• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 7: Mì Ly Ăn Liền Tại Nhà Đúng Là Nhất

10 Bình luận - Độ dài: 4,750 từ - Cập nhật:

Tôi tỉnh giấc bởi cơn đau đầu kinh khủng.

"...Chói quá."

Chắc tôi đã quên kéo rèm, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi thẳng vào cái xác không hồn này. Kim đồng hồ chỉ một giờ chiều. Có vẻ đã trưa mất rồi.

Sau khi hủy cuộc gọi với Yuna vì chưa làm xong bài tập, tối qua tôi mãi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt như sắp khóc của Sakuraba lại hiện lên, nghĩ mai là thứ Bảy được nghỉ nên tôi đã lướt web đến khi nào buồn ngủ mới thôi.

Sau khoảng ba tiếng nạp vào đầu những thông tin vô nghĩa, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập đến, đến giờ tôi vẫn chẳng nhớ rõ lúc đó mình đã làm gì.

Dù sao thì tôi cũng đã ngủ được.

Rõ ràng đã dán mắt vào điện thoại lâu như vậy nhưng cuối cùng tôi chẳng nhớ được gì cả, xem lại lịch sử tìm kiếm thì toàn là "Bạn gái yêu xa" rồi "Nụ hôn tai nạn" các kiểu, khiến tôi chỉ muốn chết quách cho xong.

"Tìm mấy cái này thì giải quyết được gì nhỉ..."

Ma xui quỷ khiến? Chắc chắn là tôi phát điên rồi.

Chừng nào chưa có cỗ máy thời gian, những chuyện đã xảy ra thì sẽ không thể nào thay đổi được. Nói cách khác, dù nụ hôn giữa tôi và Sakuraba có là một tai nạn, thì cũng không thể hoàn toàn phủ nhận nó.

Ca làm thêm tiếp theo của cô ấy là vào đầu tuần sau, nhưng liệu cô ấy có qua nhà tôi nữa không? Hay là... có thể cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Quyết định thôi thì đi rửa mặt đã rồi tính, tôi lững thững vào phòng vệ sinh, vô thức đưa tay sờ lên môi, rồi thở dài thườn thượt. Dù liên tục bị những suy nghĩ vẩn vơ quấy rầy, cuối cùng tôi cũng rửa mặt xong.

Gì đó. Phải ra ngoài kiếm gì đó ngon ăn mới được. Hôm nay tôi không thể tự nấu ăn. Quyết định hay là thử ghé tiệm mì ramen dạo này mình đang để ý xem sao, tôi với tay lấy điện thoại.

Suzu: "Shi-kun."

Suzu: Hôm nay gặp nhau được không?

...Tôi định lờ tin nhắn đó đi, nhưng rồi cảm thấy nếu phớt lờ con người này thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả. Hơn nữa, ngay từ lúc cô ấy nhắn tin thì chắc hẳn đã phải có chuyện gì đó rồi.

Tôi miễn cưỡng bấm xem và định trả lời cụt lủn "Không được" thì chuông cửa reo lên. Không muốn. Không muốn ra xem chút nào. Tự dưng tôi có linh cảm chẳng lành.

Suzu: "Đến rồi nè."

Vừa đọc xong tin nhắn mới, tôi ôm đầu ngao ngán rồi liếc nhìn qua mắt mèo trên cửa. Một đôi mắt đẹp như tranh vẽ phóng to đập vào mắt tôi.

Đúng như dự đoán, là Suzu. Tôi mở cửa. Áo phông trắng ngắn tay, quần thể thao đen, trông cô ấy rất hợp với phong cách năng động này.

"Này Suzu, nếu chẳng may tôi không có nhà thì bà định làm gì hả...?"

"Ừm... Chắc là đợi ông về?"

Có biết làm thế là nguy hiểm lắm không hả! Cô ấy coi thường an ninh Tokyo và nhan sắc của bản thân mình quá rồi.

Tôi khẽ búng trán cô ấy một cái. Suzu kêu "au" rồi xoa trán, nhưng chẳng có vẻ gì là hối lỗi. Thở dài một tiếng, tôi mời cô ấy vào nhà. Suzu cởi đôi giày dính đầy sơn ở cửa, ngay ngắn đặt lại rồi lẩm bẩm "Xin phép" và ngồi phịch xuống trước bàn.

"Uống trà được không?"

"Được."

"Xin lỗi, hết trà rồi. Uống nước lọc tạm nhé?"

"Gì cũng được."

Tại dạo này tôi chẳng có thời gian đi mua sắm gì cả, trà thì hết hôm qua rồi. Lục lọi trong góc tủ bếp, tôi lấy tạm chai nước lọc dự trữ ra rót vào cốc.

"Suzu ăn trưa chưa?"

"Chưa ạ. Tôi định ăn cùng Shi-kun."

"Thế đi ăn ramen không?"

"Đi."

Đúng, phải như thế này. Cứ thoải mái như thế này là thích nhất.

Một năm trước, cuộc sống của tôi vốn dĩ là như vậy, nhưng từ khi ra ở riêng, hết chuyện này đến chuyện khác cứ xảy ra liên tục, làm mệt mỏi quá.

Tôi cũng vừa mới ngủ dậy, nên uống cạn luôn cốc nước rồi cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh. Biết là đi chỗ ngay gần nhà, nhưng mặc đồ ngủ ra ngoài thì cũng hơi kỳ, nên tôi nhanh chóng thay đồ rồi bước ra. Suzu nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng.

"....Sao không thay ở đây luôn đi cho rồi?"

"Không, thế thì cả tôi với bà đều ngại chết."

"Tôi muốn xem cơ bắp của ông thế nào..."

"............Ra vậy hả?"

Suýt nữa thì quên mất, tôi đang bị cô ấy uy hiếp. Nhớ lại chuyện cô ấy nói là thích cơ thể mình, tôi bất giác ôm chặt lấy người.

"Có gì để sau nhé."

Suzu dùng ngón trỏ chọc chọc vào ngực tôi, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nếu cô ấy bảo là để vẽ tranh, tôi sẽ chẳng thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của Suzu.

Nhớ lại chuyện hôm qua, tôi im lặng, còn Suzu thì đã xỏ vội đôi giày, lẩm bẩm "Đi thôi". Cảm giác mọi thứ đang trượt dài theo một hướng tồi tệ.

Tôi biết cứ để kệ thì không ổn, nhưng chẳng thể nào hình dung ra cách giải quyết mọi chuyện. Rốt cuộc thì tôi đã sai ở đâu, sai từ lúc nào nhỉ?

Thôi thì, cứ tập trung vào hiện tại đã. Tôi vỗ nhẹ lên má, xỏ chân vào đôi giày Yuna tặng hồi sinh nhật hai năm trước.

"…Suzu này, có bao nhiêu người đang xếp hàng vậy?"

"Mười lăm, mười sáu, mười bảy…"

Hai đứa nhìn nhau, thở dài.

Quán mì ramen nổi tiếng nhất khu phố quả nhiên đông nghịt hơn lời đồn, bụng đói cồn cào, chúng tôi đành quay đầu về nhà ngay lập tức.

Không còn cách nào khác, chắc hôm nay đành ăn tạm mì ly dự trữ ở nhà vậy.

Vừa về đến nhà, Suzu đã vứt phịch đôi giày, lao thẳng về phía giường. Và không ngoài dự đoán, cô ấy bổ nhào xuống giường bằng cả trọng lượng cơ thể.

"Ê này!"

Sau khi nằm vật ra hít lấy hít để vài giây, cô ấy lại ngồi bật dậy cùng khuôn mặt lạnh tanh quen thuộc.

"Hà~~~… Toàn mùi của Shi-kun. An tâm ghê."

"Lại còn tranh thủ tận hưởng nữa cơ đấy."

Cái con người này, tưởng nhà tôi khách sạn hay gì?

Suzu đến nhà tôi lần đầu tiên, mà cứ làm như quen thuộc lắm rồi ấy. Chắc tại bản thân cô ấy vốn dĩ đã "mặt dày" rồi.

"Cuối cùng cũng được đến nhà mới của ông rồi, tôi vui quá."

"Vì chuyển nhà xa hơn mà. Chắc hôm nay bà đi cũng mất kha khá thời gian đấy phải không."

