Cách tước đoạt mạng sống
Ao Jūmonji; Eve lack
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

#1.2 / Nỗi Đau Rơi Ngang “Rơi Xuống Theo Chiều Ngang”

0 Bình luận - Độ dài: 5,543 từ - Cập nhật:

#1-2_tobi_otogiri/ Ảo Ảnh Trên Ranh Giới

Tobi nằm dài trên giường, lật giở một cuốn sách bìa mềm khổ nhỏ. Đó là cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng có tựa đề Người Máy Có Mơ Về Cừu Điện Không? bản dịch tiếng Nhật. Tobi không chắc nguyên tác của nó là từ đâu, chắc là của Mỹ hay một nước nào đó tương tự.

Cậu tìm thấy nó trên kệ sách sắt ba tầng trong phòng sinh hoạt chung của viện. Kệ sách chứa đầy những cuốn do những người từng ở đây quyên tặng, và ai cũng được tự do mượn đọc. Có điều, những cuốn hợp gu đám học sinh cấp hai luôn bị tranh giành hết sạch, nên Tobi thường chỉ đọc những cuốn ít ai ngó ngàng tới.

Cậu đọc cuốn sách này cũng như đã đọc bao cuốn khác. Thỉnh thoảng cậu còn dừng lại để tra những từ mình không biết, và nhờ vậy mà vốn từ của cậu cũng khá lên nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao, dường như chẳng có câu chuyện nào thực sự đọng lại trong đầu cậu. Cứ đọc xong một thời gian ngắn là cậu lại quên gần hết nội dung.

Tobi liếc nhìn đồng hồ. 9:56 tối. Viện quy định học sinh cấp hai phải tắt đèn đi ngủ lúc mười giờ, vậy là cậu chỉ còn bốn phút nữa. Xin thức khuya hơn cũng không khó, chỉ cần nói dối là muốn học bài thêm chút nữa là được. Nhiều đứa trong viện vẫn làm thế, nhưng Tobi chẳng bao giờ bận tâm.

“Mệt rũ rượi rồi à, Tobi?” Baku cười khẩy. Nó đang nằm ườn trên sàn, ngay cạnh giường.

“‘Mệt rũ rượi’ cái gì? Tao không phải con nít.” Tobi đáp, đặt cuốn sách xuống đầu giường.

Căn phòng của Tobi vốn là phòng đôi, có một chiếc giường tầng. Nhưng hiện tại, chỉ mình cậu ở đây. Cậu không hề đòi ở riêng; trước đây cậu cũng từng ở chung với người khác. Nhưng lần nào cũng vậy, bạn cùng phòng của cậu đều không chịu nổi và xin chuyển đi. Dường như việc ở chung với Tobi Otogiri là một điều quá sức chịu đựng.

“Thật không? Chứ tao thấy lũ nhóc lớp tám chính là cái lũ trẻ con nhất quả đất đấy!”.

Tobi tụt xuống giường, lấy chân khẽ đạp lên Baku.

“Ui da! Bỏ ra, thằng khốn!”.

“Mày nhỏ tuổi hơn tao mà, đúng không?” Tobi nói. “Vậy thì mày mới là đứa con nít hơn.”.

“Tao là ngoại lệ! Một ca đặc biệt đấy, hiểu chưa? Đẳng cấp khác hoàn toàn. Phải gọi là kiệt xuất! Hả—? Này, xê ra khỏi người tao, Tobi! Mày đè bẹp dúm tao bây giờ! Giỡn mặt hả?! Này, thôi đi!”.

Bắt nạt cái ba lô chán chê, Tobi mới nhấc chân ra khỏi Baku. Cậu tắt đèn, rồi trèo lại lên giường nằm xuống.

Đám học sinh cấp ba trong viện được thức tới mười một giờ, vài đứa còn thức tới nửa đêm với lý do làm bài tập hay học thêm. Thêm vào đó là tường và cửa phòng đều mỏng dính, nên ban đêm ở đây chẳng bao giờ yên tĩnh.

Tobi trùm chăn kín mít, xoay người vào tường, cố dỗ mình vào giấc ngủ.

“Nghĩ tới cô gái đó hả, Tobi?” Baku hỏi.

“Không” Tobi đáp, cố không tặc lưỡi. “Mày không nói thì tao cũng chẳng nghĩ tới.”

“Ồ, thế àaa? Tao không tin đâu nhé!”

“Hoàn toàn nghiêm túc.” Tobi trả lời.

Việc những từ đó bật ra đầu tiên trong đầu cậu hoàn toàn là tình cờ. Chắc chắn không phải vì cậu đang mải nghĩ về cuộc trò chuyện với cô gái ấy.

“…Thật sự là không có mà,” Tobi nói, nhưng đã hơi muộn.

Baku cười khẩy. “Con nhỏ đó đúng là kỳ quặc, nhỉ?”

“Đừng gọi người ta là ‘kỳ quặc’.”

“Sao? Chứ không phải à?”

“Thì… nhưng mà…”

“Thừa nhận đi, mày nghĩ về nhỏ đó suốt. Ý tao là, sau từng ấy chuyện? Dĩ nhiên là phải nghĩ rồi! Ai mà không tò mò cơ chứ?”

“Tao đây. Tao chẳng bận tâm chút nào.”

“Mày bỏ cái thói giấu giếm đi được không, Tobi. Với lại, kể cả mày không tò mò về nhỏ, thì nhỏ chắc chắn—”

“Tao đang muốn ngủ. Cho tao yên một lát được không?”

“Rồi rồi, được thôi. Chỉ hy vọng là mày ngủ được sau từng ấy chuyện hay ho.”

Tobi nhắm mắt, thở đều, giả vờ ngáy khe khẽ. Baku lại cười. Lo chuyện của mày đi Tobi nghĩ thầm. Cậu vốn chẳng bao giờ khó ngủ. Cứ đặt lưng xuống gối là ngủ say như chết. Cậu chắc chắn sẽ không thao thức vì một cô gái. Cậu chẳng có chút hứng thú nào với cô ta… và chính vì thế, việc không thể gạt bỏ cô ấy ra khỏi đầu mới khiến cậu bực bội đến vậy.

“Thật lòng mà nói, Otogiri, tôi muốn nhân dịp này để nhờ cậu một chuyện.” Ryuuko Shiratama khẽ ngẩng cằm, giọng điệu trang trọng một cách kỳ lạ. “Tôi muốn chúng ta là bạn. Cậu có muốn bắt đầu một mối quan hệ với tôi không?”

“…Hả?”

Trong một thoáng, Tobi còn chẳng hiểu cô đang hỏi gì. Thật ra, cậu còn không chắc đó có phải là một câu hỏi không nữa. Dù thế nào đi nữa, Shiratama rõ ràng là đang đợi câu trả lời.

Thế nhưng, Tobi chẳng biết phải đáp lại ra sao. Cậu bối rối đến độ chỉ biết ấp úng, cuối cùng cũng chẳng nói được một lời nào cho ra hồn.

“A!” Shiratama kêu lên, đưa tay che miệng. “Tôi xin lỗi! Bất ngờ nghe một câu hỏi như vậy chắc cậu hoang mang lắm. Cậu cứ từ từ suy nghĩ, tôi không phiền đâu.”

“Ừm…” Tobi nói. “Vậy nhé.”

“Nhưng tất nhiên, nếu cậu trả lời ngay thì cũng tốt thôi!”

“Ờ-ờm, ờ… Chắc không được đâu…”

“Vậy để sau nhé?”

“…Chắc vậy?”

“Tôi hiểu rồi,” Shiratama nói, nhắm mắt thở dài. “Mừng là tôi đã đủ can đảm để hỏi cậu. Tôi đã lo lắm.”

Tim Tobi cũng đập thình thịch. Cái cảm giác lo lắng vô cớ này, cứ như thể cậu vừa bị Shiratama tra khảo vậy.

“Vậy thì—mai gặp lại nhé, Otogiri,” cô kết luận. Dường như cô đã nói tất cả những gì mình muốn, và cô lịch sự xin phép rồi đi mất.

Rốt cuộc thì cô ta bị gì vậy? Tobi tự hỏi.

Cùng lúc đó, Baku lẩm bẩm “Chuyện quái gì vừa mới diễn ra vậy…?”

Cuối cùng, đêm đó Tobi gần như thức trắng. Khỏi phải nói, tất cả là tại Ryuuko Shiratama. Cô đột ngột xuất hiện, và lời đề nghị của cô thì càng hoang mang hơn nữa.

Tôi muốn chúng ta là bạn. Cậu có muốn bắt đầu một mối quan hệ với tôi không?

Câu hỏi ập đến khiến Tobi bất ngờ tới độ cậu chỉ biết đứng hình. Đó là lý do duy nhất cậu không thể trả lời cô ngay lúc đó—ít nhất thì cậu nghĩ vậy. Nó cũng giống như bị một người lạ hoắc nào đó đột nhiên mời nhảy: dĩ nhiên câu trả lời phải là không rồi. Chỉ có một lựa chọn duy nhất là từ chối thẳng thừng, rõ ràng.

Lẽ ra mình nên từ chối. Chỉ cần nói "không, cảm ơn" là xong.

Chỉ là lúc đó Tobi đã quá bối rối để có thể từ chối. Cách dùng từ quái lạ của cô cũng chẳng giúp được gì.

Vế đầu tiên—Tôi muốn chúng ta là bạn—thì khá bình thường. Vấn đề nằm ở vế sau:

Cậu có muốn bắt đầu một mối quan hệ với tôi không?

Cách diễn đạt này không kỳ quặc sao? Hay chính Tobi mới kỳ quặc khi thấy nó kỳ quặc? Có lẽ cậu chỉ đang nghĩ quá nhiều thôi. Nếu cô chỉ nói mỗi vế sau—Cậu có muốn bắt đầu một mối quan hệ với tôi không?—thì rõ ràng ý cô là một "mối quan hệ" theo kiểu rất đặc biệt.

Nhưng cậu không thể lờ đi vế đầu được. Shiratama đã nói rất rõ "Tôi muốn làm bạn.". Chẳng phải sẽ hợp lý hơn nhiều nếu tin lời cô và diễn giải toàn bộ câu hỏi theo hướng đó sao?

Tổng kết: Shiratama có ý, rất đơn giản, rằng cô muốn làm bạn với Tobi. Cô chỉ nói chuyện theo một cách trang trọng và vòng vo kỳ lạ ngay cả với bạn cùng lớp, và có một cách dùng từ kỳ quặc. Tobi tự ghi nhớ rằng sẽ không để mình bị dắt đi sai hướng bởi điều đó một lần nữa. Cô chỉ muốn làm bạn—nhưng điều đó, tất nhiên, tự nó đã là một vấn đề.

Bạn bè ư? Với mình? Tại sao?

Và đó là còn chưa kể đến vấn đề khác, quan trọng hơn nhiều: Ryuuko Shiratama có thể nghe thấy giọng của Baku.

Sau cùng, Tobi buộc phải lết xác đến trường với cái vẻ mặt ngái ngủ. Vừa đến nơi, ông thầy đeo kính gọng đen đã đứng đợi sẵn ở cổng, cau có ra mặt. Bộ vest của ông thì lúc nào cũng phẳng phiu.

Hôm nay Tobi chẳng có hơi sức đâu mà đôi co với ông thầy, nên cậu quyết định đi trước một bước, gật đầu chào khi đi ngang qua, khuyến mãi thêm câu "chào buổi sáng".

“…Ờ-Ừm, chào buổi sáng,” ông thầy đáp lại. Trông ông rõ ràng có chút hụt hẫng vì mất đi "trận chiến" quen thuộc.

Tobi và ông thầy này đã 'khẩu chiến' gần như mỗi sáng từ khi cậu mới vào trường, vậy mà chỉ cần một lời chào đơn giản là mọi chuyện êm xuôi. Dễ không tưởng. Có lẽ lẽ ra cậu nên làm vậy ngay từ đầu.

“Rồi, tự dưng đổi tính thế?” Baku hỏi lúc Tobi đang thay giày.

“Ai biết,” Tobi đáp. “Chắc tự dưng thôi.”

“Chắc đây gọi là hồi tâm chuyển ý đây mà! Tự hỏi nguyên do là gì nhỉ?”

“Mày lại bé xé ra to…”

Đôi giày đi trong nhà hơi chật. Chắc chân cậu lại dài ra rồi. Càng lớn, quần áo càng cộc, mà mua đồ mới thì tốn tiền.

Gánh nặng tiền nong đè lên tâm trí Tobi khi cậu bước về phía lớp học. Nhưng đúng lúc đó, một cô gái tóc dài ló đầu ra từ sau tủ giày, làm Tobi giật nảy mình lùi lại một bước.

“…Sh-Shiratama,” cậu lí nhí.

“Chào buổi sáng, Otogiri!” cô đáp lại, vẫn với ánh mắt thẳng thắn, xoáy sâu vào cậu.

“…C-cậu cần gì?” Tobi hỏi, cúi gằm mặt, giơ tay lên che mặt. “Sớm thế này mà…”

“Thật ra, tôi đợi sẵn ở đây để ‘chặn’ cậu,” Shiratama nói.

“Hả…? T-tại sao?”

“Cậu không nhớ hôm qua tôi nói gì à?”

“…Ồ.”

“Vậy, tôi muốn nghe câu trả lời của cậu!”

“Chuyện đó…”

“Chuyện đó?”

“Thì, chuyện đó…”

Cụm từ "sửng sốt đến lòi cả mắt" chợt nảy ra trong đầu Tobi. Cậu nhớ đã từng tra nó, rằng nó chỉ là một cách nói ví von sự ngạc nhiên tột độ. Tobi nghĩ có lẽ mắt cậu bây giờ đang "lòi" ra thật. Cậu đảo mắt quanh khu vực cửa ra vào nhanh đến chóng mặt.

Vài đứa bạn cùng lớp đã tới và đang vừa thay giày vừa xì xầm gì đó. Trông chúng có vẻ đang vừa xem vừa bình phẩm cuộc nói chuyện giữa cậu và Shiratama. Tobi đoán chúng đang thắc mắc Hai đứa này làm trò gì vậy? Cậu cũng đồng tình. Cậu cũng muốn biết mình và Shiratama rốt cuộc đang làm cái quái gì nữa.

“Ồ, chào” bác lao công của trường tình cờ đi ngang, khiến tình hình càng thêm rắc rối. Mọi thứ đang nhanh chóng trở nên hỗn loạn. “Chào buổi sáng, Otogiri. Cháu làm gì ở đây thế, Shiratama?”

