Tập 01
Chương 1.2 Ai cũng có một khía cạnh "Lớn" mà chỉ gia đình mới được thấy
6 Bình luận - Độ dài: 3,369 từ - Cập nhật:
“Trời ơi, hay cực kì luôn đó! Tớ bình thường chẳng bao giờ xem mấy thứ kiểu này đâu, nhưng thỉnh thoảng được xem cùng mấy cậu otaku thì thích ghê luôn! Cô bé Anastasia gì đó ấy nhỉ? Dễ thương quá trời! Mà công nhận… hơi bị gợi cảm quá không? Nào là ngực, cặp đùi, rồi cái bộ váy cưới ngắn ngủn ôm sát người nữa chứ, nhìn thôi cũng thấy sexy quá trời! Tớ mê mấy kiểu đó lắm luôn! À mà, thỉnh thoảng trên đầu Anastasia còn có con sinh vật kì lạ kia nữa, nhìn cũng đáng yêu lắm. Nó tên là gì ấy nhỉ, Angura… thỏ gì đó? Con đó có chiến đấu không, hay là kiểu được dùng làm vũ khí?”
“Là Angora.”
Cô ấy lập tức ngừng nói.
Tsunayoshi với Kikutarou đồng loạt nhìn tôi, ngạc nhiên như thể không tin nổi việc tôi vừa chen ngang lời của Sakura. Trong ánh mắt cả hai rõ ràng viết…“Đừng có dại mà đối đầu với cô ta.” Nhưng tôi mặc kệ, tiếp tục.
“Là thỏ Angora. Một giống thỏ lông dài, nhìn xù xù như kẹo bông gòn. Được nuôi từ rất lâu rồi, vừa để làm thú cưng, vừa để lấy lông dệt thành sợi len Angora. Vì cái tên có chữ Angora nên hay bị nhầm là có nguồn gốc từ Cộng hòa Angola, nhưng thực ra quê gốc là Thổ Nhĩ Kỳ. …Mà, gọi là Angura thỏ thì nghe cứ như đang buôn bán chợ đen ấy.”
Tôi phải chặn lời Sakura, vì nếu để cô ấy tiếp tục nói nữa thì ba thằng tôi chắc chỉ còn biết ngồi yên chết lặng.
Kouzuki Sakura phồng má, mím môi, rồi hất cằm đứng chắn ngay trước mặt tôi.
Khoảng cách chưa đầy ba mươi cm. Kiểu tiến sát rút ngắn không gian riêng tư thế này đủ khiến phần lớn con trai phải mất bình tĩnh liền.
Cô ấy khá cao so với một người con gái. Từ ngay phía dưới, ánh mắt sắc bén của Sakura như ép tôi phải đối diện.
“Lộ rồi nhé! Cậu là tên otaku-kun láo nhất lớp!”
“Lộ gì, từ nãy đến giờ tớ vẫn ở đây mà. Với lại, cái điện thoại cậu đang cầm vốn là của tớ đấy.”
Tôi giật lại chiếc điện thoại từ tay Sakura.
“Công nhận Spy Darling cũng có một phần hút khách nhờ mấy chi tiết sexy, đúng như cậu nói. Nhưng chỉ có thế thì chẳng thể nào bán hơn một triệu bản trong vòng một năm được. Sức hút thật sự là ở chỗ… mối tình đầu của một nữ điệp viên, những giằng xé nội tâm, và cái khoảnh khắc mà tuổi trẻ vô tư của cô ấy chấm dứt. Chính cái cách bộ truyện khắc họa điều đó mới chạm đến trái tim độc giả. Sau này tớ gửi cho cậu link phỏng vấn đạo diễn nhé? …À mà, khoan, đừng hiểu nhầm. Ý tớ không phải muốn hẹn hò hay rủ rê nói chuyện tiếp đâu… chỉ là…”
Giọng tôi càng nói càng rối, bản thân cũng thấy luống cuống. Sau lưng, tôi cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Tsunayoshi và Kikutarou như đang đâm thẳng vào mình.
Ngược lại, Sakura lại mỉm cười nham hiểm, như thể đang thưởng thức cảnh một otaku tự tay dọn đường cho mình bại trận.
“Cậu đúng là thích Anastasia lắm nhỉ. Nhưng này…”
Ngón tay Sakura nhẹ nhàng chạm vào ngực tôi. So với lúc lướt màn hình, cú chạm ấy có phần mạnh hơn một chút.
“Anastasia thích cậu nam chính cơ mà? Sao cậu lại mê mẩn như thế? Biết chắc không có cửa rồi còn gì? Với lại, trên đời làm gì có cô gái nào gọi Darling nữa đâu. Có lẽ ngày xưa cũng chẳng từng có. Anime thì hay thật đấy, nhưng tớ nghĩ cậu nên để tâm đến con gái ngoài đời thật thì hơn. Học cách tìm hiểu đi. Biết đâu đấy, một cậu con trai otaku như cậu vẫn có thể được ai đó trên thế giới này thích thì sao?.
Hoàn toàn thua cuộc. Sakura đã đáp trả màn ngắt lời của tôi một cách hoàn hảo, rồi bỏ đi, để lại ba thằng tôi chết lặng như tượng đá.
Trước khi rời đi, cô còn ngoái lại, lè lưỡi trêu chọc, sau đó vui vẻ quay về vòng tròn rực rỡ của đám bạn thân thiết. Một cậu cao ráo trong đội bóng đá hỏi với giọng quan tâm…
“Có chuyện gì thế? Không phải cãi nhau với Kazami-kun đấy chứ?”
Kazami… đó là họ của tôi.
“Đâu có~. Tại thân nhau nên mới đùa giỡn vậy thôi mà!” Sakura tươi cười đáp.
Cả lớp chắc chắn đều nghe thấy cuộc đối thoại ấy.
Ngay sau đó, không khí trong phòng học trầm xuống, rồi lại trở về nhịp điệu thường ngày.
Tôi thì không nhận ra lúc ấy, nhưng hình như cả lớp đều thấy hơi bất an khi Sakura chọc ghẹo một đứa otaku như tôi. Không phải vì họ thương hại tôi, mà vì đơn giản Sakura là người được cả lớp yêu quý. Nếu cô ấy nổi giận, biết đâu sự bực bội ấy lại lan sang những người xung quanh… giống như ở nhà, chỉ cần bố mẹ cau có là có thể làm hỏng cả một ngày của con trẻ. Có lẽ mọi người đều vô thức sợ điều đó.
“Uầy… hóa ra hôm nay là một trong những ngày Sakura-san chịu khó bắt chuyện à…” Tsunayoshi thở dài.
Câu đó cũng nói hộ tâm trạng của tôi với Kikutarou.
Cứ tầm hai, ba lần một tuần, Sakura lại chủ động đến nói chuyện với nhóm tôi.
Và kết quả thường na ná hôm nay… câu chuyện otaku kín đáo ở góc lớp bỗng biến thành màn đối thoại công khai cho cả lớp cùng nghe, để rồi chúng tôi chỉ còn biết đỏ mặt xấu hổ (dù kết thúc kiểu tôi bị hạ gục công khai thế này thì hiếm).
Điều khó xử nhất là… Sakura chẳng hề có ác ý. Chính vì thế, chẳng ai nỡ trách móc cô ấy. Tsunayoshi hay Kikutarou cũng chẳng bao giờ dám từ chối thẳng.
Sakura đã bảo tôi hãy “để tâm đến con gái ngoài đời”, nhưng cô đâu có chê bai hay coi thường manga anime. Cái kiểu cô gọi tôi “đồ otaku ghê gớm” thật ra lại giống như cách bạn bè thân thiết hay chọc nhau. Một dạng cưng chiều kì lạ, mang một màu S nhẹ.
“Thôi thì, nghĩ tích cực đi. Sakura-san xinhe như thế mà vẫn chịu khó bắt chuyện với bọn mình. Bình thường mấy cô gái kiểu đó chắc chẳng thèm liếc bọn mình đâu! Mà này, dạo gần đây tớ nhận ra là… hình như khi nói chuyện với bọn mình, khoảng cách cô ấy đứng còn gần hơn lúc nói với đám con trai trong nhóm bạn đấy!”
“Chắc là vì cô ấy không coi bọn mình là đàn ông thôi.”
“Ờ ha, bị coi như không phải đàn ông đôi khi lại có lợi đấy!”
Này Tsunayoshi… cậu tâm đắc cái kiểu gì thế.
Nhìn Sakura đang nói cười cùng nhóm bạn giữa lớp, Tsunayoshi và Kikutarou tiếp tục bàn tán.
“Giờ chẳng ai gọi darling nữa à… Nói về hiện tại, cậu biết từ gyaru không? Trước kia, mấy cô nàng nổi bật như Sakura-san được gọi như thế đấy, kiểu như mấy từ mobu[note79617] hay moga[note79618] ấy.”
“Tất nhiên là biết chứ. Trong giới otaku vẫn dùng để miêu tả tính cách một con người mà.”
“Đúng đúng! …Mà nghĩ kĩ thì… thật lòng tớ thấy Sakura-san nếu là một nhân vật trong anime hay manga thì chắc chắn sẽ hot lắm.”
“…Ý cậu là, sẽ có nhiều fan đến mức mua cả doujinshi[note79619] về cô ấy?”
“Chuẩn! Tớ còn rút ví mua ngay ấy chứ!”
Kikutarou nhìn Tsunayoshi bằng ánh mắt khinh bỉ, còn Tsunayoshi thì giả vờ uốn éo đáp lại.
“Dù Sakura-san hay trêu tụi mình không có bạn gái, nhưng lạ thật, chính cô ấy cũng chẳng bao giờ có bạn trai mà nhỉ.”
Đó là chuyện ai trong khối này cũng biết.
Sakura, xinh đẹp và được nhiều người theo đuổi, nhưng chẳng ai có thể chinh phục được cô nàng này.
Mỗi lần có ai đó tỏ tình thì câu trả lời của cô đều giống hệt nhau:
“Xin lỗi nhé, tớ không thể nghĩ đến ai khác ngoài onii-chan cả.”
Sakura thì tin chắc rằng câu trả lời ấy sẽ được hiểu giống như mấy kiểu từ chối quen thuộc: “Tớ muốn tập trung cho việc học” hay “Tớ đang bận rộn với CLB.”
Nhưng thực tế thì, bất kì cậu con trai nào nghe câu đó cũng sẽ đờ người ra, rồi lủi thủi bỏ đi với gương mặt đầy khó xử.
Chỉ sau một tháng nhập học, cả khối đã gần như mặc định rằng…“Cái tin đồn ấy xem ra đúng là sự thật.”(Nói cách khác, từng ấy chàng trai đã lần lượt thử sức tỏ tình và bị từ chối phũ phàng.)
“Gái xinh phong cách gal mà lại “cuồng anh trai đến mức ám ảnh”à. Nghe y như nhân vật trong manga ấy nhỉ. Tớ thì vốn xác định cả đời này chỉ yêu 2D thôi, chẳng mảy may hứng thú với tình yêu ngoài đời… Nhưng cùng một câu ‘tớ không có ý định yêu đương đâu’, mà lúc Kouzuki-san nói thì ai cũng tin, còn tớ nói thì chỉ bị bảo “đừng có ngụy biện, là không ai yêu nổi cậu thôi’… Trung học tớ bị trêu cỡ hai trăm lần rồi đấy.”
“Quá trời ghen tị luôn ấy chứ! Chỉ vì được sinh ra làm anh trai của Kouzuki-san thôi mà đã có ngay cô em gái siêu dễ thương luôn miệng nói “anh yêu ơi anh yêu ơi” rồi!”
“Nhưng mà này, cho dù là anh ruột đi nữa, mấy ông anh trai bình thường làm gì được em gái yêu quý đến thế. Chắc chắn phải là kiểu người anh siêu cấp…mặt mũi idol, thể thao siêu đỉnh, học đại học top đầu, giao tiếp giỏi, bạn bè quý mến, ăn mặc có gu, lấp lánh như nhân vật manga… biết đâu còn có cả tuyệt đối âm nhạc cơ. À, với lại… giặt đồ thì không bao giờ bỏ nhầm vớ trái lộn nữa chứ.”
“Trời đất, trên đời làm gì có người hoàn hảo vậy chứ! …Mà, nghĩ kỹ thì chắc cũng có… chết tiệt, thế giới thực đúng là quá khắc nghiệt mà.”
Tựa lưng vào tủ đựng dụng cụ cá nhân, tôi chỉ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Kikutarou và Tsunakichi.
Tôi chờ cho đến khi cuộc trò chuyện về Sakura không còn nữa thì mới quay lại mấy chuyện anime thân thuộc.
Đúng lúc ấy, Tsunakichi đột ngột quay lại lại phía tôi, mắt sáng rực…
“A! Tớ vừa nghĩ ra cái này, bá cháy luôn! Một thể loại mới… “Gyaru nghiêm khắc với otaku’! Sao hả, Houri?”
“…Tớ nghĩ cái đó người ta gọi chung là ‘’gyaru bình thường” thôi.”
****
Tàu rời ga gần trường, qua Ikebukuro, rồi sau hai lần đổi tuyến, quanh tôi chẳng còn ai mặc đồng phục giống mình nữa.
Lại một buổi chiều như thường lệ. Một lộ trình về nhà quen thuộc.
Bước xuống ga gần nhà… Shinobahana. Ngay khi chạm chân lên sân ga, tâm trạng tôi như được bật công tắc từ “on” sang “off”.
Thả lỏng nhịp chân, tôi rời nhà ga. Lúc này là hoàng hôn, trên quảng trường trước ga, nổi bật hơn nhân viên văn phòng mặc vest là những bà nội trợ vừa ghé ngang từ khu mua sắm cạnh đó, cùng vài nhóm sinh viên đại học đang cười nói rôm rả. Tôi lướt qua dòng người và rẽ vào con phố thương mại.
Hai bên là tiệm giày, cửa hàng khóa, quán net café, quán nhậu, tiệm Trung Hoa… Có tiệm đông khách tấp nập, cũng có cửa hàng vắng lặng như sắp tàn.
Tôi dừng lại trước một cửa hàng quen thuộc…
“Daily Shiroboshi.”
Siêu thị ruột của tôi.
Nhà tôi không có bố mẹ. Nhưng tôi cũng không hoàn toàn sống một mình. Có một người ở cùng, nhưng cô ấy chẳng bao giờ động tay nấu nướng. Vì thế, chuyện cơm nước ngày nào cũng đổ lên vai tôi cả.
Thành ra, trên đường từ trường về, ghé siêu thị mua đồ gần như đã thành thói quen.
Ngay khi bước vào, hương rau quả tươi mới gần cửa đã chào đón. Tôi vừa đẩy giỏ vừa rà soát trong đầu xem tủ lạnh còn gì, thiếu gì.
Cái giỏ mau chóng đầy lên… hộp trứng quen thuộc, bánh mì sandwich loại sáu lát của hãng rẻ thứ nhì, yến mạch sắp hết, cà chua bi mà cô nàng cùng nhà rất hay bốc ăn nên chẳng mấy chốc đã vơi đi…
Tới quầy cá, tôi cầm lên gói phi lê cá đỏ. Đã lâu rồi tôi chưa làm món cá hầm. Mỗi tội siêu thị này chỉ bán theo gói ba lát, mà nhà tôi chỉ có hai người ăn, nên lúc nào cũng hơi lỡ cỡ. Thật muốn góp ý với cửa hàng: “Có thể bán gói hai lát thôi không?” Nhưng lại sợ phiền các nhân viên.
Trên đường, một bà cụ còng lưng đưa khay thịt gà ra nhờ tôi đọc giùm giá. Tôi cúi xuống đọc con số nhỏ xíu dưới mã vạch cho bà.
Ra quầy thanh toán. Trên cột trụ cạnh quầy là một mảnh gương dài. Tôi thoáng thấy bóng mình đang hơi khom lưng cầm giỏ, liền vội vàng đứng thẳng lại.
Trong gương phản chiếu là một cậu học sinh trông hơi già dặn quá mức… áo blazer cài kín nút trên cùng, tóc tai chẳng tạo kiểu, ba lô đồng phục đeo gọn gàng. Bề ngoài tưởng như “nghiêm túc mẫu mực”, nhưng bản thân tôi biết rõ, kiểu dáng ấy chẳng hề giống hình mẫu “thanh xuân lấp lánh” mà người ta vẫn nghĩ về học sinh cấp ba.
Những người trẻ thực sự chính là nhóm bạn ở trung tâm lớp tôi, những kẻ biến đồng phục thành thứ phụ kiện cá nhân, phá cách tới tận cùng. Xã hội sẽ nhìn họ và bảo: “Thật đúng là tuổi trẻ.” Còn kiểu tôi, mặc đồng phục cho chỉnh tề, lại dễ bị coi thành… lười nhác, chẳng chịu đầu tư vào “bản thân”.
…
Xách túi rời siêu thị, tôi duỗi thẳng người, lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn nho nhỏ vì đã sắm xong nhu yếu phẩm cho ngày thường. Tôi không thích tiêu xài hoang phí, nhưng lại khá thích cảm giác hoàn thành một buổi đi mua đồ.
Rẽ qua khu phố, đi thêm một đoạn nữa, tôi về đến tòa chung cư mười hai tầng mang cái tên siêu lạ… “Soul Love Shinobahana.”
Bấm thẻ mở khóa cửa chính, đi thang máy lên tầng mười, rồi đứng trước căn hộ số 1008.
Đó chính là nhà tôi.
…
Đẩy cửa bước vào, đầu tiên tôi đặt túi đồ lên bếp. Sau đó vào phòng, cởi đồng phục, thay bộ đồ thoải mái…áo sơ mi và quần thể thao. Rồi quay lại cất thực phẩm vào tủ lạnh.
Chiếc điện thoại thông minh trên bàn phòng khách run lên… tin nhắn từ người ở cùng. Hôm nay cô ấy đi chơi với bạn, khoảng bảy giờ mới về. Tôi nhắn lại “OK”.
Ngồi bàn học làm bài tập, xem lại bài vở. Một lúc sau đã hơn sáu giờ bốn mươi.
Tôi xoa bóp vai, rồi đứng lên vào bếp. Bữa tối phải kịp lúc đồng hồ điểm bảy giờ, khi cô ấy về đến.
Trước chiếc bếp ba ngọn lửa, tôi thấy tinh thần mình bỗng hứng khởi.
Thực đơn đã được định sẵn từ lúc ở siêu thị.
Mở gói cá đỏ, lấy ra hai lát. Đặt mặt da lên chảo, khứa mấy đường chéo. Rắc một muỗng đường, thêm một bát nước nhỏ, rồi xối vào xì dầu, rượu nấu ăn, mirin. Chỉ cần để lửa vừa và chờ mùi dậy lên.
Tiếp theo, thịt gà xào hành. Thái hành thành khúc vừa ăn, để sẵn. Chặt thịt gà đùi thành miếng, ướp muối tiêu, rồi phi thơm trên chảo dầu. Khi thịt gà xém vàng, đổ hành vào. Đây là món cho “cô ấy”. Người cùng nhà của tôi là kiểu không có thịt thì sẽ càu nhàu cả tối.
Mùi cá hầm sánh lại, ngọt ngào mà đậm đà, lan khắp căn bếp.
Món cuối cùng… canh súp lơ xanh. Cho vào nồi nhỏ, đổ nước đủ hai chén, thêm ít nước dùng trắng. Đun sôi là xong.
Ba món đã sẵn sàng, chỉ đợi người về thôi.
Đồng hồ chỉ 6:59.
Từ cửa, vang lên tiếng chìa khóa ở ổ.
Cô ấy đã về.
“Em về rồi đây onii-chan~!”
Tiếng cửa mở và giọng nói tươi vui của cô gái vang vọng khắp căn hộ.
Trong lúc nghe tiếng bước chân quen thuộc tiến dần đến phòng khách, tôi rửa tay qua loa rồi lau khô.
Bước chân nhẹ nhàng vang lên, Sakura bước vào phòng khách.
Thấy bóng tôi trong bếp, cô liền dang rộng hai tay, vừa đi vừa reo…
“Cái ôm chào mừng về nhà nào~”
“Ừm, chào mừng em về.”
Sakura lao thẳng vào lòng tôi, vòng tay ôm chặt lấy lưng.
Tôi cũng ôm đáp lại. Khoảng cách này còn gần gũi hơn nhiều so với khi ở lớp học, khi cô cố tình lại gần tôi. Ngay dưới cằm, tôi có thể thấy rõ chiếc cổ trắng ngần của Sakura, gần đến mức chỉ cần thở nhẹ cũng sẽ chạm vào làn da ấy. Tự nhiên, tôi khẽ điều chỉnh nhịp thở của mình, chậm rãi hơn. Đến mức này, tất cả đều giống như một nghi thức quen thuộc trong ngày.
“Thôi nào, đi thay đồ đi. Trong lúc đó anh sẽ dọn nốt bữa tối.”
Tôi nới vòng tay ra.
Thế nhưng Sakura lại không chịu rời khỏi ngực tôi.
Ngẩng mắt lên, cô nũng nịu phản đối…
“Anh lúc nào cũng lạnh lùng thế nhỉ. Ít nhất xoa đầu em một cái cũng được mà? Coi như khen cô em gái đáng yêu hôm nay lại bình an trở về. Rồi thêm câu kiểu… “Đừng đi lang thang tới tận khuya làm anh lo. Em là của anh cơ mà.” chẳng hạn.”
“Xin lỗi, nhưng mấy câu thoại hệt như một soái ca trong shoujo manga ấy, anh thật sự không nói nổi đâu.”
“Ở nhà thôi thì thử làm soái ca một lần cũng chẳng sao đâu nhỉ. …À, mà ý em “soái ca” này không phải “Spy Darling”, mà là Super Darling đó. Một lần thôi, thử làm nội soái ca đi!”
“Em nói nghe cứ như “Nội Biện Khánh”[note79620]ấy nhỉ…”
“Ưhm~ Đây không phải là yêu cầu của em gái đâu, mà là của bạn gái đấy!”
Tôi đặt tay lên đầu Sakura, xoa nhẹ nhẹ…
“……Ngoan lắm.”
Nghe được câu đó, cuối cùng cô cũng chịu rời khỏi người tôi, quay về phòng để thay đồng phục sang đồ mặc ở nhà.
Ngay trước khi bước ra khỏi phòng khách, như sực nhớ ra điều gì, Sakura ngoái lại, nở nụ cười tươi…
“…Mùi cá hầm xì dầu lúc anh nấu thơm thật đấy. Vừa mở cửa vào nhà thôi là em thấy tuyệt vời rồi.”
“Anh còn làm cả thịt nữa đấy.”
“Càng tuyệt hơn nữa~!”
Đợi đến khi Sakura đã khuất sau cánh cửa phòng, tôi mới quay lại bồn rửa và rửa tay thêm lần nữa. Nếu cô thấy, chắc hẳn sẽ giận dỗi ngay…kiểu như là “Anh vừa xoa đầu em xong mà đã rửa tay liền hả!?”


6 Bình luận