Cô gái tóc đuôi ngựa lấy một tờ rơi ra, giống hệt tờ mà họ đang cầm.
“Đây là manh mối chúng tôi tìm được.”
Lúc này, những người ở phòng 308 và 309 cũng đi ra, tám người chơi được chia theo cặp, mỗi phòng hai người.
Mọi người đều tìm được tờ rơi giống nhau, chữ phía sau cũng giống.
Có lẽ manh mối trong phòng chỉ có bấy nhiêu, phần còn lại sẽ phải đi tìm ở những nơi khác.
Anh Thái liếc tờ rơi, rồi nhìn Bạch Trà và Tiêu Hiểu, nói: “Hai cô qua nhà bếp kiểm tra."
Nói xong, hắn cũng không thèm quan tâm bọn họ có đồng ý hay không, liền chỉ tay về phía cô gái tóc đuôi ngựa và Chung Mãn.
“Hai người xuống tầng hai.”
Còn hai chàng trai đeo kính thì được hắn ta sắp xếp xuống tầng một.
Đương nhiên ngay cả đồng đội mà hắn ta chọn cũng không bỏ qua. Anh Thái chỉ vào Vương Húc Minh nói: “Cậu đi kiểm tra vòi nước ở tất cả phòng tắm.”
Vương Húc Minh nhìn hắn ta một cái, rồi gật đầu, vẻ mặt hiền hòa.
Có người trên mặt lộ vẻ tức giận nhưng không dám nói ra, có người thì dè dặt lấy lòng, nhìn chung cũng chẳng khác gì lúc ban đầu.
Bạch Trà thu hồi ánh mắt, trông hiền lành vô hại, ngoan ngoãn đi xuống tầng cùng Tiêu Hiểu.
Quán trọ này không có thang máy, khi xuống đến tầng hai, Bạch Trà khẽ đảo mắt nhìn dọc hành lang.
Hành lang rất tối, gần như không thể nhìn thấy gì.
Tiêu Hiểu cũng vậy, vừa thu hồi ánh mắt liền kéo lấy Bạch Trà.
“Trong trò chơi này quan trọng nhất là sống sót, khám phá cốt truyện thì chỉ là thứ yếu thôi. Đối với loại phó bản kiểu ma quái như này, cốt truyện thường không quan trọng, chỉ có một vài phó bản đặc biệt mới bắt buộc phải tìm hiểu kỹ cốt truyện để qua ải.”
Tiêu Hiểu vừa nói vừa cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Bạch Trà, không nhịn được mà khẽ thở dài.
“Không biết nên nói cô may mắn hay xui xẻo nữa… Thông thường loại phó bản kiểu ma quái như này chỉ cần tìm được sự cân bằng trong các quy tắc là có thể sống sót. Chúng ta chỉ cần trụ được ở đây ba ngày, sau đó sẽ có thể rời đi.”
Xem ra không cần dùng nhiều sức, nhưng cũng không thể nói chắc được.
Bạch Trà chăm chú lắng nghe, vô thức tiến lại gần như chim non dựa vào mẹ, nũng nịu hỏi: “Chị Tiêu, nghĩa là sau ba ngày, chỉ cần rời khỏi quán trọ này là chúng ta có thể thoát phó bản phải không?”
Tiêu Hiểu hơi bối rối, đồng thời cũng có chút bực mình vì cô bé này quá dễ mở lòng với người khác.
Vậy nên cô ấy nghiêm túc nói: “Cô đừng coi tôi là người tốt, tôi nói cho cô biết, khi gặp nguy hiểm, tôi sẽ là người chạy đầu tiên đấy. Trong phó bản không lấy mạng cô đã là tốt lắm rồi, đừng thân thiết với ai một cách tùy tiện!”
Bạch Trà chớp mắt, ánh nhìn khẽ cong lên.
“Em biết mà, nhưng chị Tiêu đối xử với em rất tốt. Chị yên tâm, em hiểu rõ cơ thể mình mà, nếu gặp nguy hiểm thì chị cứ chạy đi, không cần lo cho em đâu.”
Giọng cô gái vốn dịu dàng, vì bệnh mà mang theo chút khàn khàn mệt mỏi, càng làm cho cô trông mong manh hơn.
Tiêu Hiểu lại càng cảm thấy bối rối.
Phản ứng của cô ấy lọt vào mắt Bạch Trà, khiến nụ cười của cô càng trở nên chân thành hơn.
Dù có lẽ chẳng ai phát hiện ra.
Tiêu Hiểu đổi chủ đề: “Thông thường, khi đạt điều kiện qua ải, hệ thống sẽ trực tiếp đưa cô ra ngoài. Phó bản này của chúng ta chỉ cần sống sót ba ngày. Lúc vào phó bản cô không nhận được thông báo sao?”
Bạch Trà tất nhiên không nhận được thông báo gì, nhưng cô vẫn thản nhiên nói: “Lúc em vào đây chẳng phải đang bị ốm sao, nên mơ màng không nghe rõ.”
Tiêu Hiểu thở dài, phải, dù tất cả đều xuất hiện trên giường trong quán trọ, nhưng chỉ có Bạch Trà là ngủ mê man.
“Hệ thống thông báo rằng chỉ cần sống sót trong quán trọ ba ngày, là có thể vượt qua phó bản.”
Trong lúc nói chuyện, họ đã đi đến cửa nhà bếp.
Nhà bếp nằm ở cuối tầng một, đi vòng qua quầy lễ tân là sẽ nhìn thấy nhà ăn, phía sau nhà ăn chính là nhà bếp.
Trái ngược với vẻ u ám trong tưởng tượng, căn bếp lại sáng sủa, sạch sẽ và ấm áp. Trong nồi dường như còn đang nấu gì đó, tỏa ra mùi thịt thơm lừng, khiến người ta ngửi thôi cũng thấy bụng đói cồn cào.
Trên thớt đặt một tảng thịt lớn, thoạt nhìn giống thịt lợn.
Tiêu Hiểu đưa tay xoa bụng.
“Đói quá.”
Trước khi bước vào bếp thì cô ấy không cảm thấy đói, vốn dĩ đa số phó bản chẳng hề có cảm giác này, chỉ ở những phó bản đặc biệt cần phải ăn uống mới xuất hiện.
Miệng cô ấy thậm chí còn liên tục tiết nước bọt.
Bạch Trà không cảm thấy đói, vì vốn người bệnh luôn chán ăn. Mùi thịt trong nồi, nếu ở trạng thái bình thường cô còn cảm thấy thơm, nhưng giờ cô chỉ thấy ngán thôi.
Cô không kìm được mà nôn khan mấy cái.
Lúc này Tiêu Hiểu mới chuyển ánh mắt từ cái nồi đang đậy nắp sang cô, cảm giác đói bụng cũng giảm bớt.
Cô ấy nhận ra chỗ thịt kia chắc chắn có vấn đề.
Tiêu Hiểu nhìn Bạch Trà với vẻ mặt hơi phức tạp, bị bệnh đôi khi cũng không hẳn là chuyện xấu.
Khóe mắt Bạch Trà ứa ra những giọt lệ sinh lý, dạ dày quặn thắt khó chịu, đôi môi vốn đã chẳng còn chút huyết sắc nay lại càng thêm nhợt nhạt, phảng phất sắc tím mờ, còn trái tim cô thì cũng chẳng khá hơn là bao.
【Lần đầu tiên tôi thấy có người trong phó bản này nhìn thịt mà lại buồn nôn đấy.】
【Vô ích thôi, kiểu gì cũng chết. Nhìn cái thân thể này mà khó chịu, chết sớm siêu thoát sớm cho rồi. Bỏ cuộc đi em gái, bên cạnh có con dao đấy, lia một nhát lên cổ là xong, sau này khỏi phải khổ.】
【Chuẩn rồi, sống kiểu này còn khổ hơn chết.】
Bạch Trà không để ý đến bình luận, tuy cô vẫn mở nhưng hiện giờ người xem chưa nhiều, không ảnh hưởng đến tầm nhìn, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể thu được một chút thông tin.
Điều khiến cô để tâm nhất chính là dòng bình luận đầu tiên vừa lướt qua.
Nghĩ ngợi một lát, cô lộ ra vẻ thẹn thùng xen lẫn bất an, khẽ nói: “Phó bản trước đó như thế nào? Phó bản này đã được mở nhiều lần rồi sao?”
Tiêu Hiểu thấy cô đang nói chuyện với những người bình luận, khẽ mấp máy môi nhưng rồi lại thôi.
Bình luận…
Đám người xem ấy, chẳng có ai là người tốt đâu.
Ngay cả ngoài thế giới thực, trên mạng cũng đầy những anh hùng bàn phím, huống chi là ở một nơi phải liều mạng như thế này.
【Ha, cô định moi móc thông tin từ chỗ chúng tôi đấy à?】
【Cũng không phải là không được, cô ăn một miếng thịt đi, rồi tôi sẽ nói cho cô biết.】
【Hahaha, người ta vừa rồi còn suýt nôn ra kìa, đừng làm khó vậy chứ.】
Những bình luận ác ý đó chẳng nằm ngoài dự đoán của cô.
Trong lòng Bạch Trà hoàn toàn bình thản, với bản chất thích diễn xuất, cô luôn suy nghĩ theo một logic riêng.
Cô đi về phía cái nồi lớn kia.
【Ê! Cô ta đi thật kìa!】
【Hahaha, ăn nhanh đi, nếu cô dám ăn thật thì tôi sẽ tặng điểm tích lũy cho cô.】
【Ác quá đấy, người ta chết rồi thì còn gì để thưởng nữa?】
Bạch Trà mở nắp nồi ra.
Mùi thịt thơm nồng lan tỏa, bên trong là một nồi canh thịt.
Ánh mắt Tiêu Hiểu gần như lập tức dán chặt vào nồi canh thịt, cô ấy vô thức tiến lại gần.
Trong mắt cô ấy hiện lên vẻ tham lam, miệng không ngừng nuốt nước miếng.
“Ọe…”
Bạch Trà thật sự không kiềm chế được, một ngụm dịch chua trào ra nôn thẳng vào nồi.
Cô chưa ăn gì nên chỉ có thể nôn ra nước chua, nhưng cảnh tượng vẫn rất khó coi.
Chí ít nó làm cho Tiêu Hiểu ngay lập tức tỉnh táo lại.
Cô ấy nhìn Bạch Trà với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nhất thời không biết nên cảm ơn cô hay hỏi xem cô có ổn không.
“Xin lỗi, làm bẩn nồi canh rồi.” Bạch Trà ngượng ngùng lấy tay che miệng, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên một tia vui sướng.
“Không sao chứ?”
Chẳng phải quy tắc nói đồ ăn luôn tươi sạch sao?
【?】
【Sao cứ thấy cô ta trông giống trà xanh kiểu gì ấy? Cô ta cố tình đúng không?】


0 Bình luận