Tập 01
Ngoại truyện: Sakuraba Haru - Sự Hối Hận Của Nữ Thần
6 Bình luận - Độ dài: 1,223 từ - Cập nhật:
Vài ngày sau khi biết Midoriya-kun đã có bạn gái. Midoriya-kun đến đón tôi ở chỗ làm thêm, vẫn đóng vai bạn trai của tôi một cách hoàn hảo như mọi khi.
Cậu ấy nói "Tới rồi đây, mình về mau thôi nào." rồi nở một nụ cười trìu mến với những người bạn làm thêm của tôi. Sự bình thản đó khiến tôi bật cười, tự hỏi những ngày qua mình đã lo lắng về điều gì.
"Midoriya-kun, hôm nay cảm ơn cậu nhiều nhé!"
"Không có gì. Vì bữa cơm ngon thôi mà."
Những lời cậu ấy nói mà tôi ngỡ là để che giấu sự ngượng ngùng, hóa ra chỉ đơn thuần là nghĩa đen như vậy, và tôi nhận ra điều đó chỉ mới vài ngày trước.
Ngẫm lại thì, Midoriya-kun chẳng có lỗi gì cả.
Cậu ấy nhận lời đóng vai bạn trai để đổi lấy việc tôi dạy nấu ăn. Ngay từ đầu, đó đã là một thỏa thuận. Có lẽ, chỉ mình tôi là tự vẽ vời thêm những điều vượt quá mối quan hệ đó thôi.
Tôi đã tự mình ngộ nhận rằng cậu ấy không có bạn gái. Bởi vì cậu ấy đã cho tôi vào nhà. Mỗi lần tôi vừa trò chuyện vu vơ vừa nấu cơm cho cậu ấy, mỗi lần cậu ấy cười nói "Ngon quá"...
Hầy... Quả là sự ngộ nhận tiện lợi mà.
Midoriya-kun vẫn như mọi khi, bỏ đồ đạc của tôi vào giỏ xe đạp, rồi dắt xe đi bộ. Tôi vội vã đuổi theo sau cậu ấy.
"Hôm nay mình không cần ghé siêu thị à?"
"À, ừm. Tớ nghĩ đồ ăn còn lại hôm trước vẫn đủ."
Tôi biết rõ bên trong tủ lạnh nhà cậu ấy có gì. Tôi biết cậu ấy thích ăn món gì, ghét món gì, nhà có bao nhiêu cái đĩa, tủ gia vị còn lại bao nhiêu... Tôi biết toàn những điều tỉ mỉ đến kỳ lạ.
Liệu người ngoài nhìn vào, có nghĩ đây là cuộc trò chuyện của một cặp đôi không nhỉ?
Tôi đã từng nghĩ, đi siêu thị cùng một chàng trai là một điều gì đó vô cùng đặc biệt. Kiểu như chỉ có những cặp đôi mới làm vậy.
Có lẽ, đó là điều hiển nhiên đối với Midoriya-kun, còn với tôi lại là lần đầu. Tôi đã ngộ nhận rằng cậu ấy cũng hồi hộp như mình. Tự mình ngộ nhận.
Chỉ có mình tôi là ở trên mây.
Mải suy nghĩ, cuộc trò chuyện bỗng im bặt, tôi cố gắng nghĩ ra một chủ đề nào đó.
"À, tớ nghe Aoi-chan kể rồi. Hôm đến cứu tớ, cậu đã có hẹn với Aoi-chan đúng không?"
"À... có chuyện đó hả?"
"Có mà. Tớ biết nói ra điều này khi được cậu cứu thì hơi kỳ, nhưng mà bùng hẹn không tốt đâu. Ít nhất cũng nên nhắn tin báo trước cho người ta chứ?"
Vừa nói ra những lời đó, tôi lại nghĩ, thật ra mình đâu muốn nói những điều này.
Thấy chưa. Midoriya-kun trông có vẻ hơi khó chịu rồi kìa.
"Cậu đã kể chuyện cứu tớ cho Natsukawa chưa?"
"Ừm, chưa. Tất nhiên là tớ không thể nói được!"
"Vậy thì sau này cũng đừng nói nhé. Chúng ta giữ bí mật này cho riêng mình thôi."
"...Cậu đúng là đồ xấu tính."
"Haha. Dù làm chuyện xấu, nhưng nếu không ai biết thì vẫn ổn thôi mà."
Biết rõ những lời cậu nói thật chẳng ra gì, nhưng khóe miệng tôi vẫn bất giác mỉm cười vì câu "bí mật cho riêng mình thôi"... Tôi thật đúng là hết thuốc chữa mà.
