Vừa Mới Chuẩn Bị Thi Đại...
Thất Nguyệt Phong Dương
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Văn

Chương 02: Ai Mà Chẳng Có Cô Bạn Thuở Nhỏ

2 Bình luận - Độ dài: 1,806 từ - Cập nhật:

    Sau học kỳ hai lớp 11, có lẽ vì đã dần trưởng thành hơn nên mối quan hệ giữa hai bên cũng đã dịu đi rất nhiều.

    Giờ ngoảnh đi ngoảnh lại đã lên lớp 12, nhưng vẫn có chút gì đó không ưa nhau.

    "Giang Niên!!! Ông lên cơn à?!" Cô gái chống hông, tức giận phồng má lườm cậu, "Ban ngày ban mặt gõ cửa làm gì? Có tin tui đi méc dì Lý đánh ông một trận không hả?!"

    Giang Niên nhìn chằm chằm Từ Thiển Thiển, chính xác hơn là nhìn vào bảng điều khiển màu xanh lam nhạt bán trong suốt trước mặt.

    Quả nhiên, chỉ mình cậu thấy được thứ này.

    【Thiết lập lại liên lạc với cô bạn thanh mai vẫn còn độc thân Từ Thiển Thiển, phần thưởng: 300 tệ (Đã hoàn thành).】

    Chà, tiền về rồi à?

    Từ Thiển Thiển đỏ mặt tía tai mắng cho Giang Niên một trận, chợt phát hiện đối phương dường như đang nhìn mình chằm chằm đến xuất thần. Cô không khỏi nổi da gà, vội lấy tay che bộ ngực đầy đặn rồi lùi lại một bước.

    "Ông... Ông nhìn tui như thế làm gì?"

    Tiếp đó, cô lại thấy Giang Niên tỉnh bơ ngó lơ cô, rồi cậu a móc điện thoại từ trong túi quần ra xem. Ngay sau đó, cả người cậu mừng như điên, ném lại một câu "Dà hú!" rồi chạy biến.

    Nhìn bóng lưng Giang Niên trở về căn nhà đối diện, Từ Thiển Thiển không khỏi bĩu môi.

    "Đồ điên..."

    Trong phòng khách.

    Giang Niên ôm điện thoại xem đi xem lại, mừng rỡ không thôi.

    Trong thẻ thật sự có thêm ba trăm tệ từ trên trời rớt xuống, số dư từ 305.23 biến thành 605.23, phần ghi chú chuyển khoản có ghi là "Thù lao trải nghiệm game".

    Lúc này, bảng điều khiển lại hiện lên:

    【Năm ba mươi tám tuổi, kinh tế của bạn vô cùng eo hẹp. Thất nghiệp, ly hôn, gần như mất hết tài sản, bạn chỉ có thể sống qua ngày nhờ tiền trợ cấp của bố mẹ.

    Nhiệm vụ: KHẨN CẤP.

    Sau khi nhận được khoản thưởng đầu tiên, hãy thanh toán hóa đơn điện nước gas còn nợ của căn hộ đang thuê. Phần thưởng: 500 tệ.】

    Cậu nghĩ bụng đây chắc là nhiệm vụ tân thủ, liền mở app ra bắt đầu thanh toán. Mình không thuê nhà, thế trả tiền điện nước gas cho nhà mình chắc cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ nhỉ.

    Đồng thời cậu lại cảm thán không thôi, tương lai của mình thê thảm đến vậy sao?

    【Ting! Ting! XXX-Bank đã nhận chuyển khoản, năm-trăm-tệ.】[note79913]

    Cho đến hiện tại thì độ khó của nhiệm vụ nhìn chung vẫn còn khá dễ. Giang Niên kiểm tra lại số dư tài khoản ngân hàng, tiền thanh toán hóa đơn hết hơn 170, số dư tích lũy là 935.45.

    Cậu là một người thực tế, sau khi 500 tệ về tài khoản, cậu dần bình tĩnh lại.

    Hai lần nhận thưởng chỉ là muỗi, miễn sao không quá 5000 tệ một ngày thì cũng chẳng ai thèm để ý, nhưng sau này lỡ vượt quá thì sẽ rất phiền phức.

    Không chỉ thẻ ngân hàng bị đóng băng, mà nếu chuyển khoản số tiền lớn không khéo còn bị điều tra.

    Bên chuyển khoản hiển thị là Công ty TNHH ThiênQuangGame, Giang Niên tra thử thì phát hiện công ty này không những có tồn tại mà thậm chí còn là một công ty niêm yết, hơn nữa vị trí "người trải nghiệm game" của công ty này chỉ có một người.

    Đương nhiên Giang Niên không ngốc đến mức tin rằng cái "chức bù nhìn" này thực sự tồn tại, chưa kể khoa học kỹ thuật hiện tại còn lâu mới đạt đến trình độ có bảng điều khiển cá nhân như thế này.

