• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1

Chương 21: Một buổi chiều nghỉ chẳng thuận buồm xuôi gió (2)

2 Bình luận - Độ dài: 1,452 từ - Cập nhật:

“Torakichi-san đang đi mua sắm ạ?”

“Vâng. Thật ra thì...”

Torakichi-san kể rằng hôm qua Eliana Bartley-san – người đã tham gia buổi xem mắt cùng với anh – có ghé xưởng bạc nơi anh đang làm việc và ký một hợp đồng lớn. Sư phụ của anh đã dặn, hãy dùng một phần thù lao đó để mua vài bộ quần áo tươm tất hơn.

Eliana-san, quả thực rất biết ơn Torakichi-san.

Nhớ lại gương mặt hạnh phúc của Eliana-san và Gelbert-san khi họ nên duyên, tôi cũng thấy dễ hiểu thôi. Nhưng đồng thời, trong lòng tôi lại càng dấy lên cảm giác áy náy với Torakichi-san.

“Thật mừng vì họ hạnh phúc.”

Ấy vậy mà Torakichi-san lại vui vẻ nói thế.

Quả thực, anh ấy là người có lối sống đầy đạo đức. Tôi cũng muốn học theo.

“A! Cái huy hiệu đó, cô đeo nó sao!?”

“Ể... vâng. Đúng vậy. Vì hôm nay là ngày nghỉ...”

Bị bất ngờ chỉ ra, tôi bỗng thấy một nỗi xấu hổ khó tả trào dâng. Cứ như thể trò đùa nghịch mình giấu kín vừa bị phát hiện vậy.

“Có... kỳ lạ lắm không?”

“Không hề! Rất hợp luôn――đáng lẽ tôi phải nói thế, nhưng mà... vì đó là đồ tôi tự làm, nên thấy hơi ngượng... Giá mà làm đẹp hơn chút nữa, thì chắc đã có thể khen thẳng thắn rồi...”

Anh bảo, vì món đồ tự chế này không được hoàn hảo nên khó mà nói ra lời khen.

Nhưng tôi lại phân vân. Liệu anh xấu hổ vì sản phẩm chưa tốt, hay là vì nghĩ bản thân tôi vốn chẳng hợp đeo nó? Dù sao thì Torakichi-san cũng là người tốt bụng, cho nên ngay cả khi không hợp, anh chắc vẫn sẽ nói là “hợp” thôi.

“Nhưng tôi thực sự rất vui. Kasane-san chịu đeo nó. Cảm giác cứ như ‘Thành công rồi!’ vậy đó!”

Anh giơ cả hai tay, nắm chặt thành nắm đấm, biểu lộ sự phấn khích. Có vẻ như anh thật sự rất vui chỉ vì tôi đeo món đồ ấy... Điều đó khiến tôi thấy hơi ngượng. Phản ứng đó... hơi thái quá thì phải.

“Kasane-san có làn da trắng và đẹp, nên trang sức bạc hợp lắm.”

“............. Thật, vậy sao?”

“Ể? À... không, kiểu như... linh cảm, hay chỉ là ý kiến cá nhân thôi... Xin lỗi...”

Tôi định hỏi rõ tính xác thực của chuyện “da trắng hợp bạc”, nhưng anh lại xin lỗi. Vậy tức là thông tin sai sao?

Thế nhưng, với làn da của tôi, đúng là trang sức vàng thì sẽ trông hơi lòe loẹt quá. Có lẽ nhận xét của anh Torakichi không hoàn toàn sai.

... “Da trắng và đẹp”... đây là lần đầu tiên tôi được nói như vậy.

Có lẽ Torakichi-san thích khen ngợi người khác. Anh từng khen Eliana-san rất nhiều, cũng từng tán thưởng món ăn của Gelbert-san nữa.

Một sở thích có phần kỳ lạ.

Nhưng tôi nghĩ, đó cũng là một sở thích tốt đẹp.

Ít nhất, khi được khen, tôi cũng chẳng thấy khó chịu chút nào.

Người ta từng nói, “Kẻ tin lời nịnh hót là kẻ ngu ngốc.” Nhưng một triết gia lại bảo rằng, “Kẻ không thể đón nhận ngay cả lời nịnh hót, thì chẳng khác nào ổ bánh mì nhạt nhẽo.”

Vậy thì tôi sẽ vui vẻ đón nhận lời khen ấy.

Phải rồi.

Tôi đã có mục tiêu cho hôm nay.

Tôi sẽ ghé một tiệm trang sức – nơi trước nay chưa từng bước vào – và mua một món bạc khác.

Hiện tại tôi chỉ có mỗi chiếc trâm cài này, nên sắm thêm vài món cũng không tệ.

“Tôi định đến cửa hàng quần áo phía trước. Là nơi hôm qua mua bộ vest đó, nhân viên ở đó rất dễ mến, còn chỉ dẫn cho tôi đủ điều nữa.”

“Vậy sao? Quả là một cửa hàng tốt, nhân viên được đào tạo bài bản.”

“Kasane-san có dự định đi đâu mua sắm không?”

Thật đúng là một câu hỏi vào thời điểm tuyệt vời.

Vừa nãy thôi tôi còn chẳng có kế hoạch gì cả, thế mà ngay lúc này tôi lại vừa mới có một cái cớ để trả lời.

Tôi đã có sẵn câu trả lời cho câu hỏi ấy.

Tôi chưa từng ghé qua, nhưng biết chỗ đó.

Đây cũng là thông tin tôi nghe được từ đồng nghiệp ở chỗ làm – ngay góc đường phía trước có một cửa hàng trang sức giá cả phải chăng.

Đồng nghiệp tôi cứ lải nhải “Cô cũng nên mua gì đó đi” nhiều lần đến nỗi tôi buộc phải nhớ.

“Ngay góc rẽ kia, đi một chút là tới.”

“Ồ... hả?”

Torakichi-san nhìn theo hướng tôi chỉ, má khẽ ửng hồng.

Cửa hàng trang sức tất nhiên khách nữ chiếm đa số, từ ngoại thất đến nội thất cũng đều thiết kế hướng đến phụ nữ.

Tôi cũng biết, đàn ông thường ngại ngần khi phải bước vào những cửa hàng như thế.

Có lẽ đó là lý do khiến Torakichi-san đỏ mặt.

“Hiện giờ tôi chỉ có thể đeo duy nhất một món thôi, nên nếu tìm được thứ phù hợp thì tôi định sẽ mua.”

“Vậy... à ra thế.”

“Vâng. Thế thì tôi đi đây.”

“À, vâng... hẹn gặp lại.”

Nghĩ rằng để một người đàn ông phải nghe mình huyên thuyên chuyện mua sắm của phụ nữ thì không hay, tôi nhanh chóng dứt lời rồi hướng đến cửa hàng mục tiêu.

Tôi cũng không muốn làm phiền chuyện mua sắm của Torakichi-san.

Con đường rẽ ngang giao với đại lộ.

Tới góc đó, tôi quẹo trái thì lập tức thấy một cửa hàng xinh xắn hiện ra, lấy sắc xanh nhạt và hồng phấn làm chủ đạo.

Bày trong tủ kính không phải trang sức, mà là những bộ đồ lót nữ hơi diêm dúa, có thể được gọi là “lovely”.

“................Ơ?”

Đồ lót viền đầy ren, điểm xuyết họa tiết trái cây, kèm khẩu hiệu “Bằng nét dễ thương này, hãy hạ gục trái tim chàng ☆” – chỉ đọc thôi cũng khiến mặt tôi đỏ bừng.

Đưa mắt xa hơn chút, tôi mới thấy biển hiệu của cửa hàng trang sức cần tìm ở cách đó hai căn.

Quả đúng là “quẹo cái tới liền”. Chỉ vài phút là đến.

Nhưng mà...

“Nghe bằng lời và thấy tận mắt đúng là hai ấn tượng khác hẳn nhau.”

Tôi thốt ra câu ấy với giọng bình thản, nhưng mồ hôi lạnh thì chảy ròng trên trán.

Tim tôi đập loạn nhịp.

Không, vốn dĩ tôi chẳng bao giờ nghĩ mình là “một người phụ nữ chăm chút thời trang” cả, cũng không cho rằng người khác nhìn tôi như thế.

Nhưng chí ít tôi vẫn tự hào rằng mình cũng có thường thức tối thiểu.

Và vì thế, chuyện này thật sự không ổn chút nào.

『Hiện giờ tôi chỉ có thể đeo duy nhất một món thôi, nên nếu tìm được thứ phù hợp thì tôi định sẽ mua.』

Nếu để người khác hiểu lầm tôi là một người phụ nữ chỉ có một bộ đồ lót thì... không ổn chút nào.

Tôi muốn quay lại ngay lập tức, đuổi theo để giải thích rằng “Anh hiểu nhầm rồi”.

Nhưng cơ thể tôi lại chẳng chịu nghe lời, chỉ nặng nề quay bước về nhà.

Tuyệt đối không dám liếc về phía đại lộ, nơi Torakichi-san đã rẽ đi.

Không thể nào.

Chạy theo rồi cuống quýt phân trần chuyện “đồ lót” thì... cho dù tôi có là một người phụ nữ xuề xòa trong ăn mặc đi nữa, tôi cũng không tài nào làm nổi.

Làm sao tôi có thể nghiêm túc mà thốt ra: “Thật ra tôi có khoảng hai mươi bộ, thay đổi tùy theo tâm trạng mỗi ngày” cơ chứ?

Về đến nhà, tôi chui thẳng vào chăn, chỉ biết nguyền rủa bản thân vài giờ trước.

Đúng là không nên làm những việc mình chưa quen.

Và rồi, dù biết là giận dỗi vô lý, tôi vẫn không ngăn được suy nghĩ trách móc.

“Nếu giám đốc không  ép mình uống rượu, thì sáng nay mình đã dậy sớm và có một ngày nghỉ bình thường rồi.

Hoặc ít ra, nếu đã ép thì phải chuốc mình say mèm đến mức nằm liệt cả ngày mới phải chứ.”

Lần tới tôi gặp lại Torakichi-san, có lẽ là tuần sau.

Từ giờ đến lúc đó, xin hãy để...

Ký ức đáng xấu hổ này biến mất khỏi đầu tôi đi mà.

“Ahh…”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Khong biet noi gi🤡
Xem thêm