"Ừm. Tôi không biết đi tàu nên phải hỏi nhân viên nhà ga. Shinjuku đáng sợ quá…"

Sống ở Tokyo sáu năm rồi mà thế đấy. Dù có được biện hộ bằng cái cớ vì là 'họa sĩ' nên không cần hòa nhập xã hội thì như thế cũng quá thảm hại rồi.

Vỗ về an ủi cô ấy một hồi, rồi tôi ôm ghì từ phía sau lôi cổ cô ấy xềnh xệch xuống giường. Suzu ngoan ngoãn để tôi kéo đi, nhưng càng lúc cảm thấy càng nặng nên tôi vứt tạm cô ấy ở gần chỗ bếp. Suzu ngã xuống sàn nhà một tiếng độp, có vẻ cũng đau đấy, cô ấy ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt rưng rưng đầy hờn dỗi.

"…Onii-chan bắt nạt em."

"Rõ ràng bà là người sai mà. Thôi nào, chọn đi, muốn ăn cái nào?"

Trong tủ dưới bồn rửa, có cả một kho mì ly dự trữ của tôi cho những trường hợp khẩn cấp.

Suzu không chút do dự chọn ngay cái tôi thích nhất, loại mì phiên bản giới hạn hợp tác với một thương hiệu nổi tiếng mà giờ không còn bán nữa.

Con bé này, được đấy. Quả không hổ danh là người chuyên lùng sục những quán mì ramen được các blogger nổi tiếng đánh giá cao.

"Thật sự... bà chắc chứ? Vẫn còn nhiều lựa chọn khác mà?"

Vì chỉ có duy nhất một cái, tôi đang loay hoay nghĩ cách nào để có thể ăn được ly mì kia thì Suzu bất chợt ngẩng đầu lên, lẩm bẩm.

"Ủa? Sao tôi thấy đồ đạc ở nhà ông nhiều hơn nhà cũ vậy?"

"À... Sakuraba, à không, một người bạn dạy tôi nấu ăn, cứ tự tiện để lại mấy món đồ làm bếp ấy mà. Với lại, còn có cái đồ bào bắp cải Natsukawa dúi cho tôi nữa."

"Tôi thấy khó chịu rồi đó. Vứt đi nha?"

"Làm vậy thì tôi thấy áy náy lắm."

Chẳng lẽ đồ đạc của tôi nhiều lên đến mức đó sao? ...Mà hình như thế thật.

Ban đầu, đến cả bát đĩa với cốc chén còn không có, còn cái chảo rán trứng thì nếu Sakuraba không mang chắc có khi cả đời này nhà tôi cũng chẳng bao giờ có cơ hội được làm quen với nó mất.

Thật ra, trước giờ tôi chỉ biết đến dao, thớt và chảo là những dụng cụ nấu nướng cơ bản, nên khi được Natsukawa giới thiệu cho cái kéo nhà bếp ở câu lạc bộ nấu ăn, tôi đã suýt khóc vì cảm động và ôm chầm lấy em ấy. Kéo nhà bếp, tiện lợi quá mà. Tao yêu mày lắm.

Tôi không biết Suzu giận cái gì, nhưng vẻ mặt cô ấy rõ là đang không vui, có lẽ tôi nên dọn dẹp lại nhà cửa thôi. Không biết Yuna sẽ đến lúc nào nữa... Tôi đang mải suy nghĩ thì Suzu đã lén lút lục lọi kệ sách từ lúc nào không hay.

"Bọn mình xem kỉ yếu đi. Cuốn từ hồi tiểu học ấy."

Cô ấy giơ lên một cuốn sách nhỏ với bìa đầy màu sắc, gợi nhớ về một thời đã qua. Suzu hơn tôi một lớp nên không có trong cuốn kỷ yếu này, nhưng bức tranh do cô ấy vẽ được trang trọng treo trong trường, và bức tranh đó lại được dùng làm bìa, nên không hiểu vì sao Suzu cũng có cuốn kỷ yếu của tôi.

"Tự nhiên cảm giác cứ không ổn. Lấy ra bỏ đó xong lỡ mấy người kia cũng xem mất."

"...Vậy thì đừng có mời họ đến nhà nữa."

A, dỗi rồi. Suzu rõ là đang hờn dỗi, ngồi bó gối và cố tình quay mặt đi.

Kinh nghiệm cho thấy, trong những lúc thế này, cách tốt nhất là cứ mè nheo đến khi cô ấy hết giận thôi, nên tôi ngồi xuống đối diện và cụng trán vào cô ấy một cái.

"Nhưng bà mới là người tôi thân nhất mà ~?"

"............"

"Từ giờ trở đi, bà muốn đến nhà tôi chơi lúc nào cũng được."

"Ông tưởng làm thế là tôi hết giận hả?"

"Thế hết giận chưa?"

"Hết rồi."

Suzu bật cười khúc khích, nụ cười ngây thơ như trẻ con, rồi lập tức vui vẻ trở lại và ngẩng đầu lên.

Trên tay cô ấy là ly mì lúc nãy.

"Vậy thì cái này tôi xin nhé."

"Ê, cái bà này, thật tình, tôi mới là chủ nhà đấy biết không hả!?"

"Vậy thì cảm ơn chủ nhà."

"Ầyyy! Thôi hết cứu!"

Bị cô ấy chơi một vố rồi.

Từ bỏ, tôi bèn lấy ly mì ăn liền mà mình thích thứ hai ra, rồi bắt đầu đun nước.

"Suzu, chuẩn bị sẵn bài nhạc ba phút đi."

"Đúng là chỉ có Shi-kun hiểu ý tôi nhất. Dùng đồng hồ bấm giờ thì chán chết mà."

"Chẳng qua tại tôi không có đồng hồ thôi... À mà có chứ nhỉ. Sakuraba mua cho rồi mà."

Chợt vang lên một tiếng đùng đoàng. Tôi vội lao đến chỗ Suzu thì thấy cô ấy đang bật nhạc death metal ầm ĩ, thế là tôi phải tắt ngay lập tức. Cái con nhỏ này đang định làm trò gì vậy trời!?

"Ơ nhầm. Tôi đang định bật bài này cơ."

"......Cái này thì kiểu cũng hơi..."

Bài nhạc phát lên là một ca khúc đồng quê của nước nào đó. Thực sự là có còn lựa chọn nào khác không vậy.

Vừa nói chuyện vừa đổ nước sôi vào mì, lần này thì tôi yêu cầu Suzu bật đúng nhạc ba phút. Và thế là một bài Vocaloid hoài niệm vang lên.

"Ông biết không? Thật ra năm nay là kỷ niệm mười năm bài hát này ra đời đấy."

"Thiệt hả. Bài này hay mà cũ thế rồi cơ á."

"Ừ. Tự nhiên nhớ hồi đó hai đứa mình hay kiểu trao đổi danh sách nhạc yêu thích ở phòng y tế. Hoài niệm thật."

Suzu và tôi thường viết tên những bài hát mình thích lên những mẩu giấy nhỏ, trao đổi rồi cùng nhau bình luận, nên gu âm nhạc của cả hai đứa y hệt nhau.

"Hồi đó, ai mà ngờ bây giờ hai đứa mình lại ngồi cùng nhau húp mì ly xem MeTube cơ chứ."

"Công nhận. Tôi còn tưởng mình sẽ không bao giờ lớn."

"Thì bà bây giờ cũng có lớn đâu."

"Im đi. Tôi lớn hơn Shi-kun đấy nhé. Tôi đủ tuổi kết hôn rồi đấy."

Mải mê hồi tưởng lại quá khứ, bài hát cũng sắp hết, tôi mở nắp mì ra rồi trộn đều. Tôi thích ăn mì hơi dai nên phải tranh thủ làm nhanh tay.

Cuối cùng, tôi cho thêm gói tương ớt cay xè vào, rồi hốc một hơi sồn sột.

Vị cay bám chặt lấy đầu lưỡi! Cái hương vị "đồ ăn nhanh" này!!!

"Ngon quá điiiiiiii mất!!!!"

"Cười tươi ha. Nếu người tạo ra món này mà nghe được, chắc hẳn sẽ vui mừng lắm đấy."

Ước gì tôi có thể cho họ lắng nghe sự cảm động này.

Ngon! Ngon tuyệt cú mèo! Dạo gần đây toàn ăn đồ ăn nhà làm nhờ Sakuraba, chắc tại thế nên tôi bị đói cái vị "đồ ăn nhanh" này lắm rồi, tự nhiên ăn thấy ngon hơn hẳn.

"…Ưm. Cái này cũng ngon."

Suzu bị sợ nóng nên vừa xuýt xoa, vừa húp mì một cách nhiệt tình.

Có vẻ cô ấy cũng rất thích ly mì đó.

"Nhất định phải mua cái này thêm về dự trữ mới được!"

"Đừng có mà đòi trữ đồ ăn ở nhà tôi."

"Nhà Shi-kun là nhà của tôi mà. Nhà của tôi tôi biết chứ."

"Ủa hôm nay mới đến đây lần đầu mà má."

"Xui nhỉ. Bị phát hiện rồi à?"

Không phải là có bị phát hiện hay không. Mà cô ấy đúng kiểu 'cái gì của ông là của tôi, mà cái gì của tôi cũng là của tôi nốt'.

Sau đó, bọn tôi cố gắng húp mì thật nhanh trước khi mì bị trương lên, rồi để bụng dạ được yên ổn, liền mở một bộ phim hạng B về cá mập ra xem. Ai ngờ đâu nó lại hay ngoài sức tưởng tượng, khiến bọn tôi dán mắt vào không rời.

"Shi-kun, cái này phải có Coca-Cola với khoai tây chiên mới đúng kiểu!"

"Khỉ gió! Lại là tôi phải đi lấy à!"

"Thì ông chủ nhà mà."

Đúng là vô lý hết sức.

Cuối cùng thì tôi đành phải đứng dậy, chạy đi chạy lại giữa tủ lạnh và TV bằng tốc độ nhanh nhất trong đời mình. Nhưng khi quay lại thì anh chàng Bob, nhân vật chính, đã bị xơi tái từ khi nào. Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy, anh Bob ơi!

Chuyện gì đã xảy ra với Bob? Sự thật vẫn còn là một bí ẩn, nhưng nói chung, đó là một bộ phim rất thú vị.

Sau đó, tất nhiên là bọn tôi bật Smash Beastars lên chơi rồi. Lần trước do tôi phòng thủ sơ hở nên toàn bị bón hành bằng đòn dash, nhưng lần này tôi đã chuẩn bị kỹ càng để đối phó.

"Ủa, sao bà chơi giỏi vậy!?"

"Nói sao ta? Chắc vì tôi là thiên tài?"

Coi nó chọc tức mình thản nhiên chưa kìa!!

Tôi thì dùng một nhân vật được ưa chuộng, dễ điều khiển, còn Suzu thì chỉ vì thích ngoại hình mà chọn một nhân vật nữ mặc đồ bó sát, khó chơi. Việc thua dưới tay cô ấy càng khiến tôi bực mình hơn.

"A, á────……"

Từ cú nhảy đúp, cô ấy tung ra một đòn tấn công tại chỗ trên không tuyệt đẹp. Tức là, cô ấy đã tung đòn trong lúc chân còn chưa chạm đất. Tôi lại thua thêm ván nữa rồi.

Sau đó, bọn tôi vẫn tiếp tục chơi thêm vài ván, nhưng tỉ lệ thắng của tôi vẫn chẳng mấy khả quan.

Suzu đắc thắng cầm tay cầm, ngước nhìn tôi đầy kiêu hãnh.

Sao tự nhiên cảm thấy… cái cảm giác này thật là tuyệt.

"Này Suzu. Tôi thấy ở bên cạnh bà vẫn là vui nhất."

"Vậy à. Thế mình cưới nhau nhé?"

"…Sao lại nhảy sang chuyện đó vậy?"

"Thì tôi cũng thấy ở bên cạnh Shi-kun vui nhất mà, nếu cưới nhau thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi."

"…………"

"Đùa thôi cha."

Là đùa à? Nghe thì có vẻ tha thiết, nhưng giọng điệu của cô ấy lại quá ư là hời hợt so với trọng lượng của câu nói.

Mà Suzu lúc nào cũng nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc, nên thật khó mà phân biệt được.

Là sao vậy trời. Vừa nãy tôi thật sự đã giật mình đấy.

Để trả đũa việc bị trêu chọc, tôi dí nắm đấm vào cánh tay cô ấy, Suzu hiếm hoi nhếch mép cười, hào hứng nói:

"Vậy thì như đã hứa, giờ ông cởi đồ ra được rồi nhỉ?"

"…………hả?"

"Trước hết chỉ cần cởi áo thôi."

"…Là để vẽ tranh, đúng không?"

"Ừm."

Nếu không bị uy hiếp thì tôi đã phản đối rằng đây là hành vi quấy rối, nhưng cô ấy lại nói với vẻ mặt nghiêm túc "Trong giới của bọn tôi thì chuyện này bình thường mà", nên tôi đành im lặng cởi áo.

"Ông lạnh à?"

Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Suzu. Vì đang đầu hè nên cũng không lạnh lắm, nhưng cảm giác trống trải trên người thì có, hơn nữa, việc bị cô ấy nhìn chằm chằm vào phần thân trên trần trụi khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Ngày xưa tôi còn coi cô ấy là một cậu em trai dễ thương, nhưng Suzu là con gái, hơn nữa còn trưởng thành thành một mỹ nhân với những đường cong quyến rũ, nên nếu bảo tôi không căng thẳng thì mới là lạ.

"Thế, tôi chạm vào nhé?"

"Ư, cái…!"

"Gì mà làm bộ nhột vậy? Chẳng phải ngày xưa chúng ta làm thế này suốt à?"

Không phải nhột, mà là ngại muốn chết đi được ấy!!

Xin đừng đem chuyện hồi tiểu học, khi cơ thể còn chưa phân biệt được giới tính rõ ràng, ra so sánh với bây giờ. Hơn nữa, mới nãy còn đối xử với nhau như hai thằng con trai, bây giờ thay đổi không khí đột ngột thế này thì tôi căng thẳng là đúng rồi.

Suzu luồn tay qua xương quai xanh của tôi, rồi dùng ngón trỏ vẽ những đường mơn trớn, chậm rãi di chuyển xuống bụng. Cái kiểu chạm nhẹ nhàng, trân trọng như thể đang nâng niu báu vật của cô ấy, càng khiến tôi nhột nhạt một cách khó tả.

"Suzu-san, chỗ đó thì...!"

"Vì đây là chuyện quan trọng mà. Nên tôi muốn biết chỗ nào có hình dáng ra sao, chỗ nào lồi, chỗ nào lõm..."

Khi bàn tay trắng ngần, xinh đẹp của Suzu lướt đến rốn, cô ấy bắt đầu chậm rãi vuốt ve cơ bụng của tôi.

"Fufu. Ông có da có thịt hơn rồi đấy."

"Ưm... đủ rồi! Đến đây thôi!"

"Không được."

Cho tôi xem thêm đi, Suzu nói vậy, rồi tỉ mỉ luồn tay khắp nơi, quan sát cơ thể tôi một cách kỹ càng.

Ánh mắt Suzu nhìn tôi quá đỗi chăm chú làm tôi cứng đờ, ngay cả nước bọt cũng không nuốt được.

Bình thường thì cứ như trẻ con, nhưng hễ đến lúc này là cô ấy lại giở cái vẻ từng trải, quyến rũ như người lớn ra. Đúng là gian xảo.

"Ở đây có nốt ruồi nè."

Bất ngờ bị Suzu vuốt ve trên xương hông, tôi giật bắn cả mình.

"Yuna có biết không?"

"Thì... không..."

"Vậy là chỉ mình tôi biết thôi."

Khóe miệng Suzu khẽ nhếch lên cười. Cô ấy thốt ra những lời đó như thể đang trân trọng một báu vật. Tôi đang bối rối, căng thẳng đến mức không thể cử động, thì Suzu đã nhanh chóng trở lại vẻ mặt vô cảm thường ngày.

"Xong rồi. Mặc quần áo vào đi."

"...Cái bà này..."

"Sao? Shi-kun cũng muốn chạm vào tôi à? Thì được thôi?"

"Đừng có nói những chuyện như vậy một cách thản nhiên như thế."

Tôi ngao ngán trước sự vô tư đến ngớ ngẩn của Suzu, rồi trùm vội chiếc áo khoác thể thao quen thuộc lên người.