    Hơn nữa mình cũng chả phải beta tester chính thức gì cho cam, chỉ đơn thuần là hệ thống vá lỗi thực tế luôn rồi.

    Nói cách khác, nguồn tiền này hợp pháp.

    Sướng thật.

    Cậu vừa tra xong thì bảng điều khiển hệ thống lại hiện lên. Nhiệm vụ tân thủ lại đến rồi.

    【Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn. Năm ba mươi tám tuổi, bạn nhận ra bố mẹ đã già đi. Nhìn lại nửa đời người đã qua, bạn dứt khoát lên đường trở về nhà, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác bồi hồi khi gần về đến quê hương.

    Nhiệm vụ: Nấu cho bố mẹ một bữa tối thịnh soạn.

    Phần thưởng: 800 tệ.】

    Nhìn yêu cầu nhiệm vụ, Giang Niên không khỏi xoa cằm.

    Bây giờ là buổi chiều, cậu vẫn còn thời gian để chuẩn bị bữa tối, nếu không thì phải đợi đến ngày mai. Với cả hai hôm nay cũng được nghỉ do lễ kỷ niệm trường, còn tối mai lại phải trở về lớp tự học.

    Nấu ăn cũng không thành vấn đề, bởi người nhà họ Giang gần như không ai là không biết nấu ăn.

    Ông nội hồi trẻ còn từng làm đầu bếp ở nhà hàng tại Dương Thành. Nhìn chung các bậc cha chú thời này ít nhiều cũng biết làm vài món, chỉ là khẩu vị không được như ý, đến đời bố cậu thì...

    Dùng lời của ông nội cậu mà nói, thì chính là đậu bắp chấm chao mà đem khoe là ngà voi chấm óc khỉ.

    Riêng Giang Niên lại là một ngoại lệ, học hành làng nhàng nhưng lại có lối đi riêng [note79914], sở hữu chút thiên phú đứng bếp. Việc chế biến các món nguội hay món nóng mà người khác cho là khó, cậu lại không thấy khó chút nào. 

    Mỗi năm nghỉ hè, cậu vẫn đều đặn đến nhà ông nội, vừa được ăn ngon, vừa học được vài món nấu tiệc. Tuy có hơi bữa đực bữa cái nhưng nhìn chung vẫn rất gì và này nọ.

    Đã nói là thịnh soạn thì nguyên liệu đương nhiên phải tươi ngon nhất.

    Chiều hôm đó, Giang Niên chạy một chuyến ra chợ rồi lại thất vọng trở về. Quên mất buổi chiều thì làm quái gì còn rau củ tươi. Một đám con buôn trung niên thấy cậu còn trẻ nên định lấy hàng dởm bán cho cậu, còn giở trò tăng giá rồi hạ giá.

    Quả thực là thương nhân "dân gian" mà, lũ chết bằm này. Giới trẻ thích đi siêu thị cũng có lý do cả. Đám người ở chợ này đúng là nhìn mặt bắt hình dong, bán không được cũng đáng đời.

    Chuẩn bị xong nguyên liệu rồi về đến nhà thì cũng đã là bốn giờ chiều.

    Trên mặt đá thạch anh trong bếp là thịt gà Dương Sơn đã được lóc xương, chặt khúc. Một loại gà đặc sản nổi tiếng của Quảng Đông, đâu cỡ hơn 30 tệ một cân, về Trấn Nam đội giá phát thành 40 tệ một cân. [note79915]

    Thịt gà giòn sần sật, béo mà không ngấy, quả thực đáng đồng tiền bát gạo.

    Cậu định làm món gà hấp lá sen. Món này thịt vừa chắc vừa ngon, lại còn đắt tiền, chắc cũng tính là "thịnh soạn" rồi nhỉ?

    Các món còn lại thì làm qua loa hơn. Cậu định làm một đĩa rau xào, một đĩa thịt bò xào, dưa chuột đập, lạc rang, tiện thể hầm một nồi canh sườn.

    Chi phí tăng vọt trong nháy mắt, chỉ riêng tiền nguyên liệu cho bữa cơm này đã ngốn gần 400 tệ.

    Theo lý mà nói, một nhà ba người chắc chắn không ăn hết được những món này. Chỉ là tay Giang Niên này còn nghĩ đến cô bạn Từ Thiển Thiển nhà bên. Theo một nghĩa nào đó, hai người họ đúng là thanh mai trúc mã.

    Từ Thiển Thiển sống trong gia đình đơn thân, mẹ cô đã qua đời vài năm trước.

    Bố cô là chủ nhiệm Từ, một bác sĩ nam khoa sinh sản danh nổi như cồn ở bệnh viện huyện, vừa từng cắt bi vừa từng chữa liệt dương. Ông thường đeo một cặp kính không gọng, lúc nào cũng nở nụ cười hòa nhã với mọi người.

    Kể từ khi vợ qua đời, lòng ông mãi vẫn chưa thể nguôi ngoai, suốt ngày dùng công việc để làm bản thân chai lì đi.

    Mấy năm nay nhà họ Giang gặp khó khăn, ông Từ đã âm thầm giúp đỡ không ít, quan hệ hai nhà rất sâu đậm.

    Thành ra mấy năm nay, tuy bố mẹ cậu đều bận rộn làm việc trả nợ,nhưng hễ nhà có món gì ngon, chắc chắn sẽ gọi Từ Thiển Thiển sang cùng ăn, đến miếng dưa hấu cũng phải để phần ngọt nhất cho cô.

    Giang Niên đã quen với điều này, trong vô thức đã tính luôn phần của ông Từ và Từ Thiển Thiển. Năm người ăn là vừa đủ, vừa thịnh soạn, tính bình quân ra thì cũng không lãng phí.

    Chiều tối, Lý Hồng Mai vừa tan làm đã vội vàng đeo tạp dề lao vào bếp.

    "Xíu nữa cơm chín rồi, con lo đọc sách đi, đừng có suốt ngày ôm điện thoại thế. Sắp lên lớp 12 rồi, mẹ nói cho con biết, thi đại học chính là thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc đấy."

    Giang Niên đang nằm trên sofa ngậm que kem chơi điện thoại, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.

    "Vâng, con biết rồi mà mẹ."

    "Thằng oắt con này..." Lý Hồng Mai chùi tay vào tạp dề, vừa bước vào bếp đã sững sờ, nhìn những món ăn đang được giữ ấm, bà quay đầu nhìn Giang Niên.

    "Ai nấu cơm đấy?"

    "Nếu như mẹ đã thành tâm muốn biết, thì con..."

    Thấy má mì Lý Hồng Mai tay cầm cây đập ruồi, Giang Niên lập tức hạ giọng, đổi giọng nói.

    "Con nấu đấy, thế nào ạ?"

    Nghe thấy thế, vẻ mặt Lý Hồng Mai lập tức trở nên vô cùng phức tạp. Không phải vì bà nghi ngờ tài nấu nướng của Giang Niên, ông nội cách đời thương cháu nhất, chỉ hận không thể truyền hết tay nghề cả đời cho cháu trai cưng.

    "Con lấy đâu ra tiền? Bữa này... gà Dương Sơn, thịt bò? Bèo nhèo cũng phải mấy trăm tệ rồi?"

    "À, không phải là con kiếm được tiền từ việc chơi game sao?" Giang Niên hơi chột dạ sờ mặt, người không nhúc nhích, nín thở nhìn mẹ mình là bà Lý Hồng Mai.

    Lý Hồng Mai cau mày, không khí trong bếp lập tức đông cứng lại.

Ghi chú

[Lên trên]
Khụ khụ, XXX nhà nào có nhu cầu đặt quảng cáo liên hệ em W
Khụ khụ, XXX nhà nào có nhu cầu đặt quảng cáo liên hệ em W
[Lên trên]
I miss lối đi riêng Rito ~(>_<。)\
I miss lối đi riêng Rito ~(>_<。)\
[Lên trên]
Cân tàu bằng cỡ 0.6kg nếu so hệ Tư Mã, tức là hệ cũ ở một số nước Đông/Đông Nam Á, kể cả Việt Nam mình. Nhưng ở đại lục hiện tại đã chủ trương quy về công ước giống quốc tế, hiện tại 1 cân hiện đại của họ = 0.5kg. Bối cảnh đô thị nên mấy ní tự hiểu 0.5kg nha. Thật ra giờ có mấy ông bà làm logistics lằng nhằng cái này, còn dân sự mua hàng đo đạc có cân điện tử
Cân tàu bằng cỡ 0.6kg nếu so hệ Tư Mã, tức là hệ cũ ở một số nước Đông/Đông Nam Á, kể cả Việt Nam mình. Nhưng ở đại lục hiện tại đã chủ trương quy về công ước giống quốc tế, hiện tại 1 cân hiện đại của họ = 0.5kg. Bối cảnh đô thị nên mấy ní tự hiểu 0.5kg nha. Thật ra giờ có mấy ông bà làm logistics lằng nhằng cái này, còn dân sự mua hàng đo đạc có cân điện tử
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
MOD
TRANS
AI MASTER
Bạn nào đọc convert gì đấy thấy lạ, thấy khác muốn check var thì bản này là bản mix. Vừa là bản cũ vừa là bản đã sửa của tác giả. Tỉ như có câu "Nếu như mẹ đã thành tâm muốn biết, thì con...". Câu này giờ Qidian không tìm thấy nữa, nhưng 1 số trang leak từ sớm vẫn còn đoạn này, thế ha.
Xem thêm