Tôi Có Siêu Năng Lực Được...
Nhất Phiến Tuyết Bính
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Văn

Chương 08: Trần Nguyên, Có Người Tìm Mày

0 Bình luận - Độ dài: 1,942 từ - Cập nhật:

    Không giống như trong mấy bộ anime và manga, nơi mà học sinh chuyển trường được chú ý vì thân phận đặc biệt, thì trên thực tế, học sinh chuyển trường được yêu thích chỉ vì hai lý do: Một là cảm giác mới mẻ.

    Lý do còn lại cần phải có nhan sắc cao mới mở khóa được.

    Những cô gái có ngoại hình như Chu Phù thì kể ra trong lớp cũng có một hai người, nhưng chỉ có cô ấy mới xứng được gọi là Sona thực thụ.

    Sự đầy đặn vượt xa tuổi tác này, cái vẻ non nớt còn e ấp này, thực sự quá dễ dàng khơi dậy dục vọng của những thanh thiếu niên khỏe mạnh. Đây quả thực là thủ phạm đầu sỏ tàn hại thanh thiếu niên: Tội đồ Sắc Dục mà.

    Đối với dân bản địa trong lớp thì đây là một cơ hội để xây dựng lại hình tượng. Những chuyện ngớ ngẩn đã làm, những lần mất mặt đã qua đều có thể xóa bỏ. Huống chi đối phương còn là một "đại" mỹ nữ ở mức độ này, các bạn nam trong lớp tự nhiên sẽ như công xòe đuôi, cố ý hoặc vô tình mà vểnh mông cong đuýt, ngấm ngầm truyền đi tín hiệu tìm bạn đời.

    Ví dụ như ở lối đi trong lớp thi triển Thiết Sơn Kháo này, hoặc ví dụ như đột nhiên hét lớn "Ây dô bờ rô làm gì đấy", hay là cầm bóng rổ xoay vòng vòng này.

    Không tệ, một tâm lý tìm bạn đời rất thú vị.

    "Còn nữa, thằng Chu Vũ mày bình tĩnh coi, công xoè đuôi chứ có chu đuýt ra như mày đâu."

    "Cô bạn này trông dễ gần phết." Chu Vũ tiếp tục gục trên bàn mình, bắt chuyện với Trần Nguyên, "Vừa nãy bạn cùng bàn rủ cô ấy đi vệ sinh cô ấy cũng đi cùng, còn được bạn cùng bàn khoác tay nữa, trông cứ như chị em tốt vậy."

    "Ngày đầu tiên đã đạt được thành tựu ngoại giao nhà vệ sinh với bạn nữ, xem ra chắc là sẽ không bị bắt nạt rồi."

    "Nói mày nghe một bí mật nhé." Chu Vũ lấy tay che miệng, ghé vào tai Trần Nguyên nói nhỏ, "Lúc nãy trong giờ học, cô ấy cứ liếc trộm tao mãi thôi."

    "Phụt."

    Trần Nguyên không nhịn được mà bật cười.

    "Mày cười cái chó gì mà cười? Ghen tị chứ gì, không mong anh em của mày được tốt đẹp chứ gì?"

    "Thật sự không có, tao thấy mừng cho mày mà."

    Chu Vũ tội nghiệp quá đi, tuổi còn trẻ mà đã bị mắt lác rồi.

    Người ta rõ ràng là đang nhìn tao mà.

    "Mày tin không? Lát nữa Chu Phù qua đây, tao chỉ cần chào cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ đáp lại."

    "Người bình thường nào mà chẳng đáp lại chứ."

    "Là đáp lại bằng một nụ cười e thẹn đấy."

    "Thật à anh bạn? Chơi lớn vậy sao?" Trần Nguyên làm ra vẻ lo lắng, khuyên nhủ, "Hay là cứ thêm QQ trước, vào không gian của cô ấy xem trộm, lén lút like danh thiếp, nhân dịp lễ tết giả vờ gửi tin nhắn chúc mừng hàng loạt, lừa cô ấy trả lời, rồi trốn trong chăn quằn quại như giòi."

    "Đéo, đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời tao. Mày không thấy đám con trai dâm dê đê tiện trong lớp à? Bọn nó đang cạnh tranh giới tính một cách vô liêm sỉ, thời gian không chờ... Khoan đã, mày đang mỉa mai tao à?"

    Chắc chắn là vậy rồi.

    Chu Vũ là cái thá gì thì Trần Nguyên hiểu rõ nhất. Gã khổng lồ trong làng võ mồm, Yordle trong làng hành động, lần nào cũng nói muốn tán gái, kết quả thêm QQ rồi còn không dám chào hỏi, lúc gặp mặt thì rụt đầu vào cổ, phương châm chính là "chúng ta đều thích ảo tưởng điên cuồng". [note80126]

    "Được, mày cố lên. Để chút nữa tao cũng chào cô ấy."

    Tất nhiên, những lúc như này Chu Vũ đều sẽ được cổ vũ.

    Cuộc sống học đường nhàm chán mỗi ngày đều dựa vào chút niềm vui này để chống đỡ mà.

    "Đến rồi đến rồi."

    Trần Nguyên nhỏ giọng nhắc nhở.

    Chu Vũ gật đầu, vẻ mặt tập trung chờ đối phương đi tới.

    Thế nhưng khi cô nàng Chu Phù đi ngang qua, tay cậu ta đột nhiên cứng đờ, hoàn toàn không giơ lên nổi, ánh mắt cũng bất giác né tránh. Mãi đến khi đối phương sắp đi qua rồi, cậu ta mới lặng lẽ quay người, giả vờ viết viết vẽ vẽ vào vở.

    "Cậu ta sao thế?" Chu Phù ngược lại bị phản ứng này làm cho khó hiểu, tò mò hỏi Trần Nguyên.

    "Không sao, Batman lừa nó rằng về Gotham sẽ không đánh nó nữa, kết quả nó chạy về thật."

    Trần Nguyên muốn gào thét, cậu muốn gào thét quá đi.

    "Ờ..."

    Chu Phù đẩy gọng kính, nhìn Trần Nguyên có chút xấu xa, lại nhìn Chu Vũ đang bị bắt nạt rụt rè yếu đuối, hai má đột nhiên ửng lên một vệt hồng. Sau đó cô đẩy gọng kính, chuyển chủ đề: "Tôi nghe nói, Trần Nguyên cậu cũng là học sinh ngoại trú đúng không?"

    "Đúng vậy, tôi thuê nhà ở bên ngoài." Trần Nguyên trả lời một cách tự nhiên.

    "Tôi cũng muốn thuê nhà ở nữa, thật tốt quá."

    "Tại sao? Bố mẹ cậu không phải người ở đây à?"

    "Không phải, tại tôi ở nhà với bố mẹ nên mới muốn thuê nhà ở ngoài."

    "Thôi đi, có nhà rồi thì sao phải thuê? Ở nhà ăn cơm ngon canh ngọt sướng biết bao, ở ngoài tự mình nấu cơm, dọn dẹp, trải ga giường đúng là cực hình mà." Nếu không phải vì bộ đề ôn thi sida cà què của huyện nhỏ thì ai mà chẳng muốn được làm cậu ấm cơm bưng nước rót cơ chứ.

    Ở một mình chỉ có một điểm tốt, đó là có thể yên tâm ở trong phòng quay...

    Quay video đăng lên nền tảng làm uploader.

    "Cũng, cũng đúng ha." Chu Phù cười gượng gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, "À thì, đều là học sinh ngoại trú cả, nên có vấn đề gì không rõ liệu tôi có thể hỏi cậu không?"

    "Okun."

    Trần Nguyên thuận tay lấy điện thoại ra, đưa cho đối phương quét mã. Sau đó mới phát hiện, cô ấy muốn thêm là WeChat chứ không phải QQ.

    Chắc là do thói quen sử dụng.

    Nhưng ngoài WeChat của Chu Vũ thì cậu cũng chưa thêm WeChat của ai khác trong lớp.

    Dù sao thì đối với Trần Nguyên, WeChat chỉ là một nền tảng chuyển tiền để moi tiền từ các bậc phụ huynh mà thôi.

    Sau khi thêm WeChat xong thì vừa hay có cán bộ lớp gọi Chu Phù, nên cô liền chạy nhanh qua đó.

    Boing boing, boing boing.

    "Ụ á, sao bọn mày lại nói chuyện được với nhau thế, còn thêm cả WeChat nữa? Thằng chó, đến cái này mà mày cũng giành à?" Chu Vũ choàng qua cổ Trần Nguyên, làm ra vẻ tức giận vì bị anh em cướp mất người thương.

    Vừa nãy là tên hề phối màu đen trắng, bây giờ là tên hề mặt đỏ gay, vừa hay gom đủ một cặp Joker.

    "Bình tĩnh bình tĩnh, biết đâu cô ấy chỉ muốn thông qua tao để tiếp cận mày thì sao? Mày xem cô ấy có thèm cười e thẹn với tao đéo?"

    "..." Chu Vũ được an ủi như vậy bỗng chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phù.

    Và lúc này, ánh mắt của cậu ta vừa hay chạm phải ánh mắt của Chu Phù.