Suzu túm lấy đầu tôi vừa chui qua cổ áo, vò tung mái tóc tôi.

"Này, thôi đi!"

"Hì hì. Shi-kun này, sao không nhuộm tóc đi?"

"Thôi, tôi bị Yuna mắng cho một trận tơi bời nên chừa rồi."

"Vậy à?"

"Tại bà cả đấy còn gì..."

Chuyện là năm ngoái, Suzu đột ngột xông vào nhà tôi, đòi tôi nhuộm tóc cho cô ấy. Thế là tôi lấy thuốc tẩy bán sẵn ra tẩy màu, biến cô ấy thành một con đầu vàng chóe.

Ngay lập tức, cô ấy giở trò, "Shi-kun cũng nhuộm đi!" rồi đủ các kiểu trên đời. Được nước trường tôi quy định lỏng lẻo, tôi cũng bị lôi kéo nhuộm thành tóc nâu luôn.

Bản thân tôi thì chẳng có ý kiến gì, tóc nâu cũng được, thậm chí còn thấy thích nữa. Nhưng mà, Suzu lại được đà làm tới, gọi video cho Yuna khoe mẽ.

Đã thế, cô ấy còn bồi thêm câu, "Shi-kun của tôi đấy. Đẹp trai không?", thế là không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, tôi lại là người hứng chịu cơn thịnh nộ của Yuna. Sau đó, tôi đã phải tức tốc nhuộm lại tóc đen, vừa xơ xác tóc tai, vừa phải hứng chịu sự giận dỗi của Yuna, đúng là thảm họa.

"Shi-kun, tôi thấy tóc nâu hợp với ông hơn hẳn đấy."

"Yuna cấm rồi. Cô ấy bảo nhuộm tóc sẽ gây ấn tượng xấu với bố mẹ vợ tương lai nên tôi không dám."

"Hừm... Chuyện đó... thật sự... ông định kết hôn với Yuna à?"

Bị hỏi thẳng mặt thế này, tự nhiên tôi thấy khó xử quá.

Thú thật, tôi chẳng thể mường tượng ra được cảnh mình kết hôn với ai cả. Tôi còn chưa tự kiếm ra tiền nữa, Yuna thì tôi yêu thật, nhưng mà bảo sống chung cả đời với một ai đó thì tôi chưa thể hình dung ra.

Tôi chẳng có ước mơ cháy bỏng nào, cũng chẳng có điều gì muốn thực hiện. Thế nên tôi cứ lờ mờ nghĩ rằng, nếu cứ để yên thì chuyện đó rồi sớm muộn sẽ xảy ra. Cơ mà, tôi vẫn thấy kỳ lạ khi chưa hề cầu hôn mà đã bị coi là đối tượng kết hôn rồi.

Suzu nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc đến khó tin, khác hẳn thường ngày.

"Cái nhà đó phức tạp hơn ông nghĩ đấy, Shi-kun ạ. Họ còn làm mấy chuyện lỗi thời như xem mắt nữa, chắc hẳn họ đã lén điều tra cả thông tin về gia đình ông rồi."

"...Chuyện đó thì..."

Tôi yêu Yuna, và hiện tại chúng tôi chỉ đang là người yêu thôi. Mới vậy thôi mà chưa gì đã lắm chuyện rắc rối thế không biết. Tôi đã tự hỏi mình câu này không biết bao nhiêu lần rồi.

May mà nhà tôi hay phải chuyển vì công tác nên ít bị ràng buộc, nhưng chỉ vì tôi và Yuna đang là người yêu mà bố mẹ tôi bị mấy phụ huynh khác hỏi han đủ điều ở các buổi họp phụ huynh.

Suzu từng nói nhà cô ấy có quan hệ với nhà Yuna, nên đó chắc hẳn là một gia tộc danh giá. Có lẽ bản thân Suzu cũng đã từng trải qua những chuyện không vui vì gia đình.

"Tôi coi Shi-kun là người quan trọng nhất. Thế nên, có chuyện gì thì phải nói với tôi ngay đấy. Tôi nhất định sẽ giúp ông."

"............Bà đang làm quá lên rồi."

Nói vậy thôi, chứ tôi cũng lờ mờ biết rằng thời gian của mình cũng chỉ còn khoảng một năm nữa. Không biết Yuna có biết chuyện không, nhưng bố mẹ Yuna từng bảo tôi nên học quản trị kinh doanh khi lên đại học, thậm chí còn đề nghị hỗ trợ tài chính nữa.

À, phải rồi.

Nếu tôi về Mie, thì chắc sẽ khó mà gặp lại Suzu, Natsukawa, Nikaido, và cả Sakuraba-san nữa. Tôi đã trải qua nhiều cuộc chia ly, nhưng chính vì thế mà tôi càng hiểu rõ sự khó khăn của việc đến ngày gặp lại, nên tự nhiên cảm giác càng thêm buồn.

"Thôi thì cũng cảm ơn bà. Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận."

"Ừm."

Suzu khẽ nhếch mép cười, tôi xoa đầu cô ấy. Chắc cũng tại cô ấy quen cả tôi lẫn Yuna nên mới để ý đến chuyện của cả hai người.

Cô ấy thật sự là một người tốt.

"Mà này, bà cứ ngồi chơi thế này có ổn không? Trời cũng sắp tối rồi đấy."

Phải rồi. Vốn dĩ cô ấy đến đây để vẽ tranh mà. Tôi nói vậy như để đánh trống lảng vì cảm thấy có lỗi, Suzu nghiêng đầu, rồi khẽ "À" lên một tiếng.

"Hôm nay tôi chỉ đến đây để ngắm Shi-kun thôi. Tôi định về nhà rồi mới vẽ."

Ngẫm lại thì đúng là cô ấy đến nhà tôi tay không. Tuy tôi không rành lắm, nhưng đoán chắc nếu vẽ tranh thì cũng phải có bút với màu các kiểu.

"Nếu vậy thì không sao."

"Hay là, tự nhiên ông cảm thấy làm mẫu cho tôi cũng không đến nỗi nào?"

"…Thì…tôi cũng muốn xem bà sẽ vẽ tôi như thế nào mà."

"Đó là lời khen tuyệt vời nhất đấy."

Suzu nói rồi nhẹ nhàng áp hai tay lên má tôi.

"Họa sĩ có thể bắt trọn khoảnh khắc. Một khi đã vẽ vào tranh, bất kỳ khoảnh khắc nào cũng có thể trở thành của riêng người vẽ."

Cô ấy nói tiếp, Cả Shi-kun cũng vậy.

"Ước gì ông thuộc về tôi."

Tôi bất chợt không nói nên lời, chỉ biết nhìn Suzu.

Có lẽ đó chỉ là một câu đùa như mọi khi, nhưng không thể xem nhẹ được. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Suzu tỏ ra mong manh đến thế.

"…Ừm thì..."

Suzu mở lời. Tôi nín thở chờ đợi những lời tiếp theo từ đôi môi xinh xắn ấy, thì Píng Pong. Tiếng chuông cửa vang lên phá tan bầu không khí.

Tôi nghĩ bụng mình không đặt đồ gì cả, vừa đứng dậy thì đã nghe giọng nói đầy phấn khích vọng vào, dù chưa kịp ra mở cửa.

"Senpaiiiii! Mình mở tiệc takoyaki đi ạ!"

Có vẻ như hôm nay tôi có vị khách thứ hai ghé thăm.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

m hủy cuộc gọi mà ko ngủ mà nghĩ đến con khác thì t cũng chịu
Xem thêm
còn lên gg hỏi kiểu ngoại tình có sai ko t lậy
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Thích tự kỉ: Thật à ? Chưa đọc mà thấy ảo vậy.
Xem thêm
Ozu
l main
Xem thêm
Thôi thua main ạ
Xem thêm
TRANS
No shiet, bro éo cảm thấy tội lỗi cc gì luôn
Xem thêm
tập 1 này còn mấy chương vậy trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
4 chương nữa bạn, mà mình thuê dịch bạn cứ gọi trực tiếp là Hayu được rồi.
Xem thêm
@Hayu3010: ngon v còn 4 ngày nữa để hóng :D
Xem thêm
AI MASTER
Chap sau tri sâm 🐧
Xem thêm