• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Tiệc Nướng Và Phước Lành Của Thần!

Chương 3-2

0 Bình luận - Độ dài: 3,874 từ - Cập nhật:

Chúng tôi đã đến Hội Thám Hiểm. Chắc chắn ngài Elrand sẽ xuống gặp tôi thôi, vì nhân viên đã báo rồi mà. Mặc kệ tôi có đang nói chuyện với ai đi nữa... Việc chính hôm nay là bán mớ vật phẩm thu được từ hầm ngục.

Không biết ngài Elrand với ngài Ugohl đã bàn xong vụ quyết định kia chưa nhỉ? Mà chưa cũng chẳng sao, mai tôi quay lại cũng được.

Nhân tiện, sáng nay tôi làm món bát bò sừng máu ướp miso cho bữa sáng mà trời ơi, ướp thế vừa tới, ăn đã gì đâu.

Dù sao thì... cũng đến lúc rời khỏi đây, đi tới thị trấn kế tiếp. Hầm ngục là xong xuôi rồi, chẳng còn gì vướng bận. Nhưng trước hết, phải bán cho xong đống đồ này đã. Với lại, cũng cần chuẩn bị ít đồ ăn đem theo cho chuyến đi nữa.

"Ngài Mukohda, chào mừng. Mời vào, mời vào."

"Hôm nay tôi sẽ tham gia cùng ngài."

A, ngài Elrand tới rồi. Mà tôi thấy ngài Ugohl cũng có mặt... Không lẽ ông ấy đến chỉ để canh chừng ngài Elrand thôi sao? Mà đúng rồi, ông này có… một quá khứ nho nhỏ với ngài Elrand.

Ba người chúng tôi đi lên phòng hội trưởng ở tầng hai, nơi quen thuộc như cái bếp nhà tôi.

"Chúng tôi sẽ mua toàn bộ da orc, da người thằn lằn, da ogre, da troll, lông minotaur, mấy viên đá ma thuật của ogre (loại nhỏ), troll (nhỏ), minotaur (nhỏ), và cả đá ma thuật bọ ngựa khổng lồ (nhỏ) của cậu. Ngoài ra còn có mười lăm cái vảy bướm tê liệt, hai mươi sợi lông khỉ hoang dã, và cả cái Túi Ma Pháp (nhỏ) mà cậu đang rao bán nữa."

Đó là lời của ngài Ugohl, phó hội trưởng. Có vẻ bây giờ nguyên liệu giáp da đang được săn lùng khắp nơi. Hàng từ hầm ngục thì vốn bền chắc hơn người thường, nên ai cũng chuộng là phải. Còn mấy viên đá ma thuật, loại nhỏ tuy nhỏ mà có võ, đem về chế mấy món đồ cũng rất tiện, càng nhiều càng tốt là điều dễ hiểu. Nhưng nè, có một người không hề đồng tình với danh sách vừa rồi của ngài Ugohl.

"Không, ông thấy đó, Ugohl, mấy món ông kể thì được đấy... nhưng sao không thêm chút đồ hiếm vào cho xôm tụ hở?" ngài Elrandcười toe, nhưng ngài Ugohl thì trừng mắt như muốn khoan lỗ trên trán ông ta.

"Hội trưởng, sau cái buổi đàm đạo lê thê hôm qua về chuyện này, ông vẫn chưa chịu thôi à?" ngài Ugohl hỏi, ánh mắt như lửa. Ngài Elrand thì chẳng chịu nhún, mặt vẫn tươi như hoa.

"Thì... tôi biết là mấy món ông nêu ra sẽ kiếm bộn tiền cho hội. Nhưng ông biết đấy, nghề thám hiểm không chỉ là làm ăn còn là mơ mộng nữa! Ước mơ làm giàu chớp nhoáng ấy mà! Vậy nên, tôi nghĩ nên lấy thêm vài thứ quý hiếm  như răng hoặc da vaasuki, da hay ngòi độc manticore, hoặc da, răng, xương gì đó của Gustav cũng tốt nữa. À mà, cũng nên cân nhắc lấy luôn da behemoth nhé," ngài elf xinh đẹp cười rạng rỡ như tiên nữ giáng trần.

Một người phụ nữ nhẹ dạ chắc chắn đã đổ rạp ngay... nhưng đối thủ của ông ta là ngài Ugohl người giữ chặt dây cương của ngài Elrand hơn cả kỵ sĩ ôm cương chiến mã.

"Hmph! Ông nói nghe như vì cái lợi chung, nhưng tôi biết tỏng. Mấy thứ ông nêu, như răng vaasuki, xương Gustav ấy toàn là vật liệu làm kiếm! Ông chỉ muốn thỏa mãn cái sở thích làm kiếm của mình thôi!" ngài Elrandbắt đầu bối rối rõ rệt.

"Không, không có đâu mà, tôi... tôi không có ý đó..."

Không tin nổi. Ngài Elrand à, ông lắp bắp kiểu đó chẳng khác gì nhận tội cả!

"Chắc ông lại tính làm thêm thanh kiếm nữa, treo cùng với thanh kiếm rồng đất mà ông đang định rèn từ đống đồ mua từ ngài Mukohda đây, đúng không?"

Gì cơ? Không thể nào... tôi còn đang bán tín bán nghi thì ngài Elrand đã giật mình đơ như khúc gỗ rồi thốt lên:  "Sao ông biết..."

Ủa? Thật hả? Chỉ vì cái lý do tào lao đó thôi sao?

"Trời ạ, ông đúng là... Ông có biết mấy món ông muốn đáng giá bao nhiêu không? Mỗi thứ trong đó bằng một nửa cả danh sách tôi vừa đọc cho ngài Mukohda ấy! Chưa hết, còn cái chuyện ông nói là muốn da behemoth nữa chứ. Với cái đó, không phải nửa giá đâu, mà cả cái danh sách cộng lại còn chưa chắc đủ!"

*RẦM!*

Ngài Ugohlđập mạnh tay lên bàn, gằn giọng. Ông đang cực kỳ, cực kỳ tức giận.

T-Tôi hiểu mà, thật sự thông cảm luôn đó!

"C-Có cần nổi giận thế không, Ugohl? Tôi chỉ... chỉ đưa ra đề xuất nhẹ nhàng thôi mà..."

Không, ông đừng giả vờ. Cái này mà gọi là đề xuất hả? Ông thật sự tưởng người ta sẽ đồng ý lấy mấy thứ đó về chắc?

"Hah, thôi đi. Im miệng lại giùm cái, hội trưởng."

Trời đất, bị nói thẳng vậy luôn đó hả? Ông ấy bị bảo câm miệng rồi kìa...

"Thành thật xin lỗi ngài Mukohda vì thái độ không ra thể thống gì của chúng tôi. Danh sách vật phẩm mà tôi vừa đọc vẫn giữ nguyên như vậy, ngài thấy ổn chứ?"

[Vâng, tất nhiên rồi. Về mấy món hàng đó, tôi nên mang ra đây luôn à?]

"Với số lượng này thì... xin mời ngài chuyển sang kho hàng để tiện làm việc hơn. Tôi sẽ kiểm kê và tính toán lại số tiền, nên chúng tôi sẽ thanh toán cho ngài vào ngày mai."

Ừ, vậy là hợp lý rồi. Mấy món nhiều như vầy thì cần kiểm tra kỹ càng cũng phải.

"À mà, còn một việc nữa. Tôi muốn thưa chuyện riêng với ngài trước khi ngài qua kho hàng..."

Tóm lại thì, ngài Ugohl muốn hỏi tôi có đồng ý bán một phần vật phẩm hầm ngục cho Hội Thương Nhân không. Thông thường, các món đồ mà Nhà Thám Hiểm thu được và muốn bán thì phải qua tay Hội Thám Hiểm. Nhưng lần này, số lượng quá nhiều, khiến Hội Thám Hiểm không kham nổi hết. Nghe đâu bên Hội Thương Nhân cũng đánh hơi được, nên đã chủ động đề nghị được mua lại một phần miễn là sau khi Hội Thám Hiểm đã chọn xong phần mình.

"Như ngài cũng rõ, Hội Thám Hiểm vốn mua vật phẩm từ các Nhà Thám Hiểm nhằm mục đích bảo vệ họ. Đối mặt với mấy thương nhân cáo già chẳng dễ dàng gì nhiều người đã bị lừa, bán món quý mà chẳng được bao nhiêu tiền. Việc chúng tôi làm là để ngăn ngừa điều đó. Tuy nhiên, vẫn có trường hợp ngoại lệ, như mấy giao dịch nhỏ... hoặc như lần này."

À há, giờ tôi mới hiểu. Kiểu như lần trước tôi bán đồ cho ngài Lambert ấy mà. Hồi đó ngài ấy có nói, "Làm ăn mà né mấy hội ra thì dễ bị săm soi lắm, nhưng nếu chỉ là giao dịch nhỏ thì người ta nhắm mắt cho qua." Vậy thì vụ này cũng tương tự. Hội Thám Hiểm không kham hết, nên mới mềm mỏng hơn một chút.

"Lần trước, nhóm của hội trưởng mấy người suýt nữa đã chinh phục được hầm ngục  mang về rất nhiều đá quý và đồ giá trị. Vì vậy bên Hội Thương Nhân có vẻ đang trông chờ loại vật phẩm tương tự từ ngài."

Ờm, tôi cũng có kha khá đá quý thật. Không nhất thiết phải bán, nhưng cũng chẳng có hứng giữ làm gì. Nếu họ muốn mua thì tôi đâu ngại.

[Nếu ngài có thời gian, tôi muốn mời ngài ghé qua Hội Thương Nhân sau khi xong việc ở kho, hoặc nếu ngài bận thì mai cũng được. Không cần gấp gáp, nhưng bên đó đã gửi vài lời nhắn thúc giục rồi..."

"Nếu vậy thì, tôi không phiền. Sau khi lo xong bên kho, tôi đi với ông luôn cũng được.]

"Thật sao? Vậy thì cảm tạ ngài rất nhiều. Sau khi làm xong ở kho, tôi sẽ đưa ngài đến đó." Vừa dứt lời thì ngài Elrand nãy giờ im thin thít đột ngột chen vào.

"Khoan đã. Tôi sẽ đưa cậu Mukohda tới Hội Thương Nhân. Chuyện thế này thì hội trưởng nên đích thân làm mới phải." Ông nói như thể điều đó là hiển nhiên, nhưng ngài Ugohl chỉ nhìn ông ta trừng trừng, chẳng buồn chớp mắt.

“Ông nói cái gì vậy? Lại tìm cớ trốn việc nữa à? Tôi không để ông làm trò đó đâu nhé! Hội trưởng thì lo mà ở lại làm phần việc của mình đi. À, chuẩn bị cho chuyến đi đến thủ đô tới đâu rồi? Tôi nhớ rõ ràng là đã giao cho ông chuyện đó.” Bị hỏi vậy, ngài Elrand quay mặt sang chỗ khác, như thể đang tìm cái cớ bay lên trời.

Ôi không… ông ấy chắc chắn là chưa làm gì rồi.

"Hahh~, vậy mà còn mở miệng bảo sẽ đưa người ta đi."

"Không, chứ... thật sự tôi không muốn đi chút nào hết, ông biết không? Phiền chết được."

Trời ơi, ông ít ra cũng giả vờ chút đi chứ. Làm hội trưởng mà nói năng kiểu đó, không thấy mắc cỡ à? Dù chỉ là danh nghĩa, thì cũng giữ thể diện một chút chứ. À mà khoan đã, tôi cũng có chuyện muốn hỏi ông ấy.

[Ngài Elrand, nếu anh đi thủ đô, thì có phải... sẽ gặp nhà vua không?]

"Ừ, đúng vậy. Ta sẽ được tiếp kiến ngài."

"Vậy thì..."

Tôi lôi ra một món đồ từ hầm ngục, lấy từ trong ItemBox.

[Xin ông chuyển giúp cái này cho nhà vua. Ngài ấy đã đối đãi với tôi rất tử tế. Chính nhờ sự che chở của ngài mà Fel, mọi người và tôi mới có thể sống thong dong như hiện giờ, không bị mấy tay quý tộc quấy rầy. Tôi thật lòng biết ơn. Xin ông gửi lời cảm tạ của tôi đến ngài, và cũng nhắn giùm rằng tôi mong ngài tiếp tục quan tâm tới tôi trong tương lai nữa.] Tôi nghĩ nên làm chuyện này khi biết ngài Elrand sắp đến kinh đô và có cuộc diện kiến với nhà vua. Quyết định của nhà vua trước kia đã giúp tôi giữ được sự tự do quý báu này, không bị kéo vào vòng xoáy quyền lực hay rắc rối với mấy vị quý tộc. Tôi thật sự rất cảm kích. Mà nói cho ngay, đây cũng là một kiểu… đầu tư. Nếu chỉ cần tặng một món quà là có thể giữ yên thân, thì quá rẻ còn gì.

"Được rồi, ta sẽ làm như vậy… Ờ, mà cái này là gì thế?" ngài Elrand hỏi, mắt nhìn chằm chằm món đồ tôi đưa.

[À, đó là món tôi tìm thấy trong một chiếc rương báu trong hầm ngục ‘Vòng cổ kháng độc’.] Vừa nghe vậy, cả ngài Elrand lẫn ngài Ugohl đều trợn tròn mắt.

"Đây là… một món trang bị ma pháp? Cậu chắc chứ?"

[Ừm. Tôi nghĩ nhà vua mà có được nó thì sẽ yên tâm hơn.]

Về nhiều mặt lắm. Với địa vị cao như vậy, bị đầu độc là chuyện chẳng lạ. Một chiếc vòng có thể chống độc thì đúng là quý như vàng ròng.

"Trời đất… Món này mà đưa vào hoàng cung thì chắc chắn người ta sẽ trả giá rất cao để có được đấy. Cậu thật sự chắc chắn không? Nếu bán thì cậu sẽ lời to đấy."

[Không sao. Xin ông cứ trao lại cho nhà vua.]

Thành thật mà nói, nhờ Fel và mấy người kia, tiền bạc với tôi giờ chẳng còn là vấn đề nữa. Với lại, vì chúng tôi đều có phước lành của thần linh, mấy món kiểu như 'Vòng cổ kháng độc'… thật lòng mà nói, chẳng ai cần dùng đến. Hiệu ứng trạng thái gì đó cũng vô hiệu luôn rồi, nên để lại cũng vô dụng.

"Thấy chưa, hội trưởng, giờ không chỉ báo cáo đâu nhé. Ông còn được giao một nhiệm vụ cực kỳ trọng đại  mang món bảo vật này đến tận tay nhà vua. Đừng có làm ẩu, không thì rắc rối to đấy. Hiểu chưa? Mau lo chuẩn bị đàng hoàng đi!" ngài Ugohl chốt hạ, không để ngài Elrand có cơ hội lẩn trốn.

"Thôi, chúng ta đến kho hàng thôi."

Tôi quay lại gọi Fel và Dora-chan, cả hai đang ngủ say như chết phía sau ghế từ nãy đến giờ. Nhân tiện, Sui vẫn cuộn tròn trong chiếc túi thân quen.

"Vậy thì, ngài có thể mang hết mấy món ra được chứ?"

[Được thôi. Đầu tiên là da orc, tiếp theo là da người thằn lằn, da ogre, da troll...]

Danh sách cứ thế tiếp tục.

Và đây là mười lăm vảy bướm tê liệt. Ưm... còn gì nữa nhỉ? Dài quá, bắt đầu quên mất rồi.

À, phải rồi hai mươi tấm da khỉ hoang dã, với chiếc túi ma pháp ''loại nhỏ''.

[Tôi nghĩ đây là toàn bộ rồi. Ông vui lòng kiểm lại giúp tôi nhé?]

Tôi nói xong thì ngài Ugohl, Marcel cũng đang có mặt trong kho cùng mấy người thợ khác đồng loạt bước tới, bắt tay vào kiểm hàng. Tổ làm việc vô cùng chuyên nghiệp và nhanh nhẹn.

"Trông có vẻ đầy đủ cả rồi. Vậy... thưa ngài Mukohda, chúng tôi xác nhận đã tiếp nhận đầy đủ vật phẩm. Việc thẩm định và tính toán sẽ hoàn tất trong hôm nay, và chúng tôi sẽ thanh toán cho ngài vào ngày mai."

Hí~ cuối cùng cũng xử lý xong đống chiến lợi phẩm từ hầm ngục rồi. Dù còn nhiều món chưa giải quyết, nhưng như vầy cũng nhẹ đầu được một chút.

"Giờ thì, tôi sẽ đưa ngài đến Hội Thương Nhân."

Phải rồi, tôi còn vụ đó nữa. Theo sau ngài Ugohl, tôi rời kho hàng, hướng thẳng đến Hội Thương Nhân.

........

Hội Thương Nhân ở Dolan là một toà nhà khá đồ sộ, nằm ngay trên con phố chính của thành phố. Khi tôi theo sau ngài Ugohl bước vào bên trong, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng rắn rỏi, trông chuẩn mực y như hình tượng điển hình của giới thương nhân, đã đứng đợi sẵn.

“Chúng tôi đã đợi ngài. Mời ngài theo tôi.”

Ưm, không biết Fel và mấy người kia đi cùng có ổn không nhỉ?

Thấy tôi có vẻ lưỡng lự, ông ấy liền nói thêm, “Linh thú của ngài cũng có thể vào cùng.” Quả nhiên, đúng là thương nhân có khác, nhạy bén và tinh tế.

Chúng tôi được dẫn vào một gian phòng phía sau quầy tiếp tân. Cạnh đó có một căn phòng khác, thấy vài ông có vẻ là thương nhân bước vào đó, chắc là phòng dùng để thương lượng và giao dịch. 

Fel cũng vừa kịp lò dò vào phòng.

………

“Rất hân hạnh được diện kiến ngài. Tôi là hội trưởng của chi nhánh Hội Thương Nhân tại Dolan, tên tôi là Adriano. Rất vui mừng được gặp ngài."

Tôi biết ngay mà, chắc chắn sẽ thế này mà. Hội trưởng đích thân ra mặt tiếp đón… Cảm giác hơi áp lực.

[Tôi là Mukohda. Rất vui được gặp ngài.] Dù gì tôi cũng là thành viên Hội Thương Nhân, ít nhất là trên danh nghĩa, nên cũng phải giữ phép một chút.

“Xin lỗi vì đã làm phiền nhiều lần, ông Ugohl.”

“Không sao cả, tôi hiểu rõ tình hình mà.”

“Vậy thì, ta bắt đầu luôn nhé. Ngài có thể cho tôi xem hàng hoá không?”

“Như tôi nghe ông Ugohl nói lại, tôi hiểu rằng ngài đang muốn bán đá quý và những vật tương tự, đúng không?”

[Vâng, đúng thế.]

Khi câu chuyện chuyển sang việc tôi sẽ trình bày đá quý, ngài Adriano bảo muốn mời một người thẩm định đến để kiểm tra, tôi gật đầu đồng ý. Người bước vào là một ông lão khoảng ngoài sáu mươi, ánh mắt sắc sảo lạ thường, toát lên kinh nghiệm lão luyện của một người đã ăn nằm với nghề thẩm định mấy chục năm.

[Vậy thì, tôi xin bắt đầu.] Tôi lấy ra mấy viên đá quý cùng những món tương tự từ hầm ngục, bày lên tấm vải mềm được trải sẵn trên bàn.

[Đầu tiên là mấy viên ruby này.] Ông lão thẩm định lấy kính lúp ra, đưa lên soi viên ruby nhỏ mà tôi đưa.

Khoan đã… thế giới này có cả kính lúp à? À mà đúng rồi, thỉnh thoảng cũng thấy vài người đeo kính mắt chắc là người có tiền. Vậy thì những dụng cụ như này chắc cũng không rẻ gì.

“Viên này nhỏ nhưng sắc đỏ rất rực rỡ. Đúng là hàng từ hầm ngục.”

Thở phào nhẹ nhõm. May quá, lọt qua ải đầu tiên rồi.

[Xin hỏi, tôi có thể tiếp tục lấy các món khác ra luôn được không?] Chứ nếu mang từng món một, chắc trời tối mất…

“Không, vì đây là lô đá quý đầu tiên từ hầm ngục sau bao nhiêu năm, nên chúng tôi phải kiểm tra cẩn thận từng viên. Tốt nhất là ngài lấy ra từng món để chúng tôi thẩm định cho kỹ.”

Ra vậy, tôi hiểu rồi.

Tôi làm theo, lần lượt lấy ra ngọc lục bảo, đá aquamarine, thạch anh garnet…

[Đây là topaz hoàng gia] Vừa nói, tôi vừa đưa viên topaz ấy ra. Ngay lập tức, mắt ông lão tròn xoe.

“Topaz hoàng gia!! Bao nhiêu năm rồi ta mới được thấy màu vàng này? Quá tuyệt vời! Không tỳ vết, lại còn to hơn cả những viên ta từng thấy trước đây nữa!”  Ông lão phấn khích đến độ suýt dán luôn mắt vào kính lúp.

“Ruslan lại hứng khởi dữ vậy… Nó đặc biệt đến thế sao?” ngài Adriano hỏi.

A, thì ra tên ông lão là Ruslan.

“Đúng vậy. Đây là thứ tuyệt phẩm! Topaz hoàng gia cực kỳ hiếm, chỉ những ai thật sự hiểu về đá quý mới biết giá trị của nó. Và cũng chính vì sự khan hiếm ấy, nên ai biết cũng sẽ thèm khát sở hữu. Hơn nữa, viên này còn hơi ánh đỏ pha vàng màu vàng là tượng trưng cho điềm lành, nên ngay cả những người không rành đá quý cũng sẽ muốn mua.”

“Đúng thật. Màu vàng này nhìn mê thiệt,” ngài Adriano cũng gật đầu đồng tình.

Tôi thì cũng chả rành giá cả đá quý, nhưng nghe thế thì chắc là đắt đỏ lắm đây. Khoan, mà nếu cứ chậm rãi thế này thì biết đến bao giờ mới xong. Còn một đống chờ ngoài kia nữa…

[Ưm, tôi có thể lấy món tiếp theo không?]

“Ồ, xin lỗi! Xin mời.”

Tôi lấy ra sapphire, alexandrite, kim cương... Mỗi lần tôi đưa ra món mới, ông Ruslan lại "ồh", "àh" như trẻ con thấy bánh kẹo.

“Ồh! Đúng như ta đoán, đá quý từ hầm ngục thực sự là đẳng cấp khác.”

[Khác biệt đến thế sao?]

“Đúng vậy. Trước hết là độ trong  gần như không có tạp chất, không vết nứt, sắc màu thì thuần khiết, nổi bật. Từng viên đều là tuyệt phẩm.”

Hohh, vậy là đá quý từ hầm ngục có tiếng đến vậy à. Tôi cứ tưởng chỉ vì là đá quý nên mới có giá cao thôi… ai ngờ lại thuộc loại thượng phẩm.

[Tiếp theo là chiếc nhẫn kim cương lấy từ một rương kho báu.]

“Oho, vậy là món này đã được chế tác sẵn. Thiết kế hơi lỗi thời một chút, nhưng viên kim cương thì không thể chê vào đâu được.”

Hừm, có vẻ hầm ngục không cập nhật xu hướng thiết kế mới nhỉ?

[Tiếp theo là một chiếc vòng cổ tanzanite, cũng lấy từ kho báu.]

“Thiết kế món này cũng hơi lỗi thời, nhưng tanzanite là loại đá quý hiếm, có giá trị cao. Màu xanh có pha chút ánh tím rất khác với sapphire, thật tinh tế.”

Ờ, thiết kế lỗi thời nữa à… Nhưng nghe nói bản thân viên đá thì quý nên chắc cũng bán được giá.

…Và giờ là món cuối cùng. Theo tôi thấy thì đây là món giá trị nhất. Nó được lấy từ rương kho báu ở tầng 29 món lớn nhất tôi từng tìm được, và ngay cả một kẻ dốt đặc về đá quý như tôi cũng cảm thấy nó cực kỳ đẹp.

“Và đây là món cuối. Một viên kim cương vàng, lấy từ tầng 29.”

Tôi đưa viên kim cương lớn, hình giọt nước cho Ruslan xem.

“Đ-Đây là…” ông Ruslan cung kính đón lấy viên kim cương, cẩn thận quan sát.

“R-Ruslan?!”

Ngài Adriano kinh ngạc gọi tên ông, còn tôi thì quay qua nhìn… và há hốc mồm. Ông ấy đang khóc.

“Tôi thật sự xúc động... Đã đi qua gần hết cuộc đời, không ngờ lại có ngày được tận mắt nhìn thấy một thứ kỳ diệu đến vậy…”

Một người trong phòng khẽ nuốt nước bọt.

“Trước tiên, kim cương có màu vốn đã rất hiếm. Viên này lại có sắc vàng đậm tuyệt đẹp, trong suốt hoàn hảo. Vàng là màu của cát tường, giống như topaz hoàng gia, nên sẽ có rất nhiều người khao khát sở hữu. Thêm vào đó, kích thước lớn bất thường rất khó kiếm. Và dù lớn nhưng vẫn trong veo, không tì vết. Cách cắt lại hoàn mỹ, chẳng thua gì tay nghề của các bậc đại sư thợ đá. Tóm lại, tôi đã từng xem qua vô số đá quý trong đời, nhưng chưa từng thấy viên nào vĩ đại như thế này. Nó xứng đáng được gọi là chí bảo đỉnh cao của các loại đá quý trên toàn thế gian. Tôi xin bảo chứng về phẩm chất của nó.”

…Chí bảo? T-Tốt đến thế luôn sao? Tôi liếc sang ngài Adriano và ngài Ugohl. Cả hai đều trố mắt trước lời tuyên bố long trọng ấy.

“V-Vậy thì, chúng tôi xin phép bàn bạc lại về việc mua bán, ngài vui lòng chờ một lát,” ngài Adriano nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi dẫn ông Ruslan ra ngoài.

Trong lúc chờ, một nhân viên mang trà tới. Hohh… trà ngon thiệt. Vị giống Darjeeling hảo hạng, chứ không phải loại rẻ tiền trong mấy cái túi lọc mua ở siêu thị đâu nha.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận