• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1.1 - Cô gái đến từ đất nước tự do.

9 Bình luận - Độ dài: 3,827 từ - Cập nhật:

Hãy thật dịu dàng với con gái.

Đó là lời dạy mà thầy dạy nhảy từng nói với tôi từ khi nào cũng chẳng biết nữa.

Nói một cách đơn giản là cơ thể con gái mềm mại và mong manh hơn con trai rất nhiều.Cái suy nghĩ “mình chịu được thì chắc bạn nhảy cũng chịu được” cái sự chủ quan đó có thể để lại cho cô ấy một vết thương chẳng bao giờ biến mất.

Bình thường, thầy vốn chỉ là một người lớn bướm bướm và vô dụng, thế nhưng khi nói những lời ấy, hiếm hoi lắm mới thấy thầy nghiêm túc. Chính vì vậy, dù tôi đã bỏ hẳn việc nhảy, câu nói ấy vẫn cứ khắc cốt ghi tâm trong đầu tôi.

Ký ức đúng là rắc rối. Việc nhớ được đồng nghĩa với việc lời dạy ấy đã trở thành máu mủ của mình. Thế nên, mỗi khi thấy có cô bé nào khóc, tôi lại tự nhiên phải lên tiếng hỏi han. Nhờ vậy mà từng bị người ta thì thầm là có sở thích kỳ quặc với loli… nhưng thôi, chuyện đó thì bỏ qua đi.

Nếu phải làm một gã dửng dưng bỏ mặc con gái đang khóc, tôi còn thấy ghét bản thân mình hơn.

Nói tóm lại, trong máu mủ của tôi bây giờ vẫn sống động lời dạy của thầy “hãy thật dịu dàng với con gái”. Đừng nói là đánh, chỉ riêng việc không để họ khó xử cũng đã là nguyên tắc. Ít nhất thì tôi vẫn tự tin rằng chính niềm tin đó đã quyết định hành động của mình.

、、、、

“Nào, đến đây! Nhắm thẳng vào mông mà đá đi, đừng có ngại!”

…Ấy vậy mà, tại sao lại thành ra thế này chứ?

Tôi ngửa mặt lên trời, cảm giác như choáng váng thật sự, khi trước mắt là một cô bé đang chống tay vào ghế đá công viên, thản nhiên đưa mông về phía tôi.

Ánh nắng gay gắt báo hiệu mùa hè đã đến, tiếng ve kêu thấy ớn như muốn cà khịa lại tôi, khiến cả không gian này náo động đến kì lạ.

、、、、

Thời gian quay ngược lại một chút.

Thật ra chẳng có gì to tát. Ừ thì… chắc chắn là không.

Mọi chuyện bắt đầu trên đường tôi đi học về. Khi cái bầu không khí nửa háo hức trong lớp vì chỉ còn hai ngày nữa là nghỉ hè cứ như muốn đẩy tôi ra ngoài, tôi đi dọc theo đường tắc quen thuộc qua công viên, và ở đó, tôi bắt gặp một cô bé đang khóc nức nở.

“Ê, em sao thế?”

Tôi khom lưng xuống hỏi, nhưng trong đầu cũng đã đoán được phần nào.

Nhìn thoáng qua, bé chừng 5, 6 tuổi. Một đứa nhỏ thế này khóc một mình thì chỉ có thể nghĩ ngay đến chuyện lạc mẹ.

“U… hức… Ma…ma…?”

“Xin lỗi nhé, anh không phải mama đâu. Anh là Miori Ryuto, học sinh năm nhất trường cao trung ngay kia kia.”

Cô bé ngước lên nhìn tôi, phản ứng ngay là sợ sệt. Thất vọng vì không phải mẹ, lại thêm nỗi bất an khi bị người lạ bắt chuyện, chắc là vậy.

“...Mio… ri, Ruto…?”

“Ừ, đúng rồi.Là Ryuto-niichan đây.”

“Hức… cái tên kỳ cục…”

Tại sao ngay lần đầu gặp mặt, tôi lại bị một cô bé vừa oà đầy nước mắt vừa chê tên mình chứ.

Trước lời nhận xét ngây thơ xen lẫn tiếng hic, mặt tôi hơi giật giật. Nhưng tôi cố gắng siết chặt cơ mặt, nặn lại một nụ cười gượng gạo. Ừm, đúng rồi… trước hết phải khiến con bé tin tưởng mình cái đã.

“Thật là… đi lạc cơ đấy. Đúng là bà mẹ chẳng biết trông con gì cả.”

“...? Người đi lạc là Ria mà?”

“Thế à? Nhưng mà lạc nhau thì cũng là tại cả hai chứ. Mà nè nha, người lớn thì phải vững vàng hơn trẻ con.”

“Vậy hả?”

“Đúng vậy. Nếu cả hai cùng lạc, thì người lớn không vững vàng lại càng bị tính là lạc nặng hơn. Nói cách khác, so với em thì mama em mới chính là người đi lạc đấy.”

“...Ừ nhỉ! Có khi mama mới là người đi lạc thật!”

Cô bé Ria ngừng khóc, gật đầu cái rụp. Xem ra lý thuyết nửa vời này của tôi ít nhất cũng đủ sức dỗ được một đứa trẻ. Nếu chỉ nhìn vào mặt chữ thì nghe có mùi phạm pháp kinh khủng.

Nụ cười ngố ngố của tôi cũng phát huy tác dụng, làm con bé bớt cảnh giác. Khuôn mặt chẳng có chút uy nghi nào, chỉ trong những lúc thế này mới thấy có ích… đúng là phức tạp thật.

“Thôi thì Ryuto-niichan sẽ giúp em đi tìm mama. Thế nên đừng khóc nữa.”

“Thật á!?”

“Ừ. Vậy em thử nói xem, mama em là người như thế nào nè?”

“Mama ấy… lúc thì phồng phồng, lúc giận thì xù xù, còn bình thường thì… èo èo hẳn ra!”

Ôi…Tôi đang bị một cô bé mới gặp lần đầu kiểm tra khả năng lý giải ngôn ngữ của nhân loại.

Đôi mắt to tròn ngước nhìn tôi, lấp lánh vẻ tin tưởng và hy vọng. Bị ánh mắt ấy chĩa vào, tôi không thể thốt ra câu “anh chịu thôi” được. Ngay lập tức, mồ hôi lạnh túa rỉ ra trên trán, nhưng tôi cố nén lại bằng khí thế và… chút sĩ diện của mình.

“...Ừ, ừ, anh hiểu rồi. Trước mắt thì ta thử đi vòng quanh công viên xem sao.”

“Vâng ạ!”

Tôi lấy lại tinh thần, đưa tay ra. Cô bé Ria cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra đáp lại.

Ngón tay của chúng tôi sắp chạm vào nhau…

Ngay khoảnh khắc ấy.

“Không đời nào để cậu chạm vào em ấy!”

“Cái…!??”

Một giọng nói như thép vang lên từ phía sau.

Và cùng lúc đó, một cú va đập mạnh mẽ giáng thẳng vào đúng giữa mông tôi. Cơ thể mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước.

Trước mắt tôi, Ria-chan nghiêng đầu, ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Tôi vội vàng bật chân, trượt nghiêng người xuống đất, cố lách qua bên cạnh con bé. Tư thế chẳng khác nào một cú trượt đầu (head sliding) trong bóng chày. Đau chết đi được, cái nền đường này!

“Ryuto-niichan ơi,anh đang tập bóng chày à?”

“Dù có tập thì anh cũng muốn chọn thời gian và địa điểm khác cơ...”

Trước câu hỏi vô tư ấy, tôi chỉ có thể rên rỉ đáp lại như vậy.

Ôm lấy cánh tay vừa bị trầy xước, tôi quay người lại và bắt gặp một cô gái đang đứng một chân, cái chân còn lại vung cao trong tư thế đẹp đến mức như bước ra từ một cảnh phim kung-fu. Rõ ràng là vừa tung cú đá chí mạng xong. Cộng thêm cái tư thế tôi đang nằm sấp dưới đất, đôi chân thon dài của cô ta lại càng trở nên... nguy hiểm một cách khó nói nên lời. …Mà khoan, cái cảnh này có ổn để phân tích bình tĩnh không vậy?

“Thật không thể tin được... Tôi có nghe đồn là ở Nhật Bản có nhiều lolicon, nhưng không ngờ giữa ban ngày ban mặt thế này lại dám ra tay với trẻ con… Khi nào nền giáo dục Nhật lại suy đồi đến mức này chứ…”

“Tôi nghĩ cô lấy tôi làm thước đo cho nền giáo dục Nhật thì hơi sai rồi đấy.”

“Lời nói của một kẻ khả nghi đầy mùi lolicon thì tôi chẳng thèm nghe đâu!”

“Nếu nói khả nghi thì nhìn cô còn khả nghi hơn đấy.”

Cô gái vừa cất cao đôi chân duyên dáng, vừa buông lời than thở cho nền giáo dục Nhật Bản, ăn mặc thì khá lạ mắt. Một chiếc cutsew mát mẻ, quần short denim, và đôi chân dài vừa nện thẳng vào mông tôi thì mang đôi sandal.

Nếu chỉ nhìn đến đây thì còn tạm ổn. Thậm chí, đến cả tôi đứa vốn chẳng am hiểu gì về thời trang nữ cũng thấy cô ấy mặc khá có gu. Dáng người cao ráo, thon gọn, phối hợp với mấy món đồ ấy trông cứ như bước ra từ tạp chí thời trang ấy.

Nhưng vấn đề là từ phần cổ trở lên.

Trên mắt là cặp kính râm gọng to, tóc vàng óng ánh xõa dài lấp lánh như ánh nắng lại bị che đi bởi chiếc mũ vành rộng màu nâu. Gương mặt gần như bị che kín, cứ như thể không muốn ai thấy mặt mình. Nói tích cực thì như minh tinh Hollywood đi dạo phố giấu mặt, còn nói thẳng ra thì... chẳng khác nào một kẻ khả nghi chuẩn bị gây án.

“Phì... thật đáng tiếc cho cậu. Khi đôi mắt tôi còn màu xanh, tuyệt đối sẽ không để ai chạm vào đứa trẻ này.”

“Nhưng mắt xanh đâu? Kính râm che hết rồi còn gì.”

“Nếu giờ cậu ngoan ngoãn bỏ đi, tôi sẽ bỏ qua cho . Nhưng thử làm thêm điều gì nữa, thì xem như phải giao cho cảnh sát Nhật xử lý!”

“À này... ngay từ đầu cô đã hiểu nhầm gì rồi rồi thì phải…”

“Này, em! Nguy hiểm lắm, mau qua đây với chị!”

Cô gái tóc vàng kia vẫn một mực không thèm nghe tôi giải thích, còn Ria-chan thì ngơ ngác. Con bé nghiêng đầu, nhìn bàn tay cô gái vẫy gọi, rồi lại quay qua nhìn tôi, đôi mắt long lanh như treo nguyên dấu chấm hỏi. Xin lỗi nhé, bản thân tôi còn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa là đằng khác.

Một khoảng lặng kỳ lạ bao trùm vài giây.

Trong mắt con bé vẫn vương nét hoang mang, nhưng cuối cùng, Ria-chan lại nắm nhẹ bàn tay tôi và nói…

“Ryuto-niichan không phải người xấu đâu.”

“...Hửm?”

“Khi Ria khóc, anh ấy đã lại gần nói chuyện với em. Còn bảo sẽ giúp tìm mama nữa.”

Cô gái tóc vàng đơ lại, cứng đờ như tượng, rồi chầm chậm quay đầu nhìn về phía tôi.

“...Thật sao?”

“Thật.”

“Có bằng chứng không?”

“Dùng đôi mắt xanh chính nghĩa của cô mà nhìn đi. Nhìn vào bàn tay đang nắm chặt này của bọn tôi nè.”

Tôi giơ bàn tay nhỏ bé của Ria đang nắm lấy tay tôi và cho cô ta thấy. Đúng là con bé nắm tay tôi cũng chỉ là tình cờ, và điều đó chẳng phải minh chứng tuyệt đối cho sự trong sạch của tôi. Nhưng ít nhất nó cũng thể hiện rằng Ria tin tưởng ở tôi.

“...Ra vậy. Tức là...”

“Cô nhầm to rồi đấy.”

“Không phải lolicon đâu?”

“Nếu nói tôi thích mấy em gái thì cũng đúng... nhưng trẻ con cỡ này thì hoàn toàn không phải đối tượng của tôi đâu.”

“Thích em gái ư? Như vậy cũng không tốt đâu! Cùng tuổi mới tốt chứ! Ví dụ như... bạn thơ ấu chẳng hạn!”

“Cái gì, sao lại phải để cô quyết định sở thích của tôi chứ.”

“Ria không phải trẻ con đâu!”

“Ừ ừ, anh biết rồi, nào nào, im lặng một chút đi đã.”

Giữa làn sóng phản đối dữ dội từ cả hai phía, tôi quyết định cứ phớt lờ cho xong. Dù sao thì cô gái tóc vàng kia cũng đã nhận ra mình hiểu lầm. Khóe miệng nhếch thành một nụ cười ngượng ngùng, bật ra mấy tiếng cười lấp bấp…

 “Ha… ha ha ha…” Thế là thế trận đã xoay chuyển.

“Vậy... sau khi mọi chuyện sáng tỏ, cô có gì muốn nói với tôi không?”

“...Hừm, hứ, cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng xin lỗi vì chuyện nhỏ nhặt thế này sao! Ở đất nước tự do của tôi, người ta tuyệt đối không dễ dàng thừa nhận lỗi lầm! Xin lỗi bừa bãi thì sẽ bất lợi trước tòa đấy! cậu có biết ở đó, chỉ cần làm đổ một tách cà phê thôi là cũng có thể bị kiện ra tòa không!?”

“Tôi chẳng hiểu gì hết, nhưng nếu đã tự thấy mình làm sai thì xin lỗi chẳng phải nhanh gọn hơn à?”

“Chết tiệt... nhưng mà! Một nửa dòng máu Nhật trong cơ thể của tôi lại đang gào thét… hãy tuân theo văn hóa xin lỗi này đi! Dừng lại, không được, im đi nào…”

“Cô có vẻ sống rất vui nhỉ.”

“Khoan đã... cái gì thế này!? Thiên sứ và ác quỷ đang thay phiên nhau thì thầm bên tai tôi!!”

Cô gái tóc vàng đột nhiên ôm đầu, lắc lư như thể đang chiến đấu với ai đó vô hình vậy. Và tôi đã hiểu ra.

…Đây là kiểu người mà tôi tuyệt đối không nên dính dáng tới.

Ngay từ bộ dạng đã quá mức lố bịch. Tinh thần “xông vào giúp một đứa bé trước kẻ biến thái” thì đáng khen thật, nhưng ở đâu đó trong con người này, có cái gì đó mà tôi hoàn toàn không thể hòa hợp nổi rồi.

“Thôi, bọn tôi đi đây. Cái trò chơi giả làm anh hùng chính nghĩa thì làm vừa vừa thôi.”

“Hừ, đã nói đến mức đó thì đành chịu. Tôi không xin lỗi đâu, nhưng sẽ chuộc lỗi theo cách của riêng mình. Một kiểu thỏa hiệp kiểu vậy.”

“Cô đúng là chẳng bao giờ chịu nghe người ta nói gì hết.”

“Chỗ nào mà đau? Tôi lỡ dùng chiêu Ma Thuật☆Punch tuyệt kĩ của mình để chữa lành vết thương.”

“Punch cái gì, rõ ràng cô đá thẳng còn gì.”

“Không nhận ra sự thật cũng là một phần của tuổi trẻ. Và chính điều đó mới là ma thuật.”

“Tôi… chả hiểu cô nói gì. Nhưng vừa rồi là khó hiểu nhất luôn đấy.”

Tuy ngán ngẩm, nhưng tôi vẫn thử kiểm tra cơ thể mình rồi trả lời.

“Chỗ cô đá vào mông với cái cùi chỏ bị trầy xước của tôi vẫn còn hơi đau một chút…”

“Ừm, mông và cùi chỏ à. Vậy giữa hai chỗ đó, cậu thích cái nào hơn?”

…Câu hỏi quái quỷ gì thế?

“Ờ thì… nếu đại diện cho một cảm nhận chung của con người… thì chắc là… mông?”

“Ra là vậy! Thì ra cậu rất thích mông đúng không!”

“Ê, đừng có cắt lời mỗi đoạn đó rồi hét toáng lên chứ!”

Tôi vội nhìn quanh. Ánh mắt mấy bà cô đang tụ tập tám chuyện thì thầm hướng về phía này khiến da gà nổi cả lên. Trong lúc tôi còn lúng túng, ý thức lại kéo về phía trước…

“…Ơ?”

Cô nàng tóc vàng chống tay vào ghế đá, đưa mông về phía tôi. Cái eo uốn uốn, lưng cong cong mềm mại. Cái tư thế ưỡn ra ấy khiến chiếc quần short jeans bó sát khó mà che giấu được, làm cặp đùi múp rụp trắng nõn thêm chói mắt… Mà khoan, tôi đang phân tích cái quái gì thế này?

20fc688b-de72-4ed6-8ada-8a26158645d6.jpg

“Nào, tới đây đi nhanh lên!”

“…Ờm thì, không. Tôi không làm đâu.”

Dù vậy, tôi cũng hiểu được ý đồ.

Có lẽ đây chính là cách cô ta “chuộc lỗi”. Muốn biến vụ vừa rồi thành “cả hai đều đã đá nhau rồi, hòa nhé.”

“Đừng có ngại. Người ra tay trước là tôi cơ mà, hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

“Chuyện này hơi xấu hổ, nhưng dạo gần đây tôi lại thấy… bị đau cũng khá là thích.”

“Xin cô cứ xấu hổ như thế đi.”

Và đừng có lôi tôi vào chung chứ. Mặt cũng đỏ lên nữa kìa, thật sự phiền phức quá mà.

Tốt nhất là rời khỏi chỗ này ngay, nhưng ánh nhìn xung quanh vẫn khiến tôi nhức nhối.

Một nam sinh dắt tay bé gái, bên cạnh là một cô nàng đưa mông ra giữa công viên cái tình cảnh này chính bản thân tôi cũng không hiểu sao lại thành ra như vậy. …Thật sự, vì sao mọi chuyện thành ra thế này chứ.

“Vậy thì… được rồi.”

Muốn kết thúc nhanh cho xong, tôi nhẹ đá vào mông cô ta.

Bộp~

Cú chạm nhẹ, nhưng qua lớp giày tôi vẫn cảm nhận được độ mềm của mông… Này tôi ơi, cái cảm giác biến thái này là sao vậy?

“Gì vậy trời, chỉ có thế thôi à!?”

“Sao tự nhiên tôi lại bị cô mắng vậy?”

“Tôi đã đưa mông vào rồi! Phải dồn lực mạnh vào chứ, đá trúng ngay phần khe giữa ấy!”

“Khoan, đây là chuộc lỗi của cô cơ mà?”

Tôi thấy mục đích của hai bên đang hơi lệch lạc, nhưng thôi, dứt điểm cho nhanh.

Lần này, tôi lấy đà mạnh hơn, tung cú đá vào mông cô ta.

Đoàng! Một tiếng nửa thịt nửa mỡ giữa tiếng đùng và tiếng bộp. Độ mềm của mông truyền rung động khắp người, khiến cô ta run bắn như đang tận hưởng điều gì đó.

“Haa… đúng rồi! Chính là cái này! Không sai vào đâu được, đây chính là thứ tôi tìm kiếm bấy lâu! Chẳng lẽ cậu chính là định mệnh của cuộc đời tôi…?”

“Cô đúng là hay thật, biết cách nói mấy câu lãng mạn trong cái tình huống quái dị này đấy.”

Cô ta thở dốc, dáng vẻ vừa lạ lẫm vừa khả nghi. Nếu có ai báo cảnh sát lúc này, tôi cũng chẳng cãi nổi.

Và… ngay khi tôi nghĩ thế.

“À này, hai người kia.”

Quay lại, một chú cảnh sát trung niên trong bộ đồng phục đang đứng đó, nở nụ cười gượng gạo.

Tôi lập tức liếc sang con nhỏ biến thái vừa bị đá vào mông mà vẫn phấn khích.

“Đừng nói với tôi là…”

“Không, không phải tôi đâu! Tin tôi đi, chẳng phải chúng ta có mối quan hệ đặt biệt sao?”

“Mối quan hệ đặt biệt cái quái gì?”

“Chúng ta đã cùng nhau… đá vào mông nhau đấy thôi!”

Ánh mắt ông chú cảnh sát lập tức trở nên thương hại. Và cái ánh mắt ấy rõ ràng cũng chiếu thẳng vào tôi. Khốn kiếp, bị kéo vào rồi.

“A, mama kìa!”

Bé Ria chạy ùa về phía một người phụ nữ đang đi cùng cảnh sát. Người mẹ ôm con đầy nhẹ nhõm. Ít nhất vụ lạc con đã được giải quyết. Tôi thở phào.

“Lúc đi tìm bé, tôi vô tình thấy bé đang đi với hai người. Thế nên… cho tôi nghe qua chuyện được không?”

“…Chuyện gì cơ?”

“Chuyện hai người chơi mấy trò biến thái giữa ban ngày ở công viên, lại còn lôi trẻ con vào đấy.”

Mặt tôi xanh lét. Thật lòng thì chính tôi cũng muốn hỏi chuyện này là sao đây.

“Không, hiểu nhầm rồi. Tôi với nhỏ này chẳng liên quan gì đâu, tôi đâu làm gì sai…”

“Rồi rồi, chuyện đó để lên đồn cảnh sát nói tiếp.”

Ông chú mỉm cười nhìn cũng hiền lành, nhưng đôi mắt thì không. …Khoan đã, chẳng lẽ ông ta nghĩ tôi là tên bắt cóc hay sao?

“Chú cảnh sát ơi, Ryuto-niichan đã giúp cháu tìm mama mà.”

Cô Bé Ria hiểu được tình hình, liền lên tiếng bênh vực tôi. Cũng có chút tủi thân khi bị một bé con cứu nguy lúc này, nhưng tôi chẳng dại gì từ chối. Thật lòng mà nói, nó giống hệt một nữ thần cứu rỗi của tôi.

“Nhưng mà anh ấy bỏ mặc Ria nãy giờ, chỉ lo chơi đá mông với chị kia thôi.”

Khốn kiếp mà, đúng là trên đời chẳng có nữ thần nào hết. Và vì sự thật quá rõ ràng, tôi không thể phản bác.

Ánh mắt ông chú cảnh sát dần chuyển sang nhìn tôi như thể nhìn thứ rác rưởi của đáy xã hộ vậyi. Tôi tuyệt vọng liếc quanh tìm lối thoát…

“…Ơ?”

Khoan, con nhỏ gây họa nãy đâu mất rồi? Với cái ngoại hình bắt mắt đó thì dễ gì lẫn được. Tôi lia mắt…tìm.

“Có rồi.”

Tít đằng xa, cô nàng tóc vàng đang kéo chiếc vali hồng chạy bán sống bán chết, hai chân quay tít như chong chóng. Như thể còn có cả hiệu ứng “vùuu~” vang lên.

…Khoan, chạy trốn á? Thật đấy hả? Lại còn tiện tay bỏ tôi lại đây làm bia đỡ đạn nữa.

“Con bé đó… với cậu có quan hệ gì thế?”

Ông chú có vẻ cũng bất ngờ, hỏi với giọng như đang tò mò thật sự. Tôi nghĩ một lúc, rồi trả lời đại.

“…Không có gì đâu. Chỉ là vừa gặp nhau đã đá mông cho nhau thôi.”

“Ừ… với cảm giác của tôi thì, thế cũng đủ gọi là có gì đó rồi.”

Ông chú thở dài như thương hại. Tôi chỉ còn biết gáng mà gượng cười.

Sau một tiếng đồng hồ bị hỏi cung, cuối cùng tôi cũng được thả khỏi đồn.

Tuy có vài hiểu lầm, nhưng rõ ràng tôi chẳng làm gì sai. Thêm nữa, Ria cũng giải thích nên tôi không bị trách phạt. Nói đúng hơn, phần lớn thời gian bị tiêu tốn chỉ vì giải mã mấy câu kể lủng củng của cô bé thôi.

“Ryuto-niichan ơiii, tạm biệt nhaaa~!”

Mẹ cô bé cúi đầu cảm ơn rối rít, còn Ria thì vẫy tay liên hồi.

Tôi vốn chẳng giỏi cười, nhưng cũng gắng nặn ra một nụ cười đáp lại. Dù có chút vòng vo phiền phức, nhưng vụ của Ria đã kết thúc bằng happy ending.

“…Thôi, về nhà vậy.”

Nhìn hai mẹ con khuất sau góc đường, tôi cũng lên đường. Vừa bước đi, bụng réo lên ủng ục. Sáng nay học nửa buổi nên chưa ăn trưa. Nếu không có mớ chuyện vừa rồi, giờ này chắc tôi đã ăn uống no nê ở nhà rồi.

“Hay kiếm chỗ nào ăn luôn nhỉ.”

Tôi lướt qua vài quán quen trong đầu, rồi quyết định đi về phía khu phố gần nhà ga nơi tụ nhiều hàng quán.

“Đi gì mà lâu thế hả? Để con gái người phải chờ đợi lâu vậy thì cậu bị trừ hết điểm của đàn ông rồi đấy.”

“…Ơ, sao cô lại ở đây?”

Ngay khi rẽ qua góc đường, tôi lại gặp cô nàng tóc vàng… đứng đó như chuyện hiển nhiên. Tôi muốn xả một tràng mắng vốn, nhưng trong đầu chợt lóe lên lời thầy dạy… “Hãy thật dịu dàng với con gái.” Thế là, thay vì nổi giận, tôi chỉ có thể lườm lườm cô với ánh mắt nửa chán ghét, nửa bất lực…

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
tuần sau v
Xem thêm
Tôi từng thấy trò đá mông ở đâu r
Chắc là ko phải trong gái thỏ ko nhỉ🤔
Xem thêm
Vừa láo vừa điên, muốn cho 1 cước của thầy tu mù thiệt 🗡️💀
Xem thêm
Cái trò đá đít nhau này quen quen :)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
tóm tắt t dịch sai ae ạ🤯
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
up trước 1 nửa r sủi v
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
😋
Xem thêm