Thật lòng mà nói, uớc gì tôi đã không biết chuyện Midoriya-kun có bạn gái.
Nếu không biết, thì giờ đây tôi đã có thể nắm tay cậu ấy, nói những lời mập mờ mà chẳng hề áy náy.
"Midoriya-kun, cậu có người yêu rồi à?"
"…Ơ? Tớ chưa kể à?"
"Tớ có biết đâu. Hôm trước nghe Aoi-chan bảo cậu có bạn gái đang yêu xa, tớ giật mình luôn đó!"
"Thật á? Lúc mới vào câu lạc bộ nấu ăn tớ có nói trước mặt mọi người rồi mà, nên cứ tưởng mọi người biết hết rồi chứ."
Midoriya-kun nói tỉnh bơ như vậy, rồi lại tiếp tục dắt xe đạp như mọi khi.
"Đúng ra tớ nên nói sớm hơn mới phải. Như vậy Sakuraba cũng đỡ lo lắng."
Chắc là vì tôi đang đau đầu chuyện bị quản lý quấy rầy. Đúng là hồi đầu tôi cũng thấy Midoriya-kun hơi đáng sợ, có lẽ vậy thật. Giá mà cậu ấy nói sớm hơn thì tốt. Như vậy tôi đã chẳng lâng lâng mỗi khi được cậu ấy khen dễ thương, khen nấu ăn ngon.
Tôi đâu có thích Midoriya-kun. Không phải thích. Không hề. Nhưng mà, cậu ấy cũng đã giúp tôi, đã khen tôi dễ thương đến thế cơ mà.
Tôi chưa từng, dù chỉ một lần, nghĩ Midoriya-kun là bạn!
"Vậy sao cậu cứ nói những lời dễ gây hiểu lầm như kiểu là tớ dễ thương, xong sẽ trở thành một người vợ đảm thế hả?"
Những điều cứ vẩn vơ trong đầu tôi cuối cùng cũng hóa thành lời, tuôn ra khỏi miệng. Nước mắt chực trào ra. Vừa tức giận, vừa tủi thân, vừa thảm hại. Tôi chưa từng cảm thấy như vậy bao giờ.
"Nhưng đó là sự thật mà. Sakuraba vừa dễ thương, vừa có thể trở thành một người vợ tốt."
"~~~!"
"Sakuraba, vốn dĩ tớ đâu phải gu của cậu đâu, đúng không?"
"…Ừ. Vì vậy, tớ không hề hiểu lầm gì cả. Chỉ là, cậu nên nói sớm hơn thôi. Tớ thấy áy náy với bạn gái cậu."
Phải. Cậu ấy đâu phải gu của mình. Nấu ăn thì dở tệ, con người thì vô tâm, đã có bạn gái rồi mà còn thân thiết với đàn em khóa dưới. Ừm. Thậm chí có khi mình còn ghét cậu ấy ấy chứ.
Tôi còn ngồi nghĩ xem bao giờ cậu ấy sẽ tỏ tình, rồi tự dưng mất ngủ, suốt hai tuần liền đau đầu nghĩ xem nên trả lời thế nào... Đầu óc tôi đúng là toàn hoa lá cành mà. Thật nực cười.
Tôi trừng mắt nhìn Midoriya-kun đang cười ngây ngô bên cạnh.
"Bạn gái cậu, dễ thương không?"
"Siêu dễ thương luôn á. Muốn xem ảnh không?"
"…Không xem!"
A, không ổn rồi. Chắc mình chết mất.
Vừa nghĩ vậy trong đầu, vừa nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Midoriya-kun, tim tôi lại đập thình thịch, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chết quách đi cho xong. Mong là cậu ấy không phát hiện ra.
Ổn thôi. Không sao mà. Vẫn còn kịp, vẫn còn đường quay đầu lại.
──────Đáng lẽ ra là vẫn có thể quay đầu lại.
"...Chỉ là tai nạn thôi nhỉ."
Tôi chẳng hề muốn đó là một tai nạn chút nào.
Những lần đầu của Midoriya-kun, không nhất thiết toàn bộ phải là của tôi, nhưng tất cả lần đầu của tôi, tôi muốn nhất định toàn bộ đều phải thuộc về Midoriya-kun.
Cảm giác vừa vui sướng, lại vừa đau khổ. Có vẻ mọi chuyện đã đi quá xa mất rồi.


6 Bình luận
tkssss