• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1.3 Ai cũng có một khía cạnh "Lớn" mà chỉ gia đình mới được thấy

3 Bình luận - Độ dài: 3,688 từ - Cập nhật:

Thế nhưng, ngồi vào bàn ăn với đôi tay sạch sẽ vốn là phép lịch sự phổ biến, ở đâu cũng sẽ làm thế

…Này thì, rốt cuộc đây là tình huống gì thế chứ.

Nếu có ai vừa rồi nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Sakura, chắc chắn họ sẽ phải nhảy dựng lên mà thốt lên rằng… “Cái quái gì đang xảy ra vậy!?”

Thôi được, để tôi giải thích cho rõ ràng.

Thứ nhất. Tôi và Sakura là anh em.

Thứ hai. Đồng thời, bọn tôi lại là người yêu của nhau.

Thứ ba. Và hiện tại, chúng tôi còn sống chung dưới một mái nhà.

Chỉ đơn giản thế thôi.

Đương nhiên, chuyện này vẫn là một bí mật tuyệt đối với bạn bè, thầy cô và bất kỳ ai trong trường. Ở lớp học, tôi và Sakura luôn cố gắng diễn tròn vai, giữ khoảng cách thích hợp để không ai nhận ra mối quan hệ thật sự.

Nếu phải kể về nguyên do dẫn đến tình cảnh này, thì ta phải quay ngược về những ngày trung học.

Hồi đó, tôi và Sakura đều theo học một ngôi trường cấp hai ở vùng quê, chứ không phải Tokyo hoa lệ như bây giờ.

Lên năm hai, tình cờ chúng tôi được xếp vào cùng một lớp. Thậm chí, lúc đầu còn ngồi bàn trước bàn sau nên từng có một lần trao đổi vài câu xã giao. Ngoài lần đó ra, suốt cả năm gần như chẳng nói chuyện gì với nhau, đến mức gọi là người xa lạ cũng không sai.

Và rồi, một bước ngoặt đã đến.

Mẹ tôi… người một mình vất vả nuôi tôi khôn lớn, và bố của Sakura… người cũng đơn thân nuôi con, tình cờ gặp nhau qua công việc, rồi đem lòng yêu nhau.

Tình yêu ấy đến nhanh như cơn gió. Họ sớm nhận ra đối phương chính là bạn đời lý tưởng, là người có thể cùng mình sánh bước trên chặng đường dài phía trước.

Thế là một ngày nọ, tôi và Sakura bị kéo đến gặp mặt.

“Bắt đầu từ hôm nay, hai đứa sẽ trở thành anh em, hãy hòa thuận với nhau nhé.”

Đó là lời tuyên bố đầy bất ngờ. Vì tôi sinh trước Sakura đúng ba ngày, nên mặc định tôi trở thành người anh.

Cứ như thế, hai kẻ vốn xa lạ nơi lớp học bỗng chốc trở thành anh em dưới cùng một mái nhà. Cảm giác lúc ấy, quả thật là choáng thật mà.

Nhưng câu nói mà bố và mẹ dành cho chúng tôi, “như anh em”, hay “như bạn đời”, đều có cái sắc thái lưng lưng, nửa vời.

Và quả thực, họ đã không đăng ký kết hôn.

Cả hai đều từng có quá khứ dang dở, nên chẳng còn mặn mà với tờ giấy chứng nhận. Họ chỉ muốn yêu nhau một cách tự do, không bị ràng buộc bởi hình thức.

Còn tôi và Sakura, dù ban đầu sững sờ, nhưng đời sống hằng ngày gần như chẳng thay đổi gì. Tôi vẫn sống cùng mẹ, Sakura vẫn ở với bố. Thỉnh thoảng mẹ chỉ kể cho tôi nghe về việc bà và Ryoji-san (tên bố Sakura) ngày càng hòa hợp.

Thế nhưng, đến cuối năm hai, mọi thứ bắt đầu đổi khác.

Sau vài biến cố và cả những va chạm tuổi học trò mà lời nói khó có thể lột tả, tôi và Sakura đã dần đến gần nhau, rồi bước vào tình yêu. Ngay khi chính thức hẹn hò, cả hai đã báo cho mẹ tôi và Ryoji-san biết. Chỉ có điều, với bạn bè hay thầy cô thì vẫn giữ kín, không hé hó nửa lời.

Chúng tôi dần chìm đắm trong những cuộc trò chuyện đầy lãng mạn kiểu…

“Ước gì chỉ có hai đứa mình thôi…” “Ừm, nhỉ…”

Và rồi, một ngày kia, mẹ tôi cùng Ryoji-san tuyên bố… họ muốn chuyển sang Ý sinh sống.

Mẹ tôi, một thợ may vest theo phong cách Napoli, muốn sang tận nơi học hỏi thêm…còn Ryoji-san, một nhà côn trùng học, lại khát khao nghiên cứu loài côn trùng châu Âu. Thực ra họ đã nung nấu ý định này từ lâu, nhưng vì không muốn làm khổ hai đứa con đang tuổi thiếu niên, nên tạm gác lại. Đến khi chúng tôi lên cấp ba, họ mới cho rằng đã đến lúc để lựa chọn… “Đi cùng bố mẹ, hay ở lại Nhật Bản?”

Và chúng tôi đã chọn ở lại.

Thế là cả hai chính thức bắt đầu sống chung trong một căn hộ ở Tokyo mà bố mẹ đã thuê sẵn. (Trên giấy tờ, địa chỉ cư trú của tôi được ghi ở một căn hộ khác đứng tên mẹ, nên chuyện sống chung của tôi và Sakura không bị nhà trường phát hiện).

Tôi mong được học cùng trường với Sakura. Còn Sakura thì khao khát điều đó hơn cả. Và thật may, cả hai đã cùng nhau đỗ vào cùng một ngôi trường cấp ba.

Từ đó, cuộc sống hai mặt chính thức bắt đầu.

Ở trường, chúng tôi là “người xa lạ”.

Ở nhà, chúng tôi là “cặp đôi yêu nhau say đắm” đồng thời cũng là “anh em thân thiết”.

Một cuộc sống hai mặt đầy bí mật.

Và nó chỉ mới bắt đầu mà thôi

….Giờ đây, dưới ánh đèn ấm áp, chúng tôi cùng ngồi bên bàn ăn.

“Cá hầm này ngon quá!”

“Ừ, chỉ tiếc là khi nấu ở nhà thì phần thịt hơi co lại,, nhưng vị thì vẫn ổn.”

“Thịt gà xào với hành này em thích lắm đó. Cảm giác giống như negima nhưng không phải xiên que vậy.”

“Ừ, nước ngọt từ thịt gà thấm vào hành ăn mới tuyệt. Chỉ cần để ý lúc cho hành vào chảo là được, rất đơn giản.”

“Còn súp lơ cải xanh cũng mềm ngon ghê!”

“Anh mới biết gần đây thôi, bông cải đông lạnh ở siêu thị thật ra đã được luộc sẵn một lần trong nhà máy. Nhờ vậy chế biến dễ hơn nhiều.”

Cả căn phòng vang vọng tiếng trò chuyện nho nhỏ của hai người.

Một buổi tối yên bình…

chỉ có tôi và Sakura bên bàn ăn, cùng tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc của riêng mình.

Sakura bề ngoài trông mảnh mai, thanh thoát, nhưng trái ngược với dáng vẻ ấy, cô ấy ăn rất nhiều. Chỉ cần thấy gương mặt rạng rỡ nở nụ cười khi thưởng thức món ăn, tôi mới thực sự có cảm giác bữa cơm mình nấu đã hoàn thiện, và khi ấy, tôi mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chúng tôi nói chuyện đủ thứ, như mọi khi.

Cùng học một ngôi trường, ngồi chung một lớp, nhưng thế giới mà tôi và Sakura sống lại hoàn toàn khác biệt. Những câu chuyện cô ấy mang về luôn mới mẻ với tôi…

“Này onii-chan, biết cậu Ootani bên đội bóng đá không? Nghe đâu cậu ta sắp đấu PK với senpai để tranh suất chính thức đấy. Ban sự kiện còn làm vé 1.200 yên kèm đồ uống để vào xem cơ.”

