Sở Nam thật sự cạn lời, nhìn Sở Linh Vi lại ngẩn người ra, liền quay đầu bỏ đi. [note79707]
Mãi đến khi bóng dáng Sở Nam gần như biến mất giữa đám đông, Sở Linh Vi mới bừng tỉnh, vội vã đuổi theo, nắm chặt lấy tay cậu.
Bàn tay rộng lớn bị cô nắm trong lòng bàn tay nhỏ bé, lúc này cô mới thấy được một chút an lòng.
Vừa rồi cô thực sự nghĩ rằng Sở Nam sẽ bỏ rơi mình. Khoảnh khắc ấy, một nỗi tủi thân dâng lên mãnh liệt.
Cô nghẹn ngào nói, giọng lẫn với tiếng nức nở: “Tiểu Nam… đừng bỏ rơi chị, được không?”
Câu nói vừa thốt ra, ánh mắt của những người đi đường lập tức đổ dồn vào Sở Nam.
Trong mắt họ, rõ ràng cậu chính là một gã đàn ông tệ bạc.
Nhiều người bắt đầu thì thầm bàn tán:
“Nhìn cái mặt là biết tra nam rồi. Nếu tôi có cô bạn gái xinh đẹp thế này, đừng nói biệt thự xe sang, cho tôi ngủ vỉa hè tôi cũng đồng ý!”
“Xì, tính toán kiểu này thì hạ tiện quá.”
“Xinh đẹp thế mà còn bị bỏ rơi? Thằng này đúng là có thể mở lớp dạy làm cặn bã rồi, tôi quỳ xuống học ngay!”
“…”
Sở Nam quay lại, nhìn dáng vẻ mềm yếu, đáng thương của Sở Linh Vi, tức tối hỏi: “Rốt cuộc chị muốn làm gì?”
“Tiểu Nam… đừng bỏ chị lại, được không? Thẻ của chúng ta đã bị khóa rồi, em vẫn còn phải đi học, chị có thể nuôi em mà.”
Sở Linh Vi ôm chặt lấy cánh tay cậu, nhất quyết không buông.
Giờ đây cô đã bị đuổi khỏi Sở gia, bên cạnh chỉ còn lại Sở Nam. Hơn nữa, trong lòng cô cũng muốn bù đắp cho cậu người em trai đã bị bỏ quên suốt bao năm.
Cô không đành lòng nhìn em mình phải lang bạt một mình, sống cảnh cô độc, vất vả.
Có sự giúp đỡ của cô, cuộc sống của Sở Nam chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn.
Nghĩ không chừng, Sở Nam còn có thể tha thứ cho cô.
Người qua đường nghe thấy hai chữ “chị gái” thì ngay lập tức mất hứng hóng chuyện, chỉ cho rằng đây là mâu thuẫn gia đình.
Sở Nam kéo cô vào một góc, nghiêm túc nói: “Sở Linh Vi, chị không cần đi theo tôi. Tôi có thể tự nuôi sống bản thân.”
Đôi mắt Sở Linh Vi đỏ hoe, giọng run rẩy: “Tiểu Nam, chị… chị muốn bù đắp cho em những năm qua.”
“Chị có thể chăm sóc em. Em còn là học sinh, ngày ngày chạy đi kiếm tiền thì làm sao học hành cho tử tế được?”
“Chị có bằng cấp cao, có thể xin vào một công ty nào đó, đến lúc đó chị sẽ lo cho việc học của em.”
Sở Nam thở dài, có chút bực bội: “Sở Linh Vi, tôi xin chị đấy, tôi thật sự không cần chị đi theo. Chị nên quay về Sở gia đi. Cúi đầu xin lỗi ba chị một câu, chẳng phải mọi chuyện sẽ kết thúc sao?”
“Tôi không cần chị chăm sóc. Bao nhiêu năm nay tôi vẫn sống được. Chẳng lẽ rời khỏi cái Sở gia nhỏ bé kia thì tôi sẽ không sống nổi à?”
Sở Nam sắp phát điên rồi, rời khỏi Sở gia thôi mà có cần khó khăn đến thế sao?
Từ sáng đến giờ đã phiền phức như vậy, giờ lại kéo sang tận buổi trưa.
Nước mắt lại lăn dài trên mặt Sở Linh Vi. Suốt đời cô chưa bao giờ khóc nhiều như hôm nay.
“Tiểu Nam… em vẫn còn giận chị sao? Giờ chị chỉ còn mỗi mình em thôi, em đừng bỏ mặc chị có được không?”
“Chị không còn đồng nào trên người, lẽ nào em muốn thấy chị chết đói ngoài đường sao?” Cô vừa nói vừa liếc cậu bằng đôi mắt ánh lên chút ranh mãnh.
Sở Nam tức đến bật cười. Hóa ra là lấy cái này ra uy hiếp cậu?
“Đúng, tôi vẫn còn giận chị. Cho nên tôi không muốn thấy chị nữa, chị hiểu chưa?” Nói xong, Sở Nam quay người bỏ đi.
Nhưng Sở Linh Vi lại lần nữa giữ chặt lấy cậu, ôm cánh tay cậu nũng nịu: “Tiểu Nam, cho chị ở lại đi… được không mà ~” [note79708]
Cảm nhận được sự mềm mại từ cánh tay truyền tới, cả người Sở Nam lập tức rùng mình.
【Ối trời, Sở Linh Vi định làm gì đây? Quyến rũ? Dùng sắc để câu à?】
【Nơi này cũng đâu có mấy ai… nếu cô ta còn dám như vậy nữa, thì tôi cũng không khách sáo đâu, hehe…】
Như chợt ý thức được gì đó, gương mặt Sở Linh Vi khẽ biến sắc, vội vàng buông tay ra.
Sở Nam thở phào, lùi lại hai bước: “Ôi bà cô của tôi ơi, tha cho tôi đi được không?”
“Cái gì mà chỉ còn tôi? Chị chẳng phải còn bốn cô em gái tốt đẹp kia sao?”
“Chị đi tìm họ đi, sao cứ bám lấy tôi không buông?”
Sở Linh Vi lắc đầu, chắc chắn đáp: “Không đâu. Với tính cách của ba, tuyệt đối sẽ không cho phép họ giúp đỡ chúng ta. Nếu thế thì việc cắt thẻ của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa?”
Cô lại kéo tay cậu, lắc lắc:
“Vậy nên, Tiểu Nam, cho chị ở lại đi, nhé?”
Sở Nam ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu.
Cậu lấy điện thoại, mở WeChat kiểm tra số dư.
5721 tệ.
Đây là số tiền nguyên chủ vất vả làm thêm, chắc phải rất lâu mới tích góp được.
Cậu giơ điện thoại cho Sở Linh Vi xem, nghiêm túc nói: “Năm nghìn bảy trăm hai mươi mốt tệ. Tôi có thể chuyển cho chị hai nghìn năm, được không? Như vậy chị có thể rời đi rồi chứ?”
Sở Linh Vi sững người, rồi một cảm giác nghẹn nơi ngực trào dâng, khó chịu lan khắp cơ thể.
Cô đau lòng hỏi: “Tiểu Nam… em thật sự nghĩ rằng chị cứ bám lấy em là vì tiền sao?”
“Em thực sự nghĩ vậy ư?”
Sở Nam hơi choáng váng, ngập ngừng: “Chẳng lẽ không phải? Tôi đâu có chỗ nào hấp dẫn được chị…”
Đột nhiên, cậu trợn to mắt, nhìn cô với vẻ không thể tin nổi: “Chẳng lẽ… chị nhìn trúng… thân thể tôi?!”
“Dù tôi quả thật hơi đẹp trai một chút, và chúng ta cũng chẳng có quan hệ huyết thống, nhưng mà như vậy… trái với luân thường đạo lý quá rồi đó!”
Mấy vạch đen hiện đầy trên trán Sở Linh Vi.
Cô nhịn không được, thò tay bấm mạnh vào hông cậu một cái.
“Ai da! Đau đau đau!” Sở Nam đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng gạt tay cô ra.
Sở Linh Vi vuốt lại mái tóc, nghiêm túc nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung. Chị không hề có hứng thú với em.”
“Nhưng… Tiểu Nam, chị thật sự không muốn tiền của em. Chị chỉ muốn ở bên em thôi, vậy mà em cũng không chịu sao?”
“Dù sao chị cũng vì em mà bị đuổi ra khỏi nhà. Cho nên, em trai ngoan, thu nhận chị đi…”
Trong lời nói của cô, Sở Nam nghe ra được sự chân thành. Trong thoáng chốc, lòng cậu cũng hơi dao động.
Sở Linh Vi thấy cậu có chút lưỡng lự, liền tiếp tục: “Tiểu Nam, em nghĩ mà xem, chị từ một tổng tài tài sản hàng tỷ, trong chớp mắt rơi xuống thành kẻ trắng tay, lại bị ba ra đuổi khỏi nhà, thẻ cũng bị cắt.”
“Giờ ngay cả em cũng không chịu thu nhận chị… em là muốn ép chết chị sao, hu hu hu—”
“Tiểu Nam, sao em lại nhẫn tâm đến thế…”
Đầu Sở Nam sắp nổ tung. Nhìn thấy mấy người đi đường lại định dừng lại xem, cậu vội vàng dỗ dành: “Rồi rồi, đừng khóc nữa! Một mỹ nữ như chị mà cứ khóc lóc với tôi giữa đường thế này, người ta nhìn vào không biết còn tưởng tôi làm gì xấu xa với chị đấy!”
“Thế rốt cuộc em có chịu cho chị ở lại không?”
“Không.”
“Hu——!!!”
“Mẹ kiếp, đúng là tôi nợ chị mà!”
“Hu hu hu hu——!!!”
“Được rồi được rồi! Tôi đồng ý, được chưa?!”
“Vậy thì tốt quá ~”
“Hả?”
Sở Nam ngơ ngác. Nước mắt của cô ấy… lại có thể muốn dừng thì dừng sao, muốn tuôn thì tuôn sao?
Người phụ nữ này đúng là biến hóa khôn lường. Vừa khóc đến đứt ruột đứt gan, thoắt một cái đã tươi cười rạng rỡ?
“Khốn thật, nếu không phải hôm nay chị giúp tôi nói mấy câu hay, tôi còn lâu mới để ý tới chị.”
Sở Nam phát hiện, lúc này cô đang nhìn mình mỉm cười dịu dàng.
Cậu chỉ có thể cứng miệng, buông ra một câu.


6 Bình luận