“Bác Haizaki!” Shiratama quay lại, lịch sự cúi chào. “Chào buổi sáng ạ! Hôm nay bác cũng đi làm sớm quá.”

“Ừ, cảm ơn cháu,” Haizaki cười ngượng. Ông đang bê một cái thùng giấy. Tobi chẳng biết trong đó có gì, và cũng chẳng quan tâm—không như Shiratama.

“Trông nặng ghê!” cô nói. “Bác có cần cháu giúp không ạ?”

“Hả? Ồ, thôi, bác không dám đâu!” Haizaki vội xua tay, mắt mở to khác hẳn vẻ ti hí thường ngày. “Thật đấy, đừng bận tâm. Đây là việc của bác mà. Bác đi làm, cháu đi học! Chuyện nào ra chuyện đó.”

“Bác chắc chứ ạ? Cháu khỏe lắm đấy nhé!”

Shiratama giơ tay lên gồng chuột trước mặt Haizaki. Cánh tay cô mảnh khảnh đến đáng ngạc nhiên. Tay như thế thì giúp được gì chứ không chứ? Tobi nghĩ là không, và với cậu, cuộc nói chuyện này ngày càng nhảm nhí. Kể cả Shiratama có khỏe như siêu nhân thì cũng chẳng liên quan. Bê đồ là việc của Haizaki, một học sinh như cô chẳng có nghĩa vụ gì phải giúp cả. Chính ông cũng vừa nói thế. Ngay cả một đứa kém giao tiếp như Tobi mà còn hiểu được điều đó.

Càng lúc càng rõ, Ryuuko Shiratama có lẽ là một người hơi lập dị. Đêm qua Tobi đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Rốt cuộc thì, có đứa học sinh bình thường nào lại chủ động đi kết bạn với một kẻ như cậu cơ chứ? Tobi biết thừa mình chẳng phải là người dễ ưa. Cậu vừa u ám, vừa cộc cằn, lại chẳng nhiệt tình, quá khứ thì khó mà giải thích cho người khác hiểu. Đấy là chưa kể lúc nào cũng kè kè Baku, cái ba lô mà chỉ mình cậu nghe thấy tiếng.

Rồi còn việc Tobi thấy được những thứ người thường không thấy. Nếu có ai khác nói với cậu điều đó, chắc cậu cũng sẽ nghĩ họ bị điên—và rất có thể, trong mắt người khác, cậu cũng là một thằng điên.

Việc Shiratama lại muốn làm bạn với một thằng lập dị như cậu chỉ chứng tỏ rằng bản thân cô cũng lập dị không kém.

Ý định chuồn đi bắt đầu nhen nhóm trong Tobi. Cậu muốn chạy trốn. Chẳng phải lúc Shiratama và Haizaki đang nói chuyện là cơ hội vàng để biến mất hay sao?

Đúng rồi. Phải chạy thôi.

Tobi quay người, cố gắng rón rén lẻn đi. Nhưng Shiratama đã tóm được cậu ngay tắp lự.

“A!” Cô vươn tay nắm lấy cổ tay cậu. “Khoan đã! Đừng đi, Otogiri! Ít nhất cũng phải trả lời tôi đã chứ.”

“…Hửm?” Haizaki lầm bầm, mặt co lại một cách khó coi. “Bác… làm phiền hai đứa à? Xin lỗi nhé! Bác đi đây. Chẳng muốn xen vào chuyện yêu đương của người khác…”

Yêu đương? Gì vậy trời? Tobi tự hỏi. Cậu nhớ mình từng đọc được ở đâu đó trong một cuốn sách—một câu nói cổ, đại ý là "Kẻ nào xen vào chuyện tình cảm của người khác sẽ bị chó cắn." Sách có giải thích rằng nhiều người hay nói nhầm thành "bị ngựa đá".

Haizaki rõ ràng đã hiểu lầm. Tobi biết mình nên đính chính lại, nhưng cậu cũng chẳng bận tâm. Cậu còn có vấn đề lớn hơn phải lo—đó là Shiratama, người vẫn đang nắm chặt tay cậu.

Làm ơn buông tôi ra được không? Tobi nghĩ, liếc nhìn cô một cách cầu khẩn nhưng vô ích. Shiratama chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt hơi khó hiểu. Thật trớ trêu, Tobi nghĩ, vì chính cô mới là người khó hiểu nhất ở đây. Chắc mình hết cách rồi.

Tobi nhẹ nhàng gỡ tay mình ra. “Hay là… chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không…?” cậu rụt rè đề nghị.

Shiratama gật đầu.

Nếu bây giờ mình cắm đầu chạy, chắc là cắt đuôi được, Tobi nghĩ, nhưng rồi lại dẹp ngay ý định đó và bắt đầu bước đi. Shiratama sánh bước theo ngay bên cạnh.

“Vậy, tôi muốn có câu trả lời của cậu,” cô nói.

“…Bây giờ luôn?” Tobi đáp. “Hơi nhanh thì phải?”

