Tập 04: Tiệc Nướng Và Phước Lành Của Thần!
Chương 3-1: Phó Hội Trưởng Quyền Lực Nhất
1 Bình luận - Độ dài: 3,636 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau, chúng tôi ghé thăm Hội Thám Hiểm. Tôi đến để nhờ họ xử lý năm con orc từ hôm qua, cùng với mớ chiến lợi phẩm mà Fel bắt được khi đi săn. Có vẻ nhân viên đã báo tin từ trước, bởi ngài Elandnhanh chóng xuất hiện.
“Cậu Mukohda, việc thảo luận về những món sẽ thu mua vẫn đang tiến hành. Ta sẽ cố gắng hoàn tất trong ngày mai.”
[À, không phải chuyện đó. Hôm nay tôi đến vì việc khác. Hôm qua Fel bắt được thêm một số quái vật, nên tôi muốn nhờ hội xử lý.]
Trong túi ma pháp mà tôi đưa cho Fel hôm qua có bốn con cockatrice, một con rockbird, và một con quái vật khổng lồ giống đà điểu tên là “giant talepo”. Tôi thật sự cần tích trữ thêm thịt từ mấy loài chim quái vật, vì hiện tại những thứ tôi có chỉ là đồ lấy được trong hầm ngục...
“Ra là vậy. Nếu chỉ có thế thì để ta dẫn cậu đến đó.”
[Không cần đâu, tất cả đều vừa với ô cửa sổ ở đây rồi, vậy là được mà.]
“Không không, đừng ngại. Nào, đi lối này.”
Vừa nói, ngài Eland vừa dẫn tôi đến kho như thường lệ.
Thật ra tôi không có mang theo thứ gì quá đặc biệt, chỉ là một ít quặng và vài con cockatrice thôi. Quầy giao dịch bình thường cũng đủ rồi, đâu cần đến mức này...
Không giống lần trước khi xử lý rồng đất, lần này trong kho đã có vài người thợ xẻ thịt. Có vẻ hôm đó ngài Elandđã cho mọi người tránh đi.
“Vậy, cậu mang theo gì? Lấy ra để ta xem.” ngài Elandnói, tay vỗ lên mặt bàn gỗ trước mặt.
“Hả? Hội trưởng, có chuyện gì vậy ạ?” Một người thợ xẻ trạc ba mươi tuổi lên tiếng.
“Chào Marcel. Xin lỗi vì làm phiền. Ta chỉ dẫn cậu Mukohda vào thôi.”
Nghe vậy, người thợ tên Marcel nhìn tôi với vẻ bối rối. Có lẽ anh ta nghĩ tôi chẳng quan trọng đến mức hội trưởng đích thân đưa vào kho. Tôi cũng chẳng nên tự đánh giá bản thân thế này, nhưng nếu đổi ngược vị trí, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ vậy.
“Này Marcel, ngài Mukohda hiện đang là cái tên được bàn tán khắp Dolan. Làm ở đây thì chắc anh cũng nghe tin rồi hầm ngục đã bị chinh phục. Và ngài Mukohda đây chính là người đã làm chuyện đó.”
Marcel nhìn tôi, rồi liếc qua Fel và Dora-chan đứng sau, khẽ “Àh” một tiếng như đã hiểu ra.
Nếu chỉ có mình tôi thì chắc chẳng ai chú ý, nhưng đi cạnh Fel và Dora-chan thì đúng là nổi bật. Khi vừa rời khỏi hầm ngục, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào chúng tôi, chắc nhờ thế mà tin đồn lan ra nhanh.
“Vậy nên, tất nhiên ta phải đưa cậu ấy vào đây.”
Không, chẳng có cái gì “tất nhiên” ở đây cả đâu. Tôi đã nói là quầy giao dịch bình thường cũng được rồi mà, ông có nhớ không đấy?
“Linh cảm mách bảo ta rằng cậu Mukohda mang theo thứ gì đó đặc biệt.”
Nghe ngài Eland nói vậy, Marcel liền đáp lại: “Thật sao?” với vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
“Vậy thì, giờ cho chúng tôi xem cậu mang theo gì đi.”
Này... tôi vẫn không hiểu cái “vậy thì” ở đây là cái gì nữa.
ngài Eland lại vỗ tay lên bàn như thúc giục.
[Ông muốn tôi cho xem, nhưng mà ngài Eland, còn công việc của ông thì sao?]
“Không sao đâu, miễn là có phó hội trưởng ở đó thì vẫn ổn, kể cả khi ta vắng mặt.”
Không, không ổn chút nào đâu. Làm ơn, nghiêm túc làm việc đi ông ngài Eland... À mà khoan, phó hội trưởng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình nếu ông cứ lảng tránh thế này đấy. Tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.
“Nào nào, nhanh lên đi!”
Thôi được rồi, nếu ông đã nôn nóng đến vậy thì tôi lấy ra đây, nhưng nếu bị mắng thì đừng trút lên tôi đấy nhé. Tôi lấy các con quái vật ra từ ItemBox, đặt lên bàn làm việc.
[Như mọi lần, tôi muốn giữ lại phần thịt, còn lại thì bán. Đây là năm con orc, bốn con cockatrice, một con rockbird và một con giant talepo.]
“Giant talepo à?! Quả đúng như linh cảm của ta, chính xác không sai vào đâu được!”
Cái gì? Con đà điểu đó thật sự đặc biệt đến thế sao?
“Wow… Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con giant talepo...” – Marcel lẩm bẩm.
Hóa ra con đà điểu đó hiếm thật.
“Nhưng mà, cậu tìm thấy nó ở đâu?” – ngài Eland hỏi, tôi liền liếc sang Fel.
[Hửm? Con đó à? Ta bắt được nó ở một cánh đồng vượt qua khu rừng phía nam nơi này.]
“Vậy ra là ở đó...”
“Nếu ta nhớ không lầm thì từng có lời đồn về việc thấy một con ở khu đó tầm bốn hay năm năm trước. Vậy là tin đồn là thật. Nhưng mà, dù có xác nhận được, bắt được nó vẫn không hề dễ dàng.”
Nghe nói, giant talepo không bay được, nhưng lại cực kỳ nhanh. Nghe đúng là giống đà điểu thật, mà tốc độ của nó thì không đùa được.
“Để tiêu diệt một con talepo đang bỏ chạy đúng là chuyện gần như không tưởng. Để bắt được một con, ít nhất cần một pháp sư hệ Thổ và không phải dạng bình thường, mà phải cực kỳ tinh thông nhằm lập tức dựng chướng ngại và bẫy nó rồi hạ gục ngay bên trong. Đó là chiến thuật chuẩn.”
Ra là vậy.
Khi tôi hỏi thêm, thì được biết vì việc đó cần pháp sư mạnh, mà còn phải chuẩn bị kỹ lưỡng nên rất hiếm khi bắt được một con giant talepo.
[Fel, sao ông bắt được nó vậy?]
[Chuyện nhỏ. Nếu ta nghiêm túc, nó chẳng có đường nào thoát.]
Thế đấy, không gì quá bất ngờ Fel vốn quá mạnh mà.
“Này, đây là lần đầu tiên tôi thấy một con talepo đấy.”
“Ta cũng vậy.”
“Có phải đây là lần đầu tiên bất kỳ hội nào nhìn thấy một con suốt mấy năm qua không?”
“Ừ. Nếu từng có một con được mang đến, chắc chắn đã rộ lên thành tin đồn rồi, mà ta chưa nghe gì cả.”
Lúc nào chẳng rõ, các thợ xẻ thịt khác đã tụ lại quanh bàn.
“Tốt lắm, đúng lúc luôn. Mọi người, hãy bắt tay vào xử lý mấy con orc, cockatrice và rockbird trước. Đây sẽ là dịp thực hành tốt. Sau đó, ta sẽ mổ xẻ con giant talepo.”
Nghe vậy, ai nấy đều hô lên đầy khí thế rồi bắt đầu làm việc.
Ngay trước mắt tôi, các con orc được mang ra xử lý. Vì tôi không chịu được cảnh máu me, nên cố gắng quay đi chỗ khác.
“Có vẻ mọi người xong rồi. Giờ đến lượt con talepo. Marcel, cậu dẫn đầu đi.”
“Rõ!”
Marcel bắt đầu mổ xẻ con talepo, các thợ còn lại chăm chú quan sát. ngài Eland thì liên tục hướng dẫn: “Chỗ này phải làm thế này,” hoặc “Không, cách kia tốt hơn.” Đúng là người từng trải, ông ta biết rất nhiều, và có vẻ từng mổ xẻ talepo trước đây.
Tôi thì giao hết cho họ, chẳng dám lại gần nhìn.
“Vậy đó, cơ bản là thế. Đây là một trải nghiệm quý giá, vì nó không phải thứ dễ gặp.” – ngài Eland nói, và mọi người gật đầu đồng tình.
“Giờ thì tính toán thôi. À, cậu Mukohda, hội sẽ miễn phí toàn bộ phí xử lý lần này.”
“Hội trưởng!!! Ông lại trốn việc nữa rồi!!!”
Người đột ngột xông vào với giọng quở trách là một ông lão hơi béo, tóc tai lưa thưa chính là phó hội trưởng.
“U-Ugohl... T-Tại sao ông lại ở đây...”
Thì ra phó hội trưởng tên là Ugohl.
“Đừng có mà hỏi ngược tôi! Tôi đến đây vì có nhân viên báo là ngài Mukohda có mặt... Vậy mà ông, trong khi cả hội đang bận tối mặt, lại đứng đây làm gì hả?!”
Thấy chưa, tôi biết ngay là ngài Eland sẽ bị mắng mà.
“À, ngài Mukohda, tôi là phó hội trưởng, Ugohl. Nhờ có ngài mà hội chúng tôi phát đạt không ngờ. Xin chân thành cảm ơn.”
Ngài Ugohl vừa cười niềm nở vừa nói, vẻ dữ dằn ban nãy biến mất như chưa từng có. Tôi cũng lễ phép đáp lại:
[Rất hân hạnh được gặp ông.]
“Hội trưởng, nhờ ngài Mukohda mà hội ta đang bước vào thời kỳ hưng thịnh nhất từ trước đến nay! Chúng ta nhận được vô số yêu cầu từ các hội khác, thậm chí cả quý tộc. Công việc ngập đầu! Giờ tôi còn muốn thuê cả mèo để làm nữa kia! Vậy nên làm ơn, hãy làm việc cho đàng hoàng! Còn phải xử lý đống chiến lợi phẩm trong hầm ngục, rồi yêu cầu từ hội Thương nhân nữa! Đừng hòng được về sớm hôm nay, rõ chưa!”
“T-Tôi... mấy việc đó tôi không giỏi... để ông làm thì hơn...”
“Cái gì cơ?! Ông định để tôi làm hết việc của ông à?! Nếu thế thì cần gì ông làm hội trưởng nữa! Tôi còn bận việc của tôi, ít nhất ông cũng phải lo phần việc thuộc về hội trưởng chứ! Nếu không... tôi sẽ bán thứ mà ông ngày nào cũng mơ mộng nhìn ngắm vào mỗi sáng.”
“Cái gì?! K-Không, đừng! Bất cứ thứ gì cũng được, trừ cái đó!!! Ông đã hứa rồi mà! Rằng nếu ta rèn nó thành kiếm, nó sẽ thu hút mọi người đến hội! Tôi sẽ làm đúng kế hoạch, biến nó thành thanh kiếm rồi trưng bày!”
“Phải, tôi đã đồng ý. Nhưng nếu tính về lợi nhuận thì bán nó vẫn hơn. Nếu ông không chịu làm việc thì tôi sẽ bán, rõ chưa? Nếu không muốn mất nó, thì lo mà làm việc đi! Nếu ông làm việc tử tế, tôi sẽ giữ lại nó. Hiểu chưa? Nếu hiểu rồi thì về phòng làm việc ngay!”
“À, Marcel, tôi giao lại toàn bộ ở đây cho cậu. Và nhớ miễn phí xử lý cho ngài Mukohda trong thời gian ngài ấy còn ở Dolan.”
Dứt lời, Ugohl kéo Eland lúc này đã không còn chút oai phong nào lôi đi mất dạng.
Phó hội trưởng... không, phải gọi là ngài Ugohl mới đúng, quả thật khiến người ta phải nể sợ. Phải thường xuyên đối phó với ngài Eland, ông ấy rõ ràng đã quá quen với việc trị ngài Eland rồi. Mà "thứ đó" chắc chắn là chiếc răng của con rồng đất. Ngài Eland, rốt cuộc ông đang làm gì với cuộc đời mình vậy? Ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào nó... Thật ra, chẳng phải ông đã coi nó như của riêng mình luôn rồi sao. Coi nó như đồ sở hữu cá nhân luôn?.
"Chúng tôi đã sẵn sàng thanh toán cho phần nguyên liệu của ngài." Marcel nói. Anh... À mà, có vẻ như toàn bộ các thợ mổ khác đã nhanh chóng rút lui ngay khi ngài Ugohl xuất hiện. Nhìn cái tốc độ thoắt cái là biến mất ấy, hẳn chuyện này chẳng phải lần đầu. Ngài Eland đúng là chẳng bao giờ chịu rút kinh nghiệm.
Sau khi nhận lại phần thịt, tôi nhờ Marcel tính giùm tổng số tiền thu được từ những phần còn lại. Tất cả cộng lại là tám mươi lăm đồng vàng. Nhờ đã quen với mấy con số cỡ này rồi, tôi cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì nữa. Nhận tiền từ tay Marcel, chúng tôi rời khỏi Hội Thám Hiểm.
Chắc cũng sắp đến lúc mọi người bắt đầu kêu đói rồi. Về tới quán trọ là phải lo chuẩn bị bữa ăn thôi.
..........
[Giờ thì, bắt tay vào nấu ăn thôi.]
Tất nhiên, hôm nay tôi sẽ dùng thịt giant talepo. Thú thật, trước đây tôi từng ăn thịt đà điểu rồi. Hồi ấy, thấy có món đà điểu trong thực đơn một quán nhậu, tôi đã gọi thử vì tò mò. Đó là loại thịt đỏ, không có mùi khó chịu, mà lại khá ngon nữa. Vì vậy, lần này tôi muốn thử tái hiện lại món ấy một lần.
Tôi sẽ làm món cốt lết đà điểu và tataki đà điểu. Nghe nói thịt đà điểu còn có thể ăn sống được nữa. Điều này tôi đọc thấy ngay trên thực đơn ở quán nhậu lần đó ngoài tataki, còn có cả yukhoe và carpaccio làm từ đà điểu. Hồi ấy tôi còn đứng phân vân mất mấy phút, không biết nên chọn món nào... À mà, cả hai món này đều hợp khi ăn cùng với bia.
Trước hết, tôi cần chuẩn bị nguyên liệu. Với món tataki, tôi định ăn kèm với sốt ponzu, nên phải mua thêm một ít. Còn món cốt lết, tôi muốn làm theo kiểu cốt lết Milan, nên cần có bột mì, muối thảo mộc [cái này tôi có rồi], trứng, vụn bánh mì panko, phô mai bột... À, thêm dầu ô-liu và nước cốt chanh để dậy hương nữa vậy là phải mua thêm chanh.
À mà, không thể quên bia.
Thôi thì làm món tataki trước. Làm xong tôi sẽ cho vào Item Box để giữ tươi. À mà đúng rồi, muốn làm món này thì tôi phải nhờ tới Fel mới được.
[Fel, ông biết dùng ma pháp Băng đúng không?]
[Hửm? Ma pháp Băng à? Có, ta biết.]
[Ông có thể dùng nó để nấu ăn được không?]
[Chuyện đó thì đơn giản thôi.]
[Vậy thì, làm cho tôi ít băng ở đây nhé.] Tôi chỉ vào một cái bát lớn mà tôi thường dùng mỗi khi nấu ăn cho cả nhóm.
[Hiểu rồi. Đây.] Tiếng băng rơi cạch một cái trong bát.
[B–Băng lớn quá… Nếu như thế này, tôi chắc phải mua một cái dùi đục đá mới đục được ra mất.] Tôi vừa nói xong, Fel nhíu mày: [To quá sao?] Ngay khi tôi gật đầu, cục băng to tướng bất ngờ nứt rạn rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ như tuyết. Trong lúc tôi còn đang tròn mắt sững sờ, Fel thản nhiên nói, [Thế này được chứ?] khiến tôi chỉ biết gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Ma pháp đúng là tiện lợi thật đấy… nhưng có hơi đáng sợ nữa.
Thôi nào, tập trung lại đi. Giờ thì bắt tay vào làm món tataki giant talepo thôi.
Đầu tiên, tôi ướp một miếng thịt giant talepo với muối và tiêu. Tiếp theo, áp chảo miếng thịt trên chiếc chảo đã được quét dầu. Chỉ cần làm chín sơ đến khi bề mặt thịt chuyển màu là được. Ngay sau đó, tôi làm nguội thịt bằng cách ngâm nó vào nước đá của Fel. Sau đó, dùng giấy bếp thấm bớt phần nước còn đọng lại trên miếng thịt, rồi cắt thành lát dày chừng 5 ly. Xếp các lát thịt lên đĩa, rưới ponzu lên trên.Vậy là món ăn đã hoàn thành.
........
Tôi thử một lát nhỏ ở mép miếng thịt. Ohh... Không thể cưỡng lại được độ mềm và độ dai của nó. Một con giant talepo, về cơ bản, chính là một con đà điểu khổng lồ. Nên tôi đã nghĩ hương vị của nó sẽ giống như thịt đà điểu mà tôi từng ăn trước đây. Nhưng hóa ra, tôi đã lầm. Cảm giác thịt này giống với phần thịt đỏ của bò hơn, dù vậy lại không có chút mùi hăng nào, rất dễ ăn. Kết hợp với ponzu thì phải nói là hoàn mỹ.
Dù sao thì đây cũng là loại thịt đỏ tươi mát, gần như không có mỡ, nên tôi nghĩ món chiên sẽ rất ngon. Có vẻ tôi có thể đặt nhiều kỳ vọng vào món cốt lết sắp tới.
Khi tôi định cất món tataki vào ItemBox...
[Này, tại sao lại cất đi? Đưa đây.]
Aaa, xem ra đội quân đói bụng không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.
[Tôi định làm thêm một món nữa rồi dọn ra cùng lúc. Các cậu muốn ăn cái này luôn à?]
[Đưa đây.]
Được rồi, được rồi.
Tôi đặt đĩa tataki giant talepo trước mặt Fel, Dora-chan và Sui.
[Ohh! Cái độ dai này thật khó cưỡng!]
Ông nói đúng quá, Fel. Do bên trong còn tái nên mới dai như thế đấy.
[Thịt này thật tươi ngon và sảng khoái, ta không thể ngừng ăn được!]
Vậy là Dora-chan cũng thích. Thật sự, món này rất hợp với ponzu.
[Chủ nhân ơi, còn nữa không?]
Nhanh thật... Sui đã ăn xong rồi sao?
......
Sau khi nhanh chóng làm thêm một phần tataki khác, tôi bắt đầu chuẩn bị món cốt lết. Trước hết, tôi cho vụn bánh mì panko vào một túi nhựa rồi đập nhẹ cho mịn, sau đó đổ vào bát, trộn cùng với phô mai bột và muối thảo mộc. Tiếp đến, tôi đập miếng thịt giant talepo cho mỏng ra rồi dàn đều, sau đó nêm muối và tiêu. Lăn miếng thịt qua lớp bột mì, rồi nhúng vào trứng đánh tan, sau đó phủ đều bằng hỗn hợp panko, phô mai và muối thảo mộc. Tôi đổ dầu ô liu vào chảo, canh sao cho lớp dầu dày chừng một phân tay, làm nóng lên, rồi bắt đầu chiên miếng thịt đã được tẩm bột. Khi mặt ngoài chuyển sang màu vàng nâu đều, món ăn đã hoàn tất.
Vì phần vỏ bột đã có phô mai và muối thảo mộc nên món này có thể ăn ngay, không cần chấm gì thêm. Tuy nhiên, nếu thêm một chút chanh tùy khẩu vị thì sẽ càng ngon hơn nữa.
.....
Sau khi làm thêm nhiều miếng, tôi phục vụ ba phần cho Fel và Sui, còn Dora thì một miếng là đủ.
[Ăn không chanh cũng được, nhưng nếu thêm chút chanh sẽ có vị chua nhẹ. Các cậu muốn ăn thế nào?]
[Thêm chanh vào phần sau.]
[Ta ăn thế này là ổn rồi. Và có lẽ sau khi ăn xong ta sẽ no.]
[Thêm vị chua vào phần sau cho Sui nữa nhé.]
Được rồi.
Sau khi làm thêm một phần có vắt chanh cho Fel và Sui, tôi bắt đầu thưởng thức phần tataki và cốt lết Milano mà tôi để dành cho mình.
Và còn nữa...
*Xịt xịt*... *glugglug*...
Aaaahhh~, bia thật tuyệt.
Sau một miếng tataki đậm đà và tươi ngon, tôi làm ngay một ngụm bia.
Thật đã~... Cặp đôi này đúng là lý tưởng nhất trong tiết trời nóng nực.
Về phần cốt lết, tôi thử một miếng ngay khi nó còn nóng hổi. Giòn rụm và ngon hết biết. Ngoài ra, tôi còn cảm nhận rõ hương phô mai trong lớp vỏ bột nữa. Thật tuyệt vời. Món thịt này vốn đã tươi ngon và dễ ăn, nên dù chiên lên tôi vẫn cảm thấy không hề ngán chút nào.
Aaaah, bia. Nhất định phải có thêm chút bia nữa.
*Glugglugglug*... *puhhaaahhh~*
Tôi tự hỏi tại sao món chiên và bia lại hợp nhau đến vậy. Ờ mà, suýt quên chưa thử chanh. Tôi vắt một ít chanh lên những miếng cốt lết còn lại. Với vị chua thanh của chanh, món ăn lại càng tươi mát hơn. Ừ, đúng là thế này mới tuyệt.
[Thêm nữa.]
[Thêm nữa.]
Tôi lại phục vụ thêm một lượt nữa cho Fel và Sui, lần này có thêm chanh. Dường như cả hai đều không ghét vị chua, nhưng rõ ràng họ vẫn chuộng phần cốt lết không chanh hơn. Sau khi ăn thêm vài miếng nữa, cả Fel và Sui đều trông có vẻ hài lòng. Tôi bỗng nghĩ, món cốt lết từ thịt talepo này chắc sẽ hợp với bánh mì lắm. Chỉ cần cho thêm chút cà chua, ít bắp cải hay xà lách kẹp vào giữa hai lát bánh là được.
Nghĩ vậy, tôi làm thêm vài miếng thịt cốt lết từ talepo nữa và cất vào ItemBox để dành cho bữa sau. Sau đó, tôi chuẩn bị chỗ nằm cho Fel ở chuồng rồi quay về phòng cùng Sui. Sui đã ngủ say sau khi ăn no, nhưng tôi thì vẫn còn một việc nữa cần làm.
Để thử nghiệm sức chứa và tác dụng bảo quản của chiếc túi ma pháp, tôi định ướp thử một ít thịt. Tôi sẽ làm món thịt ướp miso theo kiểu truyền thống. Lần này không chỉ dùng thịt orc, mà còn có cả thịt bò sừng máu.
Sau khi cắt thịt và cho vào ướp, tôi đã có vài túi zip rất lớn, bên trong đầy ắp thịt đang ngâm trong hỗn hợp miso. Tất cả cho vào ItemBox. Ngày mai tôi sẽ làm món cơm bát thịt ướp miso.
Tôi cũng muốn làm thêm ít thịt xay, vì cái máy xay mà Sui làm cho tôi tiện quá trời. Tay quay cực kỳ nhẹ, nên chắc tôi sẽ xay được một mẻ thật lớn chỉ trong nháy mắt. Sau khi xay được một lượng lớn thịt orc và thịt bò sừng máu, tôi mới lên giường nghỉ ngơi.
........


1 Bình luận