Dù là giáo viên, nhưng cô...
Rakuto Haba Shio Kouji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 02: Bị Mắc Kẹt

1 Bình luận - Độ dài: 15,397 từ - Cập nhật:

“Mừng em trở lại. Em đã làm rất tốt khi tiễn em ấy về đó.”

Chị Tenjou đón tôi trong bộ đồ ngủ màu phấn tiên đáng yêu của cô ấy. Hình như cô ấy cũng vừa đi tắm nữa, tôi có thể ngửi thấy một mùi hương khác với mùi của cô ấy vào ban ngày.

Có lẽ nhờ hơi nước còn tồn đọng lại sau khi tắm, trên cổ chị Tenjou dính lại những giọt mồ hôi mỏng.

“Em vào phòng chị được không?”

Nhìn thấy một ngoại hình khác biệt với mọi khi của chị Tenjou, tôi không thể không hỏi lại cô ấy cho chắc.

“Sao tự nhiên lịch thiệp thế? Em từng qua đây để chăm sóc chị hàng ngày mà. Vào đi.”

Chị Tenjou mỉm cười gượng gạo và thản nhiên mời tôi vào trong.

Bước vào căn phòng, tôi lại một lần nữa nhớ rằng tuy thiết kế của phòng tôi và chị Tenjou giống nhau, cảm giác mà chúng mang lại khác nhau hoàn toàn.

Sau khi ngồi xuống miếng đệm được trải trên sàn, tôi mở lời bằng một lời cảm ơn và một câu xin lỗi.

“Em cảm ơn chị vì mọi thứ. Và em cũng xin lỗi vì sự bất lịch sự của Kaguya.”

“Chị thấy đó là một trải nghiệm khá thú vị đấy. Chị thường khiến người khác e ngại qua cái nhìn đầu tiên, nên việc một cô gái như Kaguya lại thoải mái với chị, thực sự rất thú vị đó.”

“Chắc đây là vấn đề mà chỉ người đẹp như chị mới dính phải thôi.”

Thường thì mỹ nhân như Tenjou Reiyu sẽ được người khác tự động đối xử một cách đặc biệt, bất kể tốt xấu. Điều này đôi khi có thể có lợi, nhưng chúng cũng có thể khiến cô ấy cảm thấy cô lập và bơ vơ.

Sự thiếu lịch sự của Kaguya đôi khi lại tỏ ra hữu ích.

Cái cách mà chị Tenjou vui vẻ giải thích khiến tôi càng thêm cảm thấy tội lỗi. Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ khó chịu và tức giận cả ngày.

“Em dẻo miệng như thế cũng không mang lại được gì đâu.”

“Em thấy mình được người đẹp mời pizza là còn hơn cả đủ rồi.”

“Nếu là về chuyện đó thì chị thấy mình trả ơn vẫn chưa đủ. Em đã nấu ăn cho chị và thậm chí còn mua sắm nữa.”

Chị Tenjou quả là một người rất hay để tâm.

“Nhưng chị đã chăm sóc cho em khi em bệnh nên chúng ta huề nhau. Tạm thời tụi mình gác qua chuyện này đi. Chúng ta đã tạo ra Thỏa Thuận Hàng Xóm vì không muốn vướng vào vòng lặp trả ơn vô tận mà.”

“Đúng vậy.”

Khi tôi bị bệnh, tôi đã quá mệt mỏi để có thể duy trì một cuộc đối thoại bình thường.

“Có một cô em gái đáng yêu như thế thì em hẳn là đã chiều hư Kaguya một chút nhỉ, Yunnagi?”

“Không hề. Trái lại, em muốn nghiêm khắc với em ấy hơn.”

“Nghiêm khắc cũng là một dạng yêu thương nhỉ?”

“Nhưng Kaguya không đủ trưởng thành để hiểu điều này. Dựa trên những gì chị quan sát, chị cũng đồng ý điều đó với em, đúng không?”

Không ngày nào mà tôi không ước Kaguya chịu thấu hiểu và chững chạc hơn cho thằng anh này yên lòng cả.

“Chị thấy em ấy chỉ vui mừng vì được em chú ý thôi.”

“Em cũng nghĩ như vậy. Nên thế này thì sao? Chị và em hãy cùng nhau hẹn hò đi?”

“Thế thì không được. Nếu chúng ta bị bắt quả tang, chị sẽ mất việc mất.”

Bị cô ấy mắng nhẹ nhàng như thế này, tôi cũng không thấy tệ cho lắm.

“Chị ghét em hả?”

“Điều khoản 6 của Thỏa Thuận Hàng Xóm!”

Câu trả lời của cô ấy là thỏa thuận dựa trên lời hứa của chúng tôi.

[Điều khoản 6: Không bên nào được phép có người yêu cho đến khi tốt nghiệp.]

“Ồ, đó là một cách trả lời lươn lẹo đó.”

“Em sẽ chẳng bao giờ biết ai có thể nghe chúng ta nói đâu. Tường ở đây mỏng lắm.”

“Lúc này chúng ta đang ở một mình. Do phòng chị là phòng ở góc và bên cạnh phòng chị là phòng em, nên chúng ta lớn giọng một tí cũng không sao đâu.”

“Ấy, cấm em tự mãn nhá.”

“Nhưng kiềm chế bản thân trong mọi phương diện khó lắm.”

Kể cả khi chúng tôi ở cạnh nhau về mặt thể xác, chúng tôi vẫn giữ vững tâm lý với một khoảng cách vừa phải.

“Điều đó không có nghĩa là em được phép lảng vảng với người khác.”

“Chị đừng lo. Em biết là mình sẽ hối hận cả đời nếu em dám làm thế mà. Do đó, không đời nào mà em phá bỏ lời hứa của chúng ta đâu.”

Tôi cười cho qua chuyện như thể không có chuyện gì.

“Cách em nói hời hợt quá.”

“Nhưng đó chính là cách em một lần nữa khẳng định cho tình yêu vĩnh cửu mà chị ao ước đó.”

“...Cảm ơn em.”

“Em luôn thành thật nên chị Tenjou không cần hiểu lầm em như thế hoài đâu.”

“Còn chuyện gọi điện buổi sáng cho trò Kuhouin… Và ai ngờ được em gái em lại là một cô gái quyến rũ đến thế chứ?”

Quả thật, không có mấy người có thể đoán rằng Kaguya chỉ mới học cấp hai. Khi tôi mới gặp em ấy, tôi cũng tưởng em ấy trạc tuổi mình.

“Nếu chị nghi ngờ em đến thế, em không còn cách nào khác ngoài việc chuyển đến trường nam sinh thôi.”

Tuy vậy, bị một người quan trọng với tôi hiểu lầm khiến tôi đau lòng.

“Không, thế thì không được. Nó không hiệu quả.”

“Hiệu quả?”

“Chỉ khi em ngồi trước mặt chị, chị mới có thể chịu đựng cơn bệnh đến Tuần Lễ Vàng.”

Đây là một khám phá mới! Hóa ra chị Tenjou đã gắng gượng làm việc cật lực tới Tuần Lễ Vàng vì tôi.

—Vậy là, tôi không phải là một học sinh bình thường đối với cô ấy!

Nhận ra điều này là phần thưởng tuyệt vời nhất.

“Em có thể ôm chị không?”

Tôi tiến lại gần cô ấy.

“Em đừng có làm chị giật mình như vậy! Em sẽ khiến chị không ngủ được mất.”

“Dù có em hay không, chẳng phải chị vẫn sẽ bận tâm về Kaguya đến nỗi mất ngủ sao?”

“Ủa, chị thể hiện lộ liễu đến thế hả!?”

“Em tin rằng mình nên làm rõ mọi chuyện càng sớm càng tốt nên em đã ghé qua phòng chị dù đã khuya.”

“Em đúng là đi guốc trong bụng chị rồi…”

“Chị có tưởng tượng được cảnh em vì có mối quan hệ sai trái với cô em kế đáng yêu của mình và không thể ở nhà, nên em mới chuyển đi sống một mình không?”

Tôi không vòng vo mà vào thẳng chủ đề.

Mặc dù chị Tenjou không trả lời, hành động của cô ấy đã nói lên tất cả. Cô ấy đã ngượng ngùng quay mặt đi, rõ ràng, tôi đã nói trúng tim đen của cô ấy.

Từ góc nhìn này, khuôn mặt và gáy của cô ấy trông thật quyến rũ.

Người đang say đắm với Tenjou Reiyu ở đây là tôi.

Tôi thật sự không thể tưởng tượng đến một viễn cảnh ở bên ai khác ngoài cô ấy.

“Đương nhiên là không rồi. Không đời nào chuyện đó sẽ trở thành thật cả. Em không đủ can đảm để bước vào một mối quan hệ sai trái chỉ vì ham muốn với em gái kế của mình đâu.”

Tôi đảm bảo rằng mình phải phủi đi nghi ngờ của cô ấy.

“Vậy tại sao bé Kaguya lại bám theo em đến thế?”

“Em cũng tò mò giống chị. Em đã luôn cố gắng trở thành một người anh trai đáng mến, nhưng khi em mới gặp Kaguya, em ấy còn ấu trĩ hơn cả bây giờ nữa. Phải chăng, em ấy đã coi em là một người đàn ông trước một người anh trai?... Ặc, tự miệng nói ra điều này nghe kinh khủng quá.”

Thậm chí tôi cũng ghê tởm chính suy nghĩ của mình.

Mặc kệ cảm xúc của Kaguya là gì, ít ra, tôi vẫn không hề có ý định như em ấy.

“…Chị Tenjou, tại sao chị trông có vẻ bực bội vậy?”

“Chị đang xấu hổ thôi, cứ như em có thể nhìn thấu được chị vậy.”

“Chị Tenjou à, đó là vì chị quá dễ đọc vị thôi.”

“Tuy em còn trẻ mà em láo quá đó nha.”

“Hàng xóm thì phải bình đẳng chứ?”

“Lúc nào em cũng trả treo với chị.”

“Chị ghét vậy à?”

“Không phải là chị ghét đâu.”

“Em chỉ không muốn làm chị Tenjou lo lắng thôi. Nếu có thể, em muốn chị có thể ngó vào đầu em một lần.”

“Có vẻ trong đó sẽ toàn mấy cái suy nghĩ tà dâm thôi.”

“Em sẽ không phủ nhận.”

“Chịu đựng khổ nhỉ?”

Chị Tenjou trông cực kỳ lo lắng cho tôi.

“Đúng là em có hứng thú với mấy thứ đồi trụy, nhưng em chưa từng và sẽ không bao giờ áp đặt chúng lên người mình yêu, dù là quá khứ hay là tương lai.”

Thế nên tôi luôn đáp cô ấy bằng một tông giọng tươi vui và thái độ thành thật.

“Yêu?”

Chị gái hàng xóm của tôi nhạy cảm run rẩy trước từ đó.

“Nếu như từ ‘yêu’ làm chị ngượng thì em sẽ không nói từ đó. Nhưng làm ơn hãy nhớ rằng em có một cảm xúc không bao giờ phai mờ dành cho chị.”

“Cảm ơn em.”

Chị Tenjou đặt tay lên ngực như muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình.

“Nếu chị muốn thì chị có thể đổ em một lần nữa đấy.”

“Chị không cần đâu.”

Cô ấy mỉm cười ngại ngùng.

Tôi thật sự rất yêu con người này.

***

Tuần Lễ Vàng trôi qua và ngày đầu tiên quay lại trường đã tới.

Sau khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi có thể nghe tiếng chuông reo từ phòng bên kia vách tường. Tiếng chuông nhanh chóng tắt và một tin nhắn được gửi tới điện thoại tôi.

[Reiyu: Chào buổi sáng. Từ hôm nay lại chăm sóc chị nhé.

Vì chúng ta đã ăn pizza vào tối qua, chị muốn ăn cơm vào sáng nay.]

[Yuunagi: Chào buổi sáng. Đã rõ, em sẽ chờ chị.]

Sau khi tôi chuẩn bị xong bữa sáng, tôi nhớ ra mình còn một việc phải làm. Đó là gọi cho cô bạn học của mình, Kuhouin Akira.

Bởi vì hôm nay đã chính thức kết thúc kì nghỉ lễ, tôi gọi sớm hơn một chút để cô ấy có dư thời gian, để đề phòng thôi. Sau khi chuông điện thoại reo được một hồi, cô ấy cuối cùng cũng bắt máy.

Tôi có thể nghe tiếng thở dài yếu ớt và tiếng Akira cố gắng trở mình trên giường.

“Chào buổi sáng, Akira. Hôm nay bắt đầu đi học lại rồi. Dậy đi nào.”

[Mmm…]

Phản hồi của cô ấy yếu ớt như thể chẳng lọt tai lời tôi nói.

“Cậu sẽ dậy trễ đó.”

[Cậu đó à, Nishiki?]

Cô ấy đáp lại tôi với giọng nói ngái ngủ, nửa mê nửa tỉnh.

“Tuần Lễ Vàng kết thúc rồi.”

[...Kéo dài nó tớ giùm đi.]

“Nếu có thể thì tớ đã làm từ lâu rồi.”

[Ước gì ngày lễ không bao giờ kết thúc.]

“Vậy cậu ráng trở thành một người có tầm ảnh hưởng và tăng số lượng ngày lễ đi.”

Dù nói vậy, tôi cũng không biết người ta sẽ thiết lập ngày lễ như thế nào.

[Vậy giao cho cậu đó. Nishiki, hãy khiến cuộc đời tớ dễ dàng hơn đi. Bắt đầu là cho mỗi tuần có ba ngày nghỉ đi.]

“Tớ không làm được.”

Ngay từ đầu, cô ấy đã đòi hỏi quá cao rồi. Cô ấy có hơi hống hách so với một người vẫn còn ngái ngủ đấy.

[Nhân tiện thì cậu cũng sửa lại nền kinh tế của Nhật Bản luôn đi.]

“Yêu cầu của cậu càng lúc càng quá đáng rồi đó.”

[Con người đã thức quá lâu rồi, còn thế giới này thì quá phức tạp và căng thẳng. Mọi thứ phải nên thoải mái hơn.]

Dù tôi cũng đồng tình với suy nghĩ của Akira, nhưng cô ấy sẽ dậy trễ nếu tôi thừa nhận điều đó. Dù sao thì, tôi đã tự nguyện làm người đánh thức Akira dậy để cô ấy không bị kỉ luật rồi mà.

“Thật khó tin khi biết cậu từng là một vận động viên điền kinh, ganh đua đến từng giây một đấy.”

[Thắng bại nằm ở việc hơn thua nhau một giây.]

“Cách cậu nói có một sự thuyết phục kỳ lạ đấy.”

[Đúng hơn, các vận động viên nên coi trọng giấc ngủ hơn bất kỳ ai khác. Vậy thì, chúc ngủ ngon.]

“Dậy đi!”

Mặc kệ cuộc nói chuyện từ nãy đến giờ, cô ấy vẫn không chịu thức dậy.

[Cậu ồn ào quá, tớ cúp máy đây.]

“Nếu cậu làm thế thì tớ sẽ không gọi điện đánh thức cậu vào mỗi buổi sáng nữa đâu.”

[Cậu định bỏ rơi tớ à?]

“Đừng có nói nghe tiêu cực như vậy chứ.”

[Nishiki, đồ ác quỷ.]

“Tớ thấy mình tử tế như Phật vì đã gọi cậu dậy mỗi sáng mới đúng.”

[Tự gọi bản thân là Phật luôn sao?]

Có tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ ở đầu dây bên kia. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi tự gọi bản thân như vậy.

“Akira, nhịp điệu sinh học của cậu đã quay lại như cũ vì kì nghỉ này rồi. Chúng ta phải đảm bảo nó quay về đúng vị trí đó.”

[Vậy thì tớ trông chờ vào mấy cuộc gọi của Nishiki hết đó.]

Akira nói với giọng điệu thản nhiên.

“Đó không phải là cách nhờ vả người khác đâu.”

[Nhưng người đề nghị là cậu mà, Nishiki.]

“Ừ thì đúng thật, nhưng mà…”

[Là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Hẹn gặp cậu ở ga tàu nhé.]

Akira nói hết những gì cô ấy muốn nói và lập tức cúp máy. Xem ra là tôi không thể bỏ công việc ‘người đánh thức’ ngay lập tức rồi.

***

Khi bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, chị Tenjou cũng ghé qua phòng tôi.

“Chào buổi sáng! Sáng hôm nay mình ăn gì thế?”

Một chị Tenjou tràn đầy năng lượng và đã trang điểm chỉn chu, trông thật lộng lẫy trong bộ đồ công sở.

Cô ấy hào hứng xem những món ăn được bày trên bàn.

“Oa, cơm nắm nè! Còn có súp miso, trứng cuộn, xúc xích và ohitashi[note80433] nữa. Toàn là những món đầy dinh dưỡng và tốt cho tiêu hóa.”

“Em còn pha trà gạo lứt nữa, mời chị dùng thử.”

Tôi đặt hai tách trà yunomi[note80434] trên bàn và ngồi vào gần đó.

Chúng tôi đồng thanh nói ‘Cảm ơn vì bữa ăn’ rồi bắt đầu ăn sáng cùng nhau.

Thời gian trôi qua nhàn nhã trong căn phòng tràn ngập ánh nắng ban mai.

Tôi đã quen thuộc với việc chị Tenjou ở chung phòng. Tôi cảm thấy thật xa xỉ khi có một người đẹp như cô ấy hiện diện trong phòng.

Một khi bước ra khỏi nhà, một ngày bận rộn sẽ bắt đầu. Khoảng thời gian quý báu này chính là để nạp lại năng lượng trước khi ngày dài đó bắt đầu..

Thế nhưng, như muốn phá vỡ buổi sáng yên bình này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cái tên hiện ở trên màn hình điện thoại là Nishiki Kaguya. Thấy thế, tôi đưa màn hình điện thoại cho chị Tenjou xem.

“Em cứ bắt máy đi.”

“Mới hôm qua Kaguya đến thăm thôi. Nếu em nhượng bộ thì Kaguya sẽ được đà lấn tới. Em ấy sẽ khủng bố tinh thần em bằng một đống tin nhắn, và em chắc chắn sẽ phát điên mất.”

“Em ấy sẽ không làm đến mức đó đâu.”

“Chị Tenjou, chị đánh giá thấp Kaguya rồi.”

“Hay là em quá nghiêm khắc với em ấy thôi nhỉ, Yuunagi? Em cứ trả lời đi, chuông điện thoại đã reo nãy giờ rồi đó.”

Ắt hẳn chị Tenjou đã ngầm lo lắng cho tôi khi thấy tôi cố tình lờ đi các cuộc gọi từ gia đình. Và giờ đây, khi biết được người gọi là ai, cô ấy không thể làm ngơ được.

Do người tôi yêu đã nói thế, tôi không thể từ chối.

Tôi quyết định bắt máy.

[Chào anh Yuu. Chúc anh buổi sáng vui vẻ nhé!]

“Mới sáng sớm mà em ồn ào quá.”

Tai tôi hơi ù nên tôi đưa điện thoại ra xa một chút.

[Cảm ơn vì buổi tối hôm qua nha! Nhờ anh gửi lời cảm ơn đến chị Rei giùm em luôn nha! Nhớ nhắn chị ấy là em ‘thanh-kìu’ đó!]

Giọng em ấy đã đủ to để chị Tenjou ngồi bên cạnh tôi nghe rồi.

Cơ mà cách em ấy nói hời hợt quá. Em ấy nên dùng từ ngữ lịch sự hơn, dù sao thì em ấy đang nói chuyện với người lớn thay vì bạn mình mà.

Tôi muốn mắng em ấy nhưng Kaguya đã nhanh chóng chuyển chủ đề.

[Này, về chuyến đi mua sắm ấy, chúng ta sẽ đi đâu vậy? Anh Yuu có nghĩ đến nơi nào chưa?]

Để phòng hờ, tôi chuyển sang loa ngoài.

“Vào ngày nghỉ thì ở đâu trong thành phố cũng đông cả.”

[Chen chúc trong đám đông cũng là một phần của trải nghiệm đi chơi mà!]

“Em có vẻ thích thú nhỉ?”

Xem ra cô em kế của tôi càng thêm phấn khích trước nơi đông người.

[Shibuya? Harajuku? Ikebukuro? Shinjuku? Em đang có hứng tới Odaiba. Muốn đi biển thì chúng ta đi Odaiba đi! Quyết định rồi nhé!]

Không bàn bạc nhiều, Kaguya tự mình quyết định.

“Ngắm vịnh Tokyo vui đến thế à?”

[Anh không thấy lãng mạn khi đi ngắm biển cùng nhau à? Chỉ nghĩ đến biển thôi là tinh thần em đã phơi phới rồi.]

“Thật vậy sao?”

[Vậy, hứa với em một ngày nào đó sẽ đưa em đến một vùng biển đẹp nhé, anh Yuu. Hay là chúng ta đi Okinawa đi? À, em nghĩ đi du lịch nước ngoài cũng được á.]

“Muốn đi nước ngoài thì hỏi bố mẹ đi.”

Yêu cầu của Kaguya lúc nào cũng thật phi lý.

Sáng nay, tôi cũng nhận được một yêu cầu vô lý từ Akira khi cô ấy còn ngái ngủ.

Dù vậy, yêu cầu khó đáp ứng nhất hẳn là của Tenjou Reiyu, người muốn tin vào tình yêu vĩnh cửu.

Đó là yếu điểm của việc rơi vào lưới tình, khiến tôi chấp nhận thực hiện những yêu cầu ngớ ngẩn như vậy.

[Đồ phũ phàng~]

“Anh khá bất ngờ là em biết cụm từ này đấy”

[Dù em không giống một thiên tài nhưng điểm số của em không hề tệ. Thế nên em chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra đầu vào của Trường Trung học phổ thông Kiyou.]

Đó là một lời tuyên bố tràn đầy sự tự tin.

Còn đối với chúng tôi thì đây là tin xấu khi vừa bắt đầu một ngày mới. Chị Tenjou trông khá lo lắng.

Thân là một giáo viên, việc một học sinh miệt mài phấn đấu để đạt được mục tiêu đề ra là điều đáng mừng, nhưng việc Kaguya muốn nhập học tại Kiyou lại là một câu chuyện khác.

Chuyện này nhắc nhở tôi rằng, mối quan hệ giữa tôi và cô giáo mỏng manh như bước đi trên lớp băng mỏng.

“Kaguya, em thực sự có học lực như vậy à? Anh nhớ khi anh còn ở nhà, em thường hay mè nheo bên anh để kêu anh làm bài tập hộ.”

Ký ức của tôi lại chỉ ra một thứ khá khác biệt với những gì Kaguya nói.

[Em đã học đến năm ba Trung học cơ sở rồi. Nếu em ra sức học tập thì kiểu gì em cũng sẽ đỗ thôi.]

“Vậy em nên ưu tiên bài kiểm tra giữa kỳ sắp tới đi.”

[Đương nhiên rồi, em rất mong chờ được đi mua sắm sau khi thi xong đó!]

“Ừm.”

[Hủy bỏ cuộc hẹn chì vì một lí do vặt vãnh là hổng được đâu nha, được hông?]

“Anh biết rồi.”

[Vậy thì tốt, giờ em cúp máy đây. Em sẽ đề nghị một chuyến du lịch nước ngoài với bố và mẹ kế, nên anh nhớ tham gia vào lần này đó! Họ vẫn chưa hưởng thụ tuần trăng mật nên chắc chắn là họ sẽ đồng ý thôi.]

“Anh sẽ cân nhắc kỹ về việc đó.”

[Anh đáp lại nghe hời hợt quá.]

“Hãy cố hiểu sự tinh tế trong lời nói của anh đi.”

“‘Tinh tế’ là gì?”

Em ấy không hiểu ý tôi!

Sau khi đã nói hết những gì muốn nói, Kaguya bảo em ấy sẽ đi ăn sáng và kết thúc cuộc gọi.

“Yuunagi, em có vẻ không muốn đi.”

Chị Tenjou nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.

“Em không phủ nhận chuyện này.”

Tôi uống một ngụm trà lạnh.

“Tại sao thế?”

“Vì việc chú tâm vào đó nghĩa là em một lần nữa bị Kaguya thao túng. Bình thường thì ai lại gọi vào sáng sớm như thế này chứ?”

“Có lẽ là vì em ấy đang muốn cảm ơn vì chuyện tối hôm qua trước khi em tới trường chăng?”

“Thế thì nhắn tin là được.”

“Nhưng lỡ như em ấy muốn nói chuyện trực tiếp với em thì sao?”

“Nếu thế thì em sẽ bị khủng bố bằng vô số cuộc gọi như cơn mưa rào bất chợt ấy.”

“Em đang phóng đại lên thôi. Miễn là gọi vào giờ nghỉ thì được mà.”

“Giá như em ấy chịu gọi vào mỗi giờ nghỉ thì tốt rồi.”

“Kaguya cũng cần đi học vào ban ngày mà.”

“Nếu thấy em cư xử thất thường, chị làm ơn hãy bỏ qua cho em.”

“Cái gì, đến mức đó á?”

Chị Tenjou vẫn nghĩ là tôi đang đùa mà không chịu nghiêm túc nghe tôi nói.

Cô giáo không thân với Kaguya như tôi, nên cô ấy không biết rằng mức độ quậy phá của em ấy dễ dàng vượt qua dự đoán hạn hẹp của cô ấy.

***

Sau khi tiễn cô giáo, tôi dọn rác ra khỏi phòng và rời đi.

Sau một tuần nghỉ lễ, tôi chẳng còn chút nhiệt huyết nào.

Sau khi rời khỏi chuyến tàu đông nghẹt người, tôi nhìn thấy người bạn cùng lớp Kuhouin Akira đang đợi ở ga tàu.

“Chào buổi sáng, Nishiki. Cảm ơn cậu vì chuyện sáng nay.”

“Chào buổi sáng, Akira. Tớ mừng là cậu không đi học trễ.”

Sau khi tôi đáp lại lời chào thẳng thắn của Akira, chúng tôi bắt đầu đi bộ đến trường cùng nhau.

Akira có nét đẹp sắc sảo đi đôi với mái tóc cắt ngắn của mình, một đôi mắt mạnh mẽ, một cái áo cardigan buộc quanh hông, và đôi chân săn chắc nhờ luyện tập ở câu lạc bộ của cô ấy kéo dài từ dưới váy đồng phục.

Như mọi khi, Akira ngáp một tiếng nhỏ trong khi đi chung với tôi. Cô ấy trông vẫn còn buồn ngủ.

“Cậu đi ngủ lúc mấy giờ thế?”

“Khoảng chín giờ.”

“Sớm thế ư? Bộ cậu là học sinh tiểu học hay gì vậy? Sao mà cậu lại không thức dậy nổi sau nhiêu đó giờ ngủ chứ?”

“Đã là ngủ thì không có gì là quá nhiều cả.”

“Bộ cậu tính làm Người đẹp ngủ trong rừng à?”

“Nếu thế thì một cuộc gọi sẽ không đủ để đánh thức tớ đâu, một nụ hôn cơ. Cậu muốn hôn tớ không, Nishiki?”

Tôi vô thức nhìn vào đôi môi của Akira khi cô ấy nhắc đến một nụ hôn.

“Thế thì tớ hy vọng là mình sẽ không bị bắt vì tội đột nhập vào nhà cậu hơn.”

“Câu chuyện cổ tích sẽ kết thúc trong đau buồn nếu hoàng tử bỏ chạy đó.”

“Hoàng tử sao? Không giống phong cách của tớ cho lắm.”

“Người ta hay nói khi một người phụ nữ đang yêu thì bất kì người đàn ông nào cũng giống như hoàng tử đẹp trai đối với họ hết.”

“Tớ nghĩ cô ấy nên đi khám mắt.”

“Thật ra, khám não nghe đúng hơn.”

Akira cứ thế mà thuận theo câu đùa ngốc nghếch của tôi.

“...Cậu không thể tạo ra một câu chuyện lãng mạn hay nếu chỉ dùng cái đầu thôi đâu.”

Vì nếu tôi dùng não, tôi sẽ thấy một mớ thứ kỳ quặc trong đó. Khi con người yêu say đắm thì theo cả hai hướng tốt và xấu, họ sẽ không thể là chính mình của mọi khi nữa.

“Nishiki, cậu lãng mạn hơn những gì tớ nghĩ đấy.”

“Tớ ước mọi câu chuyện tình yêu sẽ có một kết cục tốt đẹp.”

Chỉ tiếc là, không phải chuyện tình nào cũng đơm hoa kết trái.

Dẫu vậy, tôi vẫn không muốn kết thúc trong cay đắng, tôi thậm chí còn không muốn nó kết thúc nữa mà.

“Thế thì cậu chắc chắn là một chàng lãng tử rồi, hoặc là một kẻ si tình cũng nên. Thế mà tớ cứ tưởng cậu là kiểu người khô khan, chỉ biết cắm đầu vào thực tế chứ.”

“Tớ cũng từng nghĩ vậy đó.”

Đấy là cho đến khi tôi sa vào lưới tình với Tenjou Reiyu, chứ không thì tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay.

“Yêu đương cũng giống như một sự hiểu nhầm tích cực vậy.”

“Hiểu nhầm?”

Do Akira vừa nói một điều có vẻ sâu sắc nên tôi kìm lại suy nghĩ của mình và nghe cô ấy nói.

“Cậu không thể hiểu rõ mọi thứ về đối phương. Dù cậu cố gắng tìm hiểu đến đâu, đó cũng chỉ là giả định một chiều của mình. Do đó, cậu có thể trở nên thất vọng khi biết bản chất thật của họ, hoặc tình yêu của cậu sẽ nguội lạnh và mất đi hứng thú.”

“Tớ hiểu rồi.”

“Hình như có một câu nói về điều đó đúng không nhỉ? Câu đó là gì vậy?”

“Tình yêu là mù quáng.”

Đúng vậy. Ưu tiên một người khác trên tất cả là một hành động mang tính chủ quan.

Mặc dù những người khác có ngăn cản đến đâu, cho dù pháp luật có cấm đoán thế nào thì người mà mình yêu vẫn luôn là độc nhất vô nhị trong lòng mình.

Bởi vậy, những cảm xúc bủa vây quanh tình yêu luôn thật bí ẩn, mù quáng và thiếu logic.

“Nghĩ lại thì, tình yêu sét đánh khá là đáng sợ, phải không? Chỉ cần vào ai đó và, bùm, tiếng sét ái tình nổ ra, nghe khá kinh dị, cứ như một lời nguyền vậy.”

Một nhận xét khá là sắc sảo.

Cái suy nghĩ rằng, trái tim bị đánh cắp từ cái nhìn đầu tiên, khá đáng sợ.

Nếu tình yêu sét đánh ràng buộc cảm xúc của mình, gọi là lời nguyền cũng không quá sai.

“Tình yêu là lời nguyền ư? Cậu là kiểu người lý trí hả, Akira? Tớ tưởng cậu là người nghe theo trực giác của mình chứ.”

“Đó là kiểu của Ririka.”

Akira nhắc đến tên của Mayuzumi Ririka, một nhân vật nổi bật trong lớp chúng tôi.

“Akiaki, Nikki! Các cậu gọi Ririka hả!”

Người đột nhiên khoác vai tôi và Akira và chen vào ngay giữa chúng tôi là cô gái cột tóc hai đuôi, Mayuzumi Ririka.

Cô gái nhỏ nhắn, gương mặt có hơi trẻ con chào đón chúng tôi với nụ cười rạng rỡ, tươi tắn.

“Ririka, đừng có xuất hiện bất chợt nữa.”

“Làm tớ bất ngờ đấy. Chào buổi sáng, Mayuzumi.”

Trong khi Akira phản ứng như thể cô ấy đã quen với việc này, tôi thì lại co người do sự xuất hiện bất ngờ của Ririka.

“Tớ chỉ vô tình đi ngang khi thấy hai cậu đi chung thôi. Có khi nào hai cậu đang hẹn hò không ta?”

Đôi mắt Mayuzumi sáng lên khi nhìn qua nhìn lại hai người chúng tôi.

“Tất nhiên là không.”

Akira phủi cánh tay của Mayuzumi đang gác lên vai mình, đồng thời, cô ấy cũng gỡ cánh tay của Mayuzumi trên vai tôi.

“Nikki à, bộ cậu và Akiaki chỉ đang xấu hổ và cố gắng giấu chuyện đó à?”

“Tụi tớ không như những gì cậu mong đợi đâu, Mayuzumi.”

Bất cứ ai cũng có thể thấy, Akira không hề gắn bó với tôi. Cơ mà, tôi tự hỏi cô ấy sẽ yêu kiểu người như thế nào nhỉ?

“Vậy à? Chán thế, hai cậu trông hợp nhau lắm, nên khi nào các cậu thành đôi thì nhớ báo tớ nhé.”

Đó là cách Mayuzumi nghĩ về chúng tôi ư?

Dù sao thì cả tôi và Akira đều không giỏi giao tiếp cho lắm. Với cái cách chúng tôi nói chuyện với nhau, cũng dễ hiểu khi cô ấy tưởng chúng tôi đang hẹn hò.

“Ririka, tớ sẽ tức giận nếu cậu cứ tiếp tục lải nhải như vậy đó.”

“Akiaki à, cậu lúc nào cũng tức giận mà.”

Mayuzumi cười một tiếng “Kyahaha” trong khi mỉm cười thật tươi.

Tâm lý của Mayuzumi quá mạnh. Cô ấy biết mình đang làm gì và tiếp tục thúc đẩy nó.

Đa số người bình thường sẽ giữ khoảng cách với Akira vì ngay cả khi im lặng cô ấy cũng toát ra vẻ giận dữ. Không những Akira, Mayuzumi cũng không ngần ngại tiếp cận cô Tenjou xinh đẹp. Phải nói là tôi khá ngưỡng mộ sự gan dạ của cô gái này đấy.

“Ai biểu Ririka lúc nào cũng chọc tớ giận?”

“Ể, vậy Ririka là kỳ đà cản mũi ở đây hả?”

“Nếu cậu nghĩ vậy thì có thể là thật rồi.”

Nói đến đây, một bên lông mày của Akira nhướng lên.

“Cậu thấy tụi tớ giống một đôi ở chỗ nào?”

“Nhiều chỗ lắm.”

“Ririka thì vẫn cứ như mọi khi thôi.”

Dù bị Akira mắng, Mayuzumi vẫn tỉnh bơ chen vào giữa tôi và Akira và tiếp tục luyên thuyên.

Do Mayuzumi lùn hơn và có sải chân ngắn hơn chúng tôi, nên cô ấy phải tăng tốc bước đi nhanh hơn. Một phần là vì Akira đang không vui nên cô ấy đã bước đi nhanh hơn.

Tôi thì vô thức đi chậm lại.

“Nikki, cậu tốt bụng quá. Cảm ơn cậu vì đã đi chậm lại để cho tớ bắt kịp nha.”

Mayuzumi nhanh chóng nhận ra và bước đi song song với tôi. Vì vậy, Akira đành phải đi trước một mình.

Khi đi, cô ấy ngoái đầu về phía chúng tôi như muốn nói gì đó.

“Sao thế?”

“Không có gì”.

Akira nói rồi quay đầu về phía trước với một tiếng ‘Hừ’. Dù vậy, cô ấy cũng bước chậm lại theo chúng tôi.

“Thái độ này là lí do vì sao cậu nổi tiếng đó, Nikki.”

“Nếu cậu ấy nổi tiếng thì tại sao cậu ấy lại chưa có bạn gái?”

“Ôi trời ạ, bộ chuyện đó quan trọng với cậu lắm hả, Akiaki?”

“Ririka, cậu phiền quá.”

“Kya. Nikki ơi, Akiaki đáng sợ quá!”

Mayuzumi chạy qua một bên tôi và đẩy tôi lên làm khiên.

Có lẽ cô ấy là người duy nhất có thể trêu Akira như thế này.

Cũng vào lúc này, điện thoại tôi kêu một tiếng và hiện ra thông báo tin nhắn.

Tôi tiếp tục bước đi mà không kiểm tra tin nhắn, nhưng chúng cứ kéo đến dồn dập. Không cần nhìn, tôi cũng biết đó là của Kaguya gửi đến.

“Cậu không kiểm tra điện thoại hả, Nikki? Ririka bận chơi với Akiaki nên cậu không cần bận tâm đâu.”

“Cậu không cần chú ý đến tớ đâu Ririka.”

“Ể, Ririka thật sự rất thích Akiaki mà.”

Bằng một cách nào đó, Akira và Mayuzumi trông như một đôi bạn thân thiết.

Trong khi tôi bận nghĩ về mối quan hệ của họ, tin nhắn liên tục được gửi đến.

“Nhiêu đó thì có nhiều quá không? Tin nhắn rác à?”

“Thật ra, tớ có bạn gái rồi.”

Nhìn thấy Mayuzumi quan tâm như vậy, tôi không nhịn được mà trêu cô ấy.

“Không thể nào!?”

Akira la lớn đến nỗi tất cả những học sinh đi chung lộ trình đến trường với chúng tôi phải chú ý.

“Đương nhiên là tớ đùa rồi.”

Tôi lập tức giải thích với cô ấy.

“Nikki à, tớ suýt tin thật đó.” Mayuzumi nói.

“Cậu đừng có chõ mũi vô chuyện người ta nữa!”

Akira vung cặp vào Mayuzumi và bước vô cửa hàng tiện lợi.

“A, giờ cậu ấy giận thật rồi.”

“Mayuzumi thực sự hiểu Akira nhỉ?”

Trong khi Akira mua đồ, Mayuzumi và tôi đứng nói chuyện trước cửa hàng tiện lợi.

Bình thường, Akira sẽ tặng cho tôi một thanh sô cô la như quà cảm ơn cho cuộc gọi điện thoại buổi sáng. Tuy nhiên, lần này cô ấy chỉ bước ra cửa hàng với chiếc kẹo Chupa Chups trong miệng.

Xem ra tâm trạng của cô ấy vẫn chưa khá hơn.

“Akiaki, cậu đáng yêu quá.”

Mayuzumi lập tức đuổi theo cô ấy.

Tôi đoán là mình không đủ năng lực để trêu Akira như Mayuzumi rồi.

***

“Tuần Lễ Vàng kết thúc rồi, cuối cùng cũng đến lúc thi giữa kỳ. Các em nhớ đổi tâm thế và chú tâm vào việc học nhé. Những ai vẫn còn trong ‘chế độ du lịch’ thì lo mà điều chỉnh lại nhịp điệu sinh học đi. Học kỳ một sẽ sớm trôi qua trước khi các em nhận ra. Đạt điểm thấp vào học kỳ một sẽ để lại hậu quả về sau, mấy em sẽ khó theo kịp các bạn đó. ”

Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi, Tenjou Reiyu, động viên tinh thần cả lớp sau kì nghỉ lễ.

Với vẻ uy nghiêm hiện tại, không ai nghĩ rằng vài ngày trước cô ấy còn nằm liệt giường. Kể cả ánh mắt quét quanh lớp đến bục giảng của cô ấy cũng có sự nghiêm nghị trong đấy nữa.

Tôi cứ vậy mà nhìn ngắm cô ấy từ hàng đầu.

Tôi luôn vui lòng nghe cô ấy giảng bài nhưng hôm nay thì không được.

“Nishiki, em có vẻ hơi bồn chồn nhỉ.”

Cô Tenjou đã nhận ra sự khác thường của tôi và nhắc nhở.

Chiếc điện thoại mà tôi bất cẩn bỏ quên trong túi áo khoác ngoài của đồng phục đang run lên không ngừng, khiến tôi không kiềm được mà nhăn mặt.

Đúng như dự đoán, tin nhắn từ Kaguya bắt đầu đến.

Lẽ ra em ấy cũng đang ở trong tiết chủ nhiệm vào giờ này, vậy thì bằng cách nào em ấy có thể liên tục gửi tin nhắn được chứ?

“Em xin lỗi.”

Trong khi đó, điện thoại trong túi áo trên ngực tôi liên tục rung.

Cô Tenjou, người nhẹ nhàng nhắc nhở tôi, ắt hẳn đã đoán ra Kaguya là nguyên nhân vì sao tôi cư xử khác thường.

“Dù sao thì, các em nhớ tập trung vào việc học bằng cách giữ công việc cân bằng, nhất là việc sử dụng điện thoại. Mấy đứa nhớ đảm bảo không để chúng làm ảnh hưởng giờ học nhé.”

Nghe cô giáo khuyên nhủ, cả lớp đồng thanh đáp lại “Vâng ạ”.

***

Sau tiết chủ nhiệm, tôi choáng váng bởi số lượng tin nhắn trong điện thoại. Nội dung tin nhắn là vô số đường link đến các cửa tiệm mà Kaguya muốn ghé chơi, những chủ đề khá khó trả lời, và những tin nhắn rõ ràng là gửi tùy hứng.

Tôi sẽ chẳng nhận được lợi lộc gì từ việc trả lời từng tin nhắn của Kaguya. Cơ mà em ấy đang làm cái quái gì trên trường vậy?

“Trò Nishiki, em không vướng vào rắc rối nào, đúng không?”

Cô Tenjou, đang ở trong chế độ giáo viên, hỏi thăm tôi.

“Em không gặp vấn đề gì khác ngoài việc nhận được một đống tin nhắn. Em cũng đã mang theo cục sạc dự phòng để phòng hờ rồi ạ.”

Bởi vì tin nhắn liên tục kéo tới, điện thoại tôi cứ rung như điên và tụt pin liên tục. Kể cả người tin rằng mọi chuyển vẫn ổn như cô Tenjou cũng không khỏi lo lắng sau khi chứng kiến tình hình thực tế.

“C-Cô đoán là em quen với nó rồi nhỉ?”

“Em sẽ nhờ cô giúp nếu gặp vấn đề lớn.”

“Vậy em cứ tự nhiên như mọi khi, đừng chần chừ nhờ cô giúp nhé.”

“Nghe đáng tin quá. Cô Tenjou rất ra dáng một giáo viên mẫu mực dó.”

“Em đừng có tâng bốc cô nữa. Giúp đỡ học sinh đang gặp rắc rối là một phần của nghề giáo mà.”

Sau khi cô giáo rời đi, tôi nhân thời gian nghỉ giải lao để trả lời Kaguya.

[Yuunagi: Anh đang đi học, em thôi nhắn tin đi.]

[Kaguya: A, cuối cùng thì anh cũng chịu trả lời rồi. Chậm quá đó!]

[Yuunagi: Do em gửi quá nhiều, nhanh y hệt mấy dải băng chuyền soba ở Wanko soba ấy.]

[Kaguya: Haha]

[Yuunagi: Anh không thể đọc hết chúng được.]

[Kaguya: Anh cần phải luyện cách giao tiếp với con gái nhiều hơn, bằng không họ sẽ chán anh đó.]

[Yuunagi: Em mà làm thế được thì tốt.]

[Kaguya: Về phần em thì em không thể nào chán anh Yuu được.]

[Yuunagi: Em lo mà kiểm soát cái tính brocon của mình đi.]

[Kaguya: Em sẽ không chê nếu anh trở thành siscon đâu.]

[Yuunagi: Nếu làm vậy sẽ khiến em bình tĩnh lại thì có lẽ làm siscon cũng đáng ấy.]

[Kaguya: Đúng đúng! Quá chuẩn luôn! Hãy trở thành siscon đi!]

[Yuunagi: …Anh chẳng cảm thấy được chút nào bình tĩnh cả.]

Thế là chúng tôi trao đổi tin nhắn suốt mấy giờ nghỉ giải lao và trước khi tôi kịp nhận ra, giờ nghỉ trưa đã tới.

“Nishiki, tại sao cậu lại dán mắt vào màn hình điện thoại cả buổi sáng vậy?”

“Bộ người yêu của Nishiki là dạng sẽ phát bệnh nếu không nghe được gì từ bạn trai mình à? Kiểu người mà sẽ phát điên lên nếu cậu cắt liên lạc với cô ấy á?”

Akira và Mayuzumi bắt chuyện với của tôi.

“Mayuzumi, cậu vẫn còn nhớ câu đùa hồi sáng nay à?”

“Có vấn đề gì không nhỉ?”

Mayuzumi vẫn cười tủm tỉm.

Trong khi tôi hối hận vì đã lỡ miệng, Akira nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng. Xem ra tâm trạng cô ấy đủ tốt trở lại để tiếp tục trò chuyện.

“Tớ không có bạn gái, người đang nhắn với tớ là người thân trong gia đình.”

“Vậy đây là việc gấp hả?”

“Không phải, chỉ là mấy chuyện tào lao thôi.”

“Vậy cậu phớt lờ nó đi.”

“Sao cậu gắt gỏng thế, Akira!? Đúng là cách cư xử của con một có khác.”

Mayuzumi phản bác lại ngay lập tức.

“Nếu đó là người trong gia đình thì gắt gỏng tí cũng đâu có sao. Tớ hay lờ cuộc gọi của bố mình đó thôi.”

Sự tàn nhẫn của một cô con gái tuổi teen…

Hãy đối xử với bố mình tốt hơn đi!

“Tớ đoán là việc phớt lờ họ sau vô số lần họ gọi thật là khó khăn.”

“Sống một mình mệt thật nhỉ? Cậu có ghét gia đình mình không?”

“…Không, thế nên nó mới rắc rối.”

“Hmm.”

Akira nhìn tôi với một vẻ mặt đầy ẩn ý.

“Sao vậy?”

“Tớ chỉ có cảm giác là Nishiki lại rước thêm mấy rắc rối vô bổ thôi.”

“Này này, cậu hãy cẩn thận những gì mình nói đi. Cậu cũng là một trong số đó đấy, Akira.”

“Để tớ nhắc cho cậu nhớ, người đề xuất là cậu chứ ai đâu! Và tớ không chấp nhận cho cậu rút lui đâu.”

Akira bắt đầu tỏ ra khó chịu và đáp trả.

“Chúng ta đã nói chuyện này vào sáng nay rồi. Tớ đồng ý với cậu. Tớ cũng sẽ rất buồn nếu như bạn cùng lớp của mình phải ở lại lớp hoặc bỏ học. Bên cạnh đó, cậu sẽ gây rắc rối cho người khác.”

“Bạn cùng lớp…”

Sau câu đó thì Akira im lặng.

“Nikki có cái khả năng lôi mọi người chung trong vô thức. Kể cả khi cậu ấy có người yêu có tính chiếm hữu cao, cậu ấy cũng sẽ trả lời cả đêm để đối phương muốn dựa dẫm hơn và không thể rời bỏ cậu ấy.”

Nghe đến đây, tôi có hơi giật mình.

“Đó là một tình huống giả định rất chi tiết đó.”

“Lòng tốt đôi khi cũng có thể là tội ác đó, Nikki à.”

Thật hoang đường. Thứ tôi muốn là một mối quan hệ mà cả hai có thể tự lập.

“Tớ chắc phát điên mất, vì đôi khi tớ chỉ muốn được yên một mình. Cậu không thấy việc phải trả lời chỉ vì nghĩa vụ cũng phiền phức sao?”

Akira tự ôm bản thân như muốn nói rằng đó là chuyện bất khả thi với cô ấy.

“Có nhiều người trên thế giới cảm thấy lo lắng khi họ không được kết nối liên tục đấy.”

Mayuzumi làm vẻ mặt ‘tớ chắc chắn đấy’.

Do cô ấy có rất nhiều bạn và một vòng xã giao lớn, ắt hẳn cô ấy đã có kinh nghiệm để đối phó với loại người đó rồi.

“Ư, tớ chẳng bao giờ có thể gần gũi với kiểu người đó được.”

“Akiaki vẫn có thể tự xoay sở được mà không cần phải tụ tập với người khác mà.”

“Nếu cậu hiểu điều đó thì đừng có làm phiền tớ nữa.”

“Cậu chỉ đang xấu hổ thôi.”

Mayuzumi trông không mấy bận tâm về phản hồi lạnh lùng của Akira.

“Dù sao cũng đâu phải là Akira sẽ có cơ hội gặp em gái của tớ mà.”

“Hả? Em gái cậu là người đang nhắn tin với cậu từ nãy tới giờ à? Cậu nên nói chuyện đó sớm hơn chứ.”

“Ồ, tớ chưa nói hả?”

“Nikki à, Ririka cũng chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới em gái mình đâu đó.”

Nếu Mayuzumi đã nói vậy thì hẳn là tôi đã quên kể cho hai người họ biết về Kaguya rồi.

“Khi tớ nói ‘Tớ chẳng bao giờ gần gũi với kiểu người đó được’, không có nghĩa tớ không thể kết thân với em gái Nishiki! Cậu đừng hiểu lầm đó!”

Akira vội vã đính chính lại với khuôn mặt đỏ bừng.

“Mà tại sao cậu đột nhiên nhận được nhiều tin nhắn hơn từ em gái vậy, Nikki?”

“Hôm qua, em ấy đột nhiên ghé thăm tớ.”

“Ồ, dành Tuần Lễ Vàng với em gái mình à, hai người gần gũi ghê.”

Nói đúng hơn, đó là một buổi tiệc pizza với cô giáo chủ nhiệm, Tenjou Reiyu và Kaguya đột nhiên xuất hiện.

“Bất ngờ xảy ra thôi. Trước lúc đó, tớ chỉ ngồi thư giãn ở nhà thôi.”

“Ôi, ngồi ở nhà một mình nghe tội nghiệp quá. Nếu tớ biết thì tớ đã rủ cậu đi chơi rồi.”

Mayuzumi bỗng tỏ ra thương hại tôi, cho rằng tôi chỉ tận hưởng sự cô đơn buồn chán trong Tuần Lễ Vàng.

Thôi kệ đi, tôi không thể nói thật rằng, tôi đã dành cả tuần để chăm sóc giáo viên chủ nhiệm bị ốm được. Ngoài ra thì, thời gian trôi đi trong chớp mắt khi tôi dọn nhà và làm mấy công việc linh tinh khác mà bình thường tôi không rảnh làm.

“Nè, sau khi thi giữa kỳ xong, tụi mình đi đâu chơi đi.”

“Thôi, tớ thấy ngồi ở nhà là ổn nhất rồi. Mayuzumi, cậu chắc hẳn vẫn còn nhiều bạn bè khác để rủ đi chơi nhỉ?”

“Nhưng Ririka chỉ muốn đi chơi với Nikki và Akiaki thôi mà!”

“Ư, tớ...”

“Akiaki, nếu cậu từ chối thì đó sẽ là một cuộc hẹn hò giữa Ririka và Nikki đó, cậu hiểu không?”

Thế là cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra với cái giả định rằng tôi sẽ tham gia.

“Được thôi, tiện thể tớ đang cần quần áo mới nên tớ sẽ đi mua sắm với cậu.”

Akira miễn cưỡng đồng ý trong khi nói những gì cô ấy muốn.

“Vậy chốt rồi nhé! Giờ thì chúng ta sẽ đi đâu nhỉ?”

Mayuzumi lên tiếng với vẻ mặt đầy kinh nghiệm. Cũng thật tốt khi nhóm chúng tôi có một người có thể lên kế hoạch như thế này.

Tuy nhiên.

“Xin lỗi nhé, nhưng tớ có kế hoạch khác sau kỳ thi giữa kỳ rồi. Tớ sẽ tham gia vào dịp khác vậy.”

“Tớ hiểu rồi… Vậy là chỉ có Ririka và Akiaki đi mua sắm thôi.”

“Hmm, nếu Nishiki không tới thì có lẽ tớ cũng sẽ không đi…”

“Này này, nếu cậu muốn thì tớ có thể rủ mấy bạn nữ khác và tụi mình sẽ đi thành nhóm luôn cũng được đó?”

Vừa đề nghị, Mayuzumi vừa lấy ra điện thoại của mình.

Xem ra cô ấy có thể dễ dàng kêu gọi cả một đám đông chỉ với một từ.

“Thôi khỏi! Chỉ hai chúng ta thôi cũng được. Tớ thích thế hơn!!”

Akira lập tức ngăn cản cô ấy.

Lúc này, tôi đứng dậy để đi mua đồ ăn trưa và vì một lí do nào đó, Akira trừng mắt nhìn tôi một cách tức giận.

[Em không cần làm đồ ăn cho chị từ giờ cho đến khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc đâu.]

Đó là yêu cầu từ chị Tenjou, người khăng khăng bắt tôi phải tập trung vào việc học một tuần trước khi kỳ thi bắt đầu.

Thân là giáo viên, cô ấy không thể chịu được việc mình đang tiêu hao thời gian học tập của học sinh. Cô ấy là một người lớn nghiêm khắc nên tôi chẳng hề có cơ hội đàm phán nào hết.

Bên cạnh đó, tôi đáng ra nên dồn hết cả trí óc và thể lực vào con đường học vấn của mình.

***

[Anh có nghe không đó, anh Yuu? Nên anh biết đấy…]

“Này, Kaguya. Em có thấy vui khi nhảy vào miệng anh mà nói không? Em để anh quay lại ôn bài đi.”

Cuộc gọi điện của chúng tôi đã kéo dài được một quãng thời gian và nó đã như vậy khoảng vài phút rồi.

[Hoảng loạn trước bài kiểm tra sẽ không giúp anh tiếp thu được cái gì đâu.]

“Khó khăn là một phần của cuộc sống mà.”

Bỏ cuộc có thể để dành sau khi mọi chuyện đã kết thúc. Dẫu cho có nhạt nhẽo và buồn chán đến đâu, quả ngọt của sự nỗ lực không ngừng nghỉ luôn đưa con người đến đỉnh cao.

Kiên trì là sức mạnh.

[Ôn năm phút trước khi thi là được rồi.]

“Chỉ học nhiêu đó thôi thì khó mà đạt được điểm cao lắm.”

[Đủ điểm là được mà.]

“Nhưng thế thì không đủ với anh.”

Tôi đã hứa với cha mình, người cung cấp tiền sinh hoạt hàng tháng cho tôi, rằng tôi sẽ học hành chăm chỉ.

Tôi sẽ không tài nào tiếp tục được lối sống như hiện tại nếu tôi phá vỡ lời hứa ấy.

Nói cách khác, chuyện đó có nghĩa là tôi sẽ không thể làm hàng xóm của Tenjou Reiyu nữa. Và đó chính là thứ ‘kết quả cuối cùng’ mà tôi tuyệt đối muốn tránh khỏi.

Tôi sẽ bảo vệ cuộc sống hiện tại của mình bằng mọi giá.

[...Anh Yuu à, anh đang cố gắng quá sức đó.]

“Đây là chuyện thường ngày với anh thôi.”

[Bộ anh không thể nào sống một cách thỏa mãn với những gì nằm trong tầm với à?]

“Anh không.”

[Anh sẽ vắt kiệt chính mình nếu anh ép buộc bản thân quá sức đó.]

“Thật khó để nghe lời một cô bé chưa trưởng thành đó.”

[Từ lần đầu gặp anh, em nghĩ anh Yuu giống như một người lớn vậy. Anh có thể làm hết việc nhà, học tập siêng năng và đạt điểm cao. Đối với mẹ kế, anh là một đứa con trai mẫu mực, đáng tin cậy.]

“...Vậy là em cũng chú ý à?”

[Ừm, dù sao thì chúng ta luôn ở bên nhau mà.]

Giọng Kaguya tràn ngập sự tự hào khi nói.

[Việc anh luôn cần mẫn cũng là lí do vì sao em bám anh như keo. Có lẽ em đã dựa dẫm vào anh quá mức.]

“Lúc đó em vẫn còn là học sinh tiểu học. Chỉ mới dạo gần đây, em lên cấp hai. Ở độ tuổi của em thì việc dựa dẫm cũng không có gì lạ.”

Đó là lẽ tự nhiên khi tôi, anh trai của Kaguya, chăm sóc cho cô em gái của mình.

[Nhưng lúc đó anh cũng là học sinh cấp hai mà, anh Yuu.]

“Ý em là gì? Khoảng cách tuổi tác của chúng ta vẫn như cũ mà.”

[Tuy nó không thay đổi, nhưng có một số thứ mà em muốn thay đổi.]

“Nếu là vậy, anh muốn Kaguya lớn lên thành một cô gái đáng tin cậy.”

[Đó là gu của anh Yuu sao?]

“Không, không hẳn.”

[...Được thôi, vậy em đi ngủ đây!]

Thế là cuộc gọi điện bị kết thúc một cách đột ngột.

Tính cách của em ấy vẫn thất thường như mọi khi.

Cũng vào khi ấy, ngay khi tôi đang tính quay lại với mấy cuốn sách giáo khoa và giấy ghi chú thì một tin nhắn hiện lên.

[Reiyu: Tập trung vào việc học em nhé.]

Do tường nhà của căn hộ này rất mỏng, nên tôi đoán là giọng của tôi đã lọt qua phòng bên cạnh.

“...”

Tôi quyết định gọi cho chị Tenjou.

“Em xin lỗi vì đã làm ồn.”

[Em gọi làm chi vậy? Chị thậm chí còn phải ngưng ăn tối chẳng vì gì hết á.]

Mặc dù đang bị mắng, tôi lại không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

“Nếu đó là yêu cầu từ chị Tenjou, em sẽ hoàn thành nó bằng mọi giá.”

[Theo lẽ thường, một giáo viên như chị không nên làm phiền đến học trò của mình.]

“Em thì thấy lo cho chị khi phải lo cho học sinh của mình dù đang ở nhà đó.”

[Tuy chị hiện tại đang ở nhà nhưng chị vẫn cảm nhận được trách nhiệm của một giáo viên.]

Có vẻ cô ấy đã đoán được cuộc gọi vừa rồi là của Kaguya.

“Kaguya lúc nào mà chả vậy, chị cứ mặc kệ đi.”

[Nhưng mà…]

Cuộc sống của tôi đang bị xâm phạm bởi cô em kế của mình.

[...Tại sao em không thú nhận sự thật và giải thích tình huống của chúng ta với Kaguya? Em không thể nhờ em ấy giữ bí mật à?]

“Chuyện đó rất khó, nhất là khi mong muốn của em ấy là đưa em về nhà. Bên cạnh đó, học sinh cấp ba sống với cha mẹ là chuyện bình thường, nên đây sẽ càng trở thành một lí do hoàn hảo hơn để em ấy lôi em về.”

Những lí do của Kaguya sẽ thêm phần thuyết phục với gia đình nếu tôi đạt được điểm thấp trong kì thi.

[Chị hiểu điều đó, nhưng… Em có thật sự phải đề cao cảnh giác với em kế của mình đến vậy không? Chị thấy em có vẻ thật sự không muốn về nhà.]

Chị Tenjou chần chừ đào sâu thêm vào chủ đề.

“Ai mà lại muốn từ bỏ sự tự do của việc sống một mình chứ?”

[Chỉ vậy thôi sao?]

“Kaguya cũng sẽ nhân cơ hội nắm thóp điểm yếu của em và đe dọa em.”

Câu nói đó là nửa đùa, nửa thật.

Chỉ là, tôi khó có thể tưởng tượng một Kaguya thông cảm cho tình huống của tôi và giữ im lặng, hay việc em ấy có bất cứ nghĩa vụ nào để làm vậy.

[Dẫu cho em ấy có là cô em kế của em sao?]

“Chuyện đó càng xảy ra vì em ấy là cô em kế của em.”

[Em còn lí do nào khác để không muốn quay về nhà nữa không?]

Sau khi Kaguya ghé thăm, chị Tenjou đặc biệt quan tâm đến vấn đề này.

“Có lẽ còn là vì một cô gái mang tên Tenjou ở phòng bên nữa.”

[Bỏ qua chị đi. Em hãy nghĩ đến một vấn đề khác khiến em e ngại…]

“Em không gọi điện để nghe chị tư vấn.”

[Có phải là vì một phần vấn đề là nằm ở em không, Yuunagi?]

“Vậy chị nói tất cả chuyện này là lỗi của em sao!?”

Nói đến đây, giọng tôi vô thức trở nên phản kháng một cách mạnh mẽ.

“Em xin lỗi… Nhân tiện thì, em hết chuyện để nói rồi. Em sẽ quay lại ôn tập cho bài kiểm tra.”

[Chị cũng xin lỗi vì đã tọc mạch vào chuyện cá nhân của em.]

Một cảm giác cay đắng dường như lan tỏa khắp miệng tôi sau khi cuộc gọi kết thúc.

***

Cuối cùng, kì thi giữa kì kéo dài ba ngày đã bắt đầu.

Tôi cảm thấy khá tự tin với từng môn. Tôi tin mình sẽ không rớt môn nào đâu.

Vào ngày thứ hai, môn cuối cùng là môn Lịch sử Nhật Bản.

Tôi đã học cực kỳ chăm chỉ cho môn này, vì người dạy nó là cô Tenjou. Dưới sự coi thi của cô Tenjou, tôi liên tục điền đáp án vào tờ giấy thi. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, tôi tự tin rằng mình sẽ được điểm tối đa.

Tôi biết mà, sức mạnh của tình yêu thật tuyệt vời.

Cô Tenjou thu phiếu trả lời của học sinh và dặn dò học sinh trước khi ra về.

“Chỉ còn một ngày thi giữa kì nữa thôi. Các em đừng chủ quan, và cố gắng làm bài thật tốt nhé.”

Cô ấy kết thúc bằng một câu động viên cả lớp, và ngày hôm nay cũng kết thúc.

“Trò Nishiki, mặt em có hơi tái nhợt. Em ổn chứ?”

Cô Tenjou lo lắng hỏi tôi.

“Em chỉ bị thiếu ngủ do phải học nhồi nhét suốt cả đêm thôi.”

“Em không học bài trước đó à?”

“Em chỉ muốn đạt điểm tối đa cho môn Lịch sử Nhật Bản thôi ạ.”

“Điểm tối đa sao, em cố gắng lắm đó.”

“Cô ơi, hãy chờ điểm thi của em nhé.”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc. Có vẻ cô Tenjou định nói gì đó thêm, nhưng những câu nói tiếp theo đã không xuất hiện.

“Cô ơi, nếu cô có gì muốn nói, thì có em nghe nè.”

Ngay khi tôi định nói, thì có một cô bạn chen ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Cô Reiyu ơi, hai người còn nói chuyện không ạ? Nếu không thì cho em mượn cậu ấy một lúc được không ạ?”

Mayuzumi và Akira tiếp cận chúng tôi.

“Được chứ. Cô nói xong rồi.”

Cô Tenjou nhường tôi lại cho họ rồi rời khỏi lớp học.

“Nikki, đi ăn trưa với Akiaki nhé? Hãy cùng đến một nhà hàng gia đình hoặc một quán ăn nhanh nào đó, tiên thể cậu dạy tụi tớ Văn học cổ điển luôn nhé! Cậu giỏi mấy môn xã hội mà đúng không?”

“Được chứ, nhưng mà tớ không mang theo sách giáo khoa hay vở của mấy môn đó.”

Trong cặp tôi chỉ có tài liệu cho các môn thi của ngày hôm nay.

“Cậu dùng tài liệu của tụi tớ cũng được.”

Akira nói thẳng thừng.

“Tớ hiểu rồi. Cả hai người đều gặp khó khăn với môn Văn học cổ điển nhỉ?”

Akira có vẻ giỏi Toán. Có lẽ cô ấy thiên về các môn học tự nhiên hơn.

“Đúng rồi đó. Mặc dù là tiếng Nhật, tớ hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Sao lại có mấy cái chia động từ bất quy tắc gì đó thế nhỉ? Sao lại thay đổi lung tung thế. Tớ lúc nào cũng cần bản dịch hiện đại hết!”

Mayuzumi có vẻ như đã buông xuôi với môn này.

“Thế thì đi nhanh lên trước khi quán đông mất.”

“Hiếm khi thấy Akira chủ động vậy đó nha. Cậu đói đến thế sao?”

“Im lặng và chuẩn bị nhanh lên.”

“Ok ok.”

Khi tôi lấy cặp của mình, trong lòng tôi vẫn vương vấn phản ứng lúc nãy của cô Tenjou. Liệu cô ấy có việc gì gấp không?

Dạo này chúng tôi không ăn sáng hay ăn tối cùng nhau, nên chúng tôi không nói chuyện nhiều ở ngoài trường học cho lắm.

Cô ấy thường sẽ nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi nếu có chuyện gì quan trọng, nhưng việc cô ấy chủ động tiếp cận tôi để nói chuyện thì có vẻ hơi lạ.

“…Tớ xin lỗi. Các cậu cứ đi trước đi. Nhắn địa điểm quán cho tớ, rồi tớ sẽ tới liền!”

“Hả, Nikki! Cậu đi đâu vậy?”

“Tớ có chuyện cần nói với cô Tenjou!”

Kinh nghiệm đã dạy tôi rằng chuyện khiến mình bận tâm mà cứ để đó sẽ chẳng bao giờ mang lại điều gì tốt đẹp.

Bằng trực giác của mình, tôi nhanh chóng đuổi theo cô Tenjou. Tôi chạy xuống cầu thang, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của cô Tenjou.

Gọi điện cho cô ấy sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng việc giáo viên và học sinh liên lạc riêng tư trong trường lại không được hoan nghênh.

Vì không thể tìm thấy cô ấy trên đường đi, tôi liền chạy đến phòng giáo viên. Nhưng ngay cả nơi đó, tôi vẫn không thấy cô Tenjou đâu cả. Khi tôi hỏi những giáo viên khác thì được biết là cô ấy đã đến phòng của câu lạc bộ bơi lội.

Tôi men theo lối ra hồ bơi ở rìa sân trường. Vì kỳ thi nên hầu hết học sinh nhanh chóng rời khỏi trường, do đó hành lang vắng tanh. Với phần lớn học sinh đã về nhà, tôi có thể thoải mái chạy mà không phải lo sẽ đụng trúng người khác.

Hành lang ngập nắng chói chang, và chạy trong hành lang yên tĩnh, trống trải như thể đang sở hữu cả nơi này, cảm giác thật dễ chịu. Chỉ có tiếng bước chân của tôi vang lên giòn giã.

Khi đi ngang qua phòng thể dục, tôi nghe thấy tiếng rê bóng rổ và một giọng nói đang đưa lời cảnh cáo. Tôi bất giác dừng lại và lén nhìn vào bên trong.

“Này! Phòng thể dục bị cấm vào trong thời gian thi cử đấy!”

Cô Tenjou đang mắng những học sinh lén chơi bóng rổ trong phòng thể dục.

Cô giáo xinh đẹp nhất trường chúng tôi đứng uy nghiêm, tỏa ra khí thế áp đảo. Ngay cả mấy đàn anh có vẻ ngoài nghịch ngợm kia cũng phải miễn cưỡng nghe lời, ngậm ngùi trả bóng về kho chứa đồ.

Có vẻ như họ chỉ muốn giải tỏa căng thẳng bằng vài pha bóng trước kỳ thi.

“Đừng nán lại nữa! Cất bóng xong thì các em về nhà ngay cho cô!”

Dưới lệnh nghiêm khắc của cô, mấy đàn anh đó ném bóng vào kho rồi tản ra, vội vã chạy ra khỏi phòng tập như bầy nhện con.

“Nhớ cất cho gọn vào đấy! Rồi nói rõ lớp và tên!”

“““Chúng em xin lỗi!”””

Nói rồi, họ chạy nhanh hết mức có thể, không chú ý đến tôi đang đứng ở lối vào.

“Thật đúng là…”

Cô giáo có vẻ hơi khó chịu. Tôi bước thật khẽ tiếp cận cô ấy từ phía sau. Ở trong phòng thể dục rộng lớn, chỉ còn lại hai chúng tôi.

“Cô Tenjou nghiêm quá nha~”

“Em nói cái gì!?”

Khi bị tôi trêu, cô ấy quay lại với vẻ mặt đáng sợ.

Quao, một người phụ nữ xinh đẹp lúc tức giận đúng là khác hẳn. Ánh mắt cô ấy sắc bén đến mức làm tôi hơi giật mình.

“Trò Nishiki, em đang làm gì ở đây vậy?”

Cô giáo cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi.

“Em chỉ tò mò thôi ạ. Có vẻ như cô muốn nói gì đó với em ở trong lớp.”

“Sao em tìm được cô vậy?”

“Giọng của cô đã mang em đến đây đó. À mà cô cũng tàn nhẫn thật nhỉ?”

“Giáo viên mà để học trò xem thường thì coi như thua.”

Cô ấy thản nhiên đặt một tay lên hông.

Tất nhiên, là một ngôi trường có trình độ học vấn nhất định, không nên có bất kỳ học sinh hư hỏng nào liên tục gây rắc rối tại Kiyou.

“Em cũng đã sẵn sàng nhảy vào giúp cô nếu người kia định gây sự rồi.”

“Chúng ta đang ở trường đó. Nhớ điều chỉnh thái độ của em sao cho hợp lí đó, trò Nishiki.”

“Vâng ạ.”

Tôi biết chứ. Có lẽ là tôi lo xa thôi.

Dù vậy, với vị thế của mình, tôi cũng không thể không lo lắng.

Tôi rất hiếm khi phải đánh nhau, nhưng tôi vẫn sẵn sàng siết chặt nắm đấm của mình nếu thực sự cần thiết. Không phải ai cũng là người biết lý lẽ. Có những người trơ trẽn đến mức giận ngược lại và không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình ngay cả khi họ rõ ràng là người sai.

Nếu người quan trọng với tôi bị đe dọa, tôi sẽ bảo vệ họ bằng tất cả sức lực của mình.

“Nhưng cảm ơn em vì đã lo cho cô.”

Mái tóc dài của cô Tenjou khẽ đung đưa khi quay lưng đi vào kho dụng cụ phòng thể dục.

“Ah, biết ngay là vứt lung tung ra đó mà.”

Quả bóng rổ không ở trong giỏ mà đang lăn trên sàn nhà bụi bặm. Cô Tenjou nhặt nó lên như thể đã đoán trước điều này.

Tôi cũng giúp cô ấy và thấy một quả bóng khác đã lăn vào sâu bên trong.

“Vậy, cô Tenjou này, hồi nãy cô định nói gì với em vậy ạ?”

Tôi vừa hỏi, vừa nghịch quả bóng mình nhặt được.

“Ừm… Ở đây chắc sẽ không có ai nghe thấy đâu.”

Tenjou Reiyu tắt ‘chế độ giáo viên’ của mình, và để lộ ra dáng vẻ chị gái hàng xóm thân thiện.

“Mấy ngày nay chị có hơi lo về em.”

“Ngoại trừ tối qua, đêm nào em cũng ngủ đủ giấc hết đó.”

Ừ thì, sáng nay tôi đã ngủ quên vì tôi lên giường lúc bình minh, còn suýt quên gọi điện đánh thức Akira nữa.

Thế là trên đường đi học, tôi và Akira tạt qua cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vì tôi đã rời khỏi nhà mà không ăn sáng. Như mọi khi, Akira đãi tôi một thanh sô-cô-la.

“Đúng rồi, giấc ngủ rất quan trọng. Nhưng tại sao trông mặt em có vẻ u ám.”

“Có khi nào là do chị tưởng tượng không?”

“Nếu thế thôi thì tốt… Nhưng chị có cảm giác em đang bận tâm chuyện gì đó.”

Chị Tenjou có chút do dự.

“Ý chị là về Kaguya à? Không có gì xảy ra đâu ạ.”

“Nhưng chị thấy không phải vậy. Nếu có gì lo lắng, em cứ nói với chị.”

“Giáo viên có nên xen vào chuyện gia đình của học sinh không?”

“Nếu giúp được học trò, chị sẽ sẵn lòng làm vậy.”

Cô giáo Tenjou rất kiên định với chuyện đó.

“Chị quả là một giáo viên nhiệt huyết và thực sự quan tâm đến học sinh.”

“Trò Nishiki, em định lảng tránh cuộc trò chuyện bằng lời lẽ châm chọc mỗi khi có chuyện khó nói đúng không?”

“Em chỉ là có miệng lưỡi sắc bén thôi.”

“Người hàng xóm mà chị tin cậy đâu có hời hợt như vậy.”

Những lời nói thẳng thắn đó khiến tôi thấy xấu hổ vì cứ tìm cách lẩn tránh. Khi tôi đang nghĩ cách đáp lại, tôi nghe được tiếng bước chân và giọng nói ngoài cửa kho phòng thể dục.

“Có người tới!?”

“!? Trốn đi!”

Chị Tenjou đẩy tôi ngã xuống thảm. Chúng tôi ngã chồng lên nhau.

Chúng tôi nín thở, cố gắng che giấu sự hiện diện của mình và nằm im. Cô ấy gần quá. Khuôn mặt của chị Tenjou hiện ra ngay trước mắt tôi, còn khuôn mặt của tôi thì đang phản chiếu trong đôi mắt của cô ấy.

Dù đã thấy mặt của cô ấy bao nhiêu lần, thậm chí là gần đến nỗi có thể nghe tiếng thở của cô ấy, Tenjou Reiyu vẫn thật xinh đẹp.

Đột nhiên, tôi nhớ lại buổi tối mưa tầm tã, khi tôi đẩy chị Tenjou xuống giường trong phòng cô ấy. Nhớ lại hành động bất cẩn của tôi lúc đó, tôi vội vàng định nhích ra.

“Đừng nhúc nhích!”

Tôi nhận được một lời khiển trách nhỏ nhẹ.

Cánh tay của chị Tenjou đang run rẩy. Nếu một trong hai chúng tôi mà bất cẩn cử động, tiếng ồn sẽ làm lộ vị trí của chúng tôi.

Nằm ngửa, tất cả những gì tôi có thể làm là im lặng nằm dưới cô ấy. Nếu bị bắt gặp trong tư thế giáo viên nằm đè lên học sinh, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm nghiêm trọng. Chúng tôi tuyệt đối không thể để bị phát hiện.

Đúng lúc đó, tôi nhận ra một sự thật đáng lo.

“May thật, cô Tenjou về rồi.”

“Hú hồn. Nãy tớ quên khóa cửa.”

“Nếu bị bắt gặp nữa thể nào cũng bị mắng to.”

“Khóa lại nhanh rồi về thôi.”

Mấy đàn anh bị nhắc nhở lúc trước quay lại để khóa cửa kho phòng thể dục.

Nhưng giờ chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi đang cảm nhận rõ rệt một “lực hấp dẫn” vô hình.

Ngực của cô giáo đang đè trên người tôi. Một khối mềm mại to lớn đang áp chặt vào ngực tôi. Ý thức của tôi đã vô thức tập trung vào vùng ngực của mình.

Tôi đang ở thiên đàng hay địa ngục đây?

Tôi cố gắng hết sức để duy trì sự cân bằng mong manh này mà không hề nhúc nhích.

Nhưng tư thế này kích thích quá đi mất.

Hơi thở ấm áp khe khẽ của cô giáo, làn da tiếp xúc nhau, hương thơm dịu dàng nữ tính, và sức nặng bất ngờ trên ngực tôi.

Chuyện này tệ thật. Tôi cảm nhận rõ ràng sức mạnh hủy diệt của sự tiếp xúc cơ thể. Lý trí của tôi đang bị bào mòn nhanh chóng, và bản năng của tôi như dòng nham thạch sắp phun trào.

“Em ra được chưa?”

“Ráng chịu thêm chút đi. Chị cũng sắp chịu hết nổi rồi.”

“Nhưng đây là tình huống khẩn cấp.”

“Một chút nữa thôi.”

“Em không làm được.”

“Em sẽ giải thích thế nào nếu ra ngay bây giờ?”

“Chỉ là tai nạn thôi.”

“Em nghĩ mọi người sẽ tin à?”

“Nếu chị Tenjou không đẩy em xuống…”

“Chị hoảng nên mới làm vậy thôi!”

Một tiếng khóa cửa thật to phát ra trong khi chúng tôi thì thầm cãi nhau.

Khi không còn cảm nhận được người ở ngoài cửa, chị Tenjou cẩn trọng đứng dậy.

“Phù, may mà chúng ta không bị phát hiện.”

“Em sắp chịu hết nổi rồi.”

Tôi nhanh chóng ngồi xuống ở tư thế khom lưng. Suýt nữa thì…

“Trò Nishiki, sao em trông u ám thế?”

“Đừng để ý đến em. Quan trọng là giờ chúng ta bị nhốt trong kho phòng thể dục rồi.”

“…Giờ làm sao đây?”

Mặt chị Tenjou tái đi.

“Mà ngay từ đầu, tại sao chị phải trốn chứ? Nếu chị cứ tỏ ra bình thường và nhờ em nhặt bóng giùm thì sẽ không có vấn đề gì mà.”

“N-Nhưng chuyện đó bất ngờ quá… Chị nghĩ nếu ta bị bắt gặp thì sẽ phiền lắm nên mới vậy… Xin lỗi em.”

Đúng là khi hoảng, người phụ nữ lại phạm những sai lầm kỳ lạ.

“Chị Tenjou, chị có mang điện thoại không?”

“Chị để nó ở phòng giáo viên rồi. Của Nishiki thì sao?”

“Của em ở trong cặp rồi.”

Chúng tôi tìm quanh kho dụng cụ phòng thể dục xem có cách nào tự thoát ra không, nhưng cả cửa lẫn cửa sổ đều khó mà mở được.

“Chuyện này không ổn lắm nhỉ? Không biết bác bảo vệ có phát hiện ra không.”

“Giờ chỉ còn cách hi vọng Akira với Mayuzumi sẽ đi tìm chúng ta vì bực mình khi chờ mãi ở nhà hàng gia đình mà không thấy em.”

“Nhưng mà, làm sao để giải thích chuyện chỉ có hai đứa mình ở đây chứ!? Aiz, có tạo cái ‘Thỏa Thuận Hàng Xóm’ cũng chẳng để làm gì nếu ra nông nỗi này.”

Chị Tenjou ôm đầu than thở.

“Tạm thời hãy bình tĩnh chờ người tới giúp và nghĩ một cái lí do hợp lí vậy.”

Bất lực, tôi nằm xuống tấm thảm, và bụng tôi kêu ọc ọc ọc.

“Cũng phải thôi, đã qua giờ trưa rồi mà. Chị cũng đói quá.”

Chị Tenjou cũng ngồi xuống cạnh tôi.

“Ước gì có gì đó ăn nhỉ.”

Tôi lẩm bẩm rồi sờ túi áo, phát hiện một thanh sô-cô-la.

À đúng rồi, tôi quên mất là tôi bỏ nó vào túi sau khi Akira đưa cho tôi từ hồi sáng.

“Chị Tenjou, chị ăn tạm cái này để giết thời gian nhé.”

Tôi bẻ thanh sô-cô-la làm hai và đưa nửa thanh cho cô giáo.

“Cảm ơn em nhé. Ngọt ngào dễ chịu ghê.”

Chúng tôi cùng nhau thưởng thức vị ngọt của thanh sô-cô-la.

“Chị Tenjou này, sau khi kì thi kết thúc thì chị có muốn ăn gì không?”

Tôi hỏi món ăn chị ấy muốn ăn để giết thời gian.

“Gà rán.”

“Nghe ngon đó. Chúng ta hãy làm món này với tỏi đậm đà và chiên thật nhiều nhé.”

“Tuyệt quá. Chỉ nghĩ thôi mà chị cũng chảy nước miếng rồi.”

Chúng tôi cứ tán gẫu linh tinh, nhưng chẳng có dấu hiệu gì của người đến cứu, cũng chẳng nghe thấy ai ngoài đó.

Thời gian như trôi chậm lại.

“Em nghĩ chúng ta phải chuẩn bị tinh thần ngồi chờ khá lâu đấy.”

Rồi kiểu gì cũng sẽ đến lúc cần đi vệ sinh. Mong rằng chúng tôi sẽ được tìm thấy trước khi trời tối.

Trong căn phòng bụi bặm này, có chị Tenjou bên cạnh cũng làm tôi yên tâm phần nào.

“Này Nishiki, nhân tiện… Em kể chị nghe được không?”

“Về chuyện gì ạ?”

“Có phải em quyết định sống một mình vì lời tỏ tình của bé Kaguya không? Hai anh em đã xảy ra chuyện gì mà lại giữ khoảng cách kỳ lạ như vậy? Chị muốn biết rõ hơn.”

Chị Tenjou hỏi với giọng nghiêm túc.

“Khoảng cách kỳ lạ?”

“Em gặp rắc rối nhưng vẫn để em ấy tiếp cận.”

 "Chỉ là Kaguya hơi quá đáng, nên em đành chịu đựng thôi."

“Chịu đựng sao?”

Chị Tenjou bình tĩnh lắng nghe từng lời tôi nói. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến cô ấy trở thành một người lắng nghe đáng tin cậy.

“Em không nhớ mình có nhờ tư vấn cá nhân.”

“Đây là chuyện riêng của Tenjou Reiyu. Chị muốn hiểu rõ hơn để sau này cũng có thể gần gũi với bé Kaguya như chị em thật sự.”

Khi cô ấy nói vậy, tôi không thể từ chối trả lời.

“Nếu không nói, chị sẽ hét toáng lên đấy.”

“Kiểu đe dọa gì vậy!?”

Tôi bối rối trước lời hăm dọa kiểu xã hội chết chìm.

“Chị hỏi với quyết tâm sẵn sàng từ bỏ mọi thứ. Chị nghiêm túc đó. Em tính sao?”

A, chị đỏ mặt và giả vờ hết sức có thể.

“Vậy em tuyệt vọng và rồi tấn công chị thì có được không, cô giáo?”

“Hả!? Em định làm tới mức đó à?”

“…”

“Đừng có im lặng chứ!”

Khuôn mặt cố kìm không chạy đi của cô ấy vừa tội nghiệp lại vừa dễ thương.

“Ở khoảng cách này, em cũng quen rồi. Dù sao thì chị đã từng ôm em nè, cho em gối đùi nè, mặc đồ bơi tiếp cận em nè, rồi thậm chí từng ngủ cùng em nữa.”

“Nghe em nói như thể chị là kẻ biến thái vậy.”

Trông cô ấy như vì ngượng mà có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Thật ra em thấy vui mà.”

“Nếu vậy thì tốt.”

Tốt ư!?

Sao người này lại có thể tự nhiên lay động trái tim của người khác vậy chứ?

Tôi cảm thấy tôi sẽ mất kiểm soát nếu chúng tôi thật sự trở thành người yêu của nhau quá. Tôi thật lòng cảm tạ ông trời vì một người phụ nữ trong sáng như cô ấy vẫn chưa bị kẻ lạ nào cướp mất.

“Được rồi. Vì chị quá đáng yêu, nên em sẽ kể cho chị lí do.”

“…Chị không thích cách em nói câu đó đâu.”

Cô ấy có vẻ không hài lòng.

“Hãy thấy may mắn vì chị thuyết phục được em đi.”

“Thấy không, cứ như thể em mới là người nắm đằng chuôi ấy.”

“Người đã cố gắng dùng vũ lực để khống chế học sinh giờ đang nói gì thế?”

Tôi chẳng thể không đáp trả.

À, có vẻ ranh giới giữa công việc và đời tư của cô ấy đang ngày càng mờ đi khi đứng trước mặt tôi.

“Hai bên đều như nhau thôi!”

Cô ấy cố tỏ ra cứng rắn, nhưng không thể che giấu hoàn toàn sự kích động của mình.

Cũng như khi tôi bị cảm, Tenjou Reiyu là một người không ngại dùng mọi cách khi tôi gặp khó khăn. Tầm nhìn của cô ấy thu hẹp lại, và cô ấy trở nên quyết đoán hơn. Nhưng tôi đoán đó là vì cô ấy đang cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác.

Dù có thể chỉ là tôi nghĩ quá, nhưng có người sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi cũng khiến tôi thật sự hạnh phúc.

Chị Tenjou ngồi sát xuống cạnh tôi.

Tôi hít một hơi rồi bắt đầu kể về quá khứ.

“…Mẹ ruột của Kaguya mất sớm vì bệnh, và bố dượng đã một mình nuôi dạy em ấy. Ông ấy là một người cha tốt, hết mực yêu thương Kaguya, nhưng vì quá bận rộn với công việc nên ít khi chú ý đến em ấy. Kết quả là, Kaguya có lẽ đã cảm thấy cô đơn khi còn nhỏ. Điều đó đã khiến em ấy cư xử bằng những cách khiến người khác chú ý đến em ấy.”

“Thì ra đó là lí do em ấy rất giỏi thu hút sự chú ý của người khác.”

Lúc nhỏ, có lẽ em ấy nhận ra mình sẽ được chú ý nhiều hơn khi nói chuyện với người khác thay vì khóc lóc.

Khi tôi lần đầu gặp Kaguya, em ấy vẫn là học sinh tiểu học. Lúc đầu tôi cũng hơi lo lắng, nghĩ rằng em ấy chắc cũng trạc tuổi tôi. Nhưng khi nói chuyện, tôi nhận ra em ấy nhỏ hơn tôi.

“À, em ấy vẫn còn là trẻ con so với mình,” tôi nghĩ.

Tôi nhớ mình đã quyết định phải chăm sóc em ấy như một người anh trai.

Đó là khi Nishiki Yuunagi bắt đầu ý thức về vai trò của một người anh.

"Bản tính được nuông chiều của Kaguya hiện tại là tàn dư của nỗi cô đơn thời thơ ấu, một dấu vết của những ngày tháng ấy."

Mặc dù được cưng chiều khi còn nhỏ đã là quá đủ, nhưng khi lớn lên, em ấy bắt đầu khơi gợi những cảm xúc lãng mạn trong lòng người khác giới.

“Em thật sự rất hiểu em gái kế của mình đấy. Đúng là anh trai có khác.”

“Em cũng phải vất vả lắm mới được như bây giờ.”

“Ban đầu em ấy phớt lờ và hiếm khi nói chuyện với em đúng không?”

“Có lẽ em ấy nghĩ rằng người cha yêu quý của em ấy bị mẹ của em cướp đi khi họ tái hôn, còn em thì bị xem là đồng phạm, trở thành kẻ thù số một của em ấy.”

“Dù sao cũng rất khó khăn khi bắt đầu sống chung với một người lạ mà.”

“May mắn là khi bố mẹ có mặt thì em ấy vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng hễ chỉ còn hai chúng em thì em ấy lạnh lùng hẳn. Chủ yếu là em ấy trút giận lên em, em cũng khổ sở lắm.”

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi có một cô em gái gần tuổi mình.

Ở cái tuổi mà ngay cả nói chuyện với con gái trong lớp cũng ngượng, nói gì đến việc sống chung dưới một mái nhà với một cô gái gần tuổi tôi chứ.

“Nishiki, sao hai em lại trở nên thân thiết vậy?”

“Bố mẹ chúng em bận công việc, nên em là người ở nhà nhiều nhất. Chẳng có gì để nói chuyện, nên em giết thời gian bằng cách làm việc nhà. Khi họ về muộn thì em nấu cơm tối, dần dần thì chúng em nói chuyện nhiều hơn khi ăn.”

“Quả nhiên em biết cách chinh phục người khác bằng đồ ăn nhỉ.”

“Nghe chị nói vậy lại thấy thuyết phục lắm đó, chị Tenjou.”

Dù gì thì cô ấy cũng từng khóc vì món cà ri của tôi.

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa mà! Được rồi, em tiếp tục đi.”

Cô ấy thúc giục tôi kể tiếp.

“Em bắt đầu giúp làm việc nhà, rồi hai đứa đi học cùng nhau vào buổi sáng. Chúng em còn đi chơi chung với nhau vào những ngày nghỉ. Em rất vui khi được tin tưởng như vậy.”

“Nghe có vẻ như hai em đã dần trở nên thân thiết nhau hơn.”

Tôi đã quen với vai trò một người anh.

“Vâng, mọi thứ đều ổn cho đến lúc đó. Như chị cũng đoán được, Kaguya ở cấp hai cũng nổi tiếng lắm.”

“Bé Kaguya hoạt bát, đáng yêu mà, con trai thích em ấy cũng phải thôi.”

Tôi không thể phản bác được nhận xét của chị Tenjou về Nishiki Kaguya dưới góc nhìn của một giáo viên.

“Chị Tenjou chắc hồi đó và cả bây giờ cũng được nhiều người để ý nhỉ?”

“Chị không có sức hút đâu. Như chị từng nói, chị rất lạnh lùng và chẳng hề hứng thú với chuyện yêu đương. Chị còn ghét mấy gã tán tỉnh hời hợt nữa, phiền phức lắm luôn đó.”

Chị ấy tàn nhẫn thật.

“…Khó tin thật, một người như vậy mà giờ lại chấp nhận ‘Thỏa Thuận Hàng Xóm’ và ở cạnh em.”

“Đó là vì chị—Đừng đổi chủ đề nữa! Đang nói về quan hệ giữa em và Kaguya đấy! Tiếp đi!”

Cô ấy lập tức kéo câu chuyện về đúng hướng.

Tôi cũng muốn nghe thêm về thời cấp ba của chị Tenjou nữa.

“Thật ra, Kaguya nổi bật đến mức dù có là khác khối cũng nghe nói đến. Có lần em ấy được tỏ tình cùng lúc bởi năm cậu con trai.”

“Lúc đó em thấy sao?”

“Em ấy là em kế của em, nên em chỉ nghĩ, ‘À, em ấy cũng dễ thương,’ nhưng cũng kiểu ‘Ồ, nổi tiếng thế cơ à?’”

“Lạnh nhạt ghê.”

“Thì… kể cả khi em ấy kể hết từng lần tỏ tình và từ chối cho em, em cũng đâu làm gì được với tư cách ‘anh trai’. Thỉnh thoảng bạn bè em còn nhờ em giới thiệu Kaguya cho tụi nó nữa. Vì em tỏ ra ít hứng thú nên Kaguya càng quyết tâm hơn.”

“Kiểu như một cô gái vốn được nhiều người chú ý sẽ càng để ý hơn đến người không hề quan tâm đến mình nhỉ.”

Phân tích sắc sảo của chị Tenjou khiến tôi thấy nhẹ nhõm.

“Có lẽ vậy, vì em đã luôn ở bên em ấy cả ở nhà và ở trường. Em là người đầu tiên em ấy có thể dựa dẫm vào. Ngày qua ngày, khoảng cách của chúng em rút ngắn lại, và chúng em trở nên rất gần gũi ở nhà.”

“Một nữ sinh cấp 2 yêu quý anh trai của mình rất nhiều nhỉ? Có lẽ ngoài kia cũng có nhiều cô bé tương tự.”

Cô ấy cũng nhận ra đây là điểm nhạy cảm của câu chuyện.

“Vì em ấy cứ bám dính cả ở trường lẫn ở nhà nên cuối cùng em đã nổi giận. Phải có giới hạn chứ. Dù không cùng huyết thống, nhưng em vẫn là con trai, em không muốn bắt đầu thấy ngượng ngùng trước em ấy như một người khác giới… Và chị nghĩ Kaguya đã nói thế nào?”

Chị Tenjou im lặng chờ câu trả lời.

“[Em không muốn làm em gái của anh Yuu đâu!]”

“Bé Kaguya thật sự yêu em rồi.”

Chị Tenjou thay Kaguya nói ra điều đó.

“Và đúng lúc đó, mẹ em về nhà và nhìn thấy.”

“Chuyện này…”

Chị Tenjou im lặng.

“Không chỉ ngượng ngùng không, chuyện đó gần như phá tan gia đình chúng em.”

Chỉ nghĩ lại thôi bụng tôi cũng thắt lại.

“Chị hiểu sao em lại nói là em không hòa hợp với mẹ rồi.”

“Mẹ em chắc cũng sắp phát điên rồi. Thử tưởng tượng xem, con gái riêng của chồng bà ấy đột nhiên yêu con trai ruột của mình - giống như một quả bom được gài trong một gia đình vừa tái hôn vậy.”

“Tình huống này khó thật. Không thể giả vờ như không có chuyện gì được.”

“Cuối cùng thì phải có người gánh chịu hậu quả. Giải pháp ít rắc rối nhất là em phải rời đi, thế là em đã quyết định làm vậy.”

“Bố mẹ em đồng ý sao?”

“Em không chắc nữa. Có lẽ họ cũng đoán được thái độ của Kaguya và rồi chấp thuận.”

“Để con trai yêu quý của mình phải sống một mình sao?”

Chị Tenjou hơi nghi ngờ.

“Em chủ động làm vậy. Em nhờ sự hỗ trợ của bố ruột mà em đã sống xa từ trước, rồi mới xin phép sau. Em nói là em muốn tập trung học hành ở cấp ba và rằng em không hòa nhập được với gia đình mới… một cái cớ đủ tốt thôi.”

“Nghe cứ như ngụy biện đấy.”

“Nhưng đó là cách để không ai bị tổn thương. Bố mẹ em chỉ là tôn trọng ý muốn của em thôi.”

Chị Tenjou không bỏ sót cả những rung động nhỏ nhất trong giọng tôi.

“Em nghĩ như vậy sao.”

“Cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện là giữ khoảng cách với Kaguya.”

“Sao em lại nói về bản thân như thể em là người ngoài cuộc và đây là chuyện của ai khác vậy?”

“…Vâng?”

Ban đầu tôi không hiểu chị Tenjou đang ám chỉ điều gì.

Nhưng rồi cô ấy trông vừa buồn vừa giận.

“Giờ chị hiểu vì sao em trưởng thành như vậy rồi, Yuunagi. Em có thói quen đặt mình sau cùng và ưu tiên người khác.”

“Em nghĩ mình cũng khá thẳng thắn khi thể hiện mong muốn của mình mà.”

Tôi thử nói đùa với cô ấy, nhưng vẻ mặt của chị Tenjou vẫn không thay đổi.

“Hy sinh vì người khác là điều cao đẹp, nhưng nếu cứ thế này, trái tim em sẽ tổn thương mất thôi.”

“Em tự mình chọn kết quả này mà!”

Giọng nói đầy cảm xúc của tôi bật lên, vang vọng khắp kho dụng cụ phòng thể dục.

“Em đúng thật là đồ ngốc mà.”

Nói rồi, chị Tenjou ôm tôi.

Được cô ấy ôm và nhẹ nhàng xoa đầu, tôi không thể kháng cự lại. Tôi dần bình tĩnh lại trong vòng tay ấm áp của cô ấy.

“Cô Tenjou ơi, đây là trường học mà.”

“Chỉ lần này thôi, cho cô phá lệ nhé.”

Được xoa dịu bằng lời nói dịu dàng đó, tôi ngoan ngoãn nghe theo.

“Nếu không có em gái kế thì cuộc sống của em có tốt hơn không?”

“Tất nhiên là em vẫn vui vì có em ấy. Kaguya đã dạy em rằng không ở một mình thì mới vui. Em ấy đã, đang và sẽ luôn là một người em quan trọng với em.”

“Đúng là một anh trai tuyệt vời.”

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ luôn là anh trai của Nishiki Kaguya.

“Đó là lý do chị chọn em. Em tốt bụng đến mức chị chẳng còn cách nào khác.”

Chỉ có người này dường như hiểu rõ những gì trong lòng tôi.

“Cô Tenjou nè.”

“Sao vậy?”

“Em không phải là một chàng trai tuyệt vời đâu… Em cực kỳ hứng thú với những thứ 18+ đó.”

“Cô biết. Cô luôn cảm nhận được ánh mắt của em.”

“Cô ơi, em muốn hôn cô.”

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, gương mặt kề sát.

Đôi mắt ươn ướt, gò má ửng hồng, bờ môi bóng mượt — tôi muốn cảm nhận tất cả những điều đó gần hơn nữa.

“Yuunagi…”

“Đây là ngoại lệ thôi, đúng không?”

Tôi khẽ chạm vào má cô ấy.

Đôi tai cô ấy đỏ bừng, hàng mi dài khẽ run lên.

“Đ-Đừng.”

Nhưng cô ấy không chạy đi.

Không biết cô ấy nhắm mắt vì sợ hay vì đang chờ đợi, chỉ biết rằng lúc này, thế giới chỉ có hai chúng tôi, một bí mật nho nhỏ của chúng tôi—không cần phải nói ra.

Tôi lau khóe môi của cô ấy bằng ngón tay.

“Chị Tenjou, chị dính sô-cô-la trên miệng kìa.”

“Cái gì——”

Tôi giơ ngón trỏ với chút sô-cô-la lên cho chị xem.

“Hình như dính lúc chị ăn sô-cô-la hồi nãy đó.”

“——!?”

“Coi như đây là trả đũa cho chuyện hôm trước. Hay là chị thật sự muốn được hôn hả?”

Tôi cười đắc ý như đang trêu chọc cô ấy.

Trong khi mặt vẫn cúi xuống, cô ấy liên tục  đấm ngực tôi trong khi phát ra những âm thanh không rõ nghĩa.

“Không có gì hết! Không gì hết!”

“Không gì là sao?”

“Im đi! Im đi! Im đi!”

“Xin lỗi nếu em làm chị kỳ vọng. Vậy để em làm lại lần nữa nhé.”

Tôi giả vờ đưa tay về phía vai chị.

“Nishiki, cậu đang ở đó hả? Cô Tenjou cũng ở cùng cậu phải không?”

Giọng của Akira vang lên.

“Trò Kuhouin! May quá! Tụi cô bị kẹt trong này! Mở cửa giúp tụi cô với!”

Chị Tenjou đẩy tôi ra một bên và lao về phía cửa.

Cô ấy chẳng còn quan tâm đến việc chúng tôi bị bắt gặp cùng nhau nữa.

“Đợi chút nhé, cô Reiyu. Nikki, tớ mở cửa đây!”

Cuối cùng, cửa cũng mở.

“Đã tìm thấy cô Reiyu và Nikki rồi!”

Mayuzumi vui vẻ chỉ tay.

“Cảm ơn em nhiều!”

Chị Tenjou lao ra ngoài như thể chạy trốn.

“Cô Tenjou, sao cô vội vậy?”

Akira nhìn chúng tôi với vẻ mặt bối rối.

“À, tớ hiểu rồi. Nikki định làm trò hư hỏng với cô Reiyu có đúng không nào?”

“Tớ đã thử, nhưng bị từ chối rồi.”

Tôi thản nhiên bước ra và nói đùa.

“Không đời nào có chuyện đó!”

Cô giáo lập tức phủ nhận.

“Nishiki, cậu thật tồi tệ. Cô Tenjou bị cậu làm cho sợ kìa.”

Mặt Akira lạnh tanh đến đáng sợ.

“Trò Kuhouin, em đừng tin lời của Nishiki đó.”

“Nhưng mà mặt của cô đỏ hết lên rồi kìa.”

Akira nheo mắt lại, như thể muốn nhìn thấu sự thật.

“Chỉ là trong đó nóng quá thôi.”

“Tớ phấn khích quá nên lỡ làm tăng nhiệt độ nhà kho của phòng tập mất rồi.”

Tôi liều lĩnh nói dối để bảo vệ cô Tenjou.

A, lại một lần nữa tôi đặt bản thân sau cùng.

“Quao, Nikki đúng là thú tính ghê.”

Mayuzumi cười lớn.

“Nhưng mà, Nishiki, tại sao cậu lại bị nhốt với cô Tenjou thế?”

Bỏ qua lời tôi, Akira nghiêm túc hỏi.

“Chỉ là sự cố thôi. Tụi tớ đang dọn dẹp bên trong thì bị khóa cửa mà không ai biết.”

Tôi thấy chị Tenjou đứng bên cạnh có vẻ bồn chồn.

Chị muốn rời đi càng sớm càng tốt, nhưng lại e ngại việc bất cẩn làm điều gì đó trước mặt học sinh.

Thấy vậy, tôi lập tức nghĩ ra một lý do.

“Cô Tenjou, cô cứ về trước đi. Em sẽ khóa cửa và trả chìa khóa cho phòng giáo viên sau.”

“Nhờ em nhé!”

Tin tưởng ánh mắt tôi, cô Tenjou vội vã rời khỏi phòng thể dục.

“Này, Nikki, cậu có chắc là không có gì chứ? Ririka đánh hơi mùi tình yêu giỏi như chó nghiệp vụ, và tớ đánh hơi thấy mùi khả nghi lắm đó nha.”

Khi chỉ còn ba đứa chúng tôi, Mayuzumi nhìn tôi với vẻ ẩn ý.

“Mayuzumi, thử tưởng tượng có người làm phiền cậu khi đang cố nhịn tiểu để đi vệ sinh xem?”

“Đi chết đi☆”

“Đúng không nào?”

“Ờ thì~~ cũng đúng đó.”

“Hoàn toàn không thể luôn.”

Đương nhiên là thế.

Không ai nhìn từ ngoài mà nghĩ tôi và Tenjou Reiyu có thể là một cặp đôi được. Cả hai người họ cũng đều nghĩ như vậy.

Trừ khi có bằng chứng chắc chắn xuất hiện ngay trước mắt họ, chẳng ai nghi ngờ gì giữa tôi và cô ấy cả.

“Rắc rối thật đấy nhỉ?”

“Thật sự thì tớ rất mừng vì đã được cứu. Cảm ơn các cậu vì đã tìm ra tụi tớ.”

“Tớ gọi cho cậu nhiều lần mà không được, nên tớ quay lại trường. Thấy cặp của cậu để quên trong lớp, tớ mới tới phòng giáo viên hỏi cô Tenjou, nhưng cô ấy cũng chưa về. Thế là tớ đã tìm thấy hai người.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền các cậu nhé.”

“Bù lại thì mời tụi này đi ăn trưa nha.”

“Đúng đó! Ririka và tớ là ân nhân cứu mạng cậu đó.”

“Được chứ.”

Chỉ riêng hôm nay thôi, tôi ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu của họ.

Ghi chú

[Lên trên]
Ohitashi là từ dùng để miêu tả món ăn có rau là thành phần chính được ngâm trong nước dùng dashi, đây là một kỹ thuật nấu ăn phổ biến của người Nhật đối với các món rau. Phương pháp này khiến cho món ăn vừa có hương vị tinh tế vừa giữ được vị tự nhiên.
Ohitashi là từ dùng để miêu tả món ăn có rau là thành phần chính được ngâm trong nước dùng dashi, đây là một kỹ thuật nấu ăn phổ biến của người Nhật đối với các món rau. Phương pháp này khiến cho món ăn vừa có hương vị tinh tế vừa giữ được vị tự nhiên.
[Lên trên]
Tách trà truyền thống, không có quai của Nhật Bản.
Tách trà truyền thống, không có quai của Nhật Bản.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận