[WN]Phần 2:Mùa hè ngắn ngủi, hãy yêu đi các cô gái.
Chương 73 Đây có phải là hình phạt không? (Góc nhìn của Chloe)
3 Bình luận - Độ dài: 738 từ - Cập nhật:
...Tối thứ Sáu...
ngay trước ngày hội Open Campus, Masaki-kun trông rã rời, mệt mỏi chẳng còn chút sức lực.
Bình thường anh ấy chẳng mấy khi đi tập câu lạc bộ, vậy mà suốt bốn ngày nay lại luyện tập liên tục.
Có vẻ Masaki-kun không phải mệt vì vận động nhiều hơn bình thường, mà là vì phải giao tiếp với đám kouhai năm nhất mới gặp lần đầu nên thành ra hao tâm tổn trí.
Tôi nghĩ thử xem có thể làm gì để giúp anh ấy bớt mệt không, nên bữa tối đã chuẩn bị thịt heo xào gừng …món ăn giúp hồi phục sức lực.
Ngoài chuyện nấu ăn ra, liệu tôi còn có thể làm gì khác không nhỉ?
Ăn xong, Masaki-kun ngồi thả người xuống ghế sofa. Không bật TV, cũng chẳng làm gì, trông y như bó rau cải luộc quá lửa mềm nhũn ra.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Masaki. Không biết là vì không để ý hay vì chẳng còn hơi sức để phản ứng nữa, mà anh ấy vẫn giữ nguyên bộ dạng ban nãy.
Bàn tay buông thõng, vô lực của anh ấy rơi ngay bên cạnh, tôi liền nhẹ nắm lấy, bắt đầu xoa bóp nhẹ.
(K–Không phải vì tôi muốn chạm vào tay Masaki-kun đâu! Đây chỉ là… chỉ là một kiểu massage thôi!)
Người ta thường bảo, khi căng thẳng mà được xoa bóp lòng bàn tay thì sẽ thấy dễ chịu, đầu óc thư giãn hơn. Thế thì chắc cũng có tác dụng với mệt mỏi của anh ấy.
Đây là bàn tay của con trai, thứ mà bình thường tôi chẳng bao giờ chạm vào. Riêng Masaki-kun thì tay vừa to vừa thô ráp, hẳn là vì anh ấy cao lớn lại tập võ , hoàn toàn khác hẳn bàn tay nhỏ bé của tôi.
“...Ơ? Chloe-san, em đang làm gì vậy?”
Giọng Masaki-kun khàn khàn, mắt lờ đờ ngái ngủ, nghe còn mềm mại hơn thường ngày.
“M–Massage thôi. Trông anh có vẻ mệt, nên cứ ngồi yên nghỉ ngơi đi.”
“Ra vậy… cảm ơn em nhé.”
Nói xong, anh ấy từ từ nhắm mắt lại, rồi khẽ gật gù, đầu lắc lư nhẹ nhàng.
Ơ, khoan… chẳng lẽ anh ấy ngủ thật rồi?
Bình thường nếu tôi chạm vào tay anh ấy, chắc chắn Masaki-kun sẽ lập tức rụt lại. Nhưng giờ thì… có lẽ do buồn ngủ quá, ý thức mơ hồ, nên mới để yên như vậy.
Nếu lúc nào cũng “ngái ngủ” thế này thì hay biết mấy…
Nhớ lại lần nhận được cái tin nhắn cứ như lời tỏ tình kia, Masaki-kun lúc buồn ngủ dường như luôn để lộ một mặt khác, phòng bị lỏng lẻo đến lạ. Hay đúng hơn là, những thứ bình thường bị lý trí kìm nén bỗng dưng được giải phóng.
Tôi đặt bàn tay anh ấy lên đầu gối mình, tiếp tục xoa bóp.
Rồi, chỉ một chút thôi… tôi khẽ nghiêng người, tựa gần hơn. Tức thì hơi ấm từ cơ thể Masaki-kun truyền sang, lan dần sang phía tôi.
Tim đập thình thịch, nhịp đập lan đến tận cổ họng.
Cảm giác này giống khi chạy bền trong tiết thể dục, tim đập dồn dập không ngừng. Nhưng lạ thay, lúc này hoàn toàn chẳng khó chịu, trái lại còn thấy dễ chịu lạ thường.
Tôi nghĩ… có lẽ đây chính là phần thưởng dành cho tôi sau khi đã luôn âm thầm hỗ trợ anh ấy.
………Soạt.
Nhưng vì tôi hơi nghiêng người dựa vào, Masaki-kun mất thăng bằng, bất ngờ ngả sang phía tôi.
Hoảng hốt, tôi vội buông tay ra, chống xuống sofa để giữ thăng bằng… nhưng rồi khuôn mặt anh ấy lại khẽ rơi xuống tựa ngay lên vai tôi.
C–C–Cái khoảng cách này… gần quá rồi!
Thậm chí cả hơi thở của anh ấy tôi cũng cảm nhận rõ mồn một, nguy hiểm thật sự!
So với lần cả hai trốn trong phòng thử đồ lúc đi mua đồ bơi, mức độ gần gũi này đúng là không thể sánh được. Nhiệt độ cơ thể tôi tăng vọt, như thể bùng cháy trong tích tắc.
Thế này thì… từ “phần thưởng” bỗng hóa thành “hình phạt” mất rồi. Dù không hề có ý xấu, nhưng rõ ràng là tôi đã lợi dụng lúc anh ấy mơ màng để massage…


3 Bình luận
YAAI