Enjoy!
-------------------------------
Haruno Hinata biết đến Yuuya (4) <Hồi kết>
Khi Hinata vừa khen:
“Ý tưởng tặng cà vạt bếp làm quà thật tuyệt, chị ấy hẳn là một người bạn gái tinh tế lắm nhỉ!”
Thì bất ngờ, người phục vụ xinh đẹp khi nãy từ trong quán bước ra, mỉm cười nói với Hinata:
“Cảm ơn em nhé.”
──À, thì ra chính chị ấy là người đã tặng chiếc cà vạt ấy.
“Chiếc cà vạt đó, là chị tặng anh ấy đấy. Có điều… bây giờ chị là bạn gái cũ rồi.”
“Ơ… bạn gái cũ ạ!?”
Hinata sững người, như hóa đá tại chỗ. Tôi cũng lạnh sống lưng.
Chẳng lẽ… hai đứa vừa chạm vào một điều không nên nhắc tới?
“Ừ, là bạn gái cũ… nhưng đồng thời cũng là vợ hiện tại nữa. Khi chị tặng anh ấy thì vẫn còn là bạn gái thôi.”
“Ơ… gì cơ?”
Cả tôi lẫn Hinata càng thêm bàng hoàng.
Nghĩa là…?
“Thôi nào, Yui, đừng làm mấy đứa nhỏ rối lên nữa.”
“Ấy, xin lỗi nhé!”
Người phụ nữ tên Yui nhoẻn cười, lè lưỡi tinh nghịch như một cô bé hay đùa.
“Thật ra thì, bọn anh mới kết hôn không lâu. Hai năm trước, lúc mở quán này, bọn anh vẫn đang hẹn hò. Yui khi đó cũng cùng anh dựng nên quán, và chính dịp khai trương ấy, cô ấy đã tặng anh chiếc cà vạt bếp này.”
“À, ra là thế ạ! Quả thật Yui-san là một người bạn gái tuyệt vời.”
Nghe rõ ngọn ngành, Hinata nhìn Yui-san bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Yui-san cũng đáp lại bằng một nụ cười tỏa nắng.
“Phải không nào! Thế mà anh ấy từng suýt làm mất nó đấy. Thử nghĩ xem, có tức không?”
“Suýt… làm mất ạ?”
“Thôi mà Yui, nhắc lại làm gì nữa. Anh tìm thấy ngay rồi còn gì.”
“Chỉ là may mắn thôi. Nhờ có người tốt bụng bỏ nó vào túi nilon, treo ngay ngắn bên đường, nên nó mới không bị hỏng hóc gì cả.”
Tôi và Hinata liếc nhìn nhau.
Chẳng lẽ…
“Ano, Fuyumoto-san… có phải nó từng được treo trong túi nilon, cạnh trụ biển báo gần máy bán nước tự động trước ngõ này không ạ?”
“Hả? Sao em lại biết chuyện đó?”
Fuyumoto-san tròn mắt kinh ngạc trước câu hỏi của tôi.
“Thật ra… người nhặt nó chính là anh ấy.”
Hinata khẽ cười, chỉ tay về phía tôi.
“Cái gì!? Thật sao!?”
“À… vâng, chắc là nó đấy. Em bỏ vào túi nilon của cửa hàng tiện lợi, còn viết thêm ‘Đồ thất lạc – Cà vạt bếp’ rồi dán lên.”
“Đúng nó rồi! Chính nó! Hóa ra là em sao! Cảm ơn nhé, cảm ơn em nhiều lắm!”
Fuyumoto-san gần như rưng rưng, ôm chầm lấy vai tôi đầy xúc động.
“À… không có gì đâu ạ.”
Tôi từng nghĩ đó có lẽ là kỷ vật mẹ tặng anh ấy. Không ngờ lại là quà của bạn gái – giờ đã thành vợ. Dù sao thì, nó quả thật là một món quà vô giá. Thật may vì ngày đó tôi giữ gìn cẩn thận.
Yui-san cũng ngạc nhiên, rồi nở nụ cười dịu dàng: “Vậy ra là em, cảm ơn em nhiều nhé.”
“Nếu món quà chị tặng anh ấy mà thất lạc, chắc chị buồn lắm.”
“Ừ… lúc đó đúng là lỗi của anh.”
“Nhưng thật ra chị đâu có trách gì. Chị biết anh ấy trân trọng món quà ấy đến thế nào. Lúc nhận ra làm mất, mặt anh ấy tái mét, lập tức lao đi tìm ngay.”
“À… ừ, đúng là thế thật.”
“Thế nên chị không giận anh ấy, mà chỉ buồn vì sợ món quà quan trọng bị mất thôi.”
──Ra là vậy. Yui-san thật sự rất yêu và trân trọng Fuyumoto-san. Một người phụ nữ tuyệt vời.
“À, còn nữa… các em có biết không, tặng cà vạt hay dây chuyền – những món đồ quàng quanh cổ – thường mang một ý nghĩa: anh thuộc về em, em trói chặt trái tim anh. Các em thấy thế nào?”
“Ơ… thật ạ? Em chưa từng biết điều này.”
“Ồ, vậy sao? Người ta vẫn bảo vậy đó.”
Tôi tròn mắt kinh ngạc. Còn Hinata thì…
Khi tôi quay sang nhìn, Hinata khẽ liếc tôi một cái, rồi hốt hoảng quay đi, nói nhanh:
“Em cũng chưa biết đâu ạ!”
Rõ ràng… dáng vẻ ấy quá đáng ngờ.
Hinata chắc chắn đã biết từ trước.
──Thì ra là vậy.
Cảm ơn em, Hinata.
“Thật ra thì, đến bây giờ em vẫn si mê Sou-kun đấy nhé. Còn anh cũng… cực kỳ yêu em, phải không nào?”
“Ừ, đúng thế. Anh yêu em lắm, Yui.”
── A, lại gặp thêm một cặp tình nhân siêu cấp ngọt ngào nữa rồi.
Nhưng mà… lạ thay, không hề thấy khó chịu, trái lại, bầu không khí của họ khiến người ta cảm thấy ấm áp, dễ chịu đến lạ.
“À mà này, hai em. Hôm nay không cần trả tiền đâu nhé.”
Fuyumoto-san mỉm cười, bảo rằng đó là lời cảm ơn vì câu chuyện về chiếc cà vạt bếp. Tụi tôi vội vàng từ chối vì thấy như vậy quá ngại, nhưng vợ chồng anh ấy lại nhất quyết: nếu không làm thế thì họ cũng chẳng yên lòng.
Thế là không những bữa ăn được miễn phí, mà họ còn tặng thêm cả món tráng miệng ngọt ngào.
“Sau này nếu có thể, hai em nhớ ghé quán ăn của bọn chị nhé.”
Nghe lời Yui-san, Hinata mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh.
“Em cảm ơn nhiều ạ. Thật sự, mỗi lần nhìn thấy hai anh chị hạnh phúc như vậy, em cũng thấy vui lây. Mà đồ ăn ở đây thì… ngon tuyệt vời. Nhất định em sẽ còn quay lại.”
“Cảm ơn em. Thế thì hôm nay cứ thong thả mà tận hưởng thêm chút nữa nhé.”
Nói rồi, vợ chồng Fuyumoto-san tay trong tay, dịu dàng nhìn nhau mà bước về phía bếp.
── Đẹp thật. Hai vợ chồng cùng nhau xây dựng và chăm sóc một nhà hàng thế này…
Trong khoảnh khắc ấy, trí tưởng tượng của tôi lạc đi xa. Tôi chợt hình dung đến cảnh… tôi và Hinata, một ngày nào đó, cũng trở thành vợ chồng, cùng nhau quản lý một nhà hàng.
── Khoan, khoan đã. Mình nghĩ xa quá rồi chăng…
Nghĩ thế, tôi khẽ liếc sang Hinata. Cô ấy cũng đang dõi mắt nhìn theo bóng dáng vợ chồng Fuyumoto-san, vẻ mơ màng. Rồi bất chợt, Hinata quay phắt lại, gương mặt thoáng ửng đỏ, lúng túng hỏi:
“À… ưm… Yuuya-kun đang nghĩ gì thế…?”
“Ơ? À… cái đó thì…”
Tôi đâu thể thốt ra rằng mình vừa tưởng tượng cảnh hai đứa cùng nhau làm vợ chồng, rồi mở quán ăn… Quá xấu hổ để nói thành lời.
“Không thể nói đâu. Bí mật.”
“Ơ? Sao lại bí mật cơ chứ?”
“Vì… xấu hổ lắm.”
“Xấu hổ đến mức nào cơ? Càng làm em tò mò muốn nghe!”
“Không, thật sự không nói được… Thế Hinata thì sao? Vừa rồi em cũng thẫn thờ nghĩ gì vậy?”
“Ơ? À… cái đó thì… em cũng… xấu hổ, không thể nói.”
“Đấy, thấy chưa. Hinata cũng giống anh thôi mà.”
“Ừ… chắc… đúng thế…”
── Khoan đã… lẽ nào Hinata cũng đang nghĩ giống mình?
Không thể nào… nhưng mà, nếu đúng thì…
“À, Hinata này.”
“Gì… gì vậy?”
“Anh vừa nghĩ… hai vợ chồng cùng nhau mở nhà hàng, sống hạnh phúc như thế… thật tuyệt. Và… nếu người đó là em, thì sẽ là điều tuyệt vời nhất.”
“Ế…!?”
Hinata kêu lên một tiếng đầy ngượng ngập, cả người cứng đờ lại.
“Còn em thì sao? Anh đã nói rồi, nên em cũng phải nói điều em nghĩ chứ.”
“Ư… thì… em cũng… nghĩ giống hệt.”
── Hả!? Thật sao!?
Đây không phải là mơ chứ!?
“Hinata… thật à?”
“Ừm… thật.”
Khuôn mặt Hinata đỏ bừng đến mức không thể đỏ hơn nữa, khẽ gật đầu, đôi mắt long lanh không dám nhìn thẳng.
Trời ơi… tôi phải làm gì đây? Cô ấy dễ thương đến mức khiến tim tôi như muốn nổ tung, ngọt ngào đến mức khiến tôi sắp phát điên mất rồi.
“Xin lỗi đã để chờ nhé. Đây là món tráng miệng của hai em.”
Đúng lúc ấy, Yui-san xuất hiện, mang theo hai phần crème brûlée vàng óng, thơm ngát.
Tôi và Hinata khẽ đưa thìa lên, nếm thử. Lớp caramel giòn tan, hương vị béo ngậy, ngọt ngào mà không hề ngấy. Quả là mỹ vị nhân gian.
“Cảm ơn em, Hinata. Từ giờ trở đi… mong em hãy luôn bên anh.”
“Vâng… Yuuya-kun, em cũng vậy. Từ giờ trở đi, mong anh hãy mãi bên cạnh em.”
Câu nói ấy khiến toàn thân tôi như được bao phủ trong một vị ngọt dịu dàng. Nhưng đây chắc chắn không phải là hương vị của crème brûlée.
Mà là… sự ngọt ngào phát ra từ chính nụ cười của Hinata.
Hinata thật sự quá đỗi đáng yêu.
Cảm ơn em… Hinata.
── Và từ giờ trở đi, xin hãy cùng anh bước tiếp nhé.
==Ngoại truyện: “Haruno Hinata biết đến Yuuya” 【Kết】==
2 Bình luận