    Cô gái mũm mĩm cực phẩm này, hai má vậy mà như đang mang một vệt hồng, lén nhìn lại mình, nở một nụ cười e thẹn như đã thấy trong giờ học.

    Trần Nguyên, mày đúng là một thiên tài!

    Ra là có ý đồ như vậy, học sinh chuyển trường mới đến cũng ghê gớm thật!

    Chu Vũ lộ ra nụ cười như rạo rực, đôi mắt sáng lên như bị mỡ heo che phủ, cậu ta đã rơi vào trạng thái hoang tưởng.

    Mà những nam sinh có triệu chứng giống cậu ta, có cả một hàng dài.

    Đồng thời, họ cũng đang hồi tưởng lại cái liếc trộm và nụ cười mỉm của cô bạn chuyển trường.

    Ừm, cô ấy thích mình.

    Ôi tuổi trẻ.

    Rốt cuộc cô ấy đang nhìn ai, tao ngồi ngay trước mặt cô ấy chẳng lẽ không biết sao?

    "..." Nhìn cái phong thái đột nhiên trở nên tinh tế, trong sự ung dung mang theo một tia tự tin của Trần Nguyên, Hà Tư Kiều chỉ có thể cảm thán trong lòng.

    Thật đáng thương cho các bạn nam quá, bị cô gái E cup đùa giỡn trong lòng bàn tay.

    Sau một buổi sáng học tập và những giờ ra chơi xen kẽ, độ hot của học sinh chuyển trường cũng dần hạ nhiệt.

    Đến giờ nghỉ trưa, vì học sinh khối 10 vừa kết thúc kỳ quân sự sắp sửa đổ bộ xuống căn tin, nên các học sinh trong lớp vì miếng cơm nóng hổi cũng vội vàng chạy đến căn tin giành chỗ.

    "Đi, ăn cơm ăn cơm!" Chu Vũ thúc giục.

    "Sáng chưa kịp ăn sáng nên giờ đói chết mất, tao phải ăn tươi nuốt sống một con heo mới được." Trần Nguyên gập sách lại, đứng dậy chuẩn bị đi ăn.

    "Mẹ của U U mang cơm cho cậu ấy rồi... Tôi ăn cùng các cậu được không?"

    Sau một buổi sáng tiếp xúc, Chu Phù ngoài việc tạo quan hệ tốt với bạn cùng bàn Lý Ưu U thì người mà cô giao tiếp nhiều nhất chính là Trần Nguyên và Hà Tư Kiều ngồi bàn trên, vì vậy cô nàng cũng chủ động xin gia nhập.

    Câu nói "Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật", quả nhiên không sai chút nào.

    Đối mặt với lời đề nghị này, Trần Nguyên còn chưa kịp trả lời thì Chu Vũ đã liên tục dùng tay chọc lén cậu. Đồng ý đi thằng chó, mày mau đồng ý coi, đm mày câm rồi à?

    Có thể thấy, Chu Vũ rất muốn có người mẹ kế này.

    Đừng có gán ghép nữa. Bọn tao chỉ là tình bạn bạn học đường bình thường thôi, mặc dù cô ấy có vẻ khá quan tâm đến tao một cách thầm kín.

    "Được! Nào anh em ta, cùng nhau xông pha." [note80127]

    Thấy Trần Nguyên đã đồng ý với mình, cô nàng lại liếc nhìn Chu Vũ trông nhỏ bé lạ thường bên cạnh cậu, tròng kính chợt lóe lên một tia sáng trí tuệ. [note80128]

    Một cách tự nhiên, cô đứng bên cạnh Hà Tư Kiều.

    Hà Tư Kiều: "?"

    Tôi có đi ăn cùng Trần Nguyên đâu, cái gì đấy?

    "Trần Nguyên, có người tìm mày kìa."

    Lúc này, ở cửa lớp đột nhiên có bạn học gọi cậu.

    Sau đó, một lọn tóc đen dài xuất hiện trước, tiếp đến là một cô gái ôm hộp cơm lớn, cẩn thận đưa mắt nhìn vào trong, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Ghi chú

[Lên trên]
Ref nhạc của Robo trái cây, cái bài mà hây ha hây hô ấy
Ref nhạc của Robo trái cây, cái bài mà hây ha hây hô ấy
[Lên trên]
Lên Đàng! Kiếm nguồn tươi sáng.
Lên Đàng! Kiếm nguồn tươi sáng.
[Lên trên]
Ừm, Chu Phù có sở thích mà bất kỳ thằng con trai nào biết đều sẽ sợ :))
Ừm, Chu Phù có sở thích mà bất kỳ thằng con trai nào biết đều sẽ sợ :))
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận