Nếu lúc đó mượn sổ từ vựng cấp 4 của Từ Thiển Thiển thì có lẽ hiệu quả sẽ còn tốt hơn. Chỉ là Giang Niên nghĩ kỹ lại, cảm thấy không cần thiết.
Kỹ năng quý ở chất chứ không ở lượng, trở ngại lớn nhất hiện tại là kỳ thi đại học. 3500 từ vựng đã đủ dùng, chi bằng dành thời gian ghi nhớ quý giá cho các môn khác.
Lúc này, Giang Niên có được ký ức môn học nên làm bài rất khỏe.
Bỏ mẹ rồi, môn Toán dù đã thuộc công thức nhưng vẫn không làm ra.
Tiếng Anh có thể giải trong nháy mắt, Sinh với Hoá thì có ký ức môn học nên làm cũng dễ hơn trước. Ngữ văn thì không làm, làm cũng như không, còn Vật lý thì...
Tầm này vẫn còn cả năm mới đến kỳ thi đại học, Giang Niên nhẩm tính, chỉ cần mình cố gắng một chút thì thi đỗ một trường đại học hạng hai chắc không thành vấn đề.
Trong lớp, có tổng cộng ba tiết tự học buổi tối.
Hầu như mỗi giờ giải lao đều nghe thấy tiếng cười đùa cợt nhả vọng lại từ nhóm của Chu Ngọc Đình, "lẳng lơ mất nết", Giang Niên rất ít khi dùng từ này để miêu tả một nhóm người.
Nhưng sự thật chính là như vậy, vừa lẳng lơ vừa mất nết.
Giữa những lúc giải bài, thi thoảng Giang Niên cũng sẽ ngẩng đầu liếc về phía đó. Nếu là trước đây, có lẽ cậu cũng đã vứt bút chạy sang hùa theo cười nói.
Không phải cậu muốn làm một kẻ nịnh bợ Chu Ngọc Đình, mà là thích hòa đồng.
Dù không có Chu Ngọc Đình, cậu vẫn sẽ muốn tham gia vào đám "rich kid" này. Nói trắng ra là vì Giang Niên đẹp trai, muốn dùng nhan sắc để gia nhập nhóm.
Học thì không vào, tiền lại không có nhiều, dẫn đến sự tự ti khó tránh khỏi có chút ham hư vinh.
Nhóm rich kid như này có sức hấp dẫn rất lớn đối với thiếu niên tuổi dậy thì, có gái xinh, có bạn học nhà giàu, có các bạn nam vừa học giỏi vừa biết chơi trong lớp.
Gia nhập cùng họ, cùng nhau nói cười rôm rả, ngả trước nghiêng sau, không chỉ thỏa mãn lòng hư vinh mà còn có được một "cảm giác cao cấp" ảo tưởng rằng mình không phải là goblin.
Bây giờ, Giang Niên không còn những suy nghĩ ấu trĩ đó nữa.
Có lẽ là đã nhìn thấu, hoặc là bị thế giới quan của hệ thống tác động. Tóm lại, cậu hơi mệt rồi, không muốn dây dưa với đám lẳng lơ rẻ tiền này nữa.
Ba tiết tự học buổi tối trôi qua trong yên bình, giữa giờ chủ nhiệm lớp có ghé qua một lần, nói vài câu về thời khóa biểu và kỳ thi tháng vào tuần sau rồi đi.
Mãi đến 9h40, tiết tự học cuối cùng kết thúc.
Giang Niên đi theo dòng người ra ngoài, lúc đi qua cửa thì chạm mắt với Chu Ngọc Đình. Thực ra trong lòng cậu đang mải nghĩ về bài toán, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
Lướt qua trong thoáng chốc, không hề dừng lại chút nào.
Cửa lớp học đông đúc ồn ào, đang là cuối tháng Chín, Chu Ngọc Đình vẫn mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu hồng khoe dáng. Bên dưới là chiếc quần jean ôm sát vòng hông.
Trường THPT Trấn Nam không yêu cầu mặc đồng phục, chỉ vào những dịp đặc biệt như hội thao hoặc lễ chào cờ thứ Hai mới yêu cầu toàn thể học sinh mặc đồng phục mùa hè hoặc mùa thu.
Thiếu nữ tuổi tầm 16, 17 mặc gì cũng tràn đầy sức sống thanh xuân, huống chi là một mỹ nhân như Chu Ngọc Đình. Vòng một như nhấp nhô mềm mại như đồi núi mùa xuân, cùng đôi chân thon dài miên man.
Cô khó mà tin nổi. Mình đang định chào hỏi, rõ ràng là cậu ta đã thấy mình rồi mà? Cứ thế lướt qua luôn à?
Rõ ràng trước đây hai người khá thân thiết.
Cô cũng không quá để tâm đến Giang Niên, chơi với cậu chẳng qua vì cậu đẹp trai, biết chơi bóng rổ, thể chất tốt mà thôi.
Dù cậu ta đột nhiên rút khỏi nhóm của mình, Chu Ngọc Đình cũng không có cảm giác gì. Dù sao thì ngoài cơ thể ra, Giang Niên chẳng có gì khác để thu hút cô.
Bảy tám phút sau, Chu Ngọc Đình cùng hai cô bạn thân đi ra khỏi lớp.
Bỗng, một trong hai người là Hà Thải khẽ "a" lên một tiếng.
"Kia không phải Giang Niên sao?"
Nghe vậy, Chu Ngọc Đình và cô bạn còn lại là La Uyển Trinh bất giác quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy Giang Niên đang đứng ở cửa lớp bên cạnh, đi cùng một bạn nữ nhỏ con.
Thỉnh thoảng còn có những đụng chạm cơ thể, trông rất tự nhiên không khách sáo.
"Cậu ta yêu rồi à? Sao không nghe nói gì hết, thảo nào dạo này không chơi với bọn mình nữa." La Uyển Trinh chậc một tiếng, nửa đùa nửa thật, cô không có ác cảm gì với Giang Niên.
"Bạn nữ kia học lớp chuyên bên cạnh đúng không, sao cậu ta lại..."
"Ai mà biết được, trông cũng bình thường." Chu Ngọc Đình như một con thiên nga kiêu hãnh, đánh giá cô gái đi cùng Giang Niên một lượt, ăn mặc giản dị như em gái nhà bên.
Từ Thiển Thiển rất xinh đẹp, nhà cũng có nhiều quần áo đẹp, nhưng ở trường cô ăn mặc khá giản dị.
Trong mắt những cô gái như Chu Ngọc Đình, thì rất bình thường.
"Trước đây Giang Niên không phải thích cậu sao?" Hà Thải có ý châm dầu vào lửa, ba người tuy là bạn thân, nhưng cô và La Uyển Trinh có một nhóm chat nhỏ không có Chu Ngọc Đình. Đương nhiên, Chu Ngọc Đình và La Uyển Trinh cũng có một nhóm chat nhỏ không có Hà Thải. [note80042]
"Cậu ta thích ai thì liên quan gì đến tôi?" Chu Ngọc Đình hất đầu, đi về phía cổng trường, "Dù sao thì tôi cũng không thích cậu ta."
"Dạy ông học Toán à?" Từ Thiển Thiển đi bên cạnh Giang Niên, các khớp ngón tay đang nắm quai cặp hơi trắng bệch, "Sao đột nhiên thay đổi tính nết thế?"
Con phố dài của thị trấn vẫn sáng đèn, khi tỏ lúc mờ, trải dài về phía chân trời.
Cô như thể lần đầu tiên quen biết Giang Niên, không ngừng nhìn cậu hết lần này đến lần khác.
"Mới hồi chiều ông còn vứt cả sổ từ vựng đi đấy."
"Đó là vì tui nhớ hết rồi, không thì bà kiểm tra tui đi?" Giang Niên biết chuyện này cũng không giấu được, "Cứ đọc bừa một từ, trong phạm vi 3500 từ của kỳ thi đại học là được."
Từ Thiển Thiển suy nghĩ một lát rồi đọc một từ đơn giản.
"Connect?"
"Kết nối, c-o-n..." Giang Niên không hề suy nghĩ mà đọc ra luôn.
Từ Thiển Thiển hơi kinh ngạc, đọc một từ ít gặp hơn.
"Stimulate?"
"Kích thích, s-t-i..." Giang Niên trôi chảy đáp.
Lần này Từ Thiển Thiển hoàn toàn ngây người, cô đứng ở ngã tư đường đánh giá Giang Niên. Vẻ mặt như gặp phải ma, miệng há ra mấy lần mà không nói nên lời.
"Ông... ông là Giang Niên thật à?"
"Thừa lời, không tin thì bà kiểm tra hàng đi." Cậu bĩu môi, giải thích, "Trước đây tui chỉ muốn hòa nhập vào nhóm của họ, nên mới giả vờ..."
Không thể nói quá nhiều, nói càng nhiều càng khó đứng vững.
Lời giải thích này lọt vào tai Từ Thiển Thiển, ngược lại lại rất hợp lý. Vì cô cảm thấy, một người nấu ăn ngon, chắc chắn không thể ngốc đến mức đó.
Hơn nữa, cái tên ngốc Giang Niên này, thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Tui không biết phải nói gì ông nữa, ông làm vậy có xứng với chú Giang và dì Lý không?" Từ Thiển Thiển có lúc rất cố chấp, một khi đã bướng thì cũng thật sự là bướng.
Thấy cô sa sầm mặt, Giang Niên không khỏi bật cười.
"Biết rồi, chẳng phải bây giờ tui đã quay đầu kịp lúc rồi sao? Bà yên tâm, sẽ không để bà dạy không công đâu, cuối tuần tui nấu món ngon cho bà nhé?"
Ực, Từ Thiển Thiển nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh có hơi lớn.
"Tui có thể dạy ông học Toán, nể mặt dì Lý. Còn đồ ăn thì thôi, dạo này tui đang giảm cân."
Nghe những lời nói dối lòng của Từ Thiển Thiển, Giang Niên bất giác mỉm cười.
Bỗng lại nghe cô hỏi, "Bây giờ ông còn thích Chu Ngọc Đình không?"
Gió đêm thổi qua, dưới ánh đèn đường vàng vọt, Giang Niên im lặng hai giây.
"Không thích."
Giây phút cậu do dự, thực ra vì muốn nói là "ghét", nhưng trước mặt Từ Thiển Thiển không tiện nói những lời như vậy.
"Ting!"
【Năm ba mươi tám tuổi, bạn phát hiện ra một tình địch tiềm năng. Ngoài bạn ra, còn có người khác âm thầm dõi theo Từ Thiển Thiển. Vì gia cảnh nghèo khó, từ cấp ba đến đại học chưa từng nói chuyện với Từ Thiển Thiển, nay đối phương đã sự nghiệp thành công.
Nhiệm vụ: Đánh bại tình địch mạnh mẽ Chu Hải Phi, khiến hắn từ bỏ Từ Thiển Thiển.
Phần thưởng: 5000 tệ.】


1 Bình luận