Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật L...
Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển Phụ: Án Mạng Trên Chuyến Tàu WARP

Chương 11 - Hài kịch của hai người

9 Bình luận - Độ dài: 3,442 từ - Cập nhật:

Nửa sau của bữa tối, Đông Phương Trừng gần như ăn trong trạng thái mất hồn.

Bàn tay dưới gầm bàn của nàng vẫn được bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của Lâm Phong nắm chặt, không hề buông lỏng.

Nhiệt độ không ngừng truyền đến, như một dòng điện yếu ớt nhưng kiên định, từ lòng bàn tay giao thoa xuyên qua cánh tay nàng, lan tỏa khắp tứ chi bách hài, cuối cùng hội tụ trên đôi má đã ửng hồng như ráng chiều của nàng.

Nàng thậm chí không nhớ mình đã ăn thêm những gì sau đó, chỉ biết miệng cứ nhai một cách máy móc, còn đầu óc thì trống rỗng, như thể cả thế giới đã thu nhỏ lại thành một góc nhỏ bí mật dưới gầm bàn.

Cho đến khi Đông Phương Nguyệt Hành cười nói: “Trời cũng không còn sớm, A Trừng, con đi tiễn Tiểu Phong về đi,” thì Đông Phương Trừng mới như sực tỉnh khỏi giấc mơ, liền đứng bật dậy, tay cũng vô thức rút khỏi lòng bàn tay của Lâm Phong.

“Mẹ! Nhà hắn ta ở ngay cạnh đây, tiễn gì mà tiễn!” Đông Phương Trừng đỏ mặt phản đối, nhưng giọng nói lại thiếu hẳn sự tự tin.

“Kể cả nhà bên cạnh cũng phải tiễn, đó là phép lịch sự.” Đông Phương Nguyệt Hành nói một cách dứt khoát, trên mặt nở nụ cười “mẹ hiểu mà” đầy ẩn ý.

Cuối cùng, Đông Phương Trừng vẫn lề mề theo Lâm Phong bước ra khỏi nhà.

Ánh đèn sáng trưng ở hành lang chiếu rọi, khiến bầu không khí mập mờ giữa hai người không còn chỗ nào để che giấu. Từ cửa nhà Đông Phương Trừng đến cửa nhà Lâm Phong chỉ vỏn vẹn mười mấy bước chân, nhưng cả hai lại đi chậm rãi lạ thường, như thể mỗi bước đều dẫm lên bông.

Cuối cùng, ở trước cửa nhà Lâm Phong, hai người đều dừng lại.

Sự im lặng lan tỏa trong không khí.

Hai người đứng đối diện nhau, đều cúi đầu nhìn mũi chân mình, không ai mở lời trước. Đông Phương Trừng có thể nghe rõ tiếng tim mình đập như trống trận, nàng lén lút ngước mắt liếc nhìn, phát hiện gò má và vành tai Lâm Phong dưới ánh đèn cũng ửng lên một màu đỏ đáng ngờ.

Thì ra tên này… cũng biết ngượng à.

Trong lòng nàng không hiểu sao lại dâng lên một chút đắc ý nhỏ, đang định mở lời trêu chọc một câu, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên tiến lên một bước, dang rộng vòng tay, ôm trọn nàng vào lòng.

“Ế?” ( °ヮ° ) ?

Đại não Đông Phương Trừng lập tức đứng hình.

Hơi thở của Lâm Phong hoàn toàn bao bọc nàng, cơ thể mềm mại của thiếu nữ lập tức cứng đờ, hai cánh tay không biết làm gì mà lơ lửng giữa không trung.

Cái ôm này không quá mạnh, nhưng đủ để khuấy động biển tư duy vốn đã không yên của Đông Phương Trừng thành những cơn sóng dữ dội.

Tên chó nhà giàu này định làm gì? Tỏ tình à? Có phải hơi nhanh quá không? Bản thân mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà! Nhưng, nhưng… hắn ôm chặt quá…

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, tay Lâm Phong luồn ra sau lưng nàng, sờ soạng trên lớp áo, dường như đã lấy xuống thứ gì đó.

Ngay sau đó, Lâm Phong buông nàng ra, lùi lại một bước, khoảng cách giữa hai người trở lại bình thường.

Trong lòng bàn tay hắn xòe ra, nằm một thiết bị nhỏ màu đen, to bằng nửa đồng xu, phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt.

“Đây là cái gì?” Đông Phương Trừng nhìn vật đó, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Thiết bị định vị do công ty W tặng kèm theo tình hữu nghị.” Biểu cảm của Lâm Phong trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày, hắn lắc lắc thiết bị định vị trong tay, “Vừa nãy ở tòa nhà công ty W, khi những nhân viên đó ‘hộ tống’ chúng ta vào phòng thẩm vấn, họ đã lén lút dán lên người mỗi người. Cái của tớ đã được tháo ra khi rời khỏi tòa nhà rồi.”

Sắc mặt Đông Phương Trừng lập tức trắng bệch.

“Vậy, vậy chẳng phải vị trí nhà ta sẽ—” Nàng lập tức nghĩ đến mẹ vẫn còn trong nhà, nắm chặt tay, giọng nói có chút run rẩy.

Mẹ là điểm yếu duy nhất của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đe dọa đến sự an toàn của bà ấy.

“Yên tâm đi.” Lâm Phong nhìn ra sự lo lắng của nàng, cười trấn an nói: “Thứ này, ngay từ khoảnh khắc chúng ta rời khỏi tòa nhà công ty W, tín hiệu phát ra đã bị tớ thay thế rồi. Nếu tớ không đoán sai, hiện giờ trên màn hình giám sát của công ty W, định vị của mấy người chúng ta chắc vẫn đang vui vẻ vòng quanh trên đường cao tốc vành đai Đỗ Hoàng.”

Nghe những lời này, trái tim đang treo lơ lửng của Đông Phương Trừng cuối cùng cũng được đặt xuống, nàng thở phào một hơi dài, rồi có chút bực bội lườm Lâm Phong.

“Không nói sớm! Hù chết ta rồi!”

“Không có gì, đây là việc một người cộng sự nên làm.” Lâm Phong tung tung chiếc định vị trên đầu ngón tay, mỉm cười với thiếu nữ đang giả vờ giận dỗi.

Cộng sự…

Nghe thấy từ này, trái tim Đông Phương Trừng lại không hiểu sao hẫng đi một nhịp, nàng mím môi, nhìn người bạn thân thiết luôn mang lại cảm giác an tâm cho nàng vào những thời khắc then chốt này, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.

Thiếu nữ im lặng vài giây, dường như đang tích góp dũng khí, sau đó cũng tiến lên một bước, bắt chước dáng vẻ của Lâm Phong vừa nãy, có chút vụng về ôm lại hắn một cái.

Cảm giác mềm mại trên người vừa chạm vào đã rời ra.

“Cái này…” Đông Phương Trừng lùi về chỗ cũ, má nàng còn đỏ hơn lúc nãy, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn hắn, “Là để, ừm, thưởng cho một cộng sự xuất sắc! Đừng có nghĩ lung tung!”

Nói xong, nàng liền như một con thỏ bị giật mình, quay người chạy về nhà mình, tiếng đóng cửa "ầm" liền vọng đến.

Lâm Phong sờ sờ gò má vẫn còn hơi nóng của mình, cảm nhận hương thơm thoang thoảng còn vương lại trên người thiếu nữ trong vòng tay, không khỏi khẽ mỉm cười.

“Chúc ngủ ngon.” Câu này là nói với cánh cửa nhà A Trừng.

Trở về nhà, sau khi cài đặt chương trình tự động sửa chữa cho Tu La Khải Giáp, hắn lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Đông Phương Trừng.

“Có muốn cùng mở cửa sổ công ty W nói chuyện không?”

Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn nhận được hồi âm: chỉ có một chữ, kèm theo một dấu chấm than.

“Muốn!”

Lâm Phong cười cười, lại gửi một chuỗi thời gian và địa điểm, cuối cùng đính kèm một câu: “Nhớ mang theo tinh thể biến thân của cậu.”

Đêm đó, hai người đã có những giấc mơ tương tự nhau.

Trong mơ, không có những trận chiến kinh tâm động phách, không có những kẻ thù kỳ quái, chỉ có sự ấm áp và nụ cười từ đối phương.

Sáng hôm sau, Lâm Phong đưa Đông Phương Trừng đến một công viên sinh thái lớn ở ngoại ô Đỗ Hoàng.

Trong công viên tĩnh lặng không một bóng người, chỉ có tiếng lá cây xào xạc khi gió thổi qua và vài tiếng chim hót vọng lại từ xa.

“Sao không có một ai vậy?” Đông Phương Trừng tò mò nhìn quanh, “Dù là ngoại ô, cuối tuần cũng không nên vắng vẻ thế này chứ?”

“Ồ, tớ lấy danh nghĩa của sở vệ sinh môi trường thành phố, đã đăng một thông báo trên trang web của công viên và các khu dân cư lân cận, nói rằng hôm nay ở đây sẽ tiến hành công tác diệt côn trùng và khử trùng quy mô lớn, người ngoài không được vào, người vô tình đi vào mà bị ảnh hưởng sức khỏe thì tự chịu trách nhiệm.”

Lâm Phong nhún vai, nói một cách nhẹ nhàng như không.

Đông Phương Trừng kinh ngạc quay đầu lại: “Ngươi còn dám mạo danh cơ quan chính phủ để ban hành lệnh cấm?”

“Chuyện thường thôi.” Lâm Phong vẻ mặt đương nhiên, “Là trợ lý trưởng kiêm cộng sự của đại nhân Zero, chuyện nhỏ này mà không làm tốt thì chẳng phải là quá làm mất mặt cậu sao?”

Hắn từ trong túi lấy ra hai chiếc định vị đã được hắn cải tạo, khởi động lại chúng, rồi tiện tay ném vào bụi cỏ bên cạnh.

“Xong rồi, mồi đã thả, người chắc khoảng mười phút nữa sẽ đến.” Hắn vỗ vỗ tay, vẻ mặt vô cùng thư thái.

“Vậy ngươi còn không mau tìm chỗ trốn đi?” Đông Phương Trừng lập tức căng thẳng, vô thức kéo Lâm Phong ra sau lưng mình, “Lát nữa đánh nhau, ta chưa chắc có thời gian rảnh để lo cho ngươi đâu!”

Lâm Phong lại lắc đầu cười, đôi mắt hơi híp lại tràn đầy sự tin tưởng, “Không cần, tớ tin đại nhân Zero sẽ bảo vệ tốt cho tớ.”

Đông Phương Trừng bị cái giọng điệu hùng hồn của hắn làm cho tức đến nghiến răng, hai tay nắm chặt má hắn, kéo sang hai bên, “Đừng có mà lươn lẹo với ta nữa, ngươi là một nhân viên kỹ thuật, không chạy thì ở lại đây làm gì! Nhớ ta rồi chứ gì!”

Thực tế đã chứng minh tính toán của Lâm Phong vô cùng chính xác.

Hai người còn chưa đùa giỡn được mười phút, từ hướng cổng công viên đã vọng lại tiếng động cơ gầm rú, từ xa đến gần.

“Đến rồi.”

Lâm Phong gạt tay Đông Phương Trừng đang véo mạnh vào eo mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Đông Phương Trừng cũng lập tức thu lại ý nghĩ đùa giỡn, thần sắc nghiêm nghị, bảo vệ Lâm Phong vững chắc phía sau, cảnh giác nhìn về hướng có tiếng động.

Một đoàn xe gồm nhiều chiếc xe địa hình màu đen xanh, cuộn theo bụi đất hung hãn dừng lại trước bãi đất trống của công viên. Cửa xe mở ra, một nhóm nhân viên dọn dẹp cầm vũ khí hạng nặng nối đuôi nhau bước ra, nhanh chóng tản ra tạo thành vòng vây.

Cuối cùng, từ chiếc xe dẫn đầu, một bóng người quen thuộc bước xuống.

Đó là người phụ nữ tóc vàng tên Judy, Đông Phương Trừng vẫn nhớ nàng là tổ trưởng tổ dọn dẹp.

Nhưng lúc này, nàng ta không còn là bộ dạng của một tinh anh công sở nữa, một bộ giáp năng lượng màu xanh nhạt vừa vặn ôm sát cơ thể đã bao phủ toàn thân nàng, chỉ để lộ khuôn mặt vẫn xinh đẹp nhưng lúc này lại lạnh lùng vô cùng.

“Học sinh Lâm Phong, kỹ thuật của cậu còn tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Judy khoanh tay, nhìn Lâm Phong đầy vẻ áp đặt, khóe môi ẩn chứa một nụ cười tán thưởng, “Có hứng thú đến công ty W làm việc không? Với tài năng của cậu, ở một nơi nhỏ bé như Đỗ Hoàng thì quá uổng phí.”

Lâm Phong chỉ cười, đối đáp sắc bén: “Đa tạ lời khen. Nhưng tôi có một tật xấu, không thích đến một môi trường mà không có ai thông minh hơn tôi, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất nhàm chán.”

“Quá kiêu ngạo. Thiên tài đáng được ngưỡng mộ, nhưng kiêu căng tự phụ thì lại không được lòng người.” Ánh mắt Judy lạnh đi, một luồng năng lượng màu xanh nhạt lóe lên ở các khớp nối của bộ giáp, nhưng Lâm Phong vẫn không hề sợ hãi đối diện với nàng.

Hai người khẩu chiến, ngươi qua ta lại, Đông Phương Trừng đứng bên cạnh đã mất kiên nhẫn, nàng tiến lên một bước cắt ngang cuộc đối thoại của họ: “Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút nhanh đi! Đừng có ở đây làm mất thời gian của ta!”

Judy nghe vậy, phát ra một tiếng cười khẩy khinh thường. Nàng giơ tay, nhẹ nhàng nhấn hai cái vào tấm giáp lõi màu xanh nhạt ở ngực.

“Ong ——”

Kèm theo tiếng ù ù trầm thấp, một bộ mũ bảo hiểm hoàn chỉnh kéo dài ra từ lớp giáp sau gáy nàng, bao phủ toàn bộ phần đầu.

“Chắc không mạnh lắm, không đạt đến trình độ cán bộ cấp Dragon của Ouroboros, nhưng cũng đừng khinh địch.” Lâm Phong thì thầm nhắc nhở Đông Phương Trừng bên tai, “Cẩn thận chút.”

“Lại một cái hộp sắt nữa… hừ.”

Đông Phương Trừng dường như nhớ ra điều gì đó, trong mắt lóe lên một tia buồn bã, rồi lập tức trở nên nghiêm túc, nàng hít một hơi thật sâu, tinh thể nắm chặt trong tay đẩy vào thiết bị đầu cuối.

[ Physical Intervention Unit — Materialized ]

Ánh sáng đen kịt tan đi, Zero với váy đen và đôi cánh đen lại một lần nữa giáng lâm, thiếu nữ chậm rãi vẫy đôi cánh khổng lồ sau lưng mà lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Judy đang bị bao bọc trong bộ giáp năng lượng bên dưới.

Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến khó khăn, nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khiến cả nàng và Lâm Phong đều không ngờ tới.

Zero sau khi biến thân đợi mãi, vẫn không thấy Judy có bất kỳ động tác nào.

“Này, đồ hộp sắt, ngươi đang đợi gì vậy? Không ra chiêu sao?”

Nhưng đối mặt với sự khiêu khích của Zero, Judy vẫn im lặng không nói gì. Nàng ta chỉ đứng ngây ra đó, đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy kinh ngạc, xuyên qua tấm mặt nạ màu xanh băng, chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi cánh đen khổng lồ và lộng lẫy phía sau Zero.

“Cái này, cái này không thể nào…” Judy lẩm bẩm, giọng điệu đầy vẻ không thể tin được, “Thông tin tình báo lại… cô ấy thực sự là Vũ Tộc, hơn nữa lại là Vũ Tộc Hắc Vũ thuần huyết…”

Nàng đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, mạnh mẽ giơ cổ tay lên, “tách” một tiếng chụp một bức ảnh Zero, sau đó dưới lực đẩy của bộ phận phản lực phía sau lưng mà lao trở lại đoàn xe, khẩn cấp bàn bạc với vài nhân viên kỹ thuật, bỏ lại Zero lơ lửng giữa không trung và Lâm Phong dưới đất nhìn nhau.

“Làm cái quái gì vậy, bị ta dọa cho phát ngốc rồi à?” Zero đáp xuống bên cạnh Lâm Phong, vẻ mặt đầy khó hiểu, Lâm Phong cũng nghi ngờ lắc đầu, hoàn toàn không hiểu tại sao công ty W vừa phút trước còn hung hăng như vậy mà giờ lại đột nhiên trở nên bất thường đến thế.

Vài phút sau, Judy lại bước ra khỏi xe, nhưng bộ giáp trên người nàng đã được tháo bỏ, trở lại với bộ dạng của một nữ công sở.

Và trên khuôn mặt nàng, vẻ lạnh lùng và khinh miệt trước đó do sự khiêu khích của Lâm Phong đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một sự cung kính gần như khiêm nhường.

“Tiểu… tiểu thư Zero tôn quý.” Nàng nhanh chóng đi đến trước mặt Zero đang nhíu mày, cúi người thật sâu, giọng điệu đầy vẻ thành kính và sợ hãi, “Thực sự vô cùng xin lỗi! Là do công việc của chúng tôi có sơ suất, không biết thân phận thật sự của ngài, đã mạo phạm ngài, xin ngài tuyệt đối đừng để trong lòng!”

Thái độ đảo ngược 180 độ này khiến cả Zero và Lâm Phong đều hoàn toàn ngơ ngác.

“Hả?”

“Để bày tỏ lời xin lỗi của chúng tôi, đây là thẻ khách VIP cấp cao nhất của công ty W.” Hai tay Judy dâng lên hai tấm thẻ kim loại màu đen tuyền, lần lượt đưa cho Zero và Lâm Phong, “Công ty W sẽ luôn sẵn lòng cung cấp dịch vụ chu đáo nhất cho ‘tộc nhân’.”

Judy nói xong lại đi đến bên cạnh Lâm Phong, giả vờ thân thiết vỗ vai hắn: “Người trẻ tuổi, tôi rút lại lời đánh giá vừa rồi về cậu. Phải nói rằng, cậu đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt.”

Nói xong tất cả, Judy lại một lần nữa cúi người chào Zero đang ngẩn ngơ cầm thẻ đen, sau đó không quay đầu lại mà chạy thẳng vào xe, cùng đoàn xe của mình, như lúc đến, cuốn theo một trận bụi đất mà phóng đi.

Chỉ còn lại Lâm Phong và Zero, đứng trên bãi đất trống của công viên, cầm hai tấm thẻ đen trong tay mà ngơ ngác trước gió.

“… Hả?” ( °ヮ° ) ?

“… Hả?” ( °ヮ° ) ?

Trong căn hộ của Lâm Phong, phòng ngủ.

Thông thường, đối với bất kỳ học sinh trung học nào, cảnh một nam một nữ ngồi trong phòng ngủ của nam sinh, trong đó có một người ngồi trên giường, đều là biểu hiện của việc sắp “đại chiến”, nhưng định luật này dường như không áp dụng cho Lâm Phong và Đông Phương Trừng.

Đông Phương Trừng khoanh chân ngồi trên giường Lâm Phong, lắc lắc đôi bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn, trong tay nghịch tấm thẻ đen của công ty W. Lâm Phong thì ngồi trước bàn học, hai tay gõ bàn phím lia lịa.

“Này, chó nhà giàu, ngươi có ý tưởng gì không?” Đông Phương Trừng không kìm được hỏi, “Đám người của công ty W tại sao lại đột nhiên trước kiêu ngạo sau lại cung kính? Lại còn nói gì mà ‘tộc nhân’… thật là kỳ cục.”

Lâm Phong không trả lời, chỉ chăm chú nhìn màn hình, ngón tay không ngừng gõ bàn phím, click chuột.

Đông Phương Trừng biết đây là biểu hiện khi hắn tập trung cao độ, nàng bĩu môi nhưng cũng không quấy rầy hắn, dứt khoát đi chân trần trên thảm một cách lặng lẽ đến phía sau hắn, cúi người xuống, tò mò nhìn màn hình máy tính.

Lâm Phong ngửi thấy một mùi hương cam quýt thoang thoảng, quay đầu lại, mũi suýt chút nữa đụng phải tai con chuột hoạt hình bị căng phồng trên ngực áo phông của A Trừng.

“Tìm thấy gì rồi?”

Đối diện với đôi mắt đen hút hồn đó, Lâm Phong định thần lại, chỉ vào màn hình: “Một chút dữ liệu cũ bị chôn vùi trong đống rác mạng lưới liên thành phố.”

【Công ty W, tiền thân là công ty WARP. Lĩnh vực kinh doanh chính: vận chuyển hành khách bằng công nghệ không gian ‘Tàu WARP’. Sau đó, do thường xuyên xảy ra các tai nạn an toàn nghiêm trọng, đã tuyên bố phá sản năm năm trước.】

【Công ty W hiện tại, tên đầy đủ là công ty ‘Wings’. Lĩnh vực kinh doanh chính: vận chuyển hành khách bằng ‘Tàu WARP’, nghiên cứu và phát triển công nghệ sinh học và phòng vệ an ninh. Địa chỉ đăng ký công ty mẹ – Thành phố Sakura.】

“Wings, đôi cánh? Người phụ nữ tên Judy hình như cũng gọi ta là ‘Vũ Tộc’ và ‘tộc nhân’ gì gì đó đúng không?”

Lâm Phong nhìn Đông Phương Trừng đang chống cằm suy tư, do dự một chút: “A Trừng, tớ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện.”

“Một câu chuyện đã bị nhân loại chôn vùi vào trong lịch sử.”

Quyển Phụ: Án Mạng Trên Chuyến Tàu WARP - Hết

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

:^)) tự nhiên có thêm một đứa trong gia phả vũ tộc
Xem thêm
tôi nghĩ lũ W mà chơi thật và có công nghệ của W như trong game gốc thật thì MPTN toang hết ( chưa kể bọn nó còn có giáp xịn được đánh giá cấp quỷ nữa)
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
ko, tụi MPTN bay được, bay cao vãi nồi, đứng trên trời spam chiêu thì bọn nhân viên ăn shit 💀 Như con Hoàng Vũ Đồng ở quyển 2 nó đốt cháy tận cả 1 vùng biển 5km đấy, mà lúc đấy nó chỉ có cấp A💀 Hoặc như Zero 1 đấm của nó đánh sập đc cả 1 toà nhà rồi
Xem thêm
@Calibus: Dù j thì trong thế giới này phép vẫn là mạnh nhất, muốn chơi tech để đấm thì chỉ có dùng mech như a Lâm Phong thôi. Mà tôi khá hóng Ncorp, bọn này có singularity mindbreak hơi bị kinh498px-N_Corp._Mittelhammer_Don_Quixote_Full.png?3e92ae
Xem thêm
🐧🙌
Xem thêm
Thật ra nếu tụi lính của Wcorp được xài đồ như bên project moon thì hơi khó cho mấy MPTN, vì đồ của bọn này có khá năng xé toạch không gian khi đấm nhau.
Warp1.png
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tụi MPTN cấp A đấm nhau nát cả một khu phố đấy, như con hoàng vũ đồng nó đốt cháy cả vùng biển có đường kính là 5km hồi ở quyển 2.
Và quan trọng nhất là chúng nó bay được 💀
Xem thêm
@Calibus: Nhưng bọn này toàn đánh nhau trong tàu mà, vs lại mỗi team ít nhất cx chục thằng nên buộc phải hit and run hoặc one shot luôn, chứ ko thì khó vl. Tụi MPTN cx có tùy tiện phá phố đc đâu.
Xem thêm