“À, Kyouko đó, cậu ấy dõng dạc tuyên bố sẽ tỏ tình với senpai bên đội bóng rổ. Thế rồi, lời đó lan đến tai senpai kia, và anh ta cũng tuyên bố thẳng rằng “anh đã có bạn gái rồi”.”

“À còn nữa, lúc về, ở sảnh dưới, em tình cờ gặp Akino-san, với cả Momosaka-san nữa. Ba người cùng vào thang máy. Thế mà kì lạ lắm nhé…lúc ở sảnh thì hai người kia cứ như người xa lạ, chẳng thèm liếc nhìn nhau, vậy mà cửa thang máy vừa đóng lại cái, hai người đã đan tay vào nhau. Làm em ngồi một mình thấy cực kỳ ngượng! Mà rồi chẳng hiểu sao, Momosaka-san còn đưa luôn tay còn lại ra nắm lấy tay em nữa. Thế là ba người bọn em, tay trong tay, đi thẳng một mạch lên tầng mười… Thật sự, không hiểu nổi cái khoảnh khắc đó luôn…”

Ngày nào cũng ở cùng trường, cùng lớp, rồi lại cùng nhau về nhà, vậy mà mỗi khi nghe Sakura kể lại những mẩu chuyện trong ngày, tôi như được soi sáng một góc khác của cuộc sống mà bản thân không nhận ra. Giống như một ngày được kéo dài gấp đôi, để lại một cảm giác đầy ắp và kì lạ khó tả.

Rồi, Sakura bỗng lên tiếng…

“Nhưng mà hôm nay, giờ nghỉ trưa đúng là đỉnh thật đó, onii-chan nhỉ. Theo “vai diễn” thì trong lớp em phải là kiểu con gái vui vẻ trong nhóm sáng chói, còn anh thì cứ như điển hình của đám otaku ấy. Thỏa thuận là em có thể chủ động bắt chuyện với anh, nhưng anh thì tuyệt đối không được chủ động bắt chuyện với em, đúng không? Thế mà hôm nay anh lại chủ động tiến tới, làm em mừng muốn chết luôn!”

“À… chuyện đó. Thật ra thì, lúc ấy anh cũng nghĩ, hôm nay em hơi vượt quá ranh giới rồi. Nếu đi xa hơn chút nữa, chắc chắn tụi trong lớp sẽ thấy lạ. Cảnh báo kiểu như là “Tại sao Sakura, người luôn thân thiện với tất cả, lại chỉ quá mức quan tâm tới cái nhóm otaku đó nhỉ?’”

“Ừm… chắc anh nói cũng đúng. Nhưng với em, vẫn chưa sao đâu. Bởi lẽ, việc em và anh là người yêu nhau ấy, từ đầu trong mắt người khác đã là điều “không thể xảy ra, chẳng ai dám nghĩ tới’” rồi. Cho nên em thấy mình có hơi liều một chút cũng chẳng vấn đề gì cả.”

“Ừm thì… cũng có lý. À, nhớ rồi! Hôm nay, lúc em rời đi, em còn nói câu…”Trên đời chắc chắn sẽ có ít nhất một cô gái thích một chàng trai kiểu otaku như cậu thôi”. Câu đó là trích nguyên thoại nổi tiếng trong Gotou-san wa Oniyome đấy nhé. Tsunakichi với Kikutarou không nhận ra, nhưng chắc chắn là quá lộ rồi. Đừng quên, em vốn là otaku ngầm cơ mà.”

“À… đúng ha. Anh nói chuẩn ghê. Lúc đó em hứng quá, lỡ miệng thôi. Vì em thích Gotou-oni lắm nên cứ bật ra luôn. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn…”

Cô ấy hơi xụ mặt xuống, nhưng tay vẫn thoăn thoắt gắp miếng thịt gà đưa lên miệng. Tôi thì uống một ngụm canh cho thông cổ.

“Thôi thì coi như hôm nay huề, được chứ? Vì cũng do anh mất bình tĩnh mà cãi lại, cuối cùng khiến mọi người chú ý hơn. Nghĩ lại thì lẽ ra chính anh mới phải xử sự cẩn trọng hơn mới đúng.”

“Ừ, đúng rồi. Nhưng mà…”

Tôi gắp miếng hành dài đưa lên miệng. Toàn bộ nguyên liệu trong nhà đều được cắt vừa miệng với Sakura, thế nên với tôi, mỗi lần gắp lên lại cảm giác như mình đang cố gồng thành kiểu ăn uống tao nhã quá mức.

“Là em đã chọn cái kiểu “tình yêu bí mật” này trước tiên mà.”

Một nhánh bông cải mềm rũ biến mất trong miệng cô ấy. Rồi đôi đũa lại vươn tới chỗ thịt gà, chạm vào miếng thịt trắng phau, chỉ nêm muối và tiêu đơn giản. Chính cái vẻ mộc mạc ấy lại hợp lạ thường với hình ảnh Sakura trong bộ đồ ở nhà.

“… Em có chắc là tình yêu bí mật thế này ổn chứ?”

“Hử?”

“Anh thì vẫn thấy ở lớp mình cư xử khá tự nhiên, nhưng còn em thì sao? Việc cứ phải đóng kịch như thế, em có thấy mệt không?”

Sakura mỉm cười hơi gượng…

“Anh lo xa quá rồi. Em thật sự không thấy mệt đâu. Với em, giữ bí mật thế này mới tốt. Bởi vì, nếu mọi người biết chuyện bọn mình, rồi ai đó hỏi về anh, chắc em sẽ chẳng kiềm được mà phản ứng khó chịu ngay. Nếu có người nói đại loại như “Hẹn hò với một otaku như anh thì giá trị của em tụt xuống đấy”, hay kiểu “Đừng có ảo tưởng quá” với anh… thì chỉ tưởng tượng thôi em đã muốn đấm cho một cái rồi. Em không muốn bất kỳ ai biết về mối quan hệ của mình cả. Vậy nên, em cũng chẳng cần phải thật lòng với bất kỳ ai trong lớp đâu.”

“… Ra là thế.”

Ở trường, Sakura luôn nở nụ cười tươi sáng với bạn bè. Nhưng tôi biết rõ, trong thâm tâm, cô ấy chỉ quan sát mọi thứ qua những chỉ số… độ mới mẻ của tình bạn, tuổi thọ của nó, hay công dụng nó mang lại. Đối với những người bạn mà ai cũng cho là tỏa sáng lấp lánh như “tuổi trẻ”, Sakura thật sự không hề có cảm xúc gì. Và điều đó, ít nhất là với tôi, cô ấy cũng chẳng buồn che giấu.

Tôi chỉ gật nhẹ, xem như đồng tình.

Bởi vì, tôi luôn hiểu… lựa chọn cách sống thế nào là quyền tự do của Sakura. Hoặc có lẽ, đó là con đường cô buộc phải chọn sau những trải nghiệm quá khứ. Việc duy nhất tôi có thể làm… là ở bên cạnh cô ấy.

“Nhưng mà, em đã nói không muốn bị lộ, vậy mà em vẫn cứ chủ động lại gần anh trong lớp. Đó mới là mối nguy dễ bị phát hiện đấy. Cái lựa chọn “đừng nói chuyện với nhau ở lớp” chẳng phải đơn giản hơn sao?”

“Hả!? Làm sao mà chịu được! Có onii-chan ngay trong cùng một lớp, mà em lại chẳng được nói chuyện gì với anh thì buồn chết đi mất! Thế nên em mới dựng cho mình cái nhân cách “cô gái thân thiện, nói chuyện với mọi người” đó. Như vậy, dù thỉnh thoảng em có bắt chuyện với anh, cũng chẳng ai nghi ngờ gì hết.”

Thật không ngờ, Sakura lại xây dựng “nhân vật” ở trường chỉ để vừa có thể sống vui vẻ, vừa có thể tự do tận hưởng thời gian hiếm hoi học chung một lớp với tôi. Và thật đáng ngạc nhiên, cô ấy đã nhập vai hoàn hảo đến mức nghiễm nhiên được xếp vào nhóm nổi bật nhất lớp, một cô gái luôn vui vẻ với tất cả mọi người.

Đột nhiên, tôi buột miệng…

“Em thích anh ở điểm nào vậy?”

Đôi đũa Sakura đang cử động bỗng dungi lại.

“Ơ? Hôm nay onii-chan lạ nhỉ. …thích Tất cả từ anh luôn.”

“Trừ “tất cả’ ra.”

“Eeeh~”

Cô ấy đặt đũa xuống, nhắm mắt, khoanh tay, rồi chìm vào suy nghĩ.

Tôi bất giác cũng ngồi thẳng người, chờ đợi câu hỏi.

Khoảng lặng ấy, rõ ràng đã vượt quá phạm vi của một cuộc trò chuyện bình thường. Sakura hoàn toàn chìm vào im lặng.

Sakura nhẹ nhàng mở mắt.

“Anh hỏi vậy để làm gì thế?”

Cô cất lời. Tôi lẽ ra có thể chỉ ngay rằng “Đừng lấy câu hỏi đáp lại câu hỏi của người khác chứ”, nhưng cuối cùng, tôi quyết định thử trả lời câu hỏi của cô ấy.

“…Anh nghĩ, bọn mình cũng đã ở bên nhau khá lâu rồi.”

“Ừ, từ hồi cấp hai mà,” Sakura gật đầu đáp lại. Ngay khi nghe vậy, tôi bỗng chốc chẳng biết nên nói gì tiếp theo.

“Vì sao em lại thích anh nhỉ.”

Câu hỏi ấy như vô thức bật ra khỏi miệng tôi. Nó vốn chỉ là một mẩu chuyện phiếm vu vơ trong bữa tối, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Lẽ ra từ câu nói đó, chẳng đời nào lại nảy sinh một tình huống lãng mạn nào.

Thế nhưng, một khi đã thốt ra rồi, tôi lại cảm thấy nhất định phải nghe được từ chính miệng Sakura lý do cô thích tôi.

Vậy nên, khi Sakura hỏi lại “Anh hỏi vậy để làm gì?”, tôi đã không muốn chỉ đáp lại qua loa là “Tự nhiên thôi”.

“…Có lẽ là vì từ cấp hai lên cấp ba, môi trường thay đổi… nên đôi khi anh lại vô thức nhìn mối quan hệ của bọn mình từ xa. Anh biết tự nói thế thì kỳ thật, nhưng cứ có cảm giác… rằng chúng ta vốn là hai người, tuy có thể ở cùng một nơi, nhưng lại chẳng bao giờ thật sự có thể gặp nhau. Em thấy đúng không?”

“Anh nói vậy là sao?”

“Trong cùng một lớp, học với nhau suốt cả năm, nhưng cũng có những bạn mà mình chẳng hề nói chuyện câu nào, đúng chứ? Nếu nhìn theo lẽ thường thì, anh và em vốn cũng chỉ nên là kiểu quan hệ như thế thôi.”

“Đừng nói mấy chuyện buồn hiu vậy chứ! Ngoài kia có biết bao nhiêu cô nàng nổi bật hay mấy anh chàng nhạt nhòa, nhưng em với anh thì mỗi người chỉ có một trên đời thôi. Mình đã chọn nhau, không để mấy khuôn mẫu nhạt nhẽo kia che mắt. Ý em là vậy đó.”

“…Anh hiểu rồi.”

“À mà nhắc mới nhớ, em cũng vừa lỡ miệng nói “Đám bạn cùng lớp chắc chẳng bao giờ đoán được bọn mình đang hẹn hò”còn gì. Nếu nhìn theo cảm giác thông thường thì đúng là khó mà tin được… một đứa như em lại quen một người như anh. Ừm… vậy thì, lý do em thích anh à…”

Sakura bắt đầu chìm vào suy nghĩ. Có vẻ cô thật sự định trả lời nghiêm túc.

Ngay kh lặng im, tôi cảm giác như kim đồng hồ trong phòng ăn bỗng chạy chậm hẳn đi.

Chưa đầy một phút trôi qua mà trong lòng tôi đã dâng đầy sốt ruột. Tất nhiên, tôi không để lộ điều đó ra ngoài. Tôi cố giữ gương mặt bình thản. Sakura thì “hừm hừm” ra vẻ, nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu.

Không biết cô ấy có đang nỗ lực để tìm một câu trả lời thật chân thành cho tôi… hay chỉ đơn giản là thật sự chẳng nghĩ ra được lý do nào.

Sakura mở mắt.

Và vì gương mặt cô lúc đó sáng rỡ đến chói lòa, tôi bất giác nín thở.

Sakura khẽ nói…

“Chắc là… vì anh giống như một người hùng vậy đó.”

Một lời nói thật kỳ lạ.

Đó có lẽ là cách khen ngợi cao nhất khi nói về một ai đó, nhưng đồng thời lại vô cùng mơ hồ.

Người hùng.

Trong cả đời thực lẫn hư cấu, khái niệm ấy quá mức phổ biến.

Tôi cảm thấy có lỗi với Sakura, người đã thốt ra từ đó với sự tự tin chắc chắn, bởi bản thân tôi chẳng thể phản ứng lại cho ra hồn.

“Onii-chan… trông có vẻ muốn nói gì lắm nhỉ?”

“Không, chỉ thấy… nghe sến súa quá thôi.”

“Cái gì cơ…!”

“Với lại, thật lòng mà nói thì anh chẳng thấy hợp chút nào. Anh mà là người hùng á?”

Trong cuộc sống thường nhật, tôi chẳng tìm ra nổi điều gì khiến mình liên tưởng tới hình tượng đó.

Người hùng có rất nhiều dạng… gã mặc toàn thân đồ bó chạy khắp New York, lính cứu hỏa lao vào ngôi nhà cháy để cứu trẻ nhỏ, hay thậm chí trong một chương trình TV gần đây, bài hát xưa cũ còn gọi một người bố bước qua cổng soát vé nhà ga là anh hùng.

“Ngay hôm nay thôi, anh đã đứng ra che chở cho Tsunakichi-kun với Kikutarou-kun còn gì.”

“…Khỏi một tên phản diện tên là Sakura ấy nhỉ.”

“Anh ác quá đi mất! Sao lại nói thế chứ…!”

Sakura chu môi nũng nịu. Rõ ràng cô chẳng hề tức giận thật, thế nên tôi cũng chỉ cười trừ cho qua.

“Nhưng mà, cái “phản diện” đó, hồi trước cũng từng cứu anh còn gì.”

Cô buông lời nửa như đùa cợt.

Thế rồi trong đầu tôi bất giác khơi lại những ký ức cũ.

Những mảnh vỡ ký ức vốn thường ngày vẫn lẩn khuất dưới đáy não bộ như đám mảnh vụn, giờ đây bị giọng nói của Sakura kéo lên, chập chờn ghép lại thành hình ảnh…

Con người dường như có một cơ chế để chia nhỏ ký ức, nhằm tránh cho những hồi tưởng đau đớn ập tới bất ngờ. Ít nhất, trong tôi thì đúng là như thế.

Tôi thở ra một hơi từ khóe môi, chỉ trong thoáng chốc.

Một động tác giả vờ coi tất cả như chuyện cười.

Và hiệu quả của nó thì thật rõ rệt.

Tựa như khi ta lấy một cây gậy khều đống lá mục đã vón cục trôi nổi trên mặt hồ ô nhiễm để nó tan ra, một cảm giác u ám pha chút khoái trí lan khắp đầu óc tôi.

Ký ức kia lại một lần nữa chìm xuống đáy sâu, dần dần biến mất khỏi tầm nhìn.

“À, đúng rồi!”

Giọng Sakura vang lên sáng rực….

“Em cũng thích cả cái kiểu anh đem tất cả “tất” lẫn với nhau, rồi giặt luôn đôi tất bị lộn trái nữa đó, darling.”

Cô ấy buông tay khỏi tư thế khoanh tay, rồi cầm lại đôi đũa.

Tôi cũng bị cuốn theo dáng vẻ bình thản của cô ấy… bắt đầu động đũa trở lại.

Dù có cảm giác như bữa ăn đã bị gián đoạn khá lâu, thế nhưng miếng cá đỏ trên bàn vẫn chẳng hề nguội lạnh, còn nguyên hơi ấm.

Đây chính là đời thường của tôi.

Việc mỗi ngày được ăn cơm cùng cô nàng xinh đẹp nhất lớp… đó là một bí mật mà tôi chẳng thể thổ lộ với bất kỳ người bạn nào, dù là thân thiết nhất…

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ngọt quá. TFNC
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
cảm ơn ne
Xem thêm