Cảnh báo: Chap này có nhiều "tiết canh" và các hành vi tự làm hại bản thân. Cân nhắc trước khi xem!
-------------------------
Khoảnh khắc lẽ ra phải ngọt ngào — lúc mà những hiểu lầm được hóa giải, trái tim được mở ra, và hơi ấm được sẻ chia — đã tan vỡ hoàn toàn vào khoảnh khắc Su Tao nhìn thấy chất lỏng đỏ thẫm trong chai.
Trong đầu cô lập tức hiện về cảnh tượng dưới tầng hầm.
Bị trói trên giường.
Hai má bị bóp chặt, miệng bị ép mở ra.
Vẫn là thứ chất lỏng đỏ đó.
Vẫn là mùi vị đó.
Nó là máu!!!
"Khụ... khụ! Khặc!"
Su Tao lập tức ném chai nước đi, bám vào bức tường khi cơn buồn nôn dâng trào.
Đó chắc chắn là máu.
Nhưng mùi vị lại sai. Kỳ lạ là nó có vị ngọt. Không hẳn khó chịu, nhưng bản năng con người vẫn khiến cô thấy buồn nôn.
Giữa những cơn nôn khan và nỗi kinh hoàng nghẹt thở, đầu óc cô quay cuồng hỗn loạn.
Chỉ có những giọt mưa lạnh buốt đập vào da mới giữ cô khỏi mất kiểm soát như lần ở tầng hầm.
Một tia lý trí mong manh còn sót lại, cố gắng tuyệt vọng để hiểu:
Tại sao Chi Xiaocheng lại làm như vậy?
Tại sao lại cho cô uống máu?
Máu đó đến từ đâu?
Mục đích là gì?
Rồi cô chợt nhớ lại một câu Chi Xiaocheng đã nói với mình dưới tầng hầm:
“Giờ thì chúng ta đã thật sự gắn kết rồi~”
Chỉ vì điều đó mà cho cô uống máu sao?
Nhưng “gắn kết” rốt cuộc có nghĩa là gì?
Hàng loạt câu hỏi ngập tràn trong đầu cô — cho đến khi một mùi hương khác xuyên qua mùi bùn đất và máu tanh.
Một hương thơm nhẹ, ngọt ngào.
“Cậu không thích à?”
Một giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
Su Tao cứng người, chậm rãi quay đầu lại. Những lọn tóc ướt dính chặt vào gương mặt, che khuất phần nào ánh hoảng sợ thoáng qua trong mắt cô.
Một tia chớp lại xé toạc màn đêm.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Su Tao nhìn thấy rõ—
Đôi mắt vốn đã đỏ của Chi Xiaocheng dường như phát sáng rực rỡ dưới ánh chớp.
Giọng nói dịu dàng vẫn tiếp tục, hoàn toàn thản nhiên trước nỗi sợ hãi của cô:
"Chiều nay cậu không thích chai nước tớ đưa... giờ cái này cậu cũng không thích luôn sao?"
“Ồ, ra là vậy.”
Khuôn mặt Chi Xiaocheng bừng sáng như thể vừa hiểu ra điều gì.
Nụ cười rợn người, đầy toan tính chậm rãi hiện lên trên môi, giọng cô ta ngọt ngào đến rợn người:
“Tao-Tao thích... đồ tươi hơn~”
Tươi?
Ý cô ấy là sao?
Trước khi Su Tao kịp hiểu rõ—
Xoẹt!
Một âm thanh sắc bén vang lên—kim loại rạch qua da thịt.
“Uống đi nào, Tao-Tao~”
Một mùi tanh nồng, ấm nóng, đập thẳng vào mũi cô.
Chớp sáng rạch ngang bầu trời lần nữa—
Một cánh tay trắng bệch, mảnh khảnh, đang chảy máu xối xả từ một vết cắt sâu.
Không phải vào động mạch… nhưng vết thương quá sâu. Máu không ngừng tuôn ra.
Cô ấy đang tự làm mình bị thương... để cho mình uống máu sao?
Khi cánh tay đẫm máu ấy từng chút một tiến lại gần, ánh mắt Su Tao đầy sợ hãi.
Mọi nét dịu dàng trước đó đều tan biến.
Chỉ đến lúc này, cô mới thật sự tin—
Chi Xiaocheng trong tầng hầm hôm ấy… không phải chỉ là một khoảnh khắc mất kiểm soát.
Đó mới là con người thật của cô ấy.
Và phiên bản Xiaocheng này… khiến Su Tao khiếp sợ đến tột cùng.
“Tao-Tao... sao cậu lại nhìn tớ như vậy?”
“Cậu nói là sẽ không ghét tớ mà.”
Máu vẫn nhỏ giọt từ cổ tay, nhưng Chi Xiaocheng không hề có dấu hiệu đau đớn.
Dù trong bóng tối, đôi mắt cô vẫn dán chặt vào Su Tao, không hề chớp.
Giọng nói dịu dàng mà đầy tổn thương ấy khiến sống lưng Su Tao lạnh toát.
Một dự cảm rợn người siết chặt lấy cô—
Nếu giờ mà cô không dỗ được Xiaocheng… thì cô ấy sẽ thật sự nhảy từ tầng 14 xuống mất.
Nuốt khan, Su Tao cắn mạnh vào lưỡi mình.
Cơn đau giúp cô tỉnh táo lại, đẩy lùi cảm giác buồn nôn.
Cố gắng nặn ra một nụ cười run rẩy, cô thì thầm:
“Xiaocheng… t-tớ không thích uống cái này.”
“…Ra vậy.”
Chi Xiaocheng chậm rãi rút cánh tay đầy máu của mình lại.
Rồi, không hề do dự, Xiaocheng lại giơ con dao nhỏ lên.
“Vậy… tay còn lại thì sao?”
Cô không chờ câu trả lời.
Xoạc–
Một nhát cắt nữa. Lần này còn sâu hơn.
Mùi máu tươi lập tức lan ra khắp không khí.
Dù trong bóng tối, Su Tao cũng biết—Xiaocheng lại tự rạch mình lần nữa.
Rồi, cổ tay đẫm máu ấy lại được đưa về phía cô lần nữa.
Một tia chớp lóe lên, soi rõ vết thương—
Rộng hơn. Sâu hơn.
Su Tao không biết phải làm gì.
Khi cô vẫn đứng yên, không phản ứng, Chi Xiaocheng rụt tay lại.
Giọng cô nhỏ đi, đầy tuyệt vọng:
"Đến cái này... Su Tao cũng không thích sao...?"
"Thế ở cổ thì sao?"
Một nhát cắt vào cổ...cô ấy sẽ chết mất!
Sự hoảng loạn dâng trào trong lòng Su Tao.
Cô chộp lấy tay Chi Xiaocheng, lắc đầu liên tục, hoảng hốt:
"Xiaocheng, đừng tự làm đau mình nữa! Tớ không cần cái này, được chứ? Làm ơn, dừng lại đi!"
"Chúng ta... chúng ta phải cầm máu trước đã!"
Lúng túng, cô bật đèn pin trên điện thoại lên — và rồi, lần đầu tiên, cô thấy rõ cánh tay của Chi Xiaocheng.
Đồng tử cô co lại.
Đôi tay run rẩy.
Chiếc điện thoại rơi xuống nền với một tiếng lách cách.
Ánh sáng từ đèn pin hắt ngược lên, chiếu rõ cánh tay trái của Chi Xiaocheng — chi chít vết sẹo.
Làn da trắng bệch bị vấy bẩn bởi vô số vết cắt, có vết còn được khâu lại như vá vải.
Kinh hoàng.
Ghê rợn.
Su Tao thở dốc, từng hơi nặng nề.
Đầu óc cô trống rỗng, như vừa bị ngắt kết nối.
Rồi—
Cô lại bắt gặp đôi mắt đỏ rực của Chi Xiaocheng, ánh lên trong bóng tối.
Con dao lại được giơ lên lần nữa.
“Tớ…”
Mưa nhỏ giọt từ môi Su Tao, nhưng miệng cô lại khô khốc như sa mạc.
Nhưng cô biết...
Nếu không ngăn lại, Xiaocheng sẽ tiếp tục tự hại bản thân.
Cắn mạnh đầu lưỡi lần nữa để giữ tỉnh táo, Su Tao nắm chặt lấy cổ tay của Chi Xiaocheng, giọng cô vỡ òa:
“Tớ sẽ uống... tớ sẽ uống mà! Xiaocheng, làm ơn... đừng làm đau bản thân nữa. Tớ xin cậu đấy.”
Chi Xiaocheng dường như không nghe thấy.
Thay vào đó, cô mỉm cười—
Một nụ cười trống rỗng, ngây ngất, gần như hạnh phúc.
Và cô lại đưa cổ tay đầy máu ra.
Nhịp thở của Su Tao trở nên dồn dập, rối loạn.
Bàn tay đang nắm lấy tay Chi Xiaocheng run bần bật.
Khi ngẩng lên, cô bắt gặp đôi mắt đỏ như máu đang dõi theo mình đầy chờ đợi.
Như thể đang thúc giục:
"Uống nhanh lên nào~"
"Không thì tớ lại rạch thêm nhát nữa đấy."
Su Tao nghiến chặt răng, nhắm nghiền mắt lại.
Run rẩy, cô nâng cánh tay thon nhỏ của Chi Xiaocheng lên, áp môi mình vào vết thương.
Một ngụm nhẹ, ngập ngừng.
Rồi thêm một ngụm nữa.
Vị máu vẫn y hệt— rất ngọt , tựa như nước cam.
Nhưng dạ dày cô vẫn quặn lên từng cơn.
Chi Xiaocheng thì nhìn cô, mê mẩn như bị thôi miên.
Hai má Chi Xiaocheng ửng hồng vì phấn khích.
Sau đêm nay… dù có chuyện gì xảy ra, Su Tao cũng sẽ không bao giờ phớt lờ cô nữa.
Cô ấy sẽ muốn biết vì sao Xiaocheng lại trở nên như thế này.
Và trong quá trình đó, kể cả trước mặt mấy nam chính kia, cô ấy cũng sẽ bảo vệ cô.
Phải rồi… chính là như thế này!
Vẻ yếu đuối, đau khổ lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Chi Xiaocheng nghiêng người, ngả vào mái tóc ướt nước mưa của Su Tao, khẽ hít lấy mùi hương quen thuộc.
Gương mặt cô đỏ bừng.
Khóe môi cong lên.
Cuối cùng, bước thứ ba trong kế hoạch của cô đã hoàn thành.
Thể xác và tinh thần đều đã chạm ngưỡng giới hạn.
Thời điểm hoàn hảo để ngã vào vòng tay cô ấy.
“Tao-Tao à… lần này, tớ trở nên như thế này là vì cậu đó~”
Ý thức của cô dần mờ đi.
Cơ thể mềm nhũn.
Phịch.
Chi Xiaocheng ngã gục vào người Su Tao.
Trọng lượng bất ngờ khiến Su Tao giật mình ngẩng lên.
“Xiaocheng?!”
Cô hoảng hốt nắm lấy vai Chi Xiaocheng, đúng lúc một tiếng sấm nữa xé toạc bầu trời.


3 Bình luận