“Cậu vẫn đang suy nghĩ à?”

“Hừm… Ừm, cũng có thể nói là vậy…”

“Thiệt tình, bộ cậu không biết nói thẳng là gì à?” Baku thở dài.

“Lúc nào cậu ấy cũng thế ạ?” Shiratama hỏi.

“Chỉ là nó không quen nói ra suy nghĩ của mình thôi,” Baku trả lời. “Bình thường nó có nói chuyện với ai đâu.”

“Thế còn cậu?”

“Tao à? Tao không tính. Nhưng thỉnh thoảng nó cũng thế với tao. Cứ như bắt tao phải tự hiểu ý nó ấy.”

“Vậy là cậu ấy muốn lúc nào cậu cũng phải tâm linh tương thông với cậu ấy?”

“Chuẩn rồi đấy.”

“…Này.” Tobi nói, lấy tay gõ gõ vào trán. Đầu cậu bắt đầu đau. “Hai người có thể thôi cái kiểu đó được không? Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cậu đang tự lẩm bẩm một mình đấy, biết không…?”

“ỐI! Xin lỗi—tôi không để ý,” Shiratama vội vàng nói. “Nhưng mà, chẳng phải họ sẽ nghĩ là tôi đang nói chuyện với cậu sao? Hoặc ít nhất là nói về phía cậu.”

“Thế cũng kỳ lắm…”

“Vậy thì cậu cứ nói chuyện với tôi đi! Thế là giải quyết được mọi chuyện rồi.”

“…Chứ bây giờ tôi đang làm gì?”

“Nhân tiện, cậu có câu trả lời chưa?”

“Tôi đã bảo là còn quá sớm mà…”

Tobi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Các học sinh khác trong sảnh dường như đang đổ dồn ánh mắt về phía cậu.

“Thôi kệ…”

Không—rõ ràng là họ đang nhìn cậu. Cậu đã trở thành tâm điểm chú ý, và tất cả là tại Shiratama. Chắc chắn là vậy.

“Tại sao?” Cuối cùng Tobi cũng lên tiếng.

Shiratama chớp mắt. “Tại sao gì cơ?”

“…Tại sao cậu lại muốn làm bạn với tôi? Cậu có lý do gì chứ? Mục đích của cậu là gì?”

“Thì, tôi muốn làm bạn với cậu vì cậu là cậu thôi, Otogiri.”

“Hả? Thế nghĩa là sao…?”

“Cậu thực sự muốn tôi giải thích à?”

“Ừ, làm ơn. Cố giải thích sao cho nó có lý một chút…”

“Có lý à? Được rồi,” Shiratama gật đầu. Cô dừng lại, chau mày suy nghĩ.

Lúc đó, cả hai đang đứng giữa cầu thang. Tobi đứng trên cô một bậc, và cậu thấy mình đang bị cô nhìn chằm chằm từ dưới lên. Lại là ánh mắt đó—cái ánh nhìn như thể trói chặt cậu lại, không cho phép cậu rời đi.

“Hôm nay cậu cho tôi một chút thời gian được không?” cô hỏi. “Có thể là vào giờ nghỉ trưa, nếu cậu tiện. Tôi e là mình không thể giải thích đầy đủ nếu có người khác xung quanh.”

Tobi ghét ánh mắt đó. Cậu ghét việc mình không thể lờ nó đi, ghét việc nó khiến cậu không thể nào quay mặt đi được.

“…Được thôi,” cậu đáp. Đó là câu trả lời duy nhất cậu có thể nói ra.

Trời ạ, mình phải làm gì đây?

Giờ ăn trưa kết thúc. Dãy phòng chức năng của trường vắng tanh không một bóng người Tobi đã hẹn gặp Shiratama ở đó, trên cầu thang của lối thoát hiểm khẩn cấp. Câu ngồi vắt vẻo trên đoạn nghỉ của cầu thang giữa tầng hai và tầng ba thì Shiratama bước ra khỏi tòa nhà, bắt đầu leo lên phía cậu.

Có gì đó ở cô gái này khiến Tobi thấy là lạ: Cô đang đeo một cái túi qua vai. Mà đó cũng chẳng phải loại túi đồng phục của trường. Nó giống một cái túi đeo chéo thời trang thì hơn—nhỏ hơn túi trường khá nhiều.

“Chúc cậu một ngày tốt lành!” Shiratama lễ phép cất lời khi bước lên chỗ của cậu.

“Chào.” Tobi gằn giọng đáp. Cậu vẫn thấy hơi khó hiểu trước sự trang trọng trước sau như một của cô ta. “À, phải rồi. Cái, ờ… cái gì nhỉ… Động cơ của cậu” Tobi hỏi. “Sao cậu lại muốn làm bạn với tôi, Shiratama?”

“Chà” cô bắt đầu, “cậu biết người ta vẫn nói mà: Trăm nghe không bằng một thấy!”

“…Ờ, chắc vậy? Hình như tôi có nghe câu đó ở đâu rồi.”

“Thế nên tôi đã quyết định mang ‘cô ấy’ theo!”

“‘Cô ấy’…?” Tobi lặp lại, mày cau lại. Theo như cậu thấy, Shiratama chỉ có một mình. Chẳng có ai đi cùng cô cả.

Cô nhấc chiếc túi lên và kéo khóa. “Ra đi nào, Chinurasha!”

Nhỏ này nói chuyện với cái túi á? Tobi tự hỏi. Nếu đúng là vậy, thì bảo hành động của cô là kỳ quặc thì vẫn còn nhẹ nhàng chán. Tobi đã thấy cô ta lập dị rồi, nhưng vụ này thì ở một đẳng cấp khác. Thật sự đấy, cậu bắt đầu thấy lo cho cô ta rồi. Trông cô có vẻ bất ổn, theo nhiều cách.

Dĩ nhiên, cũng có thể Shiratama đang giấu một con vật nhỏ nào đó trong túi. Nhưng chỉ riêng việc đó thôi đã đủ nực cười rồi—ai lại mang động vật đến trường cơ chứ. Ngay cả Tobi cũng biết thừa. Thế nên cậu mới sốc đến vậy khi hóa ra mình đã đoán đúng—một sinh vật nào đó đang lúc nhúc bò ra từ chiếc túi của Shiratama.

“Cái…?” Baku khẽ thốt lên.

Chà, đoán trúng phóc. Một con vật nhỏ tí.

Với kích cỡ của mình, con vật này không thể nào thấy thoải mái trong chiếc túi của Shiratama được. Chắc nó đã phải oằn mình lắm mới chui vừa vào đó. Nhưng mặt khác, trông nó xù bông hết sức—biết đâu nó thuộc loại có thể lách vào những chỗ chật hẹp đến khó tin.

Con gì đây, mèo à? Hay mèo con? Không, chắc chắn không phải.

Bất kể nó là gì, nó có sừng. Mà mèo thì làm quái gì có sừng.

Một con vật nhỏ có sừng…? Là con gì được nhỉ? Có loại đó trên đời sao?

Tobi từng lật một cuốn bách khoa toàn thư động vật ở viện, và cậu chẳng nhớ có sinh vật nào trông như thế này. Cậu cũng từng đến sở thú vài lần trong các chuyến đi của viện, và chưa bao giờ thấy con vật có sừng nào lại bé tí tẹo như vậy. Mà thôi, thế giới rộng lớn, Tobi mới chỉ thấy được một góc rất nhỏ. Biết đâu đấy, những sinh vật như vậy vẫn tồn tại ở đâu đó. Hoặc có lẽ nó chỉ là một con thú có sừng bình thường, chỉ là do nó còn nhỏ thôi.

Sinh vật đó bò ra khỏi túi của Shiratama rồi trèo lên người cô. Nó không hẳn là lanh lẹ, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là loạng choạng—trông nó đã quen với việc di chuyển kiểu này. Nó dừng lại khi leo đến vai cô, rồi quay mặt về phía Tobi. Nhìn kỹ hơn, Tobi không rõ nó có mắt hay không—nếu có thì cũng bị lớp lông dày che mất rồi—nhưng không hiểu sao, cậu có cảm giác nó đang nhìn mình chằm chằm.

“Chào đi nào, Chinu,” Shiratama nói.

Con vật nghiêng đầu đáp lại; có lẽ nó định gật đầu nhưng lại thành ra hơi xiên xẹo. Một lát sau, nó cất lên vài tiếng kêu ríu rít nho nhỏ từ đâu đó trong đám lông xù. Tiếng kêu nghe như “Yuu! Uyuu! Kuchuu!” lọt vào tai Tobi.

“…Chào,” Tobi đáp, bất giác cúi đầu.

Shiratama đưa tay lên gãi cằm cho sinh vật—Chinu, hay Chinurasha, hay gì gì đó—bằng đầu ngón tay. “Ngoan lắm!” cô nói.

“Này, Tobi,” Baku thì thầm. “Đừng nói với tao là mày không nhận ra đấy nhé.”

“…Hả? Nhận ra gì?”

“Thứ đó rõ ràng là bất thường, hiểu chưa!”

“Chà… Chắc là một loài hiếm. Nhìn sừng nó thì biết.”

“Không phải kiểu đó!” Baku gắt lên. Trông nó có vẻ căng như dây đàn.

Ngoài việc biết nói, thì Baku, xét cho cùng, cũng chỉ là một cái ba lô cỡ lớn. Mỗi khi nó nổi khùng, nó thỉnh thoảng lại tự mở ra. Không hẳn là nó tự kéo khóa. Mà giống như phần khóa kéo của nó há ra như một cái miệng thì hơn—dĩ nhiên, chỉ mình Tobi thấy được. Và thực tế, cậu đang thấy nó ngay lúc này.

“Mày đần à, Tobi?! Mẹ kiếp, có lúc mày đầu như cục đất ấy!” Baku hét lên, miệng nó liến thoắng theo từng lời. Tobi cứ tưởng nó đang tức giận, nhưng hóa ra nó có vẻ còn hoang mang hơn.

“Đây là Chinu.” Shiratama nói, nghiêng đầu cọ má vào người sinh vật. “Chỉ mình tôi thấy được nó thôi.”

“…Nhưng khoan đã…”

Mình cũng thấy nó mà, Tobi nghĩ. Nó đang ở ngay trước mặt mình, rõ như ban ngày.

Chinu có vẻ rất quấn quýt Shiratama. Nó cũng dụi đầu vào má cô gái, trông có vẻ đang tận hưởng sự âu yếm. Tobi có thể nghe thấy một tiếng gừ gừ khe khẽ, như tiếng huýt sáo phát ra từ nó. Sừng nó cọ vào Shiratama, nhưng trông không có vẻ gì là cô bị đau—hoặc ít nhất, nếu có đau, thì Shiratama cũng đang giấu rất giỏi. Mà kể ra, sừng của Chinu trông cũng không đủ cứng hay sắc để làm ai bị thương nặng được.

“Nó giống tao!” Baku gần như gằn giọng. Trông nó có vẻ gần như là lưỡng lự—cứ như thể nó đang cố chấp nhận một sự thật vừa mới vỡ lẽ ra. “Mày là đứa duy nhất nghe được giọng tao, Tobi—còn nhỏ đó là đứa duy nhất thấy được Chinurasha. Tao không nói chúng ta giống hệt nhau, nhưng mày phải thấy có điểm chung chứ, đúng không?!”

“…Và Shiratama nghe được cậu, còn tôi thì thấy được Chinu.”

“Chuẩn. Mày hiểu rồi đấy.”

“Hừm.” Tobi gằn giọng, mày cau lại. Cậu lại dùng nắm đấm gõ nhẹ lên trán. “Vậy thì… chuyện này nghĩa là sao? Hả…? Tôi nên hiểu chuyện này thế nào đây?”

“Thú thật nhé? Tôi cũng không có chút manh mối nào cả.” Shiratama thản nhiên đáp. “Tôi đã để ý cậu nói chuyện với cậu bạn Baku bé nhỏ dễ thương, từ lâu lắm rồi. Tôi cũng nghe được nó nói, nên mọi chuyện khá rõ ràng! Có vẻ chỉ mình tôi làm được thế—hay đúng hơn, chỉ có hai chúng ta nghe được giọng nó. Tôi tin chắc rằng đó là một điều rất đặc biệt!”

“…‘Đặc biệt’?” Tobi lẩm bẩm rồi uể oải lắc đầu. “Tôi thấy nó ‘bất thường’ thì đúng hơn…”

“Ý cậu là hai chúng ta bất thường?”

“Thì… khó mà tin được chúng ta là hai đứa tỉnh táo duy nhất trên đời này, phải không…?”

“Ấy ấy không được— Khoan đã nào, Ryuuko Shiratama!” Baku phẫn nộ chen vào. “Mày vừa gọi tao cái quái gì thế?! Thôi ngay đi!”

Shiratama nhìn Baku với vẻ mặt vô cảm. “Ý cậu là ‘Baku bé nhỏ dễ thương’?”

“Phải, cái đó! Nghe sởn cả da gà. Sai trái! Lại còn kinh tởm nữa chứ!”

“Tôi rất xin lỗi.” Shiratama nói, nhíu mày lại trông đầy hối lỗi. Cô cúi đầu xin lỗi Baku, và Chinu trên vai cũng bắt chước theo.

Dễ thương thật, Tobi nghĩ, rồi ngay lập tức sững người, kinh hãi vì một ý nghĩ như vậy lại có thể lướt qua đầu mình. Mà nói cho rõ, thứ duy nhất cậu thấy dễ thương—dù chỉ trong một tích tắc—là Chinu. Cụ thể hơn, là hành động bắt chước Shiratama của nó. Cái hành động đó dễ thương, ngoài ra không còn gì khác.

“Vậy cậu có muốn được gọi là Ngài Baku không?” Shiratama hỏi.

“Ahem!” Baku hắng giọng. “Thôi, tao cũng không khoái mấy cái trò ngài ngài vớ vẩn đó đâu. Nghe này—không phải ai cũng được đâu nhé, nhưng tao đặc cách cho phép mày gọi tao là Baku, rõ chưa?”

“Sao lại ra vẻ ta đây thế…?” Tobi càu nhàu, cố nén cái ham muốn ném phăng Baku đi thật xa.

“‘Ra vẻ ta đây’ là sao? Tao đang ban cho cô ta đặc ân được gọi thẳng tên tao đấy! Phải gọi là khiêm tốn lắm rồi, biết chưa! Phải không, Ryuuko Shiratama?”

Shiratama gật đầu, Chinu cũng vậy. “Vậy thì tôi xin phép gọi cậu là Baku nhé!” cô nói.

“Chuẩn bài rồi đấy! Thiệt tình, tao không chịu nổi mấy cái trò hình thức cứng nhắc vớ vẩn.”

“Cậu cũng có thể tự nhiên gọi tôi là Ryuuko,” Shiratama nói thêm.

“Thì có qua có lại thôi! Mà này, một cái biệt danh có khi lại hợp với cô hơn đấy. Ví dụ như— Hay là Oryuu nhỉ? Ê, nghe cũng không tệ đâu! Mày thấy sao?”

“Tôi không phiền đâu! Cậu cứ gọi tôi thế nào cũng được.”

“Quyết vậy nhé! Oryuu nhé! Chịu không, Oryuu?”

“Dĩ nhiên!”

“…Hai người hợp nhau gớm nhỉ?” Tobi lẩm bẩm. Hay là thay vì vứt nó đi, hay mình đưa nhỏ này luôn cho rồi.

“Ối chà? Gì đây? Cậu Tobi bé bỏng đang ghen tị đấy à?” Baku cười khằng khặc. “Yên tâm đi. Chỉ vì giờ có Oryuu ở đây không có nghĩa là có gì thay đổi giữa hai đứa mình đâu!”

“Ý mày là… cái cảnh hai đứa mình dính lấy nhau?”

“Này, tao đã bảo tìm cách nói nào nghe lọt tai hơn cơ mà!”

“Thế mày thì nói thế nào…?”

“Tao không nói! Mối quan hệ của chúng ta quá đặc biệt để có thể nói thành lời. Nhưng nếu phải cố, thì chắc gọi là ‘cộng sự’ cũng được?”

“Ồ! Tôi và Chinurasha cũng có thể coi là cộng sự! Phải không?” Shiratama vui vẻ xen vào, liếc nhìn Chinu. “Nó không biết nói như cậu, Baku, nhưng nó luôn ở bên tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau từ khi tôi biết về sự tồn tại của nó!”

“…Này.” Tobi nói. “Lỡ như tôi không thấy được Chinu thì sao? Cậu đã tính làm gì?”

“Ồ! Chà…” Shiratama bắt đầu, đôi môi mím lại thành một vẻ cau mày hơi ngượng nghịu. “Tôi chắc chắn là cả hai chúng ta sẽ đều cực kỳ khó xử. Trông tôi hẳn sẽ giống một con bé cấp hai đáng thương, bị hoang tưởng đang giả vờ ôm một con vật không hề tồn tại…”

“Thế thì may là tôi thấy được nó.” Tobi đáp.

“Thú thật thì, đây đúng là một canh bạc của tôi. Nhưng mà, tôi đã có một cảm giác rất rõ ràng rằng cậu sẽ thấy được nó.”

“Vậy là cuối cùng mọi chuyện đều ổn thỏa, nhỉ?” Baku bình luận. Trông nó có vẻ khá thản nhiên về mọi chuyện. Tobi thì ngược lại, cậu biết nếu mình ở vào vị trí của Shiratama, cậu gần như chắc chắn sẽ không bao giờ đặt cược như vậy.

Tobi không biết mình đã tự hỏi bản thân bao nhiêu lần rằng liệu mình có bị điên không nữa. Nói chuyện với một cái ba lô vốn đã không bình thường, dù có cố định nghĩa nó theo kiểu nào đi nữa. Cậu nghe thấy những thứ người khác không thể nghe, thấy những thứ không hề tồn tại. Cậu bị hoang tưởng chăng? Não cậu có vấn đề gì à? Hay cậu mắc một chứng bệnh tâm lý nào đó? Có lẽ cậu nên đi gặp bác sĩ từ lâu rồi. Cậu đã thực sự cân nhắc chuyện đó. Cậu đã trăn trở về tình cảnh của mình đến mức đó.

Một cảm giác kiệt sức chợt ập xuống Tobi. Cậu cảm giác như mình sắp ngã khỏi lan can. Sự rã rời đột ngột này từ đâu mà ra? Thật ra, cậu biết khá rõ: Ấy là vì cuối cùng cậu cũng biết rằng không chỉ có mình cậu như vậy. Tất cả không phải là hoang tưởng. Cảm giác đó là một sự nhẹ nhõm vô cùng.

Baku là thật. Nó không phải thứ Tobi tự huyễn hoặc ra—nó thực sự tồn tại.

“…Cậu nghe được Baku, giống như tôi, và tôi thấy được Chinu, giống như cậu.” Tobi nói. “Cả hai chúng ta đều cảm nhận được những thứ mà người khác không thể.”

Vậy thì—còn những kẻ khác thì sao?

Tobi ngập ngừng, rồi lấy hết can đảm để hỏi.

“Vậy có nghĩa là… cậu cũng thấy được những thứ còn lại? Những thứ kỳ quái dường như bám theo vài người xung quanh…?”

Shiratama nhìn thẳng vào mắt Tobi, cẩn thận đáp lại ánh nhìn của cậu một cách chắc chắn. Rồi cô chậm rãi gật đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận