Tập 01
#1.3 / Nỗi Đau Rơi Ngang “Rơi Xuống Theo Chiều Ngang”
0 Bình luận - Độ dài: 5,178 từ - Cập nhật:
#1-3_tobi_otogiri/ Thiên Địa Đảo Chuyển
Bàn của Tobi ở dãy cạnh cửa sổ, cách bàn đầu ba dãy. Còn Chiami Kon, một cô bạn cùng lớp, ngồi trên cậu hai bàn và lệch sang phải một bàn. Nói chung cô ngồi ở bàn đầu, và cô đã tận dụng triệt để vị trí đó, lúc nào cũng chăm chú nghe giảng và ghi chép bài vở hết sức cẩn thận.
Tobi không biết nhiều về Kon, chỉ có ấn tượng lờ mờ rằng đây là một cô bạn nghiêm túc và chăm chỉ. Cô cũng chẳng bao giờ đi một mình—cứ hễ cô làm gì là lại có vài người khác xúm vào theo. Hơn nữa, sau lưng cô lúc nào cũng có một sinh vật trông như lai giữa dơi và sóc bay bám chặt.
“…Chúng ta đã thấy mấy thứ đó từ lâu lắm rồi.” Baku, đang được Tobi treo lủng lẳng trên thành bàn, lên tiếng. Không hiểu sao nó lại thì thầm. Chắc là đang cố tỏ ra cẩn trọng. “Nhưng chúng nó không giống Chinu, phải không? Chỉ biết bám người thôi, hết. Cũng có bao giờ đụng tới mình đâu. Chỉ là một lũ dị hợm tí hon mà người thường không thấy được.”
Baku nói đúng. Dù nó bảo chúng "kỳ lạ", nhưng không có nghĩa là chúng hiếm. Chúng không nhan nhản khắp nơi, nhưng cũng chẳng phải hiếm có khó tìm. Ở trường, ngoài phố, hay ngay cả trong viện nơi Tobi sống cũng có thể bắt gặp. Vì vậy, việc nhìn thấy một thứ kỳ quái lảng vảng ngoài đường không còn làm cậu ngạc nhiên nữa. Chắc cậu sẽ giật mình nếu gặp phải một con đặc biệt to, hay cả một bầy. Còn lại thì, phản ứng thường thấy của cậu chỉ là, Ồ, lại một con nữa.
Tobi không ngạc nhiên về sinh vật vừa thấy ở phía sau, cũng như cậu đã không còn ngạc nhiên về con của Kon nữa—dù thế, nó vẫn khiến cậu hơi tò mò. Cậu khẽ nghiêng đầu vừa đủ để liếc nó qua khóe mắt, cố không để bị phát hiện.
Một cậu bạn cùng lớp đang ngồi ở đó, vừa khoa tay múa chân đầy hứng khởi vừa trò chuyện với cậu bạn bên cạnh. Tên cậu ta là Shuuji Masaki, dù Tobi nhớ mang máng cậu ta hay được gọi là “Masamune”—biệt danh ghép từ chữ đầu trong họ và tên.
Masamune lúc nào cũng ồn ào, tràn đầy năng lượng, và dường như luôn biết cách pha trò làm người khác cười. Tobi nhớ có lần cậu ta còn cùng một đứa khác lên trước bảng diễn nguyên một vở hài kịch, khiến cả lớp được một trận cười vỡ bụng. Việc Tobi vẫn còn nhớ rõ chứng tỏ nó đã để lại ấn tượng sâu sắc đến thế nào. Xét cho cùng, Masamune nổi bật hơn hẳn so với hầu hết bạn bè trong lớp.
Mái tóc của cậu ta lúc nào cũng được cắt ngắn và tạo kiểu cẩn thận. Cậu ta còn tỉa cả lông mày, khiến Tobi có cảm giác đây là một người rất chăm chút cho vẻ ngoài. Và trên mái tóc được tạo kiểu hoàn hảo đó ngự trị một sinh vật nhỏ, giống khỉ, lúc nào cũng ngồi trên đầu Masamune.
Trông nó như một loài linh trưởng nhỏ bé sống về đêm, kích thước cỡ một con khỉ lùn Tarsier. Dĩ nhiên, nó thực chất lại là một thứ hoàn toàn khác. Khỉ Tarsier thì có lông. Sinh vật này thì không—nhưng da nó cũng chẳng giống da người. Thay vào đó, nó có lớp da trông như vảy bò sát, hoặc cũng có thể là vỏ cây. Lớp da đó được chia thành những mảng dọc, dài và mảnh, hệt như vỏ cây tuyết tùng.
Tay chân của sinh vật này rất giống khỉ, và nó đang lấy tay che miệng. Tobi tự hỏi đó chỉ là một tư thế nhất thời, hay nó lúc nào cũng như vậy. Dù sao đi nữa, nó cũng làm cậu liên tưởng đến một trong ba con khỉ trong bộ điêu khắc nổi tiếng ở đền Toshogu tại Nikko—cụ thể là con khỉ "không nói điều ác".
Theo những gì Tobi quan sát được, thì trong lớp 2-3 chỉ có hai người đó—Chiami Kon và Shuuji Masaki, tức Masamune—là có những thứ kỳ lạ bám theo. Và tỉ lệ đó có vẻ khá phổ biến. Từ trước đến giờ, cậu thấy mỗi lớp có khoảng một đến hai người như vậy. Dĩ nhiên, nếu tính cả Ryuuko Shiratama vào nữa, thì lớp cậu có vẻ hơi mất cân bằng. Hơn nữa, theo lời Shiratama nói lúc ở trên lối thoát hiểm, thì trong lớp Tobi vẫn còn một người nữa có "thứ đó" mà cậu chưa để ý.
Cậu liếc mắt ra xa hơn về phía cuối lớp, nhìn vào chiếc ghế giữa của hàng cuối cùng. Chỗ đó hôm nay vẫn trống, như thường lệ. Nó lúc nào cũng trống. Thực tế, Tobi chưa từng thấy ai ngồi ở đó.
Shiratama kể rằng, chiếc bàn đó được xếp cho một cô bạn họ Shizukudani. Tuy nhiên, Shizukudani đã nghỉ học từ giữa năm lớp bảy. Sau đó cô ấy có đi học lại, nhưng rồi "cắm rễ" luôn ở phòng y tế. Lên lớp tám rồi mà cô vẫn ở đó, và cho đến nay, chưa một lần nào cô lộ diện ở lớp.
Shiratama học cùng lớp với Shizukudani hồi năm nhất—nên cô mới biết những chuyện này. Và cũng theo lời Shiratama, Shizukudani cũng có một trong những thứ kỳ lạ đó bám theo.
“Vậy là bốn đứa rồi, hử?” Baku lẩm bẩm.
Tobi liếc sang chiếc bàn thứ ba từ trên xuống ở dãy bên phía hành lang, nơi Shiratama đang ngồi. Cô đang nhìn thẳng vào cậu. Thầy giáo đang viết bảng, lớp học thì im phăng phắc, nên chắc chắn cô đã nghe thấy tiếng của Baku rõ như Tobi.
“Nhiều vãi chưởng ra ấy chứ. Mà khoan đã—tính cả mày với tao nữa là năm! Cả lớp có ba mươi sáu đứa, năm trên ba mươi sáu là bao nhiêu, cỡ một phần bảy chứ nhiêu? Ừ. Thế là nhiều rồi đấy…”
Tobi thật sự chỉ muốn cho Baku một cú đá. Dù không ai nghe thấy nó nói, không có nghĩa là Tobi chịu được cái thói lải nhải không ngừng của nó.
À— Mà khoan, cũng đâu có đúng. Shiratama cũng nghe được nó nói mà. Phải rồi.
Đây không phải lần đầu Baku lên tiếng giữa lớp. Tobi phải làm lơ mọi điều nó nói, còn Baku thì lại thích tận dụng cơ hội đó để bày ra mấy trò đùa ngớ ngẩn. Mấy trò nghịch ngợm con nít dường như là cách nó giết thời gian. Và hóa ra, Tobi không phải là nạn nhân duy nhất. Shiratama cũng đã nghe thấy toàn bộ mớ lảm nhảm của Baku. Toàn bộ.
Đúng lúc đó, Shiratama khẽ vẫy tay với Tobi. Cứ như thể cô đang muốn nói Phải rồi! Tớ nghe thấy hết đó! Tobi suýt chút nữa đã vẫy tay lại, chỉ kịp dừng lại vào giây cuối. Thay vào đó, cậu quay mặt lên phía bục giảng và chống cằm.
Vẫy tay lại với cổ á? Không đời nào. Ngượng chết đi được.
Tobi không thể tin nổi là mình suýt đã làm thế, và thầm biết ơn mình vì đã có thể dừng lại trước khi quá muộn.
Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, Tobi nhanh chóng quàng Baku lên vai và dọn bàn. Cậu lúc nào cũng tìm cách chuồn đi nhanh nhất có thể và lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng đúng lúc đó, Shiratama đã chặn cậu lại trước khi cậu kịp ra khỏi lớp.
“A, Otogiri!” cô gọi.
“…Gì vậy?” Tobi đáp lại một cách miễn cưỡng.
“Tớ vẫn còn vài chuyện muốn nói với cậu. Sau giờ học cậu có bận gì không?”
“Không… Chắc là không. Ừm, cũng không hẳn…”
“Vậy thì, ngại quá, nhưng cậu có thể đợi tớ một lát được không? Hôm nay tớ phải trực nhật.”
“…Tớ sẽ đợi ở cổng ra vào.”
“Tớ hiểu rồi! Tớ sẽ xong nhanh nhất có thể!”
Vài đứa bạn cùng lớp, trong đó có cả Chiami Kon và Shuuji Masaki, đang nhìn Tobi và Shiratama với ánh mắt kỳ quặc. Dù hai người chỉ đang nói chuyện thôi mà. Có thật là lạ lắm không?
Ừ, đúng là lạ thật. Rất lạ là đằng khác.
Ngay cả chính Tobi cũng thấy chuyện này thật kỳ quặc—hay có lẽ dùng từ "lạc lõng" thì đúng hơn. Chẳng hiểu sao, cậu cứ cảm thấy có gì đó sai sai, cực kỳ sai. Cậu thấy khó xử, và nếu được chọn, cậu thà biến đi đâu đó còn hơn.
“…Vậy, lát nữa nhé.” Tobi nói vội, rồi chuồn khỏi lớp.
Cậu lao đi vun vút trên hành lang, sải những bước dài nhất có thể, rồi nhảy phóc xuống cầu thang một cách liều lĩnh và thay giày với tốc độ tương tự. Cuối cùng, cậu bước ra ngoài và thấy bác Haizaki đang đứng ở cổng, tay cầm bình tưới cây màu xanh lá, đang chăm mấy luống hoa.
“Ồ, chào cháu, Otogiri.” bác nói. “Hôm nay có vẻ cậu còn về sớm hơn mọi khi. Về nhà luôn, hay là…?”
“Chưa ạ.” Tobi đáp, cộc lốc hơn cậu nghĩ.
Haizaki có vẻ ngạc nhiên. “Ủa, vậy hả? Cháu không về à?”
“…Ch-chú quan tâm làm gì?”
“Ồ, dĩ nhiên rồi. Chú không có ý tò mò đâu! Lỗi chú!”
“Sao chú lại phải xin lỗi chứ? Chú—” Tobi định nói, nhưng rồi dừng lại, tặc lưỡi, và đấm nhẹ vào trán. Ngay cả cậu cũng nhận ra mình đang thô lỗ một cách không cần thiết. “…Chú đâu có làm gì sai.” cuối cùng cậu cũng nói thành lời.
“Xin lỗi cháu,” Haizaki lặp lại. Nhìn vẻ mặt của chú ấy, cứ như thể vừa phạm phải một sai lầm tày trời. “Chắc là chú lại quen mồm rồi. Một người đồng nghiệp cũ của chú—kiểu như người chỉ dạy cho chú ấy, cháu biết đấy—lúc nào cũng nhắc nhở chú về chuyện này. Cô ấy cứ bảo chú đừng có tí một lại xin lỗi. Chắc là thói quen xấu rồi. Mà nhắc mới nhớ! Cô ấy nghiêm khắc với chú kinh khủng. Không biết bao nhiêu lần chú bị mắng cho một trận. Thú thật là chú sợ cô ấy lắm. Nhưng xét cho cùng thì cô ấy là một người tốt.”
“…Cha này không biết đường ngậm miệng lại à?” Baku làu bàu.
Tobi hoàn toàn đồng ý, nhưng có gì đó trong giọng nói của Haizaki—cái giọng điệu thiếu tự tin nhưng lại rất trôi chảy—khiến cậu khó mà lờ đi được. Dù vậy, Tobi chẳng bận tâm. Cậu không có hứng thú gì với Haizaki, hay người đồng nghiệp cũ của ổng.
Chú ấy là lao công, thì người hướng dẫn chắc cũng là một lao công cũ dạy việc thôi. Mình chẳng quan tâm.
“Oái!” Haizaki đột nhiên kêu lên, vội vàng nhấc vòi bình tưới lên. Bác đã mải mê kể chuyện đến mức bắt đầu tưới nước ra cả vỉa hè lúc nào không hay.
“Chú đang làm gì vậy?” Tobi thở dài.
“Lỗi chú, lỗi chú! Chết tiệt! Lại xin lỗi nữa rồi. Mà thôi, chắc lúc này xin lỗi là đúng rồi. Hay là không nhỉ. Ý chú là, ai quan tâm nếu đất hơi ướt chứ, phải không? Nó sẽ khô ngay thôi. À mà, cháu không về nhà à, Otogiri? Ồ khoan, đúng rồi—cháu vừa nói là sẽ ở lại một lúc. Có việc gì à? Không phải chú tò mò đâu nhé! Cháu cứ lơ chú đi nếu không muốn trả lời. Nhưng mà những lúc thế này hỏi thăm một câu thì có vẻ lịch sự hơn, cháu biết đấy? Xin lỗi! A, chết tiệt, lại nữa rồi. Chú nói thật, nếu đồng nghiệp của chú ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ lườm chú cháy mặt. Chú chẳng tiến bộ chút nào cả…”
“Độc thoại nhảm nhí gì thế không biết?” Baku cười khẩy.
Tobi cũng bất giác ném cho Haizaki một cái nhìn lạnh lùng. Haizaki cuối cùng cũng nhận ra và ngượng nghịu gãi gãi gáy.
“Ừ, chú biết. Chú lúc nào cũng nói nhiều quá mức cần thiết. Có những thứ đúng là không thể sửa được, cháu biết đấy? Chú đã cố để ý rồi—thật sự đấy—nhưng rồi lại quên béng đi, và chẳng mấy chốc lại thấy mình đang lảm nhảm.”
“Hay là tại chú ngu? Có bao giờ nghĩ thế không?” Baku châm chọc, lợi dụng việc Haizaki không thể nghe thấy.
“Ha ha… Phải chứ?” Haizaki nói. Bác nhìn quanh một lúc, rồi kéo chiếc khăn trên cổ xuống lau mặt. Trông cứ như thể đang cố lảng tránh một chủ đề khó nói nào đó.
Tobi có cảm giác là lạ, nhưng không thể chỉ rõ được điều gì không ổn. Dù sao thì, lúc này đáng lẽ Haizaki phải đang làm việc.
“…Chú không có việc phải làm à?” Tobi lên tiếng.
“Không cãi được!” Haizaki gật đầu dứt khoát rồi quay lại tưới hoa. “Chú biết mọi người hay nói hoa cúc là loài hoa đặc trưng của mùa thu, nhưng chú thì lại mê hoa sao nháy hơn. Vài loại hồng cũng nở vào mùa thu đấy! Ồ, và hoa thược dược khi nở lại cũng đẹp lắm. Thược dược. Chà… thược dược. Này, còn cháu thì sao, Otogiri? Cháu thích hoa gì nhất?”
Có lẽ đây là lỗi của mình, Tobi nghĩ. Lẽ ra mình nên bỏ đi khi có cơ hội. Haizaki có vẻ là một người nói nhiều đến mức thái quá. Cứ có ai ở gần là chú ta không thể nào ngừng nói chuyện với họ.
“…Cháu không hứng thú với hoa lắm đâu,” Tobi nói. “Cháu còn chẳng biết tên loài nào.”
“Ồ? Cũng phải thôi. Hồi nhỏ chú cũng thế. Thực ra, chú vẫn y như vậy cho đến khi đổi việc đấy! Hồi đó mà cháu hỏi chú về hoa, chắc chú chỉ nói được là Ừ thì, nó nở thôi? Nhưng mà, việc chăm sóc những cái cây mình tự trồng có gì đó rất thư giãn! Nó làm mình trở nên triết lý hơn—kiểu như, Mình còn được ngắm hoa anh đào nở bao nhiêu lần nữa trước khi chết đây? và mấy thứ tương tự.”
“Chú đâu đã già đến thế được, phải không…?”
“So với tụi nhỏ các cháu thì chú già rồi! Đôi khi chú vẫn không thể tin mình đã biến thành một ông già khó tính lại đi dồn hết tâm huyết cho mấy luống hoa. Nhưng nghĩ kỹ lại, chú lại thấy việc già đi cũng không tệ lắm. Cháu bắt đầu biết trân trọng những thứ tinh tế hơn trong cuộc sống, phải không? Mà thôi, có lẽ đó chỉ là dấu hiệu của tuổi già.”
Mỗi khi có học sinh đi ngang qua trên đường về, Haizaki lại dừng lại, mỉm cười và chào họ. Không chỉ nói “chào em”—mà luôn là “Về nhé, Takada,” hay “Hẹn gặp lại, Ueyama!” Rõ ràng, Haizaki đã bỏ công ghi nhớ tên của từng học sinh trong trường. Trong khi đó, Tobi còn chẳng buồn nhớ tên các bạn cùng lớp.
“…Cháu không hiểu lắm về hoa, hay mấy thứ tinh tế gì đó. Cháu không theo kịp được.” Tobi nói.
“Thật hả? Chú cũng vậy. Chú cũng hoàn toàn không hiểu gì cả! Chuyện nó là vậy đấy, tin hay không thì tùy. A! Mình hết nước từ lúc nào thế này? Trời đất—mình đã cầm cái bình rỗng này bao lâu rồi?” Haizaki nhăn mặt, ngước nhìn trời rồi nhún vai một cách cam chịu. “Trông chú nực cười quá, phải không? Chúa ơi, chú luộm thuộm quá. Thôi, chú đi lấy thêm nước đây. Còn cả đống việc phải làm nữa! Nói chuyện với cháu sau nhé, Otogiri. Về cẩn thận! À, mà chắc cháu chưa về nhà, phải không? Lỗi chú. Chết tiệt! Lại nữa rồi…”
Tobi cảm thấy mình có thể đồng cảm với người đồng nghiệp cũ hay mắng mỏ Haizaki. Cậu nhìn bác lao công đi vào trong trường, rồi thở dài. “Chú này rốt cuộc bị sao vậy…?”
“Ừ, ổng là một người kỳ quặc. Mà mày nói chuyện với ai đó lâu như vậy cũng hiếm đấy, nhỉ? À mà khoan—dạo này mày cũng hay tán dóc với Oryuu còn gì. Nghĩ lại thì, dạo này mày nói chuyện với người khác ngoài tao nhiều kinh khủng! Mày đó! Tobi đó! Nói chuyện đó! Tưởng tượng nổi không!”
Tobi gỡ Baku khỏi vai, rồi cầm dây đeo quay nó vòng tròn.
“Cái—? Này! D-d-dừng lại! Mày làm tao chóng mặt quá! Mắt tao quay mòng mòng rồi đây này! Dừng lại, đồ khốn!”
Ba lô thì làm gì biết chóng mặt, Tobi nghĩ. Mà Baku có mắt không nhỉ? Nó chắc chắn thấy được mọi thứ, nên chắc là có.
“Nếu có ai kỳ quặc, thì đó là mày đấy, Baku.” Tobi lẩm bẩm khi quàng Baku lên lưng.
“Ồ vậy à? Chà, mày thì kỳ quặc vì dám vung vẩy ba lô như một thằng điên cho thiên hạ xem đấy.”
“Muốn tao làm lại không?”
“Không. Thật đấy, đừng.”
“Đây là trò tâm lý ngược à?”
“Không, khốn kiếp, không phải! Đừng có quay tao nữa. Đừng! Thật sự đấy, đừng! Tuyệt đối không! Cấm tiệt! Cấm tuyệt đối một trăm phần trăm!”
Không lâu sau, Shiratama bước ra từ cổng trường. Cô phát hiện ra Tobi ngay lập tức và chạy lại phía cậu. Cô mang theo cặp sách, cùng với chiếc túi mà Chinurasha đang ẩn náu bên trong.
“Cảm ơn vì đã đợi nhé!” cô nói.
“…Hừm. Cậu cũng nhanh mà.” Tobi đáp.
“Là do tớ đã dọn dẹp nhanh hết mức có thể! Thực ra, tớ còn đổ cả mồ hôi đây này.”
Nhìn kỹ hơn, Tobi có thể thấy rõ. Nước da của Shiratama vốn đã trắng, nên rất dễ nhận ra đôi má cô đang hơi ửng hồng. Cô cũng thật sự đang đổ một chút mồ hôi, và Tobi cảm thấy như mình vừa thấy thứ không nên thấy. Cậu vội nhìn đi chỗ khác.
“…Vậy chúng ta đi chứ? Mặc dù tớ cũng không biết đi đâu,” Tobi lẩm bẩm.
“Cậu có muốn chúng ta xác định một điểm đến cụ thể không?” Shiratama hỏi.
“Có còn hơn không, phải không?”
“Hmm…”
“Nếu có nơi nào cậu muốn đến, tớ đi đâu cũng được.”
“Còn cậu thì sao? Có nơi nào cậu muốn ghé qua không?”
“Ừm, không hẳn…”
“Trời ạ, mày nhàm chán vãi chưởng,” Baku chen vào với một tràng cười mỉa mai.
Tobi suýt chút nữa đã huých cùi chỏ vào nó nhưng rồi lại thôi. Dù sao thì cũng có khá nhiều học sinh đang đi ngang qua. Không hiểu sao cậu lại quên mất mình đang ở nơi công cộng, nhưng giờ thì cậu đã nhớ lại.
Chắc mình có vấn đề thật rồi.
“A, tớ biết rồi!” Shiratama nói, mắt cô sáng lên. “Có một nơi tớ muốn đến!”
Ừ. Chắc chắn là mình có vấn đề thật rồi.
Tobi không thể nào nhìn thẳng vào mặt Shiratama được. Cậu chỉ cần quay về phía cô, một việc đáng lẽ phải làm được, nhưng cậu không thể. Cuối cùng, cậu đành nghiêng đầu liếc cô từ một góc xiên xẹo kỳ lạ. Chắc hẳn là rất khó chịu khi bị nhìn như vậy, nhưng ít nhất Shiratama có vẻ không mấy bận tâm.
“Tớ muốn đến cửa hàng tiện lợi. Cậu thấy được không?”
Tobi nhanh chóng quyết định rằng họ nên chọn một nơi nào đó hơi xa trường. Nội quy nhà trường cấm học sinh la cà hàng quán trên đường về, và dù nhiều đứa vẫn lách luật, luôn có khả năng bị mách lẻo và ăn mắng nếu bị ai đó bắt gặp. Tobi thì chẳng sao, nhưng cậu nghĩ Shiratama có thể sẽ thấy phiền.
Tuy nhiên, điều đó lại làm nảy sinh một câu hỏi: Rốt cuộc thì tại sao Shiratama lại muốn đến cửa hàng tiện lợi? Phải đến khi họ tới nơi, khoảng mười hai phút sau, Tobi mới bắt đầu băn khoăn về điều đó.
Cậu vừa mở cửa định bước vào thì ngoảnh lại và thấy Shiratama đang đứng sững lại sau lưng mình vài bước. Trông cô có vẻ ngần ngại khi vào trong, thậm chí là bước lên tấm thảm chùi chân ở cửa.
“…Không vào à?” Tobi hỏi.
Tobi thường tự cấm mình vào cửa hàng tiện lợi, nhưng đó chỉ là để tiết kiệm tiền. Nếu thực sự cần gì, cậu sẽ cứ thế vào mua, bất kể có phải đang trên đường đi học về hay không. Cậu chẳng thấy có lý do gì để do dự. Rốt cuộc, cũng chỉ là một cái cửa hàng tiện lợi thôi mà.
“…Tớ, ừm… Tớ… s-sẽ, tớ nghĩ vậy.” Shiratama lắp bắp. Tobi gần như có thể thấy sự hoảng loạn trong mắt cô. Cô rõ ràng là đang rất lo lắng. Tobi đóng cửa lại và quay ra đối mặt với cô.
“Tớ biết chúng ta không được phép mua đồ ăn.” cậu nói. “Nội quy trường mà. Chúng ta có thể đi, nếu cậu thấy không thoải mái.”
“Không.” Shiratama dứt khoát tuyên bố, trừng mắt nhìn Tobi.
Có lẽ không hẳn là trừng mắt, nhưng ánh nhìn của cô có một sức nặng ghê gớm. Một ánh nhìn đầy quyết tâm, có thể nói là vậy, và nó bắt đầu làm Tobi hơi sợ. Cứ như thể tính mạng cô đang ngàn cân treo sợi tóc. Cô ấy đang làm quá mọi chuyện lên.
“Được rồi, vậy thì.” Tobi nói, mở cửa một lần nữa.
Lần này, cậu bước vào, và Shiratama đi theo, bước chân chậm chạp và cứng nhắc. Cả người cô căng cứng, vẻ mặt thì u ám hết mức có thể.
“…Cậu ổn không?” cậu hỏi.
“Tớ ổn.”
Một câu trả lời ngắn gọn như vậy từ Shiratama cho thấy rõ ràng là cô chẳng ổn chút nào, chưa cần tính đến những dấu hiệu khác. Người phụ nữ sau quầy lập tức tỏ ra nghi ngờ cô.
“Trông mày y hệt một con gà mờ đang tập tọe đi ăn cắp lần đầu.” Baku bình luận.
Shiratama lắc đầu quầy quậy. “Cái gì?! Không, tớ không thể! Tớ sẽ không bao giờ ăn cắp thứ gì!”
“…Shiratama.” Tobi thở dài.
Cô bật ra một tiếng kêu kỳ quặc nghe như "hự", rồi nhìn về phía nhân viên sau quầy. Người phụ nữ, vốn đã để ý Shiratama từ trước, hắng giọng. Rõ ràng là bà định để mắt đến cô gái này, và Tobi thực sự không thể trách bà được. Cậu khom người xuống, cố gắng thu mình lại hết mức có thể.
“Cậu có mua gì không?” cậu hỏi.
“…Một chai nước.” Shiratama lí nhí. Tobi gần như không nghe thấy. Vẻ thất vọng của cô hiện rõ mồn một.
Tobi đưa tay ra về phía cô, rồi giật lại ngay lập tức.
Mình đang làm cái quái gì vậy? Mình vừa định làm gì thế? cậu tự hỏi. Chẳng lẽ mình định dắt tay cô ấy đến quầy đồ uống à? Nực cười. Cô ấy có phải con nít đâu.
Shiratama nhìn qua cửa kính tủ mát rồi chọn một chai nước trên kệ. Cô chọn ngay một chai soda nho, còn Tobi thì vớ lấy chai trà lúa mạch rẻ nhất. Đúng là tốn tiền thật, nhưng cậu biết sẽ khó xử đến mức nào nếu không mua gì, và một phần trong cậu không muốn Shiratama nghĩ mình là kẻ ki bo.
Cả hai mua nước rồi bước ra ngoài. Shiratama ôm chặt chai soda, nhắm nghiền mắt lại. “…Tớ mua được rồi,” cô nói. “Vị nho. Tớ làm được rồi.”
“Hả? Cái này… là vị hiếm à? Hay là do nhãn hiệu…?”
“Thỉnh thoảng tớ vẫn mua. Nhưng hiếm khi lắm, và luôn phải lén lút. Tớ đoán là hãng này bán chạy, vì lần nào cũng thấy có hàng.”
“Hả. Vậy à?”
“Không hiểu sao, chỉ cần bước vào cửa hàng tiện lợi là tớ lại thấy lo lắng. Nếu ông bà tớ mà biết chuyện này, chắc chắn tớ sẽ bị mắng cho một trận.”
“…Ông bà cậu nghiêm khắc nhỉ?”
“Vì muốn tốt cho tớ thôi. Tớ biết rõ họ làm vậy vì yêu thương tớ.” Shiratama nói. Cô mỉm cười phảng phất, nhưng mắt vẫn nhắm. Một nét u buồn dường như bao trùm lấy gương mặt cô.
Ông bà—chứ không phải bố mẹ. Chắc chắn có uẩn khúc gì đây.
Tobi có tò mò, nhưng chỉ một chút. Cậu biết rõ việc phải giải thích về bản thân cho người khác phiền phức đến thế nào, và cậu không muốn tra hỏi cô.
“Tìm chỗ khác uống nhé?” Tobi hỏi. “Chỗ này không tiện lắm.”
Shiratama nhìn thẳng vào mắt cậu và gật đầu. “Chắc chắn rồi!”
Cả hai đi lên một con dốc. Một bên đường là bức tường đá; bên trái có một cầu thang đá dẫn lên một khu đất trống. Nền đất ở đó rải sỏi, và chẳng có gì đáng chú ý ngoài ba bộ xà ngang cũ kỹ, gỉ sét với độ cao khác nhau. Thực tế, ngoài mấy cái xà đó ra, khu đất hoàn toàn trống trơn—đó là lý do dân địa phương gọi nó là Công viên Xà Ngang.
Tobi đu người lên thanh xà cao nhất, ngồi xuống và uống một ngụm trà lúa mạch. Shiratama đứng bên dưới, dựa vào một cây cột. Trông cô có vẻ đang đắn đo không biết có nên mở chai soda ra không, và cứ đứng như vậy một lúc lâu.
Cứ mở ra thôi. Có vấn đề gì chứ? Sao lại phải do dự vì một chuyện đơn giản như vậy? Không mở ra thì sao mà uống được? Chẳng phải cô ấy mua nó để uống sao?
Ngay khi Tobi bắt đầu mất kiên nhẫn, Shiratama cuối cùng cũng lấy hết can đảm để vặn nắp chai. Cô đưa chai lên môi, nhắm mắt, và nhấp một ngụm soda nhỏ xíu. rồi cô khẽ rùng mình.
Tobi cảm thấy Baku định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Tobi cũng đã định lên tiếng, nhưng rồi quyết định im lặng và chỉ quan sát Shiratama.
Cô cẩn thận đậy nắp chai lại. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.
“Ngon quá.” cuối cùng cô nói.
“…Hả, vậy thôi hả?” Baku thì thầm.
Shiratama lại mở mắt ra, rồi giơ chai nước lên trước mặt. Trông cô như bị nó hút hồn. “Ngon thật sự. Lần nào uống cũng thấy kinh ngạc như lần đầu.”
“…Mừng cho cậu” Tobi nói. Cậu chỉ có thể nghĩ ra được bấy nhiêu.
Shiratama mỉm cười với cậu. “Chừng này là đủ để giúp tớ có sức chiến đấu thêm một tháng nữa rồi.”
“…Chiến đấu?” Tobi lặp lại.
“Phải.” cô nói, nhưng rồi lại lắc đầu ngay sau đó, mái tóc bay trong gió. “À không! Tớ chỉ nói theo cách nói ẩn dụ thôi!”
“Cậu thật sự thích nó đến thế à…?”
“Thích?” Shiratama lặp lại, nghiêng đầu khó hiểu.
Tobi bắt đầu hoảng loạn. “Ý tớ là, tớ đã nói thế. Về chai soda ấy. Ý tớ là… cậu thích nó, đúng không?”
“Bà của tớ cho rằng nước ngọt—nhất là loại có ga—là thứ nước của quỷ dữ. Thứ duy nhất được chấp nhận là nước ép trái cây một trăm phần trăm. Bà đã nghiêm cấm tớ uống chúng…”
“‘Thứ nước của quỷ dữ’? Mụ già lắm chuyện,” Baku bình luận, giọng có vẻ kinh ngạc.
Shiratama cúi gằm mặt. “Là vì chúng không tốt cho sức khỏe. Bà tớ ghét mọi thứ không lành mạnh. Dĩ nhiên, đó chính là lý do tớ đã lớn lên thành một thiếu nữ trưởng thành như cậu thấy đây!”
Baku cười khẩy một cách ác ý. “Ừ, một thiếu nữ trưởng thành chuyên đi uống trộm nước của quỷ dữ!”
“Hừm.” Shiratama càu nhàu với vẻ mặt cau có đầy cường điệu. “Tớ đoán là tớ không thể bào chữa được gì…”
Tobi uống thêm một ngụm trà lúa mạch, rồi cất chai vào trong Baku. Cậu nắm lấy thanh xà bên dưới bằng cả hai tay rồi ngả người ra sau, để trọng lực kéo mình xuống, rồi tận dụng đà đó để xoay một vòng hoàn chỉnh.
Mắt Shiratama mở to kinh ngạc. “Tuyệt vời quá!” cô thốt lên. “Tớ đã nghe về kỹ thuật này rồi! Người ta gọi nó là ‘vòng xoay địa ngục’ phải không?!”
“…Chắc vậy. Hình như tớ có nghe ai đó gọi thế.”
“Cậu xoay xuôi được không?”
“Ồ. Xuôi à? Ừm, được thôi…”
Lần này Tobi chúi người về phía trước, xoay một vòng quanh thanh xà.
Shiratama thực sự đã nhảy cẫng lên vì sung sướng. “Vòng xoay thiên đường!” cô reo lên.
“…Tớ làm được vài vòng liên tiếp đấy.”
“Tớ muốn xem!”
“Được thôi, chắc vậy…”
Tobi thực hiện ba vòng xoay ngược, ngay sau đó là ba vòng xoay xuôi liên tiếp. Shiratama đứng nhìn, miệng há hốc vì kinh ngạc.
“Tớ—Tớ… không ngờ lại có thể làm được như vậy. Khó tin quá…”
“…Cũng không có gì ghê gớm lắm,” Tobi lẩm bẩm. “Ai cũng làm được thôi.”
“Ồo?” Baku xen vào với một tiếng cười khẩy đặc biệt khó chịu. “Chà chà? Tưởng thằng nhóc kiêu căng như mày thì không biết ngại là gì chứ, hả, Tobiii?”
“Cái gì? Tao có ngại đâu.” Tobi cãi lại.
“Đ-đừng nói là cậu còn làm được nhiều trò ghê gớm hơn nữa nhé.” Mắt Shiratama lấp lánh vẻ phấn khích. Tobi gần như tin chắc rằng cậu có thể thấy đồng tử của cô giãn ra khi sự kỳ vọng ngày một lớn.
“…Thì, tớ cũng biết vài chiêu. Nhưng mà… chẳng phải chúng ta có nhiều chuyện cần nói sao?”
“Chuyện đó để sau cũng được!” Shiratama dứt khoát tuyên bố.
Cuối cùng, cô đã bắt Tobi biểu diễn trên xà cho đến khi cậu trổ hết mọi ngón nghề—đỉnh điểm là một chiêu cực kỳ ấn tượng, khi cậu buông tay giữa không trung và chỉ nắm lại thanh xà vào đúng giây cuối cùng để đỡ cú rơi.


0 Bình luận