Tối hôm sau, vào giờ ăn tối.
Tiếng chuông Intercom vang lên, và khi tôi mở cửa, Yui đang đứng ở đó, đúng như lịch trình đã hẹn.
“Xin thứ lỗi vì đã… um, làm phiền? Không phải, khoan…xin phép được vào? Hay là…?”
“Cậu cứ vào đi.”
Vừa lẩm bẩm mấy cách chào hỏi độc đáo của Yui, tôi mời Yui, người đang nghiêng đầu về phía cửa, vào phòng.
Cô mặc một chiếc áo len mỏng và váy, tôi thấy khá mới mẻ vì bình thường tôi chỉ thấy cô ấy mặc đồng phục học sinh.
Đúng như tôi nghĩ khi chúng tôi đi ra ngoài mua điện thoại di động. Yui có khuôn mặt xinh đẹp và dễ thương nên quần áo gọn gàng, nữ tính rất hợp với cô ấy.
“Mình xin lỗi, mình đến muộn một chút vì mình còn phải khởi động máy giặt nữa.”
“Không sao đâu, nếu muốn thì cậu lúc nào cũng có thể nhắn tin vào điện thoại của tớ mà.”
“Không đâu. Mình mong chờ món Shogayaki của cậu lắm đó, Natsuomi-san.”
Tôi gật đầu, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy.
Khi tôi ghé qua siêu thị trên đường về nhà sau giờ học, tôi đã soạn một tin nhắn cho Yui.
“Về bữa tối, thịt heo nay khá rẻ, tớ có thể ăn Shogayaki không?” [note80294]
“Được đó.”
Và đoạn trò chuyện kết thúc ở đó. Tôi đã chờ thêm một chút, mong cô nói gì thêm, nhưng không có gì cả. Thật khó đoán cảm xúc của cô chỉ từ chừng đó, nên bây giờ biết được cô đã mong chờ nó thì tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi hẹn nhau ăn tối, nên tôi định làm món gì đó cầu kỳ, nhưng sẽ tốn kém và khá mất thời gian, nên sau một hồi đắn đo, tôi quyết định làm món mình thường hay làm.
Yui đứng lặng bên cạnh, liếc nhìn đôi tay của tôi.
“Có gì mình giúp được không?”
“Cậu có thể thái bắp cải giúp tớ được không?”
“Dùng dao ư…? Khởi đầu có hơi mạo hiểm đấy…”
Biểu cảm căng thẳng cùng hơi thở gấp của Yui khiến tôi nhận ra ngay là ý tưởng này khá tệ, nên vội dừng cô ấy lại.
“Thôi, vậy để cậu rửa bát sau nhé. Giờ cứ thoải mái đi.”
“Xin lỗi vì sự vô dụng của mình… nhưng dọn dẹp thì mình sẽ cố hết sức.”
“Rồi cậu cũng sẽ học được thôi.”
Tôi dịu dàng nói với Yui, người đang hơi co vai xin lỗi.
Thật buồn cười khi nàng công chúa này, được gọi là Kuuderella, lại có phản ứng chân thật đến như vậy trước mặt tôi.
Tôi nghĩ rằng Yui thật sự rất nhạy cảm và thể hiện cảm xúc của mình một cách trung thực, mặc dù cô ấy có vẻ là một người khá tuyệt vời khi ra ngoài nơi công cộng vì cảm xúc của cô ấy không hề thay đổi và cô ấy không bao giờ phản ứng với bất cứ điều gì.
Có lẽ đây là một mặt chỉ mình tôi mới được thấy, do Yui đã đủ thân thiết để gọi tôi là bạn nên cô ấy mới cho tôi thấy khía cạnh này của mình, nhưng thành thật mà nói, tôi rất vui vì cô ấy cảm thấy mình đặc biệt.
“Được rồi. Cơm gần chín rồi, bắt đầu làm thịt heo Shogayaki thôi.”
Khi bộ hẹn giờ trên nồi cơm điện vừa chạy hết thì tôi vòng dây tạp dề qua cổ rồi buộc ra sau lưng.
Yui đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ thích thú.
“…Uh, sao thế? Cậu không đợi được hả?”
