“Cảm giác thế nào?”
“Ừm~ Cảm giác khá thoải mái, mình còn có thể hoạt động thoải mái nữa.” Tôi thử xoay người, xác nhận cơ thể không có vấn đề gì mới lên tiếng.
Bạch tỷ tỷ ngồi trên băng ghế bên cạnh, nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt phức tạp.
Từ phía sau, chị vẫn còn thấy thấp thoáng bóng dáng của cậu con trai ngày trước; nhưng bây giờ, mái tóc của đối phương đã dài ra, ngực hơi nhô lên, và còn có thêm…
Tóm lại, sự phát triển này là điều chị chưa từng nghĩ tới, mà những lo lắng trước đây dường như trở nên dư thừa.
Cậu bé ấy dường như đã hoàn toàn chấp nhận thực tế mình trở thành con gái, thậm chí còn đùa giỡn nghiêm túc với chị, trong lời nói mang theo sự phấn khích không giấu giếm.
Lúc này, trong lòng tôi tràn đầy phấn khởi khi cảm nhận cơ thể mới của mình.
Mặc dù khi dung hợp Nguồn Ma Lực cảm giác rất đau, nhưng Bạch tỷ tỷ đã khiến tôi nhanh chóng ngất đi, nên tôi không phải chịu đựng quá trình biến đổi kéo dài.
Đến khi tỉnh lại, tôi chỉ còn thấy chút đau nhức trong người.
Sau khi vận động một chút, cơ thể dần hồi phục.
Tôi nghĩ mình có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc, bởi ở đây chỉ có Bạch Vũ; mà nói ra thì có gì sai đâu, chị ấy vốn là người tôi tin tưởng nhất, còn hơn cả chị ruột.
Thế nên, tôi chẳng cần phải che giấu gì với chị. Việc từ chối trước đó, chỉ là vì tôi ngại ngùng khi vẫn còn là con trai mà thôi; bây giờ đã khác rồi.
Tôi!
Đã trở thành con gái!
Thật tuyệt, dù vẫn hơi lạ lẫm. Mái tóc dài phía sau lưng, vài sợi bị gió thổi tạt qua mặt, mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Những đặc điểm của con trai đã hoàn toàn lùi vào quá khứ. Nhưng dù đang ở nơi vắng người, có Bạch tỷ tỷ ở ngay trước mặt, tôi cũng không tiện thử những hành động “khám phá” thái quá.
Điều duy nhất hơi tiếc chính là vòng một chưa đầy đặn lắm. Tuy đã có chút đường cong, nhưng khi đưa tay chạm thử thì cảm giác vẫn còn thiếu thiếu. Có lẽ quá trình gọi là “Biến thân thành phù thủy” chưa hoàn toàn hoàn mỹ. Dù vậy, tôi vẫn thấy khá hài lòng.
“Sao vậy? Bắt đầu quan tâm đến sự phát triển rồi à?” Bạch tỷ tỷ điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng bắt nhịp với Tiểu Hàn, không ngờ rằng những lo lắng ban đầu lại hoàn toàn thừa thãi.
Tuy nhiên, Tiểu Hàn với dáng vẻ con gái thật sự rất đáng yêu, khiến chị không nhịn được mà muốn trêu ghẹo: “Nghe nói thường xuyên tác động thì sẽ giúp chúng phát triển nhanh hơn đấy~”
“Thật sao?”
Mắt tôi ánh lên vẻ phấn khích, bản năng định đưa tay thử, nhưng nghĩ đến hình ảnh của bản thân hiện tại, tôi vội vàng dừng lại, cười gượng: “À, ừm… haha, em chỉ muốn thử thôi, thử cảm giác mà.”
“Không sao, nhưng mà bây giờ em là con gái rồi, phải chú ý cách ứng xử. Không được làm mấy chuyện đó ngoài đường nữa đấy!”
“Được rồi, em biết rồi mà!” Tôi lập tức giơ ngón tay cái ra vẻ ngoan ngoãn. “Lần sau tôi sẽ thử khi không có ai thôi!”
“Thôi được rồi, đừng lém lỉnh nữa. Giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, chúng ta cần tiếp tục quá trình thôi.” Bạch tỷ tỷũ bỗng nắm lấy cổ tay tôi. Lần này, chị cảm nhận rõ sự khác biệt: không còn làn da thô ráp ngày trước, mà đã trở nên mềm mại, mảnh mai, cái chạm khiến người khác khó dứt ra.
Bạch tỷ tỷ hiểu rõ, sau quãng thời gian dài tiếp xúc với những sự thay đổi của phù thủy, xu hướng tình cảm của chị ngày càng trở nên phức tạp, và chị đã luôn né tránh điều đó. Khi còn ở bên tôi lúc vẫn là con trai, chị luôn mong mỏi cảm giác tương tác với một người khác giới.
Thế nhưng, càng ngày chị càng nhận ra, mối quan hệ giữa chúng tôi giống như chị em—một tình bạn trong sáng.
Còn bây giờ, cậu bé thiếu thốn tình thương năm nào đã biến thành một cô gái hoạt bát. Và ngoại hình ấy lại vừa khớp với gu thẩm mỹ của Bạch tỷ tỷ.
Chị thật sự muốn chiếm lấy tôi…
Trong khoảnh khắc ấy, Bạch tỷ tỷ rõ ràng nhận ra rằng tình bạn giữa chị và tôi dường như đã thay đổi.
“Bạch tỷ tỷ~ Tiếp theo chúng ta cần làm gì vậy?”
Tôi vô thức lại gần Bạch tỷ tỷ như thói quen. Có vẻ sau khi trở thành con gái, những bức tường ngăn cách giữa tôi và chị dần biến mất, khoảng cách cũng thu hẹp lại hơn bao giờ hết.
Tôi tự hỏi, liệu bây giờ mình có được coi là bạn thân nhất của Bạch tỷ tỷ không?
“Chúng ta sẽ… đo kích thước cơ thể để nhận đồng phục, đồng thời đăng ký thông tin để lấy thẻ học viên.” Bạch Vũ nhìn Tiểu Hàn, người lúc này dường như gần gũi hơn bao giờ hết, và bất giác rung động khi nghe thấy tiếng gọi “Bạch tỷ tỷ.”
Chị chưa từng trải qua cảm giác này. Trong những lần tiếp xúc ngắn ngủi trước kia, chị luôn cảm nhận rõ khoảng cách vô hình giữa hai người, như thể cả hai đều cố ý duy trì một ranh giới nào đó. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.
Thật sự… rất khác.
“Đồng phục? Học viện Phù Thủy có quy định đồng phục sao?” Tôi tò mò hỏi. Trong ấn tượng của tôi, đồng phục thường gắn với hình ảnh cứng nhắc, nhàm chán, thậm chí giống như một tấm thẻ giảm giá nhan sắc. Tôi thắc mắc liệu không khí ở Học viện Phù Thủy có cởi mở hơn chăng.
Tiếc là tôi không có nhiều tiền, hành lý cũng chỉ có vài bộ quần áo rẻ tiền. Nhưng tôi vẫn tin rằng cuộc sống rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Dù sao thì, có đam mê với cuộc sống và biết tận hưởng nó mới là nền tảng để nỗ lực. Tôi chỉ hy vọng bánh xe cuộc đời sẽ dần mài mòn những khía cạnh khác của mình.
“Đồng phục do học viện cấp vốn là trang bị ma pháp cơ bản, không có quy định bắt buộc. Nhưng đây là loại vật phẩm giả kim tiêu chuẩn dễ dàng nhất mà tân sinh có thể nhận được miễn phí. Mục đích chính của đồng phục là để mọi người nhanh chóng nhận ra em là học viên Học viện Phù Thủy khi em mặc nó.” Bạch Vũ kiên nhẫn giải thích. Thường thì đồng phục sẽ đồng hành với học viên trong giai đoạn ban đầu khó khăn nhất.
Chẳng bao lâu, sư tỷ đã đưa tôi đến nơi để đo và may đồng phục. Đã có vài tân sinh đang xếp hàng ở đó, tiếng trò chuyện ríu rít vang lên, và đúng như tôi đoán, tất cả đều là con gái. Tôi không khỏi thắc mắc liệu có cậu con trai nào giống tôi, khao khát trở thành con gái đến thế này không.
Nghĩ kỹ thì… những người như vậy chắc toàn là “kỳ quặc.” Mà khoan, hình như tôi cũng chẳng khác gì?
Thôi thì, cứ thử hòa nhập đã. Dù sao tôi cũng không biết thân phận “con trai biến thành phù thủy” sẽ có vị trí thế nào ở Học viện Phù Thủy. Liệu có xấu hổ không?
Tôi có bị xa lánh không?
Tôi không rõ, nhưng nghĩ rằng chỉ cần che giấu cẩn thận, sẽ chẳng ai để ý đến.
Khi tôi đến, chẳng tạo ra gợn sóng gì đặc biệt, vì giờ tôi cũng là một cô gái như bao người khác. Điểm khác biệt duy nhất là quần áo rẻ tiền khiến tôi trông có phần lạc lõng, thu hút ánh nhìn cùng những tiếng thì thầm của vài cô gái.
Đáng tiếc là tôi chẳng có bộ đồ nào khác để thay; quần áo nam mặc vào lúc này có chút lạc điệu. Nhưng vì đây là nơi phát đồng phục nên tôi cũng không cần bận tâm nhiều.
Sẽ có trang phục phù hợp ngay sau đó thôi. Dù tôi chẳng hiểu gì về quần áo con gái, nhưng tôi vẫn còn có Bạch tỷ tỷ—chị ấychắc chắn biết nhiều về lĩnh vực này.
Cùng lắm thì tôi sẽ làm người mẫu cho chị tha hồ phối và chọn đồ. Tất nhiên, tôi sẽ tự trả tiền cho những bộ đồ mới, chỉ là việc đó phải chờ đến khi tôi có tiền đã.
Không biết đến lúc có tiền, tôi sẽ trở thành một cô gái như thế nào nhỉ?
Ý nghĩ ấy bất chợt khiến tôi cảm thấy tò mò.


4 Bình luận