• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 13: Thẻ Học Viên Trong Tay

4 Bình luận - Độ dài: 1,425 từ - Cập nhật:

Chẳng mấy chốc, Bạc tỷ tỷ khoác lên vai tôi chiếc Áo Choàng Phù Thủy và cài huy hiệu lên ngực tôi.

“Huy hiệu này có phép cố định tốt nhất; trong số này thì nó ổn định nhất, nghĩa là sẽ không dễ dàng hỏng chỉ sau vài lần sử dụng,” Bạch Vũ vừa chỉnh lại đồ cho tôi vừa giải thích.

“À? Huy hiệu cũng có thể hỏng sao?” Tôi lập tức nắm bắt được ý chính.

“Ừ, ma lực mà phù thủy điều khiển vốn là một dạng năng lượng có cường độ cao. Ngay cả những pháp thuật cơ bản nhất, khi được thúc đẩy bằng ma lực, cũng có thể gây ra hao tổn không thể khôi phục. Loại phép cố định này vốn được thiết kế cho tân sinh ở giai đoạn đầu, nhưng về sau thì nó chỉ còn mang tính trang trí thôi,” chị nói.

“Ra là vậy…”

Tôi giữ chặt vành Mũ Phù Thủy, đi theo sau Bạch Vũ ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua gương, tôi đội chiếc mũ rộng vành ấy lên; lập tức, khí chất phù thủy trên người tôi như được tăng thêm mấy phần.

“Em trông có đẹp không vậy?”

Tôi vô thức liếc nhìn Bạch tỷ tỷ rồi buột miệng hỏi. Sau khi nói ra, chính tôi cũng thấy khó tin.

Tại sao lại hỏi như thế chứ? Vốn dĩ tôi không nên để ý đến vẻ ngoài của mình, huống chi chỉ là mặc áo choàng thôi chứ chẳng phải đồ con gái.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “sự chuyển hóa của phù thủy”? Hay là vốn dĩ bản tính tôi như vậy?

Nhưng câu hỏi này chẳng có nghĩa gì, tôi chỉ thoáng nghĩ rồi nhanh chóng chấp nhận rằng bản thân bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc của mình.

Dù sao thì, tôi vẫn còn định mặc váy mà, để ý thêm một chút thì có sao đâu?

“Đẹp lắm, nếu phối với trang phục hợp thì còn tuyệt hơn nữa,” Bạch Vũ khẽ cười cùng lúc nhìn tôi đội Mũ Phù Thủy.

“Chúng ta đi đâu tiếp vậy?”

Tôi vui vẻ chạy vài bước lên trước Bạch tỷ tỷ rồi xoay người lại hỏi. Từ đầu đến giờ, vì có Bạch Vũ dẫn dắt nên tôi thậm chí còn chưa quan sát kỹ quá trình nhập học, hoàn toàn dựa dẫm vào chị ấy.

“Hình như chỉ còn một việc cuối cùng thôi.”

Bạch Vũ trầm ngâm nhớ lại.

“Việc cuối cùng rồi sao? Là gì vậy?” Tôi vội vàng hỏi, trong giọng mang theo chút háo hức.

“Là lấy thẻ học viên. Cái đó rất quan trọng.”

“Vậy thì đi ngay thôi chị! Thời gian không chờ ai đâu,” tôi nói, liếc nhìn điện thoại. Giờ tôi có hai cái: một cái của học viện và cái riêng của mình, cả hai đều hiển thị cùng giờ. Tuy nhiên, điện thoại của tôi không có sóng, xác nhận lời Bạch tỷ tỷ nói rằng học viện này nằm trong một không gian khác; điện thoại của tôi quả thực đã vô dụng ở đây.

Nghĩ đến vậy, tôi vẫn thấy có chút luyến tiếc.

Không lâu sau, đàn chị dẫn tôi đến nơi cấp phát thẻ học viên. Nơi này trông giống một tòa giảng đường, bên ngoài có dán bảng chỉ dẫn tạm thời, nếu không có người dẫn đường thì chắc chắn phải đi vài vòng mới tìm ra.

“Các em đến lấy thẻ tân sinh à? Qua đây.”

Vừa bước vào, đàn chị trong phòng đã cất lời trước, dường như rất quen thuộc với quy trình. Tôi còn chưa kịp mở miệng, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.

“Được rồi, nói tên em ra, chị sẽ tra thông tin,” đàn chị kia nói với giọng hơi lười biếng, tay thì vận hành bộ thiết bị khá phức tạp trước mặt.

“Tên em là Dương Nguyệt Lan,” tôi lễ phép trả lời.

“Dương Nguyệt Lan… Ừm… không tìm thấy, chỉ có một nam sinh, thuộc nhóm tạm tuyển đợt trước.” Đàn chị liếc lên màn hình, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

“Nếu em đoán không nhầm, nam sinh đó chính là em.” Tôi cười nhắc nhở.

