối, nhưng thế cũng đủ rồi.
Cô bây giờ có thể cảm nhận được một hạt giống nhỏ đang kết nối với mình, chỉ cần cô muốn, hạt giống ấy sẽ ngay lập tức xuyên qua cơ thể vật chủ, nở thành bông hoa và xuất hiện trong tay cô.
Ngoài chuyện ký sinh ra, cô còn thu được một thông tin khác.
Giáo đồ bị giam.
Cái tên này rất thú vị.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Bạch Trà lập tức buông tay ra, ngẩng đầu lên với chút áy náy.
“Thật ngại quá, anh lễ tân, tôi thật sự rất yếu, anh có thể đi cùng tôi vào được không?”
Trên gương mặt cô vẫn còn vệt máu, trông vô cùng nhếch nhác.
Lễ tân lập tức lùi lại nửa bước, bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.
Thật đáng tiếc.
Bạch Trà cũng không thấy bất ngờ.
Từ lúc có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, nhưng nhìn thấy lại chỉ là một khung cảnh tĩnh lặng.
Cô liền đại khái đoán được, nguy hiểm bên ngoài có lẽ bắt nguồn từ sự khác biệt giữa hai thế giới, nhất là khi cô muốn vào cửa hàng tiện lợi mua đồ… nhưng cô lấy đâu ra tiền chứ?
“Được rồi, tôi sẽ tự vào.” Bạch Trà chậm rãi đứng dậy, sợ rằng nếu đứng dậy quá nhanh sẽ bị hạ đường huyết.
“Nhưng mà anh có thể cho tôi mượn chút tiền được không?”
Khuôn mặt lễ tân cuối cùng cũng xuất hiện một chút biến đổi, hắn khẽ cau mày lại.
“Quý khách, yêu cầu của ngài thực sự quá nhiều rồi.”
“Nhưng mà phục vụ khách, để khách được trải nghiệm một môi trường lưu trú chất lượng, chẳng phải đó là việc mà một lễ tân như anh nên làm sao?”
Gương mặt cứng đờ như thạch cao của lễ tân thoáng chốc hiện ra thêm chút sinh khí của con người.
Hắn ta trông có vẻ tức giận, nhưng lại kìm nén xuống.
“Xin lỗi, thưa ngài, tôi không có thói quen mang tiền khi ra ngoài.”
Bạch Trà: “…”
Được, nói hay đấy.
Nhưng đồng thời nó cũng chứng minh một điều, giáo đồ kia nhiều khả năng bị giam giữ bởi chính quán trọ. Dưới sự hạn chế của nơi này, hắn không thể trực tiếp ra tay với khách hàng.
Thế nên, mỗi lần Bạch Trà lấy cớ ‘dịch vụ’ để ép lễ tân làm việc, hắn chẳng thể đường hoàng từ chối, mà cũng chẳng thể động thủ.
Những thông tin thu được lần này cũng không phải là hoàn toàn vô ích.
Nhưng không có tiền thì làm sao mua được nước trong cửa hàng tiện lợi chứ?


0 Bình luận