Shamer
Mitsuki Midori, Chinozo Arusechika
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Oneshot

Chap 1: Lời thú tội [5]

5 Bình luận - Độ dài: 1,451 từ - Cập nhật:

“Con về rồi đây.”

Ngày nọ sau khi tan trường. Tôi về tới nhà sau khi hoàn thành trận đấu tập và đang thay giày ở ngoài cửa khi trong lúc mẹ tôi đi ra. Gia đình tôi không khá giả và ba mẹ tôi đều phải làm việc, thế nên việc tôi về nhà sau mỗi buổi tập mà không có ai ở nhà là việc hết sức bình thường.

…Nhưng có vẻ hôm nay mẹ tôi xong việc sớm hơn mọi ngày.

“Chào con. Kenji có khách đó.”

“Khách á?”

Sau đó tôi thấy một người đàn ông lịch lãm đang ngồi trên ghế sofa.

"Matsunaga-san!

"Kenji-kun, lâu rồi không gặp."

Người đàn ông gọi tên tôi bằng giọng trưởng thành.

Tên thầy ấy là Matsunaga-san và là huấn luyện viên của câu lạc bộ bóng đá của trường “Cao Trung Teijo”, một trong những trường bóng đá có danh tiếng ở Tokyo.

Và lý do mà huấn luyện viên của một trường danh giá lại ở trong nhà tôi vì tôi đã nhận được lời đề nghị từ trường Cao Trung Teijo.

“Xin thứ lỗi. Cảm ơn thầy đã lặn lội đến tận đây.”

“Không, không có gì đâu, đến đây cũng không có vấn đề gì lớn đâu.”

Matsunaga-san mỉm cười thản nhiên. Nghe đồn rằng ông là một huấn luyện viên khá nghiêm khắc.

Nhưng thầy ấy đã đến thăm tôi nhiều lần và tôi chưa bao giờ thấy điều gì như thế.

“Kể cả vậy, cú chuyền cuối cùng của Kenji-kun tuyệt thật đấy.”

“Không phải đâu, là do Touya-kun đang ở vị trí thuận lợi.”

“Mặc dù vậy, không có cầu thủ nào có thể bình tĩnh chuyền bóng qua chân của đối thủ trong tình huống ấy và đáp một cách chính xác vào chân của Touya-kun đâu.”

Matsunaga-san, người đã có mặt ở trận đấu hôm nọ, có vẻ đang tận hưởng và tán dương vai trò của tôi.

Matsunaga-san rất hài lòng với cú chuyền bóng của tôi.

Khoảng một năm về trước, tôi vào thế chỗ một tiền bối đang gặp chấn thương ở thời điểm đó, và tôi đã tạo cơ hội ghi bàn với ba cú kiến tạo. Màn trình diễn của tôi vô tình lọt vào mắt xanh của thầy Matsunaga, người đã xuất hiện để xem trận đấu đó, và may thay, tôi đã nhận được một thư giới thiệu.

Thật lòng thì, tôi đã rất vui khi nghe được thư giới thiệu ấy đến mức nhảy cẫng lên… nhưng tôi–

“Sao nào, em thấy được không? Có sẵn sàng đến chỗ của tôi không?”

“U-Um… em xin lỗi. Em vẫn còn lưỡng lự.”

Mặc dù Matsunaga-san đề xuất cho tôi thư giới thiệu của thầy ấy, tôi vẫn không thể đưa ra lựa chọn.

Có hai loại thư giới thiệu để vào “Cao Trung Teijo”. Loại đầu tiên là đề xuất đặc biệt sẽ chi trả toàn bộ học phí và các khoản phí khác.

Chúng sẽ được chuẩn bị cho những người được mong đợi sẽ đi ngay tức khắc.

Loại còn lại là đề xuất thường chỉ có thể đảm bảo được nhận vào trường cao trung đó.

Thư giới thiệu tôi nhận được là loại còn lại.

Trong trường hợp đó, tôi bắt buộc phải chi trả tất cả các khoản phí của trường tư đó, và vì trường Cao Trung Teijo ở khá xa nhà tôi, nên tôi phải sống một mình trong kí túc xá, nó cũng sẽ tốn tiền. Thêm vào đó, các đội bóng đá của các trường mạnh thường có những trận đấu tập, vì vậy họ cũng cần tiền cho việc đó.

Nói cách khác, đó là một gánh nặng đáng kể đối với gia đình tôi, những người không mấy giàu có.

Cả bố và mẹ tôi đều nói tôi đừng quá lo về nó, nhưng là một người con, tôi không thể không lo về nó.

“Umm… nếu em có thể vào được giải toàn quốc, thầy sẽ đề xuất em lên thư giới thiệu đặc biệt vào trường Cao Trung Teijo đúng không?”

“Vâng. Tôi không thể chắc chắn em có thể nhận được thư giới thiệu đặc biệt, nhưng tôi sẽ nói lại với cấp trên của tôi.”

Thầy Matsunaga-san gật đầu đồng ý với những gì tôi nói.

Tôi có giao kèo với thầy Matsunaga-san rằng nếu đội bóng của chúng tôi vào được giải toàn quốc, thầy ấy sẽ đề xuất cho tôi được nhận thư giới thiệu đặc biệt.

May thay, chỗ trống cho những lá thư giới thiệu đặc biệt vẫn chưa kín hết.

“Tôi mong rằng em sẽ quyết định vào trường của chúng tôi càng sớm càng tốt. Nếu không, nó sẽ sớm hết chỗ.”

“Umm, em xin lỗi…”

“Không, thầy là người đã áp đặt cảm xúc của thầy bởi vì em là một vận động viên có triển vọng. Thầy xin lỗi.”

Tôi xin lỗi, và thầy ấy xin lỗi ngược lại. 

“Quan trọng hơn cả, chúc em may mắn trong các trận đấu tới. Thầy rất mong chờ nó.”

“V-Vâng!”

Tôi đáp lại với tràn đầy nhiệt huyết.

Thầy ấy là người duy nhất ngoài Touya và Ruri nói rằng thầy kì vọng vào tôi rất nhiều.

 

Sau đó, Matsunaga-san trò chuyện với mẹ tôi một lúc và sau đó rời đi.

Chắc có lẽ họ đang nói về các vấn đề liên quan đến lá thư giới thiệu ấy.

Sau khi Matsunaga-san rời đi, tôi ăn tối và về phòng ngay sau đó.

Ngồi trên ghế, tôi nhìn vào tờ rơi của “Cao Trung Teijo” mà Matsunaga-san đã đưa cho. 

Họ thường xuyên tham gia vào các giải đấu thành phố và đã góp mặt trong các giải đấu quốc gia hơn mười lần, và thắng hai lần trong số chúng.

“Nếu mình vào được ngôi trường này, mình chắc rằng mình sẽ có thể đến gần được ước mơ ấy…”

Tôi có một ước mơ từ thuở nhỏ: là trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp.

Khi tôi còn nhỏ, bố tôi, người rất thích xem bóng đá, đã đưa tôi đến sân vận động.

Khoảnh khắc mà trận đấu bắt đầu, cả sân vận động ngập tràn trong tiếng hò reo của đám đông, tôi thấy những cầu thủ chạy trên bãi cỏ đang được vây quanh bởi những người hâm mộ và tôi mong mình cũng như họ.

Đó là khi tôi bắt đầu tập luyện và chơi bóng đá.

Mặc dù tôi biết rằng bản thân không có tài năng như những người khác, tôi vẫn kiên trì khổ luyện.

Tôi rất vui vì những gì tôi đã trau dồi theo cách đó đã được huấn luyện viên của một trường mạnh đánh giá cao, dù chỉ là vô tình.

Tôi thực sự vui vì đã dành rất nhiều thời gian để khổ luyện trong việc đá bóng.

“Chúng tôi nhất định phải thắng ở trận đấu tiếp theo.”

Nhìn vào tờ rơi, tôi quyết định.

Nếu chúng tôi thắng ở trận đấu tiếp theo, tôi có thể vào được trường Cao Trung Teijo với đề xuất đặc biệt. Sau đó, tôi có thể bước vào cao trung và hoàn thiện ước mơ của bản thân với tất cả tâm huyết mà không tạo ra gánh nặng cho bố mẹ tôi.

Nếu chúng tôi không làm được… thì tôi phải cảm ơn bố mẹ tôi từ tận đáy lòng và xin phép họ cho tôi được vào trường “Cao Trung Teijo” với lá thư giới thiệu bình thường. Tôi đã từng bàn với họ về việc đó.

“!”

Bỗng nhiên, điện thoại tôi reo lên. Màn hình hiện lên dòng chữ “Touya”.

Chắc rằng cậu ấy muốn hỏi thêm về Ruri

“Quyết định rồi.”

Từ bây giờ, tôi sẽ cố gắng hơn trong bóng đá.

Và tôi sẽ cố quên đi cảm xúc mà tôi dành cho Ruri. Tôi đã nghĩ như thế sau khi gặp Matsunaga-san hôm nay.

Ngoài ra, hiện tại thì Touya đang cố gắng để tiếp cận Ruri, và có lẽ cậu ấy đang thực sự cố gắng rất nhiều. Đó là sự khác biệt lớn nhất với tôi, một người chỉ ở bên cô ấy mà không có bất kỳ đông thái nào. 

Thế nên, là người bạn thân nhất của cậu ấy, tôi nên ủng hộ cho câu chuyện tình của cậu ấy.

“Chào, Kenji đây.”

Sau khi dứt khoát ý định đó, tôi nhấc máy.

Từ khoảnh khắc đó, tôi từ bỏ cảm xúc của bản thân đối với người bạn thơ ấu đã gắn bó hơn mười năm.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Tạm thời thì tiến độ dịch của bên mình sẽ hơi chậm, một phần là do mình bận việc linh tinh với lại mình lừi. Thế nên khi nào mình rảnh sẽ cố gắng ra chap cho mn đọc=)
Xem thêm
PHÓ THỚT
Chứ không phải là bận chơi đá 7 màu à🐧🐧
Xem thêm
@idkwthimn: vl one shot thôi mà tận 2 cái thớt :))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời