• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 11: Lẩu Sukiyaki và Phước Lành của Chiến Trận!

Chương 4-1: Bất Khả Chiến Bại

1 Bình luận - Độ dài: 4,243 từ - Cập nhật:

Vừa đặt chân đến tầng ba mươi sáu, tôi nghe thấy tiếng kêu vọng lại từ xa của một loài động vật nào đó. Âm thanh tuy xa nhưng rõ ràng đang di chuyển về phía chúng tôi, và rất nhanh.

Khi tiếng kêu ngày càng gần và to hơn, tôi nhận ra đó là những tiếng sủa và tru lanh lảnh của một bầy chó. Đúng như dự đoán, ngay sau đó, một nhóm chó lao vào hành lang trước mặt chúng tôi. Hoặc ít nhất thì trông chúng giống chó – cụ thể là có nét giống loài doberman – nhưng mỗi con trong số đó đều lớn gần bằng Fel.

[Vậy đây là lũ chó đen,] tôi lẩm bẩm khi bầy chó áp sát.

Đội thám hiểm Pentagram đã từng kể cho tôi nghe về chúng, và những biểu cảm chán ghét mà họ thể hiện trong suốt cuộc trò chuyện khiến tôi nhớ mãi. Fatima là người đầu tiên nhắc đến chúng. Theo lời cô ấy: "Phần tệ nhất của hầm ngục này là khi cậu xuống đủ sâu, cậu sẽ gặp phải lũ chó đen."

Alek và Axel hoàn toàn đồng tình, giải thích rằng mặc dù những con golem đá và golem sắt rất khó hạ gục, chúng lại chậm chạp. Trong trường hợp tệ nhất, cậu vẫn có thể bỏ chạy và sống sót.

Điều tương tự cũng đúng với lũ yêu tinh – số lượng đông đảo ở tầng ba mươi lăm quả là vấn đề, nhưng tầng ba mươi tư vẫn khá ổn. Dù chúng nhanh nhẹn, chúng vẫn là những gã khổng lồ, nên không thể nào nhanh bằng con người và vẫn có cơ hội thoát thân.

"Còn lũ chó đen thì không. Không bao giờ," Alek và Axel đồng thanh.

"Chúng có thể sử dụng ma pháp," Adelmira giải thích. Cụ thể, chúng dùng ma pháp Gió để tăng tốc độ chạy của mình để bù vào điểm yếu thân hình to lớn của chúng.

Tệ hơn nữa, những biến chủng cao cấp hơn còn có thể gây trạng thái hoảng loạn bằng tiếng tru của mình, khiến con mồi mất tinh thần trong lúc chúng áp sát.

"Đối mặt với chó đen sau khi đã vất vả vượt qua hàng loạt tầng đầy golem và yêu tinh chẳng khác nào tự sát," Samuel nói thêm. "Không ai còn đủ sức mà chiến đấu, nhất là khi chẳng có con quái nào dai dẳng bằng lũ chó đen. Chúng không bao giờ bỏ cuộc, bất kể bị thương nặng thế nào. Gặp chúng là phải giết chúng hoặc sẽ bị chúng giết, không có lựa chọn nào khác." 

Samuel là một người lùn – một trong những tộc thọ lâu – và đã từng chiến đấu với chó đen nhiều lần. Ánh mắt anh ta khi miêu tả về chúng đã nói lên tất cả.

Giết hoặc bị giết, không còn gì khác... [Này, ông chắc là chúng ta sẽ ổn chứ?] tôi hỏi Fel, cảm giác lo lắng càng lúc càng tràn ngập.

[Hmph! Ta thà chết vì tự nguyện còn hơn bị giết bởi đám chó mạt hạng này,] Fel hừ một tiếng, đáp lại đầy khinh bỉ.

Fel đối diện với bầy chó, cất tiếng hú uy nghiêm khiến chúng khựng lại ngay tại chỗ. Nhưng chỉ trong chốc lát. Chúng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục lao tới, tiếng sủa và tru càng vang dội hơn.

[Những sinh vật đáng thương. Chúng không có đủ khả năng để đánh giá sức mạnh giữa ta và chúng... Một lũ ngốc không não,] Fel buông lời khinh bỉ trước khi tung chiêu Vuốt Xé với một cú vung đầy khinh thường, xé nát cả bầy chó thành những mảnh thịt và lông chỉ trong nháy mắt.

Những gì còn sót lại nhanh chóng biến mất, để lại vài viên đá ma pháp nhỏ rải rác.

[Vậy là đúng thật – chúng chỉ rớt mỗi thứ này,] tôi lẩm bẩm. Pentagram cũng đã cảnh báo tôi về điều này. Phần thưởng từ lũ chó đen không hề tương xứng với mức độ nguy hiểm của chúng. Thứ tốt nhất mà chúng rớt ra chỉ là một viên đá ma pháp hoặc một tấm da, và còn vô số loài quái vật khác có da vượt trội hơn hẳn da chó đen về mọi mặt.

Nghe nói, nếu tổ chức một cuộc khảo sát về loài quái vật mà các nhà thám hiểm ghét nhất, chó đen chắc chắn sẽ lọt vào top năm.

[Dora-chan, Sui, hãy tiêu diệt lũ này ngay khi các ngươi nhìn thấy. Hiểu chưa?]

[Được, không vấn đề gì. Đâu còn cách nào khác, mấy con này chẳng bao giờ chịu từ bỏ.]

[Okaaay!]

[Có vẻ như Dora-chan hiểu khá rõ về chúng. Cậu đã từng đấu với chúng rồi sao?]

[Ừ, nhiều lần rồi. Ngươi có thể phớt lờ chúng cả ngày, nhưng chúng vẫn cứ bám theo. Thật phiền chết đi được, ta thề luôn. Chúng khó chịu như mấy con khỉ ngu ngốc kia.]

[Khỉ ngu ngốc?] À, chắc ý cậu là lũ khỉ đầu chó đen. Ừ, mấy thứ đó đúng là dai dẳng... Nghĩ đến thôi tôi đã thấy mệt mỏi rồi.

[Mấy con này dù có đông đến đâu cũng chẳng phải vấn đề. Chúng ta sẽ xuống tầng tiếp theo ngay lập tức,] Fel tuyên bố.

Chẳng ai trong chúng tôi phản đối, và chúng tôi nhanh chóng tiến về lối ra của tầng.

Hoặc ít nhất, đó là hy vọng của chúng tôi.

[Ahh, lũ chó này đúng là định nghĩa của từ "phiền phức"!]

Tiếng nện nặng nề vang lên khi Dora-chan dùng ma pháp Băng của mình hạ gục cả một bầy chó đen. Không chỉ ngoại hình, mà những đặc điểm giống chó của chúng còn bao gồm khứu giác nhạy bén đến mức có thể lần theo dấu vết của chúng tôi từ tận đầu hầm ngục. Chúng không bao giờ chịu dừng lại.

[Chịu hết nổi rồi! Lần tới tới lượt ngươi, Sui!]

Sui nhanh chóng lao vào, phóng những Acid Bullets và lần lượt hạ gục từng con chó đen. Với mỗi phát bắn, một con ngã gục.

Suốt cả tầng, Dora-chan và Sui gánh phần lớn việc chiến đấu, thỉnh thoảng mới cần đến sự hỗ trợ của Fel, nhưng vẫn cảm giác như một thế kỷ trôi qua trước khi chúng tôi đến được phòng boss.

[Trời ơi, chúng ta đâu có ghé phòng nào trên đường mà cứ tưởng mất cả ngày trời mới tới được đây đấy.] tôi lẩm bẩm khi cuối cùng cũng đến nơi.

[Đúng là không hồi kết. Sự nhàm chán của tầng này còn suýt giết chết ta hơn cả lũ quái. Mau rời khỏi đây ngay thôi!]

[Ta đồng ý! Ta đã ngán cái chỗ này từ lâu rồi.]

[Sui được đánh với rất nhiều kẻ xấu! Vui thật đó!]

Trong khi Fel và Dora-chan chán nản muốn khóc, Sui vẫn háo hức như mới bắt đầu.

[Thật sao? Vậy ta sẽ giao lại phòng boss cho ngươi. Có vẻ như bên trong có vài con cao cấp hơn, biết sử dụng ma pháp, nhưng nhờ có phước lành từ các vị thần, mọi ma pháp của chúng đều vô dụng với chúng ta.]

[Ừ, ta nhớ rồi. Chúng có thể gây trạng thái hoảng loạn bằng tiếng tru, đúng không?]

[Chính xác. Nhưng đó chưa phải tất cả – chúng còn có thể làm mù kẻ thù bằng một tiếng tru tương tự.]

[Chờ đã, chúng có thể làm vậy sao? Đây là lần đầu ta nghe thấy!]

[Dù vậy, chỉ một số ít trong chúng mới thực sự sử dụng được ma pháp, và tỷ lệ gây hiệu ứng làm mù lại rất là thấp. Ta nghi ngờ con kia là một trong số đó,] Fel nói, ra hiệu về phía một con chó đen to lớn hơn hẳn.

[G-Gì cơ?! Nguy hiểm vậy sao?!] Bị làm mù chỉ trong một giây khi con quái vật đó lao tới cũng đủ khiến ai đó mất mạng ngay lập tức.

[Không. Chúng ta được các vị thần ban phước. Sự bảo hộ của họ khiến chúng ta miễn nhiễm với những hiệu ứng như vậy, nên đừng lo lắng.]

[Ông chắc chứ? Tôi không muốn mạo hiểm với Sui đâu... Khoan đã, Sui?!]

[Đi thôi nào!]

Khi tôi còn đang nói chuyện với Fel, Sui đã tự ý xông vào phòng boss. Tôi hoảng hốt chạy theo nhóc, Fel và Dora-chan thì thong thả bước sau, lắc đầu ngán ngẩm trước sự lo lắng của tôi.

[Tại sao ngươi lúc nào cũng lo mấy chuyện linh tinh vậy?] Dora-chan hỏi. [Xem đi – không đời nào Sui bị hạ bởi mấy con chó này đâu.]

Nghe lời cậu ta, tôi đứng lại quan sát trận chiến. Hóa ra, trong lúc tôi mải hoảng loạn, Sui đã bắt đầu cuộc chiến bằng một đợt tấn công mạnh mẽ. Con chó đen to nhất chưa kịp tru lên thì Sui đã phóng Acid Bullets khắp bầy, và những con nhỏ hơn lao vào cận chiến đều bị nghiền nát không thương tiếc.

Chỉ sau vài phút, Sui đã thu hẹp số lượng đối thủ xuống còn một con duy nhất – con chó đen lớn hơn, dạng tiến hóa cao cấp của loài này. Nó nhe răng gầm gừ, bọt mép trào ra, giận dữ vì đồng bọn đã bị tiêu diệt. Con thú gầm gừ đe dọa, sau đó sủa dữ dội và lao về phía Sui.

[Chỉ còn một con! Sui sẽ hạ nó luôn! Hiya!]

Sui phóng một Acid Bullets về phía con chó đen. Nó không hề nao núng, lao thẳng vào đòn tấn công với tốc độ tối đa.

*Pew!*

[Ui chà... Nguy hiểm thật...]

Đầu của con chó nổ tung. Ý tôi là, có thể không phải dùng từ "nổ tung" chính xác, nhưng một giây sau khi Acid Bullet của Sui chạm vào đầu nó, bộ phận đó không còn ở đó nữa.

[Huraaa! Sui hạ tất cả bọn chúng rồi!] Nhóc slime nhảy cẫng khắp phòng, vui sướng.

[Sui...] tôi lẩm bẩm, vừa kinh ngạc vừa kinh hãi.

[Thấy chưa? Như bọn ta đã nói, không có gì phải lo cả.]

[Đúng không nào?]

Trời ơi, mỗi lần đặt chân vào hầm ngục, chú Sui dễ thương của tôi lại càng trở nên nguy hiểm chết người hơn...

Trong lúc tôi còn đang trăn trở về sự biến đổi này, Sui đã gom hết mấy viên đá ma pháp mà bọn quái rớt ra và nhảy đến đưa chúng cho tôi. Rõ ràng là nhóc muốn tôi khen ngợi. Tôi đành nuốt trôi những băn khoăn, xoa đầu nhóc và hô lên một câu [Làm tốt lắm, Sui!] đầy nhiệt huyết. Sui hân hoan nhảy tưng bừng trong sự sung sướng.

...........

Cuối cùng chúng tôi cũng đến tầng ba mươi bảy. Theo như lời đồn, tổ đội đang dẫn đầu cuộc thám hiểm hầm ngục hiện tại khả năng cao sẽ ở đâu đó trên tầng này. Họ được cho là tổ đội mạnh mẽ và xuất sắc nhất trong cả quốc gia, và các nhà thám hiểm của Pentagram đều công nhận điều đó... dù họ cũng lưu ý rằng nhóm này kiêu ngạo không kém phần tài giỏi, và thường để lại ấn tượng không mấy dễ chịu.

Kiêu ngạo ghê nhỉ? Nếu tình cờ đụng độ thì chắc sẽ phiền phức lắm đây. May mà tầng này cực kỳ rộng lớn, nên khả năng gặp họ chắc cũng không cao. Nhắc mới nhớ...

[Tầng này đúng là khổng lồ thật,] tôi lẩm bẩm. Thành viên của Pentagram đã cảnh báo tôi trước về chuyện đó—các hành lang ở đây rộng ít nhất gấp bốn, thậm chí năm lần so với các tầng trước, và trần nhà cũng cao hơn hẳn. Họ miêu tả tầng ba mươi bảy chỉ bằng một từ: lớn. Lớn hơn bất kỳ tầng nào trước đó.

Đáng tiếc là họ chẳng có thêm chút thông tin gì khác. Gần như không có ghi chép nào đáng tin về các quái vật tại tầng này—ngay cả những ghi chép mơ hồ cũng có thể tìm được trong các văn bản cổ cũng rất hiếm hoi.

Những người duy nhất biết bất kỳ thông tin về tầng này là tổ đội dẫn đầu, và khi ai đó từ Pentagram hỏi họ, họ chỉ đáp lại kiểu: "Đây là thông tin quan trọng cho hành trình của chúng tôi, và chúng tôi sẽ không chia sẻ dễ dàng," rồi từ chối nói thêm.

[Mọi người cẩn thận nhé! Không biết sẽ gặp phải thứ gì đâu,] tôi cảnh báo các linh thú của mình.

[Ta thì biết,] Fel đáp gọn lỏn.

[Hả? Fel, ông biết quái vật nào sống ở đây à?]

[Chắc chắn rồi. Chỉ cần ngửi là rõ ngay. Chúng ta gần như chắc chắn sẽ đối đầu với—]

"Moooooouuurrr!"

Một tiếng gầm dữ dội vang lên, rung chuyển cả căn phòng và cắt ngang lời của Fel, ngay khi một con quái vật khổng lồ bước ra từ bóng tối.

[Một con Minotaur?! Mà từ bao giờ chúng to thế này?!] tôi hét lên. Con quái vật khổng lồ mang theo một chiếc rìu lớn tương xứng với kích thước của nó. Tôi vội vàng dùng kỹ năng Thẩm Định.

[Gigant Minotaur]: *Biến thể to lớn bất thường của loài nhân ngưu, là quái vật xếp hạng S. Nếu chế biến đúng cách, thịt của chúng được xem là đặc sản.*

[Ha ha ha ha! Cuối cùng cũng gặp một con quái có thịt rồi! Dora-chan, Sui, nhớ lấy loài này nhé—thịt của chúng ngon không lời nào tả nổi!]

Tôi gần như thấy đôi mắt của Fel sáng lấp lánh. Ừ thì, đúng là Fel mà. Tất nhiên ông ấy biết thịt của minotaur ngon thế nào.

[Gì cơ?! Ngon không tả nổi?! Ta phải thử ngay! Nộp thịt đây, đồ gia súc quá lớn kia!] Dora-chan hét lên, trông phấn khích hơn bao giờ hết.

[Yay, thịt ngon! Thịt ngon, thịt ngon!] Sui cũng nhảy tưng tưng đầy phấn khích.

[Dora-chan, Sui—ta tin là các ngươi hiểu kế hoạch rồi chứ?]

[Tất nhiên rồi!]

[Có ạ!]

Hả? Kế hoạch nào chứ? Từ khi nào chúng tôi có kế hoạch về chuyện này vậy, Fel?

[Hôm nay, chúng ta sẽ săn sạch tầng này!]

[Yeah, chiến nào!]

[Thịt, thịt, thịt!]

Cả ba linh thú đồng loạt lao vào con minotaur, trong đầu chỉ nghĩ đến phần thưởng bằng thịt. Con quái vật lãnh trọn mọi đòn tấn công của cả ba cùng một lúc và gục ngã ngay tại chỗ.

[Ôi trời...] tôi lẩm bẩm. Tôi biết bọn họ hăng máu thế nào khi có thịt làm động lực, nhưng cú tấn công tổng lực vừa rồi vẫn khiến tôi nổi da gà. Dù đã quen với những trò này của họ, tôi vẫn thấy hơi hoảng hốt khi chứng kiến cảnh tượng đó.

ad6eb1c9-65dd-4682-810b-4407f3787013.jpg

[Đó! Thêm thịt đến rồi!]

[Đến giờ thịt rồi!]

[Thịiiiit!]

[Thôi mấy người làm ơn đừng gọi chúng nó là thịt như thế nữa được không?] Có vẻ như cả ba chẳng còn xem đám minotaur khổng lồ là sinh vật sống nữa—trong mắt họ, chúng chỉ là những túi thịt bò biết đi.

Lũ quái vật hoàn toàn không có cơ hội trước sức mạnh áp đảo của ba linh thú. Mỗi con bị hạ gục đều để lại những tảng thịt khổng lồ, răng nanh, và đá ma pháp, và cứ mỗi lần có thịt rơi ra, Fel, Dora-chan, và Sui lại hò reo ăn mừng.

[Được rồiiii, thêm thịt! Tuyệt!]

[Thịt, thịt, thật nhiều thịt!]

[Đây là một miếng thịt rất đẹp! Nhưng thật khó chịu khi một số con lại không rơi ra chút thịt nào cả. Điều đó chỉ càng làm ta thêm lý do để săn nhiều hơn và tích trữ càng nhiều càng tốt! Dora-chan, Sui, các ngươi đồng ý chứ?]

[Cần gì hỏi nữa!]

[Sui đồng ý, yeah!]

Kế hoạch đã được quyết định ngay từ lúc con minotaur khổng lồ đầu tiên rơi ra thịt. Fel hoàn toàn không nói quá—ông ta thực sự định săn cho đến khi không thể nữa mới thôi.

Tuy nhiên, như Fel đã chỉ ra, không phải con minotaur nào cũng rơi ra thịt. Theo tôi ước tính, tỷ lệ thịt rơi ra chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi phần trăm. Nhưng khi đã rơi ra, những tảng thịt ấy đều to lớn một cách đáng kinh ngạc. Không chỉ vậy, ba linh thú của tôi đã chờ đợi cả ngày trời để gặp quái vật có thịt trong hầm ngục, mà thịt này lại còn là loại thịt thượng hạng.

Tóm lại: Dù tôi có muốn ngăn cũng không thể. Sau khi thu thập được khoảng mười miếng thịt, cả ba vẫn chưa hề thấy đủ. Cuối cùng, chúng tôi cứ tiếp tục săn lùng cho đến khi cơn đói thắng thế và cả bọn đồng ý nghỉ để ăn tối. Theo "đồng hồ sinh học" của Fel, trời cũng sắp tối, thế nên chúng tôi quyết định tìm một khu vực an toàn để nghỉ qua đêm.

Suốt ngày hôm đó, bữa sáng và bữa trưa tôi đều chuẩn bị vội vàng, và Fel kiên quyết rằng: [Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt mà ta đã săn được trên tầng này,] trong khi ông ta dí sát mũi vào tôi như muốn thị uy. Thế nên, vâng, bữa tối là thịt minotaur khổng lồ.

Khi chế biến một loại thịt ngon, cách tốt nhất luôn là đơn giản để nguyên liệu tự tỏa sáng. Vì vậy, tôi chọn cách cơ bản nhất: làm bít tết!

Để giữ mọi thứ đơn giản nhất, tôi chỉ nêm nếm một chút muối và tiêu cho đợt đầu tiên, không thêm gì khác. Với những miếng thịt đỏ dày và lớn, tôi tin rằng đó là cách tốt nhất để làm nổi bật hương vị tuyệt vời của nó.

Những miếng bít tết thực sự tuyệt hảo. Fel, Dora-chan, và Sui ăn hết đĩa này đến đĩa khác, và cuối cùng chúng tôi tiêu thụ gần hết một nửa số thịt săn được trong ngày, khiến tôi không khỏi hãi hùng.

Ngược lại, việc được nếm thử thịt minotaur khổng lồ đã thổi bùng niềm đam mê của ba người bọn họ. Sau bữa ăn, họ càng quyết tâm hơn bao giờ hết để săn hết sạch quái vật trên tầng này.

..............

Một giấc ngủ ngon đã qua đi, cả nhóm lại tiếp tục hành trình săn minotaur khổng lồ vào sáng hôm sau.

[Hôm qua săn được ít quá, nhưng hôm nay chúng ta sẽ bù lại!] Fel tuyên bố.

[Yeah! Đánh bại thật nhiều quái vật để có thật nhiều thịt ngon nào!]

[Chẳng có gì lạ khi hôm qua không được nhiều. Khi chúng ta đến đây thì đã khá muộn rồi,] Dora-chan nhận xét. [Hôm nay dành trọn cả ngày để săn trên tầng này, thế nào cũng gom đủ! Mà kể cả chưa đủ, mai săn tiếp cũng được! Thịt ngon thế này, bỏ ra thêm một hai ngày cũng đáng lắm!]

[Chính xác. Nếu hôm nay vẫn chưa đủ, chúng ta có thể tiếp tục săn vào sáng mai.]

Như tôi đã lo ngại, ba kẻ mê thịt của tôi thực sự đã nghiện thịt minotaur khổng lồ. Họ còn nhiệt tình hơn cả hôm qua. Có vẻ như việc ở lại thêm một ngày nếu chưa săn đủ thịt đã được quyết định mà chẳng cần hỏi ý kiến tôi. Thực ra tôi cũng không phản đối, nhưng bắt đầu thấy tội cho lũ quái vật tội nghiệp này rồi.

Dẫu vậy, kể cả tôi có phản đối thì cũng chẳng có cách nào kéo ba tên này rời khỏi mục tiêu. Tôi đành cam chịu trước viễn cảnh một ngày dài săn quái vật, và cả buổi sáng trôi qua với việc hạ gục từng con minotaur khổng lồ.

Nhưng khi đang săn dở, chúng tôi bước vào một căn phòng lớn và tiếp tục hạ gục quái vật trong đó, thì bất ngờ vang lên những âm thanh chói tai của kim loại va chạm, tiếng nổ lớn, và cả những tiếng hét từ đâu đó phía trước.

Cling! Clang! Kabooom!

"Xong rồi! Hạ gục nó đi!"

Nhìn về phía bên kia căn phòng, tôi có thể thấy một nhóm sáu nhà thám hiểm đang chiến đấu với một con nhân ngưu khổng lồ. Một nhà thám hiểm cao lớn, vạm vỡ đứng ở tiền tuyến, liên tục đâm chém con quái vật bằng một thanh đại kiếm, trong khi một nhà thám hiểm nhỏ nhắn, nhanh nhẹn hơn, cầm kiếm ngắn lao vào rồi thoát ra nhanh như chớp, cắt xẻ đôi chân của nó.

Một thú nhân khổng lồ khác tham gia tấn công, nhắm vào đầu gối con quái vật với một chiếc rìu lớn, trong khi một người phụ nữ với vẻ mặt nghiêm nghị đứng cách đó không xa, ném những quả cầu lửa ma pháp vào mặt nó. Đi cùng cô là một nữ elf cầm cung, bắn liên tiếp những mũi tên vào cánh tay của con minotaur. Nhưng hơn hết, ánh mắt tôi bị thu hút bởi thành viên thứ sáu trong đội: một người thuần thú. Đi bên cạnh anh ta là một con hổ lông đỏ, được ra lệnh lao vào trận chiến.

Họ chắc chắn là nhóm thám hiểm tiên phong mà tôi nghe nói tới hôm qua: những người đứng đầu hầm ngục và cũng là đội mạnh nhất trong quốc gia.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu tại sao họ xứng đáng với danh tiếng ấy. Đòn tấn công phối hợp của họ lên con nhân ngưu khổng lồ thực sự là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

[Ngươi đang nhìn gì thế? Giữ chắc lấy ta trừ khi ngươi muốn ngã xuống!] Fel càu nhàu. Ông ấy nói đúng—tôi đã quá mải mê quan sát cuộc chiến mà buông lỏng tay lúc nào không hay.

[Ôi, xin lỗi!] Tôi vội vàng nắm lại bộ lông của Fel. May mà ông ấy dừng lại ngay khi nhận ra tôi sắp tuột tay, nhờ vậy mà tôi không bị hất văng xuống đất.

[Lẹ lên nào! Thịt của chúng ta đang đợi đấy!]

[Thịt của chúng ta á? Nghe còn tệ hơn cả lúc nãy, Dora-chan...] Tôi thở dài. [Được rồi, được rồi. Nhưng đừng cản trở trận chiến của họ, nên đi vòng qua thôi. Và Sui, không được giúp đâu đấy!]

[Okaaay!]

Tôi đã được cảnh báo rằng họ rất tự cao và khó chiều, nên chẳng dại gì mà chọc vào tổ ong bắp cày ấy. Cả nhóm đi vòng qua, giữ một khoảng cách an toàn để không làm phiền họ.

Tất nhiên, họ vẫn phát hiện ra chúng tôi. Nhóm mạnh nhất hầm ngục không thể nào thiếu cảnh giác đến vậy. Khi nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt của họ mở to vì kinh ngạc. Nhưng ngay sau khi chúng tôi vượt qua họ, một âm thanh kim loại nặng nề vang lên. Và ngay giây sau, thứ gì đó rơi xuống ngay trước mặt chúng tôi.

[Hả?] Tôi cúi xuống nhìn mặt đất. [Một mũi tên lạc?!]

Trời đất, suýt thì trúng! Tôi đoán chuyện này có thể xảy ra khi cố gắng chạy ngang qua một trận chiến, nhưng mà căng thẳng thật đấy!

[May mà không tệ hơn! Tôi mừng vì đã bắt ông dựng lá chắn trước khi vào hầm ngục, Fel.] Tôi vốn đã bắt ông ấy tạo lá chắn cho cả tôi, Sui, và Dora-chan ngay từ đầu. Tôi không định mạo hiểm gì trong một hầm ngục nổi tiếng vì độ khó. Lá chắn của Fel vừa rồi chắc chắn đã đỡ được mũi tên, nên xem ra quyết định đó là đúng đắn. [Cảm ơn... Khoan, có chuyện gì thế?]

Fel đang nhìn chằm chằm vào nhóm thám hiểm phía sau chúng tôi, lông mày nhíu lại khó chịu.

[Gì cơ, ông khó chịu vì mũi tên à? Thôi nào, họ đang chiến đấu mà! Chuyện này là bình thường. Đừng nhìn họ như thế nữa.]

[Hah! Ta thề, ngươi vô tư đến mức đôi khi ta tự hỏi liệu ngươi có suy nghĩ gì không...]

[Dora-chan, ý cậu là sao hả?]

[Đừng phí thời gian, Dora-chan. Giải thích mấy chuyện thế này với cậu ta chỉ vô ích thôi.]

[Giải thích chuyện gì cơ?! Sao tôi hiểu được nếu mấy người không chịu nói rõ ra chứ?!] Tôi chẳng hiểu nổi họ đang ám chỉ điều gì.

[Đi thôi, đi thôi! Chúng ta phải mau tìm thêm thịt nữa!] Sui xen ngang, giọng đầy háo hức.

[Rõ ràng. Không nên lãng phí thời gian ở đây.]

[Chính xác! Thời gian là thịt!]

Bị một con slime sốt ruột thúc giục, chúng tôi lại lên đường tìm thêm minotaur khổng lồ để săn.

9d27258a-28c8-453a-8baa-1476c0bdcf97.jpg

.................

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đôi lúc thấy main ngu quá khó chịu thật chứ
Xem thêm