“Burger của Jack mới ra món mới, ngon cực luôn ấy!”
“Cái loại sốt chanh ớt đó hả? Nghe hơi lạ nên tớ chưa dám thử.”
“Không phải thế đâu. Phải chấm khoai tây vào cái sốt đó mới đúng điệu đấy!”
Haizz… chỉ cần nghe họ trò chuyện kế bên thế này thôi, tôi lại thấy ngưỡng mộ rồi.
Tôi chẳng mong gì trở thành tâm điểm cả. Chỉ cần khi mình lên tiếng thì có người chịu lắng nghe, thỉnh thoảng còn chọc ghẹo qua lại, hoặc đôi lúc ai đó tin tưởng mà đem chuyện phiền lòng kể cho mình… Nếu có được những cuộc trò chuyện như thế thì tôi chẳng mong gì hơn.
Rõ ràng tôi đâu có vấn đề gì trong việc nói chuyện. Chỉ là do môi trường mà thành “người hướng nội” thôi. Đã vậy thì bảo sao mà kết bạn nổi chứ.
Aaa, cái cuộc sống cấp 3 vốn dĩ phải rực rỡ với “thần thoại karaoke” của tôi, cuối cùng lại bị nhuộm thành màu xám xịt của đứa ít nói và cô độc… Mà thôi, cũng chẳng có karaoke thần thánh nào cả. Người ta từng khen giọng tôi hay, nhưng hát thì chỉ bình thường thôi.
“Này, Yoshino-san, cậu có ăn cái burger mới kia chưa?”
Một cô gái trong nhóm gọi với theo Saginuma Yoshino đang đi ngang qua. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc nâu sáng nhẹ nhàng bay, rồi mỉm cười đáp lại…
“À, cái vị chanh ấy hả? Ừm, tớ ăn rồi! Ngon lắm, có chút hương vị của châu Á ấy. Gợi chút cảm giác Thái Lan nhỉ.”
“Ể, vậy Yoshino-san từng đi Thái rồi à?”
“Fufu, chưa đâu! Nhưng Thái là nước thứ ba trong danh sách “muốn đến một lần” của tớ đấy.”
“Á, thế còn vị trí một với hai là gì vậy?”
Rồi chẳng biết từ lúc nào, cô đã tự nhiên hòa vào nhóm, bắt đầu công bố bảng xếp hạng của mình.
Đúng vậy, tôi muốn trở thành người như cô ấy.
Saginuma Yoshino… người vừa trúng cử chức Hội trưởng Hội học sinh tuần trước. Học lực thuộc hàng top của khối, trong điền kinh còn đủ sức thi lên cấp tỉnh ở nội dung chạy ngắn. Một tấm gương “văn võ song toàn” mà học sinh nào cũng nên hướng đến.
Đã vậy còn xinh đẹp, cao ráo, đủ tầm làm người mẫu hay diễn viên.
Mái tóc nâu sáng dài ngang vai được uốn nhẹ, mỗi lần cử động là lại lắc lư đáng yêu. Đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh tú tựa như minh tinh Hollywood, đôi môi hồng hào chẳng cần son vẫn rực rỡ.
Tính cách cũng cởi mở, hoạt bát. Lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, ăn nói duyên dáng, nụ cười thì dễ thương. Ông trời rốt cuộc đã ban cho cô ấy bao nhiêu ưu ái vậy chứ.
Cô không chỉ được nam sinh hâm mộ mà nữ sinh cũng yêu mến. Không chỉ trong lớp, mà cả trong khối, thậm chí toàn trường, ai cũng quen miệng gọi cô là “Yoshino-san” bằng cả tên thân mật.
Cũng phải thôi, cái tên đó nghe vừa dịu dàng vừa thi vị. Chữ “Sakura” mà viết là “Yoshino”… quá ư là thanh lịch.
Nhưng nghĩ kỹ lại, một đứa học hành cũng chỉ thường thường, thể thao chẳng có gì nổi bật, lại chẳng có chút uy tín nào như tôi mà mơ “muốn giống cô ấy” thì cũng hơi tự cao quá rồi. Có Yoshino-san học chung lớp, thế đã là may mắn lắm rồi…
Không, nhưng mà… ít nhất tôi vẫn muốn được trò chuyện! Muốn cùng mọi người nói cười thật nhiều! Dù rằng nếu tôi bỗng dưng tuôn ra cả tràng lời nói thì chắc sẽ bị phản ứng kiểu “Ối giời, còn hình nộm cất trong tủ mà biết nói chuyện kìa!” mất thôi…
Đang nghe chuyện mà cảm thấy ngột ngạt quá, tôi định bước ra hành lang thì có ai đó đi nhanh từ phía sau vượt lên.
“Này, Mukuhara-kun.”
“Á, ơ… Yoshino-san.”
Đột ngột bị gọi tên khiến tôi bối rối hết cỡ. Không biết là cô vô tình hay thật sự biết chuyện, nhưng thỉnh thoảng Yoshino-san vẫn hay chủ động bắt chuyện với tôi như vậy.
Nhưng mà… liệu có phải giáo viên chủ nhiệm đã nhờ cô “để ý giúp thằng đó, nó cô lập lắm” hay gì không nhỉ?
“Mukuhara-kun có ăn cái burger sốt chanh ớt mà tụi mình vừa nói tới chưa?”
Á, nhìn chính diện mới thấy gương mặt cô ấy thật sự hoàn hảo. Hương thơm thoang thoảng, cứ như thể mỗi tối thay vì tắm thì ngâm mình trong nước xả vải hương hoa vậy. Trái tim tôi đập liên hồi.
“À, chưa… Cuối tuần này tớ tính sẽ đi ăn thử.”
“Thế à? Ngon lắm đó, tớ gợi ý luôn nha! À, còn nước uống thì nhớ thử loại soda cam, đang bán giới hạn mùa hè ấy.”
Được nói với vẻ hào hứng thế này thì sao mà tôi không muốn đi thử cho được. Với lại, cô còn coi tôi như một người bình thường, không dán cho cái nhãn “cậu bạn ít nói” kia, điều đó đã quý lắm rồi.
Chỉ có điều, vì ở trường hầu như chẳng có dịp nói chuyện nên giọng tôi cứ khàn khàn, nghe gượng gạo quá…
“Ừm, cảm ơn cậu. Lần tới tớ sẽ thử.”
Tôi vừa đáp xong thì Yoshino-san mỉm cười rạng rỡ rồi bước ra hành lang.
Chỉ một cuộc trò chuyện ngắn ngủi thế thôi mà đã đủ khiến tôi vui lạ thường. Nhưng mà, Mukuhara Chiyuu này, đừng có tự mãn kiểu “được nói chuyện với Yoshino-san rồi!” nhé! Nói chuyện là phải qua lại như chơi bóng ném cơ. Mà cái vừa rồi, Yoshino-san hoàn toàn nắm trọn nhịp độ, còn tôi thì chỉ biết chìa găng ra hứng thôi đấy!
“Ước gì ở trường mình cũng có thể nói chuyện bình thường được nhỉ…”
Lời ước mong manh buột ra, nhẹ như gió, chẳng lọt vào tai ai mà chỉ đập vào cây cột cạnh cửa. Và thế là, đó trở thành cuộc đối thoại cuối cùng của tôi trong ngày hôm nay…


6 Bình luận