"Này hệ thống, ngươi biết gì không?"
[Cái gì]
“Đã hơn hai ngày kể từ khi tôi xuyên vào thế giới này, và tôi đã gặp Su Tao vài lần rồi. Tôi luôn nghĩ cái gọi là nữ chính ‘bạch nguyệt quang’ chỉ là do tác giả cố tình buff nhân vật để gây thiện cảm với độc giả.
Tôi thậm chí từng coi cô ấy chỉ là một công cụ để giúp mình sinh tồn.”
“Tôi từng coi thường kiểu người như Huang Limei, và tôi biết cái mô típ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ đã quá sáo rỗng... nhưng phải thừa nhận, nữ chính này đúng là có sức hút riêng.”
Trước kia, đó không phải là tình cảm lãng mạn.
Cái tôi nam giới trong quá khứ của cô chỉ đơn thuần đánh giá cao nhan sắc của Su Tao.
Thỉnh thoảng, cô thậm chí còn cảm thấy khinh thường, cho rằng Su Tao chỉ là một nữ chính rỗng tuếch được tác giả thiên vị mà thôi.
Nhưng cú vật vai ấy, cú lên gối ấy, cái tát ấy—
Tất cả đều rất ngầu.
Và giờ đây, đôi mắt dịu dàng, đầy lo lắng kia lại đang nhẹ nhàng làm rung động trái tim cô.
Chi Xiaocheng ôm má, ngồi bệt dưới đất, cúi đầu xuống.
"...Xin lỗi."
"Cậu đang nói linh tinh gì vậy?"
Su Tao đỡ cô đứng dậy, rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào má cô, nơi vẫn còn đỏ ửng.
"Có đau không?"
Nếu không có kỹ năng giảm đau, chắc mình đã khóc rồi.
Nhưng giờ thì... vẫn chịu được.
Cái chạm nhẹ của đầu ngón tay Su Tao khiến làn da cô như truyền qua một dòng ấm áp.
Chi Xiaocheng khẽ mỉm cười.
"Tớ quen rồi."
Ba từ ấy khiến lồng ngực Su Tao như thắt lại.
Cô khẽ thở ra một hơi.
"Về ký túc xá trước đi. Để tớ bôi thuốc cho."
Chi Xiaocheng để mặc mình được đỡ đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Su Tao.
"...Tao-Tao, cậu có ghét tớ không?"
"Hửm?"
"Tớ đã làm những chuyện tệ hại với cậu trong tầng hầm... Mấy ngày nay cậu cũng không thèm nhìn mặt tớ. Chắc cậu ghét tớ lắm, đúng không?"
"À..."
Câu hỏi ấy như đánh trúng chỗ đau.
Điều Su Tao không muốn đối mặt nhất chính là hành vi kỳ lạ của Chi Xiaocheng hôm đó trong tầng hầm.
Nhưng lúc này, cô ấy lại trông hoàn toàn bình thường—không trang điểm, mong manh và dịu dàng, giống hệt Chi Xiaocheng mà Su Tao nhớ từ thời thơ ấu.
Chuyện lần trước... chỉ là tai nạn thôi sao?
Su Tao liếc nhìn cô gái đang cúi đầu, rồi dè dặt thăm dò:
"Vậy... Xiao Cheng, cậu còn thích tớ không?"
"Tớ có."
Câu trả lời vang lên ngay lập tức, không chút do dự.
Nhưng với đầu cúi thấp, biểu cảm trên khuôn mặt cô chẳng thể nào bị đoán ra được.
Su Tao khựng lại, môi khẽ mấp máy trước khi nhẹ giọng nói:
"Làm sao tớ có thể ghét cậu được? Hồi nãy, khi cậu đưa nước cho Ye Liang và Dongfang Yang... là vì thấy tớ cũng đứng dậy làm thế, đúng không?"
Chi Xiaocheng không trả lời, nhưng sự im lặng ấy đã là câu xác nhận.
Su Tao khẽ cười.
"Nếu cậu vẫn còn để ý đến tớ, thì làm sao tớ có thể thật sự ghét cậu chứ?"
Cùng lắm thì... cô đã cắt đứt với Chi Xiaocheng từ lâu rồi.
"Dù sao thì... tụi mình là bạn mà."
Cô ấy né tránh chuyện “thích” và thay vào đó, gọi đó là “tình bạn”.
----
Cả hai đến phòng 801.
Su Tao bảo Chi Xiaocheng ngồi xuống rồi lấy tuýp thuốc mỡ từ trong ngăn kéo.
"Nhắm mắt lại đi. Tớ sẽ nhẹ tay thôi. Hứa là không đau đâu."
Ngón tay của cô ấy áp lên da Chi Xiaocheng.
Dù không nhìn thấy gương mặt Su Tao, Chi Xiaocheng cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra biểu cảm dịu dàng và tập trung của cô ấy.
Hành động mới là thứ thể hiện rõ nội tâm con người.
Giữa làn hương hoa nhè nhẹ đặc trưng của con gái, Chi Xiaocheng chợt thấy bản thân đang tận hưởng khoảnh khắc này.
Xem ra việc mình phô ra mặt yandere trong tầng hầm đã có tác dụng. Hai ngày nay Su Tao tự thuyết phục bản thân cũng đang nghiêng về phía mình.
Nhưng bây giờ cô ấy lại tốt bụng như vậy... thì việc thực hiện giai đoạn tiếp theo của kế hoạch sẽ khó khăn hơn.
Trong lúc đang suy nghĩ, giọng Su Tao bỗng trở nên vui vẻ hơn.
“Xong rồi đấy! Nghỉ một lát là ổn thôi. May mà không sưng cũng chẳng trầy da—sẽ không để lại sẹo đâu.”
“Ừm, cảm ơn Tao-Tao nhé.” Chi Xiaocheng tươi cười.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lấy ra chai nước lúc trước ở sân bóng rổ.
Cô đưa nó ra lần nữa.
“Tao-Tao, uống chút nước rồi nghỉ một lát nhé?”
Su Tao lắc đầu, cất nốt chỗ thuốc còn lại vào túi vải.
“Thôi, tớ không uống đâu. Lúc thi đấu, Ye Liang và Dongfang Yang va vào nhau rồi bị thương. Tớ phải mang đồ tiếp tế cho họ, nên phải đi bây giờ.”
À, thì ra là vì vậy mà cô ấy rời trận đấu sớm.
Một nụ cười nguy hiểm cong lên nơi khóe môi Chi Xiaocheng, ánh mắt cô tối sầm lại.
Tốt rồi. Bước tiếp theo của mình đã sẵn sàng.
Cô đứng dậy, vẫn cầm chai nước trên tay.
“Tao-Tao, thật sự không uống dù chỉ một ngụm sao? Hay là… cậu không thích nước khoáng?”
Su Tao dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Câu hỏi thật kỳ lạ.
Sau khi quan sát Chi Xiaocheng một lúc (trông vẫn bình thường), cô lắc đầu cho qua rồi vội vàng rời đi.
Chắc lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Xiao Cheng bây giờ trông có vẻ bình thường.
Nhưng cô ấy không nhận ra—
Ngay khi Su Tao rời đi, cánh tay Chi Xiaocheng thõng xuống bên hông.
Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên một tia sáng mờ nhạt, nụ cười trên môi cô vặn xoắn thành thứ gì đó đầy ma mị.
[Ký chủ, lần này lại đang ấp ủ âm mưu độc ác gì nữa vậy?]
“Hệ thống à… có vẻ trong lòng cô ấy, đám nam chính vẫn nặng hơn ta rồi.”
[Thì rõ rồi còn gì. Cô ấy là "thẳng", đâu dễ gì bị “bẻ cong”. Chưa kể, mấy nam chính còn có hào quang nhân vật chính nữa cơ mà]
“Nhưng tất cả chuyện này chỉ là bi kịch đang dần hình thành thôi!”
Trong cái kết của nguyên tác, tất cả nhân vật nữ ngoài dàn nam chính đều bị biến thành những trò hề đáng thương—
Bao gồm cả Su Tao, người được gọi là “nữ chính định mệnh”.
Đó cũng là lý do vì sao Chi Xiaocheng chỉ nhắc đến giai đoạn đỉnh cao giữa truyện của Su Tao, chưa từng đề cập đến những phần sau.
Ở kiếp trước, bộ tiểu thuyết này nổi như cồn không chỉ vì cách hành văn—
Mà còn bởi những lựa chọn tệ hại đến thảm họa của tác giả về cuối truyện.
Trong các chương cuối, một fan giàu có đã quyên góp 1 triệu tệ để được thêm vào truyện dưới dạng nhân vật tự chèn mình.
Tác giả—vì lòng tham tiền (và có lẽ là vì sugar mommy kia)—đã đồng ý.
Và thế là bi kịch bắt đầu: nhân vật gốc kia chiếm quyền kiểm soát cốt truyện, cướp sạch sự chú ý từ dàn nam chính.
Su Tao bị làm nhục, phản bội và bỏ rơi bởi tất cả mọi người.
Tác giả liên tục gieo hy vọng cho cô—rồi tàn nhẫn giật nó đi hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, vì trầm cảm nặng, cô qua đời do tự sát trong một căn phòng trọ chật hẹp.
Sự thay đổi tông truyện quá đột ngột đã khiến độc giả phẫn nộ. Càng đầu truyện hay bao nhiêu, cái kết lại càng bị căm ghét bấy nhiêu.
Nó trở nên khét tiếng, thậm chí còn lên xu hướng ở các diễn đàn dành cho nam giới.
----
Ngồi trên giường của Su Tao, Chi Xiaocheng ôm một con mèo bông (món đồ mà Su Tao cực kỳ yêu thích) và nghịch nghịch đuôi tóc mình.
“Ngay cả khi bỏ qua cốt truyện gốc của tiểu thuyết… thì sự dịu dàng trong trẻo như ánh trăng ấy thật khiến người ta chỉ muốn giữ riêng cho mình~”
Cô mở cửa hàng của hệ thống, nhanh chóng tìm được thứ mình cần.
【Thuốc hồi phục máu : 200 điểm Cảm Xúc】
【Hiệu quả: Phục hồi lượng máu nhanh chóng. Rất hiệu quả trong việc điều trị thiếu máu, hạ đường huyết, v.v.】
“Đắt thật, mà hiệu quả thì chưa rõ… nhưng với cái cơ thể yếu ớt này, nếu không có nó thì kế hoạch ứng biến của mình chắc chịu.”
Ánh mắt cô lướt đến chai nước đặt trên bàn.
“Bị từ chối hai lần rồi.”
“Xem ra Tao-Tao thật sự không thích uống nước.”
Một tiếng cười khẽ bật ra khi cô vặn nắp chai—
Rồi đổ sạch từng giọt xuống bồn rửa.
Đặt chai nước rỗng một cách nổi bật trên bàn của Su Tao, cô ung dung bước ra ngoài.
Hai búi tóc hai bên đuôi ngựa đung đưa theo từng bước chân.
----
Trận bóng rổ kết thúc với chiến thắng sát nút 3 điểm nghiêng về đội xanh của Ye Liang.
Dongfang Yang, bại trận, trông vô cùng khó chịu—như thể trận đấu vừa rồi chỉ là một cuộc chiến ủy nhiệm để giành lấy sự chú ý của Su Tao.
Trong khi đó, Ye Liang chiến thắng thì không ngần ngại khoe khoang ngay trước mặt cô.
“Su Tao, cảm ơn cậu đã cổ vũ tớ nhé! Không có cậu, chắc tớ chẳng thắng nổi Dongfang Yang đâu. Tối nay đi ăn không? Tớ mời!"
“Ờm…”
Su Tao lưỡng lự, ánh mắt vô thức liếc sang Đông Phương Dương.
Bình thường cả ba người sẽ đi cùng nhau.
Nhưng trước khi Ye Liang kịp nói thêm gì, Dongfang Yang đã phất tay, ra hiệu cho họ cứ đi.
“Tớ có việc rồi. Hai người cứ đi đi.”
Anh vắt áo khoác qua vai rồi rời đi, không ngoái đầu lại lấy một lần.
Ye Liang nhếch môi cười.
“Giờ thì cậu không thể từ chối được nữa rồi. Lần trước cậu hứa sẽ đền đáp tử tế mà, nhớ không?”
Su Tao thở dài.
“Được rồi. Nhưng không được uống rượu đâu đấy. Và còn nữa—”
Ting!
Điện thoại cô vang lên một tiếng.
Là tin nhắn từ Chi Xiaocheng:
【Tao-Tao, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Gặp nhau trên sân thượng ký túc xá lúc 9 giờ tối nhé?】
Ye Liang, đang lau mồ hôi trên trán, không để ý thấy cô khựng lại một chút.
“Có chuyện gì à?”
Su Tao khóa màn hình.
“Không có gì đâu. Vậy... ăn ở đâu đây?”
Anh búng tay một cái.
“Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ mưa to, nên khỏi đi dạo nhé. Nhưng tớ biết một chỗ hay lắm—mở cửa lúc 9 giờ. Cậu sẽ thích cho xem!”
Ngay lúc đó—
ĐOÀNG!
Một tia chớp xé ngang bầu trời, tiếng sấm gầm vang ngay sau đó.
Ánh hoàng hôn dần bị nuốt chửng bởi mây giông, nhuộm cả chân trời thành một màu đỏ như máu.


8 Bình luận
Tôi cần thuốc