“Ừm?”

Nghe tôi nói, đàn chị lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn tôi. Vẻ mặt từ nghi hoặc bỗng chuyển thành một nụ cười đầy ẩn ý.

“Ồ→ ồ↗ ồ↘ tôi hiểu rồi, đàn em—à không, sư đệ, tương lai cậu sáng lắm đấy! Chúc mừng đã trở thành một phù thủy dự khuyết,” chị ấy cười nói, “Cậu là nam sinh đầu tiên làm thủ tục thẻ học viên trước mặt tôi bình tĩnh như vậy, ít nhất là người đầu tiên tôi từng gặp.”

Tôi còn biết nói gì nữa? Chỉ có thể giữ nụ cười trên môi.

“Dương Nguyệt Lan, đúng không? Cái tên này không thể nói dối được đâu! Cậu vẫn muốn giữ cái tên này chứ?”

“Vâng, tôi muốn giữ nó,” tôi gật đầu. Đây là cái tên từ kiếp trước của tôi, và dù kiếp này không phải tình cờ, tôi cũng đã từng đổi tên—tên trước đó giờ tôi hầu như chẳng còn nhớ nổi.

“Thế còn ảnh thì sao? Cậu muốn giữ lại diện mạo khi còn là con trai làm kỷ niệm, hay muốn chụp một tấm mới?”

“Ừm… chụp mới đi, tôi muốn tạm biệt quá khứ,” tôi thành thật nói.

“Được rồi, theo tôi nào~” Chị tiền bối đứng dậy, phía sau chị ấy là một buồng chụp ảnh trông khá đơn giản.

Sau một lúc lụi hụi, cuối cùng tôi cũng nhận được thẻ học viên.

Tôi nở nụ cười ấm áp chào tạm biệt chị tiền bối.

“Xong rồi à?”

Bạch tỷ tỷ, người đang chờ bên ngoài, lập tức tiến lại khi thấy tôi bước ra.

“Ừm, xong hết rồi,” tôi giơ thẻ trong tay rồi đáp lại.

Thẻ học viên chứa thông tin rất đơn giản. Bên trái là ảnh của tôi, vừa mới chụp, trong bộ trang phục phù thủy chính thức.

Vành mũ rộng bị cắt mất một phần trong bức ảnh, nhưng tôi khá hài lòng. Chị tiền bối đã chụp cho tôi mấy kiểu rồi tôi mới chọn cái này.

Bên phải là tên, học viện và số học viên của tôi.

Tất nhiên, học viện là Học viện Phù Thủy, và số học viên của tôi là “41145134015”. Nhìn thoáng qua đã thấy dãy số 1145 chỉ năm nay.

Niên đại này được tính từ năm học viện đầu tiên ra đời, tức là năm Học viện Phù Thủy được thành lập.

Mặc dù phần lịch sử tôi học về giai đoạn này còn khá mơ hồ, nhưng rõ ràng việc thành lập các học viện là một bước ngoặt có ảnh hưởng sâu sắc đến thế giới này.

Còn con số “4” ở đầu, có lẽ… là do Học viện Phù Thủy là học viện phi thường thứ tư được thành lập trên thế giới. Điều này chứng tỏ rằng, mặc dù thường bị coi nhẹ, nhưng vị thế của Học viện Phù Thủy vẫn sánh ngang với ba học viện lớn khác.

Chiếc thẻ học viên có cảm giác khá giống gỗ khi chạm vào, trên bề mặt gần như có thể nhìn thấy dòng năng lượng màu xanh chảy qua, trông như những vết nứt trên thân cây.

Tôi thử dùng Linh Thị để quan sát, quả thật có những luồng năng lượng phi thường chảy xuyên qua nó, như thể năng lượng vô tận đang rò rỉ ra ngoài, rồi lại khó hiểu tan rã hoặc phân tách thành năng lượng thường. Nhưng khi cầm trên tay tôi lại không cảm thấy ánh sáng hay hơi nóng, hơn nữa còn có nhiều năng lượng đang chảy ngược vào nó, như thể nó đang duy trì một sự “cân bằng” giữa nhập và xuất.

Đúng là Học viện Phù Thủy, ngay cả một tấm thẻ học viên thôi mà cũng huyền diệu đến vậy!

“Bạch tỷ tỷ~ chị nói thẻ học viên rất quan trọng. Nó dùng để làm gì vậy?” Tôi vừa cầm tấm thẻ vừa ghé sát lại gần Bạch Vũ.

Trong suốt quá trình đăng ký, tôi đã tò mò hỏi chị ấy vô số câu, đến mức bản thân cũng thấy hơi ngượng, thế mà Bạch tỷ tỷ vẫn kiên nhẫn trả lời, chẳng hề tỏ ra khó chịu.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận