• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 12: Cuộc Chạm Trán Lạnh Lùng Giữa Những Cô Gái

1 Bình luận - Độ dài: 1,417 từ - Cập nhật:

Ngay sau khi tôi điền xong tờ đơn này, cuối cùng tôi cũng nhận ra có một cô gái đã đi theo mình từ phía sau.

Nói chính xác hơn thì… dường như cô ấy đang nhìn vào tờ đơn của tôi?

Nhưng trong đó có gì thú vị cơ chứ? Tôi lập tức quay người lại, ánh mắt khóa chặt lấy cô gái đó.

Cô ấy có vẻ hơi bất ngờ khi tôi đột nhiên quay lại, thoáng chốc không biết nên đưa ánh nhìn đi đâu, nhưng vẫn cố tỏ ra bận rộn với việc của mình.

“Cậu cần gì sao? Tôi thấy cậu nãy giờ cứ nhìn vào tờ đơn của tôi từ phía sau.” Tôi thẳng thắn chỉ ra mà không chớp mắt.

“À… thật ra cũng không hẳn, haha… tôi chỉ tò mò về vị tiền bối đang hướng dẫn cậu thôi. Chị ấy dường như rất am hiểu về đũa phép, nên tôi muốn học hỏi chút gì đó.” Cô gái gãi đầu, có chút ngượng ngùng rồi đáp.

“Nhưng mà, chẳng phải đũa phép hợp với bản thân hơn mới là quan trọng sao? Cậu chắc chắn muốn học theo cây đũa phép của tôi à?” Tôi nở một nụ cười, giơ tờ đơn trong tay ra trước mặt cô.

Dù tôi không biết nhiều về đũa phép, nhưng với tư cách là người nhập môn, tôi nghĩ ảnh hưởng của đũa phép chắc không lớn lắm. Rốt cuộc thì để tìm ra cây đũa thích hợp, ít nhất cũng cần có phong cách chiến đấu và ma pháp riêng trước đã, đúng không?

Ở giai đoạn này, chưa ai trong chúng tôi là chuyên nghiệp cả; vậy thì một cây đũa quá sức với chuyên môn có tác dụng gì cơ chứ?

Nhưng cũng chẳng có rủi ro nào nếu lừa một tân sinh khác như tôi; việc cô ấy nói vậy chứng tỏ cô cũng không hiểu nhiều về đũa phép.

“Vậy sao… được rồi, chắc tôi… sẽ suy nghĩ lại…” Cô gái lưỡng lự một chút, rồi đáp lời trông khá khó xử.

“Cậu không có vị tiền bối nào hướng dẫn à?” Cuối cùng, tôi hỏi điều đã băn khoăn từ nãy.

“Ừm… sau khi đưa bọn tôi đến học viện để làm thủ tục đăng ký, tiền bối đó liền biến mất, chỉ để lại danh sách việc cần làm rồi bảo tôi tự xoay xở.”

Tôi có thể thấy được cảm giác tủi thân qua câu nói ấy, quả nhiên phải so sánh mới thấy rõ sự chênh lệch.

Nhưng tôi cũng chú ý đến chi tiết quan trọng: từ “bọn tôi”. Chẳng lẽ người tiền bối đó bỏ mặc luôn cả nhóm tân sinh? Theo phản xạ, tôi liếc sang bên cạnh, muốn xem thử có ai đi cùng cô không. Dù sao, nếu tôi có thể nhờ Bạch tỷ tỷ giúp thì một chuyện, còn nếu nhiều người hơn thì lại khác.

Dẫu có là tân sinh thì cũng đâu chắc gì sau này sẽ còn liên lạc?

“Đúng vậy! Vị riền bối đó thật vô trách nhiệm, nói bọn tôi tự lo liệu mấy thủ tục, thế mà chỉ để tìm đến chỗ này thôi đã mất bao nhiêu thời gian. Bọn tôi còn định đến sớm để làm quen với học viện cơ.”

Lúc đó, một cô gái khác ở gần chen vào, giọng đầy bất mãn. Nhìn bề ngoài, xem như cô có quen biết người vừa rồi, ít nhất là được cùng một tiền bối dẫn đến.

“Tiền bối, chị có thể dẫn bọn em cùng đi không? Đây là lần đầu tiên bọn em tới học viện, còn rất lạ lẫm, mà vẫn còn mấy thủ tục chưa làm xong nữa…” Giọng nói của cô gái đột nhiên mềm mỏng, tỏ vẻ đáng thương, khi quay sang cầu khẩn Bạch tỷ tỷ.

Tôi đứng bên cạnh, mắt trừng to kinh ngạc. Chuyện gì thế này? Sao tự dưng bọn họ lại bám lấy Bạch tỷ tỷ? Nãy giờ chẳng phải còn đang nói chuyện với tôi sao?

“Không, chị e là mình không có đủ tinh lực. Nếu các em không biết đường, vẫn còn điện thoại đấy thôi; chỉ cần dùng bản đồ dẫn đường là được.” Bạch tỷ tỷ nhẹ nhàng từ chối. Giọng nói tuy không hẳn lạnh lùng, nhưng lại mang theo khí thế không thể phản bác.

“Nhưng… điện thoại của bọn em ở đây không có tín hiệu…” Một cô gái khác rụt rè xen vào.

“Các em không nhận được điện thoại do học viện phát à? Ở chỗ đăng ký có phát miễn phí. Tốt nhất các em đến đó lấy, vừa nhanh hơn, vừa dễ tìm tiền bối rảnh rỗi hơn là cứ bám lấy chị ở đây.” Bạch tỷ tỷ nói tiếp, không chỉ chỉ rõ phương hướng mà còn khéo léo ra hiệu cho họ nên dừng lại.

Những cô gái kia lập tức hiểu ý, vội vàng rút lui. Dù sao, con gái vốn nhạy bén với cảm xúc người khác; rõ ràng vị tiền bối này không muốn dính dáng gì thêm. Nếu cứ cố chấp bám theo, ai mà biết có bị gây khó dễ hay âm thầm trúng phải lời nguyền nào đó không? Dù sao, tiền bối chắc chắn đã nắm giữ năng lực phi phàm hơn bọn họ nhiều.

Một khi lỡ dính phải nguyền rủa mà chẳng ai hay biết… thì coi như xong đời.

“Bọn họ… cứ thế mà bỏ đi luôn sao?”

Tôi tò mò lại gần Bạch tỷ tỷ, nhận ra rằng mình chẳng cần phải xen vào gì cả. Tuy nhiên, tôi chưa từng thấy chị ấy cư xử như thế bao giờ.

“Còn biết làm sao nữa? Chị đến đây chỉ để giúp em thôi, đâu muốn kè kè theo cả một đám nhóc con lắm mồm.” Chị ấy đáp lại.

“Cũng đúng. Vậy em nộp tờ phiếu thế này luôn được chứ? À, mà khi nào thì em có thể nhận được đồng phục vậy ạ?” Tôi vừa hỏi vừa siết chặt tờ phiếu trong tay.

“Nếu không có yêu cầu đặc biệt thì có thể nhận bộ tiêu chuẩn ngay tại chỗ. Còn nếu có yêu cầu riêng thì phải đợi vài ngày.” Bạch tỷ tỷ ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

Nghe vậy, tôi lập tức nộp phiếu. Người chị phụ trách kiểm tra phiếu nhíu mày, ngẩng lên nhìn tôi:

“Cô em, yêu cầu nhiều ghê ha?”

“À… vâng, xin lỗi vì đã làm phiền.” Tôi gãi đầu, hơi ngượng nhưng vẫn mỉm cười. Dù sao thì người ta đã đưa tay ra giúp mình, đâu thể nhe nanh lại được, đúng không? Quy luật này áp dụng ở đâu cũng hiệu quả cả.

“Đúng là hơi phiền đấy. Điền địa chỉ và tên vào. Cây đũa phép này phải đặt làm riêng, xong thì sẽ được gửi đến cho em. Còn áo choàng, mũ và huy hiệu thì có thể lấy ngay. Đã viết được mấy yêu cầu đó thì chắc cũng tự tìm được chúng chứ?” Chị ấy khẽ cười, có vẻ từng gặp nhiều tân sinh giống tôi rồi.

“Dạ vâng ạ.”

Tôi nhanh chóng cảm ơn rồi viết tên mình. Tiện tay lấy thẻ phòng ra để ghi địa chỉ, vì đó sẽ là chỗ ở của tôi sau này, dù thật lòng mà nói thì tôi còn chưa biết mình sẽ ở đâu.

Nhưng nhớ lời chị kia bảo điện thoại có chức năng dẫn đường, chắc cũng không khó tìm.

“Xong rồi à?”

Bạch tỷ tỷ dịu dàng bước tới khi thấy tôi đi ra.

“Vâng. Nhưng chị kia bảo em phải tự tìm đồ theo yêu cầu. Đũa phép thì phải đặt riêng, còn áo choàng, mũ và huy hiệu thì sẽ lấy được luôn.”

“Đừng lo, chị sẽ giúp em.” Bạch tỷ tỷ tự nhiên đáp.

“Cảm ơn Bạch tỷ tỷ rất nhiều~”

Được nghe câu trả lời mình mong đợi khiến tôi vui mừng khôn xiết, đến nỗi cách tôi gọi chị ấy nghe có hơi… sến súa, nổi hết cả da gà.

Tôi không ngờ bản thân lại biết nịnh nọt kiểu này!

Nhưng nhìn vẻ mặt Bạch tỷ tỷ, dường như chị ấy lại rất hưởng thụ. Có lẽ tôi nên cân nhắc đăng ký một lớp đặc biệt để học cách nói sao cho ngọt ngào hơn nhỉ?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận