Tôi ngăn chị Tenjou để giải thích tình huống lại một lần nữa.
Giờ đây, Kaguya và tôi ngồi đối diện chị Tenjou trong tư thế chính tọa[note80363] với một cái bàn ở giữa. Còn trong căn phòng thì tràn ngập một bầu không khí ‘bất ngờ ghê’.
Biểu cảm của chị Tenjou khá khó chịu với hai tay bắt chéo trước ngực.
“Anh Yuu à, chân em tê quá. Em ngồi kiểu khác được không?”
“Ngồi im coi!”
“Anh không sợ pizza bị nguội hả?”
“Giới thiệu trước đã. Giải thích hết hiểu lầm mau!”
Kaguya bĩu môi rồi nhanh chóng hướng ánh nhìn lên chị Tenjou.
“Rất vui khi gặp chị, em là người yêu cũ của anh Yuu.”
“Đừng có mà nói dối vào lúc này! Anh đá em ra khỏi nhà liền đó!”
Tôi mất kiên nhẫn trước lời nói cực kỳ dễ gây hiểu lầm của em ấy. A… Ánh mắt của chị Tenjou trông vô hồn quá.
“Em đùa thôi. Anh đừng có giận mà.”
Kaguya mè nheo trong khi túm lấy viền áo tôi.
“Đây không phải là lúc để đùa. Bắt đầu lại!”
“Em tên là Nishiki Kaguya! Em rất biết ơn khi chị đã chăm sóc anh Yuu nha.”
Không bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp ngất trời của Tenjou Reiyu, cô em gái của tôi cứ thể mà chào cô ấy với thái độ thường ngày.
Tôi đã bị ấn tượng bởi cái thái độ vô duyên không chút e dè của em ấy. Không, cái này cũng có thể là vì em ấy vẫn còn nhỏ.
Chỉ nghe em ấy nói thôi mà tôi đã cảm thấy lo lắng rồi.
“Em ấy là em kế của em đúng không?”
Chị Tenjou vẫn chưa tin.
“Đúng vậy. Dựa trên luật pháp thì em ấy là em gái của em. Không phải người yêu cũ hay tình một đêm gì hết.”
Tôi nhấn mạnh nhất có thể.
“Chị có thể hiểu vì sao hai đứa nhìn chẳng giống nhau do không cùng huyết thống, nhưng… hai đứa có thân quá mức không?”
Đây sẽ là một hình ảnh đáng yêu nếu Kaguya chỉ là một cô bé nhỏ bám lấy tôi, nhưng hình ảnh một học sinh cuối cấp hai làm nũng với một học sinh cấp ba thì có hơi đáng nghi.
“Đó cũng là thứ em bận tâm. Nhưng dù em có cảnh báo em ấy bao nhiêu lần, em ấy vẫn không nghe.”
“Ể, nhưng chúng ta là anh em nên không sao mà, đúng không?”
Kaguya ôm lấy tay tôi, mặc kệ chị Tenjou có ở đây hay không.
“Xem ra hai đứa rất thương nhau.”
Tuy chị Tenjou cau mày nhưng xem ra cô ấy còn đang kìm nén cảm xúc thật của mình nữa.
Tôi gỡ tay Kaguya ra, rồi đối mặt với chị Tenjou. Tôi mặc kệ Kaguya đang than chân em ấy bị tê như thế nào.
Khép chân lại đi, quần lót của em sắp lộ rồi kìa.
“Vậy tại sao em kế của em lại đột nhiên đến thăm vậy?”
Lời nói của cô ấy có chút gì đó gai góc.
“Em ấy tự tiện đến để đưa quà lưu niệm từ chuyến đi chơi gia đình.”
Tôi chỉ vào một túi đồ ngọt.
Nếu tôi biết trước việc Kaguya sẽ đột ngột xuất hiện, tôi đã nói chị Tenjou thay đổi thời gian giao pizza để hai người tránh phải gặp nhau rồi.
“Em có chắc là đây không phải là một bằng chứng ngoại phạm phức tạp nào đó không?”
“Chị nhìn đi. Em có tệ đến nỗi nhờ người tình giả làm em kế để che đậy một lời nói dối đâu. Em ấy là người nhà em thật đó! Bên cạnh đó, chị thấy em có giống một thằng ngốc sẽ đem nhân tình đến khi biết chị sẽ qua đây không?”
Tôi dùng mọi lập luận chân thành có thể để giải thích với cô ấy.
“Lỡ như em là người thích cảm giác hồi hộp thì sao?”
“Thế thì quá phi thực tế rồi!”
“Trên đời này có nhiều người có sở thích độc đáo lắm em.”
Chị Tenjou có trí tưởng tượng phong phú thật. Có lẽ cô ấy cũng rất tò mò về mấy thứ…‘mạo hiểm’.
“Vậy chị sẽ làm gì nếu em là người có cái sở thích độc lạ như vậy?”
Tôi hỏi lại với vẻ mặt vừa bực bội vừa nghiêm túc.
“Con người, ai cũng có sở thích riêng, chị sẽ không vì thế mà đánh giá người khác đâu.”
Cái cách cô ấy đang cố gắng giữ lập trường trung lập rất ra dáng giáo viên.
“Và chị sẽ làm gì nếu em là kiểu người đó thì sao?”
“Cái đó, ừ thì, ừm… Trước tiên, chị sẽ xem xét cẩn thận các yêu cầu và cân nhắc những gì có thể thực hiện được trong phạm vi hợp lý.”
Cô ấy nói với một giọng lí nhí, lầm bầm.
Sự thiếu tự tin của cô ấy khá đối nghịch với cách nói dõng dạc và tự tin thường ngày trên trường.
Khoan, vậy là cô ấy sẵn sàng chiều tôi tùy theo loại yêu cầu sao!? Vậy tôi thẳng thừng tấn công bằng ham muốn của đàn ông cũng được à!?
Nguy hiểm quá. Chỉ cần tưởng tượng bay bổng cũng đủ khiến tôi phấn khích rồi, nhưng tôi phải kiềm chế trước mặt em gái mình.
Sau tất cả, tôi phải giữ danh dự của thằng làm anh này.
“Chị vẫn không tin vào những gì em nói sao?”
Sau khi thả lỏng sang một tông giọng trung lập hơn, tôi hỏi.
“Chẳng phải em gái của em chỉ mới cấp hai thôi à? Em ấy có nhìn hơi trưởng thành quá không?”
“Ai cũng khen em vậy hết đó!”
Kaguya vui vẻ khẳng định.
Chị Tenjou rất chu đáo, dùng cách nói nhẹ nhàng để diễn đạt lời nói của mình.
Là một giáo viên đã từng tiếp xúc với nhiều thanh thiếu niên, chị Tenjou thường không cảnh giác với hầu hết các cô gái.
Tôi hiểu những ẩn ý sau lời nói của cô ấy.
Em gái kế của tôi, Kaguya. Tôi nên nói thế nào nhỉ? Là một cô gái rất tinh ranh. Nguyên nhân là sự chênh lệch giữa nội tâm và ngoại hình của em ấy.
Thoạt nhìn, em ấy có vẻ là một cô gái xinh đẹp khi im lặng, nhưng bên trong em ấy lại một người rất thiếu suy nghĩ và ngốc nghếch.
Kaguya rất thất thường và hay bốc đồng, em ấy thường làm những điều bất ngờ mà không chút suy nghĩ. Em ấy cứ như không biết thế nào là kiềm chế và sẽ bắt chuyện với bất cứ ai như thể họ không có không gian cá nhân.
Do thừa hưởng gen từ người mẹ quá cố của mình, khuôn mặt Kaguya đã rõ nét nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ như con nít. Tay chân của em ấy thon thả, phù hợp với độ tuổi, cùng với vóc dáng mức trung bình của em ấy.
Tuy nhiên, mọi cử chỉ em ấy thực hiện đều rất quyến rũ, mang lại cho em ấy sự trưởng thành của một học sinh cuối cấp hai.
Em ấy có thể dễ dàng khuấy động trái tim của những thằng con trai khác bằng sự ngây thơ như trẻ con và những cử chỉ quyến rũ.
Theo hướng tích cực thì em ấy là người dễ được người khác yêu mến và cưng chiều. Theo hướng tiêu cực thì em ấy là một kẻ cắp trái tim vô tội vạ.
Bất kỳ người đàn ông nào nói chuyện với Kaguya dù chỉ một lần đều có thể nhầm tưởng rằng em ấy yêu cậu ta.
Với phong thái mê hoặc đó, em ấy liên tục dụ dỗ mọi chàng trai mình biết vào vũng lầy tình yêu.
Theo những gì tôi biết, có một lần em ấy nhận được lời tỏ tình của tận năm người cùng một lúc, và một cảnh tượng kinh hoàng đã diễn ra mà em ấy không hề hay biết.
Vì em ấy không biết chọn ai, nên đây là một cuộc chiến mà không ai thắng.
Nishiki Kaguya đích thị là một kẻ gây rối, chuyên khơi dậy trái tim trong sáng của đàn ông. Đối với những người thân thiết với em ấy, họ sẽ luôn ở trong trạng thái lo lắng, sợ rằng em ấy có thể vướng vào một rắc rối kỳ lạ nào đó.
Sở thích ăn mặc kiểu người lớn đầy nữ tính với phần cổ và vai hở khiến em ấy dễ dàng trở thành mục tiêu săn đón khi đi dạo trong thành phố.
Tôi không thể đếm được bao nhiêu lần tôi phải vội vã đuổi ai đó tiếp cận con bé ngay sau khi tôi quay mặt đi.
"Chị có thể thấy cơ sở cho mối lo ngại của em."
Vẻ mặt tôi méo mó trước những hồi ức không mấy tươi đẹp lại hiện về. Với quyết tâm lấy lại thanh danh, tôi lấy điện thoại ra và cho chị Tenjou xem bức ảnh gia đình chụp khi Kaguya vào cấp hai.
Trong đó, cha dượng, mẹ, tôi và Kaguya đang xếp hàng trước cổng trường.
"Vậy ra em ấy thực sự là em kế của em. Ê, Yuunagi cấp hai trông nhỏ nhắn và dễ thương quá."
Sau khi chấp nhận Kaguya là em kế của tôi, Tenjou Reiyu thư giãn trở lại. Cô giáo chủ nhiệm, hàng xóm, người tôi yêu cuối cùng cũng lấy lại được nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Em mừng vì chị cuối cùng cũng tin em.”
Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi đã chứng minh được mình vô tội.
"Nè nè, anh Yuu. Chẳng phải lúc nãy anh đã nói là mình không có bạn gái à? Vậy tại sao anh lại giải thích cho chị gái này vậy? Có khi nào chị ấy là người yêu của anh không?"
"Rất tiếc là không. Dù sẽ thật tuyệt nếu một cô gái xinh đẹp như vầy làm bạn gái anh."
Lúc tôi nhìn chị Tenjou, tôi thấy cô ấy đang ngượng ngùng nhìn xuống dưới đất.
“—Ơ, đừng bảo em là hai người là ‘bạn tình’ đó? Hai người đã hưởng thụ một Tuần Lễ Vàng đầy dâm dục bên nhau hả!?”
"KHÔNG CÓ–!!!"
Chị Tenjou và tôi đồng loạt phủ nhận điều đó.
Hơn nữa, học sinh trung học cơ sở như em ấy không nên dùng những từ như ‘bạn tình’.
Cha mẹ chúng tôi sẽ sùi bọt mép và ngất xỉu nếu họ nghe được Kaguya, báu vật quý giá của cả nhà, nói cụm từ đó mất.
“Vậy chị gái này là gì của anh thế, anh Yuu?”
Kaguya tò mò nhìn chị Tenjou.
“Chị ấy là hàng xóm của anh. Chị ấy ở phòng 103.”
Tôi thuật lại sự thật chủ chốt.
“Một người đẹp như thế này sống cạnh nhà anh sao? Anh thật may mắn đó, anh Yuu.”
“Chắc vậy.”
“Vậy tại sao chị hàng xóm lại qua phòng anh thế?”
“Bởi vì tụi anh có mối quan hệ tốt đẹp, với tư cách là hàng xóm.”
“Vì vậy nên chị ấy tự nhiên tới phòng anh là bình thường hả?”
Tôi thấy hơi khó trả lời khi bị hỏi trực tiếp về cuộc sống thường ngày của chúng tôi. Dù sao thì, việc chúng tôi ghé phòng nhau là điều chúng tôi vẫn giữ kín với người khác mà.
“Ừ thì tụi anh có chia sẻ vài thứ và trò chuyện với nhau hàng ngày.”
Tôi cố gắng trả lời thành thật nhất có thể.
“Chẳng phải sẽ nguy hiểm cho chị ấy khi đi tới phòng của một nam sinh cấp ba sao?”
Kaguya ngây thơ tò mò tại sao một cô gái xinh đẹp như Tenjou Reiyu lại có mối liên hệ với anh trai mình.
Có vẻ như tình thế đã đảo ngược khi Kaguya liên tục đưa ra những câu hỏi đau đớn cho chị Tenjou.
“Trái lại cơ, Kaguya à. Chị ấy là người chăm sóc anh vì sợ một nam sinh cấp ba như anh không thể sống tự lập được.”
Tôi giải thích lại một lần nữa để bảo vệ danh dự của chị Tenjou. Tôi không ngại việc bị hiểu nhầm, nhưng tôi sẽ không để chị Tenjou phải chịu cảnh tương tự.
“Nhưng chị ấy mang theo bánh pizza và còn tức giận khi thấy em nữa mà? Anh có chắc đó chỉ là hành động ‘bình thường của hàng xóm’ không?”
Kaguya vẫn chưa bị thuyết phục.
“Bất cứ ai cũng sẽ bất ngờ trước cảnh một cặp trai gái thân mật với nhau thôi.”
“Chính xác. Người lớn có trách nhiệm can thiệp nếu trẻ vị thành niên có những hành động không lành mạnh.”
Chị Tenjou đáp lại với tông giọng chững chạc.
Vẻ mặt sắc bén của cô ấy tạo cho người khác ấn tượng về một con người thông minh.
“Ôi, chị nói nghiêm túc quá. Chị nghe như mấy cố vấn học tập ấy. Nhưng mà em vẫn thấy chị can thiệp hơi quá đáng đó. Đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư sao?”
Kaguya tiếp tục hỏi.
“Kaguya, em đừng có nói như vậy. Đó không phải là vấn đề nếu anh cho phép.”
A, tôi biết mà, cái mối quan hệ cô-trò này không thể để ai biết được.
“Yuunagi từng một lần giúp đỡ chị và từ đó trở đi, chị luôn nhờ cậy cậu ấy.”
Trước cảm giác chủ đề đang chống lại mình, chị Tenjou tung ra đòn cuối cùng.
“Giờ đây em ấy còn giúp đỡ nhiều người khác ngoài chị nữa.”
Nghe vậy, Kaguya phồng má như một chú chuột hamster.
“Nè chị ơi, chính xác thì anh Yuu đã giúp chị cái gì vậy?”
“Ừm, thì, em thấy đấy…”
“Bộ đó là thứ gì đó khó nói hả?”
Trường hợp mà tôi giúp cô ấy thì không ít, nhưng tùy theo cách kể mà chúng tôi có thể khiến Kaguya hiểu lầm nhiều chỗ.
“Ví dụ như… Khi một con g-, bọ đen xuất hiện, em ấy đã xử lý nó giúp chị đó. Em thấy đấy, trước mấy con bọ thì chị tệ lắm.”
Mới nãy, cô ấy suýt nói từ con gián và ngắt lời ngay lập tức.
Hồi đó, cô ấy sợ đến mức chẳng còn quan tâm đến việc giữ gìn phẩm giá của một người lớn nữa mà nhảy bổ vào vòng tay tôi.
Quả thật, việc nói con G là vấn đề lớn nhất của chị Tenjou cũng không sai.
“À~ Em hiểu rồi. Chúng tệ thật. Bảo sao chị lại nhờ anh Yuu vì nó.”
Vào lúc này, hai cô gái đồng lòng gật đầu và nhìn vào mắt nhau.
“Nếu mọi chuyện đã được giải thích xong thì Kaguya, anh hy vọng em sẽ kết thân với hàng xóm của anh.”
“Và nếu em không ngại thì sao em không ăn pizza chung với tụi chị đi? Em cứ coi như đây là buổi tiệc chào đón em đi.”
Nghe vậy, Kaguya gật đầu đồng ý với lời đề nghị của chúng tôi.
May mắn là chiếc pizza chỉ rơi thẳng xuống đất, lớp phủ ở trên vẫn còn nguyên vẹn và trông vẫn ngon mắt.
Sau đó Kaguya bắt đầu ăn ngấu nghiến từng miếng pizza trên bàn.
“Em biết ý tứ chút coi.”
“Lẽ ra chúng ta phải đặt thêm một cái.”
“À quên mất, em sẽ trả tiền cho phần của em và Kaguya sau.”
“Em đừng lo, chị sẽ trả tiền cho. Hai đứa cứ tin tưởng vào chị gái đã đi làm này đi. Dù sao thì chị đặt pizza là để cảm ơn Yuunagi vì đã giúp chị mà.”
Vào lúc này, đòn đánh tâm lý của một người lớn trưởng thành quá mạnh.
Dựa vào Thỏa Thuận Hàng Xóm thì chúng tôi sẽ chia một phần chi tiêu vào đồ ăn, nhưng có lẽ tôi sẽ tạm thời không nhắc đến nó trước mặt Kaguya.
“Vậy thì em xin cảm ơn chị rất nhiều ạ.”
“Không có gì đâu. Hai đứa cứ tự nhiên đi.”
“Kaguya, đừng có ăn hoài như vậy. Bộ em không biết nói gì khác hả?”
Sau khi liếm sạch mỡ trên ngón tay, em ấy chỉ nói "cảm ơn" bằng giọng điệu thờ ơ.
“Này, em thể hiện thái độ đàng hoàng cái coi. Và ăn thêm rau cho anh mau.”
“Em không thích ăn rau.”
“Rau tốt cho sức khỏe của em.”
“Vậy em sẽ ăn hành và ớt chuông trên pizza nha.”
Em ấy cứ cãi lời như thể những lát rau mỏng trên mặt bánh pizza sẽ bổ sung đủ chất cho bản thân vậy.
“Đừng có kén chọn nữa.”
“Anh Yuu à, anh nói như một ông già á~”
“Ai là ông già hả? Anh đánh em giờ.”
“Hai đứa thân thiết ghê…”
Chị Tenjou nói với ánh mắt hờ hững.
A, làm ơn dừng lại đi mà.
Chắc chắn là cô ấy đã hiểu nhầm chuyện gì đó rồi. Mối quan hệ của tụi em không hề đi theo hướng mà chị đang nghĩ đâu!
“Hừmm, em bị brocon[note80364] đó.”
Cô gái học trường trung học cơ sở ngồi trước mặt tôi ung dung thú nhận.
Việc em ấy tỉnh bơ cho một người mình mới gặp biết rằng mình bị brocon, là cực kỳ ấn tượng luôn.
“Đúng là anh em có khác, hai đứa đều giỏi bày tỏ cảm xúc một cách thẳng thắn ghê.”
“Cái đó là chị tưởng tượng thôi, tụi em đâu có cùng huyết thống.”
Tôi không thích dính dáng đến Kaguya.
“Người ta hay nói rằng những người sống trong cùng một môi trường sẽ bắt đầu giống nhau mà.”
“Chị đừng có nói như thể chị biết mọi thứ.”
Kaguya cộc cằn đáp lại.
Ngay khi tôi định can thiệp, chị Tenjou ra hiệu bằng tay để ngăn tôi lại.
“Không sao, không sao. Dù gì thì chị cũng là người phá hỏng thời gian riêng tư của hai anh em khi em ấy đã đặc biệt đến thăm anh trai của mình mà.”
Đúng như lời cô ấy nói, chị Tenjou không bận tâm đến thái độ của Kaguya.