“Oh, mình xin lỗi, ý của mình không phải thế…”
Giật mình tỉnh lại, Yui vội xua tay lúng túng, hai má ửng đỏ, ngón tay cứ xoắn vào nhau.
“Ừm, mình nghĩ là chiếc tạp dề trông rất hợp với cậu...”
Nghe vậy, tôi cúi xuống nhìn chiếc tạp dề của mình.
Chiếc tạp dề cũ kỹ sau một năm sử dụng, phủ đầy những vết bụi bẩn mà tôi không tài nào giặt sạch sau những ngày vật lộn với sự xa lạ của việc nấu nướng, và dù nhìn thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ thấy mình trông rất tồi tàn.
“Nó hợp với tớ đến vậy à?”
“Cá nhân mình thấy nó rất hợp với cậu.”
“Oh… cảm ơn, tớ đoán vậy…”
Yui trông kì lạ khi ngại ngùng đến thế, khiến tôi cũng thấy lúng túng. Tôi nghiêng đầu, chẳng biết nên đón nhận lời khen đó thế nào.
Mỗi người có gu riêng về cái gì được xem là dễ nhìn. Vì dù sao cũng là lời khen, tôi nghĩ cứ nhận cho xong là tốt nhất.
“Mình có thể… xem cậu nấu ăn không, Natsuomi-san?”
“Cũng được, nhưng xem cũng chẳng thú vị gì đâu.”
“Không đúng, mình đang học vì bản thân mà.”
Tôi nghĩ gọi đó là “học” thì có phần hơi phóng đại, nhưng khi tôi đặt chiếc ghế tròn trong bếp, Yui ngồi xuống và bắt đầu nhìn tôi rất nghiêm túc.
Cảm thấy hơi khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, tôi lấy thịt heo, shoyu, mirin, đường, gừng tươi và tỏi từ trong tủ lạnh ra, tôi lấy thêm bột mì và dầu ăn, rồi bày hết ra.
“Mình không nghĩ cần nhiều gia vị thế để làm thịt heo Shogayaki”
“Nếu không biết cách làm thường ngày thì sẽ thấy vậy. Nhưng quen rồi thì chẳng sao đâu. Mua đủ gia vị rồi thì dùng được rất lâu sau đó, mà quan trọng hơn là nếu bỏ công ra làm thì sẽ ngon hơn hẳn.”
“Ra vậy. Mình học hỏi được nhiều thật đấy.”
Yui hơi nghiêng người, gật đầu chăm chú với tiếng “ừm-ừm” khe khẽ.
Dĩ nhiên, cũng có gia vị pha sẵn thì rẻ và tiện hơn, hoặc có khi mua về rồi lại chẳng dùng được đúng cách, hay thậm chí chẳng dùng tới, nhưng đó cũng là một phần của việc quen tay và tích lũy kinh nghiệm.
Vì đã quen làm thịt heo shogayaki nên tôi canh gia vị bằng mắt rồi pha sốt. Bào gừng tươi và tỏi tươi tạo khác biệt rõ rệt trong hương vị, đó là điểm mà tôi rất chú trọng.
Gọt vỏ và thái mỏng hành tây, cắt thịt heo thành sợi, rắc nhẹ một lớp bột mì là xong phần chuẩn bị. Sau đó cho ít dầu vào chảo, bật bếp, nhanh chóng thái nhỏ bắp cải rồi để ráo.
“Mình thật sự ấn tượng với kỹ năng nấu ăn của Natsuomi-san. Mới nhìn thôi đã thấy ngon rồi.”
“Cậu còn chưa ngửi thấy mùi gì mà.”
“Không, mắt mình nhìn thôi cũng biết chắc chắn sẽ ngon rồi.”
“Nếu chỉ nhìn mà cậu no luôn thì phiền lắm đấy.”
“Đừng lo, dạ dày thật của mình chỉ có khỏe hơn thôi.”
Khi tôi đáp lại lời trêu chọc như vậy, Yui bất ngờ bật cười khẽ, và tôi thấy vui vì chỉ vài câu trò chuyện nhẹ nhàng thôi mà khoảng cách giữa cả hai dường như đã rút ngắn lại.
Tôi đổi vị trí tay để Yui dễ nhìn quá trình nấu hơn, và thật đáng yêu khi thấy cô ấy vui vẻ chỉ vì được xem tôi nấu ăn.
“Được rồi, xong hết rồi. Chỉ cần bắt đầu xào là ăn ngay được.”
“Được! Mình háo hức lắm rồi đó.”
Trong mắt ánh lên nụ cười, giọng cũng mang chút nhún nhảy, môi Yui khẽ giãn ra.
Tôi liếc sang Yui, trông như một con vật nhỏ đáng yêu, rồi bỏ thịt vào chảo nóng, bắt đầu hoàn tất món ăn. Âm thanh xèo xèo vang lên nghe khá bắt tai.
“Của cậu đây.”
Tôi đặt đĩa Shogayaki mới làm xong vào giữa bàn.
Xung quanh là súp miso thêm rau và cơm trắng vừa nấu. Tôi cũng rót vào mỗi cốc một ít trà lúa mạch đã được ướp lạnh sẵn trong tủ lạnh.
“Được rồi, đợi tớ chút. Rồi cùng ăn nào…”
Yui chống tay lên cằm và nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Không khí bất ngờ trở nên nặng nề khiến tôi nhíu mày.
“…Có chuyện gì sao?”
“Không, mình chỉ nghĩ không biết có phải cảm giác này giống như có một người vợ tận tâm không.”
Tôi khẽ cười khi thấy cô ấy suy nghĩ linh tinh mà lại nghiêm túc như vậy.
“Xem ra cậu sắp lấy chồng rồi.”
“Đúng rồi. Thế thì là có một người chồng tận tâm.”
“Ăn đi không thì nguội mất.”
“Vâng, cảm ơn vì bữa ăn.”
Yui lại bắt chước tôi như lần trước, cô nàng chắp tay lại và cúi đầu.
Sau đó, nhìn quanh bàn một lúc, cô với tay lấy miếng shogayaki, rồi tao nhã đưa vào miệng nhỏ nhắn của mình.
Cô ấy mấp máy môi vài lần, hơi ngọ nguậy, đôi mắt xanh nhạt khẽ đảo lên.
“...Nó thật sự, rất tốt.”
Cô nàng lại đảo mắt, cố gắng hết sức để nhét miếng thịt shogayaki vào miệng nhỏ nhắn, rồi gắp thêm một miếng nữa. Lần này, cô ấy hạ thấp lông mày, khẽ gật đầu với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Nước sốt hơi cháy xém tỏa hương thơm, từng lát thịt heo thái cẩn thận mềm mọng, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo với bắp cải và cơm. Đến cả tôi, người đã làm món này nhiều lần, cũng thấy hài lòng với kết quả.
“Súp miso với cơm nấu rất tốt… Haha, ngon thật đấy…”
Với động tác thanh thoát của đôi đũa, cô ấy lần lượt đưa các món ăn kèm và cơm vào miệng, rồi mỉm cười với tôi với tiếng “mmm” mãn nguyện trong giọng nói.
Tôi thấy nhẹ nhõm khi nhìn cô nàng ăn một cách vui vẻ hơn trước, có lẽ vì bây giờ chúng tôi đã là bạn.
Yui cố gắng mím môi lại như một con vật nhỏ, rồi thở ra một tiếng thở dài hạnh phúc. Khi nhận ra ánh nhìn của tôi, má cô ấy lập tức ửng đỏ.
“…Xin lỗi, ngon quá nên mình ăn mất rồi.”
“Tớ đã nói là thấy cậu ăn ngon là tớ vui rồi. Đừng xin lỗi.”
“Món ăn của Natsuomi-san rất ngon, nên tự nó thành ra như vậy thôi.”
Cô nàng cúi mặt xuống vì xấu hổ, nhưng rồi khuôn mặt lại sáng bừng hạnh phúc khi gắp thêm một miếng bắp cải với sốt gừng.
Nhìn nụ cười hạnh phúc ấy khiến tôi càng muốn làm cho cô nàng cười nhiều hơn nữa. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy nếu Yui muốn thay đổi, thì mình phải có khả năng giúp cô ấy làm được điều đó.
“Ừ thì, đừng vội, cứ ăn từ từ thôi.”
Tôi mỉm cười tự nhiên khi nói vậy, Yui nghiêng đầu trong lúc nhấp một ngụm.
“Sao thế?”
“Tớ sẽ làm cho bụng cậu đầy những món ăn ngon hơn nữa.”
“Còn nhiều món ngon hơn, vậy chẳng phải sẽ làm mình no sao…?”
Yui suy nghĩ một lát, rồi nhìn tôi một cách nghiêm túc như thể vừa nhận ra điều gì đó.
“Ý cậu là muốn làm mình béo lên hả?”
“Khó mà biết khi nào Yui nói đùa lắm.”
“Mình không có ý nói đùa đâu…”
Yui trông có vẻ thất vọng, lẩm bẩm với chính mình.
Khoảng cách giữa những biểu cảm ấy lại càng đáng yêu, khiến tôi bật cười.
“Cứ ăn đi. Ăn khi còn nóng.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Mình sẽ ăn thêm.”
Theo lời giục giã của tôi, cô nàng đưa đũa gắp thêm một miếng shogayaki nữa, rồi lim dim đôi mắt đầy mãn nguyện.
(Tôi nghĩ mình sẽ tiếp tục cố gắng để khiến cô nàng cười hạnh phúc như thế này thường xuyên hơn.)
Yui và tôi ăn hết phần thức ăn còn lại, và vị của nó còn ngon hơn cả mọi khi.
“Cảm ơn vì bữa ăn. Ngon thật đó.”
“Tớ cũng cảm ơn nhiều.”
Bọn tôi dọn dẹp sau bữa ăn, rồi ngồi nhâm nhi trà xanh nóng cùng nhau trên bàn.
Có hai người cùng làm thì việc dọn dẹp nhanh hơn nhiều so với dự tính, chỉ mất chưa tới một nửa thời gian nếu làm một mình.
Tôi nhấp ngụm trà, thấy hài lòng với sự giúp đỡ nhiều hơn mong đợi.
“Vậy thì, hãy tổng kết lại những quy tắc mà ta đã nói trong lúc dọn dẹp nhé.”
Tôi mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại rồi đặt lên bàn, Yui liền nghiêng người về phía trước để nhìn màn hình.
Bọn tôi ăn sáng và trưa riêng, nhưng hầu như tối nào cũng ăn cùng nhau, kể cả ngày nghỉ. Tiền ăn thì chia đôi, cùng nhau chuẩn bị và dọn dẹp khi cần, bàn về đồ ăn thừa, hay những chuyện phát sinh bất ngờ.
Yui muốn có vài quy tắc rõ ràng giữa hai đứa, nên bọn tôi đã đặt ra một số điều, nhưng vì không biết sau này sẽ thế nào, nên chi tiết khá lỏng lẻo, để khi nào cần thì bàn tiếp.
Tôi sẽ ghi lại rồi gửi qua ứng dụng nhắn tin tới cho điện thoại Yui luôn.
“Nếu có gì mình giúp được thì cứ nói nhé. Giờ mình chưa làm được nhiều, nhưng sẽ cố hết sức.”
“Vậy thì cậu có thể ngồi cạnh tớ lúc tớ đang nấu ăn rồi cổ vũ bằng kiểu dễ thương đi.”
“Nếu cậu thật sự nghiêm túc thì mình sẽ suy nghĩ về điều đó.”
Giọng lạnh tanh cùng ánh nhìn sắc lẻm đâm thẳng vào Natsuomi.
“Xin lỗi, tớ chỉ đùa thôi, đừng nhìn tớ kiểu đó mà, thật đấy.”
“Không sao đâu, Mình biết mình đang làm gì, nên đừng lo.”
Yui bật cười khẽ, Natsuomi mới nhận ra cô ấy đang đùa.
“Mình nghĩ là mình biết có người không xem mình như là một người phụ nữ.”
“Thế thì chắc người đó đáng tin lắm.”
“Nếu không thì mình đâu muốn làm bạn với cậu.”
Cô ấy mỉm cười với tôi, nụ cười dễ thương mà còn xen chút trêu chọc.
Khi Yui cười như thế, tôi lại thấy ngượng, liền đưa tay gãi sống mũi để che đôi môi đang hớ hênh.
“Mình thấy rất thoải mái khi ở trước mặt cậu, Natsuomi-san. Chắc là vì cậu đã thấy mình trong nhiều tình huống xấu hổ rồi.”
“Vậy thì tốt quá. Từ giờ chúng ta sẽ gặp nhau mỗi ngày mà.”
“Ừ. Ngày nào cũng gặp cậu từ giờ luôn.”
Ngày mai, ngày kia, rồi cả ngày sau đó nữa. Từ nay trở đi, tối nào tôi cũng sẽ ăn tối cùng Yui.
“Tớ cũng hơi bất ngờ, nhưng nếu có thể dành khoảng thời gian thế này với cậu thì cũng chẳng tệ chút nào. Thậm chí còn rất mong đợi nữa.”
“…Um, Natsuomi-san.”
Nghe tiếng gọi, tôi ngẩng lên thì thấy Yui đỏ mặt, hai tay đan chặt trước ngực, ngước nhìn tôi.
Tôi chỉnh lại tư thế, quay sang đối diện với Yui, trông như thể cô ấy định nói gì đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không, đúng không? Mình biết đó chỉ là đùa thôi, nhưng…”
Cô gật đầu, đôi môi mím chặt như thể đã hạ quyết tâm.
“Nếu cậu thật sự muốn thì mình sẽ cố gắng giúp cậu một chút. Nhưng… mình không chắc là bản thân có thể dễ thương được hay không…”
Yui nói với ánh mắt nghiêm túc, và cả hai tai đỏ bừng lộ ra từ khe tóc dài.
“…Cái gì?”
Trong giây lát, tôi không hiểu nổi cô nàng này đang nói gì, lông mày cau lại, người khựng lại mấy giây.
Yui thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt kiên định, như cố giữ trái tim đang run rẩy vì xấu hổ, còn đôi mắt xanh thì rung lên mà gương mặt đỏ lựng lại không quay đi.
Trong căn phòng yên tĩnh, tôi chớp mắt, khẽ nghiêng đầu, cuối cùng mới nhận ra đó chính là câu trả lời cho lời trêu đùa khi nãy của mình.
“Cậu đang nói cái gì thế?”
“Vậy thì, mình muốn nói chính là chuyện đó…! Là quyết tâm và cảm xúc của mình…! Mình chỉ muốn nói với cậu rằng mình tin tưởng cậu, ít nhất là như vậy…!”
Yui lúng túng với lời nói của mình, cố gắng cất tiếng tha thiết như thể đang bị ép ra khỏi cổ họng.
Quyết tâm của cô ấy ngây ngô đến mức tôi, người vừa thoáng sững sờ, không thể nhịn được mà bật cười.
“Mình không hề đùa khi nói điều đó đâu…”
“Xin lỗi. Tớ biết rồi. Xin lỗi nhé, nhưng không sao đâu.”
Tôi bật cười khẽ rồi lặp lại lời cảm ơn để trấn an Yui đang tuyệt vọng. Cô nàng liền cụp mắt xuống và thở một hơi thật dài.
“Hừ… đúng là không nên nói… mấy lời đó… chút nào cả.”
Má vẫn còn đỏ, Yui chu môi phụng phịu theo cách nửa đùa nửa thật.
Cả Yui nghiêm túc nói ra những lời ấy, lẫn Yui đang chu môi giận dỗi đều đáng yêu, khiến tôi lại một lần nữa phải cố nén cười, khẽ phát ra tiếng “hmm” trong cổ họng.
“Tớ sẽ không yêu cầu cậu phải làm như vậy đâu, nhưng tớ trân trọng tấm lòng đó. Cảm ơn cậu, Yui.”
“Vâng, chỉ cần truyền đạt được điều mình muốn nói là được rồi.”
Khi tôi nói với cô ấy rằng mình biết ơn đến mức nào, cô công chúa mỉm cười gật đầu, đôi má vẫn còn hơi ửng đỏ.


2 Bình luận