Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật L...
Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển Phụ: Án Mạng Trên Chuyến Tàu WARP

Chương 08 - Kiểm tra nói dối

5 Bình luận - Độ dài: 3,065 từ - Cập nhật:

Các nhân viên dọn dẹp nhanh chóng phát hiện ra cảnh tượng thảm khốc trên tàu cùng với tám người sống sót.

Khi những nhân viên mặc đồng phục xanh đen nhìn thấy Đông Phương Trừng và những người khác, vẻ mặt của họ có chút kinh ngạc, như thể vừa thấy người chết từ dưới mồ bò lên. Có người chạy vội xuống tàu, đi tìm người phụ nữ tóc vàng dẫn đầu đoàn, trên ngực nàng ta có đeo thẻ ghi tên và chức vụ – “Tổ trưởng Tổ Dọn Dẹp, Judy”.

Ngay khi nhận ra có mấy hành khách vẫn còn sống, đôi mày Judy lập tức nhíu chặt. Ngón tay nàng vô thức lướt dọc mép chiếc bộ đàm, giọng báo cáo truyền qua micro mang theo một sự hoang mang không dễ che giấu.

Theo hồ sơ nội bộ của công ty W, kết quả mỗi chuyến tàu WARP chưa từng tồn tại trạng thái trung gian: hoặc toàn bộ hành khách an toàn đến ga, hoặc cả chuyến tàu không ai sống sót, chỉ còn lại bầy quái vật lông vũ chiếm giữ. Chuyến tàu này lẽ ra phải rơi vào trường hợp thứ hai — đó cũng chính là lý do đội dọn dẹp như nàng được cử đến, để thu dọn xác hành khách và thanh trừ lũ quái vật.

Thế nhưng, việc còn lại tám người sống sót là lần đầu tiên kể từ khi công ty thành lập.

Sau khi khẩn trương liên lạc với cấp trên của công ty và nhận được chỉ thị, Judy liền bước đến, nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi: 

“Các vị hành khách may mắn sống sót, tôi tên là Judy, phụ trách trạm Đỗ Hoàng của công ty W. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì trải nghiệm chuyến đi của các vị không được mấy vui vẻ, nhưng vẫn xin chúc mừng mọi người đã may mắn sống sót sau tai nạn bất hạnh này. Trong khoảng thời gian sắp tới, vì sự an toàn của các vị cũng như để phối hợp điều tra vụ tai nạn, các vị sẽ được công ty W của chúng tôi ‘chăm sóc một thời gian’.”

“Không mấy vui vẻ? Chăm sóc?? Nực cười!” Hoshino Kirara là người đầu tiên đứng ra, khí chất tiểu thư kiêu ngạo bùng lên. “Ngươi có biết ta là ai không? Ta là người của tập đoàn Hoshino——”

“Tiểu thư Hoshino Kirara, dĩ nhiên chúng ta biết rõ.” Judy mỉm cười ngắt lời Kirara, nhưng trong đôi mắt xanh biếc của nàng ta không hề có chút thiện chí nào, “Chính vì ngài là tiểu thư của tập đoàn Hoshino, nên ngài càng phải hiểu rõ: với tư cách là tập đoàn liên đô thị lớn nhất khu vực Siêu Á Châu, công ty W luôn đặt lợi ích công ty lên hàng đầu. Hơn nữa, vụ tai nạn lần này dính líu đến một số… bí mật cần được tuyệt đối giữ kín.”

“Đợi đến khi cuộc điều tra kết thúc, công ty W tất nhiên sẽ gửi lời xin lỗi chính thức đến tập đoàn Hoshino. Kính mong tiểu thư rộng lòng thông cảm.”

Lời nói của Judy tuy uyển chuyển, nhưng lại ẩn chứa một sự cứng rắn không thể chối cãi. Hoshino Kirara bị nghẹn họng, chỉ “chậc” một tiếng khó chịu rồi im lặng.

Nàng đương nhiên hiểu rõ lời Judy nói một tập đoàn khổng lồ như công ty W, ở bất kỳ đô thị nào của Siêu Á Châu cũng là thế lực có thể hô phong hoán vũ.

Mà tập đoàn Hoshino hiện tại vẫn đang trong giai đoạn phục hồi sau đợt phá sản lần trước, chưa có thực lực để đối đầu trực diện với con quái vật thương nghiệp này.

Hoàng Vũ Đồng đứng bên cạnh muốn lấy thân phận mẹ nàng là Cục trưởng Cục Cảnh sát Thành phố Đỗ Hoàng, nhưng đã bị Minase Kazuha kín đáo kéo tay lại. Nàng khẽ lắc đầu, đầu ngón tay ấn nhẹ lên mu bàn tay học trò, trao ánh mắt “đừng manh động”.

“Trước hết hãy phối hợp với họ. Nếu phát hiện bất lợi cho những hành khách sống sót… lúc đó chúng ta mới ra tay.”

Hoàng Vũ Đồng cắn môi, có chút không cam lòng gật đầu, khi ngẩng mắt lên vừa vặn đối diện với ánh mắt suy tư của Judy.

“Chúng tôi sẽ bị thẩm vấn sao?” Đông Phương Trừng cất lời. Đôi tai nhọn của nàng vừa nãy đã bắt được một từ Judy vừa nói với cấp dưới: “máy phát hiện nói dối.”

Judy liếc nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng: “Cô bé thật thông minh. Đúng là sẽ có một cuộc hỏi cung thường lệ, nhưng xin yên tâm, chưa đến mức gọi là ‘thẩm vấn’. Chỉ đơn giản để làm rõ quá trình vụ tai nạn, phiền các vị trả lời vài câu hỏi mà thôi.”

Sau đó, mọi người được phép quay về khoang riêng thu dọn hành lý – giới hạn trong một khắc. Ba Ma Pháp Thiếu Nữ xách ba chiếc vali đỏ, vàng, xanh tụ lại với nhau, nét mặt ai nấy đều căng thẳng.

Đông Phương Trừng nhận ra sự căng thẳng của Minase Kazuha, sự nóng nảy của Hoshino Kirara, và sự bất an không kìm nén được của Hoàng Vũ Đồng. Nàng đảo mắt một cái, cố ý đi đến bên Lâm Phong, nâng cao giọng, giả vờ hỏi: 

“Này Lâm Phong, ngươi có nghĩ bọn họ có dùng cái máy phát hiện nói dối như trong phim truyền hình không? Ta… ta sợ quá.”

Lâm Phong lập tức hiểu ra ý đồ của A Trừng. Nàng đang mượn câu hỏi này để đưa ra lời khuyên giúp các Ma Pháp Thiếu Nữ khác.

Hắn cười cười, phối hợp với nàng ta cũng dùng âm lượng không lớn không nhỏ “trò chuyện”:

“Có thì cũng chẳng sao, trên đời này làm gì có máy phát hiện nói dối thực sự, nguyên lý của thứ đó chẳng qua là thông qua việc theo dõi sự thay đổi của các chỉ số sinh lý như nhịp tim, huyết áp, tần số hô hấp của con người, để đánh giá xem cậu có đang nói dối hay không.”

“Nói trắng ra, chỉ cần cậu có tâm lý vững vàng, hoặc có thể chủ động kiểm soát cảm xúc của mình, thì thứ đó sẽ vô dụng.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu: “Tớ từng nghe một buổi phóng vấn của một cựu chiến binh, kể về cách đối phó với máy phát hiện nói dối: khi trả lời câu hỏi gốc, hãy cố ý nghĩ đến điều dối trá trong lòng nhưng miệng lại nói thật, làm rối loạn ‘đường cơ sở’. Ví dụ khi họ hỏi ‘cậu tên gì’, chỉ cần cậu nghĩ một cái tên giả trong đầu, nhưng miệng lại nói tên thật. Như vậy thiết bị dễ cho kết quả sai.”

Đông Phương Trừng ghi nhớ lời hắn nói rất kỹ, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười trêu chọc: “Sao lại hiểu nhiều thế? Thành thạo đến thế? Chẳng lẽ sau này ngươi định làm một siêu phản diện, ngày ngày đối đầu với Ma Pháp Thiếu Nữ?”

“Phản diện gì chứ, tớ sao có thể làm phản diện được, tớ chỉ có thể là người ủng hộ Ma Pháp Thiếu Nữ thôi.”

Lâm Phong cười, nhưng nụ cười lại phảng phất vị đắng.

Đúng vậy… phản diện.

Hắn nhìn đường cong khóe miệng của A Trừng, trong lòng thầm thở dài.

Hắn nhìn đường cong khóe miệng của A Trừng, thầm thở dài. Càng kéo dài, mối ràng buộc với nàng và các cô gái kia càng sâu, mà thân phận cán bộ Ouroboros của hắn… lại càng khó mở miệng.

Sau khi thu dọn xong, tám hành khách được “mời” lên một chiếc xe buýt sang trọng, toàn thân đen kịt, cửa kính dán kín lớp chống nhìn trộm. 

Chiếc Xe lăn bánh rời nhà ga, hòa vào dòng xe đêm rực rỡ của thành phố Đỗ Hoàng.

Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, ngoài tiếng động cơ trầm thấp ra thì không còn âm thanh nào khác. Hành khách bất an chỉ có thể ngó ra ngoài, nhìn ánh đèn neon trôi ngược trong màn kính tối, mà chẳng biết mình đang bị đưa đi đâu.

Cuối cùng, sau quãng đường ngầm kéo dài chừng năm phút, họ được đưa đến một chi nhánh bí mật của công ty W tại Đỗ Hoàng.

Những người sống sót lần lượt được gọi tên, dẫn vào phòng chờ trắng tinh, rồi tách ra từng khoang nhỏ riêng biệt.

Khoang đó cũng màu trắng tinh, bốn bức tường dường được làm một loại vật liệu cách âm đặc biệt, khiến người ta cảm thấy mọi thứ bên ngoài căn phòng đều bị hư vô nuốt chửng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng ngột ngạt.

Lâm Phong bước vào khoang của mình, căn phòng không lớn, ở giữa chỉ đặt một chiếc bàn kim loại và hai chiếc ghế, bên cạnh là một tấm gương lớn. Theo kịch bản phim, đây hẳn là một tấm kính một chiều, người trong phòng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, còn người đối diện lại có thể nhìn thấy toàn cảnh căn phòng.

Hắn vừa ngồi xuống, một nhân viên liền bước đến, ra hiệu hắn đưa cổ tay ra. Sau khi làm theo, một chiếc vòng tay kim loại lạnh lẽo được đeo vào cổ tay hắn, cảm biến bên trong chiếc vòng tay dán chặt vào da thịt, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của mạch mình.

“Đây là cái gì, đồng hồ thông minh? Hay còng điện tử?” Lâm Phong nhấc cổ tay lên, hứng thú nhìn chiếc vòng tay.

Nhân viên không đáp, chỉ lạnh lùng lùi ra. Ngay sau đó, cửa lại mở, Judy trong bộ váy công sở cùng đôi giày cao gót bước vào, ngồi xuống đối diện hắn, trên tay là một chiếc máy tính bảng.

“Bạn học Lâm Phong, lại gặp nhau rồi.” Nụ cười chuyên nghiệp hiện trên môi nàng, nhưng ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Lâm Phong cũng cười, cơ thể ngả ra sau ghế, tư thế thư thái như thể đây không phải phòng thẩm vấn mà là quán cà phê. “Quý cô Judy, mong cô lát nữa ra tay nhẹ nhàng một chút, tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, nhát gan lắm.”

“Điều này tùy thuộc vào việc cậu có thành thật hay không.” Nụ cười của Judy sâu thêm vài phần, “Những đứa trẻ thành thật, sẽ luôn có phần thưởng.”

Nàng ta cúi đầu nhìn máy tính bảng, bắt đầu xác nhận một số thông tin cơ bản.

“Lâm Phong, mười bảy tuổi, sinh nhật là ngày 24 tháng 12, cư trú tại khu Mẫn Giang, thành phố Đỗ Hoàng…”

Lâm Phong lần lượt đáp vâng, biểu hiện như một học sinh ngoan ngoãn phối hợp điều tra. Chiếc vòng tay trên cổ tay cũng không có bất kỳ phản ứng bất thường nào.

Sau khi đối chiếu xong thông tin cơ bản, Judy đột nhiên đưa ra một câu hỏi hoàn toàn khác biệt so với tất cả các câu hỏi trước đó. Nàng ta đồng thời ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào Lâm Phong, như muốn xuyên thấu linh hồn hắn.

“Bạn học Lâm Phong, cậu đã từng giết người chưa?”

Không khí tức thì đông đặc, nụ cười trên mặt Lâm Phong như bị nhấn nút tạm dừng, khẽ khựng lại, sâu trong đôi mắt hạt dẻ lướt qua một tia u tối cực nhạt, nhanh đến nỗi như ảo giác – nếu không phải Judy vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, thì hoàn toàn không thể bắt được.

Hắn không trả lời ngay, căn phòng chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, ngột ngạt.

Ngón trỏ của Judy khẽ gõ trên mặt bàn, chờ đợi câu trả lời của hắn. Nàng ta thông qua tai nghe siêu nhỏ, có thể nghe rõ tiếng thì thầm của nhân viên giám sát phía sau: “Nhịp tim tăng vọt 12%, huyết áp dưới da có dao động, câu hỏi đúng rồi, hắn đang căng thẳng.”

Sau hơn mười giây im lặng, Lâm Phong lại ngẩng đầu lên nhìn Judy, đôi môi khẽ động, bình thản nói ra một chữ:

“Có.”

Lông mày của Judy chợt nhướn lên, giọng nói trong tai nghe lại vang lên: 

“Nhịp tim và huyết áp sau khi nói ‘có’ giảm xuống dưới đường cơ sở. Dao động bất thường. Không giống phản ứng nói dối… mà giống trạng thái bình tĩnh sau khi thừa nhận. Hãy tiếp tục khai thác.”

“Bạn học Lâm Phong, tôi nhắc cậu một lần nữa, nói dối không có lợi gì cho cậu đâu.” Giọng điệu của Judy trở nên nghiêm túc hơn, mang theo một chút ý đe dọa.

“Tôi không nói dối, tôi quả thực đã giết người.” Biểu cảm của Lâm Phong bình tĩnh đến đáng sợ, “Nếu cô muốn nghe… vậy tôi sẽ kể.”

Hắn khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, hắng giọng, như thể đang chậm rãi lục tìm một ký ức đã chôn sâu từ rất lâu.

“Đó là hồi tiểu học, trường học tổ chức một buổi hoạt động ngoại khóa, đưa học sinh đến khu ổ chuột ven thành phố, hỗ trợ một viện dưỡng lão dành cho những người già neo đơn. Ta cùng đi với A… một người bạn của tôi.

Viện trưởng viện dưỡng lão là một bà lão trông hết sức hiền từ, trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười từ ái. Ngày hôm đó, chúng tôi rất chăm chỉ, vừa dọn dẹp vệ sinh, vừa vụng về học cách chẻ củi để giúp đỡ.”

Giọng hắn đều đều, bình thản như đang kể lại chuyện của người khác.

“Tôi và bạn đều thấy những người già ấy thật đáng thương. Thế nên chúng tôi đã gom hết số tiền tiêu vặt trong người, lại thêm vài món đồ nhỏ có giá trị mà tôi lén mang từ nhà đi, rồi tặng hết cho họ. Các cụ ấy rất vui, đối xử với chúng tôi nhiệt tình vô cùng, còn giữ lại ăn tối. Chỉ là mấy món ăn đạm bạc thôi, nhưng khi ấy tôi cảm thấy đó là một bữa ăn vô cùng ý nghĩa.”

Judy lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời hắn.

“Nhưng rồi…” giọng Lâm Phong đột ngột trầm xuống, ánh sáng trong mắt vụt tắt, thay bằng một bóng tối dày đặc, “sau khi uống xong bát canh mà họ mang tới, chúng tôi chẳng còn biết gì nữa.”

“Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình và bạn đã bị trói chặt trong nhà kho. Vị viện trưởng hiền từ kia, gương mặt của bà viện trưởng giờ đây chẳng còn nụ cười hiền hậu đó nữa, thay vào đó là vẻ tham lam và dữ tợn. Nụ cười của bà ta vô cùng méo mó, bắt bọn tôi phải nghĩ cách kiếm thêm tiền, càng nhiều càng tốt. Nếu không… sẽ giết cả hai chúng tôi.”

“Câu chuyện tiếp theo… motip rất cũ rồi. Tôi nhân lúc bà ta sơ ý mà vùng thoát khỏi sợi dây trói rồi chạy vào nhà kho. Trong đó, tôi tìm thấy cái rìu mà ban ngày chúng tôi đã dùng để chẻ củi.”

Nói đến đây thì Lâm Phong ngừng lại một nhịp. Hắn ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào Judy. Trong ánh mắt ấy thoạt trông chỉ là bình tĩnh, nhưng ẩn dưới bề mặt phẳng lặng kia lại là thứ lạnh lẽo khiến Judy thoáng rùng mình — như thể một con sói lạc bầy đang rình mồi, khoác lên đôi mắt của thiếu niên này.

“Mụ già đó dùng dao kề sát cổ người bạn vẫn còn hôn mê của tôi, uy hiếp tôi. Lúc ấy, cơn giận đã làm tôi đánh mất lý trí, tôi đã không cho bà ta cơ hội lặp lại lời đe dọa lần thứ hai.”

Hắn siết chặt nắm đấm, như đang hồi tưởng lại động tác lúc đó.

“Tôi ném cái rìu đi, lưỡi rìu cắm phập, bổ đôi đầu bà ta, cảnh tượng khá là… khó coi.”

“Sau này tôi mới biết, mụ già đó vốn là kẻ cho vay nặng lãi khốn nạn. Đám người già trong viện dưỡng lão đều là những kẻ xấu số bị bà ta lừa đến mức tán gia bại sản. Nhưng sự thật đó… chẳng làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.”

Khi hắn dứt lời, căn phòng chìm vào một khoảng lặng chết chóc. Lâm Phong nhìn Judy, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Nụ cười đó không hề mang chút hơi ấm nào.

“Đấy chính là lần đầu tiên tôi giết người. Quý cô Judy, cô thấy hài lòng chứ?”

Judy nhìn thiếu niên trước mắt, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nàng  chợt cảm thấy phán đoán trước đây của mình hoàn toàn sai lầm, dưới vẻ ngoài vô hại của nam sinh cấp ba này, có lẽ không phải là một con cừu dễ điều khiển, mà giống như một con sói giấu đi móng vuốt sắc nhọn.

Các nhà phân tích trong tai nghe của nàng ta cũng rơi vào hỗn loạn, Khi Lâm Phong kể lại chuyện này, tất cả chỉ số sinh lý của hắn đều ổn định đến mức dị thường, giống như một đường thẳng lạnh lùng. Điều này tuyệt đối không hợp lý.

“Vậy thì…” Judy nén sự kinh ngạc trong lòng, cất câu hỏi thứ hai, “cậu đã từng giết… một người tốt, người mà cậu nghĩ không nên giết… chưa?”

Lần này, Lâm Phong im lặng lâu hơn, lâu đến nỗi Judy tưởng hắn sẽ không trả lời.

Cuối cùng, hắn khẽ lắc đầu.

“Chưa.”

Đây là lời nói dối đầu tiên của Lâm Phong trong căn phòng thẩm vấn này.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

wtf lore của rodion
images?q=tbn:ANd9GcTY8M41JsQyC0s3m55X6WcAcBrwb176jksK4w&s
Xem thêm