Có lẽ là cô ấy đã quen với mấy lời vô duyên của học sinh khi làm cô giáo rồi. Trái lại, chị Tenjou, bằng một cách nào đó mà rất tận hưởng khoảnh khắc này.
“Chị thật hiểu cho em. Thế mà, anh Yuu lại đối xử với em như một đứa con nít.”
Kaguya nhìn tôi như thể em ấy còn điều gì muốn nói nữa.
“Nhưng em vẫn là người nhỏ nhất ở đây mà.”
“Nếu anh vẫn còn cư xử như vậy thì em sẽ mách mọi thứ về anh cho chị gái, mặc kệ có là thật hay không.”
Thế là cô em mất nết của tôi đe dọa ông anh trai mà em ấy ‘đặc biệt’ đến thăm.
“Ít ra thì em đừng có nói mấy thứ không phải là sự thật chứ”, tôi than thở.
“Chị thì chị hy vọng được nghe sự thật từ em hơn.”
Chị Tenjou điềm đạm nói. Đây là một nước đi sai lầm.
“Chị biết không? Anh Yuu đã từ chối lời tỏ tình của em đó. Chị thấy anh ấy ác chưa kìa?”
Kaguya thản nhiên thả một quả bom nguyên tử với nụ cười trên môi.
Trái tim tôi gần như ngừng đập, còn biểu cảm của chị Tenjou thì hoàn toàn cứng đờ lại.
Sao cứ phải làm cái trò này vậy? Làm ơn, ai đó ngăn con bé lại giùm tôi đi.
“Kaguya! Em đừng có làm người khác hiểu nhầm nữa!”
“Nhưng lời tỏ tình rằng em thích anh là thật mà, đúng không?”
Vào lúc này, lời tỏ tình của em ấy vang vọng trong đầu tôi.
[Em không muốn làm em gái của anh Yuu đâu!]
Câu tỏ tình đó là thứ dày vò tôi đến tận bây giờ. Đôi khi, chúng sẽ xuất hiện bất chợt trong tâm trí tôi và phá hỏng tâm trạng của tôi.
Tại sao trái tim tôi vẫn phải dày vò trước những lời nói của người khác chứ?
“Sao mà anh tin vào lời của một đứa con nít chứ?”
“Tình cảm của em là thật! Thế nhưng anh chưa một lần nào đáp lại em.”
“Đương nhiên là không được rồi!”
“Kẻ chỉ biết trốn chạy như anh là tồi nhất.”
Chị Tenjou, đang im lặng nghe, như thể đang trên bờ vực sống còn.
“Vậy anh đang bơ tin nhắn em như một hình thức trả thù, đúng không?”
Kaguya nhân cơ hội này mà trút giận.
“Anh sẽ trả lời khi đó là tin nhắn quan trọng.”
“Đó là chuyện căn bản anh phải làm rồi! Chị gái đồng ý với em, đúng không? Đúng không?”
“Ừm. Em nên trả lời tin nhắn. Em sẽ làm người gửi buồn khi bị phớt lờ đó.”
Thấy chị Tenjou theo phe mình, Kaguya gật đầu lia lịa.
“Đúng đó đúng đó! Em buồn đến mức phát khóc luôn đó.”
Trước cảnh hai chọi một, tôi chỉ biết nhăn mặt cay đắng.
Em ấy đang bóp méo sự thật một cách trắng trợn.
“Phải là ngược lại mới đúng.”
“Ý em ngược lại là sao?”
“Những tin nhắn thường xuyên của Kaguya không phải chỉ mới xuất hiện gần đây. Kể cả khi tụi em ở nhà, em ấy vẫn sẽ liên tục gửi tin nhắn về mấy thứ xàm xí. Lúc đầu em có nghiêm túc đáp lại, nhưng chúng đã trở nên quá nhiều, đến nỗi em chẳng thể bỏ điện thoại xuống. Lúc đó đang vào kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, nên em đã hạn chế trả lời tin nhắn để tập trung vào việc học. Bố mẹ tụi em đều biết chuyện này và em cứ tiếp tục làm như thế cho đến giờ.”
Tôi đã chịu đựng hết nổi với tiếng chuông thông báo tin nhắn không ngừng dù đêm hay ngày, dù trong nhà hay bên ngoài. Nó cực kỳ làm hao pin luôn ấy.
Thế nên, tôi dần dà học cách mặc kệ nó.
“À, chị hiểu rồi…”
Xem ra chị Tenjou đã nắm bắt được tình huống.
“Việc nhắn tin đối với em quan trọng như việc thở vậy!”
Cô em kế vẫn nghiêm túc tranh cãi cho cái lí lẽ vô lý đó.
Em ấy là kiểu người nhắn tin với tốc độ kinh hoàng. Đầu ngón tay em ấy sẽ lướt màn hình như thể đang nhảy múa và gửi tin nhắn liên tục chỉ trong nháy mắt.
“Em phóng đại vừa phải thôi.”
“Nếu em không giao tiếp đủ, em sẽ cảm thấy cô đơn đến nỗi muốn chết đó!”
“Đừng lo, em không chết được đâu.”
“Anh Yuu à, rõ ràng là anh ghét em thật mà. Đồ máu lạnh!”
“Nếu anh ghét em thật thì anh đã chặn em từ lâu rồi. Bên cạnh đó, em sắp thi chuyển cấp rồi, em nên biết kiềm chế chứ, Kaguya.”
“Đúng rồi đó, bé Kaguya. Năm cuối trung học cơ sở rất quan trọng đó. Có lẽ em cần phải học cách kiên nhẫn hơn.”
Có lẽ không thể đứng nhìn lâu hơn nữa, chị Tenjou cố gắng nhẹ nhàng thuyết phục Kaguya.
“…Chị ơi, chị giống giáo viên quá. Chị làm nghề gì vậy?”
Vẫn nhạy bén như mọi khi.
“Ừ thì nó cũng liên quan tới giáo dục đó.”
Chị Tenjou nhanh chóng ứng biến trong khi che giấu biểu cảm.
Kaguya đáp một tiếng ‘Hừm’, thể hiện một chút hứng thú.
“Nhân tiện thì bé Kaguya muốn thi vào trường nào thế?”
Chị Tenjou cố gắng dẫn dắt chủ đề cuộc đối thoại bằng một câu hỏi.
“Em muốn học trường Trung học phổ thông Kiyou giống anh Yuu đó.”
Lại thêm một quả bom được thả, làm cả tôi và chị Tenjou đều vô thức nín thở.
Đây cũng là tin mới đối với tôi luôn.
Nếu em ấy vượt qua bài kiểm tra đầu vào, Kaguya sẽ nhập học trường tôi vào mùa xuân năm sau. Khi đó, chuyện chị Tenjou là giáo viên trung học sẽ bị phát hiện.
Với đôi tay run rẩy, chị Tenjou uống nước ngọt và bị sặc bọt ga trong nước.
Tôi thì đưa cho cô ấy một miếng khăn giấy và thì thầm trong khi quay mặt khỏi Kaguya.
“C-c-c-c-chúng ta nên làm gì đây!? Em kế em sẽ học cùng trường với em mất!”
Tôi thì thầm như muốn gào thét.
Và không khác gì tôi, chị Tenjou cũng trong trạng thái hoảng loạn, cô ấy trông như sắp khóc khi lau miệng. Tôi chỉ biết đưa thêm khăn giấy cho cô ấy.
“Tạm thời thì chúng ta đừng có nhắc đến thông tin dư thừa.”
“Được!”
“À, nhân tiện thì chị gái tên là gì thế ạ?”
Sự ngốc nghếch đúng lúc của Kaguya bùng nổ.
Tôi đã tò mò vì sao em ấy chưa hỏi tên từ lâu rồi.
Tôi luôn cạn lời trước mấy câu nói sai người, sai thời điểm của em ấy.
Nghe câu này, chị Tenjou như bị đẩy đến bước đường cùng.
Em thôi phản bội người đã đãi mình ăn pizza đi!
“Tên chị là…”, mặt chị Tenjou tái nhợt khi nói.
Tôi muốn thay đổi chủ đề bằng mọi cách, nhưng đến mức này sẽ rất mất tự nhiên nếu chúng tôi không cho em ấy biết tên.
“Ừm, nãy giờ em quên hỏi nên chị trả lời em đi.”
Chị Tenjou chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười gượng trông thân thiện nhất có thể.
Nếu cô ấy cho Kaguya biết tên thật thì khi em gái tôi bước vào Kiyou, bí mật của chúng tôi sẽ bị lộ.
Kiểu gì em ấy cũng sẽ thốt lên, “A, chị gái hàng xóm của anh Yuu kìa”, và cả trường sẽ biết, dẫn đến hậu quả là chúng tôi sẽ phải chia ly.
“Là Rei…yu…”
Cái từ sau bị nói một cách lắp bắp đến nỗi gần như không thành lời.
“Vậy em sẽ gọi chị là Rei nhé! Họ của chị là gì thế?”
Không đợi chị Tenjou cho phép, Kaguya đã tự tiện dùng tên đó. Cái cách em ấy rút ngắn khoảng cách vẫn nhanh như mọi khi.
“Họ hả!?”
Giọng của chị Tenjou bị vỡ vì bất ngờ. Ánh mắt cô ấy lang thang giữa trái phải trong khi lắp bắp vì bối rối.
“Họ của chị, có hơi không bình thường…”
“Thế thì em càng tò mò hơn nữa!”
Trong khi chị Tenjou chần chừ trả lời để kéo thêm thời gian, Kaguya kiên nhẫn chờ câu trả lời.
“...Là Tomi! Đúng vậy, Tomi!”
“Chị viết nó như thế nào vậy?”
“Nó được viết từ To của 遠 (Too - Khoảng cách) và Mi của 海 (Umi - biển), và đọc là Tomi!”
“Vậy tên của chị là Tomi Rei. Cái tên đẹp quá đi mất!”
Thành ra, từ giờ trở đi, Tenjou Reiyu sẽ được biết đến là Tomi Rei trước mặt Kaguya.
Sau khi dọn dẹp bữa ăn, chúng tôi kết thúc bữa tối.
“Cảm ơn vì cái bánh pizza nha chị Rei. Lần sau em sẽ ghé chơi nữa đó!”
“Đừng có tới nữa”, tôi nhanh chóng chen lời cảnh báo.
“Chúng ta hãy đi đâu đó đi. Chị cùng đi mua quần áo mới cho mùa hè với em nha.”
“Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi.”
“Anh Yuu, anh nói không hoài à.”
“Nhiệm vụ chính của học sinh là học. Điểm thấp sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng của anh.”
“Nếu điểm của anh Yuu thấp thì anh sẽ phải về nhà, đúng không? Nếu thế thì có khi em sẽ vui hơn đó.”
Đừng có kéo tôi vào vụ này nữa mà…
Em ấy nói một điều gì đó rất độc ác nhưng khuôn mặt lại không hề có chút tội lỗi nào.
“Vậy chờ qua kỳ thi giữa kỳ rồi đi thì sao? Thế thì không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Tôi lấy lại ý thức trước câu nói của chị Tenjou.
“Ể, em đi chung cũng được à?”
“Đây là dịp đặc biệt nên em cũng nên đi đó. Hai đứa đã lâu rồi không đi chơi với nhau, đúng không?”
Chị Tenjou đã lấy lại phong thái và cư xử như một người lớn.
Cả ba chúng tôi bước ra khỏi hành lang.
“Em sẽ đưa Kaguya về ga tàu.”
“Ok, hai đứa nhớ cẩn thận đó.”
Chị Tenjou vẫy tay tiễn chúng tôi đi trong khi cố gắng hết sức giấu biểu cảm kiệt quệ của mình.
Vào buổi sáng hàng ngày, tôi là người tiễn cô giáo đi sau khi ăn sáng, và sau khi ăn tối, cô ấy sẽ quay trở về phòng của mình.
Tôi cảm thấy thật thoải mái khi ở vị trí ngược lại. Khi tôi liếc nhìn biển số phòng trên hộp thư, tôi cuối cùng cũng nhận ra.
“Thì ra Tomi là nghĩa là vậy.”
Cô ấy hẳn là đã lấy cảm hứng từ số 10 (Tou) và 3 (Mittsu) từ số phòng cho cái tên Tomi.
“Anh Yuu, anh không đi với em à?” Kaguya thúc giục tôi.
Tối nay, một vầng trăng xinh đẹp chiếu sáng cả bầu trời.
Bên dưới bầu trời đêm sáng này, chúng tôi bước đi cạnh nhau đến ga tàu.
“Được sống kế bên một người đẹp như thế thì không về nhà là hợp lí nhỉ? Hai người dành Tuần Lễ Vàng với nhau hả?”
“Hôm nay là ngoại lệ thôi.”
Trên thực tế, không có điều khoản nào dành cho ngày lễ trong Thỏa Thuận Hàng Xóm cả.
“Anh Yuu à, em tưởng anh đang sống một cuộc đời cô độc và buồn chán, nhưng em đoán là mình sai rồi. Với một con bọ to như thế, em tự hỏi có cách nào loại bỏ không…”
Kaguya lẩm bẩm với bản thân trong khi nhìn lên mặt trăng.
“Anh thích chị Rei không?”
“Sao em đột nhiên hỏi vậy?”
“Anh Yuu à, anh không thể bỏ rơi người cần giúp đỡ mà. Rồi có khi anh đã quen với việc có cô ấy bên cạnh đến nỗi không thể rời mắt khỏi cô ấy – như với em nè.”
Em ấy trêu ghẹo tôi với nụ cười hình trăng lưỡi liềm trên môi.
“Em cũng biết là anh quan tâm đến em cơ.”
“Ừm, anh cũng là ông anh kế đáng tự hào, người luôn cưng chiều em kế của mình mà.”
“Rất vui khi nghe em nói vậy.”
Em ấy cũng có lúc nói cũng dễ nghe lắm chứ.
“Nè nè, anh quay lại đi. Tụi mình hãy sống chung như trước đây đi.”
Em ấy nghiêng đầu nài nỉ.
“Anh thấy sống ở đây yên bình hơn.”
“Anh cũng có thể ăn, ngủ, học ở nhà mà?”
Em ấy cứ nói bóng gió như thể em ấy đã biết trước câu trả lời.
“Mang quà lưu niệm chỉ là cái cớ, còn vấn đề chính là chuyện này, đúng không?”
“Chính xác.”
“Anh không về đâu.”
“Vì anh không thể thư giãn khi có em ở bên à?”
“Ừ, em lúc nào cũng làm anh căng thẳng hết.”
Tôi thành thật thú nhận.
“Anh Yuu chỉ là quá bảo thủ thôi. Nếu như lo đến thế thì anh nên quay lại. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu có anh bên cạnh.”
“Em muốn học ở Kiyou chỉ để chọc tức anh à?”
“Em đến vì đồng phục, em đã có đồng phục thủy thủ rồi, giờ em muốn mặc blazer[note80365] vào cấp ba.”
Em ấy đáp với một tông giọng vui tươi.
Nghe có vẻ là ngẫu hứng, nhưng đối với các cô gái, đó có thể là một lý do hoàn toàn chính đáng để chọn trường học.
“Thiếu gì trường mặc blazer làm đồng phục đâu.”
“Nếu em học chung trường với anh Yuu thì chúng ta sẽ có thể đi chơi với nhau, đúng không? Em chỉ muốn gần gũi với anh Yuu thôi.”
“Chẳng phải chúng ta đã gần gũi rồi sao?”
“Như anh em… đúng không?”
“Thế là đủ với anh rồi.”
“Em không chịu, em không chịu, em không chịu đâu~ Nhiêu đây là không đủ và quá nhàm chán. Anh cũng nghĩ vậy chứ, này~”
Kaguya lại bám vào tay tôi.
“Em thì gần quá nên anh chán lắm rồi.”
“Nhưng chẳng phải tay trong tay với một cô gái đẹp như em tuyệt lắm à?”
“Anh đối mặt em quen đến phát ngán rồi.”
“Anh Yuu càu nhàu như một ông già vậy!”
“Chịu thôi, môi trường trưởng thành không tốt thì tính cách cũng không tốt thôi.”
“Đồ tồi tệ! Em cần được an ủi tinh thần bằng mấy món nhà làm đó!”
“Và người nấu lại là anh.”
“Ahaha. Đúng rồ-”
Lúc này, tầm mắt chúng tôi vô tình va vào nhau. Và chúng tôi cùng lúc đồng thanh bật cười.
“A, mắc cười ghê. Em thật mừng là anh Yuu vẫn chưa thay đổi. Nói chuyện với anh là vui nhất đó.”
“Thật vậy à?”
Kaguya rất hài lòng trước phản hồi của tôi.
“Nè nè, anh không tò mò về những gì diễn ra khi anh không có ở nhà hả, anh Yuu?
“Không hẳn.”
“Em lại được con trai tỏ tình nữa nè.”
“Vậy là thêm một nạn nhân trước cái tính brocon của em nữa hả?”
“Em đã từ chối người ta đàng hoàng rồi.”
“Tốt lắm.”
“Nhưng người ta vẫn tiếp tục tỏ tình nữa nha~”
Xem ra em ấy vẫn nổi tiếng như mọi khi.
“Nghe có vẻ như em đang có một cuộc sống học đường vui vẻ đấy.”
“Không hẳn. Em đã phải lấy cớ ‘mình bận học rồi’ cả chục lần vào năm nay đó.”
“Hiếm khi anh thấy em quan tâm đến bản thân mình như thế.”
Sẽ rất tệ nếu em ấy vì yêu đương mà bỏ dở việc học tập.
“Tại không ứng cử viên nào hoàn hảo bằng anh Yuu cả.”
“Thế thì em đặt tiêu chuẩn quá thấp rồi.”
“Trái lại cơ, là quá cao mới đúng.”
“Theo một cách nào đó thì em đang khắt khe khi so sánh mấy cậu trai cùng tuổi mình với học sinh cấp ba đấy.”
“Em nghĩ là em hợp với người lớn tuổi hơn.”
“Tuy người thôi.”
Chênh lệch tuổi tác không thành vấn đề. Đó cũng là điều tôi có thể nói về bản thân mình.
“Anh đang thấy nhẹ nhõm khi em không có bạn trai, đúng không?”
“Miễn là em hạnh phúc thì anh vui rồi.”
Thân là anh trai em ấy, tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện cho hạnh phúc của cô em gái mình.
“…Nghe chán quá đi.”
Kaguya gỡ tay em ấy khỏi tay tôi và bắt đầu bước đi nhanh về phía trước.
“!? Kaguya, chờ đã!”
Ngay khi em ấy sắp bước qua một ngã tư khó nhìn rõ trong khu dân cư. Tôi nắm lấy tay em ấy để cản em ấy lại.
Ngay sau đó, một chiếc xe lao qua ngay bên cạnh chúng tôi.
Nếu em ấy tiến thêm một bước thì em ấy đã gặp tai nạn rồi.
Nhìn vào đèn hậu đang dần biến mất của chiếc xe, tôi ngầm chửi tên tài xế vượt ẩu. Người đó nên đi thi lại bằng lái xe đi là vừa.
“Trời tối nên em cẩn thận đi. Khu vực này vẫn còn nhiều xe vào ban đêm đó.”
“...Anh lúc nào cũng cứu em.”
“Nếu em gặp tai nạn thì nghiêm trọng lắm.”
“Anh Yuu, anh thật tốt bụng.”
“Em cẩn thận vào lần sau giùm anh đi.”
“Anh đang đỏ mặt kìa.”
“Em đừng có giữ cái thái độ bâng quơ đó nữa.”
“Thế thì không thể rồi. Dù sao thì anh Yuu cũng là tình đầu của em mà.”
Khi nói, em ấy đứng lại và làm một khuôn mặt tinh nghịch xen kẽ hai tay vào nhau.
“Em hãy đi mà nói với người em yêu thật lòng đi.”
“Người mà em nói thế chỉ có mỗi anh Yuu thôi.”
---Xui xẻo thay, có vẻ như cô em kế của tôi và tôi vẫn chưa là một gia đình thật sự.


0 Bình luận